Trang Du bò dậy từ dưới đất, cười lạnh: “Hóa ra là vậy, đây chính là thay đổi mà tôi không tính đến, nguyên tố hóa, quả là được mở rộng tầm mắt.”
Chừng hai mươi phút sau, người được phái đi đã trở lại, vài người nâng một cái cáng rất lớn, trên cáng là một người đàn ông có cánh tay và chân được đặt trong cabin vô khuẩn màu trắng bạc ở dưới chăn, sắc mặt tái nhợt, còn đang hôn mê.
Cuối cùng trong nhóm người đó có hai ông bà khuôn mặt tiều tụy, đang hết nhìn đông lại nhìn tây, trong mắt tràn ngập chờ đợi.
“Ba, mẹ!” Liễu Phong Vũ khàn khàn gọi một tiếng, kích động chạy qua.
“Tiểu Vũ!” Hai người nhìn thấy con mình, đôi mắt lập tức đỏ ửng, ba người ôm chặt lấy nhau, khóc lóc thất thanh.
Tùng Hạ nhìn cảnh ấy, không nhịn được thấy mũi xon xót.
Người thân chia lìa một năm nay được đoàn tụ, nếu là trong thời đại văn minh thì cùng lắm là chuyện một tấm vé xe, nhưng trong thời đại tận thế thông tin tê liệt, ăn bữa hôm lo bữa mai này lại là giấc mộng cần trải qua vô số cực khổ, có được sức mạnh để tồn tại và điều động tiền tài nhân lực và thật may mắn thì mới có thể thực hiện. Người có đủ điều kiện như Liễu Phong Vũ thì vô cùng ít ỏi, bởi vậy qua một năm, chia lìa gần như đã thành vĩnh biệt.
Cảnh đoàn tụ ấy khiến mọi người không thể không cảm động.
Đặng Tiêu nhìn họ, mắt cũng đỏ ửng, nét mặt đầy hâm mộ, Giữ niềm mong đợi đôi khi cũng không phải chuyện tốt, nóng ruột nóng gan song lại không biết đối phương đang ở phương nào, cũng không biết đời này còn có cơ hội gặp lại hay không. Nỗi đau đớn này khiến người ta khó lòng chấp nhận.
Tùng Hạ ôm vai Đặng Tiêu, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Đặng, đừng khóc, nhất định sẽ tìm được mẹ cậu mà.”
Đặng Tiêu dụi dụi mắt: “Vâng, nhất định bà ấy còn sống, em nhất định sẽ tìm được mẹ.”
So với sự vui mừng của họ, Chu Phụng Lam vẫn còn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng mắt nhìn họ.
Từ Ưng nói giọng gầm gừ: “Còn muốn kéo dài đến lúc nào!”
Tùng Chấn Trung nhỏ giọng nói với Liễu Phong Vũ: “Đưa ba mẹ cậu vào trong với trợ lý của tôi đi.”
Liễu Phong Vũ lau nước mắt, biết tình thế căng thẳng, đây không phải chỗ ôn chuyện.
“Khoan đã!” Chu Phụng Lam quát: “Cậu Từ còn chưa chữa khỏi, chúng mày đã muốn đưa người đi? Đợi chữa xong cho cậu Từ mới được đưa đi.”
Mấy tay đàn em của Chu Phụng Lam chặn ở cửa thang máy, không cho ai vào.
Tùng Hạ nhìn dáng vẻ nhất quyết không tha của họ, điềm tĩnh nói: “Đưa bệnh nhân vào trong đi.”
Họ nâng Từ Hàng vào phòng bệnh, Từ Ưng cũng muốn vào theo song Tùng Hạ rất kiên quyết, không cho bất cứ ai vào, trực tiếp đóng cửa lại trước mặt Từ Ưng.
Từ Ưng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, khóe miệng Tào Tri Hiền lại nhếch một nụ cười nhạt, thấy Từ Ưng mất mặt, ông ta tất nhiên vui vẻ.
