Kiss An Angel

Chương 8

Người dịch: Kiemanh49

“Cái xẻng đâu, Miz”, người huấn luyện voi nói. “Và có xe cút kít đấy. Làm sạch thùng xe đi”.

Digger, người chăm sóc lũ thú cho Neeco Martin, người huấn luyện, dúi xẻng cho cô rồi khập khiễng bỏ đi. Ông ta già và mắc chứng viêm khớp, miệng ông ta bị móm vì thiếu răng hàm. Digger là ông chủ mới của cô.

Daisy thẫn thờ nhìn cái xẻng. Đây là hình phạt của cô. Cô đã nghĩ rằng Alex sẽ giới hạn cô trong nhà kéo, sử dụng nó như một nhà tù di động, nhưng cô đúng ra phải biết anh chẳng làm gì đơn giản bao giờ.

Đêm qua cô đã khóc thiếp đi trên đi-văng. Cô không biết anh vào lúc nào hay liệu anh có quay lại hay không. Cô chỉ biết có khả năng anh đã qua đêm với một cô nàng tạo dáng nào đó. Đau đớn tuôn trào trong cô. Suốt chuyến đi sáng nay anh chẳng nói gì ngoài thông báo cô sẽ làm cho Digger và cô sẽ không được rời khỏi trại mà không có sự cho phép của anh.

Cô nhìn cái xẻng trong tay rồi nhìn vào bên trong thùng xe. Lũ voi đã được chuyển xuống khỏi xe kéo to qua một cái cửa trượt rộng nối với một tấm ván dốc. Bụng cô nhộn nhạo, một làn sóng nôn nao khiến mật cô dâng lên tới cổ. Bên trong có những đống phân. Đống số nhiều. Một số đống khá nhỏ, lởm chởm rơm. Số khác thì bị giẫm lên bởi những dấu chân khổng lồ.

Và cái mùi.

Cô quay đầu đi, hít một hơi không khí trong lành. Chồng cô tin rằng cô là một tên trộm và một kẻ nói dối, và hình phạt anh đưa ra là để cô làm việc với lũ voi, dù cô đã bảo anh cô sợ động vật. Cô quay đầu nhìn vào thùng xe.

Mary McFadden ngọt ngào.

Hy vọng của cô tiêu tan, vào thời điểm đó, cô biết mình đã thất bại. Cô đơn giản không thể làm việc này. Những người khác dường như có nguồn sức mạnh để vươn lên trong thời kỳ khủng hoảng, nhưng cô thì không. Cô yếu đuối và vô dụng. Mọi thứ cha cô từng nói về cô là thật. Mọi thứ Alex đã nói. Cô không giỏi bất kỳ cái gì ngoại trừ nói chuyện tiệc tùng, và trong thế giới này nó chẳng có giá trị gì. Khi nắng gắt buổi sớm chiếu xuống đầu cô, cô nhìn lại bản thân mình và không thể tìm thấy dù là một chút lòng can đảm nhỏ nhất. Mình từ bỏ. Cái xẻng của cô rơi lạch cạch xuống ván.

“Cuối cùng em cũng chịu đủ rồi hả?”

Cô liếc xuống Alex đang đứng ở chân dốc, cô khẽ gật đầu.

Anh nhìn lên cô, tay chống hai bên hông chiếc quần bò bạc màu. “Mọi người thậm chí còn đặt cược xem em có vào nổi thùng xe hay không”.

“Anh cược thế nào?” Giọng cô không hơn một tiếng thì thầm, nghe giống tiếng rên rỉ sầu thảm.

“Em không được nuôi lớn để xúc phân, gương mặt thiên thần. Ai cũng thấy được điều đó. Nhưng em cần nhớ là tôi đã tránh khỏi chuyện này”.

Không phải vì lòng trung thành với cô, cô chắc chắc, chỉ để bảo vệ danh tiếng ông chủ của anh thôi. Cô nhìn anh với sự tò mò dè dặt. “Anh thừa biết em sẽ không thể làm việc này đúng không?”

Anh chậm rãi gật đầu. “Tôi biết”.

“Thế sao anh còn bắt em làm thế?”

