Hàng ngàn hàng vạn con bọ ngựa biến vùng đất dưới chân họ thành đại dương xanh biếc…
Mọi người ăn trưa ở doanh trại lâm thời, lều trại của nhóm Thành Thiên Bích sống chỉ có mấy người ít ỏi, đều là nhân vật nòng cốt của các tổ chức dị nhân.
Ăn trưa xong, Tùng Hạ đưa một mẩu đá Cyanite cho Ngô Du, cũng giải thích cho hắn nguyên lý công cụ phòng thủ bằng năng lượng, kêu hắn mang theo.
Ngô Du nhận lấy mẩu đá nhìn nhìn: “Chỉ có một miếng?”
Tùng Hạ nói: “Mỗi người chỉ có một miếng.”
“Ai đi theo cũng có?”
Tùng Hạ nói: “Không phải, tôi không làm ra nhiều như vậy, chỉ có chiến đấu viên chính mới có.” Sự thật này mặc dù có hơi cay nghiệt, song cậu cũng không có cách nào, trừ phi cho cậu thêm hai tháng nữa, không thì cậu không thể cung cấp đủ cho 48 người công cụ phòng thủ.
Ngô Du cau mày: “Tôi muốn một miếng nữa.”
Tùng Hạ ngẩn ra, thốt lên: “Cho Trần thiếu?”
Ngô Du cũng không che giấu: “Đúng.”
Trần thiếu nhả ra hơi thuốc, mặt không chút thay đổi nhìn họ.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Anh không tư cách yêu cầu, đây là đồ kèm theo, không phải nhu yếu phẩm.”
Ngô Du cười nhạo một tiếng: “Được rồi, đưa miếng này của tôi cho anh ta.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Không được, miếng đá này mang năng lượng Thủy, Trần thiếu là năng lượng Thổ, không dùng được.”
Diêu Tiềm Giang nói: “Cậu cứ nhận đi, tôi còn tưởng cho mấy người tôi dẫn đến mỗi người một miếng, ai cũng nghĩ như vậy, Tùng Hạ sẽ mệt chết.”
Trần thiếu lạnh lùng nói: “Tôi không cần.”
Tùng Hạ nói: “Hội trưởng Ngô, ngại quá, thứ này có thể…”
Ngô Du lạnh nhạt nói: “Tôi đưa ngọc Con Rối cho anh.”
Lời vừa nói ra, cả trại đều yên tĩnh.
Liễu Phong Vũ nheo mắt lại: “Đang nói đùa với bọn này à?”
“Bây giờ trong tay tôi có hai miếng ngọc Con Rối, tôi đưa cho mấy người một miếng, ngọc Con Rối đổi một miếng ngọc phòng thủ, có giao dịch nào lời hơn vụ này không? Chưa bao giờ mấy người chiếm được ngọc Con Rối đơn giản như vậy phải không.”
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, Ngô Du nói đúng, ngọc Con Rối mà họ thu về có miếng nào không trải qua chiến đấu đẫm máu, ngay cả miếng ngọc của Thông Ma cũng phải đánh đấm một hồi trong rừng, nay còn phải xông vào ổ bọ ngựa. Nếu dùng 3, 4 ngày chế tạo một công cụ phòng thủ đã có được một miếng ngọc Con Rối thì đơn giản quá, cậu cũng không dám tin là thật, không nhịn được bèn hỏi: “Thật ư?”
Ngô Du nói: “Tôi có thể đưa nó cho mấy người luôn hôm nay, hoặc là phái người đưa về Bắc Kinh.”
Tùng Hạ nói: “Đưa về Bắc Kinh đi, sau khi nhận được tin tức, tôi sẽ lập tức đưa công cụ phòng thủ cho anh.” Cậu vốn đã định lợi dụng thời gian rảnh làm ra nhiều công cụ phòng thủ một chút, nâng cao tỷ lệ sinh tồn cho tập thể, cho dù Ngô Du không nói thì sớm muộn gì cậu cũng đưa cho hội Băng Sương vài cái, bây giờ chẳng những có thể thu hồi một miếng ngọc Con Rối, còn có thể thuận nước đẩy thuyền, cớ sao lại không làm.
