Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 185

Đường Nhạn Khâu nhẹ nhàng đặt tay trên lưng hắn, kéo hắn vào ngực mình, hình như đã phải dùng thật nhiều sức lực mới nói thành câu: “Anh rất… quan trọng với tôi.”

Đường Nhạn Khâu túm Liễu Phong Vũ bay lên trời cao, trăng lạnh sao thưa, bốn phía tối om, nếu nhìn xuống thì lấy thị lực của Liễu Phong Vũ, hắn thậm chí không thể tính xem rốt cuộc thì họ cách mặt đất bao xa. Liễu Phong Vũ ra sức giãy dụa trong lòng Đường Nhạn Khâu: “Mẹ nó buông tôi ra!”

“Bây giờ? Anh muốn ngã chết à?”

“Bằng độ cao này có thể ngã chết tôi?” Tuy hắn không biết bay, song cũng không sợ rơi xuống từ trên trời.

“Yên nào, tôi đưa anh về.”

“Đây không về! Mẹ nó cậu bị điếc à, đây không dẫn Tiểu Đặng đi nữa, đây đi một mình là được chứ gì!”

Sắc mặt Đường Nhạn Khâu cứng đờ, hắn bay lên đỉnh một cây đại thụ. Cây đại thụ này là cái cây rất nổi tiếng ở trung tâm Bắc Kinh vì nó cao hơn hai trăm mét, đã thành cột mốc của Bắc Kinh. Những cái cây giống nó có thể dễ dàng bắt gặp trong khu rừng của Thông Ma, nhưng trong thành phố thì tương đối hiếm thấy. Đường Nhạn Khâu thả Liễu Phong Vũ xuống thân cây, thân cây của nó thô như một chiếc giường đơn vậy.

Liễu Phong Vũ muốn nhảy xuống, nhưng hắn thấy hơi sờ sợ. Vừa rồi không tính được khoảng cách, có thể hắn còn có gan thử một lần, nhưng giờ đã biết cái cây này cao hơn hai trăm mét, hắn lại do dự. Đóa hoa dày dặn của hắn chắc hẳn có thể đỡ được hắn hoàn hảo không chút tổn hao, nhưng đối với một người không biết bay mà nói thì nỗi sợ rơi từ trên trời xuống đất đã xâm nhập vào cốt tủy.

Đường Nhạn Khâu ngồi xuống bên cạnh hắn, thu cánh về, lạnh nhạt nói: “Anh bình tĩnh một chút..”

Liễu Phong Vũ tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo: “Tôi cần bình tĩnh làm gì? Đàn ông đi tìm thú vui không phải chuyện tự nhiên à? Huống chi bây giờ nó còn hợp pháp. Trong mắt cậu, tôi vốn là loại người này, trông cậu như thể bất ngờ lắm ha? Hay thật, lúc không hợp pháp thì thôi, bây giờ còn cần cậu đến lo?”

Đường Nhạn Khâu quay qua nhìn hắn, ánh mắt sâu sắc lạnh lùng, nhìn đến độ khiến Liễu Phong Vũ âm thầm cả kinh: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng vào những chuyện đó, chúng ta sắp đi Thanh Hải, chúng ta…”

“Liên quan đếch gì đến cậu, tôi ngủ với người khác một đêm chẳng suy thận, cũng không ảnh hưởng đến bất cứ kế hoạch nào. Nếu cậu lo chúng ta chậm trễ chính sự thật thì kêu Thiên Bích với Tiểu Hạ chia phòng trước đi? Đường đại hiệp, bản thân cậu băng thanh ngọc khiết thì thôi, còn muốn ép mọi người cùng làm hòa thượng với cậu chắc?”

“Họ… khác.”

“Khác chỗ nào?”

Đường Nhạn Khâu khẽ nói: “Họ thật lòng.”

“Đờ mờ, thật lòng cao quý vậy sao? Nói không chừng tôi đi chơi một đêm cũng tìm được chân ái đấy.” Liễu Phong Vũ nhìn Đường Nhạn Khâu thì giận đến độ muốn cắn hắn, tâm trạng dâng trào, hắn thả người nhảy xuống từ thân cây. Đường Nhạn Khâu tóm cánh tay hắn, xách hắn lên, áp đảo hắn trên thân cây, lạnh lùng nói: “Tôi nói lần nữa, anh ngồi yên ở đây cho tôi!”

