Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường nhảy lên lưng Hoắc Bạch, Lý Đạo Ái xoa đầu Hoắc Bạch: “Khi nào rảnh đến chỗ A Thanh sửa lông.”
Ngày xuất phát, tất cả thành viên bị kéo đến sân bay quân dụng nguyên quân khu Bắc Kinh, ở đó còn mấy chiếc phi cơ vẫn còn hoạt động, trong đó có một chiếc máy bay vận tải quân dụng cỡ lớn, có thể dùng để chở A Bố.
Sau khi tới sân bay, mọi người phát hiện Lý Đạo Ái dẫn theo hai người đàn ông đã sớm chờ ở đó, một người tầm hơn ba mươi tuổi mà họ chưa từng gặp, người còn lại là người trẻ tuổi đã ngồi cạnh Lý Đạo Ái trong bữa tiệc của Diêu Tiềm Giang, ngoại hình hơi giống A Thanh, vừa nhìn đã biết là hai anh em.
Lý Đạo Ái dẫn người đi tới: “Giới thiệu một lượt, đây là đội trưởng đội hai của Lục Đạo Hoàng Tuyền, Triệu Tử Tường. Người này là đội trưởng đội ba, Hoắc Bạch.”
Hai người lần lượt gật đầu thăm hỏi, người tên Hoắc Bạch mở miệng: “Nghe nói các vị thường đến thẩm mỹ viện của anh tôi, cám ơn đã ủng hộ.” Hoắc Bạch mới tầm hai mươi, gương mặt rất tuấn tú, vầng trán toát ra khí khái hào hùng, toàn thân tràn đầy sinh lực của tuổi trẻ, kiêu ngạo một chút, nhưng không khiến người ta chán ghét.
Tùng Hạ cười nói: “Chắc chắn rồi, không có cái nghề độc đáo này của A Thanh, chúng tôi không biết đi đâu tìm chỗ tắm rửa cho A Bố.”
Hoắc Bạch cũng cười, lộ hàm răng trắng sáng: “Anh tôi bị ép đấy, trước kia ảnh cắt tóc cho người ta, tận thế rồi chẳng ai cắt tóc nữa nên ảnh mở tiệm thú cưng, lúc đầu tôi còn phản đối, không ngờ sau này làm ăn lại rất tốt, để anh ấy giết thời gian cũng được.” Khẩu khí của người này giống như đang nói “bó tay với anh ta”, tình cảm giữa hai anh em thật khiến người ta hết sức hâm mộ.
Liễu Phong Vũ nói: “Chuyện này chứng minh A Thanh có đầu óc làm ăn, vừa vặn bổ khuyết chỗ trống này.”
Tùng Chấn Trung nói: “Đến giờ rồi, mọi người lên máy bay đi, A Bố vào trước.”
Tùng Hạ nhìn máy bay vận tải: “Tôi thấy hơi lo, nó chở được A Bố ư?”
“Chở được, có điều nó phải nằm sấp, nhưng đi nhanh thì 2 tiếng là đến.” Trang Nghiêu kêu lên: “A Bố, vào đi.”
A Bố đã mặc một bộ quần áo chống đạn màu đen, tuy chỉ mặc ở phần chính, nhưng nó vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cứ vừa đi đường vừa dùng chân gãi, dùng răng cắn, hơn nữa do thời tiết dần nóng, lông nó lại dày, càng ngày càng khó chịu. Nó vốn có chút mâu thuẫn sau khi mở cửa cabin máy bay vận tải, nhưng sau khi cabin hé mở và cảm thấy hơi lạnh ập đến từ bên trong, nó không chút do dự cúi thấp người luồn vào trong. Trọng lượng máy bay vận tải có thể chở được thì không thành vấn đề, có điều không gian bên trong quả thật hơi nhỏ so với thân thể A Bố. A Bố vất vả đi vào, Trang Nghiêu chỉ huy nó cuộn mình thành hình tròn, sau đó liên tục dặn nó tuyệt đối không được đứng dậy, không được lộn xộn, khi cần muốn động đậy nhất định phải hỏi ý Trang Nghiêu trước, A Bố kêu meo meo kêu hai tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Sau khi A Bố đi vào, toàn bộ khoang thuyền phía sau có vẻ lập tức được lấp đầy, thậm chí một phần lông của nó còn chui ra khỏi cabin, một cái đuôi vĩ đại tinh nghịch lắc tới lắc lui bên ngoài phi cơ.