Có điều Ngô Du cũng rất thông minh, cho dù trong tay hắn có bao nhiêu miếng ngọc Con Rối thì sớm muộn gì cũng phải giao hết lại cho Bắc Kinh, một miếng hay hai miếng với hắn mà nói thì chẳng mấy khác nhau, làm như vậy lại có thể biểu hiện thành ý của hắn với Bắc Kinh, tránh cho Bắc Kinh vẫn như hổ rình mồi với chuyện hắn khống chế Trùng Khánh.
Ngô Du nhếch môi cười cười: “Đồng ý.”
Thẩm Trường Trạch và Diêu Tiềm Giang không lên tiếng, tuy họ đều rất muốn có thêm công cụ phòng thủ, nhưng không ai mở miệng, cho dù Tùng Hạ cho họ thì họ cũng không dễ lấy. Bây giờ họ không mở miệng vì họ không trả nổi cái giá một miếng ngọc Con Rối.
Lúc này Ngô Du mới nhét miếng ngọc xuống dưới da mình, Tùng Hạ giúp hắn kích hoạt công cụ phòng thủ rồi cầm dao chọc thử, quả thật không hề bị thương, hắn nói: “Là thứ tốt.”
Diêu Tiềm Giang nhấp một ngụm vang đỏ, nhìn Trần thiếu một cách mờ ám, cũng cười nói: “Hội trưởng Ngô thật là đối tốt với cấp dưới.”
Ngô Du cười nhạt: “Tôi luôn như thế.”
Trần thiếu đứng lên, ném tàn thuốc xuống đất, dùng đế giày nghiền nghiền mấy cái, sau đó đi ra ngoài trại.
Ngô Du nói: “Tôi đi kêu người đi giao ngọc Con Rối.” Nói xong cũng đi ra ngoài.
Diêu Tiềm Giang lắc lắc chén rượu, thong thả đi đến trước mặt Thành Thiên Bích, híp mắt cười: “Thế nào? Tôi nói rồi, hắn không phải loại tôi thích. Nghe nói cô nữ thần Nga đó đang ở Thanh Hải, tôi thật chờ mong cảnh hai người gặp mặt.”
Thành Thiên Bích trợn mắt nhìn hắn, quay đầu sang chỗ khác.
Diêu Tiềm Giang nâng cốc đưa cho Tùng Hạ, dịu dàng nói: “Nếm thử đi, tôi chỉ mang theo hai chai, trước khi đến Thanh Hải chúng ta phải uống hết, không thì sẽ lãng phí.”
Tùng Hạ lúng túng: “Tôi không uống đâu, chiều nay còn có chính sự.”
“Cho nên cậu mới cần rượu để thêm lòng can đảm, nghe nói trong ổ bọ ngựa có mấy vạn con, một vùng xanh rợp, cảnh tượng nhất định rất đồ sộ.”
Thành Thiên Bích một phen đoạt lấy chén rượu của anh, nâng cốc uống một hơi cạn sạch, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn Diêu Tiềm Giang: “Anh mà sợ thì chạy về Bắc Kinh đi.”
Ánh mắt Diêu Tiềm Giang hơi mê man: “Sợ? Tôi không biết đó là thứ gì từ lâu rồi.”
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi trên mấy con đại bàng đen bay về hướng Tây Nam. Số người đồng hành không nhiều, nhóm Thành Thiên Bích chỉ có Trang Nghiêu và A Bố là không đi, Thẩm Trường Trạch dẫn theo Al, Diêu Tiềm Giang dẫn theo Tiểu Chu, Ngô Du dẫn theo Trần thiếu.
