Ngay khi Tùng Hạ gần như sắp sụp đổ, rốt cuộc cậu đã vui mừng nghênh đón thời khắc hạt nhân tích trữ được tràn ngập một lần cuối cùng…
Tùng Hạ vốn còn lo không biết mình có thể nằm cái là lăn ra ngủ hay không, nhưng sự thật là sau khi chăm chú hết sức, cậu phát hiện mình rất tỉnh táo, có thể cảm giác rõ ràng mỗi tia năng lượng bị hút vào trong cơ thể mình khi hạt nhân năng lượng đang dần dần thay đổi, cậu cảm thấy hạt nhân năng lượng của mình đang sáng lên, đang chuẩn bị cho mình lột xác.
Mà cậu biết Thành Thiên Bích luôn nhìn cậu, mỗi khi cậu vì nóng vội mà tốc độ tuần hoàn năng lượng nhanh hơn, bên tai đều sẽ vang tiếng cảnh cáo nhẹ giọng của Thành Thiên Bích.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cậu không biết đã qua bao lâu, cậu cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày càng đói, sức tập trung cũng bị giảm thấp rõ ràng, cậu biết cậu cách thời khắc mấu chốt nhất không còn xa.
Đột nhiên, cậu cảm thấy vùng bụng bắt đầu nóng lên, cậu lập tức ý thức được miếng ngọc cổ bọc ở bụng cậu đang nóng lên. Cho dù nhắm mắt, cậu cũng có thể cảm giác thấy căn phòng tràn đầy ánh sáng màu xanh lá. Chỗ nệm bên cạnh cậu theo động tác của Thành Thiên Bích mà nhúc nhích mấy cái, cậu có thể cảm thấy sự căng thẳng của Thành Thiên Bích. Cậu muốn nói cho hắn biết mình không sao, nhưng cậu phát hiện thân thể mình không động đậy được, cũng không thể lên tiếng, cậu nhắm mắt lại, lại “nhìn” thấy ánh sáng màu xanh lá chói mắt, cậu lại bị kéo vào trong cõi hư không quen thuộc, mệt mỏi và đói khát lập tức biến mất, bức tường chữ Phạn màu vàng lớn như cái đấu hiện ra trước mắt cậu. Cậu từng thấy nó vô số lần, từng mất ăn mất ngủ tìm kiếm tri thức có thể giúp họ từ đây, nhưng chưa bao giờ đối mặt với bức tường này, đầu óc cậu lại rõ ràng như thế, cậu thậm chí rất dễ hiểu vài nội dung mà trước kia cậu xem không hiểu, giống như trong nháy mắt, bộ não của cậu đã tiến hóa vậy.
Tùng Hạ cảm thấy vừa căng thẳng vừa hưng phấn, căng thẳng là vì bất luận có cố gắng thế nào, cậu đều không thể tùy tiện thoát khỏi đây như lúc trước, còn hưng phấn là vì cậu biết lúc này, khả năng học tập của cậu cao gấp mấy lần trước kia, nếu tạm thời cậu không ra được khỏi đây và cũng không tỉnh lại được, chi bằng nhân lúc này xem nhiều một chút, nói không chừng chờ cậu thăng cấp thành công, mọi chuyện sẽ khôi phục về như trước. Cậu vội tìm kiếm phần nội dung ghi lại phương pháp sử dụng năng lượng, cẩn thận nghiên cứu.
Lúc này, cậu không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài, cậu không cảm giác được bất cứ đụng chạm nào, nhưng cậu có thể cảm thấy hạt nhân năng lượng của cậu vẫn đang hấp thu năng lượng, chỉ có điều tốc độ hết sức thong thả. Cậu nghĩ rằng, có lẽ chờ hạt nhân đầy, cậu có thể tỉnh lại.
