“Là vì Tiểu Thành phải không?”
Chu Phụng Lam sắc mặt dữ tợn, hung ác quát một tiếng giận dữ: “Mẹ nó mày muốn chết à!” Nói xong liền muốn xông lên.
Hắn không chạy được mấy bước thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một bức tường bằng nước, ngăn cản đường đi của hắn.
Diêu Tiềm Giang lạnh giọng nói: “Trình diễn trò hề này trong tiệc mừng thọ mẹ tôi, hai vị cố ý đối nghịch với Diêu Tiềm Giang này sao!”
Trang Du bắt được cánh tay Chu Phụng Lam, kéo hắn sang một bên, hạ giọng nói: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng xúc động!”
Chu Phụng Lam nổi giận đùng đùng gạt tay hắn ra.
Diêu Tiềm Giang thu hồi bức tường nước, lạnh lùng nhìn Thành Thiên Bích, nói: “Lưu Nghiêm, tiễn khách.”
Lưu Nghiêm dẫn theo mấy người, khách khí mời hai nhóm Thành Thiên Bích và Chu Phụng Lam ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Lý Đạo Ái hai tay đút túi, đứng xem với nét mặt không chút thay đổi.
Al Maurell như cười như không nói với Thẩm Trường Trạch: “Vợ anh nói đúng chứ, mấy đứa này nhất định không an phận.”
Thẩm Trường Trạch hừ lạnh một tiếng: “Đừng làm vướng chân chúng ta là được.”
Khi họ đi cùng Lưu Nghiêm ra ngoài hội trường, tất cả bảo vệ của quận Cửu Giang đều xông tới như thể sợ họ đánh nhau ở đây vậy.
Lưu Nghiêm cung kính nói: “Chư vị chỉ là tranh chấp miệng lưỡi, thật sự không phải gây chiến, xem như nể mặt nay là đại thọ lão phu nhân nhà tôi, cho Quận vương nhà tôi chút mặt mũi, xin các vị hãy về đi.”
Chu Phụng Lam tức giận chưa tiêu, hiển nhiên không định để yên, nhưng Trang Du vẫn chắn ở trước người hắn, mà hắn thì ít nhiều cũng kiêng nể Trang Du.
Trang Du cười nói: “Quản gia Lưu không cần lo lắng, chúng tôi không chấp nhặt lời nói của trẻ con.”
Trang Nghiêu vẫn mang nụ cười đùa cợt, khuôn mặt tinh xảo càng nhìn càng giống Trang Du. Chu Phụng Lam nhìn nó, bỗng nhiên cảm giác sống lưng lạnh toát một cách khó hiểu.
Trang Du nói với Chu Phụng Lam: “Chúng ta đi thôi.”
Chu Phụng Lam không cam lòng trừng mắt nhìn Thành Thiên Bích, hung tợn làm động tác cắt cổ với hắn rồi mới chịu xoay người lên xe rời đi.
Sau khi họ đi, Tùng Hạ thở phào một hơi, vừa rồi không khí quá căng thẳng, nếu thật sự đánh nhau, không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Trang Nghiêu nói: “Cảm giác thế nào?”
Thành Thiên Bích nói: “Giữ được thực lực, nhưng hắn mạnh hơn so với tôi tưởng.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Quả thật lợi hại hơn chúng ta đã tưởng, hơn nữa gần như khó lòng phòng bị. Vừa rồi hắn chỉ tấn công cảnh cáo, nếu thật sự tấn công trong phạm vi lớn, ít nhất những người nằm trong phạm vi tấn công của hắn thì đều không thể may mắn thoát khỏi, anh có thể bảo vệ được mình nhưng chưa chắc đã có thể bảo vệ được chúng tôi. Trước khi hoàn toàn chắc chắn đối phó được, anh đừng xung đột với hắn.”
Tùng Hạ nói: “Khả năng sấm sét giống như hack [161] vậy, may mà Thiên Bích ngăn cản tấn công của hắn, mà hắn cũng không sờ được đến đáy của Thiên Bích, chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
[161] Nguyên văn ở đây là “khai quải”: Một thuật ngữ chỉ phần mềm hack game hoặc lỗ hổng của trang web mà nếu bật lên khi chơi game thì bạn có thể thoải mái lên level hoặc dễ dàng thắng khi chơi.
Trang Nghiêu nói: “Ít nhất hiểu thêm về chúng ta, họ cũng sẽ không liều lĩnh hành động, hôm nay đã đạt được tất cả mục đích, không tệ.”
Đặng Tiêu rên rỉ: “Nhưng tui vẫn chưa ăn đủ.”
Trang Nghiêu trợn mắt nhìn cậu ta: “Có lúc nào mà anh không đói.”
“Nhưng trong đó có nhiều đồ ngon như vậy…”
Tùng Hạ cười nói: “Tiểu Đặng, lúc về anh làm sủi cảo cho cậu, có ăn không nào?”
“Có ạ!”
Trang Nghiêu cả giận: “Đừng có chiều anh ta!”
Bọn họ đi trên đường, phát hiện A Bố đang chơi đùa cùng một con Samoyed [162] biến dị, con Samoyed kia cao gần sáu mét, về hình thể thì lại rất xứng đôi, hai quả cầu lông đùa giỡn với nhau tương đương với hai cục thịt nặng bốn, năm tấn đập xuống nền đất, bởi vì động tác quá lớn nên cả con phố đều có đôi chút chấn động.
