Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 178

Họ cảm thấy năng lượng Thủy trong cơ thể mình đang sôi trào!

Hình ảnh trong trí nhớ Ngô Du chợt lóe qua trước mắt cậu, hóa ra trước tận thế, người đàn ông này là bác sĩ. Cậu nhìn thấy lần đầu tiên Ngô Du phát giác ra dị năng của mình, tâm trạng vừa hưng phấn vừa bất ổn này như thể có thể truyền đạt qua những hình ảnh đó. Cậu còn nhìn thấy lần đầu Ngô Du đến Trùng Khánh, hắn đứng tại một góc đường của Trùng Khánh, nhìn Trần thiếu cưỡi ngựa cao bốn mét không coi ai ra gì đi qua trước mặt mình, không ngờ đoạn ký ức này lại rõ ràng đến vậy trong não Ngô Du, vì nó được phóng lên rất lớn.

Tùng Hạ tiếp tục thấp thỏm tìm kiếm, cậu nhanh chóng lướt xem, cậu không phải tới đây để bới móc đời tư của Ngô Du, hơn nữa cũng không có thời gian để bới móc, rất nhiều hình ảnh đều vội vàng xẹt qua, cậu không kịp xem kỹ một chút, nhưng cậu vẫn xấu hổ phát hiện bí mật của Ngô Du và Trần thiếu. Cậu nhìn thấy cảnh Ngô Du ép Trần thiếu lên tường, ra sức hôn hắn, nhìn thấy cảnh Ngô Du xé rách quần áo Trần thiếu, nhìn thấy cảnh Ngô Du dùng còng băng khóa hai tay Trần thiếu lại, thấy hai cơ thể trần trụi quấn quýt… Những hình ảnh này không ngờ lại chiếm cứ một lượng rất lớn trong ký ức của Ngô Du, có lẽ là vì chúng đều xảy ra gần đây, có lẽ là vì với Ngô Du mà nói thì chúng quá sâu sắc. Dù sao chăng nữa, Tùng Hạ cũng bị bắt nhìn thấy rất nhiều hình ảnh X-rated.

Tùng Hạ cảm thấy mặt hơi nong nóng, tuy cậu không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng lén xem chuyện chăn gối của người khác có thể mang đến cho đàn ông cảm giác thỏa mãn kỳ diệu, cho dù thật ra cậu không hề cảm thấy hứng thú với hai người này.

Tùng Hạ vội ngăn những suy nghĩ đáng khinh ấy của mình, cẩn thận tìm tòi sâu trong tiềm thức của Ngô Du, cậu vô cùng hy vọng Diêu Tiềm Giang chỉ là một trường hợp đặc biệt, vì cậu không muốn tưởng tượng ra cảnh trong não Thành Thiên Bích cũng có một miếng ngọc Con Rối. Sau đó, vào giây phút cuối cùng khi cậu phát hiện tại một góc khuất trong tiềm thức của Ngô Du một miếng ngọc cực kỳ khó nhận diện, hơi lóe lên ánh sáng đen, trái tim cậu như chìm xuống đáy cốc.

Nó có thật, Diêu Tiềm Giang… Ngô Du… như vậy không phải trùng hợp nữa, nhưng, chuyện này cũng không thể chứng minh chỉ có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mới xuất hiện tình huống này, dù sao lúc ấy trong não Trang Du có rất nhiều thông tin, cậu muốn tránh cũng không kịp, căn bản không đi tìm, nói không chừng trong não mỗi dị nhân đều có thứ này…

Tùng Hạ ép mình tỉnh táo, thử thăm dò tách ra một sợi năng lượng nhỏ, muốn tiếp cận miếng ngọc Con Rối kia. Ngay khi năng lượng của cậu sắp chạm vào nó, giọng nói của Thành Thiên Bích như âm thanh truyền đến từ bầu trời, đột nhiên vang lên trong tai cậu.

“Tùng Hạ, Tùng Hạ!”

Tùng Hạ mở choàng mắt, Thành Thiên Bích chỉ vào Ngô Du: “Anh nên tỉnh rồi.”