Trong tất cả phương thức cải tạo vũ khí và công cụ phòng thủ, công cụ phòng thủ bằng năng lượng mà trước kia cậu thèm thuồng đã lâu song không thể có được là thứ cậu nghiên cứu đầu tiên, loại công cụ phòng thủ này cần lấy ngọc phù tích trữ năng lượng làm môi giới, là thứ duy nhất cậu có hi vọng chế tạo ra. Một khi thành công, công cụ phòng thủ bằng năng lượng sẽ trở thành một bộ giáp vô hình, người mang theo nó giống như đang mặc một bộ quần áo may bằng năng lượng Cambri vô sắc vô hình, có thể chống lại cào rạch cắn xé và sức tấn công của súng đạn bình thường, một lớp áo bảo hộ bằng bông biến dị thêm một lớp công cụ phòng thủ bằng năng lượng chắc hẳn có thể bảo đảm trên chiến trường, đồng đội của cậu sẽ không bị thương bởi đạn lạc, phải biết rằng giữa chiến cuộc hỗn loạn, mất mạng vì bom Neutron [211] và cung tên là rất thấp, đạn lạc mới là thứ giết người lợi hại nhất.
[211] Bom Neutron: Một loại vũ khí hạt nhân, khi nổ phóng ra một lượng lớn nơ-tron, nhờ vào khả năng bức xạ của nơ-tron mà nó có tác dụng sát thương, có khả năng sát thương người trong công sự hoặc xe tăng trong phạm vi hữu hiệu.
Tùng Hạ vội cẩn thận nghiên cứu phương pháp chế tạo công cụ phòng thủ bằng năng lượng, nếu bây giờ có thể cử động, cậu thật sự hi vọng có thể tự tay thử một lần.
Thuộc nằm lòng phương pháp chế tạo công cụ phòng thủ bằng năng lượng vài lần, cậu lại xem những kiến thức khác như dùng ngọc phù mang năng lượng của năm nguyên tố chế tạo ra vũ khí, có điều những vũ khí được miêu tả trong ngọc cổ có vẻ không hợp với họ bằng vũ khí mà Trang Nghiêu tạo ra, ít nhất nếu không thể cung cấp năng lượng không ngừng, ngoại trừ cậu ra thì không có tác dụng lớn với những người khác. Tuy nhiên, nếu có thể dùng ngọc phù năm nguyên tố gia tăng thêm cho vũ khí thì hoàn toàn khác, cậu cũng tốn không ít thời gian nghiên cứu phần nội dung này.
Khi ở trong hư không, thời gian bất tri bất giác trôi qua, cuối cùng cậu cũng không rõ rốt cuộc thì mình đã ở trong này bao lâu, mấy tiếng, hay mấy ngày? Chung quanh không có bất cứ thứ gì giúp cậu nhận biết thời gian, sau khi hưng phấn ban đầu qua đi, cậu bắt đầu cảm thấy một chút hoảng hốt. Cậu đoán Thành Thiên Bích nhất định đã sốt ruột, bởi vì chỉ sợ bây giờ cậu như người chết nằm trên giường, không có bất cứ phản ứng gì. Điều duy nhất có thể an ủi cậu là hạt nhân của cậu vẫn đang không ngừng hấp thu năng lượng Cambri, tuy nhiên tốc độ hết sức chậm rãi, nhưng cho dù chậm rãi song lúc này cũng sắp hoàn thành.
Tùng Hạ không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng hết sức để không làm lãng phí thời gian, vừa xem một bể tin tức ngọc cổ để lại cho cậu, vừa chờ đợi khoảnh khắc hạt nhân năng lượng thăng cấp.
Lại không biết qua bao lâu, Tùng Hạ đã không thể kiềm chế gân họng kêu gào trong hư không, nếu thật sự không thể thoát khỏi đây, cậu sẽ điên mất, cậu đoán chú cậu và Thành Thiên Bích cũng sắp điên rồi. Hạt nhân năng lượng hấp thu năng lượng không nên chậm đến độ này chứ, hay là thời gian bên ngoài vẫn không thay đổi? Vậy rốt cuộc thì cậu phải ở trong đây đến lúc nào!
