*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 232: Trực tương trần ngoại tam sinh mệnh
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, ánh mắt nàng sáng lấp lánh, còn có chút gì đó ỷ lại và sùng bái. Tề Nhan quay đầu đi, không dám nhìn thẳng.
Nam Cung Tĩnh Nữ thương lượng: "Duyên Quân, ngươi về triều giúp ta có được không? Hậu cung này đối với ngươi mà nói không thể nghi ngờ là chỗ nước cạn tù long, tiền triều mới là nơi để ngươi thi triển tài hoa."
Tề Nhan cong cong khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Thần vạn lần không dám nhận chữ 'long' này, bệ hạ quá khen rồi."
Nam Cung Tĩnh Nữ không để Tề Nhan chuyển đề tài, nàng hỏi thêm một lần nữa: "Chức quan trong triều mặc quân chọn lựa, những chuyện còn lại cứ giao cho ta."
Tề Nhan: "Bệ hạ, thần ở hậu cung cũng có thể phân ưu giúp bệ hạ, chúng ta vẫn nên giữ quy củ hậu cung không được tham chính mới phải. Hơn nữa, trước kia thần cũng đã nói, nếu thần vào triều thì chỉ sẽ khiến cho bệ hạ và chư vị đại thần thêm phiền toái mà thôi."
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy thái độ Tề Nhan kiên quyết như vậy thì không nói nữa, nhưng lòng nàng vẫn có chút mất mát. Nàng không hiểu: Vì sao Tề Nhan đột nhiên không muốn nhập sĩ? Nàng có thể đăng cơ làm nữ đế đều nhờ vào công lao to lớn của Tề Nhan, thật vất vả mới đăng cơ được, nhưng vì sao đối phương đột nhiên thay đổi thái độ chứ?
Tề Nhan cũng đã nhận ra cảm xúc của Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng mà nàng cũng có nỗi khổ của riêng mình. Chỉ khi nàng ở hậu cung không ra mặt thì thảo nguyên mới có vài phần kiêng kị, sẽ không mạo muội khởi binh. Nếu nàng vào triều thì cũng giống như là đang cho thảo nguyên tín hiệu, mà hiện tại quốc khố hư không, ở địa phương cũng không yên ổn, một khi thảo nguyên khởi binh thì e là Vị Quốc rất khó chống cự.
Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng nàng cũng không muốn miễn cưỡng Tề Nhan, vì thế phối hợp chuyển đề tài.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Biện pháp ngươi vừa nói tốt thì tốt, nhưng nếu thật sự triển khai thì không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thành. Tình hình tai họa đang cấp bách, mấy chục vạn bá tánh đều đang ngóng trông, trước khi gom được bạc thì còn phải nghĩ ra biện pháp khác cứu cấp mới được."
Tề Nhan đã nghĩ ra cách, nhưng nàng lại không nói cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Tề Nhan không thể để Nam Cung Tĩnh Nữ quá ỷ lại vào nàng, nàng càng triển lộ mưu lược thì Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ càng muốn nàng vào triều, huống hồ Tề Nhan tin rằng, năng lực của những đại thần trong triều cũng không thua kém gì nàng...
Tề Nhan: "Thần nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt, không bằng bệ hạ triệu tập Trung thư tỉnh và các đại nhân lục bộ cùng nhau thương nghị đi, sẵn tiện bàn về những đề nghị của thần. Có lẽ, nói không chừng sẽ cho chư vị đại nhân một ít gợi ý."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được, ta đi về Cam Tuyền cung trước đây, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe."
Tề Nhan: "Cung tiễn bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trời tối rồi, đừng tiễn. Mấy ngày này bận rộn, có lẽ ta..."
Tề Nhan: "Khi nào rảnh thì hẵng đến thăm thần, thần ở Thừa Triêu cung chờ bệ hạ."
Nghe Tề Nhan nói như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ càng không nỡ đi. Nam Cung Tĩnh Nữ bước đi, nàng biết Tề Nhan đang ở phía sau nhìn mình, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không dám quay đầu lại, nàng sợ mình vừa quay đầu thì sẽ không nỡ rời khỏi đây.
---
Lại là một đêm thức trắng ở Cam Tuyền cung, Nam Cung Tĩnh Nữ nói ra ý tưởng của Tề Nhan. Nhóm quan viên trẻ tuổi xuất thân từ Tấn Châu phủ cảm thấy đây là một biện pháp tốt, nhưng những lão thần hai triều kia lại thở dài và lắc đầu.
