Người đó chậm rãi quay đầu lại, làn da trắng sáng, ngũ quan anh tuấn tinh xảo rất hợp với mái tóc màu bạc, quả nhiên cao quý chói lọi như thần thánh, nhưng ánh sáng sắc bén trong mắt hắn cũng khiến người nhìn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cho dù nhân lúc trời tối mới đi xong hàng ngũ đồ sộ của họ vẫn khiến không ít người chú ý, diện tích bên trong tường Quang Minh vốn nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt gặp ai đó, họ tìm được một tòa nhà bỏ hoang đã là rất khó khăn rồi.
Mọi người nối đuôi nhau đi vào khách sạn, Diêu Tiềm Giang cau mày nhìn đại sảnh bụi bặm khắp nơi, bẩn thỉu hết sức: “Chúng ta ở đây?”
Thiện Minh trêu: “Hay là Quận vương muốn ngủ chốn hoang dã?”
Tiểu Chu trừng hắn: “Anh nói chuyện chú ý chút coi.”
Thẩm Trường Trạch quay sang, lạnh lùng nói: “Chú ý cái gì?”
“Anh…” Tiểu Chu sắp sửa nổi giận, một người đàn ông khá lớn tuổi đè vai cậu ta lại, lắc đầu.
Diêu Tiềm Giang có dáng vẻ không quan tâm chuyện này, chỉ cau mũi, ra lệnh: “Mọi người quét tước một chút, xong việc thì gọi tôi.”
Tiểu Chu nói: “Quận vương ra ngoài nghỉ ngơi trước đi, bọn em đi chọn cho ngài một căn phòng sạch sẽ.”
Mọi người biết Diêu Tiềm Giang quen sống hưởng thụ, cũng không ai tranh giành chuyện này với anh. Tất cả dỡ hành lý xuống, tự tìm dụng cụ quét dọn phòng mình. Cho dù nơi này vừa bẩn vừa mốc nhưng cũng tốt chán so với chuyện ở bên ngoài trong cơn bão tuyết âm 30 – 40 độ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì họ sẽ ở đây lâu dài.
Đường Đinh Chi nói: “Để lại bảy, tám người nấu cơm những người khác đi quét dọn phòng mình, hôm nay nghỉ sớm một chút, khu vực công cộng thì mai thuê người trong nội thành làm.”
Trang Nghiêu nhìn một vòng, cuối cùng nói với Trần thiếu: “Trần thiếu, anh có thể dẫn nhóm A Bố đi săn được không? Chúng cũng cả ngày chưa ăn gì rồi.”
Trần thiếu dập điếu thuốc, “Ờ” một tiếng rồi đi ra ngoài.
Ngô Du cũng đứng lên: “Tôi đi cùng.”
Một người của hội Băng Sương nói: “Hội trưởng, quanh đây săn thú rất dễ, lão Ngụy nói đi ra ngoài bức tường là được, ngài không cần tự mình đi.”
Ngô Du lắc đầu: “An toàn là trên hết.” Nói xong lập tức đi ra ngoài.
…
Số còn lại chia thành hai nhóm, một nhóm nấu cơm, một nhóm quét dọn. Trời rất lạnh, họ có nhiều người, lại không vội vã nên tốt nhất vẫn cố gắng ăn uống nóng hổi, có tác dụng duy trì nhiệt độ cơ thể.
Đợi mọi người quét dọn phòng xong, cơm nước cũng nấu xong, Ngô Du và Trần thiếu cũng dẫn theo một đám động vật biến dị đã ăn no quay về, mọi người yên ổn ăn cơm rồi tự đi nghỉ ngơi.
…
Trong khách sạn có rất nhiều phòng, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ lại có phòng riêng. Tùng Hạ thay chăn đệm mà họ mang theo, nằm trên giường cảm nhận một chút: “Được rồi, mặc dù hơi còn mùi nhưng vài ngày là bay hết.”
Thành Thiên Bích cũng nằm xuống: “Anh có lạnh không? Lúc thức anh có thể dùng năng lượng để sưởi ấm, nhưng ngủ thì lại không, có cần đốt lò không?”