Ngay khi Tùng Hạ gần như sắp sụp đổ, rốt cuộc cậu đã vui mừng nghênh đón thời khắc hạt nhân tích trữ được tràn ngập một lần cuối cùng, nguồn năng lượng khổng lồ trong nháy mắt phóng thích ra từ hạt nhân, lấp đầy toàn thân cậu. Tùng Hạ run rẩy, từ trong hư không về tới hiện thực, dẫn đường cho nguồn năng lượng khổng lồ kia một lần nữa quay về hạt nhân, sau khi quá trình này hoàn thành, hạt nhân năng lượng sẽ chính thức từ dạng tích trữ sang dạng hòa tan.
Cậu nghe thấy Thành Thiên Bích đang gọi cậu, nhưng lúc này cậu không dám phân tâm, cũng không dám mở mắt, cậu để năng lượng hành tẩu theo lộ tuyến kinh lạc, chậm rãi lôi kéo năng lượng của mình, đẩy mạnh chúng vào hạt nhân, quá trình này không nhận phải bất cứ trở ngại gì, hơn 90% năng lượng trong cơ thể cậu là năng lượng Cambri an toàn, hạt nhân năng lượng tỏa ra ánh sáng năm màu, cuối cùng chợt tắt, hấp thu tất cả năng lượng vào trong đó, Tùng Hạ đột nhiên mở mắt.
“Tùng Hạ!” Thành Thiên Bích căng thẳng nhìn cậu, nét mặt như trút được gánh nặng.
Tùng Hạ mê man nhìn hắn, lại nhìn chung quanh, tất cả gương mặt cậu quen thuộc đều đang ở trước mắt, đều đang căng thẳng nhìn cậu.
Tùng Chấn Trung đặt tay lên vai cậu, run giọng nói: “Rốt cuộc cháu cũng tỉnh rồi.”
“Cháu…” Giọng nói Tùng Hạ khàn khàn: “Cháu sao vậy?”
Thành Thiên Bích nắm tay cậu thật chặt, cậu có thể cảm giác thấy bàn tay Thành Thiên Bích đang run rẩy: “Sáu ngày, anh cứ như vậy nằm sáu ngày bất động.”
Tùng Hạ thở ra một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Liễu Phong Vũ la lên: “Thằng nhóc này suýt thì hù chết bọn anh, cứ ngủ hoài chẳng có động tĩnh gì, cậu mà còn không tỉnh lại anh sẽ tát cậu đấy.”
Thành Thiên Bích trừng mắt nhìn hắn: “Không phải anh tát rồi à.”
Tùng Hạ theo bản năng sờ sờ mặt mình, cậu ngồi dậy, Thành Thiên Bích đỡ lưng cậu, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là sao? Anh đã gặp chuyện gì vậy?”
Tùng Hạ nhìn hai mắt đầy tơ máu và hàng râu lởm chởm dưới cằm Thành Thiên Bích, trong lòng có chút áy náy: “Tôi bị ngọc cổ kéo vào trong hư không, không thoát ra được, tôi có thể cảm giác mình đang hấp thu năng lượng, nhưng kiểu gì cũng chưa thể tỉnh lại, hơn nữa ở trong đó, tôi không cảm giác thấy thời gian. Đừng nói mọi người, tôi cũng sợ mình không thể tỉnh lại.”
Trang Nghiêu nói: “May mà anh tỉnh lại rồi, không thì tất cả kế hoạch của chúng tôi đều sẽ uổng phí.”
Đặng Tiêu hai mắt đẫm lệ nhìn cậu: “Tùng ca, anh mà chết là em sẽ…”
Đường Nhạn Khâu vỗ vỗ đầu cậu ta: “Đừng nói lung tung.”
Tùng Hạ vội nói: “Nhưng lần này tôi có thu hoạch cực lớn, tôi không biết vì sao mà sau khi tiến vào hư không, trí óc tôi trở nên hết sức minh mẫn, khả năng thấu hiểu và phân tích đều được nâng cao rất nhiều, ở trong đó, tôi đã nghiên cứu công cụ phòng thủ bằng năng lượng, ngày mai tôi sẽ thực nghiệm.”
“Không vội, anh cảm nhận trước đã, sau khi đột phá cấp hai, anh có thay đổi gì.”