Sau khi vào phòng, Tùng Hạ mở cabin vô trùng, xem xét vết thương của Từ Hàng. Thành Thiên Bích đã chặt đứt rất gọn tay chân của Từ Hàng, tứ chi chỉ còn dính lại một chút da thịt, nhưng vết thương thế này dễ chữa hơn so với vết thương nổ lìa tay chân của Thành Thiên Bích, ít nhất không cần tái tạo tứ chi.
Tùng Hạ đưa năng lượng vào trong cơ thể Từ Hàng, nhìn thịt thối bong ra, vết thương mọc ra phần máu thịt mới, tứ chi bị chặt dần dần khép lại…
Không đến nửa tiếng, Tùng Hạ đã bước ra, gật đầu nói với Từ Ưng: “Xong rồi.”
Từ Ưng lao vào trong phòng bệnh, nhìn con trai tuy vẫn hôn mê nhưng thân thể đã lành lặn như cũ, thở ra một hơi thật dài.
Từ Hàng nằm trên cáng được nâng ra, đưa vào trong xe.
Tùng Chấn Trung điềm tĩnh nói với Từ Ưng: “Tư lệnh Từ, nếu cậu Từ đã khỏe, vậy tôi cần phải tiễn khách, đây là cơ quan nghiên cứu khoa học, không thích hợp với không khí căng thẳng như vậy.”
Ánh mắt sắc lạnh của Từ Ưng đảo qua mấy người ở đây, trong mắt tràn ngập cảnh cáo, ông ta đứng khoanh tay tại chỗ trong vài giây, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Trang Du cười nhẹ: “Phụng Lam, đi thôi.”
Đúng lúc này, Chu Phụng Lam đột nhiên đột ngột giơ tay, một luồng ánh sáng cực mạnh lóe lên khiến mọi người phải nheo mắt, tiếng sấm sét uỳnh uỳnh khiến người ta rùng mình, luồng sét cao áp ít nhất hơn một triệu volt đánh về phía Liễu Phong Vũ và ba mẹ hắn!
Liễu Phong Vũ kinh hãi nhưng hắn đã không kịp có bất cứ phản ứng gì nữa, trong đôi mắt hoảng sợ của ba người phản chiếu ánh sáng chói lòa.
Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu cách họ xa nhất vừa bước ra ngoài vội lao về phía họ. Trang Nghiêu và Tùng Chấn Trung mở trừng ánh mắt, bước sóng không thể nhìn thấy truyền vào thật mạnh trong bộ não của Chu Phụng Lam, Chu Phụng Lam đau đớn gào to một tiếng, ôm đầu quỳ xuống đất.
Nhưng tia sét kia vẫn không đổi hướng, bằng khí thế không thể ngăn cản bổ vào một nhà ba người.
Ngay trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, một cơn gió mạnh ập tới, mọi người trông thấy quần áo ba người bị xách lên, giống như có hai bàn tay vô hình kéo lấy quần áo họ, quẳng mạnh ba người ra ngoài. Tia sét dữ tợn kia đánh xuống nền đất, tạo thành một cái hố trên sàn nhà cứng rắn bằng đá cẩm thạch.
Tùng Hạ sợ tới mức hai chân như nhũn ra, nếu tia sét kia thật sự đánh trúng ba người, trái tim của họ có thể lập tức ngừng đập, cho dù là cậu cũng chưa chắc có thể cứu được. Nếu cảnh ấy thật sự xảy ra, bằng bất cứ giá nào, họ cũng sẽ khiến Hội Phụng Lam phải đền mạng.
Liễu Phong Vũ rốt cuộc đã phản ứng lại được, trong khoảnh khắc chạm đất, cánh tay hắn lập tức hóa thành một đóa hoa khổng lồ dày dặn lót dưới thân ba mẹ mình, toàn bộ đại sảnh tràn ngập mùi thối nồng đậm tanh tưởi. So với lúc đầu, tốc độ và phạm vi khuếch tán của Liễu Phong Vũ đã được nâng cao không chỉ mười lần.
