Trang Nghiêu nheo mắt lại: “Thứ cám dỗ nhất trong thời đại này chính là chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Tùng Hạ bắt đầu tập trung tinh lực vào chín que hương kia.
Cây cung của Đường Nhạn Khâu dài 1.5 mét, chín que hương này nối vào với nhau thì vừa vặn có thể dùng. Lúc trước vì tìm kiếm dây cung thích hợp cho Đường Nhạn Khâu mà Trang Nghiêu cũng phải phát sầu, thậm chí còn định phái người về Đường gia tìm kiếm một chút. Kết quả còn chưa kịp hành động thì họ đã mang mấy thứ này về từ tháp Đại Nhạn, chuyện này không thể không nói là sự trùng hợp hoàn mỹ.
Khi bắt đầu cảm nhận chúng, Tùng Hạ phát hiện trong que hương còn lưu lại năng lượng Hỏa cực kỳ mỏng manh. Theo lý mà nói thì sau khi động vật mang năng lượng tử vong, năng lượng sẽ mất dần trong vài giờ, nếu qua một ngày thì năng lượng không có giá trị hấp thu, nhưng nó không có nghĩa là năng lượng sẽ hoàn toàn biến mất. Có điều đã trải qua ngàn năm mà còn có thể giữ lại một chút năng lượng, không khỏi là chuyện hết sức thần kỳ.
Tùng Hạ quyết định bổ sung thêm năng lượng Hỏa cho chúng. Chuyện cậu đã làm nhiều nhất là dùng năng lượng để thay đổi hình dạng vật thể và mật độ phân tử, những sự cải tạo khác tuy cũng từng thử nhưng không thạo bằng hai loại cải tạo này. Nhưng nếu muốn chắp nối vật thể, hơn nữa chắp nối từ phương diện phân tử, khiến chúng trở về trạng thái nguyên thủy khi chưa bị chặt đứt thì cậu chưa từng thử. Cậu đặt hai que hương lại với nhau, cẩn thận đưa năng lượng vào bên trong, muốn dùng cách cậu vẫn dùng để tái tạo chữa trị vết thương cho con người để nối chúng lại. Dù sao thì nếu là gân người đứt thì phương pháp này của cậu có thể xúc tiến tái sinh tế bào, khiến chúng tự động khép lại. Nhưng sau khi thử thì Tùng Hạ phát hiện cách này không được vì chỗ gân này đã chết, không thể tái sinh tế bào, tất nhiên cũng không thể tự động chắp lại.
Xem ra, chỉ có thể coi chúng là chất liệu để chắp nối.
Tùng Hạ dùng hết cả một ngày vùi mình trong phòng thí nghiệm, không ngừng thí nghiệm. Phần lớn thời gian của cậu dùng để xử lý que hương, đồng thời cũng chia ra thời gian để lên lớp và huấn luyện thể năng.
Hiện giờ, những người khác cũng đều hết sức bận rộn.
Mỗi ngày mọi người đều phải làm hai chuyện, một là huấn luyện thể năng, hai là tu luyện hạt nhân năng lượng. Ngoại trừ những chuyện đó, Trang Nghiêu bắt đầu đặt ra chương trình huấn luyện độc lập cho mỗi cá nhân, đồng thời cũng tạo ra vũ khí thích hợp cho mọi người.