“Dựa vào cái gì, Đường Nhạn Khâu đầu cậu bị bệnh à, dựa vào cái gì mà cậu quản tôi!”

“Anh say rồi, chờ ngày mai tỉnh rượu hẵng nói.”

“Đây không say!” Liễu Phong Vũ đạp mạnh hắn một cái, giãy dụa muốn nhảy xuống, không gian trên thân cây vốn hẹp, còn phải nâng hai kẻ sống sờ sờ, Đường Nhạn Khâu không khống chế tốt sức mạnh khiến cả hai thiếu chút nữa ngã khỏi thân cây. Hắn cũng tức giận, tóm hai tay Liễu Phong Vũ đặt trên đỉnh đầu, lấn đến chặn đôi chân đang đạp loạn kia, cũng quát khẽ: “Đứng yên!”

Liễu Phong Vũ thở hổn hển, hung tợn trừng hắn.

Lúc này hai người cách nhau quá gần, hơi thở ấm áp của đối phương khiến họ cảm thấy hai má hơi nong nóng. Liễu Phong Vũ nhìn vào mắt Đường Nhạn Khâu không chớp mắt, Đường Nhạn Khâu cũng nhìn lại hắn, hơi thở của họ ngày một dồn dập, không khí mờ ám khiến người ta nhịp tim tăng tốc.

Liễu Phong Vũ nói giọng khàn khàn: “Đường Nhạn Khâu, chẳng lẽ cậu ghen?”

Ánh mắt Đường Nhạn Khâu chợt lóe sự bối rối: “Đừng nói linh tinh.”

Liễu Phong Vũ hừ lạnh một tiếng: “Thế thì buông tôi ra, tôi không nói đùa với cậu, nếu cậu chướng mắt tôi thì cách xa tôi ra một chút. Cậu cũng chẳng phải mẹ tôi, thế bây giờ cậu có ý gì?”

Đường Nhạn Khâu như người hóc xương, mãi không nói được.

“Cậu cấm được tôi hôm nay, chẳng cấm được tôi ngày mai.” Liễu Phong Vũ đưa mắt nhìn cánh tay dính máu của Đường Nhạn Khâu: “Về đi, kêu Tiểu Hạ xem tay cho cậu.”

Đường Nhạn Khâu không buông, hai người cứ giằng co như vậy.

Liễu Phong Vũ nổi giận mắng: “Mẹ nó rốt cuộc cậu muốn gì!”


Đường Nhạn Khâu cúi đầu, nhìn sâu vào Liễu Phong Vũ. Hắn cũng không biết mình muốn gì, chỉ có điều vừa nghĩ đến chuyện Liễu Phong Vũ sẽ đi đến nơi khiến hắn chán ghét, ôm một ai đó xa lạ, trần trụi, thân thiết… hắn không thể chấp nhận. Đôi môi mềm mại này sẽ hôn một người khác? Ánh mắt ẩn nét phong tình này sẽ nhìn một người khác? Hắn không thể chịu được chuyện tại một nơi hắn không nhìn thấy, Liễu Phong Vũ sẽ làm chuyện đó với người khác! Rốt cuộc hắn sao thế này?

Liễu Phong Vũ nhìn hắn trừng trừng: “Đường Nhạn Khâu, cậu đừng khinh người quá đáng, ngày mai đây có đi tìm mười người cậu cũng…”

Đường Nhạn Khâu đột nhiên cúi người xuống, ra sức chặn miệng hắn lại.

Liễu Phong Vũ hai mắt mở to, gió lạnh ùa đến, rượu tỉnh một nửa.

Sau lưng Đường Nhạn Khâu liền toát mồ hôi lạnh, môi hắn hơi run rẩy, hắn không biết tiếp theo mình nên làm gì, hắn chỉ cảm thấy… đôi môi này là của mình.

Sau vài giây ngẩn ra, Liễu Phong Vũ đảo khách thành chủ, ngậm lấy cánh môi Đường Nhạn Khâu, ngậm mút liếm láp, hắn nhìn sâu thật sâu vào mắt Đường Nhạn Khâu, không muốn bỏ qua bất cứ ánh mắt nào lúc này của hắn.

