Kuroko No Basket Đồng Nhân [Kỳ Tích]

Chương 4

Giờ nghỉ trưa đến, rất nhiều học sinh chen chúc xông vào căn tin mới tinh nơi vừa được xây lại năm ngoái.

Giấy dán tường điểm hoa màu lam nhạt, khăn trải bàn trắng tinh, từng bàn đều được bày một lọ hoa xinh xắn, hoa cắm bên trong chính là hoa trồng được của câu lạc bộ sinh vật học của trường..

Vừa tươi mới thoáng đãng lại cũng có chút thản nhiên ấm áp, nhìn chung mà nói nơi này đem lại cho người ta một cảm giác rất mới mẻ.

Trong đám học sinh, có một số người là mang đồ ăn làm từ nhà ăn chung với bạn bè, còn lại chính là vì phần ăn trưa đặc biệt bán hạn chế mỗi ngày của căn tin mà đến.

Đây là món ăn vô cùng bổ dưỡng cùng hương vị tuyệt hảo trong truyền thuyết, phần ăn trưa này mỗi ngày đều là dùng các phương thức khác nhau để chế biến, giá cả lại vừa phải, lại vô cùng ngon miệng, nên nhận được sự yêu mến cuồng nhiệt của giáo viên và học sinh Teiko.

Thực ra còn một lý do tối trọng yếu, đó là – ăn cơm trưa ở căn tin đồng thời thuận tiện có thể ngắm nhìn các 'handsome boy' của trường!

Cho dù là 'perfect handsome boy' thì cũng vẫn phải ăn cơm thôi!

Mà gần đây nổi bật nhất chính là đội vừa đạt giải quán quân toàn quốc, đội tuyển chính thức của câu lạc bộ bóng rổ.

Cả đội trừ tên cuồng mê tín nhưng lại rất khéo tay Midorima Shintaro ra, những người khác đều là trăm phần trăm không biết xuống bếp.

Cho nên vấn đề cơm cháo này là phải tới căn tin giải quyết.

Bởi vì – cái tên Midorima cặn bã kia đã nói sẽ không giải quyết "nạn đói" cho bọn họ!

Gặp được mĩ nam, các nữ sinh tất nhiên sẽ phát ra tiếng thét chói tai, "Woa! Mau nhìn, kia là.. Murasakibara học trưởng!"

Vừa nói dứt lời, một loạt các thanh âm phụ họa đã như gió bão ập đến, "Oa, dáng người quả nhiên thật vô cùng cao lớn, Murasakibara học trưởng thật sự là vừa cao lớn lại vừa tiêu sái, a a a, thật là kích động, vì cái gì tớ trước kia lại không phát hiện ra một 'handsome boy' chất lượng cao như vậy a?"

"Hư, nói nhỏ chút, thật mất mặt quá." Kết quả nàng vừa nhắc nhở bạn tốt, chính mình lại càng kích động lớn tiếng kêu lên, "Woa Woa, là Akashi senpai! Sườn mặt đẹp đến tàn bạo a!"

"..."

Cậu cũng như vậy, còn nói người ta cái gì.

So với đám nữ sinh năm nhất, các vị nữ sinh năm hai đã được ngắm nhìn mỹ mạo một năm có phần bình tĩnh hơn, nhưng là vẫn không tránh được kích động cùng hâm mộ nói, "Ai, thực hâm mộ Momoi chan cùng lớp a."

"Sao lại nói như vậy?"

"Momoi chan chính là bất kỳ lúc nào cũng có thể thưởng thức vẻ đẹp cực cực mỹ của các 'handsome boy' a! Quản lý đội bóng rổ a.. Cho tớ làm cả đời cũng được."

"Thật may mắn a, nói cũng là, tớ cũng đã muốn tham gia đội cổ vũ cho câu lạc bộ bóng rổ, tuy rằng cũng rất nhiều người đẹp trai, nhưng là.." Rõ ràng vẫn không thể nào cùng cấp độ với đội tuyển chính thức a!

