Chương 82: Bí ẩn vùi trong quá khứ
Bắc Kính khiến Nam Cung Tĩnh Nữ rất chấn động. Một người sống trong nhung lụa và ở thâm cung lâu như nàng, bấy giờ mới thấu hiểu sâu sắc sự tàn khốc khi vương quyền thay đổi.
Những sách sử nàng từng đọc trước đây đều viết về tiền triều, thậm chí là nói về những chuyện đã xảy ra từ lâu. Nhưng quyển Bắc Kính này thì ký lục những gì đã xảy ra trong triều đại hiện tại, cho nàng cảm giác càng thêm chân thật.
Ngồi ở trên xe ngựa hồi phủ, Nam Cung Tĩnh Nữ không thể không suy nghĩ: Nếu như là ở Vị Quốc, Ngạch Nhật Hòa mang Cát Nhã đến Xanh Lê bộ mà bị cự tuyệt như thế thì nữ nhi gia rất khó có thể gả ra ngoài, thế nhưng hiện giờ Cát Nhã đã trở thành sủng phi của phụ hoàng.
Cũng khó trách, nàng ta thật sự là đại mỹ nhân hiếm có...
Tuy phụ hoàng thống nhất giang sơn là chuyện tốt, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn không khỏi nghĩ: Nếu như Tô Hách Ba Lỗ để lại vài đường sống cho Đồ Ba bộ, nếu như đại hội thịnh điển hôm ấy hắn đồng ý lời cầu thân của Ngạch Nhật Hòa, có phải kết cục của bắc Kính sẽ bất đồng hay không?
Nghĩ đến đây, nàng lại có chút nghi hoặc: Vì sao Tô Hách Ba Lỗ phải cự tuyệt thỉnh cầu liên hôn của Ngạch Nhật Hòa?
Lấy dung mạo hiện giờ của Cát Nhã, hẳn là lúc nhỏ nàng ta đã là mỹ nhân, huống hồ trong sách có ghi rằng: Ngạch Nhật Hòa mang đến của hồi môn cực kỳ phong phú...
Ngạch Nhật Hòa làm vậy chắc chắn là muốn đưa nữ nhi tám tuổi của mình đến Xanh Lê bộ làm con tin, việc này đối với Xanh Lê bộ có trăm lợi mà không một hại, vì sao phải cự tuyệt chứ?
Chẳng lẽ: Xanh Lê bộ vốn đã có tâm huỷ diệt Đồ Ba bộ, cho nên mới cự tuyệt lời hòa thân của Đồ Ba bộ?
Cũng không đúng, nếu như Xanh Lê bộ muốn khai chiến, chẳng phải nắm trong tay một vị công chúa được sủng ái làm con tin sẽ càng tốt hơn sao? Nếu Tô Hách Ba Lỗ được xưng là "mãnh hổ thảo nguyên" thì hắn sẽ không đơn giản đến nỗi đạo lý như vậy cũng đều không hiểu, đúng không?
Chuyện này chỉ được ghi lại bằng vài dòng ít ỏi trong Bắc Kính, nhưng lại chôn xuống một bí ẩn trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ.
Hôm sau, Nam Cung Tĩnh Nữ tự giác đến thư phòng đọc sách. Sau khi dùng đồ ăn sáng, nàng lên xe ngựa xuất phát đến Chước Hoa công chúa phủ.
Người gác cổng ở Chước Hoa công chúa phủ thấy xe ngựa thì lập tức tiến lên nghênh đón: "Tham kiến Trăn Trăn điện hạ."
"Đứng lên đi." Nói xong, nàng lập tức đi vào bên trong, nhưng người gác cổng lại nói: "Khởi bẩm điện hạ, điện hạ nhà chúng ta không có ở trong phủ."
"Nhị tỷ đi đâu rồi?" Chẳng lẽ là cải trang ra phủ?
"Hồi điện hạ, sáng sớm trong cung có cử người tới tuyên điện hạ nhà chúng ta vào cung."
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy có chút kỳ quái: "Là phụ hoàng hay là Chiêu dung nương nương tìm Nhị tỷ?"
"Cái này...mời điện hạ đi vào chờ một chút, tiểu nhân sẽ gọi Bạch Chỉ cô nương đến đáp lời."
"Bản cung sẽ chờ ở đây, ngươi đi gọi nàng tới đi."