Bọn họ cho rằng, làm vậy tuy là đang gom góp tiền cứu tế cho bá tánh, nhưng điều kiện Nam Cung Tĩnh Nữ đưa ra không khác gì đang bán quan bán tước. Phải biết rằng, một trong những lý do khiến Thương Đế tiền triều rơi đài cũng là vì "bán quan bán tước", mà lúc này mới có mấy năm trôi qua? Bọn họ vừa mới buông thành kiến với nữ đế, bốc cháy lên hy vọng, không muốn Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ đưa ra quyết định khiến người đời sau lên án.
Sau khi vài vị lão thần nói ra ý nghĩ của mình, Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc một lúc lâu và hỏi: "Hiện tại quốc khố hư không, Hộ bộ không có nhiều bạc, nhưng mấy chục vạn bá tánh vẫn đang ngóng trông chúng ta. Trẫm muốn hỏi chư vị khanh gia một chút, rốt cuộc phong bình quan trọng, hay là tính mạng và tài sản của lê dân bá tánh quan trọng? Không phải trẫm đã nói rồi sao? Tất cả tiền quyên góp chúng ta thu được đều dùng đi cứu tế, các khoản mục đều sẽ được chuyển đến các châu phủ, bất cứ mọi người đều có thể kiểm tra. Nếu vẫn không đủ thì dù có đập nồi bán sắt thì triều đình cũng phải bổ sung. Phần dư ra sẽ do Hộ bộ, Hình bộ, Đại Lý tự, Ngự Sử đài giám sát, mang trả lại cho thương nhân."
Cuối cùng, Nam Cung Tĩnh Nữ bài trừ sự phản đối của mọi người, quyết định sẽ thi hành chuyện này, về phần cách thực thi cụ thể thì Trung thư tỉnh, Hộ bộ, Lễ bộ sẽ cùng nhau thương lượng.
Ân khoa dự kiến được tổ chức vào tháng ba năm sau, chia làm hai lần, một lần cho học sinh và lần còn lại thì cho con cháu của thương nhân. Chẳng mấy chốc hoàng bảng đã được phát đến các nơi, nha môn các châu phủ sẽ thu tiền, danh mục thì chuyển tới kinh thành, còn bạc thì được đưa đến nơi gặp thiên tai.
Với tình hình khoản cứu tế tạm thời không đủ dùng, các đại thần cũng thương nghị ra biện pháp: Triều đình ứng trước năm mươi vạn lượng bạc và năm vạn đảm lương thực.
Lương thực sẽ được đưa đến nơi gặp hạn hán ở kinh kỳ, phát cho châu phủ gặp tai họa để nha môn dựng lều phát cháo, còn bạc thì đưa đến phía nam, nơi bị lũ lụt quét qua. Phía nam còn có mấy khu sản xuất lương thực chưa bị lũ quét, có thể cầm bạc đến gần đó mua, còn đồ dùng tất yếu thì cũng có thể trưng dụng cho đến lúc có tiền quyên góp. Tiền công của thợ thi công có thể lấy tiền thuế theo đầu người đắp qua, tuy làm như vậy có chút không đạo nghĩa, nhưng hiện tại triều đình không có biện pháp nào tốt hơn.
Lông mày của Nam Cung Tĩnh Nữ giãn ra, tảng đá lớn đè ở trong lòng nàng cuối cùng cũng nhẹ đi một ít. Nàng hỏi: "Năm mươi vạn lượng bạc và năm vạn đảm lương thực có thể kiên trì nhiều nhất bao lâu?"
Thượng thư Hộ bộ: "Khởi tấu bệ hạ, tính cả thời gian lên đường thì đại khái có thể kéo dài hai ba tháng, chuyện lúc sau..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đã biết, trẫm sẽ mau chóng đưa số bạc còn lại, những chuyện khác..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trần Truyện Tự."
Trần Truyện Tự: "Có nô tài."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nghĩ chiếu, lần cứu tế này có quan viên Hình bộ, Ngự Sử đài, Hộ bộ đi theo để giám sát. Chuẩn bị mang theo hai thanh Thượng Phương Bảo Kiếm, nếu phát hiện có quan viên dưới tam phẩm kiếm lời cho riêng mình thì tiền trảm hậu tấu."se
Trần Truyện Tự: "Tuân chỉ."
Hình Kinh Phú: "Bệ hạ, thần còn có một đề nghị."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nói."
Hình Kinh Phú: "Bệ hạ nên bổ sung vào thánh chỉ, nếu có gian thương ở khu vực gặp thiên tai nhân cơ hội này lên giá gạo, mì, đá, củi thì cũng nên nghiêm trị."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu: "Lời này có lý, thêm điều này đi."
