“Lùi một bước, hắn có thể làm vua một cõi, tự do tự tại tiến một bước, hắn có thể thống trị toàn bộ địa khu Xuyên Du.”
Tối muộn hôm đó, quả nhiên Diêu Tiềm Giang đã sai người đưa tới hơn hai mươi cân hải sản quý giá, tuy đều đã ướp lạnh từ lâu nhưng từ sau khi sinh vật biển biến dị, họ gần như đã không thể ăn hải sản, bất cứ những thứ chỉ ở thời đại văn minh mới có, đặt trong hoàn cảnh hiện tại đều vô cùng quý giá.
Trước khi đi, người đưa hàng còn đưa cho họ một tấm thiếp mời.
Tùng Hạ mở thiếp ra, là Diêu Tiềm Giang muốn tổ chức một bữa tiệc, ngoại trừ bổ sung lễ mừng thọ cho mẹ, cũng muốn chúc mừng mình đã khỏi hẳn. Vì chuyện Diêu Tiềm Giang bị thương mà quận Cửu Giang đã ủ rũ hơn một tháng, khắp nơi đều phải dè dặt, ngay cả địa bàn cũng bị mấy nhà khác âm thầm nuốt lấy vài chỗ. Bây giờ vết thương đã khỏi, nhất định muốn cho toàn bộ Bắc Kinh biết rằng Diêu Tiềm Giang lại vùng dậy, bữa tiệc này chính là cơ hội thích hợp nhất.
Trang Nghiêu hỏi: “Còn những ai được mời?”
Người đưa hàng khách khí nói: “Những người Quận vương mời đều là những nhân vật có máu mặt ở Bắc Kinh.”
Thành Thiên Bích nói: “Anh về đi, chúng tôi sẽ suy xét.”
Người nọ cúi mình vái chào, dẫn người rời đi.
Tùng Hạ phe phẩy tấm thiếp mời kia, nhìn Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu: “Có đi không?”
Trang Nghiêu cười nói: “Đương nhiên phải đi, đúng lúc tôi đang cần một cơ hội cho Thành Thiên Bích lập uy ở Bắc Kinh.”
“Lập uy?”
“Không sai, hôm nay tôi để anh ta phơi bày khả năng nguyên tố hóa cũng vì muốn ra oai phủ đầu người của tộc Long Huyết. Đám người của tộc Long Huyết vì có điều kiện thiên nhiên ưu đãi, là những người đặc biệt nhất của Bắc Kinh, nhân số không nhiều nhưng ai nấy đều là tinh anh, lại có dị nhân tiến hóa não bộ Đường Đinh Chi trợ giúp, thậm chí còn có quân đội làm chỗ dựa, luận điều kiện phần cứng thì không thua chúng ta. Chúng ta đến Bắc Kinh mới hơn một tuần lễ, căn cơ quá nhỏ bé, tuyệt đối không thể để kẻ khác xem thường trong lúc chúng ta yếu ớt nhất. Đám người đó cũng sẽ không khách khí với chúng ta vì chúng ta có quan hệ với giáo sư Tùng hay tư lệnh Tào, song chính bởi vì chúng ta có quan hệ như vậy lại càng dễ trở thành đối tượng cho họ chèn ép vì không ai muốn nhìn thấy bất cứ phe nào một mình lớn mạnh. Cho nên, Thành Thiên Bích nhất định phải lập uy, khiến họ không dám càn rỡ với chúng ta.”
“Nhưng lập uy thế nào? Không thể động thủ trong bữa tiệc của Diêu Tiềm Giang phải không.”
“Đương nhiên không thể động thủ, ít nhất không thể chủ động động thủ. Nghe nói lão đại của hội Phụng Lam là Chu Phụng Lam tính tình nóng nảy, là kẻ phô trương, lòng dạ hẹp hòi. Hồi ở Lạc Dương, chuyện chúng ta giết chết một phân đội của gã, nhất định gã còn canh cánh trong lòng. Hơn nữa hội Phụng Lam, Trang Du và tập đoàn quân 46 là một phe, bất luận nói từ góc độ nào thì đều là kẻ địch của chúng ta, cho nên không phải khách khí với họ, đến lúc đó thì hành sự theo tình hình, có thể tiêu diệt uy phong của gã là tốt nhất.”