Trước khi đi họ đã thương lượng, vốn định bảo tồn thể lực để đi Thanh Hải, nhưng suy xét đến chuyện nếu phái quân đội đi, thứ nhất là lực tấn công của đám bọ ngựa kia rất mạnh, người thường sẽ tổn thương nghiêm trọng thứ hai là nếu căn biệt thự kia vẫn còn thì có thể vũ khí sẽ hủy hoại nhà cửa thứ ba là thủ lĩnh của quần thể bọ ngựa là dị chủng bọ ngựa, nếu phái quân đội đi thì rất có khả năng sẽ chọc giận chúng. Nghĩ tới nghĩ lui, họ vẫn quyết định phái một lực lượng nhỏ đến trước để xem xét tình hình, có thể đàm phán là tốt nhất, dù sao thì họ cũng chỉ muốn căn biệt thự kia mà thôi.
Đại bàng đen bay hai tiếng, rốt cuộc đã bay vào một ngọn núi, bầu trời phía trước đột nhiên xuất hiện một vài chấm đen, họ bay lại càng gần thì chấm đen lại càng nhiều, hẳn là loài chim nào đó. Khu rừng này rậm rạp, có chim cũng không kỳ quái, nhưng rất ít khi lại tập trung đông như vậy. Bay lại gần thêm một chút, họ mới đột nhiên phát hiện chấm đen này không phải là chim mà là một đàn bọ ngựa đang vỗ đôi cánh xanh biếc!
Tùng Hạ kinh ngạc: “Má ơi, bọ ngựa Trung Quốc [219], chúng còn bay được!”
[219] Bọ ngựa Trung Quốc (Tenodera sinensis): Một loài bọ ngựa có nguồn gốc từ Trung Quốc và du nhập vào Bắc Mỹ khoảng những năm 1895. Con trưởng thành có chiều dài đến 10 cm, là loài bọ ngựa lớn nhất ở Bắc Mỹ. Chế độ ăn uống của chúng bao gồm chủ yếu là các loài côn trùng khác.
“Tiến hóa nhanh quá, đôi cánh của bọ ngựa trước kia chỉ có thể dùng để nhảy là là dưới đất.”
“Đúng vậy, dùng để giảm xóc khi rơi xuống từ trên cao, không thể chủ động bay lượn, bây giờ chúng hoàn toàn có thể bay tự do, quả là đáng sợ, trên trời có hàng trăm con.” Tùng Hạ nhìn đàn bọ ngựa dày đặc như sao trời, không khỏi nuốt nước bọt một cái.
Ngô Du nói: “Chúng đã phát hiện ra chúng ta.”
Thành Thiên Bích nói: “Còn chưa tới nơi, tiếp tục bay về phía trước.”
Họ nghe từ trong vô tuyến điện giọng nói của Trang Nghiêu: “Hướng 2 giờ, còn 4 km nữa, các anh đến tôi sẽ nhắc.” Trang Nghiêu đang ở đồn trú lâm thời, định vị dẫn đường cho họ.
Mấy con đại bàng đen kêu vài tiếng, bản năng của động vật khiến chúng cảm thấy sợ hãi, Tiểu Chu dùng ngôn ngữ loài chim khàn khàn kêu vài tiếng với chúng nó, sau đó một mình bay trước, chui vào trong đàn bọ ngựa.
Mấy con bọ ngựa ập đến phía họ. Loài bọ ngựa này có dáng vẻ oai phong lẫm liệt, dáng người hình giọt nước bọc trong lớp giáp cứng rắn màu xanh biếc, cái đầu hình tam giác và đôi mắt vừa sáng vừa tròn khiến thoạt nhìn thì chúng cực kỳ giống người ngoài hành tinh, cái miệng dùng để nhai nuốt thức ăn vừa thấy đã biết là rất khỏe mạnh, hai chân trước là hai cái liềm khổng lồ, dài chừng một mét, rộng rãi sắc bén, đôi cánh sau lưng vỗ mạnh. Tùng Hạ nhớ tới con bọ ngựa lớn bằng trái bóng rổ trước kia đã có thể một đao chém đứt cổ người trưởng thành, vậy số bọ ngựa lớn như con người thế này sẽ lợi hại đến thế nào.