Trần Truyện Tự: "Vâng."
---
Hai ngày sau, hơn mười vị quan truyền lệnh mang hoàng bảng vận động thương nhân quyên góp cứu tế đã đi truyền khắp cả nước, bọn họ lên đường ngày đêm để đi đến các nơi.
Sáng sớm hôm sau, năm mươi vạn lượng bạc và năm vạn đảm lương thực cứu tế cũng được chất lên xe, chuẩn bị xuất phát.
Giải quyết được đại sự, Nam Cung Tĩnh Nữ mang tâm tình vui sướng đi tới Thừa Triêu cung, nhưng cung tì lại báo cho: "Đại cung đã xuất cung từ sớm, người nói là muốn đi ra ngoài giải sầu."
Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ, thế cũng tốt. Từ trước đến nay, nàng chưa từng muốn dùng quy củ ràng buộc Tề Nhan. Đối phương đến từ dân gian, nếu cứ nhốt mình trong hậu cung thì cũng rất không thú vị.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phân phó xuống, sau này đại cung muốn xuất cung thì bất cứ ai cũng không được ngăn cản."
Trần Truyện Tự: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ quay về Cam Tuyền cung, sai người đi mời Quỳnh Hoa trưởng công chúa tới.
Hơn nửa canh giờ sau, Nam Cung Tố Nữ tới, hai tỷ muội cùng hàn huyên một phen. Không chờ Nam Cung Tĩnh Nữ mở miệng, Nam Cung Tố Nữ đã nói: "Bệ hạ, Đại tướng quân vương rời U Châu đã lâu, hiện tại triều cục ổn định, người cũng nên lệnh hắn quay về."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đang muốn nói chuyện này với Đại tỷ, nhưng trước đó ta còn một chuyện muốn mời Đại tỷ hỗ trợ."
Nam Cung Tố Nữ: "Bệ hạ cứ việc phân phó."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngọc Tiêu cũng bảy tuổi, ta nghĩ, nếu nữ tử đều có thể đăng cơ xưng đế thì công chúa cũng có thể đến Ngự Thư Phòng học tập. Ta chuẩn bị tìm một vị đại nho làm sư phó của Ngọc Tiêu, nhưng...Đại tỷ cũng biết tính tình của Ngọc Tiêu rồi đấy, con bé còn không ngồi yên được nửa khắc. Cho nên, ta muốn mời Đại tỷ chọn vài con cháu thế gia trạc tuổi Ngọc Tiêu, để bọn họ cùng đọc sách với nàng."
Nam Cung Tố Nữ trước sau đều nhàn nhạt mỉm cười, nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói xong, nàng suy tư một lát và trả lời: "Cháu của Trấn Quốc Công, trưởng tử và thứ tử của Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn bằng tuổi Ngọc Tiêu, lại có... Ta nhớ trưởng tử của Đại công tử Công Dương Bách nhà Tông Chính tự phủ cũng đã bảy tuổi, ta và phu nhân Công Dương Bách từng là bạn thân chốn khuê phòng, còn từng gặp mặt hài tử kia một lần, đó là một thằng bé nho nhã và ổn trọng. Ngoài ra, đệ đệ của Công Dương Bách...Công Dương thái uý cũng có một nhi tử mà đúng không? Năm nay bao lớn rồi?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cẩn thận nhớ lại, lúc trước Tề Nhan còn tặng lễ vật cho đứa nhỏ này... Nàng đáp: "Hình như cũng đã năm sáu tuổi rồi."
Nam Cung Tố Nữ: "Tuy rằng nhỏ hơn một chút, nhưng nam hài ở tuổi này cũng nên học vỡ lòng rồi."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ừm, vậy chọn bọn họ đi, ngày mai ta sẽ đi hỏi."
Nam Cung Tố Nữ: "Bệ hạ chậm đã, ta còn chưa nói xong đâu. Phúc nhi cũng tới tuổi đi học rồi, không bằng để hắn ở lại cung đọc sách cùng Ngọc Tiêu đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ ra vẻ ngoài ý muốn: "Phúc nhi? Hắn còn nhỏ như vậy, sẽ nhớ nhà chứ?"
