Kiss An Angel

Chương 10

Người dịch: Kiemanh49

Alex quyết định anh chưa từng thấy điều gì đáng thương trong đời hơn cô vợ khờ khạo nhỏ bé khốn khổ của anh. Anh quay đầu khỏi món chili đang nấu để nhìn cô lê vào nhà kéo, quần áo cô còn bẩn hơn cả quần áo của những công nhân gương mẫu nhất. Mấy cọng cỏ khô và mấy thứ sót lại của đồ ăn động vật bám vào phần còn lại của mái tóc đuôi ngựa. Tay cô đầy vết bùn. Cô cũng có mùi hôi.

Vì anh đã là mục tiêu của con lừa phiền phức đó nhiều hơn một lần rồi, nên anh nhận ra cái mùi đó. “Em tới gần Lollipop quá hả?”

Cô lẩm bẩm gì đó rồi lê thân vào nhà vệ sinh.

Anh cười thầm khi khuấy món chili. “Tôi không nghe rõ. Em nói gì cơ?

Câu trả lời của cô thốt ra với âm điệu lịch sự, có giáo dục của một phụ nữ trẻ đã quen với những điều tốt đẹp hơn trong đời. “Đi chết đi”. Cô đóng sầm cửa lại.

Anh khúc khích. “Tôi cho đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của em với con lạc đà?”

Cô không đáp lại.

Anh cho một thìa ớt bột vào, thêm vài gia vị rồi nếm thử. Quá nhạt.

Vẫn không nghe thấy tiếng động gì trong nhà vệ sinh, cả tiếng nước chảy cũng không. Anh cau mày, đặt gia vị xuống. “Daisy?”Khi cô không trả lời, anh lại gõ cửa. “Daisy? Em không sao chứ?”

Không có gì.

Anh vặn nắm cửa nhìn vào trong thì thấy cô hóa đá trước gương, nước mắt chảy ròng ròng trên má khi cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.

Một cảm giác ủy mị xa lạ nổi lên trong anh. “Chuyện gì thế, cưng?”

Cô không nhúc nhích, nước mắt vẫn lăn dài trên má. “Em chưa từng thực sự xinh đẹp, không giống mẹ em, nhưng giờ thì em thành xấu xí rồi”.

Thay vì khiến anh khó chịu, sự phù phiếm tệ hại của cô lại khiến anh động lòng. “Tôi nghĩ em rất đẹp dù có bẩn đi nữa, gương mặt thiên thần. Em sẽ thấy tốt hơn sau khi tắm rửa”.

Cô vẫn đứng yên, nhìn không dứt vào hình ảnh phản chiếu của mình trong khi nước mắt rớt khỏi cằm.

Anh cúi xuống bên cô, nhấc từng chân của cô lên rồi cởi giày và tất cho cô.

“Làm ơn đi đi”. Cô nói với niềm kiêu hãnh trầm lặng anh bắt gặp vài lần trong suốt mười ngày qua khi cô đấu tranh hoàn thành hết nhiệm vụ khó khăn này tới nhiệm vụ khó khăn khác. “Anh chỉ làm thế này vì em lại khóc nữa, nhưng nó chỉ vì em mệt thôi. Em xin lỗi. Anh không cần bận tâm”.

“Tôi còn không biết em đang khóc cơ”, anh cúi người, tháo khuy quần của cô, sau một thoáng lưỡng lự, anh kéo nó qua hông cô. Đôi chân thon thả ngọt ngào của cô ngay lập tức khuấy động anh, anh phải dứt mắt mình khỏi vùng tam giác hấp dẫn của cái quần lót màu xanh bạc hà của cô.

Anh còn phải giữ tay mình tránh xa cô bao lâu nữa đây? Một tuần rưỡi qua, cô mệt mỏi tới mức không thể đứng vững, nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ là việc chôn mình vào cơ thể dẻo dai, mềm mại của cô. Nó đã lên tới mức anh còn không thể nhìn cô mà không thấy cương cứng, và điều đó khiến anh phát hoảng. Anh thích được kiểm soát mọi mặt đời sống của mình, và anh rõ ràng không thể kiểm soát điều này.

Thậm chí một phụ nữ lớn lên trong rạp xiếc cũng gặp khó khăn khi làm công việc anh giao cho cô. Anh cứ mãi bảo mình chỉ là vấn đề về ngày - thậm chí là giờ - trước khi cô chấp nhận thất bại và bỏ đi. Có nghĩa là anh không thể chạm vào cô, không phải theo cách anh muốn. Tình dục giữa họ vào lúc này sẽ chỉ khiến tình hình phức tạp thêm, dù cơ thể anh có muốn gì đi nữa, anh cũng phải để cô yên.

Nhưng cô vẫn chưa bỏ cuộc, anh không biết mình có thể giữ mình tránh xa cô trong bao lâu nữa. Ban đêm ở trên giường, anh luôn nhận biết được cơ thể cô cuộn tròn trong đi-văng cách anh chỉ vài mét, nó khiến anh khó ngủ. Và trong ngày chỉ cần bóng cô đập vào mắt là anh không thể tập trung vào công việc của mình.

Sao cô còn chưa bỏ đi? Cô yếu đuối. Cô đã khóc ngay tức khắc. Nhưng khi mổ xẻ tính cách của cô, anh nhớ cô đã có can đảm để làm việc của Neeco Martin và bênh vực cho những sinh vật tội nghiệp, u sầu trog chuồng thú. Daisy Devreaux Markov không hoàn toàn yếu đuối như anh nghĩ.

Sự thật cô không như dự đoán khiến anh khó chịu nhiều như tác động đau đớn cô có lên cơ thể anh, và anh cộc cằn nói. “Giơ tay em lên”.