“Em phải hiểu em sẽ không thể thích nghi với nơi này. Nhưng em hiểu ra điều đó chậm quá, Daisy. Tôi đã cố nói với Max em không có lấy một cơ hội nhỏ nhất để sống sót ở đây, nhưng ông ấy không nghe”. Giọng anh ngày một dịu dàng, không hiểu sao, điều đó khiến cô bực mình còn hơn cả sự khinh miệt của anh. “Quay về nhà kéo thôi, Daisy, thay quần áo. Tôi sẽ mua vé máy bay cho em ra khỏi đây”.

Cô sẽ đi đâu? Cô tự hỏi. Cô không còn nơi nào để đi. Cô nghe thấy tiếng gầm của Sinjun, cô nhìn về chuồng của nó, nhưng cái xe tải chở nước đã che mất tầm nhìn của cô.

“Tôi sẽ đưa cho em ít tiền để em duy trì tới khi em tìm được việc”.

“Lúc ở trong xe limô, em hỏi vay anh, anh đã không cho em. Sao giờ anh lại làm thế?”

“Tôi đã hứa với cha em sẽ cho em một cơ hội công bằng. Tôi đã giữ lời”.

Nói rồi, anh quay đi, tiến về nhà kéo, đinh ninh cô đang đi sau mình. Anh chắc chắn mình đã loại bỏ sự khổ cực cho cô và thay vào đó một cơn thịnh nộ quá xa lạ với bản năng vui vẻ của cô tới mức không không nhận ra nó là gì. Anh đã chắc chắc về sự yếu đuối của cô tới mức anh không thèm hỏi xem cô có đầu hàng hay không.

Và cô có đầu hàng hay không?

Cô nhìn vào cái xẻng đang nằm trên nền dốc. Phân khô bám vào lưỡi xẻng và tay cầm, thu hút một đám ruồi bâu. Khi nhìn nó, cô nhận ra cái xẻng bẩn thỉu này là thứ mà tất cả lựa chọn cô đã chọn trong đời dồn hết vào đó.

Với một tiếng nấc to, run rẩy, cô nhặt nó lên và lao vào thùng xe hôi hám. Cô nín thở, đẩy lưỡi xẻng vào đống gần nhất, cố xúc nó lên, và với đôi tay run rẩy, cô mang nó tới xe cút kít. Phổi cô bị đốt cháy với nỗ lực. Cô thở hổn hển hít lấy chút không khí trong lành và suýt nữa thì nôn vì cái mùi. Không suy nghĩ thêm, cô cố xúc đống tiếp theo lên. Tay cô bắt đầu đau nhức, nhưng cô không giảm tốc độ.

Tiếng giày của Alex nện thình thịch trên ván. “Dừng lại, Daisy, ra khỏi đây nào”.

Cô nuốt khó nhọc trong cái cổ họng đang bị thắt chặt. “Đi đi”.

“Em sẽ không vượt qua được chuyện này. Tính cứng đầu của em chỉ trì hoãn điều không tránh khỏi đó thôi”.

“Có lẽ anh đúng”. Cô không thể giữ lại những giọt nước mắt. Chúng chảy qua má cô. Cô sụt sịt, nhưng vẫn không dừng tay.

“Đièu duy nhất em đang chứng minh cho tôi là em ngu ngốc thế nào”.

“Em không cố chứng mình gì với anh cả, em thật sự không muốn nói thêm”. Cô nấc, nhấc một đống nặng khác lên nhưng không tìm ra sức mạnh để nâng nó tới xe cút kít.

“Em đang khóc sao?”

“Đi đi”.

Anh bước vào trong và vòng tới trước mặt cô. “Em đang khóc thật”.

Giọng cô run lên. “Xin lỗi, nhưng anh đang chắn đường em”.

Anh với lấy cái xẻng, nhưng cô giật lấy nó trước khi anh chạm vào. Một dòng adrenaline giận dữ bùng lên cho cô sức mạnh để xúc một đống khác, nâng nó lên và hướng về phía anh. “Đi đi! Alex, em nói thật đấy! Nếu không để em yên, anh sẽ phải nhận cái này đấy”.

“Em không dám đâu”.

Tay cô run lên và nước mắt lăn từ cằm rớt cô xuống áo phông, nhưng cô không hề do dự đối mặt với cái nhìn của anh. “Anh không nên thách một người không còn gì để mất”.

Trong một lúc anh không làm gì. Sau đó anh chậm rãi lắc đầu rồi quay đi.”Cứ làm theo em muốn, nhưng nó chỉ khiến em gặp khó khăn hơn thôi”.