Nam Cung Tố Nữ cười nói: "Để hắn học hỏi kinh nghiệm cũng tốt. Phu thê chúng ta chỉ có một nhi tử, Đại tướng quân vương phủ không có nhiều con nối dõi, mấy năm nay Phúc nhi được nuông chiều, cũng không biết đã có mấy vị tiên sinh dạy học bỏ chạy vì hắn. Những năm này có bệ hạ lo lắng quản giáo thì cũng sẽ có lợi, giúp hắn sau này thành tài. Hơn nữa, Phúc nhi vô cùng thích Ngọc Tiêu, lúc trước còn la hét ầm ĩ kêu ta dẫn hắn đi tìm biểu muội, bây giờ hắn quen đường rồi, mỗi ngày ăn cơm sáng xong liền đi ra ngoài, không đến trời tối thì sẽ không trở lại. Hữu Hà còn nhỏ, ta lớn tuổi tinh lực hữu hạn, đành phó thác Phúc nhi cho bệ hạ vậy."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu vậy thì cứ để Phúc nhi ở lại kinh thành đi, ta sẽ dành một khoảnh sân riêng ở nội đình cho hắn."
Nam Cung Tố Nữ: "Bệ hạ không cần phiền toái, tuy còn nhỏ nhưng dẫu sao Phúc nhi vẫn là nam tử kiêm luôn ngoại thần, ở lại nội đình thì có nhiều bất tiện. Đợi đến khi phu thê ta đi rồi, người để Phúc nhi ở lại công chúa phủ là được."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Xin Đại tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Phúc nhi thật tốt."
Nam Cung Tố Nữ bình tĩnh đáp: "Ta hiểu."
Hai tỷ muội đều biết rõ lòng đối phương đang nghĩ gì, nhưng bọn họ lại ăn ý đánh đố nhau, sự tình tiến triển không khác gì những điều Tề Nhan đã dự đoán.
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút cảm khái, lúc này mới qua bao lâu đâu mà cách nói chuyện của tỷ muội các nàng đã khác rồi? Nếu là lúc trước, có lẽ nàng sẽ trực tiếp nói ra.
Nhưng lần này Nam Cung Tĩnh Nữ rất bình tĩnh, có một số việc...làm nhiều cũng thành quen.
Tề Nhan đi vào một gian trà lâu, Cốc Phong thì đeo mặt nạ ngồi ở đối diện. Tuy đang mang mặt nạ, nhưng người Cốc Phong toát ra khí thế phẫn nộ, bầu không khí có chút nghiêm trọng.
Bên kia, Bách Hợp - nữ quan chưởng sự của Chước Hoa công chúa phủ, hoang mang xông vào cung. Nàng cầm trong tay lệnh tiễn mà Nam Cung Tĩnh Nữ ngự tứ, cả đường đi đều thông suốt.
Bách Hợp tìm tới Trần Truyện Tự: "Công công, mau mau bẩm báo bệ hạ, Chước Hoa công chúa phủ cần tuyết nhân sâm ngàn năm. Xin cứu mạng!"
Trần Truyện Tự: "Xảy ra chuyện gì?" Tuyết nhân sâm ngàn năm này là kỳ trân có một không hai, cả nội đình cũng chỉ có một cây, nghe nói chỉ cần ngậm một mảnh trong miệng là có thể giữ được hơi tàn. Vào những năm cuối đời, Nam Cung Nhượng cũng dựa vào nó để tục mệnh, có thể nói tuyết nhân sâm ngàn năm vô cùng trân quý.
Bách Hợp đỏ mắt, khóc lóc quỳ gối trước mặt Trần Truyện Tự: "Là điện hạ nhà, điện hạ nhà ta...không xong rồi! Ngự y bảo ta tiến cung cầu xin, hiện tại chỉ có tuyết nhân sâm mới có thể cứu điện hạ nhà ta một mạng!"
Lúc này Trần Truyện Tự mới phát hiện, trên người Bách Hợp có vài vệt máu...
Trần Truyện Tự: "Ngươi đi theo ta!"
Bách Hợp đứng lên, lau nước mắt và dốc hết sức chạy theo sau Trần Truyện Tự. Hiện tại Bách Hợp rất rối, nàng chỉ nhớ rõ nàng nghe được một tiếng kinh hô, sau đó...vị cô nương không chịu xuất hiện vài tháng kia lại mở cửa, hoang mang chạy ra gọi người tới.
Nhìn thấy người Tiểu Điệp có vết máu, Bách Hợp lập tức vọt vào nội điện, chỉ thấy chủ tử nhà nàng ngồi dưới đất dựa lưng vào giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bụng thì bị cắm một cây dao găm, máu tươi thấm đẫm cung trang.
Bách Hợp bổ nhào vào bên người Nam Cung Xu Nữ, không biết đặt tay ở đâu: "Điện hạ, người làm sao vậy? Nô tỳ đi truyền ngự y!"
