Họ bay ở trên trời, A Bố chạy theo khinh khí cầu ở dưới đất.
Bởi vì tất cả mọi người đều bị tổn hao nghiêm trọng qua trận chiến này nên một hai ngày sau đó đều dành để nghỉ ngơi.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ ôm nhau ngủ một ngày một đêm, thể năng tuy đã hồi phục kha khá nhưng trạng thái tinh thần vẫn lơ mơ như cũ, mấy tiếng trong tháp Đại Nhạn đã hoàn toàn tra tấn thần kinh của mỗi người.
Cũng không biết rốt cuộc đã ngủ bao lâu, Thành Thiên Bích đánh thức Tùng Hạ: “Tùng Hạ, dậy ăn cơm.”
Tùng Hạ vật vã bò dậy khỏi giường: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn bốn giờ chiều, chúng ta đã ngủ một ngày.” Thành Thiên Bích không hổ là quân nhân, sau khi tỉnh giấc thì không còn chút ngái ngủ nào nữa, linh hoạt nhảy xuống giường, thay một bộ quần áo sạch sẽ, toàn thân oai hùng hiên ngang, so với hắn khi bước ra khỏi vụ nổ, giống như đã tái sinh vậy.
Tùng Hạ gật đầu, cho dù đã ngủ lâu như vậy nhưng cậu không cảm thấy đỡ mệt, lại càng ngủ càng khó chịu, cậu xoa xoa bụng, quả thật rất đói, cổ họng cũng khó chịu.
Thành Thiên Bích đưa cho cậu một bộ rằn ri mới: “Này, thay đi.”
Tùng Hạ nhận lấy quần áo, nhìn nó ngẩn cả ra, phản ứng đầu óc hơi chậm chạp.
Thành Thiên Bích cúi người, chống hai tay sang hai bên người cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Có cần tôi giúp anh mặc không?”
Tùng Hạ phục hồi tinh thần, xấu hổ cười nói: “Không cần.”
Cậu nhanh chóng mặc xong quần áo và đi giày: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi, ngủ không có cảm giác, tỉnh lại mới thấy đói.”
Hai người đi theo sự dẫn đường của mùi thức ăn, dọc theo hành lang tới tầng hai bệnh viện. Đại sảnh tầng hai có đặt mấy cái bàn, chỉ huy Vạn đang tiếp đón mọi người ăn cơm.
Hai người vừa xuất hiện thì mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía họ.
Thiện Minh đưa lưng về phía họ, đương gặm một cục xương còn bự hơn mặt mình, nghe thấy động tĩnh thì xoay người lại, nhìn Tùng Hạ rồi trêu: “Chà, dậy rồi đấy à, ngủ một chặp không cần đi nặng luôn à?”
Tùng Hạ cười nói: “Chắc ngủ say quá nên em chẳng cảm thấy gì hết.” Cậu nhìn trái nhìn phải: “Thẩm Trường Trạch đâu anh? Vẫn chưa dậy ạ?”
Thiện Minh xoay người lại: “Ở đây này”. Chỉ thấy một đứa con nít lấp lánh ánh vàng ngồi trên đùi Thiện Minh, cái đuôi nhỏ quấn lấy một bàn tay Thiện Minh, đang ôm bình sữa uống sữa.
Tùng Hạ thấy hơi buồn cười, cậu đi qua hỏi Thẩm Trường Trạch: “Thân thể cậu không thấy chỗ nào bất ổn chứ?”
Thẩm Trường Trạch mở to đôi mắt nhìn cậu, lắc đầu.
Thiện Minh nói: “Hình như bị biến về không đến một tuổi, vẫn không nói được.” Hắn gõ đầu Thẩm Trường Trạch: “Uống mau lên, uống xong ăn chút thịt.”
Al nói: “Cậu ta không ăn được thịt đâu.”
“Hừ, khó nuôi thế.”
Hai người đi đến phía bàn của họ rồi ngồi xuống, Đặng Tiêu đang ra sức nhồi nhét thức ăn vào miệng, nhìn thấy Tùng Hạ đến thì ngẩng đầu giơ tay chữ V với cậu, không nói được chữ nào. So với Đặng Tiêu, bát đĩa của những người khác sạch sẽ hơn rất nhiều.
Đường Nhạn Khâu nói: “Anh dậy rồi à, đã ngủ đã chưa?”
Tùng Hạ gật đầu: “Mọi người thì sao? Cũng vừa dậy à?”
Liễu Phong Vũ phàn nàn: “Ngủ lâu thật đấy, anh có cảm giác xương xiếc rụng rời hết cả ra.”
Trang Nghiêu thản nhiên nhìn họ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Tùng Hạ: “Sau khi cơm nước xong xuôi, anh còn cần chữa thương cho vài người.”
Tùng Hạ gật đầu.
Liễu Phong Vũ nói: “Vội gì chứ, để Tiểu Hạ nghỉ một lát đi.”