Tùng Hạ có chút lo lắng: “Chu Phụng Lam có sức mạnh tự nhiên Sấm Sét… Chỉ sợ tương đối lợi hại.”
Trang Nghiêu cười đắc ý: “Quả thật lợi hại, nhưng chỉ cần Thành Thiên Bích có thể khống chế tốt sức gió của mình, sấm sét miễn dịch với anh ta. Có thể nói rằng, khắc tinh lớn nhất của Chu Phụng Lam chính là Thành Thiên Bích.”
Tùng Hạ đột nhiên hai mắt tỏa sáng: “Đúng rồi, nếu có thể khống chế tốt sức gió… sấm sét khi đi qua không khí có thể sinh ra nhiệt độ lên đến hàng chục ngàn độ, mà sấm sét truyền trong không khí cần ion hóa không khí trong nháy mắt, hình thành một con đường. Khả năng của Thiên Bích vừa vặn có thể khống chế không khí lưu động quanh thân, chỉ cần điều khiển sức gió trong khoảnh khắc sấm sét xuất hiện, bẻ cong luồng khí, kiểm soát đường truyền của tia sét là có thể thay đổi hướng đi của tia sét khiến nó không thể đánh vào Thiên Bích, hơn nữa không khí là một chất dẫn nhiệt kém, nếu phản ứng kịp thời có thể ngăn cản sấm sét và nhiệt độ cực nóng một cách hiệu quả.”
“Không sai, phương pháp này có thể thành công hay không đều dựa vào tốc độ phản ứng và khả năng điều khiển sức gió của Thành Thiên Bích. Từ giờ đến bữa tiệc còn ba ngày, Thành Thiên Bích, trong ba ngày này anh nhất định phải khổ luyện khả năng điều khiển sức gió, nếu anh không đấu lại được Chu Phụng Lam, tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Thành Thiên Bích gật đầu, trầm giọng: “Tôi sẽ không thua bất cứ ai.”
Tùng Hạ thở dài: “Không biết là trùng hợp, hay là… bây giờ Bắc Kinh đã vừa vặn tập trung năng lượng Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, hơn nữa giữa năm loại năng lượng này đều có chỗ tương khắc.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Trong bốn người khác, kẻ có uy hiếp lớn nhất với Thành Thiên Bích tuyệt đối không phải Chu Phụng Lam, nếu nói từ khả năng thì kẻ mà Thành Thiên Bích khó đối phó nhất hẳn là Lý Đạo Ái mang năng lượng Thổ, đất có thể ức chế gió. Một khi Thành Thiên Bích sử dụng sức gió tạo thành bão cát, kẻ được lợi cũng là Lý Đạo Ái. Người tương khắc nhất với Chu Phụng Lam hẳn là Diêu Tiềm Giang, nước dẫn điện có thể sẽ tạo cho Diêu Tiềm Giang thương tổn lớn, mà Diêu Tiềm Giang và Thẩm Trường Trạch thì khắc chế lẫn nhau. Đương nhiên, mặt khác, giữa họ cũng có thể có rất nhiều phối hợp, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch, gió và lửa tương sinh tương vượng. Cho nên, trong mấy người này, bao gồm cả Ngô Du, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chỉ cần vùng dậy một lần, nhất định sẽ tạo thành đại tàn cục khó có thể thu dọn. Bây giờ ngẫm lại, Ngô Du là kẻ thông minh nhất, dù rốt cuộc thì dã tâm của hắn có lớn thế nào thì bây giờ hắn lựa chọn ở lại Trùng Khánh, độc bá địa khu Xuyên Du, ẩn thân giấu tài. So với chuyện đến Bắc Kinh bị kiềm chế mọi nơi, bị những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác tiêu giảm thực lực thì tốt hơn biết bao nhiêu. Ở Bắc Kinh, không ai cho hắn một mình lớn mạnh. Lùi một bước, hắn có thể làm vua một cõi, tự do tự tại tiến một bước, hắn có thể thống trị toàn bộ địa khu Xuyên Du. Nuôi dưỡng vài năm, thế lực của hắn đủ để uy hiếp Bắc Kinh. Ngô Du được lắm. Hồi ở Trùng Khánh, tôi đã nhận ra Trần thiếu không đấu lại hắn, kẻ có dũng có mưu là kẻ khó đối phó nhất.”