Nó cho Thành Thiên Bích một góc riêng trong sân huấn luyện, thả một quả cầu sắt lớn nặng hai tấn để Thành Thiên Bích mỗi ngày chém và khắc chữ lên quả cầu. Lưỡi đao gió của Thành Thiên Bích chém thịt chém gỗ tất nhiên là đánh đâu thắng đó, nhưng khi gặp phải sắt thép, rõ ràng là lực bất tòng tâm. Dù sao thì gió là vô hình, bản thân nó vốn không có khả năng chém gọt, là Thành Thiên Bích đã cho nó tốc độ và cường độ để nó có thể chém lìa vật thể, nhưng nếu muốn chém đứt sắt thép thì thật là quá khó khăn, nhất định phải cần một góc độ vô cùng chính xác, đưa vào ngọn gió vô cùng mạnh mẽ và lợi hại, đồng thời phải có tốc độ phá sắt trong nháy mắt. Khắc chữ là để rèn luyện độ chính xác khi khống chế sức gió, chém bổ để rèn luyện tốc độ và cường độ. Thành Thiên Bích không nói một lời thừa thãi, ngày ngày luyện tập với quả cầu sắt này. Lúc đầu, hắn chỉ có thể khắc những con chữ mờ nhạt trên bề mặt quả cầu, hơn nữa lại trầy trật cong vẹo. Càng luyện tập, thương tổn mà hắn có thể tạo ra trên bề mặt cầu sắt càng ngày càng sâu.
Hai người Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ vì sắp đột phá cấp hai nên một nửa thời gian trong ngày đều để bế quan tu hành, nửa thời gian còn lại thì tiến hành khóa huấn luyện của mình.
Bài huấn luyện thông thường mỗi ngày của Đường Nhạn Khâu là huấn luyện lực cánh tay và bắn tên, hai phần này không cần Trang Nghiêu chỉ dạy, hắn ba tuổi đã bắt đầu tập võ, không một ngày trễ nải rèn luyện, biết làm thế nào để khiến thể năng và kỹ thuật của mình trở nên tốt hơn. Có điều Trang Nghiêu gia tăng thêm cho hắn kế hoạch huấn luyện của dị nhân tiến hóa ngược lớp chim, cho hắn rèn luyện khả năng phi hành và thị lực, đồng thời chế tạo cho hắn những môi trường có chướng ngại vật, để hắn nhắm mắt lại, huấn luyện khả năng rađa, mục đích là dùng thủ đoạn huấn luyện kích thích hắn tiến hóa ngược ra khả năng rađa của chim chóc. Cách thức để kích thích tiềm năng này vô cùng hữu hiệu, các phương hướng tiến hóa của sinh vật đều vì muốn thích ứng với hoàn cảnh để sống tốt hơn khi có một nhu cầu về phương diện nào đó để sinh tồn, giống loài sẽ tự động phát triển theo phương hướng tiến hóa ấy. Chẳng qua bình thường thì sự tiến hóa như thế cần lấy đơn vị thời gian là vạn năm, trải qua vô số cố gắng phi thường mới có thể hoàn thành nhưng trong thời đại tận thế điên cuồng này, tất cả động thực vật biến dị chỉ mất một năm để tiến hóa còn biến thái hơn cả hàng triệu năm của kỷ Cambri. Cho nên Đường Nhạn Khâu muốn cưỡng chế tiến hóa ra khả năng rađa trong một thời gian ngắn cũng không phải chuyện khó. Đợi đến khi Đường Nhạn Khâu có thể tiến hóa ra được khả năng nghịch thiên này, hắn sẽ không cần dùng mắt để nhìn nữa, mỗi một tế bào trên cơ thể đều là đôi mắt của hắn. Hắn có thể cảm giác bất cứ vật sống và vật chết gì chung quanh mình, có thể bắn ra mũi tên trí mạng còn nhanh hơn cả trước kia.
Khóa huấn luyện của Liễu Phong Vũ thì khá đặc biệt, phương diện huấn luyện thể năng thì hắn có thể cùng tiến hành với mọi người, còn huấn luyện khả năng biến dị, Trang Nghiêu cho hắn một mình đi tìm một phòng huấn luyện nhỏ hơn một chút. Dù sao thì dịch tiêu hóa của hắn cũng có tính ăn mòn, còn có thể phát tán vũ khí sinh học đẳng cấp là mùi thối, nếu huấn luyện cho hắn ngay trong sân huấn luyện ngầm thì tất cả mọi người sẽ sặc mùi ngất xỉu. Liễu Phong Vũ rất hài lòng, hắn cũng không muốn cho bất cứ ai biết khả năng của mình. Khóa huấn luyện của hắn chủ yếu là điều khiển mùi thối và nồng độ dịch tiêu hóa, Trang Nghiêu đã chuẩn bị vật thể với cường độ bất đồng, ít nhất hàng trăm thứ, từ miếng bọt biển mềm mại nhất đến sắt thép cứng rắn nhất. Để huấn luyện các gai dằm trên đóa hoa, Trang Nghiêu cũng thiết kế cho hắn một khóa huấn luyện về độ chính xác đâm thủng. Mỗi lần Liễu Phong Vũ rời khỏi sân huấn luyện thì trong một thời gian rất dài, không ai dám bước vào. Nhưng chuyện kỳ quái là hắn chỉ cần ngừng tỏa mùi thối, thay quần áo là trên người không còn bất cứ mùi gì, chỉ có điều hắn có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, mỗi lần huấn luyện xong đều phải tắm rất lâu, sau đó xức nước hoa rồi mới cảm thấy mình có thể gặp người khác.