Đặng Tiêu lao đến, một cước đạp đổ Trang Du đang đấu sóng điện não với Trang Nghiêu và Tùng Chấn Trung xuống đất. Đường Nhạn Khâu giang đôi cánh trắng, bằng tốc độ ảo ảnh bay đến trước mặt Chu Phụng Lam, tay nắm cung lớn, chân giẫm xuống ngực Chu Phụng Lam, một tay kéo căng dây cung, mũi tên sắc bén chỉ cách đôi mắt của Chu Phụng Lam tầm 3 cm, tên này nếu bắn ra, đầu Chu Phụng Lam sẽ nở hoa. Chu Phụng Lam ánh mắt sung huyết, thần sắc chật vật, sấm sét quanh người truyền dưới đế giày cao su của Đường Nhạn Khâu vang lên lách tách. Đường Nhạn Khâu gần như bị sấm sét bao bọc toàn thân, mái tóc và vạt áo của hắn không gió cũng bay, bất cứ lúc nào cũng trong mối nguy bị sét đánh thành than. Hai người trừng mắt lẫn nhau, một giây cũng không dám lơi lỏng.
Bên kia, nhóm Từ Ưng và tộc Long Huyết cũng giằng co căng thẳng, cục diện này khiến người ta không dám thở mạnh một hơi.
Sau một lúc lâu, Tào Tri Hiền mở miệng: “Đều thu tay lại đi, thế này còn ra gì nữa.”
Liễu Phong Vũ nâng dậy ba mẹ còn đang hoảng hồn, trong mắt tràn ngập đề phòng.
Trang Du bò dậy từ dưới đất, cười lạnh: “Hóa ra là vậy, đây chính là thay đổi mà tôi không tính đến, nguyên tố hóa, quả là được mở rộng tầm mắt.”
Tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh tượng kinh hồn vừa rồi, còn có hai cánh tay biến mất rồi lại hiện lên trong phút chốc của Thành Thiên Bích. Bí mật này đã không giấu được nữa, họ không ngờ rằng Trang Du lại nham hiểm như thế. Hắn dùng cách ấy để thử Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn Trang Du, mắt lộ hung quang.
Trang Du khoái trá cười to: “Tiểu Trang Nghiêu, con cũng may mắn thật, luôn nhặt được thứ tốt, ta thừa nhận về chuyện này thì con mạnh hơn ta một ít.”
Trang Nghiêu trợn hắn: “Đó là vì ông mãi chỉ nhặt được rác rưởi, còn không mau cút đi.”
Từ Ưng vẫn giữ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, điềm tĩnh nói: “Tiểu Trang, Tiểu Chu, đi thôi.”
Chu Phụng Lam trừng Đường Nhạn Khâu, Đường Nhạn Khâu cũng không chút yếu thế trừng lại, hai người chỉ cần hơi cử động là có thể đưa đối phương vào chỗ chết, trong thời điểm này, người khác nói gì cũng không thể khiến họ phân tâm.
Tùng Hạ đi qua, khẽ nói: “Tiểu Đường, thả hắn ta đi.” Tuy bây giờ ai trong số họ cũng đều muốn giết Chu Phụng Lam, nhưng nếu thật sự giết tên khốn này, phiền toái của họ sẽ lớn hơn nữa.
Đường Nhạn Khâu chậm rãi đứng thẳng dậy, bàn chân giẫm lên ngực Chu Phụng Lam cũng chậm rãi thu về, nhưng mũi tên đòi mạng kia vẫn nhắm vào mắt Chu Phụng Lam. Chu Phụng Lam cũng chậm rãi thu về năng lượng sấm sét, hai người giống như một bộ phim được quay chậm, từng chút từng chút một thu lại thế tiến công của mình.
