Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 176

Trần thiếu dụi tàn thuốc vào gạt tàn, sờ sờ cằm mình, nơi đó có râu ria ngắn ngủn: “Tôi? Không thay đổi ư?”

Buổi tối lúc ăn cơm, Đặng Tiêu lên mặt khoe khoang khắp nơi rằng hôm nay mình đã tiết ra 5 gram độc tố thần kinh, có thể hạ độc toàn bộ người ở khu 3.

Trang Nghiêu nhướn mày: “Ối chà, lợi hại ghê ta, lát nữa anh theo tôi đến phòng thí nghiệm một chuyến, tôi muốn thu thập mẫu vật.”

Đặng Tiêu hoảng sợ nhìn nó: “Bao… bao nhiêu?”

“Không phải 5 gram sao.”

Đặng Tiêu suýt nữa bật khóc: “Đừng mờ, thế thì mệt chết mất, tinh tẫn nhân vongmất.”

“Nói linh tinh gì thế, độc tố sản xuất từ tuyến độc, dịch thể sản xuất từ tinh…”

Tùng Hạ nhét một quả anh đào tươi mọng vào miệng Trang Nghiêu: “Trẻ con không nên nói những chuyện này.”

Trang Nghiêu nuốt anh đào, sau đó dùng sức phun hạt vào người Đặng Tiêu.

Đặng Tiêu mặt như đưa đám không có phản kháng, chỉ hối hận miệng mình nhanh quá.

Trang Nghiêu hỏi Tùng Hạ: “Nghe nói hôm nay anh đi gặp Diêu Tiềm Giang?”

“Ừm, anh ta nói không thoải mái, bảo tôi đến xem.”

“Ồ, hai người đã nói gì?”

Thành Thiên Bích quay mặt sang, nhìn Tùng Hạ.

Tùng Hạ tiếp xúc với ánh mắt hắn, không biết vì sao lại có chút chột dạ, liền nói: “Chưa nói gì quan trọng, anh ta chỉ hỏi thăm trình độ nguyên tố hóa của Thiên Bích.”

“Anh không thuận tiện nói bóng nói gió về chuyện ngọc Con Rối?”

“Thì… tôi không biết hỏi thế nào.” Thật ra do cậu quên, cậu bị Diêu Tiềm Giang dọa cho phải bỏ chạy, đâu còn nhớ những lời sáo ngữ.

Trang Nghiêu bĩu môi: “Thật vô dụng, để tối tôi đi gặp hắn.”

Thành Thiên Bích hời hợt nói: “Không có việc gì thì ít đi gặp hắn đi.” Nét mặt tuy rất lạnh nhạt, nhưng khẩu khí lại ngập mùi mệnh lệnh.

Tùng Hạ còn chưa đáp lời thì Liễu Phong Vũ ngồi bên đã trêu chọc: “Ối chà, đây là ghen tị đó hở Thiên Bích?”

Thành Thiên Bích lườm hắn.

“Sao thế? Bị tôi nói trúng rồi hở?”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Ăn cơm của anh đi.”

Trang Nghiêu chậm rì rì nói: “Tôi nói với các anh chưa nhỉ, rằng Diêu Tiềm Giang là đồng tính?”

Thành Thiên Bích “rắc” một tiếng bẻ gãy chiếc đũa trong tay.

Trang Nghiêu cười nói: “Ồ? Anh không biết à?”

Tùng Hạ vội giả vờ kinh ngạc.

Liễu Phong Vũ thì tỏ vẻ sung sướng trên nỗi đau của người khác: “Chậc chậc, khiến người ta kinh ngạc quá đi.” Nói xong vụng trộm nhìn nét mặt Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích đặt chiếc đũa gẫy xuống bàn, nhìn Tùng Hạ: “Anh có nghe hay không?”

“Hả? Nghe rồi? Mà nghe gì cơ?”

“Không có việc gì thì ít đi gặp hắn đi.”

Tùng Hạ vội “ờ” một tiếng.

Liễu Phong Vũ trêu chọc: “Tiểu Hạ à, chồng cưng quản chặt quá đi. Thành Thiên Bích nói câu nào cưng cũng chẳng một câu ‘Không’.”

Tùng Hạ ấm ức: “Chuyện này cũng không có gì nói ‘Không’ mà anh, Diêu Tiềm Giang cũng không phải đồng minh thân thiết gì với chúng ta, em cũng hiểu không nên tiếp xúc quá nhiều với anh ta.”