Khóa huấn luyện của Đặng Tiêu lại càng phức tạp hơn một chút. Do cậu ta là chiến đấu viên cận chiến nên nhất định phải có khả năng chiến đấu đủ tốt, bằng không cho dù có sức mạnh và tốc độ thì vẫn rất có khả năng ngay cả cái đuôi của kẻ địch cũng không bắt được, bởi vậy khóa huấn luyện của Đặng Tiêu hoàn toàn là quân sự hóa. Trang Nghiêu cố ý tìm hai lính đặc chủng làm huấn luyện viên, thay nhau ra trận huấn luyện. Ngoại trừ huấn luyện cách chiến đấu, một nửa thời gian Đặng Tiêu còn phải thực hiện khóa huấn luyện của dị nhân tiến hóa ngược lớp bò sát lưỡng cư. Lượng công việc trong phương diện này cũng khá lớn. Ví dụ, mỗi ngày Đặng Tiêu đều phải bò trên trần nhà trơn tuột ít nhất một tiếng để rèn luyện khả năng bò sát bất chấp trọng lực. Kiểu bò sát này cực kỳ tiêu hao thể lực vì cơ thể cậu ta nặng hơn 150kg, nếu chỉ trông cậy vào miệng hút ở tứ chi chống đỡ thân thể nặng như vậy thì có thể tưởng tượng tứ chi phải gánh vác khối lượng nặng đến thế nào. Bởi vậy mà mọi người có thể nhìn thấy cảnh một con thằn lằn khổng lồ ngày ngày bò tới bò lui trên đầu mình, đôi khi lại vừa bò vừa gào trưa nay và tối nay muốn ăn cái gì Ngoài ra, Trang Nghiêu yêu cầu Đặng Tiêu phải huấn luyện khả năng biến thân của từng bộ phận, ví dụ như bằng hình thái loài người mà sử dụng làn da, cái đuôi hoặc miệng hút đã cường hóa, như vậy có thể tiết kiệm năng lượng một cách hữu hiệu. Thỉnh thoảng Đặng Tiêu cũng không cần hoàn toàn biến thân mới có thể đạt được mục đích, cậu ta cũng có khả năng cường hóa một vài bộ phận, có điều khống chế rất kém, cũng chẳng bao giờ rèn luyện Bài huấn luyện Đặng Tiêu ưa làm nhất là huấn luyện đổi màu, chính là tiến hóa ngược ra khả năng của tắc kè hoa, để cậu ta đứng trong một căn phòng chỉ có một màu, không ngừng ám thị mình phải dung nhập vào môi trường, bởi vì bài huấn luyện này không cần cử động nên cậu ta có thể nhàn hạ. Qua một hơn tuần huấn luyện, rốt cuộc Đặng Tiêu có thể khiến làn da của mình nhạt dần về một màu sắc nào đó Bài huấn luyện khiến cậu khó chịu nhất là Trang Nghiêu ép cậu tiến hóa ngược ra độc tố thần kinh. Để đạt được mục đích này, mỗi ngày cậu đều phải bị tiêm vào một liều thuốc độc liều lượng nhỏ khiến tế bào thân thể chống lại chất độc, kích thích cơ thể cậu phân bố nọc độc. Do độc tố loại thần kinh tạo ra cơn đau có kích thích khá lớn với hệ thống thần kinh của con người nên mỗi lần Đặng Tiêu đều đau đến kêu to. Sau mười ngày đau đớn, rốt cuộc đã có hiệu quả. Tóm lại, Đặng Tiêu mệt đến nỗi mỗi ngày gần như là bò về phòng, lượng cơm ăn gấp bội so với bình thường.
