Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 206

[PN5] Thông Ma x Mục Phi

Cuộc sống điền viên thanh bình của Thông Ma và Mục Phi

“Phải, tôi là cậu, cậu cũng là tôi.” Mục Phi ôm lấy nó: “Cám ơn cậu, có cậu thật tốt.”

Trước tận thế, Mục Phi là kiến trúc sư nội thất, nhưng vì để mỗi một tác phẩm của mình đạt tới trạng thái lý tưởng nên anh tự học thiết kế kiến trúc và trồng trọt làm vườn. Ngôi nhà trong mơ của anh là ngôi nhà hoàn hảo, hoàn toàn tự nhiên, không thể xuất hiện sự không hài hòa ở bất cứ chi tiết nào, cho nên mỗi lần nhận việc, anh nhất định toàn quyền phụ trách bắt đầu từ thi công. Vì thái độ nghiêm túc và thành phẩm tiêu chuẩn siêu cao cấp ấy, anh rất có danh tiếng trong nước.

Cha mẹ Mục Phi đều có sự nghiệp liên quan đến sáng tạo, từ nhỏ anh đã kế thừa gene nghệ thuật của họ, thích theo đuổi cuộc sống chất lượng cao. Với anh mà nói, một ngôi nhà hoàn toàn hợp lòng hợp dạ chính là nền tảng của cuộc sống, do vậy anh và cha mình đã cùng nhau dựng lên nhà mình, lại trở thành nhung nhớ lớn nhất sau khi anh và cây thông lớn hợp thành một thể.

Anh còn nhớ rõ tất cả sự kiện ngày đó.

Sau khi động đất, anh cũng giống mọi người, tranh nhau mua một ít thức ăn nước uống, họ tưởng rằng này đây chỉ là một tai nạn tự nhiên bình thường, lẳng lặng đợi chính phủ cứu viện, nhưng chẳng bao lâu chuyện này đã vượt qua tưởng tượng, thành phố càng ngày càng hỗn loạn, càng ngày càng nguy hiểm, thức ăn dự trữ của anh không đến một ngày đã hỏng hết. Ba ngày sau, hệ thống điện bị phá vỡ, thức ăn để trong tủ lạnh cũng không giữ được. Đại nạn xảy tới quá đột ngột khiến anh trở tay không kịp, đói khát thúc đẩy anh giống như mọi người, bất chấp nguy cơ bị động vật biến dị trên đường ăn thịt cũng phải ra ngoài kiếm ăn. Do anh sống ở vùng ngoại thành, muốn đến siêu thị gần nhất cũng mất 20 phút lái xe, ở đó thật sự không thể sinh tồn, hết cách, anh đành phải đi vào nội thành Côn Minh.

Khi ý thức được đây là đại họa tận thế lớn nhất trong lịch sử loài người, Mục Phi đã mất một thời gian rất lâu song vẫn không thể chấp nhận. Anh là người có tính cách nhã nhặn an nhàn, thích chăm sóc hoa cỏ, thường hay cả tháng cũng không ra khỏi cửa. Trước tận thế, ăn mặc không lo, hơn nữa có thu nhập tốt chèo chống cuộc sống mình muốn, anh cảm thấy mình rất hạnh phúc, nhưng một trận động đất đã hủy hoại mọi thứ. Không có thức ăn, không có nơi ở sạch sẽ và quần áo thoải mái, không có cảm giác an toàn, anh hoài nghi không biết mình có sống sót được không, và có thể sống được bao lâu.