Các nữ senpai năm ba lại càng thêm bình tĩnh hơn nữa, họ đã sớm tạm biệt giai đoạn dễ kích động khó kiềm chế này rồi, bây giờ đã lý trí hơn rất nhiều, nhưng là vẫn không nhịn được tò mò đối với những chuyện liên quan đến các anh chàng đẹp trai.

Ví dụ như – "Momoi chan hình như là thanh mai trúc mã với Aomine san lớp 2-B đi? Tớ mỗi ngày đi qua cửa hàng tiện lợi đều thấy hai người bọn họ cùng nhau a."

"Hình như.. Đúng là vậy? Nhưng tớ nhớ rõ là còn có một người khác nữa." Một nữ sinh khác cố gắng hồi tưởng lại lúc mình nhìn thấy người kia.

Lại phát hiện, mình đã hoàn toàn quên mất tiêu.

"Một người khác a? Có sao?" Một nữ sinh cầm một hộp cơm tôm bên cạnh hỏi.

Lại cẩn thận suy nghĩ lần nữa, nàng ngược lại lại không dám khẳng định nói, "Đại khái.. là có đi." Một bóng người.

"Cậu xem, người kia là học sinh mới chuyển đến hồi đầu tuần! Thật là quá đẹp trai a, nhưng mà hình như nhìn có chút quen mắt a?"

"Ôi chao, cậu nói như vậy tớ mới nhớ cậu ấy nhìn giống như là.."

"Không phải là người mẫu trang bìa trên quyển tạp chí chúng ta mua lần trước sao?"

"Đúng đúng!"

Các nữ sinh tốp năm tốp ba tụ ở một bàn khe khẽ nói nhỏ, tuy rằng các nàng đã cố hạ thấp giọng đến hết mức có thể, nhưng là ánh nhìn như lang như sói kia cũng làm cho người ta không thể bỏ qua rồi.

Huống chi là nhóm cầu thủ chính thức thị giác phi phàm của đội tuyển bóng rổ?

Aomine nhăn mày, từ lúc đi vào căn tin đã nhăn nhó, "Nếu thực đơn hôm nay không có bánh ngọt cùng trà xanh mật ong, tớ cùng Tetsu sẽ ra cửa hàng đồ ăn nhanh bên ngoài mua."

Tuy rằng hắn trước mắt vẫn chưa thấy bóng dáng Kuroko đâu, nhưng vẫn là quyết đoán mà nói ra.

Murasakibara thế nhưng lại hưng trí bừng bừng, trong mắt hắn bây giờ đều là những món ăn nóng hổi tuyệt hảo ở trong thực đơn, đám người ồn ào xung quanh cơ bản chỉ là làm nền thôi.

Midorima đẩy đẩy gọng kính, trong tay còn cầm một cái cạp lồng được bọc kín mít, thấp giọng nói, "Lúc mua nhớ nói rõ là xuất 'mang về' a, nơi này không còn bàn trống cho 6 người."

Ánh mắt của ba người kia theo thói quen dừng lại trên người Akashi, hắn có chút bực mình nhưng vẫn duy trì biểu cảm trầm mặc, vuốt cằm, cuối cùng tuyên bố, "Đi sân thượng."

Aomine vẫn luôn mặt nhăn mày nhó thì sau khi nghe Akashi nói xong trong nháy mắt đã thoải mái hơn nhiều.

"Tốt lắm, đi sân thượng!" Nơi đó tuyệt đối không có ồn như thế này.

Cho đến cuối học kỳ trước, sân thượng của Teiko vẫn luôn là nơi rất đông đúc, nào thì thông báo, liên hoan, nghỉ ngơi, đủ các loại hoạt động.

Bất quá tháng này, liên tiếp truyền ra những lời đồn âm hồn xuất hiện trên sân thượng các loại, sau khi dọa đến ngất một cặp người yêu đang chuẩn bị hôn nhau xong, nơi này trở nên vắng lặng đến cực điểm.