Về phần Trang Nghiêu, mỗi ngày ngoại trừ tiến hành rất nhiều thí nghiệm, thỉnh thoảng nó còn giám sát họ huấn luyện và nghiên cứu vũ khí phù hợp với khả năng từng người, còn phải rút ra một khoảng thời gian để tu luyện, bận rộn đến độ mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi bốn, năm tiếng, nửa tháng mà đã gầy sọp hẳn đi.
Ở cách vách, Long Huyết nhân và lính đánh thuê cũng đang cường hóa bản thân bất kể ngày đêm trong sân huấn luyện. Trong một góc nào đó nơi họ không nhìn thấy, Diêu Tiềm Giang, Lý Đạo Ái, thậm chí là cả Chu Phụng Lam, Ngô Du và rất nhiều rất nhiều kẻ mạnh chẳng phải bạn cũng chẳng phải thù, đều đang không ngừng khiến mình trở nên mạnh hơn.
Hai mươi ngày sau, qua vô số lần thất bại, tiêu hao số năng lượng không thể kiểm kê, rốt cuộc Tùng Hạ đã thành công khiến hai que hương dung hợp lại hoàn mỹ. Cậu sợ mình quên mất vừa làm thế nào nên chuyện đầu tiên không phải báo tin vui mà là nhào đến máy tính, nhanh chóng dùng ngôn ngữ của mình ghi chép lại phương pháp tỉ mỉ khống chế năng lượng và cải tạo phần tử vừa rồi của mình. Sau đó, cậu gọi điện cho Trang Nghiêu, kêu nó đến thí nghiệm xem hai que hương này có được kết hợp đạt chuẩn hay không.
Trang Nghiêu đến nơi rất nhanh, cầm lấy que hương kia. Nhìn bên ngoài không thấy giữa chúng có bất cứ dấu vết chắp nối nào, hoàn toàn giống như là một que vậy. Nó đặt que hương tới dưới kính hiển vi, cẩn thận quan sát hồi lâu mới nói: “Không tồi, mật độ kết hợp đạt tới 80%.”
Tùng Hạ nghe vậy, có chút thất vọng: “Vẫn không được.”
“Thế là dùng được rồi, chỉ là không đủ hoàn mỹ. Có điều muốn kết nối tiếp thì khó, nhưng thay đổi mật độ phần tử là điểm mạnh của anh, chỉ cần hao phí thêm một chút thời gian, nhất định anh có thể khiến chúng biến về trạng thái không bị chia cắt.”
Tùng Hạ xoa xoa cái đầu hơi choáng: “Phải, cậu nói đúng, tôi hơi hồ đồ. Tôi sẽ kết nối chín que hương này lại, sau đó lại tiến hành cường hóa mật độ phần tử tới từng tiếp điểm.”
“Phải, anh hãy nhớ rằng chỉ cần đạt tới mật độ phần tử bằng của que hương là có thể thu tay lại, nếu mật độ tại tiếp điểm quá lớn thì bất lợi cho Đường Nhạn Khâu giữ lực cân đối. Hơn nữa, đây dù sao cũng là thứ đồ độc nhất vô nhị, tôi sợ sẽ tạo thành tổn thương gì với nó.”
“Yên tâm, tôi hiểu mà. Giờ có cần nói cho Tiểu Đường không?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Có thể, trong 20 ngày này tất cả mọi người đều huấn luyện rất vất vả, nói cho anh ta tin tốt này, sau đó mọi người nghỉ ngơi nửa ngày, chúng ta đưa A Bố ra ngoài ăn cơm dã ngoại.”