Nam Cung Xu Nữ lại dùng đôi tay thấm đẫm máu tươi ấy túm lấy cánh tay Bách Hợp, nàng khó khăn hít thở, yếu ớt nói: "Lúc đi tìm ngự y, ngàn vạn lần không được kinh động người trong cung, lỡ như..."
Bách Hợp khóc lóc hô: "Xin điện hạ buông tay, nô tỳ đi truyền ngự y ngay!"
Nam Cung Xu Nữ cắn chặt bờ môi tái nhợt, túm Bách Hợp không chịu buông tay, vẻ mặt thống khổ của nàng bỗng toát nên sự quật cường: "Ngươi nghe hết lời ta nói."
Bách Hợp: "Vâng, nô tỳ nghe."
Nam Cung Xu Nữ che bụng lại, giương mắt nhìn Tiểu Điệp đang ngây người rơi lệ. Nàng yếu ớt mỉm cười, nụ cười ấy giống như cánh hoa lung lay sắp đổ, có thể điêu tàn bất cứ lúc nào.
Nam Cung Xu Nữ: "Nếu chuyện này không giấu được, hoặc là bản cung không còn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, đây là ta không cẩn thận đâm trúng mình, không được trách bất cứ ai. Nếu ta chết thì ngươi cần phải truyền lời này cho Tĩnh Nữ, bảo nàng không được giận chó đánh mèo bất cứ ai trong phủ. Đây là, di nguyện, di nguyện của ta!"
Bách Hợp lau nước mắt: "Nô tỳ đã biết, nô tỳ nhớ kỹ, xin điện hạ để nô tỳ đi!"
Nam Cung Xu Nữ than một tiếng, buông lỏng tay áo Bách Hợp ra.
Sau khi Bách Hợp rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Nam Cung Xu Nữ một tay che lại bụng, nàng thở hổn hển và vươn tay còn lại về phía Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp thút thít, nàng quỳ gối trước mặt Nam Cung Xu Nữ, dòng máu nóng đã thấm đẫm áo váy Tiểu Điệp. Tiểu Điệp cắn môi đến nỗi trắng bệch và chảy ra tơ máu, nàng không dám nhìn Nam Cung Xu Nữ, cũng không biết nên nói cái gì.
Nam Cung Xu Nữ chậm rãi nâng tay lên, dùng ngón cái chạm vào môi dưới Tiểu Điệp, muốn "giải cứu" môi dưới khỏi hàm răng đối phương.
Nam Cung Xu Nữ: "Buông miệng, đều đổ máu rồi."
Cuối cùng Tiểu Điệp cũng không kiềm được nữa, tiếng khóc bi thương tràn ra.
Nam Cung Xu Nữ cong cong khóe miệng, suy yếu mỉm cười. Nàng cố hết sức nâng tay muốn lau nước mắt cho Tiểu Điệp, nhưng nàng phát hiện tay mình dính đầy máu, vì thế cánh tay ấy cương ở giữa không trung, tiện đà vô lực rũ xuống.
Nam Cung Xu Nữ: "Tiểu Điệp, hứa với ta một chuyện có được không?"
Tiểu Điệp trừng đôi mắt đỏ bừng nhìn Nam Cung Xu Nữ: "Ngươi nói."
Nam Cung Xu Nữ: "Lát nữa...mặc kệ ai tới, bất luận kẻ nào hỏi, ngươi cứ nói là ta không cẩn thậm đâm trúng mình, có được không?"
Bàn tay Tiểu Điệp để ở trên đùi siết chặt lại, nàng quỳ gối trong vũng máu, không ngừng lắc đầu: "Không được, rõ ràng là ta... Muốn gϊếŧ muốn xẻo đều được!"
Nam Cung Xu Nữ: "Ta biết ngươi không cố ý, ta không trách ngươi."
Tiểu Điệp: "Thực xin lỗi..."
Nam Cung Xu Nữ thấy mình vô cùng lạnh, mí mắt có chút trầm, nàng lẩm bẩm nói: "Tiểu Điệp, ta có chút mệt... Lỡ như ta không còn nữa, ngươi...ta không cho phép ngươi làm chuyện ngốc."
Tiểu Điệp: "Không được! Đừng ngủ, ngươi mở to mắt nhìn ta được không? Ta cầu xin ngươi...Xu Nữ. Ta cầu xin ngươi, mở to mắt nhìn ta đi, ta sai rồi! Ngươi đừng ngủ!"
Nam Cung Xu Nữ nghe thấy Tiểu Điệp gọi tên của mình, nàng mỉm cười hạnh phúc, nhưng có cố thế nào cũng không mở mắt ra được. Giọng nói của Tiểu Điệp ngày càng mơ hồ và mờ mịt, chỉ một lúc sau, Nam Cung Xu Nữ không còn biết gì nữa.