Mục Phi bắt đầu nghĩ đến chuyện tự sát, anh đã không còn người thân, không còn vướng bận trên đời, anh nghĩ đến chuyện này không phải vì sợ, mà vì anh cho rằng một cuộc sống không có chất lượng hoàn toàn không có ý nghĩa để sống tiếp, chỉ là dày vò mà thôi. So với chuyện một ngày nào đó bị động vật biến dị xé thành từng mảnh, anh hy vọng khoảnh khắc ra đi của mình có thể có thể diện một chút. Vì thế, anh đi qua khu trung tâm, định vào cửa hàng tìm một vài loại thuốc độc, sau đó lái xe về nhà. Không ngờ vào đến khu trung tâm rồi, anh nhìn thấy một cây thông khổng lồ. Cây thông cao ít nhất 70, 80 mét, thân thể chọc thủng mái nhà, rễ cây đâm sâu vào lòng đất, xanh rợp nhiều vẻ, vừa đẹp vừa oai phong.

Đây chính là sinh vật lớn mạnh có thể sinh tồn trong thế giới mới – anh nghĩ vậy. Ma xui quỷ khiến, anh bước tới gần cây thông, cho dù thoạt nhìn đã biết nó rất nguy hiểm, bên dưới chất đầy xác người và động vật, đa phần đã thối rữa, trên người cắn đầy lá thông rất dài.

Nếu chết như vậy, có phải sẽ sảng khoái hơn một chút hay không?

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, anh đã bước vào trong phạm vi tấn công của cây thông lớn. Anh ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ. Nếu mình có thể biến thành một cái cây lớn thì tốt rồi, cắm rễ mãi mãi ở một chỗ, sống nhàn hạ thanh bình, không có bất cứ ai có thể quấy rầy.

Vô số lá thông giáng xuống từ trên trời, thậm chí anh không cảm giác được chút đau đớn nào cả, chỉ hơi tê tê mà thôi, sau đó anh mất đi ý thức.

Có nằm mơ Mục Phi cũng không ngờ, không chỉ không chết, anh còn tái sinh bằng một trạng thái hoàn toàn mới, anh có thể cảm giác được trời xanh, đất rộng, chim chóc, mưa gió, cảm giác bằng một tư thế hoàn toàn khác trước. Anh biết mình đã hợp thành một thể với cây thông, tuy anh không biết vì sao lại thế. Ngay từ đầu anh đã không có ý định cạnh tranh ý thức chủ thể với cây thông, anh căn bản không biết còn có một ý thức khác đang tồn tại. Anh chỉ cảm thấy đôi khi đầu óc không được tỉnh táo, sẽ không nhớ được vài chuyện. Xuất phát từ bản năng, anh hy vọng mình vẫn nhớ được, vẫn có ký ức, anh không nỡ quên đi tất cả, cho nên ra sức nhớ kỹ, suy nghĩ.

Từ từ, anh bắt đầu có thể cảm nhận được một ý thức khác trong đầu mình. Lúc mới đầu, ý thức kia vô cùng ngu dại, sau này khi ý thức hai người tranh chấp với nhau, dần dần tuy hai mà một, anh có thể cảm giác được bộ rễ vững chắc và thân cây tráng kiện của mình, đối phương cũng có thể nhìn thấy ký ức trong quá khứ của anh, cũng nắm giữ tất cả tri thức trong đầu anh. Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, anh cảm thấy mình đã có được người bạn mãi không chia lìa, một sinh mệnh có thể cảm giác được tất cả cảm giác của nhau, thân mật khăng khít. Không ngờ nguyện vọng trước khi chết của anh lại thành hiện thực, anh chính là cây thông, cây thông chính là anh.

Thời gian âm thầm trôi qua, khi Mục Phi dần dần chấp nhận sự thật mình đã biến thành cây thông, anh bắt đầu tích cực trao đổi ý thức với nó. Cây thông lớn sử dụng giọng nói của anh để nói với anh, nhưng tính cách lại hoàn toàn tương phản với anh, một chút kiêu ngạo, một chút buông thả, hơn nữa hiển nhiên rất ghét anh, người xông vào ý thức của nó. Anh khuyên cây thông đừng giết người nữa, nó không hiểu vì sao không thể giết người, nó chỉ là một cái cây, nó cần chất dinh dưỡng, mà mặt đất nơi nó sinh trưởng là nền bê tông, chất dinh dưỡng vô cùng thiếu hụt để duy trì sự tăng trưởng mỗi ngày bảy, tám mét cho nó. Nó cần nhiều chất dinh dưỡng hơn nữa, xác chết thối rữa của động vật và con người chính là chất dinh dưỡng tốt nhất.