“Nghỉ cả hai ngày là đủ rồi anh, ăn cơm xong em sẽ đi.” Tùng Hạ nhìn Trang Nghiêu, có chút mất tự nhiên, cậu muốn nói mấy câu với nó nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Liễu Phong Vũ nhíu mày, cười: “Nè, anh thiệt là chưa bao giờ thấy Tiểu Hạ tức giận như vậy đâu nhé. Trang Nghiêu, lúc ấy không sợ cậu ấy đánh thiệt à, đánh cho tên nhóc nhà mi càng lùn hơn.”
Trang Nghiêu cười hừ: “Nếu anh ta xuống tay đánh tôi được cũng là tiến bộ lớn.”
Tùng Hạ nói: “Cậu đừng cho là tôi không làm được, chọc tôi giận quá tôi đánh cậu thật đấy.” Cậu nói lời này với không chút khí thế, nói xong chính mình còn thấy có chút uể oải. Thật ra lúc Trang Nghiêu hạ lệnh cho nổ, cậu đã giơ tay muốn đánh Trang Nghiêu, thậm chí còn muốn giết người.
Liễu Phong Vũ cười ha ha: “Anh mong thấy cảnh cưng dần nó một trận quá.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Quyết định cho nổ sau một phút do tôi đề ra, Trang Nghiêu đã làm rất tốt, nhưng tôi không yêu cầu anh có thể giống Trang Nghiêu, hai người khác nhau. Trong nhóm phải phân công hợp tác, mỗi người một tính là đủ rồi.”
Tùng Hạ than nhẹ một hơi, tâm trạng hết sức phức tạp. Cậu hiểu Trang Nghiêu có lý, xuất phát từ đại cục là có trách nhiệm cho sự hy sinh và cố gắng của mọi người, nhưng nếu chọn để đồng đội đặt mình trong sống chết hay nguy hiểm, chỉ sợ cậu vẫn không làm được. Nếu thật sự cho cậu và Trang Nghiêu đối mặt với cùng một lựa chọn, cậu sẽ chọn làm hỏng kế hoạch, đây chính là chênh lệch giữa cậu và Trang Nghiêu. Nếu cậu chỉ là một chiến sĩ đơn thuần, không có quyết sách có lẽ cũng không ảnh hưởng tới ai, nhưng cậu là hậu cần của cả nhóm, phụ trách cung ứng năng lượng và chữa thương cho mọi người, có tác dụng tại điểm mấu chốt trong chiến đấu. Sau này, có lẽ người phải đưa ra sự lựa chọn tàn khốc chính là cậu, đến lúc đó, cậu có thể tiến bộ hơn bây giờ không?
Tùng Hạ không biết, thậm chí cậu còn có chút sợ hãi mà nghĩ rằng, chuyện duy nhất cậu có thể làm chính là khiến mình mạnh hơn. Có lẽ đến khi cậu mạnh đến độ có thể giúp cả nhóm thuận lợi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, cậu sẽ không phải đối mặt với sự lựa chọn khiến mình lực bất tòng tâm như vậy.
Thành Thiên Bích vỗ vỗ vai cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nữa, ăn cơm đi.”
Tùng Hạ gượng cười với hắn, bắt đầu ăn cơm.
Chỉ huy Vạn chuẩn bị cho họ đều là một ít thịt nấu và thịt nướng đơn giản, còn có một chút cải trắng quý giá, thịt có mùi vị không tồi nhưng chẳng ai ăn thấy có vị gì, đương nhiên cũng chẳng có ai hỏi. Ngày trước Tùng Hạ tương đối kén chọn trong việc ăn uống, thịt chó mèo không ăn, thịt động vật hoang không ăn, thịt chưa chín không ăn, bây giờ chỉ cần không phải thịt người thì thịt gì cậu cũng ăn hết. Ai chưa nếm trải cảm giác đói khát thì căn bản không rõ ý nghĩa tối cao của việc ăn uống không phải hưởng thụ mà là để mình sống sót mà thôi.
Có Tiểu Đặng ở đây, sáu người quét sạch một bàn thức ăn, cũng chia nhau một chai bia quý giá.
Cơm nước xong xuôi, Trang Nghiêu nói: “Thời tiết hôm nay không tệ, chúng ta ra ngoài tản bộ đi, sau khi trở về Tùng Hạ chữa thương những người đó cũng không muộn, toàn là vết thương nhẹ, chỉ hơi nhiễm trùng thôi.”
Ai nấy đều hiểu nó có chuyện muốn nói, lại sợ ở đây nhiều người.
Họ báo lại một tiếng với chỉ huy Vạn rồi rời khỏi bệnh viện.
Nơi này ở khu trung tâm, cách Drum Tower [170] tương đối gần, từ xa đã có thể nhìn thấy. Chẳng qua ở đó đã không còn ánh đèn chói mắt và xe cộ như nước chảy xung quanh như trước, lúc này đưa mắt nhìn chỉ thấy một thành phố hoang vắng ngợp đầy cỏ dại.