[162] Samoyed: Giống chó có nguồn gốc từ vùng Siberia, vốn dùng để kéo xe, có bộ lông trắng tinh như tuyết và tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói. Giống chó này rất thân thiện và nổi tiếng ham chơi.
14300000995600128866661462966950
Đứng cạnh đó có một con người thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé, có thể là chủ nhân của con chó Samoyed kia, cứ đứng gọi tên chó của mình song lại không dám tới gần, sợ bị đè bẹp.
Trang Nghiêu huýt sáo: “A Bố!”
A Bố đang dùng chân vỗ lên mặt con chó màu trắng kia, nghe thấy tiếng Trang Nghiêu thì lập tức ngẩng đầu.
“Meo.” A Bố kêu một tiếng, đứng lên chạy tới chỗ họ.
Con Samoyed cũng đứng dậy từ dưới đất. Từ khi vào xuân, buổi tối hơi lạnh nhưng nó lại nóng đến nỗi thè cái lưỡi lớn màu hồng nhạt dài mấy chục cm ra thở phì phì, thoạt nhìn giống như đang cười, cái đuôi dùng sức lắc lắc trên không trung giống một một cái quạt khổng lồ màu trắng.
“Tráng Tráng!” Chủ nhân của nó hô to một tiếng, nghe giọng thì đúng là một đứa trẻ.
Tráng Tráng nhìn cậu chủ nhỏ của mình, lại nhìn A Bố, sau đó kêu gâu gâu về phía A Bố.
A Bố liếc mắt nhìn nó nhưng vẫn không quay lại mà nằm sấp xuống, chờ họ trèo lên người nó.
Tráng Tráng chạy nhanh đến phía họ, lao đến phía A Bố.
“Tráng Tráng! Quay lại!”
Tráng Tráng lập tức đè A Bố xuống đất, một chó một mèo lại bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, tất cả mọi người đều chạy về phía sau, sợ bị hai đứa nó đè thành thịt vụn.
Đứa trẻ chạy tới, thở hổn hển nói: “Quản mèo của các anh đi!”
Đó là một thằng bé chỉ có bảy tám tuổi, tức giận đến đỏ bừng cả mũi, khẩu khí nũng nịu, hết sức đáng yêu.
Trang Nghiêu không khách khí nói: “Sao cậu không quản chó của cậu đi.” Nó gọi to một tiếng: “A Bố, đi thôi!”
A Bố lập tức nghe lời nhảy lên, mặc kệ Tráng Tráng có nhào lên người nó thế nào, A Bố đều tỏ vẻ thờ ơ.
Tráng Tráng kêu “ư ư” thất vọng.
Mọi người nhảy lên người A Bố, định rời khỏi đó.
Thằng bé kêu lên: “Chú ơi, mèo lớn tên là gì?”
Tùng Hạ cười nói: “Tên là A Bố.”
“Tráng Tráng có thể đến chơi với A Bố không ạ?”
“Muốn tìm nó chơi thì đến viện khoa học nhé.” Tùng Hạ vừa dứt lời, A Bố đã chạy về phía trước, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Ở trên lưng A Bố, Liễu Phong Vũ kéo kéo caravat, nét mặt vui cười đã không thấy đâu, hắn thở dài: “Đợi báo in ra, nếu ba mẹ tôi ở Bắc Kinh, hẳn là có thể nhìn thấy tôi nhỉ.”
Người được phái ra đã tìm nửa tháng nhưng vẫn không có thu hoạch hoạch. Tuy bình thường Liễu Phong Vũ luôn có dáng vẻ tận hưởng lạc thú trước mắt, giống như chẳng phải lo nghĩ đến chuyện gì, nhưng sự nóng ruột của hắn, tất cả mọi người đều nhìn ra được.
Thật ra đã tìm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy, khả năng lớn nhất là ba mẹ hắn đã không còn ở đây, nhưng không ai dám nói ra, họ giống Liễu Phong Vũ, đều ôm một mẩu hy vọng.
Đặng Tiêu vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Liễu ca, anh tốt hơn em nhiều, ít nhất ba mẹ anh vốn sống ở Bắc Kinh, còn em thì ngay cả lúc trước mẹ em đã đi đâu em còn không biết. Anh yên tâm đi, anh nhất định sẽ tìm được họ.”
Liễu Phong Vũ miễn cưỡng cười cười.
Trang Nghiêu nói: “Chia sẻ với các anh một tin tốt, hôm nay Tùng Hạ đã thành công cải tạo loại vải bông biến dị dựa theo lý tưởng của chúng tôi, ngày mai sẽ có một đống vải bông được mang đến phòng thí nghiệm. Tôi sẽ làm hai bộ quần áo mùa hè và mùa đông cho Đặng Tiêu trước, sau đó dùng chất liệu này tạo ra áo chống đạn cho mọi người.”
Đặng Tiêu hưng phấn: “Tốt quá, như vậy sau khi biến thân anh không phải trần truồng nữa.”