Mặc dù có ý thức của mình, song Mục Phi biết thân thể không do mình khống chế, anh trơ mắt nhìn mình – cũng chính là cây thông đang không ngừng tấn công người khác không chút đắn đo. Mục Phi thật sự không chấp nhận được chuyện này, vì thế anh bắt đầu khuyên cây thông rời khỏi đây, vào trong rừng, tìm một môi trường màu mỡ dinh dưỡng, thích hợp cho nó sinh trưởng.

“Ngươi đúng là phiền chết đi được, ngày nào cũng không ngừng lải nhải trong đầu ta… Rừng? Đến rừng nào?”

“Đến khu rừng có rất nhiều cây cối, một cái cây vốn nên sống trong rừng.”

“Cây thông đều sống ở Đông Bắc ư?” Cây thông lớn tìm tòi trong ý thức của anh, tính ra kết luận này. Đối với một người chưa từng đến Đông Bắc mà nói, trong nhận thức của Mục Phi, cây thông thuộc về Đông Bắc [232].

[232] Đông Bắc là khu vực tập trung rừng tự nhiên lớn nhất TQ, gồm núi Đại Hưng An, núi Tiểu Hưng An và vùng rừng Trường Bạch Sơn.

Mục Phi vốn chỉ hy vọng cây thông có thể dịch chuyển đến vùng ngoại thành, nhưng anh nóng lòng muốn nó rời đi nên nói: “Phải, Đông Bắc trồng ra cây thông, cây thông nên đến rừng Đông Bắc.”

Cây thông nói: “Vậy thì đi thôi, dù sao thì ta cũng không thích nơi này.”

“Cái gì? Đông Bắc? Xa lắm, đi thế nào được?”

“Có thể lái xe, con người các ngươi không phải thích nhất loại phương tiện giao thông này sao?”

“Nhưng mà… cậu như vậy… lái xe kiểu gì?” Một cây thông lớn cao hơn một trăm mét, lái xe như thế nào?

“Không phải ngươi biết lái hay sao?”

“Phải, cậu… cậu có thể biến thành tôi?”

“Đương nhiên.” Cây thông lớn trợn mắt, Mục Phi có thể “nhìn thấy” trong ý thức của mình.

Mục Phi còn chưa kịp nghĩ nhiều đã đột nhiên cảm thấy thân thể rung động, cây thông rút bộ rễ của mình ra khỏi mặt đất!

Ngay lập tức, toàn bộ nền đất đều rung động kịch liệt, anh không khỏi nhớ lại trận động đất hơn nửa tháng trước. Trận động đất này tuy có quy mô nhỏ hơn rất nhiều, nhưng do chính họ tạo thành. Anh nhìn thấy khắp phố phường đều đang run rẩy, mặt đất nhanh chóng nứt gãy, mấy người trên phố sợ hãi nhìn anh. Sau đó, anh cảm thấy cơ thể chợt nhẹ hẫng, tầm nhìn dần dần thấp đi, càng ngày càng thấp, cuối cùng khôi phục thành tầm nhìn trong hình thái con người.

Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy một đôi chân. Anh… anh biến về hình người! Anh không ngờ mình còn có thể biến về hình người! Anh rất muốn kích động nhảy hai cái tại chỗ, chứng minh đây là sự thật, nhưng anh không thể điều khiển cơ thể này.

Cây thông lẩm bẩm: “Đây chính là cơ thể con người? Cảm giác thật kỳ quái…”

Mục Phi cười: “Có phải nhẹ hơn, thấp hơn rất nhiều hay không?”