[170] Drum Tower: Lầu Chung Cổ, một công trình kiến trúc dùng để báo giờ TQ thời cổ đại, là tên gọi kết hợp giữa chung lâu (gác chuông) và cổ lâu (chòi canh), ngoài báo giờ còn để tổ chức lễ nghi.
41987342
Sáu người chậm chạp đi được một đoạn, tìm một nơi cỏ mọc thấp rồi ngồi xuống đất.
Trang Nghiêu lên tiếng: “Tôi muốn biết rốt cuộc thì các anh đã trải qua những chuyện gì trong tháp Đại Nhạn, phải thuật lại toàn diện không được bỏ sót chút nào cho tôi biết.”
Bốn người tiến vào tháp Đại Nhạn nhìn nhau, Tùng Hạ nói: “Để tôi nói.”
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu, thuật lại từ đầu chí cuối những chuyện đã trải qua hai ngày trước trong tháp Đại Nhạn. Về phần những gì tiểu đội Đường Nhạn Khâu đã trải qua, Al đã kể cho Trang Nghiêu.
Sau khi nghe họ nói, Trang Nghiêu nói: “Chỉ tiếc khúc xương ngón tay kia đã bị vùi vào lòng đất, bằng nhân lực và kỹ thuật hiện tại, thứ nhỏ bé ấy không thể lấy ra được.”
“Tuy xương đã mất, nhưng cũng không phải không thu được gì.” Tùng Hạ lấy một túi to từ trong áo ra.
“Đây là cái gì?”
Tùng Hạ mở túi ra, lấy từ bên trong ra chín cây gậy mảnh dài như chiếc đũa: “Đây là chín que hương được cắm trong lư hương trước bức Đại Phật, để lâu như vậy rồi mà không mục ruỗng, không biết được làm từ gì. Vì không nặng nên lúc ấy tôi mang ra được.”
Trang Nghiêu cầm chín que hương, cẩn thận quan sát: “Quả thật không nhìn ra chất liệu gì, chắc hẳn không phải chất liệu tổng hợp.”
Thành Thiên Bích sờ sờ que hương kia: “Có thể là gân dê, gân trâu gì đó hay không?”
“Quả thật có nét giống gân động vật, mang về Bắc Kinh xem xét một chút là biết, có lẽ có thể phát hiện ra một vài bí mật.”
Tùng Hạ thật cẩn thận gói chín que hương kia lại, dù sao cũng là thứ mang từ dưới địa cung lên, tuy không biết nó là gì nhưng cậu luôn có cảm giác đây là thứ tốt, hy vọng có thể thu được một ít công dụng.
Thành Thiên Bích nói: “Ngoại trừ cái này, tôi cũng giữ lại được một thứ như thế.”
“Thứ gì?”
Thành Thiên Bích móc từ trong lòng ra một hộp gỗ màu đen hình quả trứng.
“Đây là…!” Tùng Hạ cả kinh: “Xương ngón tay?”
Thành Thiên Bích lắc đầu, mở chiếc hộp ra: “Xương ngón tay tôi quả thật đã ném xuống cái móng, bằng không đám sâu ấy không thể chui xuống đó được, tôi chỉ giữ lại chiếc hộp để xương ngón tay.”
Mọi người nhìn vào, quả nhiên chiếc hộp trống không.
Thành Thiên Bích nói: “Sở dĩ tôi giữ nó lại là vì hình dạng của nó khiến tôi cảm giác rất quen mắt.”
“Quen mắt?” Tùng Hạ nhíu mày nhìn chiếc hộp kia.
Giọng nói Trang Nghiêu hưng phấn mà có chút run rẩy: “Không sai, hình dạng này…”
Tùng Hạ trừng lớn mắt: “Ngọc cổ?”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Xem từ kích thước, dùng nó để chứa khúc xương kia thì to quá, hơn nữa trong chiếc hộp không có bất cứ thiết bị cố định gì. Nếu nó là thánh vật Phật gia thì phương pháp bảo tồn này có chút đơn sơ, nhưng nếu chiếc hộp này vốn dĩ không phải dùng để chứa khúc xương thì mọi chuyện có thể giải thích rõ ràng.”
Tùng Hạ run run lấy miếng ngọc cổ ra từ đai lưng thắt chặt, do rất kích động nên thiếu chút đánh rơi nó xuống đất. Cậu nắm ngọc cổ, chậm rãi đặt vào trong hộp.
Cạch một tiếng, miếng ngọc lớn cỡ lòng bàn tay đã khảm vào rất khít lớp vải nhung trong chiếc hộp, không chệch chút nào, gần như không có xê dịch, thoạt nhìn quả thật chiếc hộp được đo ni đóng giày cho riêng miếng ngọc!