Việc ngày hôm nay khiến cô kiệt sức, cô tự động làm theo. Anh kéo áo phông khỏi đầu cô, để cô đứng đó mắc kẹt trong bộ đồ lót màu xanh bạc hà. Cô mệt tới mức gập cả cổ, nhưng anh không thể tin tưởng bản thân hoàn thành được công việc đang ngày một quấy nhiễu anh. Anh quay đi, điều chỉnh vòi nước xối vào cô, khắp cả người lẫn đồ lót.

“Tôi sẽ nấu cho em ngay khi em tắm xong. Tôi phát ốm với đồ hộp rồi, tối nay tôi nấu chili”.

“Em biết cách nấu”, cô thì thầm.

“Em có đủ việc để làm lúc này rồi”.

Cô quay người vào vòi, để dòng nước xối khắp người, cả vào đồ lót.

Cuối cùng cô cũng ra khỏi phòng tắm, cô đã chải mái tóc ướt của mình ngược ra sau khuôn mặt sạch sẽ, quấn mình trong bộ áo choàng bông màu xanh của anh. Cô không già hơn một đứa trẻ thành niên là bao khi cô trượt vào sau bàn bếp.

Anh đặt một bát chili trước mặt cô rồi quay lại lò để lấy bát của mình.

“Em có thể xin nghỉ buổi spec tối nay được không?” Cô hỏi.

“Em ốm à?”

“Không”.

Anh đặt bát của mình lên bàn, ngồi đối diện cô, cố làm chai cứng trái tim mình trước niềm kiêu hãnh trầm lặng của cô. “Thế thì em không được nghỉ”.

Cô dường như cam chịu lời từ chối của anh, điều đó khiến anh bận tâm hơn cả việc cô tranh cãi với mình. “Em chưa bao giờ nhổ nước bọt”.

“Con lạc đà làm thế. Đừng lấy đó làm xúc phạm”.

“Frankie cũng ghét em. Hôm nay nó ném một hộp bánh quy của động vật vào em”.

“Nó là tai nạn thôi. Frankie lúc nào cũng lịch sự. Ai nó cũng thích cả”.

Cô chống khuỷu tay lên bàn, áp mặt vào tay trong lúc bơ phờ khuấy đĩa chili. “Không làm gì ngoài việc đi loanh quanh sân khấu với bộ quần áo thiếu vải là bóc lột phụ nữ theo hình thức thấp nhất của nó”.

“Nó cũng rất tuyệt cho phòng vé”.

Anh ngay lập tức hối hận vì đã tranh cãi với cô, đặc biệt là khi anh biết cô quá mệt để đấu lại anh. Sự thật là bộ trang phục của cô khiến anh bận tâm nhiều hơn là nó khiến cô bận tâm. Cô không cao hay nở nang như mấy cô nàng tạo dáng khác, nhưng gương mặt tươi tắn của cô cùng nụ cười ngọt ngào khiến cô nổi bật, anh phải ngăn cản nhiều đám đàn ông động dục trong đám khán giả khỏi việc tiếp cận cô sau buổi diễn. Anh ngạc nhiên là cô có vẻ không biết gì về phản ứng mà mình tạo ra.

Cô đổ bánh quy muối vào món chili. “Với tất cả những gì anh nói về việc rạp xiếc đối xử tốt với động vật ra sao, thì bọn thú là một điều hổ thẹn”.

“Tôi đồng ý. Tôi đã phàn nàn về nó nhiều năm rồi, nhưng Owen yêu bọn thú đó và từ chối tống nó đi”.

“Thế còn Sheba?”

“Chị ta cũng có ý giống tôi. Tôi vẫn hy vọng chị ta sẽ dứt điểm nó, nhưng không có nhiều nơi cho bọn thú diễn xiếc già đời. Sẽ tốt hơn cho chúng nếu ở cùng ta còn hơn là chị ta bán chúng cho khu sắn bắt du lịch trong rừng”.

Cô nhấc một thìa chili lên miệng nhưng lại đặt xuống bát cứ như ăn uống phải cần có nỗ lực rất lớn.

Anh không thể chịu thêm nữa. Anh không quan tâm nếu ai đó trong rạp xiếc chỉ trích anh vì đã ưu ái cho vợ mình vì anh không thể chịu nổi quầng thâm dưới mắt cô thêm một ngày nào nữa. “Đi ngủ đi, Daisy. Tôi đổi ý rồi. Em có thể bỏ buổi spec tối nay”.

“Thật sao? Anh chắc chứ?”

Niềm vui của cô khiến anh thấy tội lỗi hơn. “Không phải tôi nói em có thể rồi đấy sao?”

“Vâng! Vâng, anh đã nói thế. Ôi, cảm ơn anh, Alex. Em sẽ không quên đâu”.

Daisy ngủ suốt buổi diễn đầu tiên, nhưng Alex bất ngờ khi cô xuất hiện ngay buổi spec lần hai. Ngủ được hai giờ đã làm nên kỳ tích cho cô, cô nhìn thoải mái hơn hẳn mấy ngày qua. Khi anh cưỡi Misha đi vòng quanh sân khấu, anh có thể thấy cô ở trước anh đang vẫy tay và hôn gió với bọn trẻ, không mảy may biết tới tác động mà cô và bộ trang phục lửa đỏ đặt lên cha của chúng. Alex phải cưỡng lại thôi thúc quất bay mấy cái mũ lưỡi trai John Deere bằng roi của mình.

Khi hết buổi diễn, anh tới nhà kéo để có thể mau chóng thay trang phục diễn bằng đồ làm việc. Thông thường lúc này Daisy cũng phải vào thay, nhưng lần này không thấy cô đâu.