Cô mất hai giờ để dọn sạch xe. Kéo mấy cái xe cút kít xuống dốc mới là việc khó nhất. Trong chuyến đầu tiên, nó bị lật và cô phải dọn cái đống lộn xộn đó lần nữa. Cô đã khóc từ đầu đến cuối nhưng vẫn không ngừng tay. Thỉnh thoảng, cô ngẩng đầu lên và thấy Alex đi ngang qua, đôi mắt vàng của anh canh chừng cô, nhưng cô lờ anh đi. Cái đau nhức ở tay và vai cô đang ngày một không chịu được nhưng cô nghiến răng và bằng cách nào đó buộc mình phải tiếp tục.

Khi rửa sạch bên trong, cô đứng ở cửa. Quần bò và áo phông Alex mua cho cô hai ngày trước đã đóng vảy với rác rưởi, như chính cơ thể cô. Tóc cô rối bù quanh mặt, móng tay cô gãy hết cả. Cô xem xét tác phẩm của mình và thử cảm nhận cảm giác tự hào về thành tựu của mình, nhưng cô chỉ cảm thấy kiệt sức.

Cô dựa vào cái cửa dỡ hàng của xe tải. Từ phía trên cửa dốc, cô có thể thấy mấy con voi trưởng thành đang bị xích gần chỗ quảng cáo rạp xiếc và mấy con đang bị lùa đi.

“Xuống đây nào, Quý cô”, Digger nói. “Chưa hết ngày đâu”.

Cô khập khiễng đi xuống dốc, giữ cái nhìn thận trọng vào mấy con voi con đang gặm dây trói cách đấy chưa đến mười mét.

Ông ta chỉ vào chúng. “Lũ trẻ cần được cho uống nước. Dùng cái khều này để lôi chúng tới máng nước”. Ông ta chỉ một cái gậy dài mấy mét phía đầu có một cái móc, rồi tới chỗ mấy con voi con, mỗi con phải nặng tới một tấn. Kết hợp giữa mệnh lệnh và mấy cái đập nhẹ với cái khều, ông ta hướng chúng đi tới một cái bể mạ kẽm chứa đầy nước. Daisy ở xa hết mức có thể, tim cô đập loạn lên vì sợ.

Ông ta quay lại nhìn cô. “Cô đứng đó thì sao mà làm xong việc được”.

Cô cẩn thận nhích lên trước, tự bảo mình rằng, trông chúng to thật nhưng chúng chỉ là mấy đứa trẻ thôi. Ít ra chúng không phải là mấy con chó nhỏ cáu kỉnh.

Cô nhìn một số con dùng miệng để húp nước trực tiếp từ máng trong khi những con khác dùng vòi hút một ít nước rồi đưa vòi vào miệng. Digger để ý thấy cô vẫn lùi xa. “Cô không sợ chúng đấy chứ, Quý cô?”

“Hãy gọi tôi là Daisy”.

“Cô không bao giờ được để bọn thú thấy cô sợ”.

“Đó là điều mọi người vẫn bảo tôi”.

“Cô phải cho chúng thấy ai là chủ. Cho chúng thấy cô là người ra lệnh”.

Ông ta vỗ một con, hướng nó sang bên để lấy đường cho mấy con khác. Ngồi ở khán đài, cô thấy lũ voi con dễ thương với đôi tai mềm, dài, lông mi cong, với biểu cảm trang nghiêm, nhưng giờ thì chúng làm cô sợ chết khiếp.

Cô thấy Neeco Martin tới chỗ mấy con voi to-con đực, cô nhắc mình, dù cô được bảo chúng đều là con cái. Cô nhăn mặt khi ông ta lấy cái khều đập mạnh vào một con. Có thể cô không phải là một người yêu thương động vật, nhưng có gì đó trong cô thấy ghê sợ. Những con voi này không chọn lựa ở trong rạp xiếc, cô nghĩ chúng không nên bị đánh đập chỉ vì không nghe theo những quy tắc mà con người đặt ra cho chúng, đặc biệt là khi những quy tắc đó đi ngược lại bản năng của loài.

“Tôi phải đi giúp Neeco di chuyển lũ voi”, Digger nói. “Cô dẫn lũ voi con lại chỗ cọc đi. Mấy phút nữa tôi sẽ giúp cô buộc chúng lại”.

“Ôi, không! Không, tôi không nghĩ-”

“Con đó là Puddin’. Con đó là Tater. Con ở phía cuối là Pebbles và kia là Bam Bam. Chúng tôi chỉ gọi là Bam cho nó ngắn. Đi nào, Pebbles.Cư xử cho đúng đấy.”. Ông ta dúi cái khều cho Daisy rồi bỏ đi.