Tùng Hạ nói: “Đáng tiếc hắn suy tính bao nhiêu cũng không tính đến chuyện tiến hóa có giới hạn, ngọc Con Rối có tác dụng phụ.”
Trang Nghiêu nói: “Trùng Khánh có sở nghiên cứu, không bao lâu nữa họ cũng sẽ phát hiện, cho nên Ngô Du cũng có tai hoạ ngầm, nhưng dù sao thì hắn cũng là con người có chỉ số thông minh, khi hoạn nạn của cộng đồng xảy ra trước mắt, có thể hắn sẽ được chiêu hàng. Bởi vậy bây giờ Bắc Kinh chưa định động tới hắn, tôi hy vọng cả đời này hắn đừng đến Bắc Kinh, nơi này đã đủ loạn rồi.”
“Về thôi, chuẩn bị một chút cho bữa tiệc.”
“Chuẩn bị gì?”
Liễu Phong Vũ nói: “Chuẩn bị tiệc tùng, đương nhiên là quần áo và nước hoa.”
Đặng Tiêu nói: “Chuẩn bị tiệc tùng, chính là một ngày trước đó không ăn cơm.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi không đi đâu.”
Tùng Hạ ngạc nhiên: “Vì sao?”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Tôi không quen chỗ có nhiều người.”
Liễu Phong Vũ bá cổ hắn: “Gì thế này, cậu có bệnh sợ xã giao à, Đường đại hiệp.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Chắc vậy, mọi người cứ đi đi.”
Trang Nghiêu nói: “Nhóm chúng ta vốn ít người, trong nhóm ngoại trừ Thành Thiên Bích thì chỉ có anh nhìn còn được, anh nhất định phải đi.”
Đặng Tiêu bất mãn: “Cái gì là mỗi ảnh nhìn còn được, tui cũng cao lớn oai phong anh tuấn phóng khoáng mà.”
Tùng Hạ cười nói: “Ý của Trang Nghiêu là hai người họ là nhìn lợi hại với trưởng thành hơn, Tiểu Đặng cậu ấy à, nhìn kiểu gì cũng vẫn là trẻ con.”
“Trang Nghiêu mới là trẻ con, em không phải.” Đặng Tiêu cố ý hoa chân múa tay miêu tả chiều cao của Trang Nghiêu.
“Phải đó, đây là hoạt động tập thể.” Liễu Phong Vũ chọc chọc cơ ngực cứng rắn của Đường Nhạn Khâu: “Ngày mai đi dạo bách hóa với tôi, tôi giúp cậu chọn bộ quần áo nào cho ra hồn một chút, đừng có cả ngày mặc đồ đen chứ, khác quái gì đồ tang.”
Đường Nhạn Khâu nhíu mày: “Sao anh có thể nói mà không kiêng dè gì thế.”
Liễu Phong Vũ dửng dưng: “Bộ mới là ngày đầu cậu quen tôi hở?”
Trang Nghiêu nói: “Chuẩn bị cho bữa tiệc mà tôi nói có hai ý chính, một là muốn chọn lễ vật cho mẹ của Diêu Tiềm Giang, bữa tiệc đó chẳng phải tiệc chúc thọ sao, không thể tay không mà đi được Chuyện thứ hai là muốn dẫn các anh đi gặp mặt, đến lúc đó có thể tìm hiểu, quan sát quan hệ giữa các thế lực.”