Thành Thiên Bích có vẻ vừa lòng, gắp một miếng thịt kho cho Tùng Hạ.

“Chậc chậc, ngoan quá đi mất.” Khẩu khí của Liễu Phong Vũ tràn đầy hâm mộ, không nhịn được bèn liếc nhìn Đường Nhạn Khâu, sau đó mũi “hừ” một cái ra thành tiếng.

Đường Nhạn Khâu đang định đưa canh lên miệng, nghe thấy tiếng thì đặt thìa xuống, quay đầu nhìn hắn: “Anh sao vậy?”

Liễu Phong Vũ nói: “Chẳng sao hết, ăn của cậu đi.” Nghe có vẻ không tốt.

Đường Nhạn Khâu nói: “Rốt cuộc anh bất mãn chuyện gì? Trang Nghiêu kêu tôi giúp anh rèn luyện lực cánh tay, chuyện này là để tăng cường thể lực, anh không nên phàn nàn quá mệt mỏi. Súng của anh nặng 4.5 kg, đừng coi thường sức nặng này, kêu anh giữ nó mười phút không thành vấn đề, nhưng kêu anh giữ nó một tiếng anh nhất định không chịu nổi. Lên đến chiến trường, anh không thể vì cánh tay không chịu nổi mà không cần mang súng đi được.”

Liễu Phong Vũ ném đôi đũa xuống bàn: “Nghe cậu nói sao mà đơn giản, tôi với loại người từ nhỏ đã kéo cung nghịch tên như cậu không giống nhau, hai tay này của tôi dùng để chơi nhạc cụ, để đàn pi-a-nô. Cậu có biết tiến hành theo chất lượng không? Cậu lập tức gia tăng cho tôi 50 kg sức nặng, bây giờ tay tôi còn run đây này, lòng bàn tay thì xước xát hết cả, đến cầm đũa cũng không xong, tôi nói không phải cậu cố ý chứ hả?”

Đường Nhạn Khâu tức giận: “Tôi cố ý cái gì? Chẳng ai ấu trĩ như anh cả. Tay anh xước xát là đáng đời, tôi đã bảo anh mang găng tay.”

Liễu Phong Vũ la lên: “Găng tay hôi rình, đây không thèm đeo!”

“Vậy anh cứ đau đi.”

Liễu Phong Vũ suýt nữa giơ tay tát Đường Nhạn Khâu: “Bây giờ thì làm sao? Cậu có còn để tôi ăn hay không?”

Đường Nhạn Khâu nhìn thoáng qua hai lòng bàn tay đỏ rực của hắn, trong lòng lại không thể đồng tình với hắn được.

Liễu Phong Vũ dùng đầu ngón tay miết cằm hắn, nâng mặt hắn lên: “Giờ thì sao? Cậu đút cho tôi?”

Đường Nhạn Khâu hung hăng nhìn hắn hai giây, đưa tay kéo vành ghế, kéo cả ghế cả Liễu Phong Vũ tới đây, cầm lấy bát cơm của hắn, gắp một miếng cơm, trầm giọng nói: “Ăn.”

Liễu Phong Vũ không khách khí ăn nó.

Đặng Tiêu xán mặt tới đây, giả giọng làm nũng: “Đường ca, anh cũng đút cho người ta miếng đi nè, a–” Nói xong há miệng, vươn ra cái lưỡi màu tím hồng dài hơn mười xăng-ti mét, lập tức cuốn lấy quả trứng chim cút trong bát Liễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ một tay đẩy mặt cậu ra.

Tùng Hạ trợn mắt há mồm nhìn Đường Nhạn Khâu mặt mũi thâm trầm đút cơm cho Liễu Phong Vũ, trong lòng hết sức thương hại Đường Nhạn Khâu.


Đã lâu mọi người không được thoải mái ăn một bữa cơm thế này, vừa ăn vừa nói nói cười cười, không khí hết sức vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, ba người đã đột phá cấp hai về sân huấn luyện ngầm dưới đất tiếp tục huấn luyện, ba người khác thì về phòng mình tu luyện. Trong vài ngày liên tục, họ đều duy trì công việc nghỉ ngơi, tranh thủ tất cả thời gian để cường hóa bản thân.