Trên gương mặt mệt mỏi của Tùng Hạ có một vẻ tươi cười: “Hay quá, nhất định mọi người sẽ rất vui.” Cậu nhanh chóng gọi điện đến sân huấn luyện, sau đó lại gọi cho phòng bếp để họ chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị xe cộ cho họ.
Mười phút sau, bốn người còn đang chiến đấu gian khổ trong sân huấn luyện đều về tới khu 3. Vừa thấy Tùng Hạ, Đặng Tiêu đã kêu khóc: “Tùng ca, rốt cuộc em đã được nghỉ rồi, cám ơn anh, em sắp mệt ngu người rồi.”
Tùng Hạ nén cười, vỗ vỗ vai cậu: “Không phải đang cho cậu nghỉ sao, mấy ngày nay mọi người đều vất vả, lát nữa chúng ta dẫn A Bố và mang thức ăn ngon ra ngoài chơi.”
Đặng Tiêu cảm động suýt nữa thì quỳ lạy cám ơn trời đất. Đã bốn, năm ngày không được gặp A Bố, ngày thường cứ huấn luyện xong là cậu đã mệt đến nỗi chỉ có thể há miệng ăn cơm, ăn xong bò thẳng về phòng ngủ, ngay cả mở cửa sổ hôn gió với A Bố cũng không có hơi sức đâu mà làm.
Liễu Phong Vũ móc gương ra ngắm khuôn mặt tuấn tú của mình, thở dài: “Rốt cuộc được nghỉ một lát rồi, gần đây mệt quá, da mặt nhăn lại hết cả. Đúng rồi, A Thanh lại mở một thẩm mỹ viện nữa, tối anh qua đó Spa toàn thân.”
Trang Nghiêu đen mặt: “Anh có biết gần đây anh xài bao nhiêu tiền rồi không?”
Liễu Phong Vũ chẳng buồn để ý: “Bao nhiêu?”
“Con số tôi không nói, dù sao anh cũng không hiểu nó lớn thế nào. Hai mươi ngày này mọi người sống trong sân huấn luyện, một xu cũng không tốn, anh lại tha về một đống đồ vô dụng, còn kêu Tiểu Vương chuẩn bị riêng cho anh một phòng để trưng quần áo.”
Liễu Phong Vũ cười nói: “Không phải chúng ta không thiếu tiền sao? Đúng không, Tiểu Hạ.” Liễu Phong Vũ chớp mắt với Tùng Hạ, đuôi mắt mang theo phong tình nồng đậm, hết sức quyến rũ.
Tùng Hạ tính cách mềm mỏng, đối với kẻ địch thì còn có thể kiên cường một chút, nhưng đối với người nhà thì gần như bó tay, chỉ có thể ngây ngô cười nói: “Vâng, tàm tạm, không thiếu.”
Trang Nghiêu lườm Liễu Phong Vũ: “Đây không phải vấn đề thiếu tiền hay không, tôi sẽ không để Tùng Hạ lãng phí năng lượng vô ích cho anh mua quần áo mua nước hoa mua mĩ phẩm dưỡng da. Từ hôm nay trở đi, tiền tiêu vặt của mỗi người đều phải giới hạn, anh cũng không ngoại lệ.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi, đè đầu Trang Nghiêu xuống, nheo mắt: “Thằng nhóc này, muốn ăn đập đấy hả.”
Trang Nghiêu đẩy tay hắn ra: “Ai kêu anh không biết điều độ.”
Liễu Phong Vũ hừ mũi ra một tiếng, trong lòng cũng không coi sự uy hiếp của Trang Nghiêu ra gì, dù sao thì tiền tiêu vặt của Đường Nhạn Khâu hắn cứ lấy dùng là được, gã ngốc này căn bản không tiêu tiền, tiền của Đặng Tiêu cũng có thể lừa được, thằng nhỏ đó chỉ cần mua chút thức ăn ngon ra dụ là được, tiền của Tùng Hạ và Thành Thiên Bích cũng có thể mượn dùng, không trả là được, như vậy tính ra chắc là cũng đủ rồi.