Liễu Phong Vũ nói: “Chuyện quà cáp giao cho Tiểu Vương giúp đi, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền.”
“Ừm, hôm nay về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ mang tư liệu đến thảo luận với giáo sư Tùng, sáng mai lại nói.” Trang Nghiêu dặn: “Thành Thiên Bích, hôm nay lúc về phải tranh thủ thời gian luyện tập khả năng điều khiển, ngày mai tôi sẽ nghĩ cách mang máy mô phỏng đến giúp anh, bữa tiệc ba ngày sau, anh tuyệt đối không thể trúng tia sét của Chu Phụng Lam, nếu thật sự không được thì anh còn có tuyệt chiêu nguyên tố hóa.”
Thành Thiên Bích gật đầu.
Sau khi họ về phòng, Thành Thiên Bích rửa mặt qua rồi an vị trên sô pha, bắt đầu rèn luyện khống chế sức gió. Sức gió mà lúc trước hắn sử dụng đều rộng mở thoải mái, dùng để tấn công diện tích lớn, hắn gần như chưa bao giờ thử điều khiển sức gió trong phạm vi nhỏ. Nếu muốn sấm sét của Chu Phụng Lam mất hiệu quả thì nhất định phải huấn luyện cách khống chế sức gió thật kỹ càng, nhưng lại phải tìm đúng thời cơ.
Tùng Hạ tắm rửa xong rồi đi ra, ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ nói: “Tôi có thể giúp cậu gì không?”
“Không cần, anh đi ngủ đi.”
“Cậu như vậy tôi cũng không ngủ được.”
“Tôi về phòng tôi.”
Tùng Hạ ấn hắn xuống ghế: “Đừng, ở lại đây đi.” Cậu nằm trên sô pha, thở dài: “Tuy nói lời này có thể không may, có điều thành thật mà nói, nói không chừng một ngày nào đó tất cả mọi người trong chúng ta đều sẽ không còn, cho nên nhân lúc chúng ta còn có thể đứng bên nhau, đừng bỏ qua thời gian tốt như vậy.”
Thành Thiên Bích buông tay xuống, nhìn Tùng Hạ: “Anh sợ sao?”
“Có thể không sợ sao, vừa nghĩ đến đám sâu ấy tôi đã buồn nôn rồi, còn có Thông Ma, cao hơn sáu trăm mét, má ơi, lớn hơn cả đảo Hải Nam. Cả khu rừng đều là phạm vi thế lực của nó, tôi không thể tưởng tượng sẽ cướp ngọc Con Rối từ tay nó như thế nào nữa. Còn có sinh vật biển gì đó, cậu còn nhớ hồi trước lúc chúng ta tắm sông gặp con cá da trơn khổng lồ không? Một cái rãnh sông đã có thể nuôi được con cá lớn như vậy, động vật biển phải lớn thế nào, còn có Thanh Hải… Thiên Bích, nói thật, có đôi khi tôi cảm thấy rất mệt mỏi, thường xuyên có suy nghĩ… có ra sao thì mặc xác nó, sống được ngày nào hay ngày đấy. Nhưng tôi cũng biết, nếu chúng ta không đấu tranh, đó chính là chờ chết.”
Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, không thể chờ chết.”
Tùng Hạ nhìn hắn một cái rồi cười: “Tôi rất hâm mộ cậu, tôi chưa từng thấy cậu sợ hãi, trên đời này có thứ gì khiến cậu sợ hãi không?”
“Có.”
“Nó là cái gì?”
Thành Thiên Bích nhìn sâu vào cậu: “Tôi sợ anh chết trước tôi.”
Trong lòng Tùng Hạ run lên, gượng cười: “Chúng ta vẫn nên tranh thủ cùng nhau sống sót đi.” Nếu cậu chết trước, tôi sẽ đi theo cậu.
Thành Thiên Bích xoa xoa tóc Tùng Hạ, kiên định nói: “Cùng nhau sống sót.”