Đàn bọ ngựa dẫn đầu đánh về phía Tiểu Chu và Diêu Tiềm Giang đang bay đầu tiên, Diêu Tiềm Giang nói: “Chuyên tâm bay, không cần để ý chuyện khác.”
Tiểu Chu gào to: “Quận vương cứ yên tâm, có ngài ở đây, em không sợ gì hết.”
Diêu Tiềm Giang túm lấy lông vũ của cậu ta, mắt nhìn thẳng về phía trước, mấy con bọ ngựa lớn vừa tới gần, đột nhiên thân thể ngừng lại, cơ thể nhanh chóng héo quắt, giống như một quả bóng xẹp hơi, trong nháy mắt bị rút cạn hết nước, rơi thẳng từ trên trời xuống đất.
Bọ ngựa phát ra tiếng kêu cổ quái, đàn bọ ngựa phương xa từng đợt đánh về phía họ.
Tiểu Chu dẫn theo mấy con đại bàng đen lượn vòng bay về phía trước, cố gắng hết sức để tránh nhiều bọ ngựa nhất có thể, nhưng vẫn liên tục có bọ ngựa lao về phía họ, song không một con nào có thể thành công tiếp cận. Đám bọ ngựa này hoặc bị Thành Thiên Bích chém thành mấy miếng, hoặc bị Thẩm Trường Trạch đốt cháy thành tro, hoặc bị Ngô Du đông lạnh thành băng. Hàng trăm con bọ ngựa tấn công hết lớp này đến lớp khác, song đổi lấy lại là xác bọ ngựa rơi xuống như mưa.
Chưa có ai từng được chứng kiến bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đồng thời tác chiến, sức phá hoại gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật khiến lòng người rung động, thực lực này khiến họ tràn ngập tin tưởng về hành trình Thanh Hải.
Sau đó, càng ngày càng có nhiều bọ ngựa bay lên trời, cho dù họ có lợi hại thế nào thì trước mặt số lượng khổng lồ này cũng cảm thấy hơi chút run tay. Hơn nữa, họ phát hiện trên người rất nhiều con bọ ngựa còn cõng theo một con bọ ngựa khác lớn gấp nửa chúng bay từ dưới đất lên. Cục diện này thật sự có chút buồn cười, số bọ ngựa lớn này khiến bọ ngựa biết bay có vẻ nhỏ đi rất nhiều, khiến người ta lo lắng không biết chúng có thể chở được đồng loại khổng lồ hơn chúng hay không.
Tùng Hạ kêu lên: “Là bọ ngựa cái! Mọi người cẩn thận, bọ ngựa cái hình như không bay được, nhưng bọ ngựa là xã hội mẫu hệ, bọ ngựa cái cường tráng hơn họ ngựa đực rất nhiều.”
Cậu vừa dứt lời thì hơn hai mươi con bọ ngựa đực đã cõng bọ ngựa cái bay về phía Diêu Tiềm Giang. Khi chúng còn cách anh không đến mười mét, Diêu Tiềm Giang phát động khả năng của mình. Cùng lúc đó, đám bọ ngựa cái bật người khỏi lưng bọ ngựa đực, chúng có sức bật kinh người, lập tức tất cả nhảy lên phía trên Diêu Tiềm Giang. Những cái xác khô quắt của đám bọ ngựa đực rơi xuống từ trên trời. Diêu Tiềm Giang còn chưa kịp phản ứng lại thì hơn hai mươi con bọ ngựa cái đã ập xuống dưới từ bên trên, cẳng chân lưỡi liềm đồng loạt nhắm vào mọi vị trí trên thân thể anh và Tiểu Chu!
Diêu Tiềm Giang đột nhiên ngẩng đầu, hét lớn một tiếng, từ trong cơ thể anh đột nhiên bắn ra cột nước ngút trời, giống như súng bắn nước cao áp khiến đàn bọ ngựa tản ra tứ phía. Bọ ngựa cái hiển nhiên chưa tiến hóa ra khả năng bay lượn, nhưng có thể chao lượn được, sau khi bị tách ra, chúng chậm rãi vỗ cánh rơi xuống. Khi chúng sắp rơi xuống đất thì lại được một đám bọ ngựa đực khác cõng trên người, lại bay lên trên, đứng từ xa nhìn họ như hổ rình mồi.
