Q8
“Tôi chỉ muốn cậu ấy.”
Vài từ thật mạnh, mang theo kiên quyết không thể hoài nghi, còn có một tia… tùy hứng của trẻ nhỏ.
※
Vào đêm.
Trải qua cả ngày luyện tập phục kiện, thân thể sớm đã mỏi mệt không thể chịu nổi, nhưng mà, Akashi lại cảm thấy vô cùng thanh tỉnh.
Ngủ không được.
Ngoài cửa sổ ánh trăng hãy còn sáng soi chiếu vào, tràn đầy trong căn phòng nhỏ, bất đồng với ban ngày sáng ngời, có một loại cảm giác ngân sa thần bí.
Hơi thở người bên cạnh phi thường phi thường mỏng manh, chỉ có thể từ hơi hơi phập phồng trong ngực, xác định sự hiện hữu của hắn.
Thật sự là… Không có cảm giác tồn tại của người này…
Tính cả khí tức, cũng như gió trong suốt, phi thường nhẹ.
Một người thú vị.
Đơn giản đứng dậy, Akashi nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh người nọ, từ trên cao nhìn xuống gương mặt say ngủ của hắn.
Dung mạo nhợt nhạt, mái tóc màu trời. Thể trạng thiếu niên mảnh khảnh, cùng bạn đồng lứa tuổi sai biệt cực đại, làn da trắng nõn cũng nhìn không ra hắn là một chủ lực bóng rổ mạnh mẽ.
Trong cái nhìn chăm chú của Akashi, Kuroko trở mình, chăn đơn từ cổ rơi xuống, lộ ra xương quai xanh đẹp hảo.
Đôi môi hồng nhạt hơi hơi mở ra, nhẹ nhàng phun ra vài từ ——
“Seijuurou…”
Ma xui quỷ khiến, Akashi cảm giác đôi môi nhạt màu kia tràn ngập kinh lực hấp dẫn mê người, thế nên hắn vô pháp khắc chế, cúi người xuống, môi hai người nhẹ nhàng đụng chạm.
Trong phút chốc, cảm giác có chút lạnh, có chút ngọt ngào kia, đáy lòng liên tiếp nhảy nhót cùng thỏa mãn, tia chớp truyền qua mạch thần kinh toàn thân.
Trong đầu, giống như có một đoạn ngắn quen thuộc nào đó thoáng hiện.
Ngọt ngào như thế, lại là làm người ta hoài niệm như thế.
“Tetsuya…”
Người bên dưới nhẹ nhàng gọi tên của mình, Akashi bất động thanh sắc đem người kéo vào trong ngực.
Cậu là của tôi.
Đồng tử dị sắc lóe lóe, Akashi động tác thong thả, đem quần áo mỏng manh của thiếu niên, từng nút cởi bỏ.
Ánh trăng như sa, đem thân thể xích lõa mềm mại của thiếu niên bao lại, có loại mỹ cảm cấm dục.
Cấm dục, oánh khiết.
Khiến người ta không kìm lòng nổi, muốn có được nó.
Chỉ có cậu, từ khi tôi mở mắt, liền ở bên cạnh tôi.
Cúi người xuống, hai tay trên làn da trắng nõn nhẹ nhàng do dự, tựa như một họa sĩ thể hiện tấm lòng thành kính quỳ bái trước tác phẩm nghệ thuật vĩ đại của người đi trước.
Chỉ có cậu, tôi sẽ không buông tay.
Đôi môi hỏa nhiệt tiếp xúc thù du trước ngực thiếu niên, nhẹ nhàng mút vào.
Một đêm này, hai người đều ngủ đến thực trầm.
※
Bình minh, phòng ngủ an tĩnh nghênh đón một vị tới chơi.
“Cháu chào bác.”
Kuroko vừa mới ăn mặc chỉnh tề cung kính cúi chào lễ phép về phía vị phụ nhân hiền lành.
“A a Tetsu-chan, gần đây chiếu cố Seijuurou thực vất vả, thật sự là cám ơn cháu.”
Mẹ Akashi nhẹ lộ ra tươi cười xin lỗi, cảm kích vuốt ve mái tóc màu băng lam của thiếu niên ôn hòa như nước này.
Ngay từ đầu nghe được con trai độc nhất tai nạn ôtô thậm chí mất trí nhớ, bà hận không thể lập tức ngồi máy bay ngay lập tức trở về, lại bởi vì vấn đề visa linh tinh khiến chậm trễ hành trình.