“Không cần, chúng ta vẫn nên dùng tiết kiệm năng nguyên thể rắn một chút, cũng không biết sẽ ở đây bao lâu, ngộ nhỡ hai tháng nữa lạnh hơn thì sao.” Tùng Hạ ôm lấy hông hắn, mỉm cười: “Hai ta ôm nhau là không lạnh.”
Thành Thiên Bích ôm chặt cậu vào lòng, dùng cằm cọ cọ vào trán cậu: “Đúng thật, ấm hơn rất nhiều.”
Tùng Hạ ngẩng đầu, hôn lên cằm hắn: “Cạo râu đi thôi.”
“Ừm.”
“Ngày mai dậy tôi cạo cho.”
“Được.”
“Thiên Bích, cậu có nghĩ đến dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng kia không?”
“Có.”
Tùng Hạ than nhẹ một tiếng: “Vốn nghĩ cậu là người tiến hóa nhanh nhất, đúng là thiên ngoại hữu thiên, Thanh Hải, nơi bắt nguồn của mọi chuyện đúng là đặc biệt.”
“Tôi cũng không lo trình độ tiến hóa của hắn nhanh hơn tôi, chuyện tôi lo là một người có thể đã đột phá cấp bốn, hoàn toàn nguyên tố hóa, nhưng vì sao lại không thể rời khỏi Thanh Hải. Do hắn không muốn đi hay do nguyên nhân gì khác mà không thể đi? Bất luận là nguyên nhân nào thì tôi cũng có cảm giác nó chưa chắc đã là tin tốt đối với chúng ta.”
“Cậu nói đúng, tôi cảm thấy khả năng hắn ta không muốn đi là không lớn, một người lợi hại như vậy sao có thể cam tâm tình nguyện bị nhốt trong một tỉnh huyện cách biệt với mọi người thế này? Bên ngoài có thế giới rộng lớn hơn, không lý nào hắn lại không muốn ra ngoài nhìn ngắm. Mà nếu ngay cả một dị nhân đã nguyên tố hóa hoàn toàn cũng không thể rời khỏi Thanh Hải, vậy thì chúng ta…” Tùng Hạ cười khổ một tiếng: “Thật ra, từ lúc trước khi vào đây, tôi đã chuẩn bị tâm lý không thể quay về, cho nên nếu thật sự không về được thì tôi cũng chấp nhận, tôi chỉ lo cho chú.”
“Ai cũng đã chuẩn bị tâm lý ấy, nhưng chúng ta không thể không trở về, không thể nhận thua.” Thành Thiên Bích xoa lưng cậu: “Cuộc sống mà chúng ta muốn không phải như thế.”
Tùng Hạ mỉm cười: “Đương nhiên, có điều chỉ cần có cậu thì ở đâu tôi cũng chịu.”
Thành Thiên Bích cúi đầu hôn lên tóc cậu: “Tôi cũng vậy.”
“Thiên Bích, đồng đội của cậu, nếu không chết thì nhất định đã biến thành dị nhân rất lợi hại, họ tổng cộng có bao nhiêu người đến đây? Phải có một hai người có thể sống sót chứ.”
“Mười lăm người, tỷ lệ biến dị của con người ước chừng là 1/3000, có lẽ nó sẽ được nâng cao ở Thanh Hải, nhưng cũng sẽ không nâng cao đến 1/15. Rất có khả năng họ đã chết hết. Nhưng dù sao thì tôi cũng phải đi Golmud, tìm được trực thăng của họ hoặc những thứ họ để lại, họ sẽ không chết vô ích.”
Tùng Hạ vỗ vỗ lưng hắn: “Nhất định sẽ không.”
Hai người ôm nhau sưởi ấm, mang theo tâm sự chìm vào giấc ngủ. Mỗi một ngày sống ở Thanh Hải đều khiến họ vô thức thêm quý trọng thời gian chung sống với nhau, bởi vì không ai biết rằng cái chết sẽ đến lúc nào.
Thức dậy vào hôm sau, Đường Đinh Chi phái một vài người vào nội thành tìm hiểu tình hình, cũng mua một chút đồ dùng hàng ngày. Căn cứ theo những gì lão Ngụy nói thì đồ dùng ở đây tạm thời chưa tính là khan hiếm, cho dù mất liên lạc với bên ngoài nhưng đồ đạc của hàng triệu người nay chỉ để cho mấy chục ngàn người dùng, cũng chỉ có số ít người cần đến chúng nên chỉ cần có đủ đồ để trao đổi là cũng mua được thứ tốt.