Diêu Tiềm Giang lau vệt nước trên mặt: “Mẹ nó, đám sâu bọ này, không ngờ lại thông minh đến thế.”
Ngô Du cười: “Quận vương, ngài suýt thì bị cắt thành từng mảnh, còn không đến 20cm.”
Diêu Tiềm Giang cũng cười: “20cm? Hóa ra còn xa như vậy.”
Lúc này, từ trong tai nghe lại truyền đến giọng nói của Trang Nghiêu: “Hướng sáu giờ, 300 mét… 200 mét… phía dưới bên trái của các anh, thấy không?”
Mọi người nhìn xuống dưới, thứ đập vào mắt đầu tiên là chi chít bọ ngựa, ngoại trừ chi chít thì không tìm được từ thích hợp hơn để hình dung. Hàng ngàn hàng vạn con bọ ngựa biến vùng đất dưới chân họ thành đại dương xanh biếc, con nào con nấy thân hình cao lớn thon dài, hai cẳng chân lưỡi liềm oai phong lẫm liệt, ngửa cái đầu hình tam giác nhìn lên kẻ xâm nhập trên bầu trời, như thể chỉ cần họ dám xuống là lập tức sẽ bị chúng xé thành mảnh nhỏ.
Thành Thiên Bích cau mày: “Nhiều quá…”
Tiểu Chu hét lớn: “Đậu má, sao nhiều thế! Sao mà xuống được.”
Trang Nghiêu giục: “Nhìn thấy biệt thự không?”
Tùng Hạ vội nói: “Thấy rồi, nhưng có hơn hai mươi căn, đều là biệt thự bằng gỗ, có vẻ chưa tổn hại hoàn hoàn, song nhất định đã biến thành hang ổ của đám bọ ngựa.”
“Không nhận ra đâu là nhà của Mục Phi à? Không phải các anh xem bản đồ vệ tinh rồi sao?”
“Đống biệt thự này đều rách nát cả, hơn nữa cỏ dại rất cao, cơ bản đều đã che khuất, thật sự khó nhận ra, trừ phi xuống dưới.”
Trang Nghiêu nói: “Thế thì xuống đi.”
Liễu Phong Vũ cắn răng nói: “Thằng nhóc này nói nghe thoải mái nhỉ, mi có biết bên dưới có bao nhiêu bọ ngựa không? Cho dù bọn này tìm được biệt thự thì sao, nó không phải cục đá mà nhét vào túi là mang đi được? Không dẫn quân đội đến căn bản không dời nổi nhà.”
“Tôi không kêu các anh dời nhà bây giờ, tôi muốn các anh xuống dưới xác định xem cái nào là biệt thự của Mục Phi, lúc về chúng ta lại thương lượng đối sách. Các anh cũng không cần xuống hẳn bên dưới, bay thâm thấp là được.”
Thành Thiên Bích nói: “Không bay thấp được, đám bọ ngựa này có sức bật rất tốt.”
Trang Nghiêu chém đinh chặt sắt nói: “Các anh tự xử lý, tôi muốn kết quả.”
Chim cắt và đại bàng đen chở mọi người bay vòng vòng trên bầu trời, bọ ngựa liên tục tấn công họ, đều bị họ xử lí, mắt thấy bọ ngựa bay lên càng ngày càng nhiều, mọi người cũng đều đã mệt mỏi, cho dù Tùng Hạ luôn bổ sung năng lượng cho họ, song đánh bừa thế này mãi cũng không phải cách hay. Nhiều bọ ngựa thế này, dù chúng có ngửa cổ ra cho họ giết cũng có thể mệt chết được.
“Xuống thôi.” Thẩm Trường Trạch nói.
“Ừm, xuống thôi, xác định là cái nào rồi chúng ta đi luôn.”