Đường Nhạn Khâu xấu hổ đến nỗi mặt hắn cũng sắp bùng cháy, dứt khoát nhắm hai mắt lại, theo tiết tấu của Liễu Phong Vũ, cứng đơ cảm nhận cái nóng ướt mềm mại và rung động thâm tâm mà nụ hôn này mang đến cho hắn.

Liễu Phong Vũ thì thầm: “Ngay cả mắt mà cũng không dám mở?”

Đường Nhạn Khâu khẽ khàng mở mắt ra, vì căng thẳng nên hàng mi của hắn cũng hơi ươn ướt. Hắn nhìn Liễu Phong Vũ, không biết làm sao.

Liễu Phong Vũ ôm cổ hắn, cho dù tim đập nhanh như nổi trống, song cũng ra sức duy trì sự bình tĩnh mặt ngoài: “Cậu đây là có ý gì, Đường đại hiệp?”

Đường Nhạn Khâu trầm mặc vài giây, nhỏ giọng nói: “Anh đừng đi…”

“Gì?”

“Đừng đi chỗ đó.”

“Đây là cậu đang cứu vớt thanh niên sa ngã hả?”

“Không phải.”

“Vậy thì là gì?” Liễu Phong Vũ trong lòng mừng rỡ suýt thì bật cười, mũi hơi xon xót, câu hỏi vừa rồi, Đường Nhạn Khâu nếu dám nói “Phải”, hắn tuyệt đối sẽ cắn chết tên ngốc này.

Đường Nhạn Khâu nhìn hắn, giọng nói trầm trầm: “Nếu… nếu anh thích tôi, thì đừng đi chỗ đó.”

“Nói rõ ra xem nào.”

Đường Nhạn Khâu hít sâu một hơi: “Nếu anh thích tôi thì hãy trung thành với tôi, không được thích người khác, không được chạm vào người khác, không được nhìn người khác, chỉ thuộc về tôi, nếu anh làm được…”

Liễu Phong Vũ run giọng nói: “Nếu tôi làm được?”

“Tôi cũng có thể làm được.” Đường Nhạn Khâu nhìn hắn, dùng một loại ngữ khí gần như là hồi hộp hỏi: “Anh có thể không?”

Liễu Phong Vũ cười nhẹ: “Đường Nhạn Khâu, cậu có thích tôi không? Nói thật.”

Đường Nhạn Khâu có chút bối rối, thành thật đáp: “Tôi không biết, tôi không nên thích đàn ông, nhưng anh lại khác.”

“Khác chỗ nào?” Liễu Phong Vũ ôm cổ hắn, dùng miệng cọ cọ vào cằm Đường Nhạn Khâu: “Hở?”

Đường Nhạn Khâu lúng túng: “Tôi không biết.”

Liễu Phong Vũ chưa bao giờ thấy Đường Nhạn Khâu lại thú vị như vậy. Đôi khi hắn giống như tảng đá, cứng nhắc máy móc, đôi khi lại giống như kẹo bông, mềm mại đến độ khiến người ta chẳng nỡ xuống tay. Cho dù là thế thì việc bắt nạt hắn vẫn là thú vui của Liễu Phong Vũ, bao lâu cũng không chán. Liễu Phong Vũ xoa xoa mái tóc của Đường Nhạn Khâu, khẽ nói: “Cậu thích tôi đấy, có gì mà không biết, nếu cậu muốn sống cùng tôi thì không thể cưới vợ, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

Trầm mặc hồi lâu, Đường Nhạn Khâu gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Anh cũng không thể.”


“Tôi không cưới đâu, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ chết, sao có thể làm hại phụ nữ vô tội.” Liễu Phong Vũ cười: “Cậu cũng vậy, cậu còn muốn có vợ? Đừng nói bây giờ cậu không sinh được con, cho dù có thể thì cậu dám cam đoan mình sống được bao lâu? Chúng ta mới hợp nhau nhất, muốn sống thì cùng nhau sống, nếu phải chết, có lẽ cũng cùng một lúc.”

Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Anh nói đúng.”

Liễu Phong Vũ nâng mặt hắn, cắn vào cánh môi dưới đỏ au của hắn, đầu ngón tay vuốt ve làn da bóng loáng của hắn, không khí ngọt ngào dần dần truyền đến thông qua nụ hôn nồng nhiệt.