Mặc kệ nhi tử cường đại thế nào, khôn khéo thế nào, lãnh tĩnh thế nào, đối với một người mẹ mà nói, đều là yêu thương đứa nhỏ từ trái tim.
Mẹ Akashi nhìn con trai trên giường cột thạch cao, vô pháp tự do đi lại, hốc mắt đau xót.
“Seijuurou…”
Akashi mặt không đổi sắc nhìn người phụ nữ hai mắt hàm lệ trước mắt này, dựa theo lý trí có thể đoán được bà là ai, nhưng trong trí nhớ trống rỗng, với hắn xem ra, thật sự chính là người xa lạ.
Nhìn lạnh lùng xa cách trong mắt con trai, mẹ Akashi vô pháp ức chế khóc thành tiếng.
“Bác gái, Akashi-kun sẽ chậm rãi khôi phục, bác không cần quá thương tâm.”
Kuroko nhẹ nhàng an ủi người phụ nữ đang nức nở này.
Trên thế giới này, hắn và bà là người yêu Akashi nhất, cho nên Kuroko có thể lý giải tâm tình của bà.
Cảm động lây.
“Tetsu-chan, bác tính đem Seijuurou về nhà, bác tới chiếu cố nó.”
“Dù sao, Tetsu-chan cháu cũng có tiết học, còn có hoạt động xã đoàn, phi thường vội. Một người chiếu cố Seijuurou đảm nhiệm quá nặng…”
Ánh mắt màu trời, tối sầm lại.
Theo lý trí, Kuroko cảm thấy quyết định của mẹ Akashi là phi thường chính xác.
Hắn còn phải đi học cùng hoạt động xã đoàn của mình, không có biện pháp luôn bồi bên người Akashi.
Lại nói, cùng mẹ sống chung một chỗ, đối với hắn mất đi hết thảy ký ức mà nói, phải là an tâm nhất.
Nhưng là, …
Nhưng là, …
“Tôi từ chối.”
Thanh âm Akashi đạm mạc đánh vỡ yên lặng, ẩn ẩn mang theo tức giận.
“Akashi-kun…”
Kuroko quay đầu, nhìn gương mặt nghiêng tinh xảo của người nọ.
“Tôi chỉ muốn cậu ấy.”
Vài từ thật mạnh, mang theo kiên quyết không thể hoài nghi, còn có một tia… tùy hứng của trẻ nhỏ.
Kuroko đột nhiên cảm giác, những ngày lẫn đêm lúc trước, ngủ trong hành lang chua xót, hậm hực, đau đớn, tự trách cùng tịch mịch tra tấn, cũng chẳng tính cái gì.
Thật sự, không tính là gì cả.
Ít nhất, chính mình đối người này, là đặc biệt.
Ít nhất, chính mình đối với người này mà nói, không phải 【 người ngoài 】.
Cảm tạ trời xanh, chính mình có tư cách, lại một lần nữa bồi bên cạnh người này.
“Seijuurou, con…”
Mẹ Akashi vừa định mở miệng nói cái gì, liền bị Kuroko lôi kéo góc áo.
“Bác gái, cháu sẽ hết sức chăm sóc Akashi-kun.”
Màu băng lam trong ánh mắt, có hứa hẹn, có kiên định, còn có một chút điểm khát cầu.
Cháu muốn cùng một chỗ với cậu ấy.
Mẹ Akashi có thể rõ ràng đọc ra ý nghĩ của hắn.
Chính là, nàng cũng có kiên trì của mình —— con của mình, cùng mình một chỗ, tuyệt đối có thể được chiếu cố rất tốt.
Không phải không tín nhiệm Kuroko, chính là xuất phát từ một người mẹ, đối với tình yêu dành cho con trai độc nhất.
“Thực xin lỗi, Tetsu-chan.”
“Bác đã cùng thầy giáo, còn có quản lý ký túc xá bọn họ nói qua, xe ở dưới lầu.”
“Bác sẽ mời điều dưỡng chuyên môn cho nó, còn có bác sĩ của gia đình cũng sẽ lại đây chăm sóc.”
“Hơn nữa, bác cũng sẽ hảo hảo chiếu cố nó.”
Mẹ Akashi nhẹ nhàng xoa tay Kuroko có chút cứng ngắc.
“Đem nó giao cho bác được không?”
– TBC –
Lời vô nghĩa của tác giả:
Đi… Thiên văn này thực cẩu huyết thực OOC tất cả mọi người hiểu…