Chim cắt và đại bàng đen cúi người bay xuống, đàn bọ ngựa sục sôi, vung chân nghênh đón họ.
Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch nhảy xuống từ trên người đại bàng đen, gió táp kết hợp với lửa mạnh khiến mặt đất nổ ầm ầm, đàn bọ ngựa bên dưới lập tức chìm trong biển lửa, hơn nữa dưới sự khuấy động của sức gió, thế lửa mãnh liệt, chỉ chốc lát, đường kính biển lửa đã mở rộng hơn mười mét. Những người khác rốt cuộc đã có thể bay cách mặt đất hai mươi mét. Cho dù phải chịu đựng sóng nhiệt ngùn ngụt, nhưng tốt hơn chuyện bị bọ ngựa tấn công một ít.
Họ xem hết nhà này đến nhà khác, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch ở dưới thì mở một con đường lửa. Hành vi của họ đã hoàn toàn chọc giận đám bọ ngựa, càng ngày càng có nhiều con bay lên trời, tấn công họ từ bên trên khiến họ ứng phó không nổi.
Ngô Du hô: “Cứ thế mãi không chống được nữa, vẫn chưa tìm được à?”
Tùng Hạ cũng càng ngày càng sốt ruột, sau khi cẩn thận xem xét hơn mười căn biệt thự, rốt cuộc cậu đã phát hiện tại một góc phía Đông Nam có một căn biệt thự hơi cũ nát một chút, trước cửa biệt thự bị cỏ dại bao trùm, có cây cầu nhỏ miễn cưỡng có thể nhìn ra một chút hình dạng giống hệt cái cậu đã nhìn thấy trong ảnh, cậu chỉ vào biệt thự kia hô lớn: “Chính là nó!”
“Xác định?”
“Tôi xác định.”
Thành Thiên Bích hô: “Lui lại!” Nói xong dưới chân nổi gió, bay lên trời cao, bay lên người một con đại bàng đen, Thẩm Trường Trạch cũng bay lên, họ bắt đầu gian nan chạy trốn.
Bởi vì gặp phải tấn công từ mọi hướng, hơn nữa số lượng quá nhiều nên họ ứng phó càng ngày càng vất vả, rất nhiều người đều bị bọ ngựa chém trúng, cơ bản đều là vết thương trí mệnh, ai có công cụ phòng thủ thì không sao, mấy người không có thì ít nhiều đều bị thương, nhất là Tiểu Chu và mấy con đại bàng đen khác là bị tấn công nhiều nhất. Khi mọi người lao khỏi vòng vây, lông vũ của chúng đều dính máu, chỉ có Trần thiếu là người duy nhất không bị thương, Ngô Du đã dựng tường băng bao quanh người hắn.
Tùng Hạ chữa trị cho chim chóc bị thương, một khắc cũng không ngừng, bận đến mức ngay cả thời gian để thở cũng không có. Tuy cậu có thể cung ứng năng lượng vô hạn, nhưng không có nghĩa là họ vô địch. Cậu chỉ có một người, lực cung ứng hữu hạn, nếu họ cứ quyết sống mái với hàng vạn con bọ ngựa như vậy thì cho dù có bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, cuối cùng họ nhất định cũng sẽ không còn mẩu xương. Trước mặt số lượng khổng lồ, sức chiến đấu của cá thể cho dù có mạnh thế nào thì cũng chưa chắc đã có thể xoay chuyển tình thế.
Đàn bọ ngựa đuổi theo họ hơn 20 km, nhất quyết không tha, cuối cùng do không đuổi kịp nên mới từ bỏ. Cắt đuôi được đám bọ ngựa, mọi người mệt đến nỗi mắt trợn trắng xóa. Đã lâu họ không trải qua trận chiến kịch liệt như vậy, lần chạy trốn chật vật lúc trước là khi đối phó với bầy sâu trong tháp Đại Nhạn. So với đàn bọ ngựa này, lợn rừng họ gặp trong khu rừng của Thông Ma trước kia thật sự không tính là gì.