Tùng Hạ nín thở, kinh ngạc nhìn miếng ngọc đã khảm nạm một cách hoàn mỹ vào chiếc hộp, chiếc hộp đen sì phong cách cổ xưa rất xứng với miếng ngọc mượt mà nhẵn bóng, quả thật chính là trời đất tạo nên một đôi. Cho dù chuyện này rất có khả năng chỉ là trùng hợp nhưng Tùng Hạ lại có một cảm giác mãnh liệt, cậu cảm giác hình ảnh ngọc cổ đựng trong hộp gỗ từng xuất hiện ở nơi nào đó, nó khắc ghi trong chiều sâu ký ức cậu, khiến cậu cảm giác hai thứ này vốn luôn sánh đôi.
Đường Nhạn Khâu cảm thán: “Đây là trùng hợp… hay là?”
Trang Nghiêu nói: “Tôi không cho rằng nó chỉ là trùng hợp, từ chuyện chúng ta tới Tây An, nảy sinh hứng thú với ngọc Con Rối trong tháp Đại Nhạn đến chuyện lần đầu tiên tự ý xông vào tháp, lại đến chuyện Thành Thiên Bích một mình vào tháp lấy máy quay phim, cuối cùng chúng ta và tộc Long Huyết cùng nhau phá tháp, mỗi một sự kiện thoạt nhìn có vẻ như đều do tình thế bức bách, nhưng nếu chúng ta xem chuyện Tùng Hạ lấy được chiếc hộp này là mục tiêu cuối cùng, tiến hành lật ngược phán đoán, các anh không cảm thấy tất cả những chuyện này giống như đã được an bài kỹ càng hay sao.”
Trong lòng mọi người cả kinh, tất cả không khỏi cảm thấy da đầu run lên.
“Nếu chiếc hộp này thật sự dùng để đựng ngọc cổ, như vậy chuyện chúng ta lấy được nó sẽ không phải chuyện bất ngờ nữa. Chúng ta nói vạn vật trên thế gian đều đã được an bài, nhưng thật ra mọi thứ được gọi là ‘an bài’ trong cuộc sống đều là kết quả được tạo thành kết hợp giữa ngoại lực và nội lực. Các anh còn nhớ tôi và các anh đã từng luận bàn về nhân – quả không? Tất cả đều là vận mệnh chú định. Mỗi một quyết định chúng ta đưa ra đều ảnh hưởng đến người khác, ảnh hưởng đến thế giới cũng như vậy, thế giới cũng tác động ngược lại đến chúng ta. Có được chiếc hộp này chính là do một sức mạnh nào đó gọi là ‘vận mệnh’ an bài từ trước.”
Tùng Hạ nhìn chiếc hộp: “Như vậy, chiếc hộp này có tác dụng gì?” Cậu lật xem một lượt, thoạt nhìn nó chỉ là chiếc hộp bình thường phổ thông, mỏng như vậy cũng không giống có cơ quan bên trong.
Liễu Phong Vũ nói: “Xem dưới vải nhung có gì không.”
Tùng Hạ kéo kéo vải nhung, phát hiện không thể kéo ra được, có thể là lúc tạo hộp nó đã được dính chết. Song càng không kéo được ra thì Tùng Hạ càng hiếu kỳ, có lẽ dưới miếng vải nhung thật sự có gì đó, ví dụ như một tờ giấy hay một dòng chữ?
Trang Nghiêu nói: “Đừng lộn xộn, mọi chuyện chờ về Bắc Kinh hẵng nói.”
Tùng Hạ đành phải thôi, bọc cả ngọc cổ cả chiếc hộp vào đai lưng trên bụng.
Đường Nhạn Khâu thở dài: “Không biết còn có bao nhiêu bí mật mà chúng ta chưa biết.”
Trang Nghiêu lâm vào trầm tư, vẫn ngồi ôm gối không nhúc nhích.
Đặng Tiêu nằm vật xuống đất, xoa bụng than rằng: “Các anh trò chuyện xong thì gọi em nhé.”
Liễu Phong Vũ cũng nằm xuống, có điều là nằm trên bụng Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu cào cào mái tóc mềm mại của Liễu Phong Vũ, hỏi: “Liễu ca, anh làm gì đấy?”
“Dưới đất bẩn, anh vừa gội đầu.” Liễu Phong Vũ nói như là chuyện đương nhiên: “A, đêm nay gió thổi thật là thoải mái, sao trên trời sáng quá.”
Đường Nhạn Khâu nhìn hắn một cái, hơi hơi cau mày.
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu, cảm nhận một làn gió nhẹ mát mẻ lướt thoáng qua mặt, cậu cười nói: “Quả là rất dễ chịu, không khí cũng rất tốt, cuối cùng chúng ta đã không còn phải hít thở bầu không khí đầy carbon dioxide nữa.”
Liễu Phong Vũ cảm thán: “Nhưng anh vẫn nhớ cuộc sống trước kia.”