Daisy mất tinh thần nhìn cái khều trong tay cô rồi tới lúc voi. Bam mở miệng, cô không chắc là để ngáp hay ăn cô nữa, nên cô nhảy lùi lại. Hai con voi hạ vòi xuống cái máng nước.

Giờ thì cô sẽ bỏ cuộc, cô nghĩ. Cô đã xoay sở để dọn cái thùng xe, nhưng tới gần mấy con voi này nằm ngoài khả năng của cô. Cô đã đạt đến ngưỡng mà mà mình có thể làm rồi.

Xa xa cô thấy Alex đang theo dõi mình, như một con kền kền đang chờ để vồ lấy cái xác vô dụng của cô và rồi quăng cô đi.

Cô rùng mình, ngập ngừng bước một bước về lũ voi con. “Ừ - đi nào, mấy cậu bé”. Cô thử chỉ cái khều về phía bờ cọc.

Bam, hoặc có lẽ là Pebbles, ngẩng đầu lên và chế nhạo cô.

Cô do dự lại gần hơn. “Làm ơn đừng gây rắc rối cho tao. Ngày hôm nay kinh khủng lắm rồi”.

Tater nhấc vòi lên khỏi máng, quay đầu về phía cô. Điều tiếp theo cô biết là mình nhận được một phụt nước ngay chính mặt.

“Ối!” Cô nhảy lùi lại, thở hổn hển.

Tater ngúng nguẩy bỏ đi, không phải tới chỗ cái cọc mà là chỗ xe kéo.

“Quay lại đây!” Cô khóc, lau nước khỏi mặt. “Đừng làm thế! Làm ơn!”

Neeco chạy tới, tay cầm một thanh kim loại dài có chĩa hình chữ U ở đuôi. Ông ta quất vào sau tai Tater. Con voi la lên đau đớn, lùi lại và ngay lập tức quay lại cọc. Những con khác cũng nhanh chóng theo sau.

Daisy nhìn bọn thú, rồi sang Neeco. “Ông đã làm gì nó thế?”

Ông ta chuyển cái gậy từ tay phải sang tay trái rồi chải mớ tóc dài, vàng xỉn, ra sau đầu. “Đây là cái sốc điện. Là roi điện. Tôi không dùng chúng trừ phi bắt buộc, nhưng chúng biết chúng sẽ bị vụt điện nếu không nghe lời”.

Cô ghê tởm nhìn chằm chằm vào cái sốc điện. “Ông bắn điện chúng? Không phải nó hơi tàn bạo hay sao?”

“Cô không thể để tình cảm xen vào bọn thú được. Tôi yêu chúng, nhưng tôi không ngu ngốc về chúng. Chúng phải biết ai là người ra lệnh nếu không sẽ có người bị thương”.

“Tôi không làm được thế, Neeco. Tôi đã bảo với mọi người là tôi sợ động vật, nhưng hình như chẳng ai nghe cả”.

“Cô sẽ vượt qua được thôi. Cô chỉ cần bỏ chút thời gian với chúng. Chúng không thích mấy tiếng ồn đột ngột hay những người lén leo lên chúng, nên hãy tiếp cận từ đằng trước”. Ông ta lôi cái khều khỏi tay cô rồi đưa cho cô cái sốc điện. “Nếu chúng thấy cô cầm cái này, chúng sẽ tôn trọng cô một chút. Bọn voi con rất dễ kiểm soát; vụt nhanh vài cái là chúng để ý tới cô liền. Khi sốc điện, sốc phía sau tai chúng ấy. Ở đó có mấy dây thần kinh lớn”.

Cô thấy mình như đang bị bắt cầm một thứ gì đó bẩn thỉu. Cô liếc nhìn lũ voi con và thấy Tater đang nhìn lại cô. Nó dường như đang đánh giá cái sốc điện, không biết có phải do tưởng tượng không nhưng cô nghĩ nó nhìn có vẻ thất vọng.

Khi Neeco bỏ đi, cô lại gần lũ voi con, vừa đi vừa đằng hắng để chúng không bị bất ngờ. Chúng ngẩng đầu lên rồi miễn cưỡng bước đi khi thấy thứ cô đang cầm. Bam mở miệng rống lên một tiếng kêu đau khổ.