Bốn ngày sau, Diêu Tiềm Giang đã hồi phục hoàn toàn, nạn gián bên ngoài cũng đã gần hết, quản gia Lưu tới đón anh về nhà. Diêu Tiềm Giang nhất định muốn gặp Tùng Hạ mới bằng lòng đi, nói là muốn nói lời cảm ơn tận mặt.

Tùng Hạ từ chối không xong, vẫn phải đi gặp.

Diêu Tiềm Giang có vẻ đầy sức sống, mặt mày hồng hào, nhìn ai cũng đều mỉm cười, nhất là lúc nhìn thấy Tùng Hạ, ánh mắt anh nhiễm chút màu ***, cười nói: “Tùng Hạ, tôi còn chưa chính thức cám ơn cậu đâu, cám ơn cậu đã giúp tôi đột phá cấp hai, không có cậu, bây giờ chưa chắc tôi có thể đứng ở đây. Cậu đã hai lần cứu tôi, tôi thật không biết đền ơn cậu thế nào mới tốt.”

Tùng Hạ cười nhạt: “Quận vương không cần khách khí, chúng ta cùng đứng trên một chiến tuyến, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”

Diêu Tiềm Giang vươn tay với cậu: “Sau này nếu cậu có bất cứ chuyện gì cần tôi, cứ việc mở miệng, tôi tuyệt không chối từ. Tôi nợ cậu rất nhiều, tôi bằng lòng giúp cậu làm bất cứ chuyện gì.” Câu cuối cùng, từ cánh môi mỏng của Diêu Tiềm Giang phun ra, ngay cả không khí cũng tràn ngập mờ ám.

Tùng Hạ cực kỳ xấu hổ, nhưng ngại chỗ nhiều người, cậu chỉ có thể gồng mình bình tĩnh, bắt tay với Diêu Tiềm Giang.

Diêu Tiềm Giang nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, nhếch môi cười cười, nhìn cậu một cái thật sâu rồi mới buông tay: “Tôi đi đây, rảnh rỗi đến quận Cửu Giang ngồi một chút.”

Tùng Hạ gật đầu: “Quận vương đi thong thả.”

Diêu Tiềm Giang dẫn người đi về hướng cửa.

Anh còn chưa bước tới cửa thang máy thì cửa thang máy đột nhiên kêu “tinh” một tiếng rồi mở ra, Thành Thiên Bích vội vã bước ra khỏi thang máy, khi nhìn thấy Diêu Tiềm Giang, hắn có hơi chững lại.

Hai người mặt đối mặt, nhìn đối phương không chút kiêng dè, không khí như có ánh lửa tách tách tràn ngập địch ý.

Diêu Tiềm Giang đi lướt qua hắn rồi bước vào thang máy, Thành Thiên Bích quay đầu lại, nhìn thấy khoảnh khắc khi cửa thang máy sắp sửa đóng kín, Diêu Tiềm Giang chớp mắt cười khẽ với Tùng Hạ, sau đó quay mặt về hướng hắn, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Thành Thiên Bích chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận từ đầu đốt xuống chân, hận không thể bổ cửa thang máy thành một cái lỗ lớn.

“Thiên Bích, sao cậu lại tới đây? Không phải cậu đang ở khu 6 à?”

Thành Thiên Bích cứng rắn nói: “Nghe nói hắn muốn đi, tôi đến đây nhìn xem.” Nếu không nhìn ra Diêu Tiềm Giang có mưu đồ gây rối với Tùng Hạ thì trừ phi hắn mắt mù! Tên khốn Diêu Tiềm Giang này quả là to gan…

Trang Nghiêu trợn trắng mắt: “Anh đến đây chỉ để nhìn xem? Anh rảnh rỗi đến thế à?”

Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ: “Không rảnh, tôi về trước, anh cùng đến sân huấn luyện với tôi đi, cũng ở trong phòng mấy ngày rồi, xuống dưới hoạt động chút.”

“Được.”



Sau khi hai người bước vào thang máy, Thành Thiên Bích lập tức hỏi: “Hắn không nói linh tinh gì với anh chứ?”

Tùng Hạ chỉ có thể tiếp tục giả ngu: “Không có, chỉ cảm ơn tôi thôi.”

Nét mặt Thành Thiên Bích có hơi âm u, nghẹn hồi lâu, vẫn không nhịn được nói: “Tôi cảm thấy có thể hắn có ý đồ với anh.” Khẩu khí không ngờ lại hơi uất ức.