Nếu không nhờ có đại nạn có một không hai này, Liễu Phong Vũ tin rằng đời này mình sẽ không kết giao với Đường Nhạn Khâu, thích một người cứng nhắc như vậy càng là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng hắn thích vậy đấy, xem đi xem lại thì cho dù người này cố chấp không thú vị, song hắn vẫn thích.

Màu đỏ ửng trên mặt Đường Nhạn Khâu từ đầu chí cuối không hề biến mất, hắn dùng cánh tay chống trước người, duy trì khoảng cách 2, 3 xăng-ti-mét giữa ***g ngực hắn và cơ thể Liễu Phong Vũ, vừa muốn gần kề vừa e sợ gần kề, căng thẳng đến nỗi khiến hắn toát cả mồ hôi.

Liễu Phong Vũ ấn hông hắn, ghì thân thể hắn xuống, cũng cười nói: “Cậu tưởng mình đang hít đất à, cũng không biết mệt.” Rồi vuốt ve lưng Đường Nhạn Khâu: “Không biết cậu to gan hay nhát gan nữa, ngay cả chạm vào tôi cũng không dám?”

Đường Nhạn Khâu toàn thân cứng ngắc, hắn thậm chí không dám thở mạnh, bởi vì theo mỗi lần hô hấp, hắn đều có thể cảm giác được mình đang kề vào ***g ngực nóng rực của Liễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ cũng không khách khí, thò tay vào trong quần áo của Đường Nhạn Khâu, vuốt ve tấm lưng căng chặt của hắn: “Hừm, cảm xúc không tồi.”

Đường Nhạn Khâu bắt lấy tay hắn, lắp bắp: “Chúng… chúng ta… về thôi.”

“Vội gì, ở đây thoải mái hơn, không nóng không lạnh, còn không có ai quấy rầy.” Liễu Phong Vũ cười hì hì hôn cằm hắn: “Cậu không biết là nên làm chút gì đó à?”

Đường Nhạn Khâu thì thào: “Về thôi, về muộn quá, mọi người sẽ lo lắng.”

Liễu Phong Vũ cười: “Đường Nhạn Khâu, cậu thú vị quá, không phải cậu không đượcthật chứ? Sờ cái xem nào.” Nói xong đưa tay lần mò xuống bên dưới, bắt được chuẩn xác bảo bối của hắn.

Đường Nhạn Khâu cả kinh, toàn thân thiếu chút nữa bộc phá.

Liễu Phong Vũ cảm giác được cái thứ có độ dài kinh người trong lòng bàn tay đang cứng lên từng chút một, hắn chớp mắt: “Khỏe mạnh ghê ha.”

Đường Nhạn Khâu nghiến răng: “Anh buông ra.”

Liễu Phong Vũ nhẹ nhàng kề vào tai hắn thổi khí: “Rốt cuộc cậu có muốn làm tôi hay không, hay để tôi làm cậu?”

Đường Nhạn Khâu kéo tay hắn lên, vành tai ngượng ngùng đỏ ửng: “Đủ rồi, về thôi.”

Liễu Phong Vũ không nhịn được cười phá lên, trêu chọc Đường Nhạn Khâu đã thành trò tiêu khiển đệ nhất của hắn.

Đường Nhạn Khâu thật muốn khâu cái miệng đó lại, nhưng hắn trời sinh da mặt mỏng, lúc này hắn chỉ muốn mau mau rời khỏi đây, trốn vào trong phòng, điều đó sẽ khiến hắn cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

Đáng tiếc Liễu Phong Vũ căn bản không định buông tha, hắn lật người đè Đường Nhạn Khâu xuống, giọng nói khàn khàn: “Cậu còn đụng đến tôi, tôi sẽ cởi quần áo cậu ra đấy.”

Cánh tay mạnh mẽ của Đường Nhạn Khâu ôm hông hắn, sợ hắn lộn xộn lại ngã.

Liễu Phong Vũ nằm sấp trên ngực hắn, ngón tay thanh mảnh lần mò đường nét trên gương mặt hoàn hảo của hắn, khẽ cười: “Nào, nói tôi nghe coi, cậu thích tôi ở chỗ nào? Ngoại trừ ngoại hình.”