Tình trạng của Ngô Du đã khá nghiêm trọng, khi đang thăm dò đầu óc, Tùng Hạ căn bản không có cảm giác thời gian trôi qua. Cậu không dám trì hoãn nữa, di chuyển toàn bộ năng lượng ra khỏi não bộ, dung hợp với năng lượng Thủy của Ngô Du, chung tay chống lại nguồn năng lượng Cambri mang tính hủy diệt, dứt khoát đẩy nó vào trong hạt nhân năng lượng.

Băng đá trên người Ngô Du dần dần thu về, hắn người đẫm mồ hôi, giống như mới vớt từ trong nước ra, không chút sức lực, có khi còn không ngồi vững được.

Thành Thiên Bích mở cửa kêu đàn em của Ngô Du vào, sau đó hắn nửa ôm Tùng Hạ, đưa cậu ra khỏi phòng.

Hai người vừa ra, Trang Nghiêu đã chạy tới, dùng ánh mắt hỏi Tùng Hạ.

Tùng Hạ nét mặt nghiêm trọng, gật đầu.

Trần thiếu vốn đang ngồi ở sô pha, lúc này hiểu lầm nét mặt của Tùng Hạ, lập tức ngồi ngay ngắn, cau mày nhìn phòng ngủ, âm thầm siết chặt nắm đấm. Một lát sau, đàn em của Ngô Du dìu hắn ra, Trần thiếu nhìn thấy hắn còn sống tốt, không nhịn được trợn trắng mắt, lại dựa lưng về sô pha, không nhìn hắn thêm cái nào nữa.

Ngô Du được đưa về phòng nghỉ ngơi, nhóm Tùng Hạ thì họp lại trong một phòng trống.

“Anh cũng thấy nó? Giống hệt Diêu Tiềm Giang?”

Tùng Hạ thở dài: “Phải.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Như vậy trong não tôi cũng có.”

Tùng Hạ có chút dồn dập nói: “Bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm, nói không chừng tôi cũng có, ai ở đây cũng có, không thể chứng minh đây là tình huống dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhất định sẽ xuất hiện.”

“Ít nhất 80% là vậy.” Trang Nghiêu nói: “Chúng ta vẫn không thể giải thích căn nguyên của khả năng có thể mượn sức từ đất trời của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là gì, nếu chuyện ngọc Con Rối được chứng thực, như vậy có thể kết luận rõ ràng, vì sâu trong tiềm thức của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tồn tại một miếng ngọc Con Rối nên họ mới trở thành dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, mới có được thần lực nghịch thiên.”

Tùng Hạ lẩm bẩm: “Đây cũng chỉ là suy đoán.”

“Đối mặt với hiện thực đi, anh hiểu đây không chỉ là suy đoán.”

Tùng Hạ ôm đầu. Sâu trong tiềm thức tồn tại một miếng ngọc Con Rối, điều này nhìn sao cũng không giống chuyện tốt, ai biết miếng ngọc không có thực thể này rốt cuộc đã làm gì với đầu óc họ? Thần lực mà nó cho dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tuyệt đối không cho miễn phí, rốt cuộc ý thức Cambri đang che giấu mục đích đáng sợ gì? Nói trắng ra là nó muốn lợi dụng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên để… làm gì?

Trang Nghiêu sắc mặt nghiêm trọng: “Mục đích cuối cùng của ý thức Cambri là tiêu diệt giống loài đã phá hủy sự cân bằng của địa cầu – cũng chính là con người, nếu xuất phát từ mục đích này thì khả năng nó cho dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, tất nhiên là dùng để đối phó với loài người, là đưa họ lên đỉnh đối lập với con người. Nhưng tình hình bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là lợi khí lớn nhất để con người chống lại ý thức Cambri, mang đầy hy vọng của toàn nhân loại. Mâu thuẫn này… khiến người ta càng thêm lo lắng. Rối cuộc ý thức Cambri có còn âm mưu gì vẫn chưa hiện diện.”

Thành Thiên Bích nói: “Có lẽ do còn chưa tới lúc. Bản thân tôi không cảm giác thấy ngọc Con Rối nào cả, cũng chưa bao giờ cảm thấy trí óc nhận phải ảnh hưởng gì, tôi luôn dùng chính kiến để phán đoán. Đương nhiên, nếu ngọc Con Rối thật sự có khả năng điều khiển nào đó thì nó cũng sẽ không khiến tôi cảm giác thấy khác lạ.”