Rốt cuộc, Đường Nhạn Khâu đã rời khỏi vòng vây sấm sét của Chu Phụng Lam, cũng buông cung xuống.
Chu Phụng Lam bò dậy, độc địa nhìn hắn nhưng không có hành động mạo muội gì nữa. Hắn lắc đầu một cái, trong mắt phủ đầy tơ máu, cảm giác bị sóng điện não tấn công hết sức khó chịu, nó giống như đầu đau muốn nứt ra, đôi mắt như thể sẽ nổ tung, thân thể bị đốt cháy từ bên trong vậy. Cho dù chỉ xảy ra trong thời gian chớp mắt một cái nhưng cũng đủ khiến hắn mất đi khả năng hành động. Một khi tạo cho kẻ địch cơ hội lợi dụng, một cái chớp mắt này cũng có thể tước đi mạng hắn.
Nhóm Từ Ưng rốt cuộc lục tục rời đi, lúc này mọi người mới thở phào một hơi.
Mấy người chạy đến bên cạnh Liễu Phong Vũ, Tùng Hạ nói: “Hai bác không sao chứ anh?”
Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Chỉ sợ thôi, không sao.”
Lúc này Tiểu Vương cũng chạy đến, đưa ba người họ lên xe, sắp xếp chỗ ở cho họ.
Tùng Chấn Trung nói: “Tiểu Thành, Tiểu Đường, hai cậu không sao chứ?”
Hai người lắc đầu, nhưng nét mặt đều có chút thâm trầm.
Tào Tri Hiền có chút tự hào nhìn con trai, khen: “Thiên Bích, con nhất định lợi hại hơn Chu Phụng Lam, sắc mặt Từ lão đầu cũng phải thay đổi, ha ha.”
Thần sắc của Trang Nghiêu có vẻ không được tốt: “Con bài chưa lật của chúng ta đã bị lộ một lá.”
Đường Đinh Chi nói: “Bị Trang Du biết khả năng nguyên tố hóa của Thành Thiên Bích cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, hắn sẽ đánh giá cao hơn sức mạnh của các cậu, tạm thời họ sẽ không dám làm càn nữa.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Ít nhất có thể khiến Trang Du yên tĩnh một thời gian.”
Tào Tri Hiền nói: “Nếu chuyện này tạm thời đã giải quyết, vậy tôi về trước. Nếu bên phía Trang Du và Chu Phụng Lam có rục rịch gì, bất cứ lúc nào cũng phải báo cho tôi.”
“Tư lệnh đi thong thả.”
Sau khi Tào Tri Hiền đi, Tùng Chấn Trung nói: “Chúng ta vào phòng họp nói chuyện đi.”
Mọi người đi theo Tùng Chấn Trung vào phòng họp, bất ngờ là bốn người của tộc Long Huyết cũng vào theo.
Đặng Tiêu đặt mông ngồi xuống ghế, hãy còn tức tối nói rằng: “Vừa rồi nếu giết Chu Phụng Lam thì tốt.”
Tùng Hạ thở dài: “Bây giờ vẫn chưa thể giết. Vừa rồi rất nguy hiểm, Tiểu Đường, cậu không sao chứ?”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Vừa rồi tôi quả thật muốn giết hắn, nhưng giết hắn sẽ xảy ra nhiều chuyện hơn.”
Trang Nghiêu nói: “May mà anh không động thủ, chúng ta vẫn chưa có căn cơ vững chắc ở Bắc Kinh, không thích hợp tranh đấu một mất một còn với hội Phụng Lam. Điều trọng yếu nhất là anh cũng có khả năng sẽ bị sét đánh chết.”
Tùng Hạ cười khổ: “Đúng vậy, vừa rồi rất nguy hiểm, Tiểu Đường bị bọc trong phạm vi tia sét, tóc tai cũng dựng thẳng đứng hết lên.”
Đặng Tiêu nói: “Vừa rồi Đường ca giống như thiên sứ á, cánh màu trắng, toàn thân lấp lánh ánh vàng, wow, em cũng muốn có cánh.”