Trong một ngày, họ không chỉ thuê người quét dọn toàn bộ khách sạn mà còn mua được rất nhiều chăn đệm, lò sưởi và đồ dùng sinh hoạt mới, thậm chí tìm được công nhân lắp đặt điện và hệ thống nước nóng. Đến lúc này họ mới biết hóa ra ở Thanh Hải cũng có năng nguyên kiểu mới, tuy phương pháp chiết xuất bất đồng nhưng cũng do năng lượng Cambri chuyển hóa ra, tuy sản lượng còn thấp nhưng độ chiết xuất còn cao hơn họ nghiên cứu đến 17%. Do trong tường Quang Minh ít người nên số sản lượng này hoàn toàn đủ để cung ứng, bởi vậy ngay cả những người trông tường như gia đình lão Ngụy cũng có thể dùng đèn điện.
Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu nhìn số liệu nghiên cứu của loại năng nguyên này, nét mặt đều rất nghiêm nghị.
Tùng Hạ đi tới, do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: “Thứ này có phải có thể chứng minh ở đây có dị nhân tiến hóa não bộ có trình độ tiến hóa cao hơn hai người hay không?”
Trang Nghiêu nói chắc như đinh đóng cột: “Phải.”
Tùng Hạ nói: “Chuyện này cũng không kỳ quái, nếu có thể có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cấp ba, cấp bốn thì tất nhiên cũng sẽ có dị nhân tiến hóa não bộ cấp ba, cấp bốn.” Cậu rùng mình một cái: “Nhưng sao tôi lại cảm thấy hoang mang thế nhỉ.” Vừa nghĩ đến chuyện ở đây còn có người thông minh hơn cả Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi là cậu thấy sợ hãi. Sự khủng bố của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên biểu hiện trắng trợn ở vũ lực, còn sự khủng bố của dị nhân tiến hóa não bộ quả thật thẩm thấu từng chút từng chút một trong cuộc sống, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đường Đinh Chi nghiêm túc nói: “Thật muốn lãnh giáo người đó.”
Trang Nghiêu bĩu môi: “Tôi ghét ai thông minh hơn mình.”
…
Lúc này, Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu đi mua đồ cũng mang theo hơi lạnh bước vào cửa, Liễu Phong Vũ vừa vào đã cười to: “Không ngờ ở Thanh Hải còn có thể mua được thứ tốt, nhìn này, chai dầu gội siêu lớn này vẫn chưa quá hạn đâu.”
Đặng Tiêu thần thần bí bí đi đến trước mặt Trang Nghiêu, cười tà: “Tiểu Trang Nghiêu, em đoán xem anh mua gì cho em nào?”
Trang Nghiêu cắm tay trong túi áo dài trắng, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Cái gì?”
Đặng Tiêu lấy từ trong túi ra một túi kẹo White Rabbit Creamy [226] nhỏ: “He he, có cả kẹo nữa này, đáng quý chết đi được, thế nào? Có muốn ăn kẹo hông?”
[226] Kẹo White Rabbit Creamy:
Trang Nghiêu vươn tay, mặt không chút thay đổi nói: “Cho tôi.”
Đặng Tiêu ngồi xổm xuống, chỉ chỉ vào mặt mình, đắc ý trêu nó: “Tiểu Trang Nghiêu thơm anh cái đi nào.”
Trang Nghiêu đẩy mặt cậu ra, cầm lấy gói kẹo.
Tùng Hạ kinh ngạc: “Trang Nghiêu thích ăn kẹo từ lúc nào thế?”
Đặng Tiêu vô vị bĩu môi: “Trước giờ vẫn thích mà, các anh không biết ạ? Trẻ con thích ăn kẹo thì có gì lạ.”
Tùng Hạ bối rối, cậu vẫn không thể thuận lợi chấp nhận sự thật Trang Nghiêu là “trẻ con”.
Trước sau hai ngày bận rộn, rốt cuộc họ đã hoàn thành tu sửa lại khách sạn này, có điện, có nước nóng, có chăn đệm sạch sẽ và khăn mặt, phục hồi cơ bản mức sống của họ như ở Bắc Kinh và Trùng Khánh.