Đặng Tiêu nằm thở trên người đại bàng đen: “Ghê quá, cái đám bọ ngựa chết tiệt này ghê quá, nhất là con cái.”
“May mà bọ ngựa cái không bay được, nếu chúng cũng bay được thì chúng ta phải trả giá gấp bội mới trốn được.”
Tùng Hạ cười khổ: “Chỉ trong hai năm mà bọ ngựa đã tiến hóa lớn như con người, lại còn bay được, chuyện bọ ngựa cái tiến hóa ra khả năng bay có lẽ cũng không mất bao lâu.”
Al thở dài, nói: “May mà chúng không sống trong nội thành, không thì thành phố này không còn người sống nữa.”
Ngô Du nói: “Bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu, Côn Minh cách Thanh Hải khá gần, động vật biến dị ở nơi này lợi hại hơn ở Bắc Kinh, ở đây con người là quần thể nhược tiểu. Anh đừng quên trước mắt ngoại trừ Bắc Kinh và Trùng Khánh, tại đa số địa khu, con người đều đã thành chủng tộc nhược tiểu.”
Tùng Hạ cảm thán: “Nói cũng phải.”
Diêu Tiềm Giang nói: “Có vẻ cậu rất hiểu tình hình Vân Nam?”
Ngô Du nói: “Cách nó không xa, tôi cũng có chút qua lại với bộ đội và tổ chức dị nhân ở bên này.”
Trần thiếu lạnh nhạt nói: “Mày còn không bỏ cái đống băng này đi?”
Ngô Du quay đầu, lúc này mới nhớ ra Trần thiếu còn bị vây ở trong tường băng, hắn nhẹ nhàng gõ một cái, tường băng rầm rầm sập nát. Môi Trần thiếu hơi trắng bệch, có lẽ do lạnh, Ngô Du nói: “Trên trời khá lạnh, anh nhịn một chút, sắp đến rồi.”
Trần thiếu không buồn nhìn hắn, thản nhiên bọc thêm quần áo, nằm xuống người đại bàng đen.
Họ một hơi bay trở về doanh trại lâm thời, sau khi đáp đất, Tiểu Chu và mấy con đại bàng đen đều mệt đến thở phì phò, người của hội Băng Sương khiêng mấy thùng thịt đến cho đại bàng đen ăn, Tiểu Chu khôi phục thành hình người, nằm nghỉ ngơi.
Trang Nghiêu nhìn dáng vẻ chật vật của họ, cười nói: “Bọ ngựa khó đối phó phải không.”
Liễu Phong Vũ trợn: “Hàng vạn con, thật mẹ nó khó đối phó, dựa vào bọn này không lấy được nhà, cái nhà đó sâu nhất trong tổ bọ ngựa.”
“Vào đi, tôi muốn nghe một chút tình hình cụ thể.”
Mọi người đi vào trong lều, Tùng Hạ thuật lại mọi chuyện, thật ra không cần cậu nói, Trang Nghiêu nhìn quần áo và máu me trên người mọi người cũng đủ biết chuyến này đi không dễ rồi.
…
Nghe xong, Trang Nghiêu gật đầu: “Phiền toái hơn chúng ta đã tưởng, chỗ đó đúng lúc lại là tổ của quần thể bọ ngựa, ý thức lãnh địa của bọ ngựa rất mạnh, chúng ta xông vào đó, cho dù có mục đích gì thì đều sẽ bị tấn công. Lần này các anh đi, nữ hoàng bọ ngựa không xuất hiện à?”
“Không, nghe nói nữ hoàng là dị chủng?”
“Phải, có điều bà ta chưa từng tiếp xúc với con người, con người cũng không dám tiếp xúc với bà ta, chỉ có lời đồn của vài người từng gặp bà ta, không biết thật giả.”
Đặng Tiêu vừa xé thịt vừa nói: “Wow, nữ hoàng bọ ngựa, nghe ngầu quá, trông như thế nào nhỉ?”