Đường Đinh Chi hào hứng nói: “Tôi có thể giúp cậu, chỉ cần cậu đồng ý phối hợp với thí nghiệm của tôi.”
Trang Nghiêu gõ bàn, nhíu mày: “Các anh cũng vào đây làm gì?”
Thẩm Trường Trạch nói: “Lúc mấy người vừa đến Bắc Kinh, không phải đưa ra khái niệm tu luyện và hạt nhân năng lượng sao? Bây giờ phương pháp tu luyện đã thông dụng ở Bắc Kinh, tôi cũng luôn dùng nó. Gần đây, tôi cảm giác hạt nhân năng lượng của mình càng ngày càng đầy, chỉ sợ đã gần đến ‘cấp hai’ như lời mấy người nói.”
Tùng Hạ nói: “Ồ? Cậu cũng gần cấp hai. Cảm giác thân thể có biến hóa gì không?”
“Có, tốc độ hấp thu năng lượng càng ngày càng chậm, chậm hơn trước kia ít nhất một nửa.”
Tùng Hạ nói: “Quả thật là dấu hiệu gần tới giới hạn, tôi sẽ đưa lại phương pháp đột phá lên cấp hai cho giáo sư Tùng. Chú, đến lúc đó tùy chú phát tán ra ngoài, về phần có thể tránh cho những người này nổ tan xác mà chết hay không, cháu cũng không chắc chắn.”
Nét mặt Thẩm Trường Trạch có chút nặng nề vì những ví dụ động vật do tiến hóa quá độ mà cuối cùng nổ tan xác còn rõ ràng trước mắt. Trong lòng mỗi người trong họ đều rõ ràng, nếu không thể ngăn cản năng lượng Cambri thì đó chính là số phận cuối cùng của tất cả dị nhân, khác nhau ở chỗ sớm muộn mà thôi.
Tùng Hạ an ủi: “Thiên Bích đã thành công đột phá cấp hai, có lẽ từ cấp một lên cấp hai vẫn tương đối an toàn, bây giờ chúng tôi cũng không thể xác định động vật đã nổ tung tại giai đoạn cụ thể nào nên cậu đừng quá lo lắng.”
Thẩm Trường Trạch gật đầu, Thiện Minh xoa xoa đầu hắn: “Đừng lo, nhất định không chết được đâu.”
Sau khi thảo luận xong chuyện này, tộc Long Huyết liền rời đi.
Sau khi họ đi, Tùng Chấn Trung lấy kính xuống, mệt mỏi nhéo nhéo sống mũi: “Chuyến đi Đông Bắc sắp tới, sấm sét vốn có thể phát huy công dụng rất lớn, thế nhưng bây giờ mọi người không thể đồng thời chấp hành nhiệm vụ với hội Phụng Lam. Chu Phụng Lam có sức mạnh rất lớn nhưng gần như không hợp với tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Bang phái hắn miễn cưỡng có thể hợp tác duy nhất chỉ có Lục Đạo Hoàng Tuyền.”
Tùng Hạ nói: “Hình như với ai thì Lý Đạo Ái đều có quan hệ không mặn không nhạt.”
“Phải, đây chính chỗ lợi hại của hắn, không khoe khoang, không tranh quyền, luôn duy trì khoảng cách nhất định với quân đội, với viện khoa học, với các tổ chức dị nhân khác. Hắn là người khiến bọn chú bớt lo, đương nhiên cũng là người khó điều khiển nhất. Có điều, sức mạnh của Lý Đạo Ái quả là rất đáng tin, hơn nữa lúc trước hắn là cảnh sát, có vài phần chính khí. Hợp tác với người này thì không cần lo lắng đến chuyện bị đâm lén sau lưng.”
“Cho nên chúng cháu sẽ đi Đông Bắc với hắn?”
