Tôn tiên sinh lắc đầu thở dài: “Họ từng là những người bạn tốt nhất của nhau, cuối cùng lại trở thành như vậy.”
Mọi người ít nhiều có chút phản cảm đối với Minh chủ tính tình kiêu ngạo kia, có điều nghĩ đến chuyện này đa phần là ý của Tôn tiên sinh nên chậm trễ cũng không hay, lần này theo Mạnh Khánh đi vẫn là những người đã đi lần trước.
A Bố đang chơi đùa với mấy con sói trong tuyết, thấy họ đi ra, giật mình một cái rồi nhảy bật lên, chạy tới phía họ, cúi người xuống phía trước con đường họ đang đi, ý là để họ trèo lên.
Trang Nghiêu nói: “A Bố, hôm nay không dẫn mày theo.”
A Bố kêu “meo” một tiếng, lắc lắc cái đuôi khổng lồ làm tuyết bay tung tóe khắp nơi, nó giả vờ nghe không hiểu.
Trang Nghiêu quay đầu hô về phía trong nhà: “Đặng Tiêu.”
Đặng Tiêu đẩy cửa ra: “Ơi?”
“Anh chơi với A Bố một lát đi.”
Đặng Tiêu luôn thích chơi với A Bố nay do dự một chút, thỏ thẻ: “Anh sợ lạnh mà.” Nhiệt độ âm 40 độ khiến cậu vừa chui ra ngoài đã không nhịn được muốn ngủ đông, cho dù vì có mấy lớp quần áo chống lạnh khiến cơ thể có thể chống chọi trời đông giá rét nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn có ý định ngủ đông. Bởi vì chuyện này nên dạo gần đây, A Bố đều chơi với mấy con động vật biến dị khác, rất ít khi được gặp người, không khỏi có chút cô đơn.
Liễu Phong Vũ bước ra từ trong nhà: “Để tôi chơi với nó, mọi người cứ đi đi.” Nói xong vẫy tay với A Bố: “Đi, tao đưa mày đi săn thú.”
A Bố mừng rỡ nhảy dựng lên.
Mọi người thì đi đến Minh phủ.
…
Lần này, chờ họ ngoại trừ Minh chủ có mái tóc bạc trắng, có chút ngạo mạn – cũng chính là Dung Lan, quả nhiên còn có Tôn tiên sinh dáng vẻ điềm tĩnh. Thấy họ đến, Tôn tiên sinh có vẻ hết sức vui mừng: “Nào nào, vào ngồi đi.”
Dung Lan ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên liếc mắt nhìn họ, sắc mặt vẫn không tốt lành gì. Họ nghĩ rằng Tôn tiên sinh đã nói rất nhiều với hắn, phàm là chuyện đề cập đến ngọc Con Rối thì đều là chuyện quan trọng, hắn không thể có hảo cảm với nhóm người vừa mở miệng đã đòi ngọc này được.
Mọi người cũng không để ý, vận mệnh của cả Thanh Hải chưa bao giờ được nắm giữ trong tay một người, sức mạnh của cá nhân cho dù có lớn mạnh thế nào thì trước mặt muôn trùng hiểm nguy của Thanh Hải cũng đều bộc lộ sự bất lực cả. Vì mục đích chung phá vỡ kết giới nơi này, họ không lo không tìm được người hợp tác. Nếu Dung Lan hợp tác thì tốt nhất, bằng không, họ cũng có cách khác, bất cứ ai đi vào chốn này, đến cái chết còn không sợ, càng chẳng sợ một người.
Tôn tiên sinh cười: “Hai ngày qua tôi và Dung Lan đã nói chuyện rất nhiều, chuyện hồ Thanh Hải, cậu ấy đồng ý hợp tác hết sức, do thời tiết càng ngày càng lạnh, cung ứng nước ngầm khó khăn, chúng tôi vẫn muốn xử lý một lần, thông qua chuyện hồ Thanh Hải giải quyết vấn đề cung ứng nội thủy trong tường Quang Minh, cho nên vấn đề hồ Thanh Hải sớm muộn gì cũng phải giải quyết, có mọi người hợp tác thì không còn gì tốt hơn. Nhưng về chuyện ngọc Con Rối của cậu ấy, tôi đề nghị để đến cuối cùng mới giải quyết.”
Trang Nghiêu nói: “Cuối cùng là chỉ khi chúng ta rời khỏi Thanh Hải?”
Dung Lan lạnh nhạt nói: “Mấy người thử đi xem, chưa làm gì hết mà đã đòi điều kiện, bây giờ tôi không thể hứa hẹn bất cứ chuyện gì, trừ phi mấy người cho tôi thấy hy vọng tháo bỏ kết giới.”