Chúng hẳn đã quen với việc bị sốc, và cô thấy ghét Neeco Martin. Cái sốc điện khiến cô phát ốm thay vì tăng sự tự tin cho cô. Dù cô có sợ động vật tới đâu, cô sẽ không bao giờ có thể làm đau chúng, cô vứt cái sốc điện vào đống cỏ khô.

Cô nhìn về căn nhà kéo của Alex, lòng đầy khao khát. Chỉ mới ba ngày trước, cô còn nghĩ nó xấu xí, nhưng giờ nó dường như là nơi tuyệt nhất trên đời. Cô tự nhắc mình cô đã vượt qua việc dọn sạch cái thùng xe. Chắc chắn cô cũng có thể vượt qua chuyện này.

Một lần nữa, cô lại gần lũ voi, lần này không có sốc điện. Chúng nhìn cô một lúc. Rõ ràng là hài lòng vì cô không còn là một mối đe dọa, chúng quay lại với công cuộc đào bới đất bẩn vui vẻ của mình.

Tất cả ngoại trừ Tater. Là do cô tưởng tượng hay là nó đang cười thật? Và điệu cười đó có phải phảng phất vẻ đe dọa không?

“Voi ngoan. Voi con ngoan”, cô ngân nga. “Và Daisy tốt bụng. Daisy rất, rất tốt bụng”.

Pebbles và Bam Bam ngẩng đầu lên nhìn nhau, cô thề là mắt chúng đầy vẻ ghê tởm. Trong khi Tater nhấc một đám cỏ khô rồi ném lên lưng. Mấy con khác tiếp tục nhìn cô, nhưng Tater có vẻ không còn bận tâm đến sự hiện diện của cô nữa, điều đó khiến nó là con dễ tiếp cận nhất trong bốn con.

Nó làm bẩn thêm lưng mình với một nhúm cỏ nữa. Cô rón rén vài bước lại gần tới khi cả hai còn cách nhau khoảng ba mét. Nó bắt đầu khụt khịt trong đất.

“Tater ngoan. Tater là một chú voi con ngoan”. Cô rón rén thêm vài bước nữa, nói với nó như thể nó là một đứa trẻ. “Cậu bé ngoan. Cư xử rất tốt”. Giọng cô bắt đầu run run. “Tater rất biến cách cư xử”. Cô tới đủ gần để vỗ vào vòi nó, cô toát mồ hôi hột. “Tater thích Daisy. Daisy là bạn của Tater”. Cô từ từ mở rộng tay, trượt dần lên từng tí một, tự bảo mình rằng voi không ăn thịt người, rằng mọi thứ-

Vụt!

Vòi của con voi đập vào ngực cô khiến cô ngã bay xuống đất. Cô ngã phịch xuống, đầu thấy toàn sao. Bên trái cô đau ê ẩm. Tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng kịp lúc để chứng kiến một con voi con thỏa mãn nhấc vòi lên, rống lên tiếng kèn to, mang vẻ chiến thắng không lẫn vào đâu được.

Cô ngồi đó, quá tuyệt vọng để đứng dậy. Đôi dép màu oải hương gắn sao bạc nhỏ đập vào mắt cô. Cô ngẩng đầu lên thấy Bathsheba Quest đang nhìn xuống cô qua đôi kính râm. Sheba mặc một cái áo thun và quần soóc trắng thắt lại ở eo bằng một cái thắt lưng màu oải hương. Trên hông chị ta là một đứa trẻ tóc đen, Daisy nhớ đã thấy nó với một trong những anh em nhà Tolea và vợ anh ta. Sheba chăm chú nhìn cô, rồi trượt kính lên trên đầu, kéo tóc mình đủ xa để lộ đôi hoa tai thạch anh hình ngôi sao màu tím.

Daisy nghĩ sẽ thấy vẻ chiến thắng trong mắt Sheba, nhưng cô chỉ thấy sự hài lòng, và cô nhận ra mình đã chìm sâu tới mức Sheba không còn coi cô là một mối đe dọa nữa.

“Alex tìm được cô ở chốn nào vậy?”

Sheba lắc đầu, tránh khỏi Daisy rồi lại chỗ Tater, vuốt ve vòi của nó. “Mày là một nhóc khó ưa, đúng không anh bạn? Phải không, Theo?” Chị ta véo chân đứa trẻ.