Tùng Hạ thật sự không quen nói dối Thành Thiên Bích, nhưng cậu cho rằng chuyện này không cần phải nói cho Thành Thiên Bích biết, như vậy sẽ ảnh hưởng chút ít đến đoàn kết, dù sao thì họ cũng sẽ cùng đi Thanh Hải, vì thế kiên trì nói: “Sao lại thế được chứ.”

Thành Thiên Bích bán tín bán nghi nhìn cậu một cái, vẫn có vẻ hết sức bất mãn.

Tùng Hạ nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, cười nhẹ: “Ối chà, Thiên Bích, lúc cậu ghen trông đẹp trai chết đi được.”

Thành Thiên Bích trừng mắt nhìn cậu: “Anh phải thành thật một chút.”

“Tôi vẫn luôn thành thật mà.”

Thành Thiên Bích sờ sờ cổ cậu: “Tôi chẳng thích cái tên Diêu Tiềm Giang kia, sau này anh cách hắn càng xa càng tốt.”

Tùng Hạ cười ha ha: “Được rồi, không có chuyện gì tôi lại đến gần anh ta làm chi, được rồi chứ.”

Lúc này nét mặt của Thành Thiên Bích mới dịu xuống: “Đi, tôi dẫn anh đi vận động một vòng.”



Đã lâu Tùng Hạ không tới sân huấn luyện ngầm dưới đất, sau khi bước vào mới phát hiện họ và tộc Long Huyết trên cơ bản đang cùng dùng hai sân, không phân tôi bạn. Quả thật cậu đã mấy ngày không ra ngoài, vừa lúc hoạt động gân cốt một chút.

Nghĩ đến nét mặt vừa rồi của Thành Thiên Bích, Tùng Hạ không nhịn được cười thầm mấy cái, trong lòng có vài phần đắc ý. Cảm giác được quan tâm luôn rất tốt.

Một tuần rất nhanh trôi qua, mấy ngày nay Tùng Hạ đều tu luyện đến mất ăn mất ngủ, thấy có hơi tẩu hỏa nhập ma, nhưng hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng. Cậu cảm giác mình chỉ cần thêm một tuần nữa là có thể đến điểm giới hạn. Như những gì cậu biết thì tốc độ của Đặng Tiêu và Trang Nghiêu cũng đang được nâng cao, xem ra ai cũng đang cố gắng hết sức.

Hôm nay, Tùng Hạ cứ theo lẽ thường rửa mặt rồi ăn cơm, cơm mới ăn được một nửa thì điện thoại đổ chuông. Cậu nghe máy: “A lô?”

“Tùng Hạ, có người quen tìm tới cửa rồi này.” Giọng nói đầu dây bên kia của Trang Nghiêu lộ ra một chút hưng phấn.

“Ồ? Ai thế?”

“Trần thiếu.”

Tùng Hạ mở to mắt: “Trần thiếu? Ở Trùng Khánh?”

“Phải, chính là hắn ta, lão đại bang Thanh Nham ở Trùng Khánh, dị chủng chó Caucasian.”

“Chẳng lẽ Ngô Du cũng đến đây?”

“Không, Ngô Du không đến, nhưng tôi đoán Trần thiếu đến thay Ngô Du.”

“Không phải hai người họ có quan hệ đối địch sao?”

“Bây giờ Ngô Du chính là ‘hoàng đế’ ở Trùng Khánh, không giải quyết Trần thiếu trước, hắn có thể được vậy sao?”

“Tôi hiểu rồi, vậy giờ Trần thiếu đang ở đâu?”

“Phòng khách của viện khoa học, anh đến đây ngay lập tức, tôi cũng gọi những người khác nữa.”

Cúp máy, Tùng Hạ vội thay quần áo, có chút kích động chạy đến phòng khách. Nếu thật sự như Trang Nghiêu nói, Trần thiếu đến rồi, hắn ta nhất định mang theo tin tức của Ngô Du. Nếu có thể gặp Ngô Du là có thể giải quyết hai câu hỏi lớn mà bây giờ họ đang phải đối mặt: Một là có phải sâu trong tiềm thức của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều có ngọc Con Rối hay không Hai là rốt cuộc thì khi hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính ở gần sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Tùng Hạ chạy tới phòng khách, phát hiện chỉ có mình Trang Nghiêu ở đó, một người đàn ông anh tuấn cao lớn miệng ngậm thuốc lá ngồi ở ghế sô pha, chính là Trần thiếu mà năm ngoái họ đã được gặp ở Trùng Khánh. Diện mạo của hắn không có thay đổi quá lớn, chỉ có điều có vẻ thâm trầm hơn lúc xưa.