"Vâng!" Người gác cổng chạy đi nhanh như chớp, một lát sau Bạch Chỉ đã tới.
Sau khi Bạch Chỉ thỉnh an, Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi: "Sao Nhị tỷ vào cung?"
Bạch Chỉ cũng cảm thấy rất nghi hoặc. Khi nội thị tới truyền lời, nàng chỉ nghe được một câu: Nói là Nhã phi nương nương triệu điện hạ nhà nàng vào cung.
Bạch Chỉ thành thật trả lời, Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy thì nhíu mày, bước lên xe ngựa và phân phó: "Tiến cung."
Tuy rằng các nương nương ở phi vị đều có quyền gọi công chúa vào cung, nhưng đó phần lớn là sinh mẫu triệu kiến nữ nhi. Cát Nhã không hề quen biết Nhị tỷ, sao nàng ta phải làm như vậy?!
Chẳng lẽ...hôm qua nàng trừng mắt liếc nàng ta một cái nên nàng ta ghi hận? Nàng ta không dám tìm nàng gây phiền toái nên ngược lại đi "bắt nạt" Nhị tỷ?
Nam Cung Tĩnh Nữ càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, nàng đã vài lần phân phó mã phu đi mau một chút.
Nàng đổi sang ngồi kiệu liễn, đi đến Phi Hương cung của Cát Nhã.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhảy xuống xe ngựa, cung tì dồn dập hành lễ.
"Nhị tỷ của ta ở đâu?"
"Chước Hoa điện hạ đang cùng Nhã nương nương nói chuyện ở chính điện..."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhấc vạt áo cung trang lên rồi chạy, dọa một chúng cung tì cũng chạy theo ở phía sau: "Điện hạ, xin người chậm một chút!"
Cung tì canh giữ cửa chính điện còn không kịp thông báo, Nam Cung Tĩnh Nữ đã vọt vào.
"Nhị tỷ!"
Nam Cung Xu Nữ đang ngồi đối diện với Cát Nhã, trên bàn bày mấy thứ trà bánh và trái cây. Cát Nhã thì cầm một nắm hạt dưa trong tay, mới vừa lấy một hạt cắn...
Nam Cung Tĩnh Nữ đi đến bên cạnh Nam Cung Xu Nữ, nàng đánh giá từ trên xuống dưới một phen, thấy Nhị tỷ nhà mình không có "chịu ủy khuất" thì mới yên tâm.
Cát Nhã dời mắt sang nơi khác, khẽ cười một tiếng.
Nàng ăn hạt dưa dính trên môi, lại rải hạt dưa còn lại ra mâm: "Trăn Trăn công chúa tới rất đúng lúc, ta và Chước Hoa công chúa vừa mới nhắc tới ngươi mà ngươi đã đến rồi."
Lúc này các cung nữ ở phía sau mới đến cửa đại điện, thấy ba vị chủ nhân đang hàn huyên, bọn họ liền hành lễ vạn phúc ở phía xa rồi cáo lui.
Nam Cung Xu Nữ nắm lấy tay muội muội, nàng quay đi để Cát Nhã không nhìn thấy thần sắc của mình, ánh mắt lộ ra sự cảm kích: "Sao tiểu muội lại tới đây?"
Cát Nhã chậm rãi nói: "Tất nhiên là tới tìm ngươi, có thể là sợ ta bắt nạt ngươi không chừng."
Tỷ muội hai người hoàn toàn không thể ngờ rằng Cát Nhã sẽ nói thẳng ra như thế. Đặc biệt là người bị chọc trúng tâm tư là Nam Cung Tĩnh Nữ, thần sắc nàng càng có chút mất tự nhiên.
Phần lớn người Vị Quốc đều tế nhị, đối mặt với một người thẳng thắng như Cát Nhã, trong lúc nhất thời bọn họ không thể thích ứng được.
Cát Nhã cầm lấy một nắm hạt dưa: "Bệ hạ cho phép ngày thường ta có thể tuyên Chước Hoa công chúa vào cung chơi với ta. Thân phận của Trăn Trăn công chúa tôn quý như vậy, Cát Nhã không dám làm phiền. Nếu như ngươi không muốn ngồi thì có thể tự mình rời đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ không thể không lườm Cát Nhã thêm một lần nữa. Nàng hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Xu Nữ: "Bản cung đang muốn ngồi đây."
Cát Nhã cười, nàng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Tĩnh Nữ, không hề chớp mắt.