Tùng Hạ vỗ vỗ tay hắn, cười nói: “Rồi, tôi cũng không ngủ, cậu cứ tiếp tục luyện, tôi đi nghiên cứu ngọc cổ, cụ thể hóa vũ khí phòng ngự là một mảng rất quan trọng, tôi muốn lấy thêm một chút kiến thức rồi nghiên cứu với Trang Nghiêu.”
“Được.”
Hai người vai kề vai, dựa vào nhau trên sô pha, trong hoàn cảnh gần kề một người có thể khiến mình hoàn toàn an tâm, vượt qua đêm dài không ngủ.
Sáng hôm sau, họ tập trung đến phòng họp trong khu thí nghiệm, Trang Nghiêu đã chờ ở đó.
Trang Nghiêu điều chỉnh máy chiếu: “Ngồi đi, chúng ta nhìn xem những nhân vật chủ chốt ngày kia có lẽ sẽ đến bữa tiệc.”
Trên màn chiếu xuất hiện bức ảnh thứ nhất, một người đàn ông anh tuấn xuất hiện trước mắt mọi người, Tùng Hạ nhìn một cái đã nhận ra người đó là Diêu Tiềm Giang, nhưng những người khác chưa từng gặp anh.
Trang Nghiêu nói: “Người này chính là Diêu Tiềm Giang, năm nay hai mươi tám tuổi, trong thời đại văn minh thì là luật sư, là người khá kiêu ngạo nhưng trí óc sáng suốt, có thể phát triển quận Cửu Giang thành bang phái lớn có nhân số nhiều nhất ở Bắc Kinh. Ngoại trừ vũ lực hùng hậu, người này cũng rất có tài trong lĩnh vực quản lý và dùng người. Quận Cửu Giang dưới tay hắn giống như một công ty lớn có nề nếp rõ ràng, chức năng của các Giang Môn được phân phối hết sức rõ ràng chính xác. Hắn dưỡng thương lâu như vậy mà quận Cửu Giang vẫn chưa loạn, đủ để thấy bản lĩnh của người này. Có điều, chính vì hắn thông minh lại rất có chính kiến nên quân đội cố kỵ và ngờ vực hắn nhiều nhất.” Sau khi nói xong, nó nhìn về phía Tùng Hạ: “Chỉ có anh từng tiếp xúc gần gũi với hắn, anh cảm thấy người này thế nào?”
“Quả thật rất điềm tĩnh tỉnh táo, một người rất có trí tuệ, vết thương đó của anh ta người thường không chịu nổi. Dù suy yếu nhưng anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh, là một nhân vật mạnh.”
Trang Nghiêu gật đầu: “May mà trước mắt chúng ta không kết thù với họ, lại khiến họ nợ ân tình chúng ta. Về chuyện tôi bị bắt cóc, chúng ta không đề cập tới thì họ cũng sẽ không chủ động đề cập. Có điều, có lẽ về sau có cơ hội lợi dụng chuyện đó, bây giờ cứ vờ như không biết đi.”
Hình ảnh đổi thành một người đàn ông chừng ba mươi tuổi. Người đàn ông kia có gương mặt vuông vắn, có vẻ là một người vô cùng giàu có, để râu quai nón ngắn ngủi, mũi cao thẳng, ánh mắt chín chắn, sâu sắc, vừa nhìn đã thấy là một người có mùi vị đàn ông chính cống.
Trang Nghiêu nói: “Người này là thủ lĩnh Lý Đạo Ái của Lục Đạo Hoàng Tuyền, năm nay ba mươi ba tuổi, trong thời đại văn minh là đội trưởng lữ đoàn cảnh sát hình sự khu XX, là một người sống tương đối ở ẩn, không nhiều lời, cũng không hay được nhìn thấy, nghiêm khắc với cấp dưới. Mỗi một nhiệm vụ đều được hoàn thành vô cùng xuất sắc, có danh tiếng không nhỏ ở Bắc Kinh, là một vị thủ lĩnh theo quan niệm ‘người không phạm ta, ta không phạm người’, tạm thời không có xung đột quyền lợi với chúng ta.”