“Quả thật chúng tôi vẫn chưa bắt đầu làm gì, nhưng chúng tôi muốn xin Minh chủ đưa ra một lời hứa, cũng là điều kiện kèm theo, chỉ khi chúng tôi thành công loại trừ kết giới, anh mới giao ngọc cho chúng tôi nếu chúng tôi không thoát được, cả đời này nó sẽ là của anh, ngay cả lời hứa ấy Minh chủ cũng không dám nói?”
“Tôi hứa, mấy người sẽ tin? Giống như bây giờ mấy người nói nhất định có thể loại bỏ kết giới Thanh Hải là tôi nhất định sẽ tin?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Chúng tôi tin Minh chủ một lời nói đáng giá ngàn vàng, nếu đến lúc đó Minh chủ bội tín, chúng tôi cũng sẽ thảo phạt không chút do dự.”
Dung Lan điềm tĩnh: “Muốn tôi hứa cũng được, nhưng tôi muốn có thêm một điều kiện.”
“Nói đi.”
“Người phía Tây cũng phải giao ngọc Con Rối ra, không thì không bàn nữa.”
Trang Nghiêu đã sớm đoán được Dung Lan sẽ nói như vậy: “Tôi đoán rằng người phía Tây cũng sẽ đưa ra điều kiện này.”
“Chuyện đó tôi mặc kệ, nếu kêu tôi giao ngọc mà hắn còn giữ, đó là chuyện không thể.”
Trang Nghiêu nghiêm túc nói: “Bất cứ ai cũng không được giữ ngọc Con Rối, đến cuối cùng, tất cả ngọc Con Rối đều phải tập trung ở viện khoa học quốc gia, sau cùng phong ấn hoàn toàn, cho nên lo ngại của anh không được thành lập. Nếu người phía Tây không chịu giao ngọc, chúng tôi sẽ đi cướp.”
Dung Lan trào phúng: “Hy vọng mấy người có khả năng này.” Hắn đứng lên: “Chư vị chậm rãi trò chuyện, tôi không tiếp được nữa.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Sau khi hắn đi, Tôn tiên sinh cười khổ một cái: “Tính cách cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, mọi người đừng để ý.”
Ngô Du nói: “Nằm trong dự kiến, hắn nhất định không để người phía Tây độc chiếm ngọc Con Rối, lúc nào cũng ‘người phía Tây’ ngượng miệng thật, Huyền chủ không có tên à?”
Tôn tiên sinh nói: “Ngại phiền thì gọi Huyền chủ đi, có điều ở trước mặt Dung Lan, tốt nhất chỉ nói ‘người phía Tây’, về phần Huyền chủ tên là gì, tôi từng đồng ý với Dung Lan, vĩnh viễn không nhắc đến cái tên ấy ở phía Đông, chờ chúng ta đi phía Tây rồi nói sau, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ được gặp Huyền chủ.”
Thẩm Trường Trạch cau mày: “Xem ra ân oán rất sâu.”
Tôn tiên sinh lắc đầu thở dài: “Họ từng là những người bạn tốt nhất của nhau, cuối cùng lại trở thành như vậy.”
Mọi người tuy hiếu kỳ, song cũng không hỏi nữa, họ biết Tôn tiên sinh không thể nói, cũng không có ai có hứng thú giúp hai người họ hóa giải mâu thuẫn.
Thành Thiên Bích nói: “Chúng tôi không cần biết tên, nhưng rất muốn biết khả năng của Huyền chủ.”
Tôn tiên sinh nói: “Mọi người nghe lời đồn ngoài phố, chắc hẳn cũng đoán được phải không? Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Trọng lực, sau khi nguyên tố hóa có thể tạo ra hố đen khổng lồ, vừa vặn tương phản với khả năng của Dung Lan, một Ánh sáng một Bóng tối, khả năng của cậu ta rất được, nói từ ý nghĩa nào đó thì hết sức đáng sợ.”
Từ ‘hố đen’ này quả thật có thể khiến người ta sinh ra rất nhiều tưởng tượng khủng bố u ám, có thể thao túng trọng lực, khả năng này thật là quá dị thường. Có điều cẩn thận ngẫm lại thì trong số dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có kẻ nào mà không dị thường? Sức mạnh thiên nhiên không phân mạnh yếu, mấu chốt là ở thời cơ, hoàn cảnh và người điều khiển. Ví dụ như hồ Thanh Hải, Diêu Tiềm Giang có thể xuống được, còn Thẩm Trường Trạch thì không được, mà dị nhân Trọng lực kia cho dù có mạnh thế nào thì nhất định cũng có khuyết điểm.
Tôn tiên sinh cũng đoán được suy nghĩ của họ: “Đương nhiên, không có sức mạnh thiên nhiên nào là mạnh nhất, chỉ là lấy thực lực bây giờ của mọi người thì không đủ để khiêu chiến với bất cứ ai trong số hai người họ, tôi cũng không muốn nhìn thấy con người gây chiến với nhau, bởi vì kẻ địch chung của chúng ta có mặt khắp Trái đất này. Cho nên, hãy kiên nhẫn một chút, tôi sẽ giúp mọi người.”