“Đây chính là vấn đề, cho dù ngọc Con Rối thật sự làm gì với anh thì anh cũng không biết. Chỗ đáng sợ nhất chính là anh cho rằng mọi quyết định đều do chính anh đưa ra, nhưng trên thực tế chúng lại bị tiếp nhận ảnh hưởng của ngọc Con Rối. Tuy bây giờ chúng tôi cũng không cảm thấy anh có chỗ nào khác thường, nhưng ngọc Con Rối giống như một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ lấy mạng anh lúc nào.”

Tâm trạng mọi người đều hết sức nghiêm trọng. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đại diện cho sức chiến đấu tối cao của loài người, vốn là tia hy vọng cuối cùng dẫn dắt họ tái thiết xã hội, nay lại vì chuyện ngọc Con Rối mà bịt kín bởi một sự nghi ngờ rất dày. Ngay khi họ đang tranh thủ tất cả thời gian tăng cường bản thân để có thể thu hồi và phong ấn ngọc Con Rối, để ngăn cản hành vi diệt tuyệt của ý thức Cambri với loài người, kết quả lại phát hiện dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mà họ ký thác hy vọng, rất có khả năng đang bị ý thức Cambri khống chế, thậm chí căn nguyên sức mạnh của họ đều có thể là kế hoạch của ý thức Cambri vì muốn cho loài người một kích trí mệnh. Họ giống như một đám hề nhảy trên một miếng đất, mong muốn xoay chuyển càn khôn, lại quên mất miếng đất này… không, toàn bộ hành tinh này, đều thuộc về ý thức Cambri. Ý thức Cambri là ý thức của hành tinh này, khắp cả hành tinh này cũng chỉ là một cõi trần ai, ý thức Cambri vừa giễu cợt nhìn họ tung tăng nhảy nhót, vừa chuẩn bị dùng phương thức tàn nhẫn nhất tuyên cáo sự vô tri của họ.

Sự thật khiến người ta nghẹt thở này, một khi được chứng thực hoàn toàn, họ không biết hy vọng của loài người có còn tồn tại hay không, nếu hành tinh này muốn con người diệt vong thì họ lấy gì ra để chống cự?


Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Đừng quá bi quan, ít nhất chúng ta còn có một hy vọng, đó chính là ngọc cổ của Tùng Hạ. Sự xuất hiện của ngọc cổ là thay đổi lớn nhất ý thức Cambri không dự đoán được, cũng là sức mạnh duy nhất chúng ta có thể dựa vào để chống lại ý thức Cambri, nó dạy con người làm thế nào để tu luyện, thăng cấp, làm thế nào để tránh được số phận hủy diệt khi thăng cấp, thậm chí tạo ra Tùng Hạ – người không bị năng lượng Cambri khống chế, còn có thể lợi dụng năng lượng Cambri để giúp người khác. Ngọc cổ là hy vọng mà tổ tiên chúng ra đã để lại, họ dự đoán được có ngày ý thức Cambri sẽ hủy diệt loài người nên để lại ngọc cổ giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn. Chỉ cần chúng ta tìm được phương pháp phong ấn ý thức Cambri thì nhất định có thể ngăn cản mọi chuyện.”

Tùng Hạ siết chặt nắm đấm: “Không sai, ngọc cổ nhất định có thể giúp chúng ta phong ấn ý thức Cambri, chúng ta tuyệt đối không thể lơi lỏng chút nào, tiếp tục những gì chúng ta nên làm, vừa thu thập ngọc Con Rối, vừa tìm kiếm phương pháp. Con người là giống loài thông minh nhất trên hành tinh này, tuyệt không thể bị diệt vong như vậy.”

Thành Thiên Bích cũng tăng thêm khẩu khí: “Tuyệt đối không buông tay. Từ giờ trở đi, nếu tôi cảm thấy mình có bất cứ chỗ nào khác thường, tôi sẽ nói cho mọi người bất cứ lúc nào, nếu mọi người nhận ra tôi có chỗ nào lạ kỳ, cũng phải nhắc tôi lập tức.”