Hình ảnh lại đổi thành một người đàn ông để tóc húi cua, tướng mạo cục mịch xuất hiện trước mắt họ. Người này thoạt nhìn tầm tuổi như Lý Đạo Ái nhưng so với khí chất thận trọng vững vàng của Lý Đạo Ái thì nhìn từ tướng mạo đã có thể nhìn ra đây là một người không an phận.
“Lão đại Hội Phụng Lam, Chu Phụng Lam, ba mươi bốn tuổi, trong thời đại văn minh là vận động viên bóng đá, có chút danh tiếng, tính cách kiêu căng ngạo mạn, tính khí nóng nảy, thường đắc tội với người ta. Nghe nói người duy nhất khiến hắn chịu phục bây giờ là Trang Du.” Khi nói đến hai chữ “Trang Du”, khẩu khí của Trang Nghiêu không chút ngữ điệu, giống như đang nói đến một người hoàn toàn không có một chút quan hệ gì với mình vậy.
Đặng Tiêu nói: “Người này vừa nhìn đã thấy rất nguy hiểm, Lý Đạo Ái nhìn khá đáng tin, tốt xấu cũng là chú cảnh sát, chắc là người tốt ha.”
Trang Nghiêu nói: “Thời buổi này đã không còn khái niệm người tốt người xấu, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Kẻ mạnh thì đúng, chỉ đơn giản như vậy.” Nói xong, nó ấn điều khiển từ xa, lại đổi một bức ảnh khác.
Trong bức ảnh là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dáng người có vẻ thấp bé, nhưng ánh mắt sắc như chim ưng, khí chất cứng rắn nguội lạnh.
“Người này, Thành Thiên Bích nhất định biết.”
Thành Thiên Bích nói: “Chỉ huy tập đoàn quân 46 quân khu Bắc Kinh, Từ Ưng.”
“Mọi người đều biết rằng trước mắt thì thế lực quân đội đã bị chia thành hai, tập đoàn quân 46 và tập đoàn quân 52. Từ Ưng là lão tướng quân phe thực chiến, lập công cho quốc gia. Việc chỉ huy tác chiến năm xưa đã rèn cho người này tính cách nói một là một, lạnh lùng cương quyết, tác phong cay nghiệt, đối với người hay ta đều vô cùng nghiêm khắc. Người này không hợp với Tào Tri Hiền chủ yếu ở khoản tính cách. Trong mắt hắn, mình nhất định đúng, quyết định của mình nhất định là quyết định tốt nhất đối với quốc gia và tương lai loài người. Hắn xem thường Tào Tri Hiền nói chuyện lằng nhằng, Tào Tri Hiền lại ngại hắn dễ kích động. Ai nói chuyện với hắn nhất định phải cung kính, quan niệm đẳng cấp trên dưới của hắn rất mạnh.”
“Tiếp theo tôi muốn nhấn mạnh vào vài người trong tộc Long Huyết, xét thấy không lâu sau chúng ta sẽ hợp tác với họ công phá tháp Đại Nhạn, cho nên hiểu biết của chúng ta về họ càng phải sâu sắc một chút.”
Ảnh được đổi, Thẩm Trường Trạch xuất hiện trong hình ảnh.
“Về tộc Long Huyết, tôi muốn đi sâu vào giới thiệu bốn người, bốn người này chính là trung tâm của tộc Long Huyết, các anh đều đã được gặp hôm qua. Người được gọi là Long Huyết nhân thuần huyết – Thẩm Trường Trạch, đồng thời là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Lửa, điều kiện bản thân hết sức ưu việt. Nếu trong thời đại văn minh, khi đánh đơn, không ai là đối thủ của một Long Huyết nhân thuần huyết cả. Giống loài Long Huyết nhân này, tố chất thân thể vốn hơn con người mấy chục lần, lớp vảy trên người có thể phòng ngự súng đạn bình thường, máu của họ là a-xit, sau khi bị thương có khả năng tự lành, một khi độ tinh khiết của máu vượt quá 50% đến 60% thì đôi cánh có thể bay, là một chủng tộc vô cùng hoàn mỹ. Trong thời đại văn minh, họ là vũ khí sinh học bí mật quốc gia, luôn chấp hành nhiệm vụ gian khổ nhất. Đối với chúng ta mà nói, họ tương đương với những người đã biến dị trong thời đại văn minh, bây giờ trên cơ sở cải tạo gene, một số cá thể Long Huyết nhân lại có khả năng biến dị, nhất là Thẩm Trường Trạch, sức chiến đấu phi phàm, cơ thể từ nhỏ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, từng tham gia rất nhiều cuộc chiến thật sự, là một chiến binh gần như hoàn hảo.”