Mọi người căn bản không biết tiền tiêu vặt của mình đã bị Liễu Phong Vũ suy tính để ngấm ngầm chiếm đoạt, tách ra về phòng tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài thư giãn một lát.
Tiểu Vương dẫn người theo chuyển đến cho họ nguyên liệu nấu ăn tươi sống bằng xe điện, cười nói: “Lộ Bá của mọi người đang được vận chuyển từ Lạc Dương đến đây, có lẽ chừng nửa tháng nữa là đến nơi, nói trước, chi phí xăng dầu mọi người phải tự trả đấy.”
Tùng Hạ cười nói: “Yên tâm, nhất định trả hết.”
Họ đều rất có cảm tình với Lộ Bá, tuy trong xe luôn nồng mùi xăng có thể cả đời cũng không bay hết được, nhưng dù sao nó cũng đã đi cùng họ gần một năm, chở họ qua vô số chướng ngại trên đường. Dù thế nào đi chăng nữa thì họ cũng muốn đưa nó về Bắc Kinh, Trang Nghiêu còn định dựa vào nguyên vật liệu tiên tiến ở đây để cải tạo nó.
Mọi người đi tìm A Bố, A Bố hưng phấn lăn lộn đầy đất, trong khoảng thời gian này nó rất cô đơn, chẳng ai có thời gian chơi với nó, ngày ngày quanh quẩn trong khoảng sân với nó mà nói thì quá nhỏ của viện khoa học, đại khái là tâm trạng không tốt, lượng cơm ăn ít đi một chút, người gầy hẳn đi.
Đường Nhạn Khâu lái xe, những người khác ngồi trên người A Bố, đi về hướng sân sau của viện khoa học.
Sân sau của viện khoa học bây giờ gần như đã biến thành một thảo nguyên, nơi này vốn là một mảnh đất trống rất lớn dùng để tích trữ máy móc thiết bị cỡ lớn và là nơi cho máy bay hay trực thăng lên xuống bây giờ do không có người sống, lại thiếu xử lý nên cỏ dại mọc rất tốt. Họ chỉ tốn hơn mười phút để đi đến sân sau, chẳng khác nào tiến vào một khu rừng, vừa bí ẩn vừa yên lặng.
Tìm một bóng râm đại thụ, mọi người bắt đầu phân công hợp tác, Trang Nghiêu và Đặng Tiêu chơi với A Bố, Liễu Phong Vũ ngủ bù dưỡng da, ba người khác thì dựng giá nướng thịt, bắc nồi lớn, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho họ và A Bố, bận rộn dễ sợ.
hắc cảnh – anh 2…
Nửa tiếng sau, Tùng Hạ nướng cho A Bố một con cá lớn, cũng đặt các loại thịt và rau củ cho họ ăn lên giá nướng, bên cạnh đống lửa thì đặt hai cái nồi lớn, một nồi là súp Borsch [181] của họ, một nồi là món canh cá A Bố thích ăn nhất, ăn bao nhiêu cũng không ngán.
[181] Súp Borsch: Một món súp có nguồn gốc ở Ukraina. Ở đa số các nước, thành phần chính cho món ăn này là củ cải đường khiến nó có màu đỏ tía. Ở một số nước khác, cà chua mới là thành phần chính còn củ cải đường là nguyên liệu thứ hai.
Borscht-Beet-and-Chicken-Soup-by-PictureTheRecipeTùng Hạ nhanh nhẹn xử lý thức ăn, cho dù trên trán toàn mồ hôi nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Không cần quay đầu lại, cậu cũng có thể nghe thấy tiếng cười lớn vô tư lự của Đặng Tiêu và tiếng kêu “meo meo” làm nũng của A Bố. Ở cách đó không xa, Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đang trao đổi về vũ khí. Buổi chiều nhàn nhã ấm áp thế này quả là vô cùng thích hợp cho bạn bè vui chơi giải trí, nói chuyện trời đất, ngủ trên thảm cỏ. Nghĩ đến hai mươi ngày mà ai cũng bận rộn đến độ đầu óc choáng váng, mệt mỏi rã rời vừa qua, đối lập với thời gian nhàn tản lúc này, quả là địa ngục và thiên đường.