Trước khi ăn tối, những người được phái đi hỏi thăm tin tức đều đã trở về, báo cáo một lượt cho Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu. Sau khi ăn tối xong, Đường Đinh Chi triệu tập các nhân vật trọng yếu của các tổ chức dị nhân họp tại phòng ăn.
Đường Đinh Chi nói: “Hôm nay chúng ta phái người vào nội thành tra xét một chút tình hình, tôi tổng kết một lượt cho mọi người nghe. Thứ nhất là về Minh chủ, cũng chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng. Trình độ tiến hóa của hắn nhất định vượt qua cấp ba, thậm chí có thể đã qua cấp bốn, phán đoán dựa theo căn cứ là quả thật người này có thể nguyên tố hóa hoàn toàn. Nghe nói đi từ gần Golmud đến Tây Ninh với khoảng cách 800 km, hắn chỉ cần mấy chục phút, nhanh hơn cả máy bay. Mọi người có hiểu ý nghĩa của chuyện này không? Hắn đang tiến hóa theo vận tốc ánh sáng, tuy độ chênh lệch còn rất lớn, nhưng đây đã là tốc độ con người không thể đạt được, có lẽ chờ đến khi hắn lên đến cấp bảy, hắn thật sự có thể đạt tới vận tốc ánh sáng, khả năng này không thể tưởng tượng.”
Thiện Minh lẩm bẩm: “Đờ mờ, nghịch thiên.”
“Thứ hai là về Huyền chủ. Người được phái ra chỉ cần muốn hỏi thăm về Huyền chủ là đối phương gần như đều ngậm miệng không nói, có vẻ người ở đây thành kính nể sợ Minh chủ hết sức. Cuối cùng, họ đã rất vất vả mới tìm được một người đồng ý mở miệng vì lợi ích, nhưng người đó cũng không biết nhiều. Gã đó nói như cháu trai lão Ngụy, rằng Huyền chủ khống chế sức mạnh hắc ám. Có điều, gã nói đến một lời đồn.” Đường Đinh Chi nhìn các ánh mắt chờ mong chung quanh, hít một hơi thật sâu: “Đồn rằng, Huyền chủ có thể lập tức ép nhiều người hay vật thành thịt nát, hoặc là hút vào trong bóng tối, hoàn toàn biến mất.”
Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm: “Chẳng lẽ là trọng lực?”
Trang Nghiêu nghiêm túc đáp: “Chính là trọng lực, dị nhân Thổ dẫn xuất – dị nhân trọng lực, có thể hoàn toàn nguyên tố hóa thành hố đen, trình độ tiến hóa giống Minh chủ, cấp ba, thậm chí đã đột phá cấp bốn, hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cuối cùng đều đã xuất hiện.”
Mọi người kinh hãi.
Ánh sáng và bóng tối, khả năng của hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đối lập này vừa nghe đã khiến lòng người hoảng sợ, có thể nguyên tố hóa thành ánh sáng và hố đen, phải là sức hủy hoại kinh thiên động địa đến nhường nào?
“Nói tới đây mọi người cũng hiểu, bất luận là Minh chủ hay Huyền chủ, chúng ta đều phải tránh xung đột trực diện. Hơn nữa, bây giờ chúng ta vẫn chưa biết điểm mâu thuẫn của họ, nhưng chắc hẳn nó có liên quan với ngọc Con Rối, chúng ta cũng đến vì ngọc Con Rối, không có hòa bình tuyệt đối với họ. Hy vọng mọi người chuẩn bị tốt cho chuyện này.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Đến cũng đến rồi, chuẩn bị tốt với không gì nữa.”
“Người của chúng ta hôm nay đã bị kẻ khác bí mật theo dõi, tôi nghĩ trong vòng hai ngày, Minh chủ nhất định sẽ gặp chúng ta, đến lúc đó xem thái độ của hắn, nếu không thể hợp tác thì chúng ta nghĩ cách đi về phía Tây. Nếu họ đối lập nhau thì sẽ có một phe chúng ta có thể hợp tác.”