“Thay đổi…” Tùng Hạ nói: “Tôi cảm giác năng lượng trong cơ thể rất dồi dào, sau đó, giống như tố chất thân thể đều được nâng cao, nhưng biến hóa quá lớn thì tôi cũng không cảm giác thấy.”
“Anh thử tăng cường thị lực cho tất cả mọi người trong phòng này đi.”
“Tất cả?” Tùng Hạ nhìn thoáng qua, trong phòng này có ít nhất tám, chín người, trước kia cậu nhiều nhất có thể đồng thời cung cấp cho ba đến năm người đã là cực hạn. Cậu siết nắm đấm, phóng thích mạnh mẽ ra năng lượng, cậu có thể “nhìn thấy” năng lượng thoát ra từ trong cơ thể mình, từng luồng từng luồng tiến vào cơ thể mọi người, sau đó tập trung đến thần kinh thị giác của họ.
“Wow.” Đặng Tiêu kinh ngạc thốt lên: “Nhìn mọi thứ rõ quá.”
Tùng Hạ cũng không khỏi có nét mặt kinh ngạc.
Trang Nghiêu nói: “Thế nào? Bây giờ có cảm giác vất vả không?”
Tùng Hạ vui vẻ nói: “Rốt cuộc tôi đã có thể tiếp sức đồng thời cho cả nhóm!”
“Rất tốt, tiến bộ thứ nhất sau khi đột phá cấp hai.” Trang Nghiêu ghi vào sổ tay: “Anh biết không, năng lượng anh vừa phóng thích ra, tuy chúng tôi không thể cảm giác, nhưng cả căn phòng như đang bị đè nén. Chính là cảm giác này, anh không biết áp lực từ đâu mà đến, không nhìn được, không sờ được, nhưng trái tim anh có thể cảm nhận được, đủ để thấy vào khoảnh khắc thăng cấp, anh đã phóng ra bao nhiêu năng lượng khổng lồ. Bây giờ, anh nhất định có rất nhiều nơi đáng để khai thác, chờ anh điều chỉnh tốt thì đến phòng thí nghiệm tìm tôi.”
Tùng Hạ gật đầu, lúc này huyết dịch trong thân thể cậu đều đang trong trạng thái xao động, hưng phấn khó kiềm chế. Thật ra cậu không hề cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu cho rằng trạng thái hiện tại của mình không nên làm những chuyện khác, vẫn nên tỉnh táo rồi hãy làm.
Mọi người lần lượt ra khỏi phòng, để lại không gian cho cậu và Thành Thiên Bích.
Cửa phòng đóng lại, Thành Thiên Bích đột nhiên dùng sức ôm lấy cậu, cắn răng nói: “Chết tiệt, anh làm tôi sợ muốn chết…”
Tùng Hạ ôm lại hắn: “Ngại quá, để mọi người lo lắng, ở trong đó tôi cũng sốt ruột lắm, không nghe được gì, không thể động đậy, tôi sợ mình mãi mãi không thoát được.” Nói tới đây, cậu lại cảm thấy sợ hãi, giọng nói hơi nghẹn ngào. Ngộ nhỡ cậu thật sự bất tỉnh, Thành Thiên Bích sẽ ra sao? Chú cậu sẽ ra sao? Bạn bè của cậu sẽ ra sao?
“Sáu ngày, anh hôn mê sáu ngày, giống như đã…” Thành Thiên Bích thở hổn hển mấy hơi, cánh tay đang ôm Tùng Hạ run lên nhè nhẹ.
Tùng Hạ xoa tóc hắn: “Thiên Bích, tôi xin lỗi…”
Thành Thiên Bích buông cậu ra, nhìn sâu vào mắt cậu: “Anh không cần giải thích, anh trở về là đủ rồi.”
Tùng Hạ cười: “Tôi sẽ không chết đâu, hành trình của chúng ta còn dài, cậu đi đến đâu, tôi nhất định sẽ đi cùng cậu.”
Thành Thiên Bích xoa hai má cậu: “Chớ quên lời này anh nói, cho dù tôi có đi đến đâu, anh cũng sẽ đi cùng tôi.”