Tùng Chấn Trung nói: “Chuyện này còn cần thương lượng, cũng phải xem sắp xếp nhiệm vụ gần đây của họ, có điều chú hy vọng lần này Lý Đạo Ái sẽ đi cùng mọi người chứ không phải Diêu Tiềm Giang. Diêu Tiềm Giang khá thâm trầm, không thích hợp với hợp tác cho lắm.”
Trang Nghiêu nói: “Về vấn đề bố trí nhân viên, chúng ta vẫn còn thời gian tiếp tục suy xét, trước mắt chuyện quan trọng nhất là để ba người tới giới hạn an toàn đột phá cấp hai.”
Tùng Chấn Trung kinh ngạc: “Ngoại trừ Thẩm Trường Trạch thì còn có ai?”
“Đường Nhạn Khâu với Liễu Phong Vũ.”
“Hy vọng sau khi đột phá cấp hai, năng lực của ba người này có thể tăng lên nhiều, nhìn biến hóa của Tiểu Thành, tôi rất chờ mong về họ.”
“Nhất là Thẩm Trường Trạch.” Trang Nghiêu nói: “Nếu Thành Thiên Bích có thể nguyên tố hóa, theo lý thuyết anh ta cũng có thể. Sau khi lần lượt đột phá cấp hai, các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chắc hẳn đều có khả năng nguyên tố hóa.”
Mọi người nghĩ đến dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên lợi hại đều sẽ nguyên tố hóa, cảm thấy áp lực hơi lớn. Nếu là người phe mình hoặc là những người nước sông không phạm nước giếng tất nhiên là chuyện tốt, nhưng là đối thủ một mất một còn như Chu Phụng Lam thì đối phương mạnh lên chút nào, với họ mà nói đều là uy hiếp.
Tùng Hạ nhìn đôi mắt thâm đen của Tùng Chấn Trung, có chút không đành lòng: “Chú, chú một đêm không ngủ rồi, mau về nghỉ ngơi một lát đi, có gì thì đến chiều nói tiếp.”
Tùng Chấn Trung suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, sức sống tế bào não của chú giảm xuống, không tiện suy nghĩ nhiều.” Anh đeo kính lại: “Chú về nghỉ mấy tiếng, đến chiều cháu sắp xếp phương pháp đột phá cấp hai rồi giao cho chú.”
“Vâng.”
Sau khi Tùng Chấn Trung đi, mọi người cũng đều cảm thấy mệt mỏi. Ai cũng một đêm chưa ngủ, sáng sớm hôm nay lại trải qua cuộc so tài kinh tâm động phách như vậy, bây giờ mọi chuyện đã tạm thời trôi qua, ai cũng có chút mệt mỏi.
Tùng Hạ nói: “Chúng ta cũng về phòng ngủ một giấc chứ?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Tôi đến sân huấn luyện.”
Đặng Tiêu nói: “Em cũng đi.”
Tùng Hạ ngại không dám nói mình muốn ngủ, đành phải nói: “Vậy tôi đến lớp học.”
Trang Nghiêu nói: “Tôi cần ngủ bù, tôi đang lớn, không thì không cao được.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi… Tôi đi thăm Liễu Phong Vũ.”
Tùng Hạ nói: “Cũng tốt, mang theo chút thức ăn, an ủi họ.”
Mọi người đi rồi, Đường Nhạn Khâu xuống lấy chút thức ăn rồi lên lầu.
Phòng của Liễu Phong Vũ ở cách vách phòng hắn, nơi này cách âm rất tốt, hắn đi gần tới cửa mới nghe thấy bên trong mơ hồ có tiếng khóc. Hắn đứng do dự trước cửa hồi lâu, không biết có nên gõ cửa hay không, cứ thế đứng ngẩn ra trước phòng. Đợi một lúc sau, khi tiếng khóc bên trong đã dứt, hắn mới gõ cửa.
Liễu Phong Vũ mở cửa, hắn đôi mắt đỏ ửng, có chút bất ngờ nhìn Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu nâng khay: “Không biết họ đã ăn cơm chưa?”