Trang Nghiêu uống một ngụm nước, tiếp tục nói: “Người này tên là Thiện Minh, cha nuôi của hắn. Là một người thường không biến dị nhưng sức chiến đấu lại trên rất nhiều dị nhân vì trong thời đại văn minh, hắn là lính đánh thuê, là chiến đấu viên cao cấp của tổ chức lính đánh thuê đẳng cấp thế giới ‘Du Chuẩn [155]’, am hiểu tất cả các loại vũ khí nóng lạnh, có cách chiến đấu chuẩn xác tinh vi và vô số kinh nghiệm thực chiến phong phú, quanh năm súng không rời người. Người này nhận nuôi Thẩm Trường Trạch năm hắn năm tuổi, nhược điểm lớn nhất của Thẩm Trường Trạch chính là người đàn ông này, chỉ cần là chuyện Thiện Minh quyết định, Thẩm Trường Trạch gần như sẽ không phản đối, thủ lĩnh thật sự của tộc Long Huyết hẳn là người đàn ông này.”
[155] Du Chuẩn: Tên tiếng Anh của nó là “Peregrine”, nó có nghĩa là “Cắt lớn” – một loài chim ưng có kích thước lớn, bộ lông màu xanh xám, phần dưới bụng màu trắng, phần đầu màu đen và “ria mép”, nổi tiếng với tốc độ đi săn nhanh nhất trong giới động vật.PeregrineFalconHình ảnh lại đổi: “Đường Đinh Chi, các anh đều quen thuộc, dị nhân tiến hóa não bộ, người phụ trách đầu tiên các thí nghiệm về Long Huyết nhân, có mối quan hệ sâu xa với Long Huyết nhân. Tuy mặt ngoài là chủ nhiệm khu 6 viện khoa học quốc gia nhưng trên thực tế, phần lớn nghiên cứu của hắn đều quay quanh Long Huyết nhân, là quân sư của tộc Long Huyết.”
“Người này, Al Maurell, là lão đại ‘Du Chuẩn’, là vợ chồng với Đường Đinh Chi, anh em kết nghĩa với Thiện Minh, độ tinh khiết Long Huyết chỉ dưới Thẩm Trường Trạch, hơn nữa trước mắt xuất hiện đầu mối cho thấy hắn có xu hướng tiến hóa ngược, nồng độ máu được nâng cao. Hắn cũng là lính đánh thuê có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Trong tộc Long Huyết, ngoại trừ Long Huyết nhân, còn lại là đám lính đánh thuê dũng mãnh do hắn đưa đến, đều là những nhân vật cho dù không biến dị nhưng cũng lợi hại hơn rất nhiều dị nhân. Cho nên dù có nhân số ít nhất trong bốn phe song thực lực của tộc Long Huyết vẫn khiến người khác không dám coi thường.”
Tùng Hạ lắng nghe đến nỗi không dám thở mạnh: “Chuyện này… nghe thôi cũng thấy rất lợi hại.”
Trang Nghiêu nói: “Anh sợ rồi à?”
“Ặc, không, chỉ có điều…”
Trang Nghiêu khẽ cười: “Nghe thì có vẻ quả thật rất lợi hại, có điều sự phân phối bố trí trong nhóm ta còn trên cả họ, cho dù là đội ngũ mạnh đến nhường nào cũng không có anh, Tùng Hạ.”