“Mặt khác, bây giờ tôi đã bắt đầu tiếp xúc với nghiên cứu vũ khí của khu 3. Trong giai đoạn đầu, tôi sẽ chế tạo cho các anh vài vũ khí phòng thân có thao tác đơn giản để trợ giúp tấn công, sau đó tôi sẽ tập trung vào khả năng và thói quen sử dụng của mỗi người mà chế tạo ra vũ khí tương ứng. Trong tình hình có vũ khí, chúng ta có thể tiết kiệm năng lượng hiệu quả. Lính đánh thuê trong tộc Long Huyết do Thiện Minh dẫn đầu, phần lớn đều là người thường nhưng thực lực đánh đơn của họ cao hơn người thường, khả năng tác chiến đoàn đội thì lại càng mạnh, thứ họ dựa vào chính là vũ khí và kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Dạo gần đây giáo sư Tùng và Đường Đinh Chi bắt đầu thí nghiệm dùng năng lượng Ngũ Hành làm nguyên liệu cho vũ khí chế tạo súng đạn và vũ khí hỏa dược vốn chỉ tồn tại trong khái niệm. Nếu loại vũ khí này có thể chế tạo thành công, rất nhiều người thường có thể có được sức chiến đấu của dị nhân, mà điều tôi kỳ vọng là có thể sử dụng khả năng của Tùng Hạ để cải tạo loại vũ khí này thành vũ khí có nguồn năng lượng vô hạn.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Vũ khí có nguồn năng lượng vô hạn?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Vũ khí mới lấy năng lượng Ngũ Hành làm năng nguyên, theo thiết kế là lấy năng lượng thay thế năng nguyên, thuốc nổ truyền thống thay bằng thiết bị tích trữ năng lượng. Lấy năng lượng Ngũ Hành để thay thế năng nguyên nhất định sẽ có tính bền hơn so với năng lượng truyền thống, uy lực cũng khó dự tính, hơn nữa giảm bớt phiền toái khi phải thường xuyên thay đổi đạn pháo, vũ khí mới chỉ cần đổi mới thiết bị tích trữ năng lượng là được. Hiện tại loại vũ khí này đã được thành lập trên lý luận, chỉ là chưa được thí nghiệm hàng loạt, mà Tùng Hạ chính là một thiết bị tích trữ năng lượng khổng lồ có thể cung cấp năng nguyên vô hạn. Chỉ cần có ngọc Con Rối, năng lượng của anh ta là vô hạn. Nói cách khác, thiết bị năng lượng của vũ khí mới không cần phải đổi, chỉ cần Tùng Hạ không ngừng đưa năng lượng vào bên trong là được. Như vậy, nếu có thể chế tạo vũ khí có năng nguyên vô hạn thật sự là có được đạn pháo vô tận.”
Tùng Hạ hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra ánh sáng phấn khởi, mỗi một ý tưởng của Trang Nghiêu đều có thể khiến họ nảy sinh cảm xúc ào ạt. Đối với mỗi người mà nói thì trở nên lớn mạnh đều là cám dỗ không gì sánh kịp. Vũ khí có năng nguyên vô hạn là thứ vừa nghe đã thấy nó là thần vật, lại được Trang Nghiêu phân tích đâu ra đấy khiến họ như nhìn thấy trước cảnh tượng tốt đẹp không bao lâu sau khi mình có thể tự tay sử dụng nó.
Trang Nghiêu nói: “Vũ khí kiểu mới được chuẩn bị để đối phó với sinh vật biển, hải vực biển Hoa Đông và Hoa Nam xuất hiện dao động năng lượng càng ngày càng khổng lồ, đã không thể đánh giá rốt cuộc thì trong biển đã sinh ra bao nhiêu sinh vật biến dị, hơn nữa năng lượng kia có xu thế chếch về hướng đất liền. So với sâu hay cây thông, theo tôi thì những thứ trong biển mới có sức uy hiếp lớn nhất.”
Mọi người nghĩ đến sinh vật biển biến dị, trong đầu ngoại trừ sự khổng lồ thì không còn hình ảnh gì khác vì họ hoàn toàn không biết gì cả về sinh vật biển biến dị, điều đó càng khiến họ cảm nhận một sự uy hiếp to lớn.
A Bố chở họ về tới viện khoa học, Tiểu Vương chờ họ tại lối vào khu 3, vừa nhìn thấy họ đã nói: “Giáo sư Tùng đang đợi mọi người đấy.”
Trang Nghiêu nói: “Đúng lúc quá, tôi cũng muốn gặp giáo sư.”
Mọi người theo Tiểu Vương đi đến khu thí nghiệm, lúc này đã là hơn mười giờ tối, bên trong phòng thí nghiệm vẫn có rất nhiều nhà khoa học đang việc. Đèn điện ở đây được sử dụng 24/7 không tắt, đại diện cho những bộ não có trí tuệ tối cao của nhân loại luôn bận rộn như thể không biết mệt mỏi.
Sau khi Tùng Chấn Trung nhìn thấy họ, một câu vô nghĩa cũng không, anh nói thẳng: “Đi theo tôi.”