Nàng nhìn đến khi sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ nóng lên, không khỏi lúng túng trong lòng.
Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không muốn bản thân yếu thế trước mặt nữ nhân này, vì thế nàng liền thẳng lưng và đối diện với Cát Nhã.
Nàng luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương quái quái, trong lúc nhất thời lại không tìm ra từ nào để miêu tả chính xác được.
Hẳn là hồ ly tinh?
Tuy ánh mắt này câu nhân, nhưng lại không có quyến rũ.
Hoặc là lộ liễu?
Nhưng các nàng đều là nữ nhi gia.
Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể hình dung ánh mắt của Cát Nhã là: Lớn mật.
Không sai, chính là lớn mật.
Thân phận của nàng tôn quý, phóng mắt khắp Vị Quốc, người có tư cách đối diện với nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mặc dù có đối mặt với nhau thì bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không dùng ánh mắt tò mò như vậy. Ánh mắt của Cát Nhã dường như muốn xuyên thấu qua nàng, nhìn xem hai mắt của nàng đang đọc cái gì.
Nam Cung Xu Nữ âm thầm thở dài nhẹ nhõm: Nhã phi người này thật sự khiến người ta vô lực chống đỡ.
Không những ngôn hành cử chỉ quái dị, mà ngay cả lễ nghi và quy củ cũng đều không có.
Vừa mới nãy, nàng ta vậy mà đề nghị "xưng hô tỷ muội" với nàng! Nàng ta là sủng phi ở hậu cung, dù có trạc tuổi với nàng thì bọn họ cũng kém bối phận!
Nam Cung Tĩnh Nữ trừng mắt nhìn Cát Nhã: "Nhìn bản cung lâu như vậy, ngươi nhìn ra được gì rồi?"
Nam Cung Xu Nữ âm thầm kéo tay áo tiểu muội nhà mình.
Cát Nhã cười nói: "Công chúa không nhìn ta thì làm sao biết ta đang nhìn ngươi?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày: "Ngươi đây là đang cưỡng từ đoạt lí!"
"Ở thảo nguyên của chúng ta, khi nói chuyện phải nhìn thẳng vào mắt đối phương thì mới biểu lộ sự tôn trọng. Cát Nhã kính trọng công chúa nên mới nhìn công chúa, cớ sao công chúa lại tức giận?"
"Ngươi!"
Nam Cung Xu Nữ nhẹ giọng nói: "Nhã nương nương có điều không biết, lễ nghi giữa nam bắc không quá giống nhau, tiểu muội cũng đừng vì việc nhỏ như vậy mà tranh chấp."
Cát Nhã vờ như mình vừa mới tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy sao? Là Cát Nhã thất lễ..."
Lúc này sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ mới hơi nguôi ngoai, nàng gật gật đầu.
Ba người tán gẫu vài câu, Cát Nhã bắt đầu nói đến những chuyện lý thú ở thảo nguyên.
Nam Cung Tĩnh Nữ mới vừa đọc Bắc Kính, vì thế nàng có rất nhiều nghi hoặc. Vừa lúc người trong cuộc là Cát Nhã đang giảng thuật, vì thế nàng rất nghiêm túc lắng nghe.
Thỉnh thoảng Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ hỏi mấy vấn đề. Cát Nhã đều giải đáp rõ ràng cho nàng từ đầu tới đuôi, âm thầm bất ngờ: Vị Trăn Trăn công chúa này đúng là dễ giận dễ quên.
Nam Cung Xu Nữ khao khát tự do từ trong xương cốt, nghe được nữ tử ở thảo nguyên có thể sinh hoạt tự tại như thế, lòng nàng cũng không khỏi ngóng trông.
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Cát Nhã không những không ỷ mình là sủng phi mà ngược lại còn toát ra vẻ tiêu sái. Nói đến chỗ xuất sắc, dường như sợ các nàng không thể lý giải, nàng ta còn sẽ khoa tay múa chân miêu tả lại cảnh tượng kĩ càng. Vì thế nàng cũng dần dần buông xuống thành kiến.
Nam Cung Tĩnh Nữ vốn là người dày rộng và dễ tha thứ, lần này đánh bậy đánh bạ gặp mặt khiến cái nhìn của nàng về Cát Nhã cũng thay đổi.
Nghĩ đến nội dung trong Bắc Kính, nàng có chút thương hại thiếu nữ trạc tuổi mình trước mắt.