Cảm thấy khó chịu, anh mau chóng thay đồ, rồi trở lại lều chính. Ánh sáng đỏ của trang kim lóe lên phía trước lều khiến anh chú ý, anh thấy vợ mình đang bị bao quanh bởi ba gã thành thị ưa nhìn. Họ đang cư xử lịch thiệp với cô, và cô không có vẻ gì bị nguy hiểm, nhưng anh vẫn muốn đấm vỡ mấy cái mặt tự mãn, non choẹt của bọn họ.

Một tên nói gì đó khiến cô cười lớn, âm thanh như quả bóng âm nhạc trôi nổi giữa khí đêm. Anh rủa thầm.

“Cậu đang tức giận cái gì đấy?”

Khi Brady bước tới sau anh, Alex buộc mình phải thư giãn. “Điều gì khiến ông nghĩ tôi đang tức giận?”

Brady khẩy cây tăm vào khóe miệng. “Cái cách cậu nhìn mấy gã thành thị kia”.

“Tôi không biết ông đang nói cái gì”.

“Tôi không hiểu nổi cậu, Alex. Tôi không nghĩ cậu có quan tâm tới cô ấy”.

“Thôi đi”.

“Thực ra rôi chỉ muốn nói chuyện với cậu về cô ấy”. Ông ta chuyển cây tăm sang khóe miệng bên kia. “Tôi nghĩ dù cô ấy là một tên trộm và cậu có vẻ ghét cay ghét đắng cô ấy, cậu không có quyền bắt một phụ nữ đang mang thai làm việc vất vả như vậy”.

“Ai bảo ông cô ấy có thai?”

“Tất cả chúng tôi đoán thế. Cái đêm làm tiệc bất ngờ, cậu nhìn không giống một chú rể hạnh phúc”.

Alex xiết chặt quai hàm. “Cô ấy không có thai”.

Cái tăm rơi khỏi miệng Brady. “Vậy thế quái nào mà cậu lại lấy cô ấy?”

“Không phải việc chết tiệt của ông”. Anh bỏ đi.

Họ xong việc trước nửa đêm. Như thường lệ, khi anh vào nhà kéo, Daisy đã đi ngủ, nhưng thay vì rúc vào cái tổ làm từ đống ga nhàu nhĩ như thường lệ, cô lại nằm trên ghế trong bộ đồ diễn, như thể cô đã ngồi xuống đó nghỉ vài phút nhưng lại ngủ gật mất. Anh quyết định bắt cô chịu đựng là một chuyện nhưng khiến cô kiệt quệ lại là chuyện khác. Theo những gì anh bận tâm thì cô đã trả đủ nợ cho xã hội rồi, đã đến lúc giảm việc cho cô.

Mái tóc sẫm màu của cô trải thành dòng mềm mại trên thành ghế, môi cô hé mở. Cô nằm sấp, miệng anh khô khốc khi thấy cặp mông ngọt ngào của cô nhô lên, chỉ được phủ một lớp lưới hình kim cương của đôi tất đen. Một mảnh trang kim bé xíu ở giữa khiến cảnh tượng hấp dẫn hơn nhiều. Anh buộc mình quay mặt đi, cởi quần áo rồi bước vào nhà tắm, nhấn chìm mình vào dòng nước lạnh.

Chắc hẳn tiếng nước chảy đã khiến cô tỉnh giấc, vì khi anh ra ngoài, người quấn khăn tắm, cô đang đứng trước bồn rửa, khoác bên ngoài cái áo choàng xanh của anh, che lấp đi bộ đồ diễn. Dù cô đã xắn tay áo lên, đôi tay bé nhỏ của cô chỉ lấp ló dưới cổ tay áo khi cô xé một túi bánh mì lúa mạch.

“Anh có muốn em làm một cái xan-uých cho anh không?” Cô có vẻ hoạt bát hơn hẳn mấy ngày qua. “Em đã ngủ gật trước lúc ăn, và giờ em đang đói meo”.

Cái áo choàng tách ra, để lộ đường cong nơi ngực cô bên dưới những ngọn lửa bằng trang kim. Anh dứt mắt khỏi cô, thay vì cảm ơn lời đề nghị thì anh ngắt lời cô. “Nếu Sheba tóm được em mặc đồ diễn của chị ta mà nằm đây, chị ta sẽ phạt nặng đấy”.

“Thế thì em chỉ cần đảm bảo chị ta không tóm được em là xong”.

Tinh thần mới mẻ trong giọng nói của cô khiến anh phấn chấn. “Tôi cho rằng không thể hy vọng em học được mọi thứ chỉ trong một sớm một chiều”.

Cô quay lại, nhưng dù cô có định nói gì thì có vẻ nó đã chết trên môi cô. Mắt cô lướt từ ngực anh xuống cái khăn tắm vàng nhạt thắt nút dưới hông anh.

Anh muốn hét lên với cô, nói cô đừng có nhìn anh như thế trừ phi cô muốn nằm ngửa ra. Sức kiểm soát của anh trôi tuột đi.

“Anh có muốn - ờ - lấy lại áo choàng không?” Cô hỏi.

Anh gật đầu.

Cô giật đai lưng, cởi áo ra rồi chuyển cho anh.

Anh để nó rơi xuống sàn.

Cô nhìn anh chằm chằm. “Em nghĩ anh muốn có nó”.

“Tôi muốn nó ra khỏi người em”.

Cô liếm môi, anh nhìn cô vật lộn để đáp lại. Dù anh tự chửi rủa mình với đủ loại tên gọi, anh biết mình không thể tránh xa cô thêm một đêm nào nữa.