Mọi người cùng anh đi vào một gian phòng thí nghiệm, Tùng Chấn Trung dùng nhíp gắp một sợi bông màu đen từ dưới kính hiển vi: “Đây là bông biến dị đã được Tiểu Hạ cải tạo, mật độ phần tử gấp 78 lần so với trước đây, dày đặc hơn cả chất liệu Nano, một milimet độ dày của chất liệu này có thể chịu đựng trọng lực đạt tới 500kg. Tiểu Hạ, cháu quả thật đã sáng tạo ra một chất liệu kiểu mới.”
Tùng Hạ vui mừng nói: “Chú, loại bông này có thể sản xuất nhiều một chút không.”
“Chú đã phái một nhóm chuyên môn cải tạo hạt giống gieo trồng loại bông biến dị này trong diện tích lớn, phân chia với loại bông truyền thống, bọn chú quản lý loại bông biến dị màu đen này, gọi nó là ‘bông đen’. Ngày mai chú sẽ vận chuyển hơn 50kg bông đen tồn kho ở khu 3 đến đây. Chú biết cải tạo mấy thứ này vô cùng hao phí năng lượng, chú không yêu cầu cháu có thể biến tất cả số bông đen thành thứ vải trong tay chú, chỉ cần có thể cải tạo thành chất liệu chống đạn, co giãn tốt là được, loại chất liệu tốt nhất, mọi người có thể giữ lại dùng cho mình.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không thành vấn đề ạ.”
Tùng Chấn Trung nói: “Nghe nói hôm nay mọi người tham gia dạ tiệc của Diêu Tiềm Giang, thế nào?”
Trang Nghiêu thuật lại đơn giản những chuyện vừa xảy ra ở bữa tiệc.
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Tốt, Từ Ưng và Trang Du đều ở đó, vừa lúc cho họ mở mang kiến thức về khả năng của Tiểu Thành.” Anh nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Cậu đối phó với Chu Phụng Lam có chắc chắn không? Nếu thật sự đánh nhau.”
Thành Thiên Bích nói: “Có.”
Tùng Chấn Trung mỉm cười: “Nếu không phải bên này bận rộn không rời khỏi được, thật là tôi cũng muốn đến hiện trường xem xem Từ Ưng nhìn thấy cậu sẽ có biểu cảm gì.”
Thành Thiên Bích nhíu mày: “Giáo sư có ý gì?”
“Cậu cũng biết, trước nay Từ Ưng và tư lệnh Tào đều không ai nhường ai, thích tranh nổi bật. Trong thời đại văn minh, con trai của Từ Ưng đúng là tiền đồ vô lượng, còn cậu lại kiên trì đến khu đặc chiến số 9 nhất định sẽ vô danh. Sau khi tận thế, cậu thành dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên triệu người mới có một, con trai Từ Ưng lại là người thường không biến dị, trong lòng ông ta hẳn là cực kỳ ghen tị, may mà con trai ông ta vẫn còn khả năng sinh dục khiến Từ Ưng hơi tìm về được một chút cân bằng. Bây giờ ông ta chỉ ước con sinh được cháu để kích thích tư lệnh Tào.”
Thành Thiên Bích lạnh lùng nói: “Chuyện đó chẳng liên quan gì với tôi hết.”
Tùng Chấn Trung thở dài: “Tiểu Thành, ngày xưa có lẽ thật sự không liên quan, dù sao thì Trung Quốc rất lớn, tư lệnh Tào cũng chỉ là một vị tướng ‘nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình’. Nhưng bây giờ đã khác, tư lệnh Tào là quân trưởng tập đoàn quân 52, một trong những thế lực quân đội khổng lồ nhất ở Bắc Kinh từ sau tận thế, nắm giữ đội quân hiện đại hoá và vô số vũ khí. Nói thẳng ra là, bầu trời Bắc Kinh đã bị tư lệnh Tào và Từ Ưng chia làm đôi. Quan hệ giữa tư lệnh Tào và Từ Ưng như đang đi trên miếng băng mỏng, một khi hai phe phát sinh bất cứ xung đột nào thì đều có khả năng gây thành đại họa. Đến lúc đó, kết cấu ổn định mà chúng tôi vất vả thành lập trong một năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong nháy mắt. Dưới tình hình này, cậu nhất định không thể biểu hiện ra vẻ ‘chẳng liên quan gì với mình’, cậu phải kiên định đứng về phía tư lệnh Tào, không thể cho Từ Ưng và Trang Du bất cứ cơ hội nào để lợi dụng.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Tôi hiểu.”
Tùng Chấn Trung gật đầu, lại cầm ra một chiếc hộp sắt đưa cho Tùng Hạ: “Đây là các loại ngọc chất lượng tốt mà cháu muốn, tạm thời hẳn là đủ cho cháu dùng trong một thời gian.”
“Cháu xin.”
“Mặt khác, chú tìm cho cháu một trợ giảng của chú để lên lớp cho cháu, trước tiên sẽ bắt đầu từ kết cấu vật lý học. Người này tuy không phải dị nhân tiến hóa não bộ nhưng cũng là giáo sư trẻ tuổi, đủ để dạy cháu.
“Vâng.”
“Cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi, thiết bị huấn luyện mà Trang Nghiêu đã đặt sẽ được chuyển đến một phần trong chiều nay, ngày mai sẽ có chuyên gia trang bị, đến lúc đó mọi người có thể sử dụng sân huấn luyện.”