“Được!”

Liễu Phong Vũ cau mày: “Vậy có cần nói chuyện này cho các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác không?”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Tạm thời thì không, chuyện này sẽ gây khủng hoảng, tin này không thể truyền ra ngoài.”

Mọi người gật đầu.

Tùng Hạ nói: “Vừa rồi tôi còn định tách ra một chút năng lượng tiếp xúc với miếng ngọc Con Rối đó, nhưng thời gian quá gấp gáp nên không thành công.”

Trang Nghiêu nói: “Lần sau không cần làm vậy, chúng ta không biết mục đích và ý nghĩa tồn tại của miếng ngọc kia, anh liều lĩnh chạm vào nó như vậy không biết sẽ xảy ra hậu quả gì, dù là hậu quả gì thì bây giờ chúng ta đều không có khả năng gánh vác tốt.”

Được Trang Nghiêu nhắc nhở, Tùng Hạ cũng thấy hơi nghĩ lại mà sợ: “Cậu nói đúng, có điều sau này chắc là cũng không có cơ hội nữa.” Tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên của Trung Quốc đều đã đột phá cấp hai.

“Chưa chắc, tôi đoán ‘Iron Man’ của nước Mỹ cũng sắp đến lúc đột phá cấp hai, họ chỉ có một bảo bối này, sẽ đảm bảo người đó an toàn thăng cấp bằng cấp cứ giá nào, cho nên tôi nghĩ không quá bao lâu, họ sẽ đến Trung Quốc tìm chúng ta. Tuy nhiên, tôi vẫn phải nói, anh đừng tính đến chuyện chạm vào ngọc Con Rối, ít nhất trước khi chúng ta rõ ràng mục đích của nó, hoặc nó không có bất cứ ảnh hưởng nào với con người.

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi hiểu.”

Trang Nghiêu hỏi: “Đúng rồi, anh lục soát ký ức Ngô Du rồi, có còn phát hiện chuyện gì khác không?”

Tùng Hạ lập tức nghĩ đến quan hệ không phải tầm thường của Ngô Du và Trần thiếu, những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt lập tức xuất hiện trong đầu cậu, khiến cậu nóng bừng cả mặt, nói: “Không có gì quan trọng…” Cậu vừa nói xong câu đó liền thấy Trang Nghiêu cau mày, cậu lập tức ý thức được chuyện nói dối trước mặt Trang Nghiêu là làm chuyện ngu ngốc, vì thế vội nói: “Có vài chuyện riêng tư không liên quan, tôi sẽ không nói, không tốt lắm.” Cậu thấy chuyện của Ngô Du và Trần thiếu quả thật không liên quan gì với họ, ít nhất bây giờ họ không cần đối phó với Ngô Du, nếu thật sự có một ngày họ cần lợi dụng chuyện này, cậu nhất định sẽ nói, nhưng nếu bây giờ không cần, cậu vẫn có chút đạo đức, không muốn vì niềm vui nhất thời mà tiết lộ bí mật của người khác.

Trang Nghiêu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Ngô Du vừa mới thăng cấp, thân thể rất yếu, cần tĩnh dưỡng ít nhất ba ngày, họ chỉ có thể chờ đợi. Tùng Hạ dứt khoát bao trọn khách sạn, không để Đại Thành tiếp đãi khách khác, Đại Thành hết sức vui mừng, bình thường khách sạn này vốn không có ai tới.

Chỉ chớp mắt một cái mà họ đã ở Thái Nguyên năm ngày. Một buổi sáng, Đặng Tiêu sau khi ngủ dậy thì cuống cả lên, cậu hỏi: “Chúng ta có về trong một tuần được không, nếu không A Bố nhất định sẽ sốt ruột.”

Trang Nghiêu trong lòng cũng hơi nhấp nhổm, có điều nó không biểu hiện ra ngoài: “Xem tình hình hồi phục của Ngô Du đã.”

“Tùng ca anh cứ chữa thẳng cho người ta không phải được rồi sao?”

“Ngô Du không có ngoại thương, chỉ nguyên khí hao tổn, chuyện này anh không giúp được, chỉ có thể dựa vào chính hắn chậm rãi khôi phục.”