“Có tin tức về các dị nhân khác không? Ví dụ như dị nhân tiến hóa não bộ, hoặc là Spider-Man gì đó, tôi có cảm giác những người này đều rất lợi hại.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Dị nhân tiến hóa não bộ kia rất nổi tiếng, trước kia là một lão giáo sư đức cao vọng trọng của Thanh Hải, bất luận là Minh chủ hay Huyền chủ thì đều kính nể ông ta ba phần. Ông ta cũng là người duy nhất có thể đồng thời tiếp xúc với Minh chủ và Huyền chủ. Sau khi tận thế, có rất nhiều thứ do ông ta nghiên cứu ra, bao gồm năng nguyên kiểu mới tốt nhất. Ông ta là nhân vật trọng điểm được bảo vệ của toàn bộ Thanh Hải, bây giờ đang ở phía Tây. Các dị nhân khác có thể xếp đầu bảng ở Thanh Hải, nghe họ mô tả thì đều không chỉ là cấp hai, mà trong số các dị nhân lợi hại đó có mấy người không đứng vào hàng, họ không thuộc về phía Đông cũng không thuộc về phía Tây, thường đi lại trong địa khu Golmud. Dị nhân tiến hóa não bộ kia chúng ta nhất định phải gặp, có lẽ ông ta sẽ trở thành điểm đột phá của chúng ta.”
Tùng Hạ nói: “Sớm muộn gì chúng ta cũng nhất định được gặp.”
Đường Đinh Chi gật đầu, nhưng nét mặt có vẻ cũng không lạc quan như thế: “Còn có tin tức về hồ Thanh Hải, nghe cũng không đơn giản. Hồ Thanh Hải bị các thủy quái khổng lồ chiếm lĩnh, rất nhiều người biết trong hồ có một miếng ngọc Con Rối, song cho dù là Minh chủ hay Huyền chủ thì cũng không xuống lấy. Như những gì họ nói thì là ‘ngay cả Minh chủ cũng không muốn đụng chạm’.”
Diêu Tiềm Giang cười: “Này là chúng ta được trải nghiệm sự khủng bố của sinh vật biển trước thời hạn ư? Thanh Hải vừa vặn là hồ nước mặn.”
Ngô Du nói: “Đúng thật, xem như luyện tập đi. Thủy quái trông như thế nào? Có ai thấy chưa?”
Đường Đinh Chi nói: “Có rất nhiều thủy quái, có không ít người từng thấy, nhỏ nhất cũng lớn hơn A Bố mấy lần, sở dĩ mọi người đều sợ hãi hồ Thanh Hải là vì dưới đáy hồ có một con thủy quái siêu cấp.”
“Đáy hồ? Thủy quái siêu cấp? Họ từng nhìn thấy?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Đều là nghe đồn, nói ngọc Con Rối bị con thủy quái siêu cấp kia canh giữ, cũng có người nói ngọc Con Rối nằm trong mắt con thủy quái đó. Hồ nước, thủy quái, bảo ngọc… rất dễ dàng biên ra truyền thuyết ấy. Tuy nhiều lời đồn quá trớn đều không thể tin, có điều thủy quái siêu cấp mà họ nói thì có căn cứ. Chỉ cần bay đủ cao trên bầu trời hồ Thanh Hải là có thể nhìn thấy dưới đáy hồ có một cái bóng khổng lồ, nghe nói đó chính là thủy quái ngủ say. Nơi sâu nhất của hồ Thanh Hải chỉ có 75 mét, nếu thủy quái đủ lớn thì quả thật có thể nhìn thấy bóng dáng của nó, có điều không có ai từng thật sự nhìn thấy nó.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Nói không chừng là do họ thần hồn nát thần tính, ngộ nhỡ là đá tảng dưới hồ thì sao.”
“Cũng không phải không có khả năng này, có điều trước tận thế không có cái bóng ấy, đá thì không tiến hóa được, quả thật rất dễ liên tưởng đến sinh mệnh siêu cấp giống như Thông Ma. Cho dù không có thủy quái siêu cấp thì các thủy quái khổng lồ khác cũng rất khó đối phó. Hơn nữa mặt hồ Thanh Hải có diện tích hơn 4.000 km2, muốn tìm một miếng ngọc lớn bằng cái móng tay, chỉ dựa vào sức người thì không thể.”
Tùng Hạ uể oải nằm úp trên bàn: “Má ơi, đâu cũng khó đối phó như vậy, so ra thì Thông Ma đúng là đáng yêu muốn chết.”