Đặng Tiêu cười nói: “Tốt quá, cháu muốn học cách chiến đấu với Thành ca, không thì không đánh lại người ta thì chán lắm.” Cậu chàng vẫn còn canh cánh vụ thắng thua với Hoàng Oanh.
Mọi người đứng dậy định rời đi.
Tùng Chấn Trung đột nhiên nói: “Tiểu Hạ, cháu chờ một lát, chú muốn nói mấy câu với cháu.”
“Vâng.” Tùng Hạ lại ngồi xuống.
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, Tùng Hạ nói: “Cậu về trước đi.”
Tùng Chấn Trung yên lặng nhìn họ, ánh mắt ở sau thấu kính không nhìn ra cảm xúc.
Sau khi những người khác đều đã đi cả, Tùng Chấn Trung nói: “Tiểu Hạ, chú làm cho cháu một thí nghiệm trước.”
“Thí nghiệm gì ạ?”
“Thí nghiệm về khả năng sinh sản của cháu.”
“Dạ?”
“Cháu cũng biết, tất cả dị nhân đều mất khả năng sinh sản, nhưng cháu lại không hẳn có trong phạm vi này vì cháu không phải dị nhân thông thường.”
Tùng Hạ giật mình: “Dạ, chắc thế… Nhưng cháu cũng biến dị, có lẽ cũng không thể sinh sản.”
“Cháu không giống họ, về chuyện này chú vẫn ôm kỳ vọng rất lớn. Nhà họ Tùng chỉ còn lại chú và cháu, chú là người cô đơn, có con hay không cũng không quan trọng. Cháu còn trẻ, chú cũng hy vọng cháu có thể giữ lại đời sau cho nhà họ Tùng.”
Tùng Hạ úp úp mở mở: “Chú ạ, cháu không muốn có con, bản thân cháu còn không biết có thể sống đến năm nào, sao dám có con.”
“Cho dù bây giờ cháu không muốn, nhưng sau này cũng sẽ yêu đương chứ, cứ thí nghiệm không tốt sao?”
Tùng Hạ không khỏi cúi đầu: “Cháu… không muốn thí nghiệm cho lắm.”
Tùng Chấn Trung trầm mặc.
Tùng Hạ tưởng chú cậu giận, tuy chú chưa bao giờ giận cậu.
“Là vì Tiểu Thành phải không?”
Tùng Hạ đột ngột ngẩng đầu, nét mặt kinh ngạc đã không kịp giấu nữa.
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Hừm, gần đây chú làm chút phân tích về tác động giữa hai đứa, ví dụ như ánh mắt, động tác tay chân và nét mặt linh tinh, nhưng không tin cho lắm, cho nên thử cháu, xem ra chú đoán đúng rồi.”
Tùng Hạ bứt rứt: “Chú…”
“Không sao, cháu đừng lo, chú không phải ba mẹ cháu. Cho dù phải, nhưng cháu cũng lớn rồi, chú không có quyền quản thúc chuyện cháu yêu đương với ai, nhất là bây giờ, căn bản tính hướng đã không còn là thứ quan trọng, chú chỉ muốn xác nhận mà thôi.”
Tùng Hạ lúng túng: “Chú, tư lệnh Tào đã biết chưa?”
“Chắc là không biết, cháu đừng lo. Cháu ở bên Tiểu Thành cũng rất tốt, hai đứa có quan hệ này còn gắn bó hơn cả bạn bè và đồng minh. Quan hệ giữa Tiểu Thành và tư lệnh Tào rất bất ổn, có cháu thì sẽ vững chắc hơn.” Tùng Chấn Trung cười nhẹ: “Tiểu Thành có thể bảo vệ cháu, cháu có khả năng trợ giúp cậu ta, hai đứa đúng là một cặp hoàn hảo.”
Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười, có thể lấy được sự tán thành của người thân khiến cậu rất vui mừng.
“Cháu về nghỉ ngơi đi.”
“Chú, chú cũng đi ngủ sớm một chút, đừng để quá mệt mỏi.”
Tùng Chấn Trung cười nhẹ gật đầu: “Đi đi.”
Tùng Hạ rời khỏi phòng thí nghiệm, khi đi đến cửa thang máy, cậu quay đầu nhìn thoáng qua. Xuyên qua bức tường thủy tinh trong suốt, cậu nhìn thấy Tùng Chấn Trung ngồi trong phòng thí nghiệm, mân mê sợi bông trong tay, không biết đang suy nghĩ gì. Bóng dáng gầy gầy như hòa vào trong khung cảnh lạnh lẽo màu trắng bạc, có vẻ vô cùng cô độc.
Tùng Hạ thở dài, cảm thấy có chút xót xa.
Sau khi cậu về phòng, Thành Thiên Bích đã thay áo ngủ, đang tu luyện.
Tùng Hạ vừa vào phòng, hắn đã mở mắt, đứng lên: “Giáo sư Tùng tìm anh làm gì?”
Tùng Hạ cười nói: “Chú muốn làm thí nghiệm cho tôi, xem tôi có phải còn khả năng sinh sản hay không.”
Thành Thiên Bích chau mày: “Thế nào?”
“Không làm gì hết, chú đang thử tôi, chú biết chuyện giữa tôi và cậu.”
Thành Thiên Bích gật đầu, cũng không kinh ngạc: “Giáo sư là dị nhân tiến hóa não bộ.”