---
Bách Hợp gọi lang trung tới phủ trước, sau đó mới tìm một tên gia đinh chân cẳng mau lẹ cưỡi khoái mã vào hoàng cung để mời ngự y. Khi Bách Hợp dẫn lang trung vào tiểu viện thì Nam Cung Xu Nữ đã hôn mê, Bách Hợp đỏ mắt đẩy Tiểu Điệp ra: "Cô nương đừng cản đường!"
Tiểu Điệp nằm liệt dưới đất, ngơ ngác nhìn Nam Cung Xu Nữ, nước mắt yên lặng chảy xuống.
Lúc ngự y tới thì thanh dao găm vẫn cắm vào bụng Nam Cung Xu Nữ, gần như là hoàn toàn cắm hết vào trong thân thể. Lang trung không dám tùy tiện rút ra nên chỉ đơn giản cầm máu ở bên ngoài, sau đó kê thuốc giúp Nam Cung Xu Nữ cầm máu.
Ngự y nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi đến biến sắc, mấy vị ngự y chẩn bệnh cho Nam Cung Xu Nữ thì phát hiện mạch đập mỏng manh, tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Nhất định phải rút con dao này ra, nhưng ở một mức độ nào đó, con dao này cũng có tác dụng cầm máu, một khi rút ra thì Nam Cung Xu Nữ nhất định sẽ mất máu rất nhiều. Vương ngự y nhìn vị trí Nam Cung Xu Nữ bị đâm trúng: "Cũng may không đâm trúng nội tạng, nhưng mà..."
Bách Hợp: "Vương ngự y, xin ngươi cứu điện hạ nhà ta." Nói rồi, Bách Hợp lập tức quỳ xuống.
Vương ngự y đỡ Bách Hợp: "Cô nương đừng làm vậy, đây là việc thuộc bổn phận của lão phu, chỉ là Chước Hoa điện hạ mạch đập mỏng manh, mạo muội rút dao ra thì tính mạng của người sẽ gặp nguy hiểm."
Bách Hợp: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Xin ngự y ngẫm lại biện pháp!"
Vương ngự y vuốt râu, thận trọng nói: "Kế trước mắt chỉ có thể cắt nhân sâm để điện hạ ngậm trong miệng, giữ lại một hơi thì mới có một đường sinh cơ. Nhưng mà...nhân sâm bình thường không có dược lực lớn như vậy, chỉ có tuyết nhân sâm ngàn năm mới có tác dụng."
Bách Hợp: "Thuốc ở đâu? Nô tỳ mang tới ngay."
Vương ngự y: "Nội đình có một nhánh, trước kia tiên đế đã dùng một nửa, nửa còn lại thì được đặt trong Trân Bảo Các, cô nương còn phải tự mình đi một chuyến, xin bệ hạ hạ thủ dụ thì mới có thể vào Trân Bảo Các."
Bách Hợp: "Nô tỳ đi ngay!"
---
Trần Truyện Tự: "Khởi tấu bệ hạ, nữ quan chưởng sự Bách Hợp của Chước Hoa công chúa phủ cầu kiến."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cho nàng vào."
Cửa vừa mở, Bách Hợp không màng đến cung quy lễ tiết, nàng chạy đến trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ và quỳ xuống đất: "Bệ hạ, xin người cứu điện hạ nhà ta. Ngự y nói chỉ có tuyết nhân sâm ngàn năm mới có thể cứu điện hạ nhà ta!"
Nam Cung Tố Nữ nhạy bén phát hiện vết máu trên người Bách Hợp, hỏi: "Xu Nữ xảy ra chuyện gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lấy lệnh bài ra và ném cho Trần Truyện Tự: "Nhanh chóng bãi giá đến Chước Hoa công chúa phủ. Đại tỷ đừng hỏi, trên đường lại nói."
---
Một tiếng "Phanh" vang lên, nhã gian của tửu lâu truyền ra tiếng đồ sứ vỡ nát. Tề Nhan bất động như núi, sắc mặt thong dong. Cốc Phong thì tức giận đến nỗi đập nát chung trà của mình, nhưng dù vậy hắn cũng không dám làm gì Tề Nhan. Hắn xốc mặt nạ trên mặt lên, để lộ nét chữ, ấn ký và bộ râu quai nón trên mặt mình. Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Tề Nhan.
Tề Nhan: "Cũng chỉ là bốn trăm vạn lượng bạc mà thôi, không có nổi sao?"
Cốc Phong: "Bạc tất nhiên là có, chủ nhân chỉ cần phân phó một tiếng thì dù có đào ba thước đất thì chúng ta cũng sẽ xoay sở cho người. Tiểu nhân có mang ngân phiếu đến, nhưng tiểu nhân vẫn không hiểu!"
Tề Nhan: "Có cái gì không rõ?"
Cốc Phong một lần nữa ngồi xuống, thấp giọng đáp: "Đâu phải chủ nhân không biết, tuy Tứ Phương tiền trang chúng ta có tiền, nhưng phần lớn đều là khế đất. Mấy năm nay vì để thực hiện yêu cầu của chủ nhân, ta và Tiền Nguyên làm việc như ba đầu sáu tay, phá đông bù tây mới không làm sản nghiệp trên danh nghĩa của chúng ta co lại. Chúng ta thật vất vả mới hòa hoãn được thì chủ nhân đột nhiên truyền lệnh muốn bạc, ta và Tiền Nguyên chấp nhận lỗ vốn bán không ít cửa hàng, sản nghiệp, gõ nát xương lấy tủy mới xem như là gom đủ bạc. Còn tưởng rằng chủ nhân có chuyện gì cần dùng gấp, thì ra là người muốn bù vào cho triều đình."
Tề Nhan: "Chỉ như vậy? Nghĩ mà không hiểu sao?"
Cốc Phong gân cổ: "Cũng không phải là không hiểu. Nữ đế đăng cơ, sau này hài tử của các người sẽ làm Thái Tử, giang sơn này cũng thuộc về các người, nhưng cớ sao chủ nhân phải để ta ra mặt quyên góp số bạc này? Chúng ta có nhiều huynh đệ như vậy, chọn ai mà không được? Chủ nhân người nhìn gương mặt ta đi!" Nói rồi, Cốc Phong vỗ mạnh vào mặt mình: "Đây là do triều đình Vị Quốc rạch, là hình phạt mà Nam Cung Nhượng tự mình hạ lệnh. Tiểu nhân được chủ nhân cứu mạng, dù có vì chủ nhân mà máu chảy đầu rơi cũng không chối từ, nhưng cả nhà tiểu nhân đều bị triều đình hại chết oan uổng, ta thật sự không thể tiếp tục bán mạng cho triều đình! Cửa hàng có nhiều huynh đệ như vậy, chủ nhân tìm ai đều được, nếu không tin tưởng bọn họ thì cứ để Tiền Nguyên đi đi!"
Tề Nhan: "Xuân Thụ tạm thời đừng nóng nảy, ngươi hãy nghe ta nói một lời. Ngươi biết rồi đấy, mấy năm nay ta không xen vào việc kinh doanh của cửa hàng, chỉ có Tiền Nguyên và ngươi biết ta là chủ nhân của Tứ Phương tiền trang, cho nên hai người các ngươi là người ta tin cậy nhất. Tiền Nguyên...lúc trước hắn là quản gia tư trạch của ta, bệ hạ đã từng gặp hắn. Hơn nữa, hắn xuất thân từ phủ Tạ An, thân phận quá mức mẫn cảm, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có ngươi thích hợp nhất. Thứ nhất, ngươi là người mang tội, quyên góp bốn trăm vạn lượng cầu triều đình đặc xá thì sẽ hợp tình hợp lý. Bằng không, có thương nhân nào sẽ ngốc đến mức một lần lấy ra bốn trăm vạn lượng bạc cho triều đình chứ?"
Cốc Phong hừ lạnh nói: "Còn không phải là người sao?"
Tề Nhan cười khổ một tiếng: "Tuyệt đối không thể để bệ hạ biết ta chính là chủ nhân sau lưng Tứ Phương tiền trang, bằng không tất cả mọi người đều sẽ gặp tai họa. Tứ Phương tiền trang có không ít sản nghiệp ngầm, vừa lúc nương theo gió đông của triều đình để biến thành kinh doanh hợp pháp, hơn nữa...ta chọn ngươi còn là vì một nguyên nhân khác."
Cốc Phong: "Cái gì?"