“Trần thiếu.” Tùng Hạ nhìn hắn: “Đã lâu không gặp.”


Trần thiếu cũng ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười đùa cợt: “Quả thật, đã một năm rồi, cậu thay đổi nhiều quá.”

“Anh lại chẳng thay đổi chút nào.” Tùng Hạ có ấn tượng rất sâu sắc với người đàn ông này, bởi vì bị hắn cho ăn một vố nên tâm lý cậu vẫn có đôi chút đề phòng, chọn cách ngồi xuống sô pha cách hắn xa nhất.

Trần thiếu dụi tàn thuốc vào gạt tàn, sờ sờ cằm mình, nơi đó có râu ria ngắn ngủn: “Tôi? Không thay đổi ư?”

Trang Nghiêu không khách khí nói: “Thay đổi, không tự đắc như trước.”

Trần thiếu cười ha ha: “Phải rồi, bây giờ Trùng Khánh là thiên hạ của Ngô Du, tôi chỉ có thể bị ép làm sai vặt cho hắn, đâu thể tự đắc được nữa.”

“Anh thật sự thay mặt Ngô Du đến đây ư?”

“Phải, hắn nói hắn sẽ không đến Bắc Kinh, ít nhất là bây giờ sẽ không đến.”

Tùng Hạ cau mày, không nhịn được châm chọc: “Chẳng lẽ tôi còn phải chạy tới Trùng Khánh xin hắn cho giúp đột phá cấp hai?”

“Hắn còn chưa đến mức ngu như vậy, hắn hy vọng có thể gặp ở một địa điểm trung gian.”

Trang Nghiêu cười lạnh: “Dựa vào cái gì?”

Khi nói chuyện, những người khác cũng đã đến.

Đường Nhạn Khâu vừa thấy Trần thiếu đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Những người trong khu công nghiệp sống thế nào?”

Trần thiếu nói: “Rất tốt, cả thành phố đều biết họ từng được mấy người giúp, chẳng ai chọc vào họ cả, hơn nữa cũng chẳng cần phải làm vậy.” Hắn ngả người về phía trước, hai khuỷu tay đặt tại đầu gối, không chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Nhạn Khâu, khóe miệng nhếch cười: “Có điều, tôi cũng muốn nhân tiện hỏi một chút, nếu dùng họ uy hiếp mấy người có còn hiệu quả không?”

Đường Nhạn Khâu nheo mắt lại.

Trang Nghiêu nói: “Không hiệu quả nữa, chúng tôi đã hết lòng giúp đỡ họ, họ sống hay chết đã chẳng liên quan đến chúng tôi từ lâu rồi.”

Trần thiếu cười: “Chỉ đùa chút thôi.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Anh còn có tâm trạng nói đùa, xem ra Ngô Du đối với anh cũng không tệ lắm.”

Trần thiếu lại dựa người về sô pha, bắt chéo chân: “Ờ, cũng không tệ lắm, có gì ngon cũng không quên để tôi một miếng, tuy hắn ta rất muốn khiến tôi đông lạnh thành kem, có điều hắn không làm được, hắn là người ngoài, nhiều người chưa phục hoàn toàn, hắn cần tôi.”

Trang Nghiêu nói: “Anh cam tâm để hắn chèn ép như vậy?”

Trần thiếu mỉm cười: “Tôi đánh không lại hắn, có cách nào chứ? Mấy người không biết phải không, chẳng bao lâu sau khi mấy người rời khỏi Trùng Khánh, hắn đã chiếm được ngọc Con Rối, sau đó bắt đầu tạo phản, chẳng thể ngăn được. Tôi hy vọng hắn mau mau lăn đến Bắc Kinh, nhưng hắn lại cố tình không đi. Tôi nói này, mấy người không có cách nào khiến hắn đến Bắc Kinh hay sao?”

Tùng Hạ khó hiểu: “Lần này anh đến chẳng lẽ không phải đứng ra làm thuyết khách để chúng tôi đồng ý đi đến một địa điểm trung gian giúp hắn đột phá cấp hai hay sao? Nếu hy vọng hắn đến Bắc Kinh thì anh còn chạy đến đây làm gì.”