“Đúng vậy, dị nhân tiến hóa não bộ thật đáng sợ. Đáng sợ nhất là bên cạnh chúng ta vốn chỉ có một Trang Nghiêu, nay lại có tận vài người.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu, chuyển khỏi câu chuyện gượng gạo này: “Ngày đó anh đi chữa trị cho Diêu Tiềm Giang, hắn nói gì với anh?”
Tùng Hạ ngạc nhiên: “Sao bây giờ cậu lại hỏi tôi chuyện này? Không phải tôi đã nói với mọi người sao, anh ta hy vọng chúng ta gia nhập quận Cửu Giang, tôi đương nhiên không đồng ý.”
“Còn có chuyện gì khác không?”
Tùng Hạ suy nghĩ: “Chắc không, tôi không nhớ ra chuyện gì đặc biệt khác.”
Thành Thiên Bích lại gần Tùng Hạ, ép cậu vào khoảng không giữa hắn và bàn, khẩu khí có chút cứng rắn: “Nghĩ kĩ xem, về anh.”
“Thiên Bích… cậu làm sao vậy?” Thành Thiên Bích thế này thật sự không giống bình thường cho lắm, chẳng những một lần nói nhiều như vậy, hơn nữa hình như cảm xúc cũng bất ổn.
“Diêu Tiềm Giang có ý đồ khác với anh.”
Tùng Hạ ngẩn người: “À, anh ta quả thật muốn mượn sức tôi.”
Thành Thiên Bích từ trên cao nhìn xuống cậu: “Chỉ mượn sức thôi?”
Tùng Hạ chớp mắt: “Thiên Bích, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Thành Thiên Bích nhìn ánh mắt trong suốt của cậu, lời đến bên môi lại nuốt vào, chóp mũi cao thẳng cạ cạ vào mũi Tùng Hạ, hắn khẽ nói: “Ban ngày tôi có nói, đêm nay tôi cho anh ngủ yên.”
“Ừ?”
“Tôi rút lại câu ấy.”
“Hả?”
Thành Thiên Bích lập tức ôm Tùng Hạ lên, xoay người đè cậu xuống giường.
Tùng Hạ hoảng sợ: “Thiên… ưm…”
Đôi môi mỏng của Thành Thiên Bích mạnh mẽ chặn lại cánh môi Tùng Hạ, hơi thô bạo mà hôn cậu. Tùng Hạ bị hắn ép chặt dưới thân, nụ hôn chặt chẽ kia khiến cậu gần như không thể thở nổi. Đầu óc cậu bắt đầu thiếu dưỡng khí, nụ hôn càng ngày càng nhiệt liệt khiến cậu đầu choáng mắt hoa, thân thể dần dần toả nhiệt.
Thành Thiên Bích dùng sức đẩy áo khoác tây trang của cậu, vội vàng vuốt ve làn da ấm áp, động tác thô bạo song không mất đi sự dịu dàng, dễ dàng bắt lửa trên cơ thể Tùng Hạ.
Tùng Hạ ôm ghì lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại, hôm nay Thành Thiên Bích hơi là lạ, rất kích tình, không khí tốt như vậy ai lại nỡ ngủ chứ.
Khi bộ quần áo đẹp đẽ lần đầu tiên trong đời Tùng Hạ được mặc bị cởi đã kha khá, không biết sợi cung nào trong đầu cậu đã tìm ra lý do, đột nhiên mở to mắt: “Thiên Bích, không phải cậu đang ghen chứ?”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, giọng nói khàn khàn: “Mở chân ra một chút.”
Tùng Hạ ép hai má hắn, ánh mắt tỏa sáng: “Cậu nói trước đã, có phải cậu ghen hay không?”
Thành Thiên Bích không đáp lại mà dùng đầu gối đẩy mở chân cậu ra, những nụ hôn tỉ mỉ đáp xuống ***g ngực cậu, một bộ phận nào đó trên người đang vận sức chờ phát động.
“Thiên Bích, nói đi chứ, ghen thì cứ việc nói thẳng ha? Cho tôi vui một chút… a… nhẹ thôi…”
Thành Thiên Bích miệt mài bắt đầu những động tác kịch liệt trên người cậu, va chạm rồi biến những thắc mắc trong miệng Tùng Hạ thành những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Đây nhất định lại là một đêm nhiệt tình không ngủ.
“Trong thời gian ngắn, cậu không thể lập tức nắm giữ bất cứ phương pháp chiến đấu nào. Đối với dị nhân có sức mạnh, tốc độ, sức bật và khả năng phản ứng đều rất mạnh như cậu mà nói, phương pháp để sức chiến đấu được nâng cao trong một khoảng thời gian ngắn là dạy cậu tấn công vào yếu điểm của đối phương như thế nào.”
Đặng Tiêu gật đầu thật mạnh.
Lúc này họ đang ở sân huấn luyện ngầm dưới đất trong khu 6 của viện khoa học, có những bài huấn luyện riêng biệt để tăng cường sức chiến đấu cho mình.