Đường Đinh Chi chỉ huy mọi người sắp xếp vũ khí và trang thiết bị vào trong cabin. Khi nhân viên chuyển đồ cẩn thận đẩy xe qua người A Bố, một nhân viên đẩy xe bất cẩn đã đè lên lông A Bố. A Bố quay sang, trong cabin sáng mờ xuất hiện hai con ngươi như hai viên pha lê tím khổng lồ, u oán nhìn người đó.
Người kia hết sức giật mình, kiên trì đẩy hộp đạn vào. Những người phía sau lục tục đẩy đồ vào trong, không ngừng đè lên bộ lông trắng muốt của A Bố. A Bố dứt khoát dùng đuôi chặn cửa lại, bất mãn nhìn khoảng lông bị bẩn của mình.
Tùng Hạ cười vỗ đuôi của nó: “A Bố, mau lấy đuôi ra, đừng gây sự.”
…
Sau khi xếp đồ xong là đến lúc họ phải lên phi cơ.
Mọi người mang theo hành lý của mình, lần lượt lên máy bay. Tùng Hạ bất ngờ nhìn thấy Thiện Minh và mấy Long Huyết nhân: “Thiện ca, sao anh lại tới đây? Không phải mọi người lần này không đi vào trong rừng sao?”
“Không đi, bọn này với Đường Đinh Chi ở ngoài tiếp ứng mấy đứa.” Ngữ khí của Thiện Minh bất mãn rõ ràng.
Al cười nói: “Ai bảo chú không biến dị, có cần Đường biến chú thành Long Huyết nhân luôn không, thế là chú có thể đi theo bọn anh đến bất cứ nơi nào.”
Thiện Minh mắng: “Cút đi, nhỡ chết thì sao.”
“Chết là do chú quá nhọ, ha ha ha ha.” Al suồng sã cười lớn.
Thiện Minh đạp hắn một cái, sau đó bị Thẩm Trường Trạch kéo lên máy bay.
Mọi người lần lượt tìm một vị trí ở phía sau cabin. Nhóm Thành Thiên Bích ngồi hết trong lòng A Bố, xoa xoa cái bụng của nó, nói chuyện với nó, tóm lại ra sức phân tán lực chú ý của nó, nếu không nhỡ nó lộn xộn trong này thì phiền to.
…
Hơn hai tiếng sau, máy bay tiến vào địa giới Hắc Long Giang, cũng bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Sau khi hạ xuống tầng mây, rốt cuộc họ đã tận mắt nhìn thấy cây thông khổng lồ phía xa, nó giống như Định Hải Thần Châm, sừng sững hiên ngang trong cánh rừng đại ngàn của dãy Tiểu Hưng An, nó mọc thẳng lên tận mây xanh, như thể muốn đâm thủng bầu trời, cành lá của nó giống một tán ô che trời, bao phủ đất đai trong phạm vi hàng trăm kimômét, nghiễm nhiên là một cái cây thần thánh.
Nhìn thấy sinh vật khinh khủng như vậy, tất cả mọi người đều bị rung động đến nói không thành lời, khi chiếc máy bay vận tải lớn nhất thế giới chở họ bay qua bên cạnh Thông Ma, họ cảm giác thấy mình bé nhỏ như kiến hôi. Gì mà dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, gì mà tổ hợp gió lửa sét siêu mạnh, đứng trước cây thông này, chỉ sợ ngay cả một nhánh cây của nó họ cũng không làm bị thương được. Trước mặt sinh mệnh siêu cấp này, sức mạnh của con người có thể tác động đến nó là vô cùng nhỏ bé, thậm chí họ còn không biết mình có thể lấy cái gì để đối thoại với Thông Ma. Ngoại trừ vũ khí hạt nhân, chắc là trên thế giới này không còn gì có thể làm thương tổn đến Thông Ma.
Đường Đinh Chi lẩm nhẩm: “Bình xét cấp bậc độ khó của nhiệm vụ với Thông Ma cần đánh giá lại, không đến tận nơi quan sát thì không thể biết rốt cuộc thì nó khổng lồ cỡ nào.”
Thiện Minh thán: “Mẹ nó, cái thứ này lớn vật vã, thế này thì chơi kiểu gì được.”
Tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ với hắn, khi con người đối diện với một sức mạnh ghê gớm, thứ sinh ra không phải sợ hãi, mà là sự bất lực nặng nề.
Trang Nghiêu nói: “Lớn quá cũng có chỗ hại, mục tiêu lớn, phản ứng chậm, hơn nữa mục đích chủ yếu lần này của chúng ta không phải đánh nhau với nó mà là thu thập tình báo. Được rồi, đừng thần hồn nát thần tính nữa, mang theo trang bị, chuẩn bị đi thôi.”
A Bố vừa nghe thấy được đi thì kích động kêu meo một tiếng. Hơn hai giờ không được động đậy, nó đã bí lắm rồi.
Phi cơ bình an đáp xuống sân bay dân dụng của Y Xuân [188]. Cửa cabin vừa mở ra, A Bố đã khẩn cấp chui ra ngoài. Lúc này là hơn 7 giờ sáng, phương Bắc chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, cho dù giờ đã vào hè nhưng lúc này vẫn chỉ mười bốn mười lăm độ, đối với A Bố mà nói thì là nhiệt độ thoải mái nhất. Nó vừa đặt chân xuống đất thì đã hưng phấn lăn lộn trên bãi đất trống rộng rãi của sân bay, giãn người cuộn mình kéo cơ.
[188] Y Xuân: Một địa cấp thị tỉnh Hắc Long Giang, TQ, cách dãy Tiểu Hưng An hơn 400km.
Y Xuân là khu vực rừng núi có diện tích rất lớn, giàu ion ôxy âm [189], không khí vô cùng trong lành, mọi người hít một luồng khí sáng sớm, như thấy toàn bộ buồng phổi đều được tinh lọc.
[189] Ion ôxy âm (negative oxygen ion): Ion âm được vinh dự gọi là “vitamin không khí”, có tác dụng tốt đến các hoạt động sinh lý cơ thể con người thông qua hệ thống thần kinh và tuần hoàn máu. Ion âm trong tự nhiên có nhiều trong không khí ở biển hay rừng núi. Nhiều điều hoà, quạt hơi nước và máy lọc không khí… thế hệ mới được lắp đặt thiết bị tạo ion âm để diệt khuẩn, khử mùi, làm sạch không khí.
Tư lệnh quân khu Y Xuân tự mình dẫn người đến đón họ, họ không rời khỏi sân bay mà được sắp xếp trong một căn cứ quân sự lâm thời là ga quốc nội đã được cải tạo.
Đặng Tiêu rụt cổ: “Lạnh quá, em mặc có mấy cái.”
Trang Nghiêu nói: “Anh mặc trang phục phòng hộ chưa? Bộ đồ đó có công năng giữ ấm, nhiệt độ thế này căn bản không thấy lạnh.”
Đặng Tiêu oán giận: “Không mặc, cái thứ đó lúc thiết kế chẳng tính đến hình người gì sất, đũng quần làm chật quá, mặc không thoải mái.”
“Có bản lĩnh thì anh đừng có mặc.”
“Vậy sao được, anh không muốn lúc biến thân lại trần truồng đâu, hơn nữa nghe nói trong rừng có rất nhiều sâu, mặc nó vào sâu không chui vào được nữa, chờ lúc nào vào rừng thì anh mặc.”
Liễu Phong Vũ liếc cậu: “Cưng là muốn khoe cái kia rất lớn trá hình đấy à?”
Đặng Tiêu cười hì hì: “Lớn mà mà, không tin Liễu ca sờ xem.”
Liễu Phong Vũ chà chà tay: “Nào, để sờ coi.” Nói xong liền nhào đến, Đặng Tiêu cười ha ha bỏ chạy.
…
Mọi người đi vào phòng nghỉ trong ga quốc nội, chỗ đó đã được cải tạo thành ký túc xá và khu làm việc. Vũ khí và trang bị do họ mang đến chất đống trên hành lang rộng rãi, các giải phóng quân mặc những bộ quân trang hơi cũ nát đi tới đi lui, có vẻ canh phòng nghiêm ngặt, đậm mùi quân đội chính quy.
Trang Nghiêu nhìn xuyên qua tường thủy tinh nhìn giải phóng quân bên ngoài: “Tư lệnh Trương, không ngờ chỉ trong nửa tháng mà ông có thể triệu tập được nhiều binh lực như vậy.”
Tư lệnh Trương nói: “Chủ yếu là do vẫn được trung ương duy trì nhiều, gần đây còn vận chuyển rất nhiều vật tư và trang thiết bị đến cho chúng tôi, không thì giải phóng quân của chúng tôi đều thành thợ săn cả.”
Đường Đinh Chi nói: “Bây giờ tình hình bên phía cây thông kia như thế nào?”
Tư lệnh Trương nói: “Vẫn như lúc trước, mỗi ngày đều lớn lên, trong rừng hết sức yên bình, nhưng diện tích khu rừng mỗi ngày đều chậm rãi mở rộng. Cứ thế hai tháng nữa, dân chúng sinh sống bên cạnh khu rừng đều phải di dời hết, haiz.”
Trang Nghiêu nói: “Mấy tháng gần đây sinh trưởng của cây thông hơi kỳ lạ, lúc trước nó ra sức mọc cao, nhưng giờ là tăng trưởng bề ngang, phần thân chỗ thô nhất của nó đã gần 2 km, cao lên không đến 1 km, như thế có chút kỳ quái.”
Đường Đinh Chi nói: “Không sai, chỉ sợ Thông Ma cũng giống lũ sâu, có thể lựa chọn phương hướng tiến hóa. Tuy Đặng Tiêu, Đường Nhạn Khâu cũng có thể lựa chọn hướng tiến hóa, nhưng trước mắt họ còn cần ngoại lực trợ giúp, hơn nữa hiệu quả rất chậm, không thể muốn tiến hóa ra sao thì tiến hóa như thế được, mà một thân cây có thể khiến đường kính của mình vượt qua độ cao, chuyện này nhất định là kết quả của tiến hóa tự chủ.”
Trang Nghiêu trầm tư: “Mục đích của nó là gì? Chỉ muốn khuếch trương thôi? Có lẽ là vì càng cao thì càng bị cầm chân thêm sâu, cho nên trước tiên tiến hóa thân cây và bộ rễ, hơn nữa, diện tích khu rừng mở rộng càng lớn thì diện tích nó có thể hút chất dinh dưỡng lại càng rộng.”
Đường Đinh Chi nói: “Đây là khả năng lớn nhất, trước khi đến cắm rễ ở Đông Bắc, cây thông ấy giống như lúc ở Vân Nam, lớn mạnh dựa vào chuyện hấp thu xác động thực vật thối rữa, nhưng nó nhanh chóng không dựa vào những thứ đó nữa. Thứ nhất có thể là do nó có ngọc Con Rối, thứ hai là bộ rễ của nó càng cắm càng sâu, dưới đất có nguồn dinh dưỡng sung túc, đủ cho nó cần để sinh trưởng. Mấy tháng gần đây ngoại trừ nói chuyện với máy bay trinh sát gây rối thì chẳng khác gì một cây thông bình thường, dù sao thì nó chưa từng gặp phải sự tấn công nào có thể tạo thành ảnh hưởng với nó. Chỉ e toàn bộ tinh lực của nó đều dùng vào việc tiến hóa, vì thế đã tiến hóa ra thể tích giống như bây giờ. Bây giờ có thể nó đã cảm giác thấy quá cao thì bất lợi cho ổn định, cho nên bắt đầu cường hóa thân mình. Một sinh mệnh siêu cấp có trí tuệ của con người, thật là khó đối phó.”
Tư lệnh Trương nói: “Các vị dự định lúc nào xuất phát?”
Trang Nghiêu nói: “Sáng mai, nơi tiếp ứng của các ông đã bố trí hết chưa?”
“Mọi chuyện đều đã chuẩn bị thỏa đáng, lát nữa chúng ta có thể nghiên cứu bản đồ.”
Lúc này, một cậu bé trông có vẻ rất hoạt bát đi tới, tư lệnh Trương giới thiệu: “Cậu bé này tên Tam Nhi, năm nay mới 16, là dị chủng hươu đỏ, tục xưng là hươu sừng tấm[190], con trai thợ săn bản địa, từ nhỏ đã lớn lên trong rừng, vô cùng hiểu biết về tất cả mọi thứ trong rừng Tiểu Hưng An. Bây giờ do biến dị nên cậu ta ra vào khu rừng rất dễ dàng, cũng từng tiếp xúc gần gũi với cây thông kia. Đừng nhìn Tam Nhi còn nhỏ, cậu ta là người dẫn đường bản địa tốt nhất đấy, nhất định sẽ đưa các vị đến trước mặt cây thông.”
[190] Hươu sừng tấm: Còn gọi là hươu Bắc Mỹ, một trong những loài lớn nhất thuộc họ Hươu nai trên thế giới và là một trong những lớp thú lớn nhất ở Bắc Mỹ và Đông Á. Chúng ăn cỏ, cây bụi, lá cây và vỏ cây.
Tam Nhi cười một cái tươi rói, sang sảng nói: “Em thường vào chơi trong khu rừng của cây thông ấy, không có gì đáng sợ, có nhiều đồ ngon lắm, cứ tin vào em.”
Đặng Tiêu nghe thấy đồ ngon là hai mắt tỏa sáng: “Có gì ăn ngon?”
“Nhiều lắm, anh thích ăn trên trời hay trên cây? Anh em bảo là mùa này nhất định phải ăn…”
Hai người ở một bên vui vẻ trao đổi về những món ăn dân dã, những người khác thì cùng tư lệnh Trương nghiên cứu bản đồ rừng thông.
…
Sau khi ăn xong, họ đi nghỉ sớm, nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ phải tiến vào khu rừng nguyên sinh đầy rẫy nguy hiểm của dãy Tiểu Hưng An, mỗi người đều có chút ngủ không yên. Tuy đối với cây thông đó mà nói thì nhóm người nhỏ như con kiến tiến vào khu rừng căn bản sẽ không khiến nó chú ý, nhưng sau khi tiếp xúc trực diện với nó, họ có thể an toàn rời khỏi đó hay không thì khó nói, chuyến này đi nhìn kiểu gì cũng thấy lành ít dữ nhiều.
Mọi người mang theo nỗi bất an ấy, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, mọi người được tư lệnh Trương chở trên một chiếc xe tải lớn, đi về hướng khu rừng. Dọc đường, họ trơ mắt nhìn Thông Ma trong mắt mình càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cho đến tận khi trong toàn bộ tầm mắt tràn ngập Thông Ma và cánh rừng dưới chân nó. Hoa cỏ cây cối trong khu rừng này chịu ảnh hưởng rất lớn từ ngọc Con Rối, cây nào cũng bị dị dạng. Họ đứng ngoài bìa rừng, vừa ngẩng đầu lên, gần như không thể nhìn thấy bầu trời. Bên trong khu rừng lượn lờ sương mù dày đặc, khoảng cách có thể nhìn thấy không quá 10 mét.
Tùng Hạ vỗ vỗ một thân cây: “Thế này đúng là rừng nguyên sinh, chiều cao trung bình của mấy cái cây này phải hơn trăm mét ấy nhỉ.”
Tam Nhi vội vàng kêu lên: “Tùng ca, đừng vỗ linh tinh!”
Vừa dứt lời, một bóng đen liền rớt từ trên cây xuống, Tùng Hạ vội lui về phía sau, Đặng Tiêu nhanh tay lẹ mắt, tóm được cái bóng đen đó.
Mọi người nhìn vào, trong tay Đặng Tiêu là một con sâu róm lớn như quả trứng ngỗng màu nâu, không nhìn kỹ thì nó chẳng khác gì vỏ cây cả.
“Đậu má!” Cảm giác trơn mềm trên tay rất ghê rợn, Đặng Tiêu vội quăng con sâu đi, A Bố cúi đầu há miệng, đớp được con sâu.
Trang Nghiêu trợn tròn mắt: “A Bố, ai cho mày ăn linh tinh!”
A Bố sửng sốt, ngậm sâu trong miệng, ăn cũng không được, không ăn cũng không xong, đưa mắt ngóng trông nhìn Trang Nghiêu.
Tam Nhi nói: “Ăn đi ăn đi, không có độc đâu.”
Lúc này A Bố mới nuốt con sâu xuống bụng, còn thỏa mãn liếm liếm miệng.
Tư lệnh Trương khó hiểu bèn hỏi: “Con mèo này nghe hiểu được tiếng người sao?”
“Nghe hiểu được.”
“Thông minh, mèo tốt.” Tư lệnh Trương dặn dò: “Lúc vào rừng nhất định phải nghe lời Tam Nhi, bất cứ thứ gì cũng không được tự tiện chạm vào hay ăn bậy ăn bạ, tóm lại các vị cứ nghe theo cậu nhóc là được.”
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ Đặng Tiêu: “Nghe thấy chưa, không được ăn bậy ăn bạ.”
Đặng Tiêu không phục: “Em có ăn bậy ăn bạ đâu.”
Đường Đinh Chi nói: “Được rồi, mọi người xuất phát đi, chúng tôi ở cách đây không xa chờ mọi người.”
…
Mọi người lần lượt đặt lên lưng trang trang bị của mình, nhảy lên người A Bố, những thứ vác nặng đều để A Bố thồ trên lưng, trong đó nặng nhất chính là hộp đạn của Đặng Tiêu, có điều sức nặng vài trăm cân đối với A Bố mà nói cũng không tính là gì.
Lúc này, Tam Nhi biến thành một con hươu sừng tấm to lớn cao hơn ba mét, sừng hươu dài chừng 70, 80 cm có vẻ là một con hươu cường tráng khỏe mạnh hết sức oai phong, rất khác hình tượng cậu bé nhỏ con khi ở hình dáng con người.
Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Wow, ngầu quá, hay anh ngồi trên người cậu nhá.”
Tam Nhi cười: “Được ạ, anh cũng không nặng.”
Đặng Tiêu không khách khí nhảy từ trên người A Bố xuống lưng Tam Nhi, sờ sờ đôi sừng cứng rắn của nhóc ta: “Ôi chao, thế này sờ còn mượt hơn lông A Bố.”
A Bố nhìn Đặng Tiêu một cái, đột nhiên dùng đuôi quét qua mặt cậu ta, Đặng Tiêu không đề phòng bị nhồi một đống lông vào miệng, ho sặc ho sụa, mặt đỏ bừng bừng.
Lúc này, Hoắc Bạch cũng biến thân, một con báo sư tử cao tới năm mét xuất hiện trước mắt mọi người, gã có bộ bờm dày dặn bồng bềnh, các chi rất lớn, ánh mắt sáng ngời hữu thần, sự oai phong của loài báo sư tử này quả thật khiến người ta không thể rời mắt.
A Bố có bản năng động vật rất mạnh, sau khi Hoắc Bạch biến thành báo sư tử, A Bố lập tức lui về sau hai bước, kêu meo meo rất nhỏ, căng thẳng nhìn chằm chằm Hoắc Bạch, lông lá trên người cũng dựng cả lên.
Trang Nghiêu trấn an xoa xoa nó: “A Bố, không phải kẻ địch.”
Liễu Phong Vũ khen: “Mẹ nó chứ ngầu thật.” Hắn nhìn thấy người khác dị chủng, lại ngẫm lại khả năng dị chủng của mình, không chỉ bi thương trào ra mà trong lòng còn có chút sầu não.
Hồi mới bắt đầu tận thế, dị chủng động vật được xưng là một loại phương hướng tiến hóa có thực lực mạnh nhất, nhất là dị chủng của động vật ăn thịt cỡ lớn, cơ thể có đủ sức tấn công của động vật ăn thịt, sau khi dị chủng thể năng còn tăng gấp bội. Rốt cuộc Tùng Hạ đã hiểu nguyên nhân vì sao Hoắc Bạch còn trẻ như vậy mà đã được lên làm đội trưởng của Lục Đạo Hoàng Tuyền, chẳng trách Tiểu Vương nói không ai dám gây chuyện với A Thanh, một con báo sư tử thế này mà đứng trước mắt thì hết sức đáng sợ.
Trang Nghiêu nói: “Thế này thì tốt rồi, sau khi vào rừng, chúng ta có thể tránh được sự gây rối của rất nhiều động vật.”
Có một con báo sư tử ở đây, rất nhiều động vật sẽ phải chùn bước.
Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường nhảy lên lưng Hoắc Bạch, Lý Đạo Ái xoa đầu Hoắc Bạch: “Khi nào rảnh đến chỗ A Thanh sửa lông.”
Hoắc Bạch lắc lắc bờm: “Không đi đâu, anh em toàn trêu, phiền chết đi được.”
Lý Đạo Ái nở một nụ cười nhạt.
Trang Nghiêu kêu lớn: “Xuất phát!”
Một con báo sư tử, một con mèo, một con hươu sừng tấm và hơn mười người trùng trùng điệp điệp tiến vào trong khu rừng rậm rạp sâu thẳm địa phận dãy Tiểu Hưng An, tiến về phía cây thông khổng lồ giữa muôn trùng mây phía xa.
Hiện tại họ còn cách Thông Ma chừng 80 km, sức khống chế của nó kéo dài đến đây đã tương đối mỏng manh. Trong mấy tiếng đi đầu, họ đi ổn định, nhưng để cẩn thận nên tốc độ của họ rất chậm.
Đi hơn ba tiếng, thái dương dần nhô lên, nhưng căn bản không thể chiếu sáng vào được rừng cây rậm rạp, lúc này họ vẫn cảm thấy vừa ẩm vừa lạnh.
Trên cây thỉnh thoảng có những con sóc lớn cỡ nửa người trèo lên trèo xuống, trong tay nắm những hạt thông lớn như quả trứng cút, vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn họ. Chung quanh họ có rất nhiều động vật biến dị, nếu không phải có ba thú cưỡi hình thể khổng lồ ở đây, họ đã sớm bị mấy con như hổ rình mồi này tấn công.
Hoắc Bạch ngẩng đầu: “Mọi người có cảm thấy sương mù càng ngày càng dày đặc không?”
Tùng Hạ nói: “Hình như thế, theo lý thuyết là sau khi mặt trời mọc, sương mù sẽ tan.”
Tam Nhi cười nói: “Mọi thứ trong khu rừng này đều không thể dựa vào lẽ thường để phán đoán, dù mặt trời có chói chang thế nào thì ánh dương đều không thể rọi xuống đây, trong rừng có sông có suối, sương mù bay tới bay lui quanh năm, đôi khi ngay giữa trưa mà sương dày đến độ không nhìn thấy đường cũng chẳng có gì kỳ quái.”
“Trong sương có thứ gì nguy hiểm không? Chúng ta có cần nghỉ một lát không?”
Tam Nhi suy nghĩ: “Em cũng không rõ, không thì nghỉ một lát đi. Nói thật, càng gần Thông Ma thì càng nhiều nguy hiểm, chẳng liên quan đến sương mù lắm. Bây giờ chúng ta cách Thông Ma chỉ hơn 40 km, thật ra đã tiến vào địa phận vô cùng nguy hiểm rồi, tiếp theo mỗi một bước đi đều phải hết sức cẩn thận mới được.”