Liễu Phong Vũ mỉm cười: “Tiểu Vương đưa thức ăn đến rồi, cậu vào đi.”
Đường Nhạn Khâu không được tự nhiên đi vào, ba mẹ Liễu Phong Vũ nhìn hắn, cười thân thiện: “Chào cháu.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Cháu chào hai bác, khiến hai bác hoảng sợ rồi.”
Liễu Phong Vũ nói: “Ba, mẹ, cậu này là Đường Nhạn Khâu, con vừa nói với ba mẹ.”
Ông Liễu nói: “Nói rồi nói rồi, Tiểu Đường, cám ơn cháu đã chăm sóc con trai hai bác.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Không khách khí, mọi người chăm sóc lẫn nhau.”
Liễu Phong Vũ nói: “Ba, mẹ, hai người mau ăn cơm đi.”
Họ quả thật đã đói bụng, ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm.
Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ thì ra ngoài ban công, đóng cửa sổ sát đất lại. Liễu Phong Vũ yên lặng nhìn hắn: “Chuyện hôm nay, cám ơn cậu.”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Anh nên cám ơn Thiên Bích.”
“Tôi cám ơn mỗi người các cậu.” Liễu Phong Vũ nhìn thoáng qua ba mẹ đang ăn cơm: “Tôi vốn tưởng rằng không thể tìm được họ nữa…”
Đường Nhạn Khâu nói: “Anh rất may mắn, họ ở đây sẽ rất an toàn, sau này anh không phải lo nữa.”
Liễu Phong Vũ mỉm cười nhìn hắn: “Cậu học cả cách an ủi rồi cơ à, học ai thế.”
Đường Nhạn Khâu không được tự nhiên nói: “Có gì… mà phải học.”
“Lời cậu nói lúc trước còn tính không?”
“Cái gì?”
“Cậu đồng ý với Nhạn Cẩn, bảo vệ tôi, cũng bảo vệ ba mẹ tôi, còn tính không?”
Đường Nhạn Khâu nghiêm túc đáp: “Tính.”
Liễu Phong Vũ cười nói: “Vậy tôi hời to rồi.” Cười xong, nét mặt hắn nghiêm túc vài phần: “Đường Nhạn Khâu, tôi không cần cậu bảo vệ tôi, tôi có thể tự lo cho mình, nhưng sau này ngộ nhỡ… ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi chăm sóc ba mẹ tôi. Ví dụ như, nếu tôi không còn, cậu hãy đưa họ về Đường gia, chỗ đó an toàn hơn ở đây.”
Đường Nhạn Khâu cau mày: “Đừng nói những lời không may.”
“Đây không phải lời không may, ai cũng có ít nhiều chuẩn bị mà, ai dám nói mình có thể sống lâu trăm tuổi chứ.”
Đường Nhạn Khâu quay mặt đi, trong lòng chợt tràn ngập phiền muộn.
Liễu Phong Vũ đột nhiên đổi sang âm điệu trêu chọc: “Chuyện tôi nói ngày đó cũng tính.”
“Hả?” Đường Nhạn Khâu quay đầu lại.
Liễu Phong Vũ ghé sát vào hắn, nhẹ nhàng thổi thổi vào mặt hắn: “Lấy thân báo đáp.”
Sắc mặt Đường Nhạn Khâu đỏ lên, lui mạnh về sau một bước.
Liễu Phong Vũ cười ha ha: “Sao cậu có thể thú vị như thế chứ.”
Đường Nhạn Khâu bực bội nhìn hắn một cái: “Tôi đến sân huấn luyện.”
Liễu Phong Vũ nói: “Đi đi, tôi ở với họ thêm một lát, sau đó cũng đi.” Hắn duỗi duỗi cánh tay: “Nhất định phải trở nên lợi hại hơn mới được.”
Con người cũng vì có điều vướng bận nên mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn.