Kính Vị Tình Thương

Chương 269

Xe ngựa hướng về phía bắc đã đi được nửa ngày, trong xe đột nhiên vang lên tiếng ho khan kịch liệt. Tề Nhan muốn kiềm nhưng ngược lại bắt đầu nôn khan, cũng may hôm nay chưa dùng cơm nên nàng mới không nôn ra cái gì.

Xa phu: "Hầu gia, người không sao chứ?"

Tề Nhan muốn nói chuyện nhưng nề hà nàng cố thế nào cũng không ngừng ho, xua tay thì xa phu lại không thấy. Xa phu không nghe ai đáp lại nên tự tiện ngừng xe ngựa, đẩy cửa xe ra thì thấy: Người phong lưu phóng khoáng như Bắc An Hầu đang chật vật quỳ gối trong xe, cong thân mình, bàn tay siết chặt tì bên môi, cái tay còn lại thì ấn lên ngực.

Xa phu: "Hầu gia, người không sao chứ?"

Tề Nhan vẫy vẫy tay, nhưng xa phu thấy Tề Nhan ho khan không ngừng thì lập tức nhảy xuống xe ngựa, chạy tới cái xe ngựa đơn sơ màu lam phía sau, kêu la: "Đại phu, đại phu ngươi mau đến xem xem."

Cốc Nhược Lan xốc rèm cửa lên: "Làm sao vậy?"

Xa phu: "Hầu gia ho không ngừng, ngươi mau đi xem một chút đi."

Cốc Nhược Lan không nói hai lời, lập tức cõng hòm thuốc lên và nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa. Nàng đi theo xa phu chạy tới xe ngựa của Tề Nhan.

Khoảng cách càng ngày càng gần, Cốc Nhược Lan cũng nghe được tiếng Tề Nhan ho khan. Nàng nhận ra tiếng ho của Tề Nhan rất khác thường, tiếng ho ấy như bị cộng hưởng, phảng phất là từ trong lồng ngực truyền ra.

Sắc mặt Cốc Nhược Lan trầm xuống, nhanh chóng leo lên xe ngựa. Nàng lấy bao kim từ hòm thuốc ra, vén tay áo Tề Nhan lên và châm vào mấy huyệt đạo.

Cốc Nhược Lan đặt cánh tay Tề Nhan lên chỗ ngồi xe ngựa, còn nàng ngồi quỳ bên cạnh vuốt lưng cho Tề Nhan.

Sau khoảng nửa chén trà nhỏ, Tề Nhan mới chậm rãi ngừng ho, những vệt ửng đỏ bất thường trên mặt dần rút đi, để lộ sự tái nhợt vốn có.

Cốc Nhược Lan than một tiếng: "Thở chậm một chút, không cần phải nghĩ gì cả."

Nói rồi Cốc Nhược Lan rút ngân châm ra, Tề Nhan thở dài một tiếng, nàng dựa vào chỗ ngồi trên xe ngựa, nước mắt không tự chủ mà chảy ra.

Tề Nhan gục đầu xuống: "Tiếp tục lên đường."

Xa phu: "Vâng."

- ---

Đội ngũ tiếp tục xuất phát, Cốc Nhược Lan nhìn những giọt nước mắt trên mặt Tề Nhan, lại nhìn ống tay áo Tề Nhan chưa thả xuống.

Trên đó có mấy vết bầm màu xanh lớn bằng móng tay cái, kia đúng là mấy huyệt vị đã được châm vào lúc nãy, chuyên trị phế phổi.

Trong trường hợp bình thường, người bệnh được châm vào huyệt vị sẽ không bị như thế. Cốc Nhược Lan rất tự tin vào kỹ năng châm cứu của mình, nàng tuyệt đối không có sai sót, như vậy nguyên nhân gây ra vết bầm này chỉ có một: Chứng bệnh ở phổi Tề Nhan đã nghiêm trọng tới một trình độ nhất định, không còn đơn giản là nội chứng nữa.

Trước khi đi, Nam Cung Tĩnh Nữ đã "ban" Cốc Nhược Lan cho Tề Nhan, cũng mang tất cả dược liệu trong nội đình mà Tề Nhan có thể sử dụng lên xe ngựa, bao gồm "máu gạc hươu" mà Tề Nhan cần. Nam Cung Tĩnh Nữ trực tiếp ban thưởng mười hai con hươu, còn có bốn gã thợ thủ công chuyên môn lấy máu. Vương ngự y cũng đưa tất cả phương thuốc Tề Nhan từng dùng cho Cốc Nhược Lan, có thể nói là bảo đảm sức khỏe Tề Nhan tốt nhất có thể.

Nhưng lúc này, Cốc Nhược Lan nhìn Tề Nhan im lặng rơi lệ, hai mắt trống rỗng thì không biết sao nàng lại hoảng hốt. Cốc Nhược Lan làm nghề y nhiều năm, nàng biết rõ: Ý chí muốn sống quan trọng hơn linh đan diệu dược.

Nhưng nàng lại không thấy ý chí sống của Tề Nhan, càng chí mạng là: Tim phổi tương liên, thương tâm tắc động phổi, người có bệnh phổi kiêng kị nhất là cảm xúc thay đổi quá nhanh.

Mặc dù ở lãnh cung, Cốc Nhược Lan cũng chưa từng thấy Tề Nhan tổn thương như thế.

Dù cho không hiểu rõ nhau, nhưng Cốc Nhược Lan đại khái cũng có thể cảm nhận được người này tính tình quật cường, trong xương tràn đầy ngạo khí, dù có rơi lệ thì cũng tuyệt đối không rơi lệ trước mặt người khác...

Nhìn Tề Nhan như vậy, lòng Cốc Nhược Lan xúc động, nỗi buồn theo những giọt nước mắt của Tề Nhan cũng từng giọt từng giọt tưới vào lòng Cốc Nhược Lan.

Cốc Nhược Lan móc khăn tay ra, chần chờ một lát mới giơ tay lau nước mắt cho Tề Nhan. Tề Nhan cũng không có tránh đi như nàng đã tưởng tượng, đối phương tựa như con rối gỗ đã đứt dây, không hề nhúc nhích.

Cốc Nhược Lan: "Bệnh của ngươi cần phải tĩnh dưỡng, tâm tình lên xuống là điều tối kỵ. Khi gia gia của ta còn trên đời, người thường nói: "tức giận cùng thương tâm tựa như một ly rượu độc, uống nhiều sẽ mất mạng." Ngươi...đừng như vậy nữa."

Thật lâu sau, Tề Nhan mới giương mắt nhìn Cốc Nhược Lan, đôi mắt màu hổ phách vì những giọt nước mắt mà óng ánh trong suốt. Tề Nhan lẩm bẩm nói: "Ta còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng ấy..."

Cốc Nhược Lan: "Rồi sẽ có cơ hội..."

Tề Nhan lắc đầu: "Không còn cơ hội, rốt cuộc nàng ấy vẫn tống cổ ta đi."

Cốc Nhược Lan có chút không hiểu, tuy không biết Lạc Bắc kia ra sao, nhưng hẳn là sẽ tốt hơn lãnh cung gấp trăm lần mới đúng chứ?

Huống hồ, tuy người này không còn là hoàng phu, nhưng ngược lại được phong làm Bắc An Hầu. Có ruộng đất, có thực ấp, còn có nhiều người đi theo hầu hạ như vậy, sao cứ có cảm giác lãnh cung ngược lại là thảo nguyên của nàng ấy, mà các nàng đang trên đường đi tới lãnh cung chứ?

Cốc Nhược Lan: "Sẽ không. Ta nghe nói mỗi khi đến đại lễ, phiên vương và thủ tướng các nơi có thể vào kinh triều bái, các ngươi... Ngươi và bệ hạ vẫn có cơ hội gặp lại, đến lúc đó có cái gì trong lòng thì nói ra hết là được."

Thấy Tề Nhan cười, Cốc Nhược Lan rất khó hiểu, nhưng lại nghe Tề Nhan nhàn nhạt trả lời: "Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu nàng."

- --

Ở trên đời này, không có ai hiểu Nam Cung Tĩnh Nữ hơn Tề Nhan. Tề Nhan biết rõ lòng đối phương đang nghĩ cái gì: Lần này từ biệt, e là cả đời này đều sẽ không gặp lại.

Thay vì nói nàng ấy thả nàng, còn không bằng nói nàng ấy đuổi nàng đi, vĩnh viễn không gặp lại.

Hơn nữa, còn có một chuyện khiến Tề Nhan lo lắng nhất. Quốc tang đã trôi qua hơn phân nửa, tuy trên danh nghĩa nữ đế đã có nữ nhi là Yến Dương công chúa, nhưng thân phận Ngọc Tiêu khó mà được cân nhắc. Người ngoài xem Ngọc Tiêu là hài tử năm đó phò mã cùng nữ tử khác sinh ra, công chúa ngại với phò mã nên mới nhận Ngọc Tiêu làm nữ nhi. Dù cho đứa nhỏ này là nam hài thì cũng không có tư cách kế thừa đại thống, vậy thì quốc trữ phải làm sao bây giờ?

Hiện giờ hậu cung không có hoàng phu, liệu quốc tang qua đi, các triều thần có đồng loạt buộc nàng ấy lấy "đại cục làm trọng?"

Đây cũng là lý do tiên quyết khiến năm đó Tề Nhan ở trước giường Nam Cung Nhượng chỉ trích hắn không nên truyền ngôi cho Tĩnh Nữ. Hai nữ tử không thể có con, Vị Quốc tôn nho cổ hủ, nữ tử thậm chí nữ đế tái giá thì vĩnh viễn sẽ bị sỉ nhục. Chuyện này không hề liên quan đến năng lực bản thân Nam Cung Tĩnh Nữ, mà đó là gông xiềng người đời tròng lên tất cả nữ tử này!

Nàng thà bị nhốt ở lãnh cung, vĩnh viễn không được ra!

Chỉ cần nàng còn ở hậu cung, Nam Cung Tĩnh Nữ ít nhất còn có một lý do để qua loa lấy lệ các triều thần. Chỉ cần nàng ấy không muốn, nàng sẽ cam tâm tình nguyện làm bia đỡ đạn cho nàng ấy.

Nàng đi...cũng đồng nghĩa sẽ đẩy nàng ấy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Chúc phúc cái chó má gì chứ, Tề Nhan một câu cũng không muốn nói.

Cái gì mà nếu nàng gặp được người thật lòng, Tề Nhan nghĩ đều không muốn nghĩ. Tề Nhan không có vĩ đại, không có vô tư đến nông nỗi như thế!

Mặc dù nàng là nữ tử, mặc dù sẽ khiến Vị Quốc dừng ở đời thứ hai, Tề Nhan đều không để bụng!

Nàng tình nguyện bị Nam Cung Tĩnh Nữ cầm tù, tra tấn, cũng không muốn nhìn thấy nàng ấy mặc hồng trang vì người khác...

Nghĩ đến đây, Tề Nhan lại lần nữa hận Nam Cung Nhượng!

Tề Nhan biết, gánh nặng Nam Cung Nhượng để lại cho Nam Cung Tĩnh Nữ quá nặng, khiến cho nàng ấy không thể quay đầu lại. Vì giang sơn xã tắc phụ thân nàng ấy để lại, nàng ấy nhất định sẽ tái giá...

Còn nàng vừa đến đất phong, ít nhất phải ba năm sau mới có thể chủ động diện thánh. Nếu thật sự chờ tới lúc đó, có lẽ nàng ấy đã xuất giá, vì tị hiềm cũng sẽ không gặp lại nàng.

Thực sự thì khi ở lãnh cung, Tề Nhan rất muốn giữ chặt Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi một câu, hỏi nàng ấy rằng: Đừng gả cho người khác, có được không?

Chỉ đổ thừa ngay lúc đó Tề Nhan phạm nhiều tội, không dám quá tham lam, càng sợ Nam Cung Tĩnh Nữ thịnh nộ rồi nói ra những lời trái lương tâm. Nàng vốn định: Chờ một chút, chờ một chút...các nàng luôn còn thời gian.

Lại không ngờ lần này bỏ lỡ là mãi mãi.

"Khụ khụ khụ khụ..."

Cốc Nhược Lan: "Ngươi không sao chứ? Ta mới vừa dùng ngân châm phong bế huyệt đạo của ngươi, sao lại ho nữa rồi? Ngươi đừng nghĩ nhiều, lên chỗ ngồi nằm có được không?"

Tề Nhan được Cốc Nhược Lan dìu nằm xuống. Cốc Nhược Lan ngồi xổm bên cạnh Tề Nhan, nàng lấy ngân châm châm vào đầu Tề Nhan, một lát sau Tề Nhan liền ngủ thiếp đi.

- --

Tề Nhan đại khái đoán được Nam Cung Tĩnh Nữ đang nghĩ gì. Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự không định gặp lại Tề Nhan, nhưng chuyện hoàng phu nàng không có nghĩ xa như vậy.

Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ cảm thấy: Nàng thật sự không biết nên làm sao vượt qua rào cản này. Đạo hiếu và tình cảm đều quá trầm trọng, hơn nữa tình trạng sức khỏe của Tề Nhan cũng không thích hợp ở lãnh cung. Không bằng thả đối phương trở về, có lẽ về quê nhà có thể khiến Tề Nhan có thêm sức sống.

Nhưng một lá thư đã hoàn toàn đánh vỡ sự tốt đẹp này.

Ngày thứ mười kể từ khi Tề Nhan rời đi, lá thư thứ ba có liên quan tới Cát Nhã đã tới...

Bệ hạ thánh giám: Tháng năm năm Thừa Khải thứ hai, Nhã Quý thái phi mời tú nương đến vương trướng, nô tỳ ở ngoài trướng nhìn trộm, nghe được chuyện kinh hãi: Nhã quý thái phi nói muốn mặc tân trang vào "ngày đại hỉ".

Nô tỳ bí mật dò hỏi tú nương, lấy được kiểu dáng tân trang để trình lên, xin bệ hạ định đoạt.

Nam Cung Tĩnh Nữ giũ một lụa bố khác ra, chỉ thấy trên đó vẽ một bộ xiêm y giống hệt quần áo tân nương, còn có chất liệu quần áo do tú nương viết ra, màu sắc rõ ràng là đỏ thẫm!

Đây không phải là quần áo của tân nương thì còn là cái gì?

Trước viết thư tay xin nàng thả Tề Nhan, sau đó lập tức sai người gấp gáp may hồng trang?

Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ rõ hai người kia có hôn ước. Có một lần Tề Nhan cãi nhau với nàng, nàng ấy nói: Nếu như năm đó cưới Cát Nhã, Xanh Lê bộ cũng sẽ không bị diệt vong...

Mấy ngày Tề Nhan sinh bệnh, hầu như mỗi ngày Cát Nhã đều đến Thừa Triêu cung, mà nàng và Tề Nhan cũng đã hòa ly...

Sau khi liên kết tất cả lại với nhau, rất nhanh Nam Cung Tĩnh Nữ đã đưa ra một kết luận: Cát Nhã sẽ gả cho Tề Nhan!

Đúng rồi, nhất định là như vậy. Cát Nhã là nữ nhân vì mục đích mà không từ thủ đoạn, gả cho Tề Nhan có vô số chỗ tốt.

Thân phận nữ tử của Tề Nhan vẫn chưa công bố thiên hạ, như vậy nàng ấy vẫn là Hãn Vương Xanh Lê bộ, là người có huyết thống cao quý nhất trong mắt người thảo nguyên.

Cát Nhã từng lãnh hội tài trí của Tề Nhan, mặc dù Tề Nhan không chịu dụng tâm giúp nàng ta, nhưng có chiêu bài Khất Nhan A Cổ Lạp làm hôn phu, không biết sẽ có bao nhiêu bộ hạ cũ của thảo nguyên mộ danh mà đến.

Xem xét thế lực thảo nguyên ngày xưa, danh vọng và xuất thân của A Cổ Lạp đều trội hơn A Nỗ Kim...

Hay...đây là "chắc chắn một lần là bắt được A Nỗ Kim" như Cát Nhã đã viết trong thư?
Bình Luận (0)
Comment