Đặng Tiêu lại nhìn về phía Trần thiếu: “Ngô Du khỏe chưa vậy? Nằm ba ngày rồi.”

Trần thiếu nhướng mắt: “Sao mà tôi biết.”

“Không phải hai người là một nhóm à?”

Trần thiếu khinh thường: “Vớ vẩn.”

Diêu Tiềm Giang lật một trang sách đặt trên đùi mình, không buồn ngẩng đầu: “Tôi cũng còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, rốt cuộc phải chờ tới lúc nào?”

Trang Nghiêu nói: “Không phải lúc ấy anh cũng nằm ba, bốn ngày à? Kiên nhẫn chút đi, Quận vương.”

Đặng Tiêu thật sự đứng ngồi không yên: “Để em lên xem sao.” Nói xong liền muốn chạy lên lầu, vừa đi không được hai bước thì đã lui về, Ngô Du dẫn người theo thong thả bước từ trên tầng xuống.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía hắn.

Ngô Du cười nhẹ, tuy sắc mặt còn hơi tái, nhưng nhìn cách đi đứng thì không thấy bất cứ xiêu vẹo nào nữa, xem ra đã khỏe lại, hắn nói: “Khiến các vị đợi lâu, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”


Diêu Tiềm Giang chống cằm nhìn hắn: “Cảm giác thăng cấp thế nào?”

Ngô Du vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng cử động ngón tay, ngón tay thon dài dần dần biến thành cục băng trong suốt, khi hắn hoạt động, nó phát ra tiếng ken két nhè nhẹ, lờ mờ tỏa ra hơi đá lạnh, hắn vui vẻ từ đáy lòng: “Rất tuyệt.”

Diêu Tiềm Giang gật đầu, đứng lên: “Tốt, vậy chúng ta đừng làm lãng phí thời gian nữa. Tiểu Trang Nghiêu, bây giờ chúng tôi nên làm gì?”

Trang Nghiêu nhìn về phía Tùng Hạ: “Anh thấy sao?”

Tùng Hạ nói: “Chúng ta ra ngoài đi, sức hủy hoại của các anh quá lớn, đừng hủy ngôi nhà này.” Đồng thời cũng tránh để nhóm Đại Thành nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn.

Mọi người nối đuôi nhau đi ra ngoài khách sạn, hướng về phía đống đổ nát phía xa.



Họ đứng tại một bãi đất trống, Tùng Hạ nói: “Tôi và Trang Nghiêu đã tưởng tượng mấy khả năng, khả năng lớn nhất có thể là hai người các anh đồng thời bộc phát, có thể sinh ra sức phá hủy gấp mấy lần, còn khả năng khác là năng lượng sẽ khắc phục nhược điểm của đối phương. Tuy các anh đều là năng lượng Thủy, nhưng phương thức biểu đạt khả năng không giống nhau, cho nên có lẽ anh có thể khắc phục tính chất bất động của băng đá, còn anh có thể thay đổi độ cứng của nước hoặc cũng có thể hai khả năng này đồng thời phát sinh. Tóm lại, vì chuyện này chưa từng có người thí nghiệm nên không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cần các anh phối hợp, nhưng có một vài chuyện tôi tin tưởng, đó là khi hai anh hợp tác, nhất định có thể sinh ra uy lực rất lớn.”

“Vậy thử đi.” Ngô Du nói.

Lúc này mọi người đang đứng tại một nơi vốn là trung tâm đường quốc lộ, đương nhiên, lúc này đường quốc lộ đã bị bao trùm bởi cỏ mọc tới ngang hông, hai bên đường là nhà cửa cũ nát, nhìn rất xập xệ, có thể sập bất cứ lúc nào.

Trang Nghiêu nói: “Lấy nhà cửa hai bên đường làm bia ngắm đi.”

Diêu Tiềm Giang và Ngô Du đứng trước một phương, hai người liếc nhìn nhau, Diêu Tiềm Giang nói: “Nếu năng lượng của cậu không đủ thì nói sớm, chúng ta có thể dừng lại sớm một chút, tôi không muốn lãng phí quá nhiều sức.”