“Trước đây ta còn nhẹ, còn thấp hơn thế này.”

“A, đúng rồi.” Anh cũng có ký ức hoàn chỉnh của cây thông lớn, biết nó từng là cây bonsai của công ty trong tòa cao ốc này.

Anh… không, phải nói cây thông nâng tay mình lên, cẩn thận quan sát.

Mục Phi nói: “Chúng ta tìm một bộ quần áo mặc đi, không thể ở trần như vậy được.”

“Con người đúng là phiền toái, còn phải mang một lớp da giả.” Cây thông mất kiên nhẫn nói, nó nhìn trái nhìn phải, phát hiện dưới đất có nằm một người đàn ông vóc dáng thanh mảnh, đại khái bị chấn động vừa rồi làm cho hôn mê, mái tóc khá dài, tướng mạo rất đẹp, hình thể không khác mình là mấy, vì thế nó đi qua lột quần áo người đàn ông kia ra, tròng vào người mình: “Như vậy được rồi chứ?”

Mục Phi áy náy liếc nhìn người đàn ông kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, cứ có cảm giác từng thấy người này trên TV. Tướng mạo đẹp trai như vậy, có lẽ là minh tinh ha, có điều anh thật sự không biết.

Sau đó, họ lên đường. Mục Phi nói cho cây thông lớn rằng anh muốn quay đầu lại nhìn, cây thông liền quay đầu. Mục Phi nhìn thấy vị trí cắm rễ lúc đầu của hai người biến thành một cái hố vừa sâu vừa lớn, cho dù có chút không nỡ rời đi, nhưng anh biết cây thông đang nghiêm túc, nghiêm túc muốn đi đến Đông Bắc, vùng đất nơi nó muốn sinh sống.

Trên đường, họ tìm được một chiếc ô tô còn cắm chìa khóa, nâng lái xe đã chết từ trong xe ra, sau đó cây thông tạm thời trao quyền điều khiển cơ thể cho anh. Họ lái xe rời khỏi Côn Minh.

Dọc theo đường đi, họ không ngừng tìm kiếm ô tô và xăng, nếu thật sự không có gì để thay đi bộ thì họ sẽ đi bộ, dù sao thì cây thông lớn có thể lực dùng hoài không hết, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt, cũng không thấy đói. Họ cứ đi cứ đi như vậy, hai tháng sau, rốt cuộc đã đến Đông Bắc. Cây thông chọn một chỗ nó cảm thấy tốt nhất, một lần nữa cắm rễ xuống đất. Lần cắm rễ này, thế mà đã qua hơn một năm. Họ càng ngày càng cao hơn lớn hơn, rễ cây cắm xuống càng lúc càng sâu, cuối cùng khống chế cả khu rừng.

Cuộc sống đơn điệu ngày qua ngày khiến Mục Phi có chút không chịu nổi, thứ duy nhất anh có thể trao đổi chỉ có cây thông, cho nên anh suốt ngày nói chuyện với nó. Cây thông chỉ là cây, nó không có nỗi cô đơn của con người, hay mất kiên nhẫn vì anh nói nhiều quá, nhưng vẫn sẽ đáp lại. Đôi khi Mục Phi nghĩ rằng, chẳng lẽ đời này mình cứ phải như vậy hay sao? Cây thông có thể sống cả trăm năm, cả ngàn năm, anh sẽ cùng với cây thông vượt qua cả đời trong khu rừng này. Không biết sẽ có ngày mà anh không chịu được nổi nữa hay không.

Tuy cây thông không cảm thấy cô đơn, nhưng nó lại có thể cảm nhận được cảm xúc của anh, có điều nó không hiểu cho lắm. Nó nói với Mục Phi: “Ngươi là một cái cây, không có cây nào có thể đi khắp nơi.”

Mục Phi thở dài: “Nhưng trước đây tôi là người.”

“Nhưng bây giờ ngươi là cây, ngoan ngoãn làm cây đi.”

Mục Phi nói: “Chúng ta chơi domino thành ngữ đi.”

“Không chơi.”

“Đoán số.”

“Không chơi.”


“Đi dạo? Nhảy ô? Ca hát?”

“Phiền chết đi được, không chơi.”

Mục Phi vẻ mặt cầu xin: “Cậu chơi với tôi đi, tôi chỉ có mình cậu mà.”

Cây thông lớn bực bội: “Sao ngươi đáng ghét như vậy chứ!”

Mục Phi khóc không ra nước mắt.



Ngày qua ngày cứ như vậy trôi qua, cho đến một ngày, một đoàn người tiến vào khu rừng, phá vỡ sự yên bình của Mục Phi, cũng mang đến cho anh cuộc sống con người đã lâu anh không thấy. Đó là thời gian hạnh phúc nhất, vui sướng nhất trong vòng hơn một năm qua của anh. Anh được ăn thức ăn của con người, ngủ trên chăn đệm mềm mại thoải mái, còn được trò chuyện với con người. Con người cho anh một con mèo mun nhỏ, anh đặt tên cho nó là Nê Nê.

Mục Phi biết những người này đến đây vì một miếng ngọc nhỏ màu đen trong tay cây thông, họ cũng không quá coi trọng miếng ngọc đó, họ cũng không muốn mọc cao hơn nữa, lớn như vậy rồi, trời cao rất lạnh, hơn nữa rất vô vị.

Vì thế, cây thông lớn đưa ra yêu cầu dùng ngôi nhà của anh ở Côn Minh để đổi lấy miếng ngọc. Lúc đấy anh vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Sao cậu lại muốn có căn nhà ấy?”

“Cái gì mà ta muốn có, rõ ràng là ngày nào ngươi cũng nhớ nó, hàng đêm nhớ nó, ta cũng bị bắt phải nhớ theo, phiền chết đi được. Nhà mang về đây rồi ngươi ngoan ngoãn làm cây của ngươi đi, đừng có nghĩ nữa.”

Mục Phi lập tức cảm động: “Tùng Tùng, sao cậu càng ngày càng đáng yêu thế chứ.”

Cây thông lại trợn mắt, không buồn đáp lại anh. Có điều nhận được ảnh hưởng của anh, cây thông cũng bắt đầu quen với chuyện xuất hiện bằng hình dáng con người, thậm chí tách ra một nhánh cây của mình, đặt ý thức của Mục Phi bên trong, khiến anh cũng có thể lấy hình thái con người hoàn chỉnh đồng thời xuất hiện với cây thông, tuy lòng bàn chân luôn phải nối liền với bộ rễ. Hai người có ngoại hình giống nhau như đúc, chỉ là từ vẻ mặt đã có thể phân biệt ra sự khác biệt giữa họ.

Sau khi nhóm người kia đi, họ và dân làng xung quanh của Tam Nhi thành lập quan hệ đôi bên cùng có lợi, hoặc là nói vì tình bạn, vì để giải nỗi sầu cô đơn cho anh, Tam Nhi thường mang một vài đồ dùng của con người vào trong rừng chơi với họ, còn họ thì giúp đỡ dân làng săn thú. Chung sống hòa thuận với nhau, dân làng xung quanh đều rất vui mừng, Mục Phi cũng thấy rất vui mừng.

Trong thời gian mấy tháng sau khi nhóm người kia đi, Mục Phi dựng vườn rau và vườn hoa chung quanh, trồng rất nhiều rau quả. Anh tìm thấy chuyện mình cảm thấy hứng thú, lại lên tinh thần. Cây thông khi nhàn rỗi không có việc gì thì sẽ làm đất, tưới nước bón phân với anh. Thỉnh thoảng Nê Nê sẽ nằm trên vai anh, thỉnh thoảng lại ngủ gật bên cạnh, rễ cây dưới đất chuyển động ngoằn ngoèo, vận chuyển bùn đất và phân bón cho họ.