“Thông Ma là vận may cực lớn của chúng ta, kỳ tích sẽ không lần nào cũng xảy ra.”
Trang Nghiêu nói: “Nghĩ về chuyện tốt một chút, chúng ta đã định vị được ít nhất ba miếng ngọc Con Rối. Hồ Thanh Hải một miếng, trong tay Minh chủ và Huyền chủ ít nhất cũng mỗi người một miếng. Có điều, căn cứ theo Bắc Kinh đã kiểm tra, Thanh Hải có ít nhất bốn miếng, thậm chí là năm miếng.”
“Chuyện này, tôi nghĩ Minh chủ sẽ rất rõ ràng.”
Trang Nghiêu nói: “Chuyện chúng ta muốn ngọc Con Rối, Minh chủ cũng sẽ rất rõ ràng.”
Tùng Hạ thở dài: “Chỉ có thể nói lý, biết đâu hắn sẽ vì tương lai của loài người mà cống hiến miếng ngọc.”
Đặng Tiêu uể oải: “Sao cứ nghe như chúng ta không sống được mấy nữa thế, trước khi chết em có thể ăn một bữa thịt ngỗng không, đám ngỗng đó có vẻ ngon lắm.”
Tùng Hạ nói: “Không được, đó là ngỗng trông tường của nhà lão Ngụy.”
Đường Đinh Chi nói: “Tình hình cơ bản trước mắt là vậy, muốn có tin tức sâu hơn thì chỉ có thể lấy từ chỗ Minh chủ.”
Trang Nghiêu nói: “Tan họp thôi, hoàn cảnh nơi này hết sức thích hợp với tu luyện, tốc độ sẽ nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, mọi người đừng để lãng phí thời gian.”
Mọi người lần lượt gật đầu, tất cả mọi người ở đây đều biết tầm quan trọng của việc thăng cấp, không ai chậm trễ.
Cứ như vậy, họ lại trải qua một ngày yên bình.
Buổi chiều ngày thứ tư đặt chân đến Tây Ninh, có một vị khách không mời mà đến nơi đóng quân của họ, đó là một người đàn ông tướng mạo bình thường nhưng ăn mặc kỳ quái. Gã mặc một bộ áo dáng dài màu vàng nhạt, ngực áo có một hoa văn mặt trời mạ vàng, bước đi không nhanh không chậm, thái độ điềm tĩnh, tự xưng mình là đại quản gia của Minh phủ, thay mặt cho Minh chủ đến mời họ cùng dùng bữa tối.
Mọi người đều có nét mặt “Quả nhiên đã đến”.
Tùng Hạ hỏi: “Vị đại ca này xưng hô thế nào?”
“Gọi tôi Mạnh Khánh là được.”
“Mạnh đại ca, xin hãy dẫn đường.” Tùng Hạ gọi A Bố tới, cười hỏi: “Chúng tôi ngồi nó đi được chứ?”
Mạnh Khánh lắc đầu: “Diện tích nội thành Quang Minh rất nhỏ, không đến mười phút đi đường đã có thể đến Minh phủ.”
“Được rồi, vậy chúng ta bộ.”
Đường Đinh Chi chỉ chọn sáu người đi trước, trừ anh ra thì có Thành Thiên Bích, Trang Nghiêu, Tùng Hạ, Thẩm Trường Trạch, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du, họ cùng đi với Mạnh Khánh về hướng Bắc.
Dọc theo đường đi, cư dân trong tường Quang Minh đều nhìn họ vừa tò mò vừa kính sợ, không, phải nói là kính sợ nhìn Mạnh Khánh, hiển nhiên họ nhận ra trang phục của Mạnh Khánh.
Tùng Hạ ý thức được Mạnh Khánh cố tình dẫn họ đi bộ, có lẽ là muốn để gián điệp của thành Huyền Minh nhìn xem.
…
Chỉ chốc lát sau, họ đã đến Minh phủ, đó là một căn biệt thự rất bình thường, chỉ là sạch sẽ không ăn khớp với nhà cửa chung quanh mà thôi.
Mạnh Khánh làm tư thế mời: “Mời các vị vào bên trong.”
Mọi người có chút thấp thỏm đi vào, Mạnh Khánh đưa họ qua sân, cửa biệt thự được mở ra từ bên trong, một người mặc quần áo giống Mạnh Khánh đang giữ cửa. Mạnh Khánh gật đầu với gã, đưa mọi người vào trong.