Tất cả mọi người đều đã phát hiện càng đi sâu vào trong thì khu rừng lại càng u ám, ánh dương lại càng mỏng manh, đồng thời hình thể của động thực vật lại càng khổng lồ, tiếng rả rích xì xào trong những bụi rậm vang như tiếng sét đánh, bất cứ lúc nào trên đầu họ cũng có chim chóc bay qua, con nào cũng cánh dài hơn ba mét. Giống như họ đã tiến vào vương quốc của động vật khổng lồ vậy, mọi thứ đều được phóng to lên mấy lần.
Tìm một vùng đất khô mát ngồi xuống, họ định ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi.
Tam Nhi biến về hình người, mặc quần áo, gỡ từ trên người A Bố ra lương khô đưa cho mọi người.
Trang Nghiêu nói: “Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, anh kể cho chúng tôi nghe tình hình khi anh nhìn thấy cây thông đó đi?”
Tam Nhi nở nụ cười thật thà chất phác: “Thật ra cũng không có gì mạo hiểm, cây thông đó căn bản không để ý tới tôi, giống như chúng ta không để ý đến con kiến dưới chân vậy.”
“Nói một chút đi.”
Tam Nhi hắng giọng: “Lúc đó đại khái là hơn ba tháng trước, ba tôi săn được từ trong rừng một con hươu sừng tấm mang về, sau khi ăn xong, tôi dị chủng với nó. Lúc ấy người trong thôn vui lắm vì đưa tôi theo lúc đi săn thú tiện hơn nhiều, tôi cũng hiểu được khả năng này rất được. Vì thế một buổi tối, tôi biến thành hươu sừng tấm, một mình chạy vào sâu trong rừng, muốn đến gần xem xem cây thông khổng lồ trong truyền thuyết trông như thế nào. Sau khi biến thân, tốc độ của tôi rất nhanh, hơn nữa có trí óc con người, cho dù gặp phải hổ tôi cũng tránh thoát, cho nên tôi đi đến trước mặt cây thông. Nói thật, khi đứng trước mặt cây thông, tôi căn bản không biết tôi đã đi đến đâu, còn tưởng mình đi lạc, hoặc là bị quỷ chặn đường [191], bởi vì trước mắt xuất hiện một mặt tường rất lớn, không nhìn thấy đầu đuôi, nó rất… rất giống như từ trên trời bỗng rớt xuống một bức tường, chắn kín tất cả con đường trước mặt mình vậy. Cảm giác này, ai lần đầu nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ cho rằng gặp ma. Sau đó tôi tỉnh táo lại, phát hiện cây thông nhìn không thấy đỉnh, mới biết thật ra mình đã chạy tới trước mặt nó rồi. Trong phạm vi trăm mét quanh cây thông khổng lồ đó chỉ có bãi cỏ mọc cao như cái móng tay cái, không có thực vật lớn nào khác, càng không có đại thụ, chất dinh dưỡng đều bị nó hấp thụ bằng sạch, thoạt nhìn khá mơ hồ.”
[191] Quỷ chặn đường: Nguyên văn “quỷ xây tường”, truyền thuyết dân gian TQ kể về những người đi đêm hoặc đi một mình trên đường thường đi mãi mà không đến, hoặc đi về một hướng rất lâu song lại phát hiện mình trở về điểm xuất phát và nghĩ chuyện này do có quỷ đã xây tường chặn đường mình đi.
“Sau đó?”
“Sau đó tôi chạy tới chạy lui quanh thân cây, muốn xem xem rốt cuộc nó lớn đến thế nào, có điều chạy một hồi lâu vẫn chỉ thấy toàn là thân cây. Lúc đó, tôi có một cảm giác kỳ quái.”
“Cảm giác kỳ quái gì?”
“Tôi cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.” Tam Nhi thần bí mà nghiêm túc nói.
Thủy Thiên Thừa: Y Xuân là quê của tôi, tôi sinh ra ở đây, lên 10 mới rời khỏi đó.