Tùng Hạ kéo Thành Thiên Bích: “Nào, Thiên Bích, nằm một lát đi.”
Hai người nằm ngửa dưới đất, những bụi cỏ dày che khuất toàn thân họ. Lúc đầu bị cỏ đâm thấy hơi khó chịu, may là họ đều mặc đồ rằn ri chất vải khá dày. Trải qua một cuộc ác chiến, có thể được nằm dài trên cỏ tán gẫu sau khi cơm nước no nê, nhìn ngắm sao trời, đó là một loại hưởng thụ không thể nghi ngờ.
Tùng Hạ lặng lẽ nắm tay Thành Thiên Bích, móng tay gãi gãi vào lòng bàn tay hắn, thưởng thức ngón tay thon dài của hắn.
Thành Thiên Bích không nói một lời cầm lại tay cậu, bàn tay hắn dày rộng ấm áp, chạm vào khiến người ta an tâm.
Nhất thời, không ai lên tiếng, chung quanh chỉ có tiếng côn trùng rả rích, im lặng đến nỗi như thể có thể nghe thấy tiếng tim đập của người bên cạnh.
Tùng Hạ chậm rãi dịch qua, cuối cùng dịch đầu đến bên cạnh Thành Thiên Bích, nghiêng mặt thổi thổi vào mặt Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích mở to mắt, Tùng Hạ cười hì hì nhìn hắn, Thành Thiên Bích hơi nghiêng về phía trước, hôn lên môi cậu.
Tùng Hạ dịu dàng ngậm cánh môi dưới của Thành Thiên Bích, nhẹ nhàng ngậm mút, hai người lấp trong bụi cỏ, tay nắm tay, yên lặng hôn nhau. Thế giới tĩnh lặng như thể chỉ còn lại hai người họ, sự quý trọng và vui sướng này khiến họ cảm thấy thỏa mãn và dạt dào hơn cả trước đây.
Loanh quanh bên ngoài hai tiếng, đêm muộn gió to, lúc này họ mới quay về bệnh viện.
Sau khi về bệnh viện, họ phát hiện lính đánh thuê và Long Huyết nhân lại lấy cồn y tế ra uống như uống rượu, đang mở tiệc mừng công, ai nấy đều đã uống đến độ mặt đỏ tai hồng, lớn tiếng thậm chí có thể làm bung nóc nhà. Thẩm Trường Trạch là trẻ sơ sinh thì bị đặt ở sô pha một bên, ngủ say không biết trời đất là gì.
Nhìn thấy họ về, Kiều Bá hô lớn: “Lại đây, uống rượu đê.”
Liễu Phong Vũ tham rượu, xắn tay áo hô: “Xem đêm nay gia hạ gục chúng bây thế nào đây.”
Đặng Tiêu ham vui, cũng chạy qua bên đó.
Trang Nghiêu bĩu môi, nét mặt chẳng hứng thú chút nào, Đường Nhạn Khâu thì lập tức lên phòng, cũng không quay đầu lại.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ cũng chuẩn bị lên lầu thì lại bị nhóm người kia kéo lại, ép họ uống rượu cùng. Tùng Hạ vốn không am hiểu chuyện từ chối, lại nghĩ náo nhiệt một chút cũng tốt nên ở lại, Thành Thiên Bích biết cậu tửu lượng kém, cũng đành phải ở lại.
Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ uống “rượu” cồn y tế kiểu này, muốn khó uống bao nhiêu thì khó uống bấy nhiêu. Nhưng cho dù là quý công tử xưa nay chỉ uống rượu ngon như Liễu Phong Vũ cũng không oán trách thì họ càng không thể trách, uống cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cosky uống đến cao hứng, nhảy lên bàn, dùng tiếng Trung lõm ba lõm bõm kể lại chuyện họ đại chiến ổ sâu như thế nào. Mọi người gần như chẳng nghe hiểu gã đang nói gì, nhưng vẫn cười nghiêng ngả.
Họ cứ như vậy, vừa uống vừa cười đùa, cho đến tận sau nửa đêm.
Tửu lượng của Tùng Hạ và Đặng Tiêu đều rất kém, lúc về phòng cứ loạng choạng, Thành Thiên Bích không uống bao nhiêu, Liễu Phong Vũ tuy tửu lượng tốt nhưng đã uống quá nhiều, cũng lơ mơ rồi.
Đám người của tộc Long Huyết lại càng ngã trái ngã phải, đã sớm bất tỉnh nhân sự.
Thành Thiên Bích đỡ Tùng Hạ và Đặng Tiêu, còn kéo theo Liễu Phong Vũ, lôi ba người lên lầu.
Liễu Phong Vũ phấn khởi cười ha ha: “Vui quá, vui quá đê, ông đây sống đến bây giờ, cái thứ rượu này… mẹ nó khó… khó uống.”