Daisy đã bị hạ gục trên mọi mặt trận, cô không thể lãnh thêm một trận nữa. Theo những gì cô quan tâm, công việc của cô trong ngày đã xong, và cô vẫn sống sót, suýt soát. Cô đứng dậy, bước về nhà kéo đúng lúc Alex đang đi vào trong. Không muốn vướng thêm tranh cãi nào với anh, cô quay đi, bước vô định quanh khu trại.

Hai cô nàng tạo dáng thấy cô đang đến liền quay đi. Một trong những chú hề giả vờ không thấy cô. Cô khao khát có một điếu thuốc.

Cô nhảy dựng lên khi có một tiếng thét khủng khiếp xé toạc bầu không khí. Đầu cô vụt nhìn lên, cô thấy Frankie đang đứng gần một cái xe tải, nắm tay Jill. Nó chỉ vào cô rồi rít lên. Jill bế nó lên, không nói một lời nào rồi bỏ đi.

Daisy thấy phát ốm. Thông điệp quá rõ ràng. Cô đã bị tuyên bố là một kẻ bị ruồng bỏ.

Cô lang thang tới khi thấy mình đang đứng trước lều thú. Vạt bên được lật lên, có vẻ mọi con thú đều ở bên trong ngoại trừ Sinjun, chuồng của nó vẫn nằm ngoài trời. Con thú vểnh tai khi cô lại gần, nó nhìn cô xem thường. Tối qua quá tối nên cô không thấy được điều kiện của cái chuồng, nhưng giờ cô nhận ra nó thật bẩn thỉu. Cô nhận ra rằng Digger có nhiệm vụ trông coi cái chuồng, nhưng nó rõ ràng nằm chót trong danh sách ưu tiên của ông ta.

Con hổ lại khóa mắt vào cô, và một lần nữa, cô không thể ngoảnh đi chỗ khác. Đêm qua lông con hổ dường như phát sáng dưới ánh đèn pha, nhưng lúc này nhìn nó thật u ám. Cô nhìn chăm chằm vào hai con ngươi vàng bí ẩn kia, một vài giây trôi qua, cô cảm thấy người mình nóng đến không chịu được.

Mồ hôi chạy dọc tay cô và ứ lại ngay cổ họng. Mặt cô trở nên đỏ bừng, ngực cô ướt đẫm. Cô chưa từng thấy nóng như thế. Cô muốn xé toạc quần áo ra, lao mình vào một hồ nước đá. Cô đang bốc cháy, không hiểu sao cô biết sức nóng đó không đến từ cô mà từ con hổ.

“Em đây rồi”.

Cô vội quay đầu và thấy Alex đang tiến tới. Anh rà soát cô từ đầu tới chân, dưới tác động của đôi mắt vô cảm đó, cơ thể cô ngày một lạnh.

“Em chỉ có chút thời gian rỗi trước khi chuẩn bị sẵn sàng cho spec”, anh nói. “Sao em không tắm rồi chúng ta sẽ ăn tối sớm?”

“Spec?”

“Tôi đã nói đó là một phần công việc của em”.

“Nhưng không phải tối nay. Em không thể làm thế tối nay được. Nhìn em này!”

Khi nhìn cô, Alex suýt mủi lòng. Từng phần lịch sự trong anh yêu cầu để cô được yên. Cô kiệt quệ tới xanh xao và bẩn tới mức không thể nhận ra. Thứ mỹ phẩm duy nhất có thể thấy trên mặt cô là một vệt mờ của mascara dưới lông mi dưới. Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại rũ xuống ở khóe môi, anh không nghĩ mình từng trông thấy ai kiệt sức thấy rõ như thế.

Lúc đó, anh miễn cưỡng ngưỡng mộ với việc cô còn trụ được trên đôi chân của mình. Anh nhớ cách cô xua anh khỏi cái xẻng và biết cô đã làm thế để thể hiện lòng cam đảm. Hôm nay cô đã khiến anh kinh ngạc. Không may, cuộc nổi loạn nhỏ của cô chỉ đơn giản là kéo dài điều không thể tránh khỏi.

Sao cô không chịu từ bỏ? Anh không biết cô tìm đâu ra nguồn sức mạnh tiềm ẩn để tới được tận đây, nhưng nó sẽ không kéo dài và anh không muốn tra tấn cô. Anh đấu tranh với sự mềm yếu trong mình, kêu gọi anh từ bỏ, biết rằng thay vì là lòng tốt, nó sẽ là một hành động tàn nhẫn. Lúc này anh càng đẩy cô đi bao xa, thì cô sẽ càng sớm đối mặt với sự thật.

