Chương 90: Ranh giới không thể vượt qua
Nam Cung Vọng lắng nghe kế sách của Tề Nhan, vỗ tay tán thưởng: "Muội phu nhìn thấu thiên hạ. Bản cung có thể được muội phu dốc sức tương trợ thì giống như Trương Lương và Tiêu Hà [1], cần gì phải lo không thành nghiệp lớn?"
[1] Trương Lương và Tiêu Hà là hai trong ba người đã giúp nhà Hán, gọi là Hán sơ Tam kiệt. Hậu thế có câu "Phi Tam kiệt tất vô Hán thất" (nghĩa là không có tam kiệt trợ giúp thì không có triều Hán) để tỏ rõ tầm quan trọng của bộ ba này.
"Điện hạ quá khen, đây chỉ là bổn phận của người làm thần tử mà thôi."
Lời này của Tề Nhan có thể nói là đi quá giới hạn, nhưng khi vào trong tai Nam Cung Vọng, hắn lại cảm thấy đây là lời tán dương hay nhất mà hắn từng được nghe.
Nhưng hắn chỉ vui mừng được một lát, sau đó chần chờ nói: "Nếu như phụ hoàng long thể an khang thì kế của muội phu tất nhiên có thể khiến lão Nhị rơi vào vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu phụ hoàng không thể qua khỏi, chẳng phải là ta đang giúp người khác một tay sao?"
Tề Nhan thầm cười lạnh: Người Vị Quốc vì ngôi vị hoàng đế mà lạnh nhạt với cốt nhục thân tình đến nông nỗi như vậy, triều đình sao có thể tiếp tục truyền thừa?
"Điện hạ có ý gì?"
Lòng Nam Cung Vọng ngổn ngang, hắn nói: "Thằng nhãi Lão nhị này đúng là mạng lớn, lần trước xảy ra việc như vậy mà vẫn chưa thể đánh hắn ngã vào đáy cốc. Hắn lớn tuổi hơn bản cung, lúc này lại có được lòng dân. Muội phu có cách nào vừa không để phụ hoàng hoài nghi bản cung vừa có thể hoàn toàn phế đi lão Nhị hay không?"
Tề Nhan suy tư một lát: "Có, chỉ sợ điện hạ lại cảm thấy thần tâm địa ác độc, tiếp tục lạnh nhạt ta."
Thần sắc Nam Cung Vọng có chút mất tự nhiên: "Muội phu chớ nhắc lại chuyện cũ năm xưa. Sau này ngươi và ta sẽ đồng tâm hiệp lực, cùng nhau mưu tính nghiệp lớn."
"Xin hỏi điện hạ, tình cảnh của Đại hoàng tử như thế nào?"
"Hắn là nhi tử do tiện tì tự ý sinh hạ. Phụ hoàng an bài cho hắn một dinh thự ở gần kinh đô, thưởng cho năm trăm thực ấp, không có chiếu thì không được vào cung."
"Canh gác trong phủ ra làm sao?"
"Cái này, bản cung phải tra xét thì mới biết được. Sao ngươi đột nhiên hỏi như vậy?"
"Vì sao điện hạ không dám động đến Nhị hoàng tử?"
"Tất nhiên là..."
Nam Cung Vọng đã hiểu: Tề Nhan muốn hắn nghĩ cách ám sát Nam Cung Bình, lại đổ tất cả tội lỗi lên đầu Nhị hoàng tử Nam Cung Uy.
Nam Cung Vọng hơi do dự. Một mặt, hắn lo bản thân không thể vác hết tội nếu chuyện này bị lộ ra. Mặt khác, rốt cuộc thì hắn vẫn còn lại một chút lương tri.
Tề Nhan như nhìn thấu tâm tư của Nam Cung Vọng, lạnh lùng nói: "Từ xưa đến nay, có vị đế vương nào là sạch sẽ bước lên ngôi vị hoàng đế? Nếu điện hạ thật sự không thể nhẫn tâm, vậy thì thần xin khuyên điện hạ nên chủ động quy phục trước khi người trở mặt với Nhị hoàng tử. Đợi cho Nhị hoàng tử đăng cơ, điện hạ cũng có thể làm một vị Vương gia nhàn tản đến cuối đời này."
Câu này chạm đến cấm kỵ ẩn sâu trong lòng Nam Cung Vọng. Trông thấy ánh mắt của hắn không còn do dự nữa, Tề Nhan chủ động cáo lui.