Thành Thiên Bích lôi ba người say khướt có hơi tốn sức, khi đi ngang qua phòng Đường Nhạn Khâu, hắn đạp cửa: “Nhạn Khâu, qua giúp tôi một tay.”
Đường Nhạn Khâu nhanh chóng mở cửa, cho dù đã là ba giờ sáng nhưng có vẻ hắn vẫn chưa ngủ, có lẽ bị họ làm cho không ngủ yên.
Thành Thiên Bích nói: “Anh đỡ anh ta đi, phòng Tiểu Đặng là phòng nào?”
Đường Nhạn Khâu đỡ lấy Liễu Phong Vũ, cũng chỉ chỉ căn phòng đối diện.
Thành Thiên Bích đá văng cửa phòng Đặng Tiêu, ném cậu ta lên trên giường, sau đó ôm Tùng Hạ đi ra. Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Liễu Phong Vũ đang xà nẹo trên người Đường Nhạn Khâu, sờ mó gương mặt hắn, mùi rượu nồng nàn: “Ai thế này, ai cho mi dựa vào ta gần thế hả.”
Đường Nhạn Khâu cau mày: “Anh đừng lộn xộn, về ngủ đi!”
“Ờ… da mướt quá nè, cho sờ cái coi.” Liễu Phong Vũ ôm cổ Đường Nhạn Khâu, tất cả mùi rượu đều phun trên mặt hắn.
Đường Nhạn Khâu đen mặt, ôm eo hắn, kéo hắn vào trong phòng.
Ngày hôm sau, Tùng Hạ tỉnh lại trong cơn đau đầu, cậu nằm ì trên giường một lúc lâu, uống một ngụm nước mới tỉnh táo một chút, lại phát hiện Thành Thiên Bích không có trong phòng. Nhớ tới chuyện tối qua đáng nhẽ phải chữa thương cho mấy người, kết quả tất cả đều say khướt, bao gồm cả mấy lính đánh thuê bị thương kia, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
Tùng Hạ rửa mặt, đi xuống dưới, trong đại sảnh còn có người nằm ngủ ngổn ngang dưới đất, nhưng phần lớn đều đã đứng dậy ăn cơm, thu thập hành trang.
Al đưa mấy người bị nhiễm trùng miệng vết thương đến đây để Tùng Hạ chữa trị. Ngoại trừ Thẩm Trường Trạch thì những Long Huyết nhân khác không bị thương nặng, đều đã tự lành, không cần đến Tùng Hạ. Nhưng nếu miệng vết thương đám lính đánh thuê này vẫn không được xử lý thì vẫn bị nguy hiểm đến tính mạng.
Tùng Hạ nhanh chóng chữa trị những vết thương nhỏ này, hỏi: “Hôm nay sẽ về Bắc Kinh ạ? Chuyện bên này vẫn chưa xử lý chút nào, tháp Đại Nhạn chưa được thanh lí sạch sẽ, em vẫn không yên tâm.”
“Hôm nay sẽ về, bên phía Bắc Kinh đã phái đội ngũ chuyên nghiệp đến thanh lí diệt khuẩn. Họ mang theo trang phục phòng hộ và trang thiết bị, thích hợp với chuyện thanh lí đống sâu rải rác hơn chúng ta. Chỉ huy Vạn cũng sẽ phối hợp với họ, chúng ta không cần phải ở lại đây nữa.”
Tùng Hạ gật đầu: “Đúng rồi, Tráng Tráng đâu?”
“Con chó kia á? Kể từ khi đến Tây An thì không ăn không uống, người đến từ Bắc Kinh cũng tiện đưa cô chủ của nó đến, xác em trai cô ta không thể tìm được, nhưng chắc có thể lĩnh chó về nhà.”
Tùng Hạ thở dài, nghĩ đến thằng bé vô tội kia, trong lòng có chút khó chịu, nó mới chỉ là đứa con nít không hiểu gì hết, nhưng lại bị sâu hại chết.
Sau khi Tùng Hạ cơm nước xong xuôi thì thấy Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu từ bên ngoài đã trở về.
“Ơ? Hai cậu đi đâu đấy?”
Trang Nghiêu nói: “Tháp Đại Nhạn.”
“Có phát hiện chuyện gì đặc biệt không?”
Thành Thiên Bích đặt hai lọ thủy tinh xuống bàn, một lọ là một đống sâu, lọ kia hình như có hương tro.
Quả nhiên, Trang Nghiêu nói: “Tôi mang theo chút hương tro quay về, bên trong có rất nhiều trứng sâu vẫn chưa chết. Nếu có thể dị chủng loại sâu này, hơn nữa có thể nghiên cứu ra khả năng không ngừng tiến hành chữa trị bản thân của chúng thì có thể tăng thêm sức chiến đấu của con người rất nhiều.”
Tùng Hạ gật đầu: “Tiểu Đặng đâu?”
“Ngủ.”
“Tiểu Đường và Liễu ca thì sao? Tiểu Đường chưa bao giờ ngủ nướng.”