Nếu cứ thế này mãi thì tốt quá, Tùng Hạ cảm thán trong lòng.
Thức ăn rất nhanh đã chín, Thành Thiên Bích giúp Tùng Hạ đặt con cá lớn kia xuống đất cho A Bố ăn.
A Bố nhảy bật dậy, một bước nhảy tới đây, mặt đất rung lên, thiếu chút nữa làm đổ nồi nước.
Tùng Hạ múc thức ăn của họ vào bát: “Nào nào, mọi người ăn đi, canh hơi nóng, thổi rồi hẵng ăn.”
Đặng Tiêu chiếm chỗ tại một vị trí có lợi và gần giá nướng thịt nhất, lập tức cầm lấy một chiếc chân gà nướng còn thô hơn cả cánh tay mình, há miệng cắn một miếng lớn, mỡ gà chảy ra, mùi vị thơm ngon giòn rụm kia lập tức ngập tràn trong không khí. Đặng Tiêu vừa nhai nuốt vừa hét lớn: “Nóng nóng nóng nóng quá.”
Tùng Hạ đưa qua lon nước đã được ướp lạnh loại cậu ta thích nhất: “Không phải anh vừa bảo nó nóng à.”
Đặng Tiêu tu một ngụm lớn, oán: “Nhưng anh chỉ nói canh nóng, có nói thịt nóng đâu.”
Tùng Hạ cười mắng: “Ham ăn.”
Đợt nướng đầu tiên nhanh chóng được họ ăn sạch, đợt hai còn đang nướng, phát ra tiếng xèo xèo mê người. Đặng Tiêu thòm thèm nhìn nhìn, cuối cùng lại không nhịn được đưa mắt liếc tới con cá A Bố đang vùi đầu ăn.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của Đặng Tiêu, A Bố yên lặng dịch sang bên cạnh, dành ra cho cậu ta vị trí đầu cá, còn lấy lòng kêu một tiếng, đôi mắt màu tím long lanh, tràn ngập ỷ lại ngây thơ.
Đặng Tiêu cảm động: “A Bố, anh thương em không uổng mà.” Nói xong muốn qua đó.
Tùng Hạ túm lấy áo cậu: “Anh nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không được tranh ăn với A Bố!”
Đặng Tiêu không phục nói: “Vậy anh đừng nướng cá cho A Bố thơm như thế chứ.”
“Ra dáng chút xem nào.” Tùng Hạ kéo Đặng Tiêu về, đưa cho cậu một ly kem phòng bếp tự chế: “Ăn đi.”
Sau khi bị đồ ngon lấp miệng, Đặng Tiêu quả nhiên lập tức ngoan ngoãn.
Thịt và rau củ đợt hai cũng đã nướng xong, họ lại ăn uống linh đình, A Bố ăn cá chỉ còn lại bộ xương, sau đó bắt đầu uống canh cá của nó. Sáu người một mèo tận tình hưởng dụng mỹ thực, nói chuyện trên trời dưới biển, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vui sướng.
Sau khi ăn xong, A Bố nằm nghiêng trên cỏ, khép hờ mắt ngủ gật, cái đuôi xù khổng lồ đong đưa nhẹ nhàng, chân thường chộp lên không trung, nhìn kỹ thì nhất định là có con côn trùng nào đó bay qua. Mọi người nằm tựa vào bụng nó, uống nước có tác dụng tiêu thực giải khát, lười biếng hưởng thụ buổi chiều tốt đẹp.
Đường Nhạn Khâu nói: “Tùng Hạ, dây cung kia khi nào thì dùng được?” Hắn đã chờ đợi rất lâu rồi. Đối với một cung tiễn thủ đẳng cấp mà nói, thứ có thể khiến hắn động tâm nhất tất nhiên là một bộ cung tên có thể xứng đôi với mình.