“Em không chắc ý anh chính xác là gì”, cô ngập ngừng nói.

“Ý tôi là tôi nghĩ mình không thể giữ tay mình tránh xa em thêm nữa”.

“Em đã sợ anh có ý đấy”. Cô hít sâu rồi hếch cằm lên. “Em rất tiếc nhưng em quyết định mình không thể làm thế với anh. Nó không đúng đắn”.

“Sao lại thế?”

“Vì nó không thiêng liêng tí nào. Em coi trọng việc làm tình. Đó không phải là việc em sẽ làm với bất kỳ ai”.

“Tôi mừng khi nghe em nói thế”. Bị niềm thôi thúc không thể cưỡng lại lôi kéo, anh bước tới gần cô.

Cô lùi vào quầy bếp, dù vẫn nhìn vào mắt anh. “Em không thể tùy tiện làm thế được”.

“Tôi hy vọng nó có nghĩa là tôi không phải lo lắng bị mắc phải mấy loại bệnh lây qua đường tình dục khó chữa mà em đã đề cập với cô hầu bàn mấy tuần trước”.

“Dĩ nhiên là không rồi!”

“Tốt. Em cũng không cần lo về tôi. Tôi hoàn toàn sạch sẽ”.

“Điều đó rất tuyệt cho anh, nhưng-”

“Đã có ai bảo rằng em nói quá nhiều chưa?” Anh tì tay lên quầy bếp phía sau cô, vây lấy cô một cách hiệu quả.

“Chúng ta cần nói chuyện về viêc này. Nó rất quan trọng. Đó là-”

“Điều chúng ta cần làm là ngừng nói chuyện”. Anh ôm lấy eo cô vào tay. “Chúng ta đã chơi mèo vờn chuột đủ lâu rồi, gương mặt thiên thần. Em không nghĩ đã đến lúc đi vào chuyện nghiêm túc rồi sao?”

Mùi nước hoa thoang thoảng của cô trêu ngươi anh. Anh liếc xuống người cô, hở hang tới hấp dẫn trong bộ trang kim ngọn lửa đỏ thiếu vải đó, hơi thở nhẹ nhàng của cô khiến lông ngực anh rung động.

“Làm sao - sao anh có thể nghĩ tới việc làm chuyện này với một người mà anh không tôn trọng?”

Mắt cô khẽ nhắm khi anh vùi đầu, rúc vào cổ cô bằng môi của mình. “Sao em không để tôi lo chuyện đó?”

“Anh nghĩ em là kẻ trộm”.

“Hãy chỉ nói tôi đã hạ nhiệt một chút rồi”.

Cô ngẩng lên nhìn anh, một cảm giác tội lỗi nhói lên trong anh khi đôi mắt tím của cô rạng lên, cái miệng ngây thơ, mềm mại của cô cong lên vui sướng. “Anh tin em! Anh biết không không đánh cắp số tiền đó!”

Anh không nói thế. Anh chỉ đơn giản là không tức giận nữa thôi. Dù anh không thể bỏ qua việc cô đã làm, anh biết cô đang tuyệt vọng và anh không muốn làm quan tòa kết án treo cổ cô nữa.

“Tôi tin em khiêu gợi đến chết người”. Anh chà ngón tay cái lên môi dưới của cô và thấy nó ẩm ướt dưới cái đụng chạm của anh. “Em có đang thực hiện kiểm soát sinh đẻ không, hay em muốn tôi làm?”

Mắt cô lóe sáng. “Em đang uống thuốc, nhưng-”

“Thế thì tốt”.

Anh cúi đầu, bắt lấy miệng cô bên dưới miệng mình. Nó run run. Chúa ơi, cô thật ngọt ngào. Cô hẳn đã cắn một quả mận chín trong túi để trên quầy bếp vì anh nếm thấy vị trái cây trong hơi thở của cô.

Môi cô hé ra, nhưng cử động vẫn còn do dự, như thể vẫn đang xem xét. Anh thấy hết sức thú vị với sự chào đón ngập ngừng của cô. Đồng thời anh biết mình sẽ không cho cô thêm thời gian suy nghĩ, anh lôi cô lại gần hơn.

Bên ngoài thế giới nhỏ bé của căn nhà kéo, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, kêu lộp độp êm ái xuống lớp kim loại. Âm thanh nhẹ nhàng và đầy thôi miên. Không hiểu sao tiếng mưa rơi tách biệt họ khỏi tất cả mọi người ngoài vũ trụ, trao cho họ một chốn riêng tư.

Daisy thở dài khi cảm nhận nụ hôn của Alex, dịu dàng và kiên nhẫn. Bức tượng nhỏ anh đeo cọ xát vào cô, khi đầu lưỡi anh quét vào vùng nhạy cảm ở môi dưới cô, một dòng mật ngọt ấm áp chảy xuyên suốt tĩnh mạch cô. Vào thời khắc đó, mọi nguyên tắc của cô đều bốc hơi, bất kỳ suy nghĩa phải từ chối anh của cô đều biến mất. Từ đầu cô đã muốn anh như thế này, và cô không thể cưỡng lại sức mạnh lôi kéo cô về phía anh thêm nữa.

Cô mở miệng để anh tiến vào.

Anh cứ thế xâm chiếm cô, khi anh làm vậy, nụ hôn của anh sâu và trọn vẹn. Cô nhiệt tình đáp lại, và anh để cô chơi theo cách cô muốn.

Cô dùng lưỡi chơi đùa với anh, môi cô hôn lên khóe miệng của cái miệng nghiêm nghị đó, nghiên cứu bên trong một lần nữa. Cô choàng tay qua vai anh, đứng nhón chân, cắn vào dái tai anh. Cô để lại những vết răng nhỏ ở quai hàm anh trước khi quay trở lại để chìm đắm trong miệng anh.

Nhập cuộc và chơi đùa.

Rút lui và khám phá.

Lại vào bên trong.

Sự phấn khích của cô tăng cao, bị thúc đẩy bởi tiếng thở hổn hển của anh và cảm nhận tay anh đang siết chặt lấy cô, một tay bên eo, còn tay kia duỗi sau lưng cô. Sao cô có thể từng sợ anh nhỉ? Hình ảnh về cái roi bên dưới giường lướt qua tâm trí cô, nhưng cô gạt nó sang một bên. Anh sẽ không làm cô đau. Anh không thể.

Cô liếm một đường âu yếm từ cổ tới ngực anh, cô dùng đầu lưỡi xuyên qua đám lông đen che phủ các bắp thịt tới khi cô có thể áp môi mình lên làn da bên dưới. Hơi thở của anh trở nên nhanh hơn, giọng anh khàn khàn khi cất tiếng.

“Nếu đây là cách em hôn, thiên thần, tôi không thể chờ xem em-” Anh rên rỉ khi cô tìm thấy núm vú của anh.

Cô quàng tay quanh cổ anh, một ngón tay của cô chạm vào sợi dây vàng treo bức tượng. Trò chơi hôn hít nóng bỏng này và những cái đụng chạm mới mẻ quá ngon lành tới mức cô không thể có đủ. Cơ thể anh là của cô để khám phá, cô mong mỏi được thấy từng milimét của nó.

“Em muốn cởi bỏ khăn tắm của anh”, cô thì thào.

Ngón tay anh luồn vào tóc cô.

Cô với tới nút thắt, nhưng anh đã lấy tay đè lên tay cô. “Không nhanh thế đâu, cưng. Trước tiên em phải cho tôi xem vài thứ”.

“Anh muốn xem cái gì?”

“Tôi sẽ để em chọn”.

“Với bộ đồ này, em nghĩ em đã cho anh thấy gần như mọi thứ em có rồi”.

“Có lẽ tôi muốn có một cái nhìn cận cảnh hơn”.

Cô biết tình dục có thể rất kích thích, nhưng cô chưa từng mong đợi giọng điệu trêu ghẹo đầy khoái cảm của anh. Cô đột nhận ra rằng có lẽ cô nên thú nhận mình là trinh nữ, nhưng rồi anh sẽ nghĩ cô là kẻ lập dị. Và anh sẽ không bao giờ biết được nếu cô không nói ra. Khác với tiểu thuyết lãng mạn, màng trinh mỏng manh không thể trụ được hai sáu năm với những hoạt động thể chất và những lần đi khám bác sĩ.

Cô ngửa đầu ra sau, theo dõi mắt anh lang thang trên người cô khi cô đứng đó trước anh trong bộ trang phục tạo dáng, và cô thấy ý tưởng chơi trò phụ nữ dày dạn kinh nghiệm là vô cùng thú vị. Cô đã đọc rất nhiều sách, nên có lẽ cô có thể áp dụng nó. Chuyện cô định làm có tục tĩu không?

Cô quay lưng lại anh, cố cho mình chút thời gian suy nghĩ, đập vào mắt cô là tấm rèm cửa màu xanh xộc xệch treo trên cửa sổ nhỏ ngay dưới bàn bếp, nó không bao giờ được kéo lại. Cô nghi ngờ việc có người đang đi trong mưa, nhưng nhỡ đâu, cô vội với người qua. Một tay đặt trên mặt bàn, cô nghiêng người qua bàn để kéo nó lại.

Cô nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹn phía sau, gần như là một tiếng rên rỉ.

“Lựa chọn tốt đấy, cưng”.

Cô không biết anh đang nói về điều gì mãi tới khi cô thấy anh xuất hiện sau cô, nắn bóp hạ thể đang phô ra của mình. Anh xoa bóp vùng da thịt dưới tấm vải lưới hình kim cương. Hai múm vú cô căng cứng, da cô trở nên đỏ ửng với cảm giác mới mẻ. Đồng thời, nỗi lo lắng của cô leo thang. Dù cô có muốn anh tin vào điều gì đi nữa, cô cũng không hề có kinh nghiệm ân ái thông thường nào, tránh xa bất kỳ thứ gì mới lạ.

Một ngón tay anh trượt dưới dải trang kim, lần theo khe mông cô. Cô cắn môi ngăn lại tiếng kêu khoái cảm. Tay anh trườn xuống thấp hơn.

Không thể chịu thêm nữa, cô ngọ nguậy đứng thẳng dậy rồi quay vào vòng tay anh. “Em - em muốn hôn nữa”.

Anh rên rỉ. “Mấy nụ hôn của em nhiều hơn thứ tôi có thể xoay sở lúc này”. Anh điều chỉnh nút thắt ở rốn, và cô thấy cái khăn tắm không còn nằm suôn thẳng trên người anh nữa. Thực sự là nó còn không thể gần với từ thẳng.

Cô nhìm chằm chằm vào nó, miệng khô khốc. “Em vâ-vẫn muốn hôn”.

“Chúng ta sẽ đàm phán. Em mở móc áo phía sau bộ đồ diễn rồi chúng ta sẽ hôn theo mọi cách em muốn”.

Cô lưỡng lự ngước mắt khỏi cái khăn, nhấc tay lên để tháo móc. Khi móc đã tháo hết, vạt áo bắt đầu tuột dần. Cô siết chặt nó vào ngực.

Anh cúi đầu, chà sát môi cô, hai tay nắm lấy hai cổ tay cô. Khi lưỡi anh trượt vào miệng cô, bộ đồ tụt xuống eo cô. Anh áp lưng cô vào tường phía đối diện cái bàn, nâng hai tay cô lên, giữ chặt chúng ở hai bên đầu cô.

“Không công bằng”, cô thì thầm trong miệng anh khi anh ép sát cô vào tường. “Anh khỏe hơn em”.

“Tới lượt chơi của tôi”, anh thì thầm đáp trả.

Và rồi anh chơi.

Vẫn giam cầm hai tay cô nhẹ nhàng, anh chỉ dùng miệng để kích thích cô. Anh men tới dái tai cô và phía bên cổ. Anh cắn nhẹ vào xương đòn của cô rồi tới cổ họng. Nhưng rồi anh lùi lại vừa đủ để liếc nhìn người cô.

Tư thế dựa lưng vào tường đã đẩy ngực của cô lên. Anh đùa giỡn với một bên ngực, rồi sang bên kia, mút cho tới khi nguồn nhiệt trong cô bùng cháy mãnh liệt tới mức không thể chịu nổi.

“Dừng lại”, cô hổn hển. “Thả em ra”.

Anh thả cổ tay cô ra ngay lập tức. “Tôi làm em đau sao?”

“Không, nhưng - anh làm nhanh quá”.

“Nhanh quá?” Anh cong môi nhìn cô. “Em đang phê bình kỹ thuật của tôi sao?”

“Ôi, không. Kỹ thuật của anh tuyệt lắm”. Lời cô bật ra nhanh chóng, quá háo hức, quá sốt sắng khiến anh mỉm cười. Ngượng ngùng, cô tránh nhìn vào mắt anh bằng việc chăm chú vào miệng anh. Rồi cô nhận ra nếu cô làm tình với người đàn ông kiêu ngạo, mãnh liệt này, cô phải dùng sức mạnh của mình đối chống đỡ sức mạnh của anh.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh. “Em không muốn anh là người chủ động. Có lẽ là sau đó, nhưng giờ thì chưa”.

“Ý em là em muốn chỉ đạo hành động một lúc?”

Cô gật đầu. Dù đang lo lắng, cô cũng sẽ không để bất cứ thứ gì ngăn cô khám phá bí ẩn tuyệt vời bên dưới cái khăn tắm kia.

“Một điều kiện, thiên thần”. Anh túm lấy mép áo đang dồn ở eo cô. “Chỉ có em và quần tất. Mọi thứ khác phải cởi hết”.

Cô nuốt xuống. Quần tất không có phần lót phía trên. Nó chỉ là lưới từ eo tới chân, lớp hoa văn kim cương được dệt quá lỏng lẻo để che đậy bất kỳ thứ gì.

Anh nhướng mày thách thức, rồi thả cô ra, ngồi xuống chân giường. “Tôi muốn nhìn em cởi đồ”.

Chuyện này đang dần trở nên hết sức hư hỏng. Cô hắng giọng rồi nói bình thản hết mức có thể. “Ý anh là ngay đây? Với ánh đèn và mọi thứ?”

“Em đang trì hoãn đấy. Cởi đồ thật chậm thôi”.

Cô gom hết dũng khí, quyết định không được để thua anh. “Anh cũng hiểu tiếp theo là cái khăn tắm của anh đúng không?”

“Lần lượt từng thứ”.

Cô chầm chậm trượt bộ đồ qua hông, gập người về trước khi cô kéo nó xuống để che sự trần trụi của mình khỏi anh. Bộ trang phục rơi xuống mắt cá chân của cô. Cô chà vải vào mu bàn chân, xem xét tấm thảm sờn, lắng nghe mưa rơi trên mái nhà kéo.

“Ôi, không, đừng làm thế”. Anh khúc khích. “Đứng thẳng dậy. Và để bộ đồ nằm trên sàn”.

Vẻ ám muội trong giọng anh gần như hủy hoại cô. Tay cô run rẩy khi làm theo lời anh.

“Đẹp tuyệt”, anh thì thầm khi cô đứng trước anh, khỏa thân ngoài chiếc quần tất kích thích hơn là che đậy phần hạ thể của cô.

Cô quyết định đã đến lúc thử thách anh. “Anh nằm xuống giường đi”, cô nói nhỏ nhẹ.

Anh miễn cưỡng một lúc rồi duỗi người nằm nghiêng một bên, lấy khuỷu tay chống người. “Như thế này?”

“Ồ, không. Như thế không ăn thua. Nằm ngửa, làm ơn”.

Trước sự thích thú của cô, anh làm như cô nói. Anh cũng lấy hai cái gối đỡ đầu dậy để không bỏ sót điều gì.

Cô liếm môi, không hoàn toàn chắc chắn cô có thể vận dụng vào thực tiễn, nhưng quyết định sẽ thực hiện tốt nhất có thể. “Giờ nhấc hai tay lên chạm vào tường. Và này Alex, em muốn anh để chúng ở nguyên đó”.

Anh trao cho cô điệu cười lười biếng khiến cô tan chảy tới tận xương tủy. “Em có chắc chắn về điều này không?”

“Rất chắc chắn”.

Anh làm theo lời cô, khiến cô đột nhiên thấy tự hào về bản thân. Cô lại gần anh. Mắt anh dính chặt vào ngực và bụng cô theo một cách khiến cô cảm thấy lõa thể trong cái quần tất hơn cả khi cô không mặc nó. Trước khi cô tới được giường, mỗi một bộ phận của cơ thể cô râm ran với sự phấn khích và đề phòng. Đột nhiên ý nghĩ về mấy cái roi cất bên dưới giường xâm nhập vào đầu óc cô, nhưng cô gạt nó đi.

Cô liếc nhìn anh đang nằm đó, hai tay giả vờ bị khóa. Tù nhân của cô. Miễn là anh ở nguyên đó, mọi bộ phận của cơ thể anh là để cô khám phá, cả cái vật nhô lên ấn tượng đang hủy hoại bề mặt bằng phẳng của cái khăn tắm kia nữa. Cô thu mắt về, ngồi xuống mép giường.

“Nhớ những gì em đã nói”, cô nói nhỏ. “Anh phải giữ tay ở đó. Anh không được di chuyển chúng”.

“Nếu em tách chân ra chỉ một chút thôi, cưng, anh sẽ hợp tác theo cách mà anh biết”.

Công bằng thôi, cô quyết định, rồi hé đùi mình ra. Anh nhìn chằm chằm vào thứ cô vừa để lộ. Tay phải của anh co giật, như thể anh chuẩn bị di chuyển nhưng rồi lại thư giãn.

Cô hạ đầu xuống, lại nếm anh, nhấm nháp gần đường cong phía dưới của lồng ngực anh. Người anh rắn chắc với những cơ bắp căng cứng. Cô lướt tay qua ngực anh, tận hưởng kết cấu của lông và làn da khô. Cô không thể cưỡng lại những núm vú màu nâu và lướt môi qua chúng, khiến anh quằn quại bên dưới cô. Cô vươn tay, túm lấy bắp tay anh rồi siết chặt. Ngón cái của cô thám hiểm những mạch máu bên dưới da anh. Cô lần theo chúng xuống dưới và bắt gặp lớp lông mềm ở nách anh. Khi cô chơi đùa ở đó, anh sởn hết gai ốc, và anh cổ họng anh phát ra một âm thanh không rõ ràng.

“Em sắp cởi khăn tắm của anh”.

“Cởi bây giờ?”

Niềm khao khát chân thực trong mắt anh nhắc nhở cô rằng cô đang chơi với lửa. Nhưng cô không có ý định rút lui, cô dịch tay xuống cái khăn. Với một chuyển động nhẹ nhàng, cô mở nó rồi tách nó sang hai bên.

“Ồ...” Anh thật tuyệt. Cô mở rộng bàn tay rồi ngập ngừng chạm vào anh với đầu ngón tay. Anh suýt nữa thì bật khỏi giường, khiến cô giật tay lại.

Cô nhìn vào mặt anh. Nó méo mó như thể anh đang đau đớn. “Em làm anh đau sao?”

“Em có sáu mươi giây”, anh rên rỉ, “rồi tôi sẽ cử động tay”.

Một sự rùng mình khoái cảm bắn qua cô khi cô nhận ra đây là mọi phần của trò chơi. “Không cho đến khi em cho phép anh”, cô cứng rắn nói.

“Năm mươi giây”, anh đáp.

Cô vội vàng chạm vào anh lần nữa, để mấy ngón tay tò mò lang thang mỗi một milimét, vuốt ve chỗ nọ chỗ kia. Cô đẩy nhẹ đùi anh ra vài phân và tìm thấy nhiều nơi để chạm vào hơn.

“Hai mươi giây”, anh rên lên.

“Đừng có đếm nhanh thế”.

Anh khúc khích và rên rỉ cùng lúc, khiến cô mỉm cười. Nhưng rồi nụ cười của cô nhạt đi. Sau ngần ấy năm, làm sao cơ thể nhỏ bé của cô chứa nổi thứ này? Khi cô dùng tay bao bọc lấy anh, cô chợt nhận ra rằng bộ phận bên trong của cô rất có thể đã co lại vì không sử dụng đến. Cô dịch tay.

“Hết giờ!”

Bất ngờ, cô thấy mình nằm ngửa ra, trọng lượng của anh đè lên cô. “Tôi nghĩ giờ là lúc gậy ông đập lưng ông, cưng ạ. Vào vị trí đi”.

“Ý anh là gì?”

“Áp hai tay lên tường”.

Cô nuốt nước bọt, nghĩ tới những đòn roi. Có lẽ kế hoạch chơi trò phụ nữ đầy kinh nghiệm không hoạt động hiệu quả lắm. Anh tin cô có nhiều kinh nghiệm hơn những gì cô có.

“Alex?”

“Chúng ta sẽ không nói nữa tới khi em biết cách tuân lệnh”.

Cô từ từ nhấc tay lên gối.

“Tôi bảo em chạm vào tường”.

Cô làm theo yêu cầu, cô chưa bao giờ thấy phòng thủ hay khuấy động đến thế. Khi tay cô áp lên bức tường ốp ván mỏng phía sau mình, cô trải qua một sự kết hợp đáng ngại giữa lo lắng và đói khát nhục dục sâu sắc. Cô muốn cầu xin anh nhẹ nhàng với cô. Đồng thời, cô cũng muốn anh yêu cô với tất cả sức mạnh của mình.

Cô nằm như một tù nhân bị trói buộc dưới ánh mắt của anh. Không hiểu sao việc không có thứ gì thực sự giam cầm cô ở đó không khiến cho vị trí khuất phục của cô bớt thực tế hơn. Anh khỏe hơn, mạnh mẽ hơn cô nhiều tới mức anh có thể làm bất cứ thứ gì anh muốn, dù cô có đồng ý hay không. Hồi chuông cảnh báo trái ngược với sự kích thích của cô nhạt dần khi anh chạy đầu ngón tay qua bụng cô, qua lại tấm vải lưới cho tới khi cô muốn hét lên. Anh di chuyển xuống thấp hơn, chạm vào những lọn xoăn.

“Mở ra nào, em yêu”.