“Hắn phái mấy con chim ghẻ đưa tôi tới đây, tôi muốn không đến cũng không được. Lần này tôi đến chỉ để truyền đạt đề nghị mà hắn đưa ra, còn đồng ý hay không là tùy mấy người, với tôi mà nói thì không có gì khác biệt.”

“Anh nói xem Ngô Du có ý gì, hắn dựa vào cái gì để cho rằng chúng tôi sẽ đặc biệt vì hắn mà ra ngoài một chuyến.”

“Hắn nói, nếu mấy người đồng ý giúp hắn, hắn đồng ý đi cùng đến Thanh Hải.”

Trong mắt mọi người đều chợt lóe vẻ kinh ngạc.

“Hắn đồng ý theo chúng tôi đến Thanh Hải?” Có vẻ Trang Nghiêu không tin cho lắm: “Ngay cả nơi tương đối an toàn như Bắc Kinh này hắn còn không chịu tới, lại đồng ý đi nơi hắn chưa chắc đã ra được như Thanh Hải?”

“Hắn nói vậy.” Trần thiếu nở nụ cười kì quái: “Xem ra Thanh Hải thật sự rất nguy hiểm, hy vọng hắn đi rồi đừng về nữa. Có điều, loại người như Ngô Du không đáng tin cho lắm. Hắn nói đi, song chưa chắc sẽ đi.”

“Tôi cũng đoán vậy.” Tùng Hạ nói: “Hắn bo bo giữ mình như vậy, ngay cả Bắc Kinh cũng không muốn can thiệp, sao có thể theo chúng tôi đi Thanh Hải được, tôi chẳng tin mấy.”

Trang Nghiêu nghĩ nghĩ: “Căn bản chúng ta cũng không trông cậy vào hắn có thể đi, đây không phải trọng điểm, hắn muốn gặp chúng tôi ở đâu?”

“Thái Nguyên, cách mấy người chỉ hơn 500 km, hắn phái vài con chim đến, một ngày là có thể đưa mấy người đến nơi.”

Trang Nghiêu nói: “Có thể, nhưng chúng tôi muốn dẫn một người đi.”

“Ai?”

“Quận vương quận Cửu Giang, Diêu Tiềm Giang.”

Trần thiếu nheo mắt lại: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước kia ư? Vì sao?”

“Chúng tôi nhận được một vài tình báo nói hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính sau khi tiếp xúc sẽ phát sinh vài chuyện khôn lường, chúng tôi không có bất cứ khái niệm đối với chuyện ‘khôn lường’ này, cho nên chúng tôi muốn để họ gặp nhau thử xem.”

Trần thiếu nhún vai: “Tôi nghĩ hắn ta không có lý do từ chối, tôi giúp hắn đồng ý.”

“Gặp nhau lúc nào?”

“Tùy mấy người quyết, kêu viện khoa học gửi cho hắn một phong điện báo đi. Hắn cần hai ngày mới có thể đến được Thái Nguyên, ngày tháng do mấy người quyết.”

“Được. Vậy hai ngày này anh ở lại viện khoa học đi, có yêu cầu gì không?”

“Không.” Trần thiếu hít một hơi thật sâu, châm chọc: “Có thể thở trong bầu không khí không có hắn đã là sự hưởng thụ rất tốt rồi.”

Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Trần thiếu, họ họp lại với Tùng Chấn Trung.

Tùng Chấn Trung cũng đồng ý để họ dẫn Diêu Tiềm Giang đi Thái Nguyên một chuyến. Ngô Du không chịu đến Bắc Kinh, thật ra cũng là một chuyện tốt. Bắc Kinh đông dân phức tạp, nếu Ngô Du đến đây thì không thể không tiếp xúc với Từ Ưng và Trang Du, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ họ cần xử lý rất nhiều chuyện, thật sự không rảnh để chú ý đến Ngô Du.

“Nếu đã quyết định, tôi sẽ gửi điện báo cho Ngô Du, thời gian định là ba ngày sau, thế nào?”

Trang Nghiêu gật đầu: “Được, tôi sẽ phái người đi báo cho Diêu Tiềm Giang.”

“Di vật người Nga mọi người mang về từ Đông Bắc, công tác giải mã của chúng tôi đã hoàn thành một phần ba, đa số đều có liên quan đến năng nguyên kiểu mới, cho chúng tôi không ít gợi ý. Chúng tôi đã gửi thiệp mời đến Sở nghiên cứu Moscow, nhưng quan hệ giữa dị nhân cùng thuộc tính, trong văn kiện lại không nhắc tới. Có lẽ tình hình thật chỉ có một mình Jacqueline biết.”