Thành Thiên Bích đi vòng quanh Đặng Tiêu một vòng, cuối cùng đứng ở trước mặt cậu: “Yếu điểm phía trước của con người có mắt, yết hầu, cơ hoành [163], bộ phận sinh dục và xương mặt, bên cạnh đó có hông và xương tai, sau lưng có gáy, xương cột sống và phần cong đầu gối. Những phần ngoài những nơi tôi nói, bằng sức mạnh khi cậu biến thân, chỉ cần đánh chuẩn là có thể khiến đối phương mất đi sức chiến đấu trong một đoạn thời gian hoặc là lập tức bị liệt, bây giờ tôi sẽ dạy cậu những nơi đó đánh như thế nào.”
[163] Cơ hoành:
phoi1398c7-f63e4
Đặng Tiêu lại gật đầu: “Nè nè, mọi người mau đến đây cùng nghe, dùng để phòng thân được đó.”
Thành Thiên Bích nói: “Họ không cần, chỉ có tôi và cậu là thành viên chiến đấu cận chiến. Đầu tiên, phần trước mặt, tốt nhất nên tấn công ở đây…” Thành Thiên Bích đột ngột nâng mũi chân, đá tới cẳng chân Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu theo bản năng trừng to mắt, nhưng dưới trạng thái hình người, tốc độ phản ứng cơ thịt của cậu không theo kịp tốc độ phản ứng thần kinh, không thể có động tác tương ứng.
Mũi chân của Thành Thiên Bích dừng lại trước xương cẳng chân của Đặng Tiêu: “Đây là xương chính diện, một phần xương yếu nhất trên đùi vì nó chỉ được bọc bởi một lớp da thịt mỏng manh, hơn nữa nó vừa nhỏ vừa ở phía dưới, bị đặt ở góc chết thị giác, không dễ phòng thủ, cho nên tương đối dễ tấn công. Nếu cậu bắt được cơ hội tấn công phần xương chính diện của kẻ địch thì nhất định phải dùng hết toàn lực, một lần đá gãy nó. Tập trung ở đây, tôi sẽ thể hiện cho cậu vài phương pháp phòng thủ vừa có thể giúp cậu bảo vệ phần xương này của mình, cũng trợ giúp cậu phá hủy tuyến phòng thủ của kẻ địch.”
Tùng Hạ đang huấn luyện lắp đạn, nghe thấy hai người nói chuyện, không khỏi nói: “Xem ra tôi cũng có thể học mấy chiêu.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Anh không có tố chất thân thể như Tiểu Đặng, có học cũng không dùng được.”
Tùng Hạ cười khổ: “Hình như vậy thật.”
Đường Nhạn Khâu đang bảo dưỡng cung xong thì cầm cung tên, luyện bắn tên ở một bên.
Liễu Phong Vũ thì học cách sử dụng vũ khí với Tùng Hạ.
Trang Nghiêu ở bên cạnh nhìn Đường Nhạn Khâu bắn tên được một lát, nó mở miệng nói: “Cung và tên của anh còn có khả năng cải tạo rất lớn.”
Đường Nhạn Khâu dừng lại: “Tên có thể, cung không thể động vào.”
Trang Nghiêu đi tới, kiễng chân rút một mũi tên ra khỏi bao đựng tên, lắc lắc đầu: “Vẫn chưa đủ hoàn mỹ. Cung tên bình thường cũng chỉ có độ chuẩn trong 50m, cung tên tốt khi bay vượt qua 100m nhất định cũng sẽ lệch khỏi quỹ đạo. Lực sát thương của cung tên lớn hơn so với phần lớn súng đạn nhưng do thể tích quá nặng, tầm bắn có cực hạn quá lớn, tài bắn cung của anh chuẩn như vậy, không nên chỉ giới hạn trong tầm bắn 100m.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Cung của tôi khá nặng, độ chuẩn khi bắn có thể đạt tới 120m, không thể nhiều hơn.”
“Sức kéo dây cung này của anh nặng bao nhiêu pound?”
“90 pound.”
Trang Nghiêu nói: “Anh chưa từng đổi dây cung phải không? Sức kéo dây cung tiêu chuẩn thi đấu quốc tế là 25 – 60 pound, vượt qua 60 pound thì người thường đã không thể kéo được nữa, nhưng với sức mạnh hiện giờ của anh, tuyệt đối không chỉ có 90pound, không chỉ là gấp đôi.”
“Tôi biết, nhưng không tìm được dây cung thích hợp.”
Trang Nghiêu kéo dây cung của Đường Nhạn Khâu, dây cung không hề chuyển động, 90 pound tương đương với 40kg. Đặt trong thời đại văn minh, không có mấy người có thể kéo được dây cung 40kg, sức nặng này và 40kg hành lý căn bản không phải cùng một khái niệm. Nhưng sau khi tiến hóa, sức mạnh cơ thịt của Đường Nhạn Khâu được gia tăng trên diện rộng, nhất định có thể kéo được cây cung nặng hơn thế này, lại phối hợp với tên đã cải tạo, nhất định có thể bắn ra khoảng cách xa hơn, cho dù cự li bắn có kéo lên cao mấy mét hoặc mấy chục mét, đối với họ mà nói đều là sức chiến đấu được tăng lên trên diện rộng.
“Chuyện dây cung và mũi tên tôi và Tùng Hạ sẽ nghĩ cách giúp anh giải quyết, nhưng nếu chúng tôi thật sự chế tạo ra được dây cung nặng hơn, cây cung của anh có thể chịu được nó chứ?”