“Tôi nói được làm được.” Tùng Hạ ôm cổ hắn, dùng sức hôn môi hắn.
Tùng Hạ nằm trong phòng nghỉ một ngày, trong lúc hai người thong thả nấu bữa tối trong bếp, Thành Thiên Bích thuật lại ba chuyện quan trọng nhất xảy ra trong mấy ngày nay cho cậu biết.
Chuyện thứ nhất là tiến trình tu luyện của Trang Nghiêu và Đặng Tiêu nhanh hơn, có lẽ một tuần nữa là có thể chuẩn bị thăng cấp, mà nhóm Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi cũng có thời gian tương đương như vậy, họ dự định sắp xếp thời gian để phòng chuyện Tùng Hạ không ứng phó nổi Chuyện thứ hai là về chuyên gia do sở nghiên cứu Moscow phái tới. Sau khi họ hợp tác với dị nhân tiến hóa não bộ của Bắc Kinh, công tác khai thác năng nguyên kiểu mới tiến triển hết sức thuận lợi, bằng chuyện bổ sung lẫn nhau, họ đã giải quyết rất nhiều vấn đề khó về kỹ thuật sinh sản, năng nguyên kiểu mới tạo ra do lợi dụng năng lượng Cambri tập trung vào sinh sản đã nằm trong tầm tay. Chuyện còn lại là về phía Trang Du, Từ Ưng đã dùng văn kiện chính phủ chính thức mời dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và dị nhân tiến hóa não bộ của nước Mỹ đến Trung Quốc trao đổi, và nước Mỹ cũng đã đồng ý, họ sẽ đến đây trong vòng nửa tháng tới.
Nghe thấy chuyện cuối cùng, Tùng Hạ nói: “Tôi đoán rằng họ đến đây cũng vì muốn nhân tiện thăng cấp.”
“Không phải nhân tiện, thăng cấp mới là chuyện chính. Từ Ưng đã nói chuyện qua với tư lệnh Tào, tư lệnh Tào nói nếu muốn anh hỗ trợ thăng cấp thì phải giao toàn quyền tiếp đãi người Mỹ cho khu 3. Đương nhiên, Chu Phụng Lam và Trang Du nhất định sẽ có cơ hội gặp họ, họ khẩn cấp muốn biết hiệu quả hợp tác của Chu Phụng Lam và ‘Iron Man’, chúng ta cũng muốn nhìn. Có điều, chúng ta phải ngăn họ tiếp xúc sâu hơn.”
“Từ Ưng đồng ý rồi?”
“Đồng ý.”
“Không biết ‘Iron Man’ đó là người thế nào nhỉ, trăm ngàn lần đừng giống Chu Phụng Lam là được, nếu không hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thì phiền.”
“Yên tâm, chúng ta sẽ không cho họ quá nhiều cơ hội tiếp xúc.”
“Vậy là tốt rồi.” Tùng Hạ lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp thịt bò: “Kho tàu hay cà ri đây nhỉ?”
“Tôi muốn ăn cay.”
“Không thành vấn đề, thế thì làm ma lạt [212].”
[212] Ma lạt: Một hương vị thường dùng cho đồ ăn Tứ Xuyên, vị nồng, thơm và cay.
Thành Thiên Bích đặt rau đã rửa sạch tới bên cạnh cậu, thuận tay từ sau lưng ôm hông cậu: “Hôm nay có làm bánh ngọt không?”
Tùng Hạ quay đầu lại, hôn cái chóc vào môi hắn: “Cậu muốn ăn à?”
“Ừ.”
Tùng Hạ cười: “Thích màu gì nào? Rằn ri?”
“Không, làm thứ anh thích ấy, hôm nay làm bánh ngọt chúc mừng anh thăng cấp.”
“Cậu thích gì tôi thích nấy, thế làm rằn ri.”
Thành Thiên Bích đặt đầu trên vai cậu, lẳng lặng ôm lấy cậu, chạm môi nhẹ nhàng vào cần cổ trắng ngà của Tùng Hạ, Tùng Hạ cúi đầu thái thịt, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, hai người đều không lên tiếng vì chẳng ai nỡ đánh vỡ thời khắc yên tĩnh tốt đẹp này.