Vừa vào nhà, họ đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng đưa lưng về phía họ, người đó mặc một bộ trường bào màu vàng kim, có mái tóc màu bạc lấp lánh dài đến lưng hông, mái tóc đó rực rỡ sáng chói, lặng lẽ rủ trên vai hắn như châu như ngọc, thoạt nhìn lại có hương vị thần thánh.
Người đó chậm rãi quay đầu lại, làn da trắng sáng, ngũ quan anh tuấn tinh xảo rất hợp với mái tóc màu bạc, quả nhiên cao quý chói lọi như thần thánh, nhưng ánh sáng sắc bén trong mắt hắn cũng khiến người nhìn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Mạnh Khánh khom lưng thật sâu: “Minh chủ đại nhân, đã đưa khách đến.”
“Anh vất vả rồi, đi xuống đi.” Minh chủ mở miệng, tiếng nói nhẹ nhàng từ tốn rung động lòng người, rồi hoàn toàn xoay người lại, nhìn sáu người: “Xin chào, những người đến từ bên ngoài.”
Mọi người nhất thời đều không lên tiếng, rõ ràng họ không cảm thấy bất cứ dao động năng lượng nào từ Minh chủ, nhưng vẫn có thứ gì đó đè nén trái tim họ, khiến trước mặt người đàn ông này, họ cảm thấy áp lực vô hình nào đó. Đây chính là sức mạnh của cấp bốn?
Cuối cùng, vẫn là Tùng Hạ lên tiếng: “Xin chào Minh chủ đại nhân.”
Minh chủ nói: “Ngồi đi.” Hắn ngồi xuống sô pha đầu tiên: “Đồ ăn chưa xong, chúng ta có thể tán gẫu trước.”
Sáu người cũng lần lượt ngồi xuống ghế sô pha.
Minh chủ nói: “Nghe nói mấy người đến từ Lan Châu?”
“Phải.”
“Người có thể sống mà thoát khỏi rừng nhện cũng không nhiều, ở thành Quang Minh, ngoại trừ tôi thì chỉ có Tống Kỳ, đương nhiên, bây giờ có mấy người.” Minh chủ nở nụ cười rất nhạt, ánh mắt tra xét đảo qua người họ.
“Tống Kỳ chính là dị chủng nhện?”
“Xem ra mấy người đã nghe nói đến hắn, ở đây hai ngày, hẳn là mấy người đã nghe được không ít tin tức trong thành phố phải không.”
Trang Nghiêu nói: “Chắc hẳn Minh chủ cũng đã hỏi thăm chúng tôi phải không, mới đến cũng muốn hiểu nhau một chút.”
Minh chủ nhìn Trang Nghiêu, cười: “Một dị nhân tiến hóa não bộ trẻ con, thú vị.” Hắn lại nhìn những người khác: “Trong số này có mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên?”
Trang Nghiêu nói: “Minh chủ đoán xem?”
“Tôi không đoán được, tôi đã được gặp không ít người từ bên ngoài, tuy rốt cuộc họ đều không thoát được, có điều quả thật mang đến cho tôi một vài tin tức ngoài kia. Nghe nói Bắc Kinh có không ít dị nhân tiến hóa não bộ và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, tôi vẫn muốn gặp một lần, hôm nay quả là may mắn, xem ra đã đến lúc rồi.” Minh chủ đặt tách trà trong tay xuống bàn trà: “Được rồi, cậu bạn nhỏ, bây giờ hãy nói cho tôi biết, ở đây rốt cuộc có mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.” Khẩu khí của hắn tuy vẫn rất từ tốn, song lại mang theo vài phần nghiêm túc, sự uy nghi như thể sinh ra đã có khiến mọi người âm thầm kinh hãi. Một người có sức mạnh nhất định ăn nói khí phách.
Trang Nghiêu cũng không định giấu: “Bốn.”
“Nói xem nào.”
“Một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió, một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước và một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Băng, còn có một dị nhân giống anh, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Lửa.”
Minh chủ biến sắc: “Là ai?”
Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Tôi.”
Minh chủ nhìn sâu vào Thẩm Trường Trạch.