Đường Nhạn Khâu khẳng định: “Nhất định có thể, truyền thuyết nói tổ tiên có cao nhân có thể kéo cây cung sáu thạch [164], bây giờ không biết dây cung ở đâu, nhưng vị đó đã dùng chính cây cung này.”
[164] Thạch: Đơn vị đo dung tích thời cổ đại của TQ và Nhật Bản.
“Sáu thạch?” Trang Nghiêu bật cười: “Sáu thạch chính là 360kg, chuyện này hiển nhiên là truyền thuyết. Lực cánh tay của Đặng Tiêu sau khi biến thân còn mạnh hơn anh, trước mắt trong các giống loài biến dị đã biết thì dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư bò sát có sức mạnh đứng đầu trong danh sách, nhưng anh ta cũng không thể kéo được dây cung sáu thạch, hai thạch cũng không có khả năng lắm.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Đây quả thật là truyền thuyết từ hồi xa xưa, ông cha truyền miệng truyền tai khó tránh khỏi có phần nói quá. Nhưng cha tôi từng nói, dây cung của cây cung này trước kia nặng hơn bây giờ rất nhiều, do người có thể kéo được nó ra càng ngày càng ít nên mới đổi thành dây cung 90 pound như bây giờ. Nó tuyệt đối có thể chịu được sức mạnh với cường độ lớn hơn, chỉ có dây cung con người không kéo được chứ không có dây cung mà nó không chịu đựng được.”
“Được, tôi sẽ nghĩ cách tạo ra dây cung nặng hơn và mũi tên hoàn mỹ hơn, đợi đến khi máy móc được vận chuyển đến, anh đi thí nghiệm xem sức kéo của mình là bao nhiêu, xem bây giờ rốt cuộc thì anh có thể kéo được dây cung nặng thế nào.”
Đường Nhạn Khâu siết chặt nắm đấm: “Được.”
Đang khi tất cả mọi người đều miệt mài huấn luyện thì điện thoại của Tùng Hạ lại vang lên.
Tùng Hạ vừa định ấn nút nghe thì Thành Thiên Bích đã đến trước cậu một bước. Hắn cầm lấy điện thoại, trực tiếp ấn nút nghe: “A lô?”
Tùng Hạ ngẩn người, lập tức trong mắt hiện lên ý cười.
Thành Thiên Bích “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại.
Trang Nghiêu nói: “Sao vậy? Lại là Diêu Tiềm Giang à?”
“Không phải, là Tiểu Vương.”
“Có chuyện gì?”
Thành Thiên Bích nhíu mày nói: “Con chó mấy hôm trước chúng ta gặp ở trên đường, chủ nhân của nó dẫn nó đến tìm A Bố.”
Tùng Hạ cười nói: “Không thể nào, đến tìm thật à.”
Trang Nghiêu nhìn giờ: “Vừa lúc cũng đến giờ ăn tối, chúng ta đưa A Bố đi chơi với nó đi.”
Mấy ngày nay ai trong số họ cũng đều bề bộn nhiều việc, vội vàng học tập, vội vàng huấn luyện, vội vàng nghiên cứu khoa học, đã vài ngày không nhìn thấy A Bố, lúc này vừa lúc đi chơi với nó.
Bọn họ đi thang máy lên tới mặt đất, bảo Tiểu Vương dẫn thằng bé và con chó Samoyed vào đây, họ cũng đi đến phía A Bố.
A Bố ở trong một cái sân trước viện khoa học, bên đó là khu vực mở cửa, bên cạnh có vài phòng trưng bày khoa học, dân thường có thể tùy ý ra vào. Chẳng qua là phần lớn nhân dân còn không đủ cơm ăn, căn bản không thể đến tham quan gì cả cho nên cũng hết sức tĩnh lặng.
Sau khi đến đó, A Bố và Tráng Tráng không chơi đùa vật lộn giống như họ đã tưởng. A Bố đứng chắn trước cái ổ của mình, bày tư thế tấn công, phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Tráng Tráng sủa gâu gâu về phía A Bố, sủa được một chốc rồi lại chuyển hướng về phía cậu chủ của mình, tiếng sủa càng vang.
Tiểu Vương đứng bên bất đắc dĩ nói: “Có vẻ chúng nó cũng không thích đối phương cho lắm.”
Ánh mắt của mọi người chuyển từ con chó sang thằng bé kia, vừa nhìn mà họ đã phát hiện ra chỗ bất ổn.
Thằng bé kia im lặng đứng một bên, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ đơ ra nhìn chó của mình. Điều bất thường nhất là thằng bé mà họ đã gặp vài ngày trước chỉ là một con người bình thường, vì sao đột nhiên trên người nó lại có dao động năng lượng?
Thành Thiên Bích khẽ nói với Tiểu Vương: “Anh đi sang phía chúng tôi.”
“Hả?”
Thành Thiên Bích lấy khẩu khí ra lệnh: “Lại đây.”
“Vâng.” Tiểu Vương không rõ cho lắm, đi tới phía họ.
Thằng bé kia đột nhiên quay mặt lại đây, vốn là con ngươi đen láy, trong chớp mắt đã biến thành màu vàng sáng!