Cô làm theo, nhưng rõ ràng anh không hài lòng với nỗ lực của cô vì anh đã túm lấy hai đùi cô rồi tách chúng ra xa hơn.

Quần tất không có rào cản, cô đột nhiên cảm thấy quá hở hang, quá dễ tổn thương. Cô bắt đầu hạ tay khỏi tường.

“Đừng nghĩ đến chuyện đó”, anh thì thầm, tay anh lướt qua vùng cô vừa hé mở.

Cô rên rỉ, nằm xuống để cảm nhận anh dùng hai ngón cái tách cô ra qua lớp vải lưới hình kim cương ẩm ướt. Anh hạ đầu xuống. Cô hét lên, tay cô đập vào tường khi anh chạm vào cô bằng miệng anh, vuốt ve cô qua tấm lưới. Một âm thanh khoái cảm tắc nghẹn trong cổ cô. Cô cảm thấy tấm vải kéo căng trên cô, lớp lưới của nó ấn sâu vào nơi mềm mại của cô.

Vai anh dang rộng đầu gối cô rồi anh bắt lấy ngực cô trong lòng bàn tay khi anh yêu cô. Mưa rơi lộp độp trên vòng tử cung bằng kim loại bao bọc lấy hai người, và tử cung của chính cô đang run lên đáp lại chuyện đang diễn ra. Khi các giác quan của cô bị cuốn đi, cô cảm thấy cơn chấn động của sấm sét xuyên thẳng qua tường tới tay cô và xuyên suốt mỗi dây thần kinh trên cơ thể cô. Lưng cô cong lên, cô trao hết thân mình cho anh trong cơn cực khoái choáng váng.

Anh ôm lấy cô sau cơn dư chấn. Chỉ khi hồi phục lại cô mới nhận ra một cú giật kỳ lạ giữa chân cô. Cô không hiểu anh đã làm gì tới khi anh áp vào cô và cô cảm nhận được cái vuốt ve chờ đợi đã lâu tại lối vào cơ thể mình.

“Anh vừa xé rách một lỗ quần của em”, cô ngốc nghếch phàn nàn, trượt tay qua vai anh và say sưa cảm giác trọng lượng của anh ấn cô xuống nệm.

Anh hôn lên thái dương cô. “Tôi sẽ mua cho em một cái mới. Tôi thề”. Anh đẩy vào nhẹ nhàng.

Và chẳng đi tới đâu.

Cô cứng người. Nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cô đã thành hiện thực. Cô đã bị co lại do nhiều năm không dùng đến.

Anh rút ra một chút rồi mỉm cười với cô, nhưng cô có thể nhận thấy được sự căng thẳng ở cơ thể anh và biết anh đang trên bờ vực mất đi kiểm soát.

“Tôi nghĩ em đã sẵn sàng, nhưng tôi đoán mình đã không đủ chu đáo”. Anh nhấc trọng lượng không hề nhẹ của mình lên và bắt đầu vuốt ve cô.

Trong khoảng khắc đó, giọng anh dường như tới từ một nơi rất xa so với cô. “Em chật quá, cưng ạ. Đã một thời gian rồi phải không?”

Cô bấm móng tay vào vai anh. “Nó - vâng. Có lẽ em-” cô thở gấp khi những cảm xúc mới mẻ vặn xoắn bên trong cô “-đã co lại một chút”.

Anh rên rỉ thay đổi vị trí cơ thể. “Thế thì cùng nhau mở nó lại nào”. Nói xong, anh thúc vào trong cô.

Cô hét lên rồi cong người để tránh xa anh hoặc để lại gần hơn, cô không biết nữa. Cơ thể cô đau nhói với sự kéo căng đau đớn, ngọt ngào. Anh túm lấy mông cô rồi đâm sâu hơn. Đồng thời, miệng anh phủ lên miệng cô, ngấu nghiến cô. Sự sở hữu của anh quá dữ dội và mạnh mẽ, nhưng sự căng thẳng khủng khiếp cô thấy ở anh bảo với cô rằng anh vẫn còn giữ lại. Cô không hiểu tại sao cho tới khi cô nghe thấy tiếng thì thào vừa đủ nghe của anh.

“Tới đi nào, cưng. Tới đi”.

Và cô biết anh đang đợi cô, những từ ngữ dịu dàng một lần nữa khiến cô bay khỏi giới hạn.

Khi cô trở lại, da anh bóng mượt dưới tay cô, cơ thể anh căng lên với nhu cầu. Nhưng anh là một người tình mạnh mẽ và hào phóng.

“Một lần nữa, cưng. Một lần nữa”.

“Không, em-”

“Có!” Anh lại thúc vào, sâu và chắc chắn.

Bên ngoài là sấm rền, còn bên trong cô đang lên khi được chào mời. Nhưng lần này, anh đi cùng cô.

Thời gian trôi qua, họ nằm đó bất động, cơ thể quấn lấy nhau, anh vẫn còn ở trong cô.

Cô sẽ không bao giờ quên được chuyện này. Bất chấp những chuyện tồi tệ đã đưa đẩy cô tới thời khắc này, cô không thể có nhiều lời giới thiệu tuyệt vời hơn cho chuyện làm tình, và cô sẽ luôn biết ơn anh vì điều này.

Cô áp môi lên ngực anh rồi vuốt ve anh bằng hai lòng bàn tay. Cuối cùng sau từng ấy thời gian, nó cũng xảy ra. “Mình không còn là trinh nữ nữa rồi”.

Cô cảm thấy cơ thể anh cứng lại dưới tay cô. Chỉ khi đó cô mới nhận ra mình đã nói to bí mật của mình.
Bình Luận (0)
Comment