Tề Nhan: "Ta biết vụ án yểm thuật đã hại ngươi, nhưng đó đều là chuyện của tiền triều. Bệ hạ khác với tiên đế, tuy năng lực của nàng còn có hạn, nhưng lòng dạ, tầm nhìn, còn có tấm lòng vì nước vì dân của nàng là thứ mà tiên đế không có được. Đây là lúc triều đình cần dùng người, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng ta còn nhớ rõ ngày đầu tiên ta gặp Xuân Thụ huynh. Hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu, Xuân Thụ huynh đơn thương độc mã phá giải câu đố mà mười năm qua không ai giải được, sự tài tình này là thứ mà bao người thúc ngựa cũng không bì kịp. Thật lòng mà nói, mấy năm nay để ngươi ủy khuất đi theo ta chỉ là hành động bất đắc dĩ. Lấy năng lực của ngươi, nếu chịu xuất sĩ thì chắc chắn sẽ làm nên chuyện."
Cốc Phong trầm mặc, hắn nhớ lại lúc còn niên thiếu, nhớ lại mười năm gian khổ học tập, cũng nhớ lại lúc trước hắn khí phách hăng hái như thế nào. Cốc Phong từng muốn dùng năng lực của mình tạo phúc cho dân...rất nhiều ký ức hắn đã chôn giấu bị lời nói của Tề Nhan đánh thức.
Tề Nhan: "Ta biết ngươi nhất thời khó có thể tiếp thu, ta cũng không ép ngươi, nếu ngươi thật sự không muốn vào triều làm quan thì sau khi quyên góp bốn trăm vạn lượng, triều đình cũng có thể xóa tội tịch của ngươi, lấy lại danh dự cho phụ mẫu và gia tộc của ngươi. Ta sẽ cho ngươi thêm một khoản tiền... Ngươi có thể thoải mái quay về quê cũ, tu sửa từ đường. Dù ngươi không muốn làm quan thì cũng không thể cứ mãi mang thân phận phạm nhân truy nã hành tẩu hậu thế. Tứ Phương tiền trang cũng cần một chủ nhân quang minh chính đại."
Cốc Phong: "Ta đã biết... Đa tạ chủ nhân."
Tề Nhan: "Cũng không cần quá gấp, ta cho ngươi nửa tháng để suy xét, sau đó hãy đi bóc hoàng bảng đi."
Cốc Phong: "Vâng."
---
Làm xong chuyện này, cả thể xác lẫn tinh thần của Tề Nhan đều thoải mái.
Nàng ở trên phố mua vài món đồ chơi hiếm lạ, sau đó ngồi xe ngựa hồi cung. Giờ phút này, Tề Nhan cực kỳ muốn đi gặp Nam Cung Tĩnh Nữ. Tuy nàng không thể nói cho đối phương rằng vấn đề bạc đã được giải quyết, nhưng loại tâm tình này giống như là một học sinh giành được vị trí đứng đầu trong kỳ thi, hận không thể lập tức cầm bài thi về nhà báo tin vui.
Tề Nhan mang theo mấy cái bọc giấy đủ loại kiểu dáng về Thừa Triêu cung, lệnh cung tì đến Cam Tuyền cung hỏi một câu xem bệ hạ có rảnh đến đây hay không.
Sau nửa canh giờ, cung tì tới báo: "Hồi bẩm đại cung, cung tì ở Cam Tuyền cung nói, buổi trưa bệ hạ đã xuất cung cùng Quỳnh Hoa trưởng công chúa rồi."
"Đã biết." Tề Nhan nghĩ thầm: Hai tỷ muội đồng thời xuất cung, hẳn là đã đi đến Chước Hoa công chúa phủ, giải sầu cũng tốt.
Nàng lại đi vào thư phòng tiếp tục viết Luận cựu chính thập tệ. Chỉ chớp mắt mà đã đến canh giờ dùng bữa tối, cung tì tới mời Tề Nhan đi dùng bữa.
Tề Nhan: "Ngươi lại đến Cam Tuyền cung một chuyến, nếu bệ hạ đã về thì mời nàng tới dùng bữa cùng ta, ta chờ."
Cung tì lĩnh mệnh rời đi, sau đó trở về bẩm báo: "Bệ hạ vẫn chưa hồi cung."
Tề Nhan cau mày, nhìn đồng hồ cát trong góc. Chỉ còn một lát nữa sẽ đến giờ đóng cửa cung, sao nàng ấy còn chưa quay về?
Lòng Tề Nhan có chút bất an: "Ngươi lại đi một chuyến, tìm ai đó hỏi xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì."
Cung tì lĩnh mệnh rời đi, một lát sau trở về bẩm báo: "Hồi đại cung, nghe nói buổi trưa nữ quan chưởng sự của Chước Hoa công chúa phủ vào cung. Sau đó, Trần công công vội vàng đến Trân Bảo Các, hình như là lấy vật gì rất quý trọng, một chốc sau bệ hạ và Quỳnh Hoa trưởng công chúa cũng xuất cung."
Artwork by pastanista