Đương nhiên cũng có rất nhiều người không tin ma quỷ chạy tới sân thượng kiểm tra thử, nhưng là kết quả vẫn là khóc thét chạy về.

Sự thật chứng minh, nơi đó thật sự có âm hồn tồn tại!

Nó không hề hiện thân, mà chỉ dùng một giọng nói trong trẻo bình tĩnh cảnh cáo ngươi nói, "Thật xin lỗi, vị bạn học này, cậu giẫm lên chân của tớ."

"Oa a - có quỷ a –"

Nghĩ tới lời đồn âm hồn trong truyền thuyết, Aomine đang không kiên nhẫn nhưng trong mắt cũng không khỏi hiện lên một tia buồn cười.

Nếu dựa theo cách nói của mấy người, như vậy chẳng phải là mấy người trong lớp, rồi mấy người trong câu lạc bộ chúng ta đều là mỗi ngày đều gặp ma? Bất quá cũng nhờ Tetsu, mà hiện tại mỗi ngày đều có nơi chốn thanh tĩnh mà ăn cơm.

Murasakibara lười biếng lấy ví tiền ở trong quần ra, lúc đang chuẩn bị trả tiền, đột nhiên mới ý thức ra – "Midochin vì cái gì lại nói không có bàn 6 người?"

Nếu không tính Haizaki, đội bóng không phải chỉ có năm người thôi sao?

Midorima liếc mắt nhìn hắn, giải thích nói, "Còn có một thành viên mới vừa gia nhập, cậu vừa gặp không phải sao."

"Uhm, chính là cái tên Kise cùng lớp kia?" Hắn trôi chảy hỏi một câu.

"Ừ." Midorima ừ nhẹ một tiếng, cũng không nói nhiều.

Vì cái gì phải gĩ cả chỗ cho Kise Ryota?

Các thành viên trong nhóm vì cái gì phải để ý một thành viên mới gia nhập câu lạc bộ như vây? Nhưng mà cái này cũng không làm cho Murasakibara quan tâm lắm.

Mấy chuyện đó rất phiền toái.. uhm, quả nhiên mình vẫn chỉ có hứng thú với đồ ăn.

Murasakibara Atsushi thanh toán tiền, mắt hạnh phúc nhìn suất cơm trưa đã được đóng gói tươm tất.

Hôm nay món chính là hamburger thịt nướng + cá thu hấp ăn kèm cơm vị bạch tuộc lạp xườn + trứng cuốn đặc biệt, một hàng xúc xích được cắt khéo léo thành hình bạch tuộc đáng yêu, cùng với lạp sườn xếp ngay ngắn trong hộp, còn có hamburger nóng hổi vẫn đang tản ra hương thơm ngào ngạt, trứng cuốn vàng óng mê người thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng..

Hết thảy đều là cực kỳ hấp dẫn, tốt quá rồi!

Aomine đã lấy xong phần cơm của mình, vừa lúc trở lại thì nhìn thấy Murasakibara đang không tiền đồ nhìn chằm chằm vào hộp cơm mà chảy nước miếng, "Này này, tròng mắt của cậu sắp rớt vào trong đó rồi đấy."

Chẳng qua Murasakibara một lòng để ở mỹ vị trước mắt, căn bản không thèm để ý Aomine nói hắn cái gì.

Có một số việc, cứ theo thói quen là được rồi.

Suất đặc biệt so với một suất ăn bình thường thì đắt hơn 150 yen, nhưng đồ ăn cũng sẽ thăng cấp hơn rất nhiều, tráng miệng còn có một phần bánh ngọt hơn nữa còn được tặng thêm một ly trà xanh mật ong ướp lạnh.

Dù sao cũng phải nói, Aomine Daiki đối với thực đơn hôm nay cũng tương đối hài lòng.

Trừ bỏ tên Midorima khéo tay nhưng xấu tính kia, mọi người đều đã mua xong đồ ăn vừa ý.