Trang Nghiêu và Đặng Tiêu đều dừng mọi công việc và rèn luyện, chuyên tâm tu luyện, Tùng Hạ không có ai có thể trao đổi nên đến phòng thí nghiệm một mình nghiên cứu công cụ phòng hộ bằng năng lượng. Cậu đã viết hết nội dung trong ngọc cổ vào giấy, thậm chí còn tạo một mô hình trong máy tính phân tích quy luật phân bố năng lượng và nguyên lý cơ học. Trong vòng một ngày, cậu chế tạo hơn một trăm miếng ngọc phù, kiên nhẫn chế tạo từng bước từng bước. Sau khi đột phá cấp hai, cậu rất rõ ràng cảm giác được sự khống chế năng lượng của mình càng ngày càng tinh chuẩn, hiệu suất công việc được nâng cao không chỉ năm lần.
Vài ngày sau, cậu làm ra một công cụ phòng hộ loại nhỏ, to cỡ quả trứng vịt, tuy nhìn bề ngoài thì vô sắc vô hình, nhưng cậu lại “nhìn” thấy rõ ràng. Tùng Hạ thử dùng dao đâm vào nó, khi đâm đến lần thứ bảy thì nó đã vỡ. Tùng Hạ thở dài, cậu biết cường độ này không ngăn được súng đạn, nhất định phải cải tiến.
Sau đó, cậu lại thử chế tạo mấy miếng ngọc phù nguyên tố Ngũ Hành, cậu muốn thử xem nếu đưa công cụ phòng hộ cho người có cùng thuộc tính sử dụng thì hiệu quả có thể tốt hơn hay không. Trải qua thí nghiệm, cậu phát hiện tính năng phòng hộ quả thật có chỗ nâng cao, hơn nữa công cụ còn có thể cùng với dị nhân cùng thuộc tính sinh ra một quan hệ ký sinh năng lượng kỳ diệu. Ví dụ, dùng ngọc phù năng lượng Hỏa làm môi giới cho công cụ phòng hộ đặt trên người Liễu Phong Vũ thì tính năng sẽ tăng lên, tuy Liễu Phong Vũ không thể dùng năng lượng bản thân cung ứng cho nó, song khi năng lượng trong cơ thể hắn đầy đủ, công cụ phòng hộ sẽ mạnh hơn, ngược lại thì nó sẽ yếu hơn.
Sau khi phát hiện điều này, Tùng Hạ mừng rỡ như điên, ở trong phòng thí nghiệm gần như mất ăn mất ngủ, lần lượt cải tiến toàn diện công cụ phòng hộ. Ít nhất trước khi đi Thanh Hải, cậu muốn chế tạo cho mỗi người trong họ một công cụ phòng hộ đạt tiêu chuẩn.
Trang Nghiêu và Đặng Tiêu đồng thời tới điểm giới hạn, mọi người nhất trí đồng ý để họ cùng thăng cấp. Hai người đều đã tu luyện rất lâu, tỉ lệ năng lượng Cambri an toàn trong cơ thể nhất định đều tương đối cao, ít nhất Trang Nghiêu hẳn là không có vấn đề gì, Tùng Hạ có thể đồng thời ứng phó.
…
Sáng hôm nay, hai người họ tiến vào bên trong căn phòng thí nghiệm mà họ từng đứng ngoài quan sát rất nhiều người kia. Họ là hai người thăng cấp cuối cùng trong nhóm, một ngày nữa, họ sẽ trở thành tổ chức dị nhân duy nhất mà tất cả thành viên đều đã đột phá cấp hai, danh dự và thực lực của họ đều sẽ được nhuộm đẫm một lớp cường điệu thật dày.
Tùng Hạ vỗ bả vai hai người: “Thư giãn đi, hai người nhất định sẽ thành công.”