“Không biết.” Trang Nghiêu hoàn toàn không có hứng thú, cẩn thận quan sát hai lọ sâu kia, ánh mắt tỏa sáng.
Tùng Hạ nói: “Tôi đi gọi họ xem, thu thập hành lý rồi chuẩn bị đi.”
Tùng Hạ lên lầu, trước tiên đánh thức Đặng Tiêu, thằng bé trần truồng, ngủ chổng vó lên trời, tương đối mất hình tượng, Tùng Hạ lôi cậu ta dậy khỏi giường, cho uống chén nước, lúc này Đặng Tiêu mới tỉnh dần từ cơn say.
Sau khi lôi Đặng Tiêu dậy, Tùng Hạ liền qua gõ cửa phòng Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, Tiểu Đường, dậy thôi, chuẩn bị hành lí rồi chiều còn về Bắc Kinh.”
Bên trong phòng có một tiếng vang, sau đó, giọng nói khàn khàn của Đường Nhạn Khâu vang lên từ bên trong: “Được, tôi biết rồi.”
Tùng Hạ nghĩ nghĩ: “Hôm qua Liễu ca uống nhiều quá nhỉ, có cần tôi giúp một tay không?”
Khẩu khí của Đường Nhạn Khâu có vẻ bất thường: “Không cần, lát nữa tôi… chúng tôi sẽ xuống.”
Tùng Hạ kéo Đặng Tiêu xuống lầu.
Đợi một lát, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ quả nhiên đã xuống, chỉ là nét mặt hai người đều là lạ, Liễu Phong Vũ say rượu chưa tỉnh, mắt hơi sưng lên, sắc mặt lại càng khó coi.
“A, hai người xuống rồi.” Tùng Hạ đưa hai cốc nước chua cậu vừa làm, cười khổ: “Này, uống cho tỉnh rượu, uống rượu cồn kia sảng khoái thật, nhưng đau đầu quá.”
Đặng Tiêu đặt cằm trên bàn, tứ chi thon dài thả dưới bàn, toàn thân như tê liệt, la o ó: “Tùng ca, em đau đầu quá.”
“Ai bảo cậu không uống được rượu còn uống nhiều thế.”
“Tùng ca, anh mau chữa trị cho em đi.”
Tùng Hạ xoa xoa cái đầu xù của cậu ta: “Cậu đau đầu do uống rượu thì anh chữa kiểu gì, không được đâu, nhịn chút đi, buổi chiều sẽ khỏe.”
Đặng Tiêu ôm chặt eo cậu, khóc lóc: “Hình như đầu em sắp nứt ra rồi.”
Thành Thiên Bích túm cổ áo xách cậu ta lên: “Mau thu dọn hành lý, về Bắc Kinh.”
Đặng Tiêu đau khổ đi đóng gói hành lý.
Họ cũng không mang theo bao nhiêu đồ, sửa soạn rất nhanh.
Chỉ huy Vạn tới đón, đưa họ đến nơi đã đỗ khinh khí cầu trước đó.
Sau khi Trang Nghiêu dặn dò chỉ huy Vạn vài công việc thì mọi người mới lục tục lên khinh khí cầu.
Tùng Hạ ngồi vào vị trí khi cậu đến, nhìn bốn phía chung quanh, cảm thán: “Trước sau không quá bốn ngày, nhanh quá, có thể trở về không thiếu một ai quả là vô cùng may mắn.”
Thiện Minh cười nói: “Nhóc, lần này cậu lập công, có thể còn sống hết mà trở về, cậu có công đầu đấy.”
Tùng Hạ ngượng ngùng nói: “Là kết quả do mọi người cùng cố gắng.”
Thiện Minh cười nhạo: “Lại còn ngại.” Hắn túm Thẩm Trường Trạch lên, đong đưa đứa con nít trần truồng lấp lánh ánh vàng mấy cái trên không trung: “Con trai, về nhà thôi, bố phát hiện ra rằng mày không nói được cũng rất thú vị, chi bằng cứ để thế sống với bố một thời gian nhé?”
Thẩm Trường Trạch phát ra âm thanh bi ba bi bô, cuống đến độ cái móng nhỏ cũng nắm chặt, vỗ đuôi bồm bộp vào cổ tay Thiện Minh.
Thiện Minh cười ha ha.
Khinh khí cầu chậm rãi khởi động, chở họ bay về hướng Bắc.
Họ đã về tới bầu trời Bắc Kinh lúc năm giờ rạng sáng, lúc đó trời vừa mới tờ mờ sáng, thành phố vẫn còn mờ mịt, không thấy bóng người nào cả.
Lúc này họ chỉ muốn mau chóng trở về căn phòng ấm áp trong viện khoa học, tắm nước nóng, nghỉ ngơi thỏa thuê.