Murasakibara bởi vì khả năng tự kiềm chế quá kém nên đã không cưỡng lại được mùi hương hấp dẫn, lén lút nhúp bạch tuộc trong hộp ra ăn trước, "Uhm, vẫn là ngon như vậy, tớ muốn mua thêm một phần, các cậu đi trước? Hay là.."

"Chúng ta đi trước." Midorima đã bắt đầu nhấc chân muốn bước ra khỏi căn tin.

"Tớ muốn chờ Tetsu." Aomine thất sắc phát hiện một thân ảnh xanh nhạt đang xếp hạng phía sau tên Kise kia.

Murasakibara, "..."

Không ai chờ tôi sao.

Midorima Shintaro nghe được tiếng của Aomine, cước bộ cũng dừng lại một chút, nhìn theo ánh mắt của Aomine, đúng là Kuroko đang nói chuyện cùng Kise.

"Đã cảm nhận được sự tồn tại của cậu ấy rồi sao, thật có ý tứ." Tay đẩy gọng kính của Midorima đột nhiên trở nên mạnh hơn một chút.

Akashi Seijurou không tiếng động tiêu sái đến bên người Midorima, "Thực đáng mong chờ, không phải sao."

"A, thật hiếm khi thấy Akashi cũng cho là như vậy.."

Lúc ánh mắt chạm đến thân ảnh thiếu niên tóc xanh nhạt kia, trong mắt Akashi thản nhiên ánh lên một tia gì đó, Midorima có chút kinh ngạc, chỉ nghe thấy Akashi thấp giọng nói, "Cũng không phải lần đầu tiên cho là như vậy."

Kỳ thật, Kuroko Tetsuya cùng Kise Ryota nói chuyện trong lúc xếp hàng là vì..

Kise tò mò hỏi, "Kuroko đồng học, sao cậu lại liên tục biến mất như vậy? Cậu là trốn đi chỗ khác sao?"

Kuroko vẻ mặt thành thật đáp, "Kise đồng học, tớ từ nãy tới giờ đâu có biến mất."

Kise hỏi lại, "Nhưng tớ lại hoàn toàn không nhìn thấy cậu, cậu tại sao lại làm được như thế?"

Kuroko đáp lại, "Tớ thật sự không biến mất đi đâu, cái gì cũng không làm."

Kise không tin tiếp tục hỏi, "Cậu bí mật nói cho tớ biết, tớ cam đoan sẽ không nói với người khác."

Kuroko vẫn kiên nhẫn đáp lại, "Kise đồng học, tớ thực sự không có biến mất mà, tớ vẫn luôn đứng ở sau cậu, cậu đây đã là lần thứ ba dẫm lên chân tớ rồi."

Kise Ryota, "..."

Hắn cúi đầu, yên lặng rút chân trái về.

Khó trách lúc nãy cảm thấy dẫm lên một chỗ cực kỳ thoải mái, thì ra là chân của Kuroko đồng học..

Trên đôi giầy trắng tinh xuất hiện một dấu bùn đen lấm tấm, thậm chí ngay cả gấu quần cũng bị dính một chút.

Đó đều là.. Mình làm sao?

Kise ấn ấn mi tâm, ngượng ngùng cười với đối phương, "Thật sự xin lỗi Kuroko đồng học, tớ.. cậu.. Hả.."

Người đâu!

Giải thích vừa nói được một nửa đã phát hiện đối tượng cần được giải thích không thấy đâu, cứ thế này thì làm sao tin được cậu ta không biến mất hả?

"Kuroko đồng học?" Kise lùi về phía sau một bước, sau đó là "soạt" một tiếng, hắn chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân lại biến thành đặc biệt mềm mại.

Chẳng lẽ nói, này lại là –!

"Kise đồng học, lần thứ tư." Trong thanh âm mang theo một tia hoang mang cùng ủy khuất khó phát hiện.

Kise Ryota, "..."

Quả nhiên lại là chân của Kuroko đồng học sao?

Tớ thực không phải là cố ý mà!

* * *
Bình Luận (0)
Comment