---
Nàng bước lên xe ngựa hồi phủ, dựa vào thùng xe và chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nàng cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Nam Cung Bình. Bọn họ chỉ gặp nhau có hai lần, đối phương là một nam tử trung niên trầm mặc ít lời, luôn tự giác ngồi ở trong góc mỗi khi tới cung yến.
Nếu dựa theo lẽ thường, người xuất thân ti tiện lại cách xa vòng tròn chính trị như Nam Cung Bình mới là vị hoàng tử có khả năng sống lâu nhất. Chỉ tiếc, Nam Cung nhất tộc đều có tội.
Tề Nhan đột nhiên mở mắt, ánh mắt nàng hung tàn: Mười một năm, Nam Cung hoàng tộc cũng nên trả lại một chút nợ máu năm đó...
---
Tại Cam Tuyền cung, Nam Cung Tĩnh Nữ đang nói chuyện với Nam Cung Nhượng.
Tiếng nội thị vang lên bên ngoài tẩm điện: "Nhã phi nương nương cầu kiến!"
Cát Nhã đi vào chính điện, cúi người xuống bái lạy: "Tham kiến bệ hạ."
Nam Cung Nhượng lộ ra ý cười, vươn tay về phía Cát Nhã: "Nhã phi đến đây ngồi đi."
Cát Nhã thuận thế ngồi lên long sàng, lấy một vật ra khỏi lồng ngực: "Bệ hạ người xem!"
Nam Cung Nhượng nhìn cái mai rùa đã có vài vết nứt kia: "Đây là vật gì?"
"Đây là cách mà người thảo nguyên chúng ta cầu phúc. Chỉ cần ném mai rùa vào chậu than, nghĩ thầm nguyện vọng của mình trong lòng và cầu phúc với thiên thần. Nếu lấy ra mà vết nứt trên mai rùa là số chẵn thì có nghĩa là thiên thần đã đồng ý."
Ánh mắt Nam Cung Nhượng tràn ra một chút nhu tình vốn không nên có ở bậc đế vương : "Ngươi ước cái gì?"
"Ta hy vọng bệ hạ có thể sớm ngày khỏe lại..."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng khó có thể hiểu được.
Nàng đã quên mất dáng vẻ của mẫu hậu, nhưng cảnh tượng dịu dàng lúc nãy lại vô cùng tươi sáng và rõ ràng.
Nàng thấy phụ hoàng của mình lấy mai rùa qua, người đếm kỹ hoa văn trên đó, sau đó mỉm cười. Nàng cũng thấy Cát Nhã liếc mắt đưa tình, nhìn chăm chú vào ánh mắt phụ hoàng.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy rất nhớ Tề Nhan, mà giờ này cũng là lúc để nàng cáo lui.
"Phụ hoàng, sắc trời không còn sớm, nhi thần xin phép hồi phủ trước."
Nam Cung Nhượng hơi giữ Nam Cung Tĩnh Nữ ở lại, nhưng sau đó cũng đồng ý cho nàng rời đi.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn sắc trời bên ngoài. Bởi vì phụ hoàng ngã bệnh, cho nên nàng không thể gặp Tề Nhan vào mùng một, thoắt cái mà đã hai mươi ngày hai người không được nhìn thấy nhau.
Không biết người nọ có khỏe không? Cũng không biết có còn chui rúc ở thư phòng cả ngày như trước đây hay không?
Nam Cung Tĩnh Nữ trở lại phủ, mệnh nhà bếp chuẩn bị tiệc tối và phân phó Thu Cúc: "Ngươi tự mình đến phò mã phủ một chuyến, mời phò mã lại đây."
"Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút xấu hổ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng chủ động mời Tề Nhan vào phủ.
Lúc trước nàng sống tự do tự tại, hết thảy đều tùy tâm mà chọn.
Nhưng sau này, nàng lại nhìn thấy Nhị tỷ đau khổ vì phải giao lụa trắng, mà phụ hoàng cũng dặn dò nàng rằng, bút đao trong tay ngôn quan là thứ đáng sợ nhất trên thế gian này.
Dưới sự dẫn đường của Tề Nhan và không ít quyển sách nàng hun đúc bấy lâu nay, nàng đã hiểu miệng lưỡi của con người đáng sợ như thế nào.
Hiểu nhiều thì sẽ cố kỵ.
Bấy giờ nàng mới hiểu được: Vì sao Nhị tỷ mặt ủ mày chau, vì sao Tề Nhan lại tuân thủ cung quy nghiêm ngặt đến như vậy.
Nhưng hôm nay, nàng nhìn thấy Cát Nhã và phụ hoàng dịu dàng chăm sóc nhau, sự tưởng niệm trong lòng vì thế mà yên lặng trào ra.
Lấy tính tình của Tề Nhan, muốn người nọ chủ động e là không có khả năng, như vậy thì nàng phải dũng cảm một chút mới được.
Ngôn quan muốn phê bình thì cứ việc phê bình nàng đi...
Nghĩ thông suốt chuyện này, Nam Cung Tĩnh Nữ nhẹ nhõm không ít.
Nàng cúi đầu nhìn cung trang mình đang mặc, tính toán canh giờ Tề Nhan vào phủ, ngược lại đi đến Thang Tuyền điện...
Tề Nhan đang viết chữ ở thư phòng thì nghe Hạ Hà bẩm báo: "Phò mã gia, công chúa điện hạ mời người đến công chúa phủ dùng bữa tối."
Đầu bút lông đang chuyển động bỗng dừng lại: "Đã biết, ta tới ngay."
Tề Nhan đặt bút lông xuống, nàng rút hai quyển sách từ chồng sách trên bàn ra, sau đó rời khỏi thư phòng.
Nam Cung Tĩnh Nữ đổi sang một bộ cung trang sạch sẽ, nàng và hai nha hoàn lần lượt bước vào điện: Bữa tối đã được chuẩn bị thỏa đáng, Tề Nhan thì đang chờ ở ngoài cửa, hết thảy đều rất tốt. Tâm tình của Nam Cung Tĩnh Nữ cũng vì vậy mà tươi tỉnh hẳn lên.
Bước vào Ngự Thiện đường, Nam Cung Tĩnh Nữ phân phó: "Đều lui ra đi, đừng để ai ở lại hầu hạ."
"Vâng."
Rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi Tề Nhan ngồi ở trước mặt, Nam Cung Tĩnh Nữ lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vẫn là Tề Nhan mở lời: "Bệ hạ có khỏe hay không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ trả lời: "Ngự y nói chỉ cần tĩnh dưỡng thêm mấy ngày thì đã có thể lên triều. Xin lỗi... Mùng một, ta phải tiến cung thăm phụ hoàng."
"Thần biết."
Tề Nhan nhạy bén nhận ra cảm xúc của đối phương có chút không đúng, nàng gắp đùi gà vào đĩa của Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ có tâm sự à?"
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, bản cung cũng không biết nên bắt đầu kể cho ngươi nghe từ đâu."
Đây vẫn là lần đầu tiên Tề Nhan nhìn thấy thần sắc của đối phương có hai chữ "ưu sầu", nàng bỗng chốc nhận ra : Dường như vị thiếu nữ mười lăm tuổi này đã trưởng thành.
"Đêm nay ngươi ở lại đây có được không?" Nam Cung Tĩnh Nữ nhẹ giọng hỏi.
"Được."
---
Sau khi dùng cơm tối, hai người đi dạo một vòng hoa viên, sau đó trở lại tẩm điện rồi mệnh Thu Cúc mang bàn cờ tới. Tề Nhan vẫn nhường bốn quân, nàng cầm quân trắng đi trước như thường lệ.
Tiếng đặt cờ thỉnh thoảng vang lên, hai người đều rất yên lặng.
Tề Nhan phát hiện kỹ năng chơi cờ của Nam Cung Tĩnh Nữ lại tiến bộ. Nàng vốn định khen nàng ấy hai câu, nhưng khi nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của đối phương, nàng lại không hề nói gì.
Nam Cung Tĩnh Nữ đánh cờ rất chậm, mỗi một bước nàng đều phải đắn đo suy nghĩ. Mãi cho đến khi sắc trời bên ngoài đã tối sầm, quân cờ hai bên vẫn che kín bàn cờ, màu đen và màu trắng vẫn quấn quýt lấy nhau sau một hồi chém gϊếŧ.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn bàn cờ thật lâu, đầu ngón tay thả quân đen vào hộp cờ: "Bản cung thua rồi." Bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại toát ra chút phiền muộn.
"Điện hạ...?"
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười trấn an: "Không còn sớm, ngủ đi."
"Vâng."
Tề Nhan mặc áo trong, thổi tắt ngọn nến trên bàn. Tẩm điện lập tức tối sầm.
Tề Nhan xoay người, lại nhìn thấy một hình bóng xinh đẹp phía sau mình, giọng nói dịu dàng của Nam Cung Tĩnh Nữ vang lên: "Bản cung nắm tay ngươi, đi chậm một chút."
"Tạ điện hạ."
Đến khi nằm lên giường, không khí giữa các nàng vẫn ngưng trọng trong một chốc ngắn ngủi. Tề Nhan không biết, đây rốt cuộc là sự trừng phạt của thiên thần dành cho nàng, hay vẫn là vì chột dạ mà nàng sinh ra ảo giác.
Mỗi một lần nàng làm "chuyện ác", Nam Cung Tĩnh Nữ đều sẽ xuất hiện, dường như đang thách thức năng lực chịu đựng của nàng.
Nam Cung Bình chỉ là khởi đầu, ngày tháng sau này Nam Cung hoàng tộc sẽ không ngừng đổ máu.
Tuy Tề Nhan còn chưa quyết định ai sẽ là người tiếp theo, nhưng cuối cùng cũng sẽ đến phiên người thân mà Nam Cung Tĩnh Nữ yêu quý.
Các nàng nằm rất gần, gần đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Gần đến mức Tề Nhan không dám để thần sắc của mình thả lỏng...
Rõ ràng nàng là người trăm phương ngàn kế trêu chọc Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng khi đối phương đáp lại, Tề Nhan chỉ muốn bỏ trốn.
Nam Cung Tĩnh Nữ nằm bên cạnh Tề Nhan, nàng đang tiến hành một phen "thiên nhân giao chiến".
Nàng vẫn luôn cảm thấy giữa nàng và Tề Nhan còn thiếu cái gì đó, mãi đến khi nhìn thấy cách phụ hoàng và Cát Nhã ở chung, nàng mới nhận ra.
Tề Nhan luôn tuyệt đối nghe theo nàng, thậm chí có thể nói là cung kính có thêm, nhưng...đây không phải là dáng dấp mà một đôi phu thê nên có.
Cảm giác được tay áo khẽ động, Tề Nhan gọi: "Điện hạ?"
"Ngươi...có thể nằm gần ta thêm một chút nữa được không?"
Lòng Tề Nhan tràn ngập bất an, hôm nay Nam Cung Tĩnh Nữ quá khác thường.
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi, sự chần chờ của đối phương làm tim nàng đau nhói vô cùng.
Nàng chậm rãi buông tay áo Tề Nhan ra, cố nén sự đau nhức và chua xót trong lòng, trầm mặc xoay người.
Rốt cuộc thì trong lòng nàng cũng có một phần rụt rè của nữ tử và sự ngông nghênh của hoàng tộc, mặc dù cảm nhận được Tề Nhan "bài xích" nhưng nàng cũng không có vạch trần.
Tề Nhan biết rõ bản thân làm đối phương tổn thương, nàng theo bản năng nâng tay lên, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế rồi rút tay về.
Giờ khắc này, dường như giường Bạt Bộ vô cùng rộng rãi, giữa hai người là một ranh giới không thể vượt qua.
Nhưng Tề Nhan biết nguyên nhân.
Thành hôn gần hai năm, quan hệ giữa các nàng cũng đã tới điểm giới hạn. Chỉ cần nàng chủ động đến gần và dịu dàng dỗ dành vài câu thì nàng đã có thể vuốt phẳng sự bất an trong lòng nàng ấy giống như trước đây.
Nhưng mà, sau đó thì sao...?
Một phút yên bình chỉ có thể đổi lấy vô vàn mối họa. Rốt cuộc thì nàng vẫn là nữ tử, dù có ngụy trang thì chẳng thể nào thay đổi sự thật.
Mặc dù lòng Tề Nhan rất áy náy, nhưng lúc này nàng cũng không dám tiếp tục lừa gạt Nam Cung Tĩnh Nữ giống như trước kia.
Trên vai nàng đang gánh vác quá nhiều điều, đó là thảo nguyên bị huỷ diệt, đó là vết thương trên đỉnh đầu Ba Âm, còn có Đinh Dậu giúp nàng che giấu.
Nàng cũng xoay người, hai người nằm ở trên giường, đưa lưng về phía đối phương.
Đêm, dần dần thâm trầm, chỉ còn lại ánh sáng của chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa tẩm điện.
Tề Nhan chậm rãi thở ra, ánh mắt lại mất đi tiêu cự: Nếu vì bảo vệ thân phận mà khiến Nam Cung Tĩnh Nữ thương tâm, như vậy nàng không có lựa chọn nào khác.
Nam Cung Tĩnh Nữ ôm cánh tay, nước mắt yên lặng tràn ra, ướt đẫm chiếc ngọc gối màu cam rực rỡ.