Dọc đường đi, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ không nói với nhau được một câu, cũng không nhìn đối phương. Liễu Phong Vũ nằm ở một bên trong khinh khí cầu, Đường Nhạn Khâu thì duy trì một tư thế trong vài giờ liền, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, hắn giật mình, kinh ngạc nói: “Đó là A Bố phải không?”
Trang Nghiêu đang ngủ gật, nghe thấy hai chữ A Bố thì bừng tỉnh, Đặng Tiêu cũng tỉnh lại, mấy người cùng nhau nhìn xuống qua cửa sổ bằng kính của khinh khí cầu. Bây giờ họ đang ở độ cao hơn ba trăm mét, có thể nhìn thấy rõ ràng đường xá trong thành phố, ngay cả con người cũng nhìn thấy được, có điều sẽ cực nhỏ. Trên mặt đất, một con mèo lớn màu trắng đang nhanh chóng chuyển động tới đây.
Đặng Tiêu hưng phấn thốt lên: “Là A Bố, đúng là A Bố rồi, A Bố tới đón chúng ta đấy!”
Trang Nghiêu ghé mắt vào cửa sổ, có chút sốt ruột hỏi nhân viên điều khiển: “Còn bao lâu nữa mới đến nơi?”
“Dự tính hai mươi phút.”
Họ bay ở trên trời, A Bố chạy theo khinh khí cầu ở dưới đất, nó là giống mèo có khả năng bật nhảy tốt, chạy giữa đống nhà cao tầng như giẫm trên đất bằng, không nhìn thấy mọi chướng ngại vật, cố chấp đuổi theo khinh khí cầu. Thậm chí họ còn nghe thấy tiếng kêu nôn nóng của A Bố.
Hơn mười phút sau, khinh khí cầu bắt đầu hạ xuống, bóng dáng A Bố càng ngày càng rõ ràng, càng lúc càng lớn, cho đến khi khinh khí cầu đáp xuống một bãi cỏ phía sau viện khoa học. A Bố lập tức nhào đến, không biết do nó quá nhớ họ hay do rất hứng thú với khinh khí cầu, hoặc cả hai đều có. Tóm lại, sự tấn công của A Bố khiến khinh khí cầu của họ ngả nghiêng trên thảm cỏ.
Trang Nghiêu mở cửa, hét lớn: “A Bố, đừng lắc nó nữa!”
A Bố đưa đầu đến cửa, Trang Nghiêu lập tức ôm lấy mũi nó, cười ha ha: “A Bố, A Bố, tao về rồi!”
Đặng Tiêu là người thứ hai nhảy ra khỏi khinh khí cầu, lao ập lên người A Bố: “A Bố, tao nhớ mày muốn chết!”
Mọi người lục tục bước xuống khỏi khinh khí cầu, A Bố lăn lộn trên mặt cỏ, dùng chân xoa xoa mỗi người trong họ, ưỡn bụng ra, kêu “meo meo” làm nũng.
Tùng Hạ lập tức nằm xuống người A Bố, dùng sức xoa bụng nó, cười to: “A Bố có nhớ bọn tao chứ.”
Liễu Phong Vũ cũng nằm trên người A Bố, hưởng thụ: “Giường nào cũng không ngủ thoải mái bằng A Bố.”
A Bố hưng phấn không kiềm chế được, lúc lăn lộn khiến mặt đất rung lên.
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi dẫn theo một đống người chạy tới.
“Chú!” Tùng Hạ đứng lên, vui mừng nhìn anh.
Nhìn thấy cháu, Tùng Chấn Trung thở phào một hơi, vui mừng nói: “Tốt quá, mọi người đã bình an quay về.”
Al vội bước đến trước mặt Đường Đinh Chi, ôm lấy hông anh, không chút kiêng dè hôn anh trước mặt mọi người. Nét mặt Đường Đinh Chi vẫn rất lạnh nhạt, giống như đã quen thói từ lâu rồi, còn trấn an xoa xoa đầu Al.
Đặng Tiêu hét lớn: “Chúng tôi về rồi, về rồiiiii.”
Tùng Hạ hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn Thành Thiên Bích, trong mắt tràn ngập vui sướng và cảm kích.
Họ đã về rồi, bình an quay về!
Bìa truyện “Kỷ Cambri trở lại” (xuất bản TQ).
Có ai vào mục lục “Kỷ Cambri trở lại” chú ý có gì khác không? Ngoài mục lục trở nên gọn gàng hơn thì còn một bức hình siêu bự nữa. Đấy là một trong những demo bìa truyện xuất bản bên TQ, cùng một hình cả, chỉ khác cái phần chèn bên dưới thôi, mình chọn hình đó vì phần bị chèn ít nhất, còn đây là bìa truyện xuất bản chính thức.
kycambritrolaicover
Khụ bonus gối ôm hình bạn Bích với A Bố (mình cũng muốn ơ ơ ơ ಥಥ)
a192531bjw1ej1u62c5g8j20it0p60v365c2fc8cjw1einunvambtj20da0hs40p