Anh khẳng định quyết tâm bằng cách nhắc nhở mình rằng cô là một tên trộm, bất chấp tình cảnh khó khăn, đó là điều anh không thể tha thứ.

“Suất diễn đầu vào lúc sáu giờ. Em sẽ vào cùng lũ voi”.

“Nhưng-”

Anh phát hiện mu bàn tay cô có một vết xước và giật lấy tay cô để kiểm tra. “Em tiêm ngừa uốn ván cách đây lâu chưa?”

Cô ngẩn người nhìn anh.

“Tiêm uốn ván. Chống nhiễm trùng”.

Cô chớp mắt, cô trông kiệt quệ tới mức anh phải cưỡng lại thôi thúc bế cô lên mang cô lại nhà kéo. Anh không muốn nghĩ tới việc ôm cơ thể mềm mại, nhỏ bé đó trong vòng tay mình. Nếu cô không ăn cắp số tiền đó, đêm nay cô sẽ ở trên giường anh, nhưng cô đã làm thế, anh vẫn rất tức giận, anh không tin tưởng để bản thân chạm vào cô. Anh không muốn chạm vào cô.

“Em tiêm uốn ván lần cuối vào lúc nào?” Anh gay gắt hơn.

Cô nhìn xuống vết xước trên tay. “Năm ngoái. Em làm mình bị thương lúc trên du thuyền của Biffy Brougenhaus”.

Chúa ơi. Sao anh có thể cưới một phụ nữ quen với gã nào đó tên Biffy Brougenhaus được cơ chứ? Mặc xác cô.

“Lấy nước khử trùng rửa đi”, anh quát. “Đến spec cho đúng giờ nếu không em sẽ phải dọn cả nhà kéo cho ngựa nữa đấy”.

Khi anh bỏ đi, vẻ cau có của anh ngày một lớn. Anh vẫn luôn tự hào về tính công bằng của mình, nhưng cô khiến anh cảm thấy như một kẻ chuyên đi bắt nạt xấu tính. Anh ghi thêm cho cô một điểm xấu khác.

Daisy vượt qua được buổi spec, chủ yếu là do kiệt sức đã khiến cô quên đi nỗi xấu hổ vì mặc bộ đồ đỏ thiếu vải xuất hiện trước công chúng. Dù Alex đã bảo cô đi vào cùng lũ voi, nhưng cô đi sau chúng xa đủ để giống như cô là một người trong đoàn Flying To-leas.

Quá trình tắm rửa kéo dài vô tận, cánh tay đau của cô kêu lên phản đối với từng cử động. Cô đã gội đầu và sấy khô tóc, sau đó trang điểm tự nhiên, theo chỉ dẫn của Alex là đắp nhiều phấn hơn bình thường. Giữa buổi diễn, cô đã ngủ gật trong nhà kéo, trong tay cầm một cái xan-uých bơ đậu phộng. Nếu Alex không gọi cô dậy, có lẽ cô đã bỏ lỡ phần diễn của mình.

Sau buổi diễn cuối, Neeco tóm lấy cô khi cô ra cửa sau, tên mà các nghệ sĩ đặt cho cái cửa vào lều chính của họ. “Giúp Digger đưa lũ voi con vào thùng xe”.

Digger không có vẻ gì là cần giúp, nhưng đây hẳn là một phần công việc của cô, và cô không muốn Alex ném vào mặt cô một thất bại nào nữa. “Tôi không nghĩ mình sẽ giúp được gì nhiều”, cô nói.

“Chúng chỉ cần quen dần với cô, thế thôi”.

Cô trượt vào cái áo choàng bông màu xanh của Alex mà cô lấy trên móc treo trong nhà tắm. Dù quấn tay áo lên rồi, nó vẫn còn quá rộng với cô, nhưng nó khiến cô nhìn bình thường.

Lũ voi con vừa mới bắt đầu ra khỏi cửa sau, cô dè chừng lại gần Digger. “Ông không cần giúp đúng không?”

“Sao cô không đi cạnh chúng, Quý cô. Chúng vẫn bất trị với cô mà”.