Tùng Hạ lẩm bẩm: “Vì sao cô ấy lại biết chuyện cháu không biết nhỉ.” Người có được ngọc cổ là cậu nên là người hiểu rõ nhất về vận dụng năng lượng chứ.

Trang Nghiêu suy tư: “Tôi nghĩ có lẽ chuyện này có liên quan với khả năng của cô ta, dù sao thì trong số dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, chỉ có cô ta giống anh ở chuyện có thể đưa năng lượng vào trong cơ thể người khác. Nếu suy đoán từ góc độ này, từ điều ấy mà cô ta mới lĩnh ngộ ra ý tưởng dị nhân cùng thuộc tính có thể hợp tác, như vậy đợi Diêu Tiềm Giang gặp Ngô Du, chúng ta cũng sẽ thấu hiểu.”

“Tôi tin họ sẽ phối hợp. Dù sao chăng nữa, chúng ta cũng sẽ không đi một chuyến tay không, ít nhất, tôi có thể biết được trong đầu Ngô Du…” có phải cũng có một miếng ngọc Con Rối hay không!

“Phải, chuyện này cũng quan trọng.” Tùng Chấn Trung nói: “Lần này mọi người cùng đi cho an toàn, tôi nghĩ mọi người cũng quen hành động tập thể.”

Đặng Tiêu thở dài: “Hành động tập thể bao gồm A Bố, không dẫn A Bố theo căn bản không tính là hành động tập thể.”

Trang Nghiêu không mặn không nhạt nói: “Anh khiêng được nó đi thì đi.”

“Vậy ngày kia mọi người xuất phát đi.”

“Được.”



Mỗi khi họ cần xa nhà, A Bố đều biết, bởi vì lần này ra ngoài lại không thể dẫn nó theo nên khiến nó khá bất mãn, nhưng mèo Ragdoll bản tính ngoan ngoãn, không làm loạn. Nó cũng không quậy, chỉ giận đến nỗi cả ngày không ăn, nằm trong ổ không chịu dậy.

Tối hôm trước khi lên đường, họ vừa vặn đều tạm dừng huấn luyện, vì thế xuống dưới chơi với A Bố.

Bên A Thanh mới phát minh ra một loại thức ăn cho mèo mới, mỗi viên lớn như quả trứng gà, mùi vị rất ngon, cố ý mang tới đây cho A Bố ăn thử. Trang Nghiêu an vị bên cạnh mặt A Bố, vừa nói chuyện với nó, vừa nhét thức ăn vào miệng nó.

A Bố ăn mà buồn bã ỉu xìu, đôi mắt như pha lê tím ươn ướt nhìn Trang Nghiêu, thoạt nhìn có vẻ vô cùng đáng yêu, khiến người ta thật sự không đành lòng từ chối yêu cầu của nó.

Trang Nghiêu thấy hơi không chịu nổi: “Đã nói mấy ngày là về rồi mà, tối đa không quá một tuần, mày đừng có như vậy hoài.”

Đặng Tiêu sờ lỗ tai của nó: “Chờ lúc về tao dẫn mày đi chơi với Tráng Tráng nhé, có muốn đưa mày sang nhà Tráng Tráng luôn không?”

A Bố kêu meo một tiếng, tỏ vẻ không muốn đi.

“Chờ bọn tao về dẫn mày vào rừng chơi nhé, mày thích rừng phải không?”

Cái đuôi khổng lồ của A Bố nhẹ nhàng vỗ xuống mặt đất, vươn lưỡi liếm liếm cánh tay Trang Nghiêu.

“Được, sẽ vào rừng mà, được rồi, bọn tao cam đoan trở về sau một tuần, mày phải ngoan ngoãn ở đây chờ bọn tao.”

A Bố tủi thân kêu một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Ban đêm khá mát, họ bèn nghỉ ngơi trên người A Bố, thân thể ấm áp và bộ lông mềm mại của nó từng làm bạn giúp họ vượt qua rất nhiều đêm rét lạnh, là ổ chăn an toàn nhất sâu trong tâm trí của họ.

Trong gió đêm, họ thiếu chút nữa cứ vậy ngủ thiếp đi.

Bình Luận (0)
Comment