Trang Nghiêu nhìn cậu: “Ngộ nhỡ… tôi nói là ngộ nhỡ tôi cần anh hỗ trợ, anh không được nhìn lén ký ức của tôi.”
Tùng Hạ nói: “Được, tôi không nhìn.”
Trang Nghiêu nheo mắt nhìn cậu.
Tùng Hạ cười: “Tiểu Trang Nghiêu, tôi là người biết giữ lời, có điều cậu chắc hẳn biết rằng lúc trước, tri thức và ký ức của Trang Du không phải do tôi chủ động nhìn, mà là sau khi năng lượng của tôi tiến vào cơ thể hắn, chúng tự động hiện ra trước mắt tôi. Cậu từng chứng kiến dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thăng cấp mà, thiếu tá Thẩm toàn thân bùng lửa, Diêu Tiềm Giang ngâm mình trong nước, Ngô Du như bị đóng băng. Trong thời khắc thăng cấp, mỗi dị nhân đều sẽ sinh ra năng lượng khổng lồ, khi họ không thể khống chế hữu hiệu nguồn năng lượng đó, nó sẽ biểu hiện ra ngoài. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên biểu hiện bởi khả năng của họ, còn dị nhân tiến hóa não bộ thì thể hiện ở trí óc. Trang Du phơi bày trí óc cho tôi nhìn là do hắn không thể khống chế nó, rồi tôi mới phát hiện tôi có thể nhân cơ hội thăng cấp mà xâm nhập vào bí mật trong trí óc họ. Cho nên, tôi chưa chắc có thể không xem.”
Trang Nghiêu trợn mắt nhìn cậu: “Anh nói vớ vẩn nhiều quá, tôi biết hết, cho dù anh xem, anh cũng phải vờ như không thấy.”
Tùng Hạ cười: “Cậu nói vậy tôi sẽ hiểu rõ hơn.”
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, tôi muốn trong quá trình thăng cấp lĩnh hội một chút những chuyện Trang Du nói. Ví dụ như thấu hiểu rõ ràng hơn, tôi sẽ cảm nhận chúng, tôi còn muốn thử khống chế nguồn năng lượng kia. Đây là một lần thể nghiệm hiếm có, tôi và giáo sư Tùng, đại tá Đường đều sẽ thử nghiệm. Cuối cùng tổng kết lại kinh nghiệm ba người chúng tôi nhất định nhiều hơn những gì Trang Du biết, một khi tôi xuất hiện điểm khác lạ, phải dựa vào anh.”
Tùng Hạ gật đầu: “Nhưng cậu nhất định phải cẩn thận, nếu tôi bảo cậu dừng, cậu nhất định phải dừng ngay lập tức.”
“Được.”
Tùng Hạ lại nhìn Đặng Tiêu: “Tiểu Đặng, không sao chứ?”
“Yên tâm, có Tùng ca ở đây, em không sợ chút nào hết.” Đặng Tiêu nhe răng cười, cậu chàng luôn dùng ánh mắt tin tưởng không chút che giấu để nhìn họ, khiến người ta không thể không thích đứa trẻ này.
Thành Thiên Bích đứng vững bên cạnh họ: “Tôi sẽ dẫn đường cho hai người, thả lỏng là được, bắt đầu đi.”
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích nhìn nhau. Cậu giơ ngón cái rồi rời phòng thí nghiệm, Thành Thiên Bích ngồi xuống góc tường, chăm chú nhìn họ.
Bắt đầu thăng cấp.
Tùng Hạ vốn không cần canh giữ ngay bây giờ, song cậu lo lắng Trang Nghiêu trong lúc thăm dò và suy nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ nên căn bản không dám rời khỏi khu vực này, ngay cả ăn cơm cũng kêu nhà bếp đưa tới. Không chỉ cậu, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ cũng một tấc không rời, họ có tình cảm đồng sinh cộng tử cùng nhau, mỗi một đồng đội đều tác động đến trái tim mọi người.