Tùng Hạ cười nói: “Sắp rồi, chỉ cần cải tạo mật độ phần tử, chừng hai, ba ngày nữa là xong. Cậu sốt ruột à.”
Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng nói: “Tôi nghĩ cần thích ứng một chút.”
Trang Nghiêu nói: “Anh sẽ tự lắp dây cung à?”
Đường Nhạn Khâu nói: “Phải.”
“Vậy là tốt rồi, đến lúc đó anh căn cứ theo sức mạnh của mình để điều chỉnh dây cung, tốt nhất là để lại một chút chỗ trống. Theo sự tiến hóa, sức cánh tay của anh có thể sẽ càng lúc càng lớn. Dù sao thì anh cũng là tiến hóa ngược lớp chim, vì để thích ứng với khả năng phi hành mà cấu tạo xương ngực của lớp chim không giống với các loài động vật khác, xương ngực sẽ rắn chắc hơn và nổi trội để có thể nhận được áp lực lớn. Tôi tin xương ngực của anh cũng sẽ xảy ra một vài biến hóa, chỉ là bề ngoài không nhìn ra mà thôi.”
“Chuyện này tôi không để ý lắm.”
Trang Nghiêu nói: “Bởi vì dù sao thì anh vẫn là con người. Chắc hẳn các anh đều biết xương ngực của chim chóc đều nhô lên về phía trước để thích ứng với áp suất không khí và để đôi cánh có thể nâng đỡ thân thể. Từ góc độ khoa học mà nói, nếu đôi cánh muốn nâng đỡ trọng lượng cơ thể nặng như của con người thì chí ít xương ngực phải nhô ra hơn một mét. Bởi vì không có phần xương ngực nhô ra này nên đa số dị chủng với chim và dị nhân tiến hóa ngược lớp chim khi ở hình thái con người thì vĩnh viễn không thể bay nhanh bằng chim. Dị chủng lớp chim còn có thể hoàn toàn biến thân thành chim. Trước mắt, xem ra anh ngoại trừ có thể mọc cánh, toàn thân bao trùm lông vũ và tay chân biến hình thì hình như không thể hoàn toàn biến thành chim, cho nên tốc độ bay lượn của anh nếu so với các loài chim khác mà nói thì chính là khuyết điểm.”
Liễu Phong Vũ chậc lưỡi: “Xương ngực nhô ra hơn một mét? Khó coi chết đi được! Đường Nhạn Khâu, cậu phải toàn bộ biến thành chim, nếu cậu dám dùng hình dáng con người biến ra xương ngực dài hơn một mét, tôi nhất định sẽ đánh chết cậu.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi biến thành chim không có ý nghĩa, tôi sống bằng hình dáng con người thì mới bắn tên được.”
Trang Nghiêu nhún vai: “Chỉ là thuận miệng nói thôi, tôi sẽ ngẫm lại cách khác, ví dụ như dùng cái gì đó để phụ trợ, tăng tốc độ phi hành cho anh. Tôi nói chuyện xương ngực chỉ là muốn nói cho anh biết, kéo cung và áp suất ngực cũng có liên quan đến nhau. Sức kéo cung của anh còn có tiềm năng tăng lên rất lớn, có lẽ thật sự sẽ có một ngày anh có thể kéo được cây cung sáu thạch trong truyền thuyết. Noi theo Hậu Nghệ bắn mặt trời thì nói quá lên quá, nhưng đến lúc đó mũi tên của anh tuyệt đối sẽ bay xa hơn cả đạn của súng ngắm.”
Đường Nhạn Khâu cười nhạt: “Bây giờ tôi mới miễn cưỡng kéo được cây cung hai thạch, sáu thạch… cảm giác rất xa vời.”
Trang Nghiêu nheo mắt lại: “Thứ cám dỗ nhất trong thời đại này chính là chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
A Bố cúi đầu đến bên cạnh Trang Nghiêu, liếm liếm cánh tay nó, Trang Nghiêu ôm lấy mũi nó, thân mật xoa đầu nó, A Bố kêu những tiếng thỏa mãn rất nhỏ.