Tùng Hạ cười khổ: “Cậu coi trọng tôi quá.”
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi sẽ ca ngợi anh? Là vì có anh ở đây nên Thành Thiên Bích mới vượt qua những người nghe thôi đã có vẻ rất lợi hại đó một bước dài. Nguyên tố hóa là một sự kiện quan trọng tựa như tiến hóa vậy, bây giờ mới chỉ có Thành Thiên Bích nắm giữ chuyện này, hơn nữa an toàn nắm giữ. Mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác dựa vào ngọc Con Rối tiến hóa cho đến bây giờ, trong thân thể không biết đã tràn ngập bao nhiêu nhân tố bất định, họ có thể thuận lợi thông qua cấp hai hay không đều phải dựa vào vận may của họ. Chênh lệch giữa họ và Thành Thiên Bích là tu luyện suốt một năm. Hơn nữa, nếu luận thao tác vũ khí, cách thức chiến đấu, kinh nghiệm thực chiến, Thành Thiên Bích không khác đám lính đánh thuê kia. Cho nên, anh có gì phải sợ?” Trang Nghiêu tự tin: “Chúng ta là đội ngũ mạnh nhất.”
Đặng Tiêu lên tiếng phụ hoạ: “Chuẩn luôn, chúng ta mới là những người mạnh nhất. Tùng ca, sao anh có thể vừa nghe đã sợ cơ chứ, họ sao có thể so với cây thông sáu trăm mét chứ, to gan thêm một chút đi anh.”
Tùng Hạ vò vò đầu: “Ừm, vấn đề của tôi, tôi nên tự tin một chút.”
“Trước mắt mà nói thì chúng ta nên vui vẻ, ít nhất kẻ đi theo chúng ta đến tháp Đại Nhạn là một người có thực lực, gia tăng xác suất sinh tồn của chúng ta.”
Liễu Phong Vũ thở dài: “Không biết họ sẽ đề xuất phương án nào, tôi hy vọng chẳng phải thứ ghê tởm.”
Trang Nghiêu nói: “Anh sẽ quen thôi.” Nó lật giấy bút đến một mặt khác: “Còn lại đều là các thành viên nòng cốt trong các bang phái lớn, còn có một số quân sự cấp cao, xem cũng được mà không xem cũng không sao, các anh muốn xem thì xem. Thành Thiên Bích, anh theo tôi đến phòng thí nghiệm, tôi giúp anh lấy một bộ thiết bị huấn luyện tránh sét.”
Tùng Hạ cũng đứng lên: “Tối qua tôi dọn ra được một ít tư liệu từ trong ngọc cổ, là về công cụ phòng ngự, tôi muốn thử cải tạo loại bông biến dị lần trước cậu có nhắc tới.”
“Được, vậy thì cùng đi đi.”
Liễu Phong Vũ nói với Đường Nhạn Khâu: “Cậu đi mua quần áo với tôi, tôi chọn cho họ quần áo nhìn ra hồn một chút, miễn cho mấy cậu ăn mặc như nhà quê lên tỉnh khiến người ta chế giễu.”
Đường Nhạn Khâu bất đắc dĩ đứng dậy.
Đặng Tiêu nhìn chung quanh, thấy mọi người đều có việc cả: “Hầy, thế em đi tìm A Bố chơi đây.”
Trang Nghiêu quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu ta: “Chơi cái con khỉ, tu luyện mau, tiến độ của anh là chậm nhất.”
Đặng Tiêu rầu rầu: “Tui đi thăm A Bố, sau đó tu luyện là được chứ gì.”
Tùng Hạ dặn: “Tiểu Đặng, đừng ăn cá của A Bố, chín cũng không được ăn.”
Đặng Tiêu hét lớn: “Em nào có, bây giờ ngày nào em cũng được ăn no.”
Tùng Hạ có vẻ không tin cho lắm nhìn Đặng Tiêu một cái, mọi người chia nhau ra làm chuyện của mình.