Trang Nghiêu nói: “Là con bọ ngựa lớn nhất, cao hơn hai mét, hơn nữa là con bọ ngựa cái duy nhất biết bay. Không có bất cứ động thực vật biến dị nào dám chọc vào quần thể bọ ngựa này, chúng không chỉ nhiều ở số lượng, khả năng sinh sản mạnh, hơn nữa còn là sát thủ trời sinh, hết sức vâng lời nữ hoàng bọ ngựa, vì mệnh lệnh của nữ hoàng mà không sợ sống chết. Thông Ma thật là đã cho chúng ta một vấn đề khó khăn.”
Tùng Hạ thở dài: “Có điều ngôi nhà vẫn còn đã là tin tốt rồi. Chúng ta không thể đưa nhà về, Mục Phi sẽ không trách chúng ta, Thông Ma thì khó nói. Dù sao thì Mục Phi cũng không có quyền khống chế, chúng ta không thể mạo hiểm để Thông Ma có lý do không cho chúng ta ngọc Con Rối.”
“Không sai, chúng ta đã đi xa vạn dặm tới đây, nhất định phải có nhà, đây là tình thế bắt buộc.”
“Bây giờ thảo luận sách lược đi.” Thành Thiên Bích chỉ vào ảnh chụp vệ tinh trước tận thế lấy từ cơ sở dữ liệu quốc gia, căn biệt thự của Mục Phi được khoanh tròn, hắn nói: “Đây dù sao cũng là một căn nhà, cho dù dỡ cũng phải mất vài ngày, hơn nữa theo xu thế này thì máy móc cỡ lớn căn bản không thể đi vào, chúng ta tuyệt đối không thể mang đi một căn nhà từ giữa lòng vạn quân. Khi vào đó, chúng ta chỉ có thể đàm phán hoặc bắt giữ nữ hoàng bọ ngựa để áp chế, dù là phương án nào thì nhất định đều phải gặp nữ hoàng bọ ngựa.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Không sai, chỉ cần gặp nữ hoàng là có cách, dù sao thì bà ta cũng là con người, có thể nói chuyện.”
“Tất cả chỗ đó đều là bọ ngựa, căn bản không nhìn ra nữ hoàng bọ ngựa ở đâu, chúng ta náo loạn cả ngày ở địa bàn của chúng mà cũng không thấy nữ hoàng đi ra.”
“Dựa theo tập tính của bọ ngựa trước kia thì tổ bọ ngựa thường xây ở trên cây, có điều bây giờ chúng đã quá lớn, nhất định phải là cây đại thụ mới chịu được, các anh có thấy cây đại thụ nào đặc biệt không?”
Tùng Hạ cười nói: “Từ sau khi đến rừng của Thông Ma thì cây nào cũng cảm giác không lớn, quả thật chúng tôi có nhìn thấy một vài cây đại thụ cao hơn trăm mét ở sâu trong sơn cốc, chúng tôi không bay về hướng đó. Cây rất tươi tốt, chúng tôi cũng không chú ý trong đó có tổ bọ ngựa hay không, có điều nghe cậu nói vậy tôi mới để ý, hình như càng tới gần hướng đại thụ thì bọ ngựa càng dày đặc.”
Trang Nghiêu nói: “Tổ bọ ngựa chắc hẳn đặt trên cái cây này, có thể có hàng ngàn hàng vạn con. Chỗ tôi không có ảnh tổ bọ ngựa, có điều tôi có thể hình dung cho các anh. Tổ bọ ngựa thoạt nhìn giống như một cục bông màu vàng trắng, có rất nhiều lỗ. Nếu chúng lớn như vậy thì tổ cũng sẽ không nhỏ, chắc hẳn rất dễ nhận ra. Hơn nữa, tổ của nữ hoàng bọ ngựa nhất định là cái lớn nhất, nhất định không khó tìm. Vấn đề bây giờ chính là làm thế nào để vào trong.” Nó nhìn về phía mọi người, nở một nụ cười làm người ta phát lạnh: “Lần này các anh cần vất vả một chút.”