Ánh mắt Đường Nhạn Khâu hơi lóe lên, ấp úng hồi lâu vẫn cứng rắn nói câu “Không biết”. Không phải do hắn không dám trả lời mà hắn thật sự không biết. Có lẽ hắn đã quen Liễu Phong Vũ trêu chọc mình, cho dù liên tục nhắc mình bản tính Liễu Phong Vũ là như thế, nhưng trong vô thức, hắn vẫn cho là thật. Sau khi nghĩ là thật, hắn không thể đối xử với Liễu Phong Vũ như bạn bè bình thường nữa. Khi nghĩ đến người này, tất cả cảm xúc của hắn đều khác biệt. Hắn và người này đã làm rất nhiều chuyện mà hắn tưởng chỉ có thể làm với vợ mình bất luận lúc đầu có phải do hắn tình nguyện hay không, hắn đều theo bản năng xem Liễu Phong Vũ là người của mình. Đối với một người đàn ông như hắn mà nói, một khi sinh ra ý thức sở hữu đối với một người thì không thể thoát khỏi nó nữa.

“Sao lại không biết chứ, nói mau, cậu thích cái gì của tôi? Đương nhiên tôi vừa đẹp trai vừa thông minh vừa lợi hại, người thường rất khó chống lại mị lực của tôi, có điều tôi vẫn muốn nghe cậu nói một chút.”

Đường Nhạn Khâu thở dài một hơi, gian nan sắp xếp ngôn từ: “Anh… chuyện anh làm với tôi… là chuyện vợ chồng mới làm, cho nên anh…”

Liễu Phong Vũ nheo mắt lại: “Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi, vì tôi ôm cậu hôn cậu nên phải chịu trách nhiệm?”

Đường Nhạn Khâu hạ tầm mắt, lông mi cong dài run run nhè nhẹ.

Liễu Phong Vũ dở khóc dở cười: “Đường Nhạn Khâu, cậu đúng là một người kỳ lạ.”

Đường Nhạn Khâu nhẹ nhàng đặt tay trên lưng hắn, kéo hắn vào ngực mình, hình như đã phải dùng thật nhiều sức lực mới nói thành câu: “Anh rất… quan trọng với tôi.”

“Quan trọng thế nào?”

“Anh là bạn tôi, là người tôi đã đồng ý sẽ bảo vệ với Nhạn Cẩn, cho nên anh…”

Liễu Phong Vũ dùng sức véo véo tai hắn, gầm gừ: “Chuyện đó thì liên quan quái gì đến chuyện cậu thích tôi? Cậu có thể thẳng thắn nói cho tôi biết rốt cuộc thì trong lòng cậu nghĩ thế nào không?”

Đường Nhạn Khâu đè lại đầu Liễu Phong Vũ đặt trên ***g ngực mình, không dám nhìn vào mặt hắn, tim hắn đập rất nhanh, nhanh đến nỗi Liễu Phong Vũ có thể nghe thấy rõ ràng, giọng nói trầm khàn: “Tôi thích… thích anh, tôi không biết vì sao, nhưng là thích.”

Sau hồi lâu bất động, đôi mắt Liễu Phong Vũ hơi đỏ ửng, hắn cười: “Thế này mới tạm chấp nhận.”

Sau khi nói ra những lời này, Đường Nhạn Khâu thở dài một hơi, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút. Là truyền nhân của Đường Môn, từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến hành động, tuân thủ lễ giáo, chẳng phạm sai lầm, không gây nên chuyện. Nếu không phải tận thế xảy ra, hắn không tin mình sẽ động tâm với một người đàn ông cho dù động tâm, hắn cũng sẽ khắc chế mình cả đời. Nhưng giờ thì khác, hắn đã không còn khả năng nối dõi tông đường, hôn nhân không xuất phát từ tình cảm thì hoàn toàn mất đi ý nghĩa, chuyện này lại khiến hắn cảm thấy giải thoát. Hắn không muốn kết hôn với một cô gái mình chưa từng gặp, huống chi hắn đã không thể xóa bỏ Liễu Phong Vũ ra khỏi đầu mình.

Liễu Phong Vũ ôm hông hắn thật chặt, nằm sấp trên người hắn, hai người cứ như vậy ở trên thân cây cao hai trăm mét, cảm nhận gió lạnh phe phẩy, bóng cây rung rinh, mọi thứ tĩnh mịch mà tốt đẹp.

Cho đến nửa đêm, họ mới về viện khoa học, nụ cười vui sướng và đắc ý trên mặt Liễu Phong Vũ không thể giấu nổi.

Bình Luận (0)
Comment