Ngô Du lạnh nhạt nói: “Quận vương vẫn nên lo lắng cho mình đi.”

Hai người lần lượt vươn một bàn tay ra, chạm vào nhau, đột nhiên, một nguồn lực khổng lồ đột ngột sinh ra, nổi gió khiến vạt áo và tóc của hai người đều bay lên, ngay cả những người đứng phía sau họ cũng bị chấn động phải lùi một bước.

Họ cảm thấy năng lượng Thủy trong cơ thể mình đang sôi trào! Cảm giác mãnh liệt sôi sục này ngoại trừ từ sôi trào thì thật sự không tìm thấy từ khác để hình dung. Năng lượng Thủy trong cơ thể họ như thể đang kêu gọi đối phương, kêu gào lao vút về phía bàn tay đang nối liền nhau của họ. Nơi bàn tay chạm nhau bốc ra khói trắng ti ti, không khí như thể bị đông lại trong nháy mắt, giây tiếp theo, một cột nước và cột băng phun trào cuốn lấy nhau, chúng siết lấy nhau thành hình dây thừng, bắn ra ngoài bằng tốc độ cực nhanh, mọi người lập tức cảm thấy nhiệt độ chung quanh đang cấp tốc giảm xuống.

Cột nước và cột băng kia hung tợn đập vào mặt đất cách đó không xa, tạo ra chấn động kịch liệt, sau đó, họ nhìn thấy cỏ dại trên mặt đất đọng sương bằng tốc độ lấy mắt thường có thể trông thấy được, sau đó ngưng kết thành sương muối trong nháy mắt, như vắt mì xốp giòn, tan thành bột phấn cùng sự chấn động của mặt đất.

Toàn bộ mặt đất đều bị phủ bởi một lớp sương muối, diện tích sương muối đang không ngừng khuếch tán, cuối cùng khuếch tán đến hai bên đường. Một cột sóng nước bay lên trời, ngang ngược ập vào những căn nhà đổ nát. Giây tiếp theo, sóng nước bị đông lại thành băng, nhà cửa cũng giống như cỏ dại, nứt toác hết ra. Cùng với sự khuếch tán không ngừng của sóng nước và sương muối, những căn nhà xây bằng bê tông cốt thép trước mặt họ yếu ớt như xếp bằng gỗ, giống như gặp phải một trận động đất mạnh nhất, lần lượt tan thành tro bụi, ầm ầm sụp đổ, biến thành một đống hoang tàn đúng nghĩa.

Sức mạnh thắng như chẻ tre này kéo dài hơn ba trăm mét, gần trăm ngôi nhà hai bên đường bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Năm phút trước, cảnh tượng trước mắt là nhà cửa bỏ hoang và cỏ dại thành bụi như một tòa thành ma năm phút sau là cảnh nhà cửa sụp đổ và mặt đất đóng băng như một tòa thành bằng tuyết. Rõ ràng cùng là một chỗ nhưng chênh lệch qua năm phút đồng hồ quả thật không thuộc về một thế giới. Nhiệt độ chung quanh đã đột ngột hạ xuống dưới hai mươi độ.

Tất cả mọi người đều rung động đến nói không thành lời, bao gồm hai người tạo ra mọi chuyện là Diêu Tiềm Giang và Ngô Du, họ không dám tin nhìn vào tay mình, cho dù năng lượng đã bị tiêu hao bằng sạch, còn thấy hơi đứng không vững, nhưng sức phá hoại mà họ tạo thành đã khiến họ run rẩy từ sâu trong linh hồn, vì hưng phấn.

Trang Nghiêu lẩm bẩm: “Đây chính là… uy lực kết hợp dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính ư?”

Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, thốt lên thật lòng: “Đáng sợ quá.”

Trang Nghiêu nói: “Thảo nào Jacqueline muốn gặp Thành Thiên Bích như vậy, uy lực khi hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên phối hợp đâu chỉ là một cộng một bằng hai, tham khảo thực lực Ngô Du thể hiện khi phóng thích năng lượng trước khi thăng cấp thì sức phá hoại hai người phối hợp sinh ra không chỉ gấp ba mươi lần.”