“Về chuyện hồ Thanh Hải, Dung Lan có ý tưởng gì?”
“Tôi đã nói lại kế hoạch của mọi người, cậu ấy cơ bản đồng ý, nếu có thể dụ rồng Thanh Hải ra khỏi hồ, tất nhiên cũng sẽ kéo ra rất nhiều thủy quái khổng lồ rời hồ, chúng tôi sẽ phối hợp diệt trừ đám thủy quái này, trợ giúp mọi người thuận lợi lấy được ngọc Con Rối.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Rất tốt, đám thủy quái lớn nhỏ ấy nói không chừng còn khó đối phó hơn rồng Thanh Hải.”
“Vị dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước của mọi người dự tính lúc nào mới đạt được yêu cầu hành động?”
Diêu Tiềm Giang khẳng định: “Trong vòng 20 ngày.”
“Được, bây giờ tôi bắt đầu chuẩn bị ngư lôi, ngư lôi không nổ chết được rồng Thanh Hải, nhưng nhất định có thể đánh thức nó.”
“Thiết bị dò ngọc của ông, phạm vi hữu hiệu nhất là bao nhiêu mét?”
Tôn tiên sinh nói: “260 mét.”
Trang Nghiêu lại nhìn về phía Tùng Hạ: “Anh thì sao?”
“Hơn 400 mét.”
“Được, vậy không cần mang máy dò theo.”
Tôn tiên sinh nói: “Ồ, vị này còn có thể cảm giác được ngọc Con Rối?”
Tùng Hạ gật đầu.
Tôn tiên sinh có nét mặt suy tư: “Lần trước đi hồ Thanh Hải, cậu không cảm giác được gì sao?”
Tùng Hạ nói: “Không, thứ nhất là chúng tôi không dám bay quá thấp, thứ hai là rồng Thanh Hải quá lớn, cho dù ngọc Con Rối ở trên người nó thì nói không chừng nó còn cách nơi chúng tôi bay một khoảng rất xa. Có điều, nếu quả thật miếng ngọc ở trên người nó, chỉ cần nó trồi lên mặt nước, tôi chắc hẳn có thể cảm nhận được.”
Tôn tiên sinh đẩy mắt kính: “Tôi càng ngày càng tò mò đối với ngọn nguồn khả năng của cậu.”
Tùng Hạ cười nhưng không nói.
“Các chi tiết khác chúng ta chậm rãi thương thảo, đầu tiên chọn thời gian hành động là sau ba tuần nữa.”
“Được.”
Lúc này, Mạnh Khánh đi tới, khách khí gật đầu: “Các vị, xin theo tôi đi dùng bữa tối.”
…
Mọi người đi cùng gã vào phòng ăn, Dung Lan sớm ngồi ở ghế chủ uống trà. Mái tóc bạc trắng và dung mạo tuyệt đỉnh kết hợp với bộ trường bào khiến hắn tràn ngập hương vị thần thánh của thế giới khác, thoạt nhìn lạnh lùng mà tao nhã.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Trang Nghiêu nói: “Tôi vẫn rất ngạc nhiên, mái tóc của Minh chủ này là làm sao? Để tôi đoán nhé, là khúc xạ ánh sáng à? Hay anh nguyên tố hóa tóc mình? Không phải người trẻ đầu bạc chứ.”
Dung Lan liếc mắt nhìn nó: “Không phải, là tác dụng của ánh sáng, tôi muốn mấy người nhìn thấy màu gì thì nó có màu ấy.”
“Như vậy màu bạc là sở thích cá nhân?”
“Không phải, là Tôn tiên sinh đề nghị.” Ngón tay mảnh khảnh của hắn chậm rãi cuốn lên một lọn tóc mình, đưa đến mắt nhìn, sau đó hơi nhíu mi: “Nuôi dài cũng là đề nghị của Tôn tiên sinh.”
Tôn tiên sinh cười: “Dân chúng phía Đông cần một vị thần mà họ có thể thờ phụng, giúp họ chống đỡ vượt qua giá rét tuyệt vọng, mà ánh sáng chính là thứ khích lệ lòng người nhất trong bóng đêm, hình tượng này của Dung Lan chẳng lẽ không phải rất thích hợp để đắp nặn thành thần thánh ư? Tôi tin ở Bắc Kinh cũng có kế hoạch tạo thần, ví dụ như dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên?”
Diêu Tiềm Giang cười nhẹ: “Có, tôi vốn tưởng rằng người của viện khoa học tâng bốc chúng tôi đã là thái quá lắm rồi, nếu so với Minh chủ thì vẫn là gặp sư phụ.”
Dung Lan khẽ hừ một tiếng.
Trang Nghiêu cười: “Vậy… người phía Tây thì sao? Tôn tiên sinh xây dựng cho hắn thành hình tượng gì? Ác ma à?”