…
Cứ như vậy một ngày một đêm, Đặng Tiêu tới thời khắc mấu chốt sớm hơn Trang Nghiêu, cho dù thoạt nhìn thì hơi thở của cậu ta coi như ổn định, song Tùng Hạ vẫn lo lắng. Cậu bước vào, ngồi xuống bên cạnh Thành Thiên Bích, hồi hộp nhìn Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu là người cuối cùng gia nhập vào nhóm họ, thời gian tu luyện ngắn nhất, hơn nữa được tiếp xúc với ngọc Con Rối rất sớm, là người có năng lượng Cambri mang tính hủy diệt cao nhất trong số sáu người, có khả năng hơn 50%. Khi nhìn thấy trên trán Đặng Tiêu chảy ra mồ hôi lớn như hạt đậu, cánh tay run rẩy bất thường, Tùng Hạ biết cậu ta đang đối kháng lại năng lượng của mình, hơn nữa rất vất vả.
Tùng Hạ do dự đẩy đẩy Thành Thiên Bích: “Tôi có nên giúp không?”
Thành Thiên Bích nhìn Đặng Tiêu, mắt sáng như đuốc: “Không, để cậu ta tự làm, cậu ta làm được.”
Tùng Hạ vội vàng chà tay, có chút đứng ngồi không yên, có điều cậu chỉ thấy nét mặt Đặng Tiêu hơi nghiêm trọng chứ không thấy đau đớn, chắc là không có gì trở ngại.
Hai người bên trong và những người đứng ngoài phòng thí nghiệm đều hết sức chăm chú nhìn Đặng Tiêu, nhìn cậu ta người đầy mồ hôi, làn da nhăn màu xanh thẫm thoắt ẩn thoắt hiện, năng lượng Thủy khổng lồ tràn ngập cả tầng. Đặng Tiêu cứ như vậy đấu tranh với năng lượng của mình gần nửa tiếng, rốt cuộc đẩy mạnh năng lượng vào hạt nhân.
Năng lượng khổng lồ chợt tắt, mọi người biết cậu ta đã thành công, hơi thở tắc nghẹn hồi lâu rốt cuộc đã thoát ra.
Đặng Tiêu gắng gượng mở mắt, mí mắt mệt mỏi chỉ chực đánh nhau.
Thành Thiên Bích dìu cậu ta ra đến cửa, giao cho Đường Nhạn Khâu, cũng khẽ nói: “Đừng nói gì hết, về nghỉ ngơi trước đi.”
Đặng Tiêu cũng mệt mỏi đến độ không nói được gì, ráng cười với Thành Thiên Bích và Tùng Hạ một cái, cũng lo lắng nhìn thoáng qua Trang Nghiêu, sau đó bị Đường Nhạn Khâu dìu về phòng.
…
Thời gian của Trang Nghiêu dài hơn so với họ đã tưởng, đã quá ba mươi miếng. Ngoại trừ Tùng Hạ, Trang Nghiêu là một trong số những người tiêu hao thời gian lâu nhất. Tùng Hạ cảm thấy Trang Nghiêu đang cố ý kéo dài thời gian, như thể đang lợi dụng triệt để cơ hội ngàn năm có một này. Thành Thiên Bích nhắc nhở ba lượt, yêu cầu nó đẩy nhanh tốc độ, nó đều làm ngơ.
Khi tiến hành đến tiếng thứ ba mươi tư, có lẽ thể lực của Trang Nghiêu cũng đã đến cực hạn, rốt cuộc tiến vào thời khắc cuối cùng. Giống như Trang Du, khi nó phóng thích ra năng lượng khổng lồ, cả trong cả ngoài căn phòng thí nghiệm đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, giống như sợi dây tư duy bị gảy nhẹ một tiếng, tuy không thấy đau đớn, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy một chút bất an.
Trang Nghiêu có vẻ càng ngày càng vất vả, toàn thân dính đầy mồ hôi như mới vớt từ trong nước ra, khuôn mặt hiện lên thần sắc đau đớn.
Tùng Hạ hoài nghi do nó kéo dài thời gian quá lâu nên lúc này không đủ sức dẫn đường cho năng lượng của mình, cậu không dám chờ đợi nữa, lập tức đưa năng lượng vào trong cơ thể Trang Nghiêu.