Tùng Hạ nói: “Nhưng vì sao Jacqueline lại biết chuyện này? Chắc hẳn cô ấy chưa gặp hai dị nhân cùng thuộc tính hợp tác bất cứ lần nào.”

“Chỉ khi gặp cô ta chúng ta mới biết. Xem ra, chuyện gặp nhau là bắt buộc phải làm.” Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Anh cũng rất hy vọng có được sức mạnh như vậy phải không.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Chỉ sợ đây mới là sức mạnh thật sự của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, dị nhân thuộc tính vốn có và dị nhân thuộc tính dẫn xuất đã tách khả năng này thành hai nửa.”

“Không chỉ dừng lại như vậy, các anh đều đang không ngừng tiến hóa, đây mới chỉ là thực lực của đầu cấp hai, các anh có thể tưởng tượng, khi các anh lên tới cấp ba, cấp bốn, các anh sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với thế giới này không? Các anh có thể dễ dàng phá hủy một thành phố, đến lúc đó…” Trang Nghiêu cắn chặt răng, không nói hết câu.

Nhóm Tùng Hạ lại có thể hiểu nó đang nghĩ gì, đến lúc đó, có thể ý thức Cambri sẽ bắt đầu hành động hay không? Cùng với sự chờ mong dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên càng ngày càng mạnh, họ cũng sợ hãi, một khi cuối cùng sức mạnh khổng lồ này lại bị ý thức Cambri lợi dụng, vậy họ nên làm sao bây giờ? Trước sức mạnh hủy diệt trời đất này, ngoại trừ tuyệt vọng thì chỉ có tuyệt vọng.

Nhưng họ không thể vì sợ hãi ý thức Cambri mà giậm chân tại chỗ được, họ nhất định phải không ngừng mạnh hơn mới có hy vọng chống lại ý thức Cambri.

Diêu Tiềm Giang thở dài: “Tôi thật không ngờ…”

Ngô Du cũng lẩm bẩm: “Tôi cũng không ngờ.”

Trang Nghiêu nói: “Ngô Du, anh biết chúng tôi đến Thanh Hải làm gì không?”

Ngô Du trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Biết, mục đích cuối cùng của mọi người, phương hướng hành động của mọi người, tôi đều biết đại khái.”

“Một khi đã vậy, chẳng lẽ anh không nên vì tương lai của loài người mà cống hiến một chút?”

“Rốt cuộc anh muốn lẩn tránh ở Trùng Khánh tới khi nào? Anh biết rõ sớm muộn gì anh cũng phải gánh vác mọi chuyện anh nên gánh vác. Đặc biệt khi anh và Diêu Tiềm Giang phối hợp, uy lực mạnh như thế là sức mạnh chúng tôi cần nhất khi đi Thanh Hải, anh không giúp chúng tôi, đợi đến lúc loài người hoàn toàn sụp đổ, sớm muộn gì cũng sẽ đến phiên anh.”

Ngô Du nói: “Để tôi suy nghĩ một chút, trước khi mọi người đi Thanh Hải, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục.”

“Được, hy vọng đến lúc đó, anh có thể nghĩ rõ ràng.” Trang Nghiêu nói: “Tôi nghĩ không cần tiếp tục thí nghiệm nữa, các anh cũng không cần suy tính. Tình hình vừa rồi đã chứng minh đầy đủ vấn đề, chúng ta về thôi.”

Tất cả đều đi về phía khách sạn, đường về này không ai lên tiếng, đa số vẫn chưa phục hồi tinh thần từ cảnh tượng rung động vừa rồi, chỉ cần quay đầu lại là họ có thể nhìn thấy khung cảnh trắng xóa phía sau.

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đi ở cuối cùng, Tùng Hạ không nhịn được cầm tay Thành Thiên Bích. Cậu biết, người đàn ông bên cạnh là một trong những hy vọng của loài người, nhưng cũng có khả năng hắn là công cụ mà ý thức Cambri dùng để đối phó với loài người. Nhưng cho dù Thành Thiên Bích có là gì thì hắn vẫn là người quan trọng nhất của cậu. Dù phải trả bằng cái giá nào, cậu cũng sẽ không để ý thức Cambri đạt được mục đích.

Bình Luận (0)
Comment