Cát Nhã nói xong thì bưng ly nước trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch. Nàng dùng mu bàn tay lau khóe môi: "Nếu như các ngươi muốn học cưỡi ngựa, ngày khác ta có thể dạy cho các ngươi."
Nam Cung Xu Nữ cười khẽ không nói. Dù trong lòng có mong muốn như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không định cưỡi ngựa. Mà Nam Cung Tĩnh Nữ lại có bóng ma với việc cưỡi ngựa, nghĩ đến vết thương trên người Tề Nhan thì nàng không dám cưỡi ngựa đến hết đời.
Cát Nhã thấy Nam Cung Tĩnh Nữ muốn nói lại thôi thì hỏi: "Trăn Trăn công chúa có chuyện muốn nói sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ suy tư một lát, thực sự không kiềm được sự tò mò trong lòng, hỏi: "Năm đó...vì sao Tô Hách Ba Lỗ cự tuyệt liên hôn?"
Cát Nhã hỏi ngược lại: "Sao công chúa biết được?"
"Hôm qua bản cung đọc một quyển sách có tên là Bắc Kính. Vấn đề này ta nghĩ trăm lần vẫn không ra, mời Nhã nương nương giải thích nghi hoặc."
Nam Cung Xu Nữ khó hiểu, nói: "Tiểu muội đang hỏi chuyện gì vậy?"
Cát Nhã đáp: "Năm đó a ba từng dẫn ta đến Xanh Lê bộ hòa thân, nhưng lại bị Hãn Vương Xanh Lê bộ cự tuyệt."
Sắc mặt Nam Cung Xu Nữ khẽ biến, nhìn quanh một vòng: Cũng may lúc này trong điện không có người ngoài...
Nhưng dù sao Cát Nhã cũng đã là phi tử của phụ hoàng, cứ tiếp tục đàm luận chuyện này đúng là không ổn.
Nàng khuyên nhủ: "Nhã nương nương...vẫn là nên nói đến chuyện khác."
Cát Nhã lại lâm vào hồi ức, thật lâu sau mới nói: "Đã là chuyện của mười một năm trước. Năm ấy ta chỉ mới có tám tuổi, Đồ Ba bộ bị xua đuổi đến đồng cỏ bên cạnh Lạc Xuyên, hằng năm nước Lạc Xuyên cuốn trôi rất nhiều gia súc. A ba ta bị buộc bất đắc dĩ, nghe nói Khất Nhan A Cổ Lạp cùng tuổi với ta nên muốn hòa thân để đổi lấy mấy đồng cỏ, giảm bớt nguy cơ..."
"Sau đó thì sao?"
"Tĩnh Nữ!" Nam Cung Xu Nữ kêu lên.
Đáng tiếc, trong điện này chỉ có một mình Nam Cung Xu Nữ lo lắng, Cát Nhã đạm nhiên hỏi: "Cớ sao Trăn Trăn công chúa đột nhiên hỏi tới chuyện này?"
"Bản cung đọc Bắc Kính, đến đây thì tâm sinh nghi hoặc, vì sao Tô Hách Ba Lỗ thà rằng tuyên chiến cũng không đáp ứng việc hôn nhân này... Ta tuyệt đối không có ý mạo phạm ngươi!
Cát Nhã cong cong khóe miệng, nàng dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó thú vị. Nàng lại một lần nữa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ.
Ánh mắt của Nam Cung Tĩnh Nữ vừa bằng phẳng vừa có chút nghi hoặc, tuy không biết vì sao Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ hỏi đến chuyện này, nhưng Cát Nhã có thể nhận ra Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không có ác ý.
"Kỳ thật ta cũng từng nghĩ giống công chúa, chỉ là qua nhiều năm như vậy mà vẫn không hiểu được. Năm đó a ba ta mang theo của hồi môn phong phú, tuy ta còn nhỏ nhưng khi ấy đã được công nhận là minh châu của thảo nguyên, Xanh Lê bộ không có lý do gì để cự tuyệt."
Nam Cung Tĩnh Nữ rất tán thành: "Bản cung cũng cảm thấy kỳ quái."
Cát Nhã nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trừ phi..."
"Trừ phi?"
Thấy thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ không có gì khác thường, Cát Nhã mới nhàn nhạt nói: "Đều là chuyện cũ, không đề cập tới cũng thế."