Cô miễn cưỡng bước ngay sau Digger và cách lũ voi vài mét. Cô không khó để nhận ra Tater vì nó là con nhỏ nhất trong bốn con, nhớ tới cú quất nó dành cho cô, cô thận trọng nhìn theo nó lon ton lên trước cong vòi bám vào đuôi của Puddin’. Khi chúng tới chỗ cọc, Digger bắt đầu trói chúng lại.

“Lại đây, Bam. Xem tôi này, Quý cô, để còn biết cách làm”.

Cô chăm chú nhìn cách ông ta làm với Bam tới mức không nhận ra Tater đã lén tới sau cô, mãi tới khi cô thấy có gì đó ẩm ẩm cù vào cổ mình, ngay trong cổ áo choàng. Cô hét lên, nhảy lùi khỏi cái vòi đang vươn dài ra của con voi.

Con voi con nhìn cô với vẻ ương ngạnh, tiến gần hơn một bước, rồi lại vươn vòi ra. Cô sợ tới mức đóng băng, nhìn chằm chằm vào hai cái lỗ ngọ nguậy tiến lại mỗi lúc một gần.

“T-Tater ngoan. V-Voi ngoan”. Cô kêu lên sợ hãi khi Tater rúc vào cổ cô, rẽ vạt áo choàng ra.

“Digger...” cô rên lên.

Digger nhìn lên, nắm được tình hình. “Cô xịt nước hoa à?”

Cô nuốt nước bọt, gật đầu sợ hãi. Từng phần vòi của Tater khéo léo rúc sâu vào vùng nhỏ phía sau tai cô.

“Tater phát cuồng mùi nước hoa của phụ nữ”.

“Giờ”, cô thở hổn hển, “tôi phải làm gì đây?”

Digger ngây ra nhìn cô. “Làm về cái gì?”

“T-Tater?”

“Chà, tôi không chắc lắm, Quý cô. Cô muốn làm gì?”

Cô nghe thấy một tiếng cười khúc khích. “Chắc là cô ấy muốn xỉu. Phải không, Daisy?”

Alex đi vòng ra trước, cô cố dồn lấy chút cam đảm. “Không-không hẳn”.

“Chắc chắn em có xịt nước hoa”. Anh với tay vuốt ve Puddin. Trong khi đó, Tater phát ra âm thanh vui vẻ và để đầu vòi vuốt ve quanh cổ áo choàng của Alex cho tới cổ họng của Daisy.

“Kh-không ai bảo em không được dùng”. Trước vẻ mất bình tĩnh của cô, con voi con bắt đầu di chuyển thấp hơn, hướng tới những ngọn lửa đỏ ở vạt áo cô. Cô nhớ lại mình đã xịt nước hoa hướng thẳng vào ngực.

“Alex...”. Cô khẩn nài nhìn anh. “Nó sắp - Nó sắp chạm vào-” Vòi của Tater tới được đích. “Ngực của em!” Cô kêu lên.

“Anh tin là em đúng”. Anh vỗ nhẹ vào vòi của con voi, đẩy nó sang một bên. “Đủ rồi, anh bạn. Mày đang chạm quá gần vật sở hữu của tao đấy”.

Cô giật mình vì tuyên bố của anh tới mức không nhận ra Tater đang thu vòi về.

Digger cười khùng khục, hất đầu về phía con voi. “Có vẻ Tater yêu rồi”.

“E là thế”, Alex đáp lại.

“Với em?” Cô nhìn hai người đàn ông không tin nổi.

“Em có thấy nó nhìn bất kỳ ai chưa?” Alex đáp.

Như dự đoán, con voi đang nhìn cô với biểu cảm sâu sắc. “Nhưng nó ghét em. Chiều nay nó còn quật cho em một cú ngã lăn ra đất”.

“Chiều nay em không xịt nước hoa”.

Digger đứng dậy, đầu gối kêu răng rắc, quay đầu sang con voi. “Nào, cậu bé. Bạn gái của mày không quan tâm đâu”.

Khi Digger dẫn nó đi, Tater quay lại nhìn cô qua vai, nhìn đắm đuối như một đứa trẻ vị thành niên đang yêu. Daisy bị giằng xé giữa sợ hãi và cảm giác thoáng qua của lòng biết ơn, ít nhất có ai đó trong cái rạp xiếc kinh khủng này thích mình.

Đêm đó, cô ngủ ngay khi ngả đầu vào đi-văng. Cô lờ mờ nhận thấy Alex bước vào vài tiếng sau, và khi cô chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy anh kéo chăn lên đắp qua vai mình.
Bình Luận (0)
Comment