Đôi khi sau một ngày bận rộn, Mục Phi sẽ pha một bình trà, làm một vài món điểm tâm ngọt, hai người ngồi trên ghế dựa bằng mây tre, uống trà trò chuyện dưới bóng cây yên ắng mát mẻ, nhàn nhã ngồi một buổi. Vào những lúc này, Mục Phi sẽ nghĩ, cuộc sống này với cuộc sống trong tưởng tượng của anh thật ra cũng không khác nhau là mấy, ngoại trừ chuyện không thể rời khỏi khu rừng này, anh muốn gì, cây thông đều ngầm đồng ý với anh. Có thể có được cuộc sống yên tĩnh an ổn thế này sau khi tái sinh, anh đã rất may mắn rồi.

Nê Nê càng ngày càng lớn, họ vốn tưởng rằng nó sẽ không biến dị, không ngờ chỉ là biến dị hơi muộn mà thôi. Tốc độ tiến hóa của nó cũng không nhanh, họ đối chiếu theo hình thể của A Bố, dự định làm một cái ổ trên cây cho nó, sau đó cải biến biệt thự thành nhà trên cây, nằm cùng ổ với Nê Nê.

Dưới sự trợ giúp của Tam Nhi, anh dựng lên một phòng làm việc, tìm về nồi cơm phía trước của mình, bắt đầu vẽ những mẫu thiết kế cho căn nhà tương lai của họ. Anh đã lên kế hoạch tốt, nếu không lấy được biệt thự về thì tự mình dựng lên cái khác.

Cây thông có được tất cả ký ức của anh, do vậy tuyệt đối không thấy xa lạ với những chuyện này, giúp anh đề xuất ý kiến. Hai người ở lỳ trong phòng làm việc cả ngày, trao đổi sáng kiến và ý tưởng với nhau. Anh chưa từng nếm thử cảm giác này, tất cả ý tưởng của mình, đối phương đều có thể thấu hiểu, tất cả sáng kiến đều có thể cộng hưởng với nhau. Cây thông chính là một anh khác, sự ăn ý giữa hai người luôn khiến anh vô cùng hưng phấn. Cứ như vậy, họ thiết kế ra phương án thi công hoàn hảo cho căn nhà trên cây của mình, hơn nữa bắt đầu kiến tạo kiến trúc phụ trợ xung quanh nhà, ví dụ như thư phòng, nhà ấm trồng hoa.



Trong giai đoạn này, anh gửi bí đỏ lớn hơn cả người cho những người ở Bắc Kinh xa xôi, còn gửi hạt thông vừa thơm vừa to, anh mong ngóng họ sẽ quay về thăm mình.

Cứ ngóng trông như vậy, biệt thự của anh rốt cuộc đã được vận chuyển về trong một ngày đại tuyết [233]. Anh hết sức vui mừng, cây thông cũng rất vui, tuy nó không cười, nhưng anh có thể cảm giác được mọi cảm xúc của nó.

[233] Ngày đại tuyết: Một trong 24 tiết, thường vào khoảng ngày 6, 7, 8 tháng 12.

Hai người nhìn căn biệt thự bị tổn hại nghiêm trọng kia, trong lòng đều có chút xúc động. Mục Phi cười: “Không ngờ có thể gặp lại nó thật. Tùng Tùng, nó có giống như trong trí nhớ của tôi không?”

“Không giống, không rách nát thế này.”

“Ha ha ha, đương nhiên không rách nát thế này, căn biệt thự này trước kia được bảo trì rất tốt, bây giờ đã biến thành như vậy, nhưng cũng không sao, khung nhà vẫn còn, có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực cho chúng ta. Nào, vào xem mấy thứ của tôi đi.” Anh đẩy cửa ra, bước vào trong nhà với cây thông.

Trong nhà đầy bụi bặm, tất cả đồ dùng, vật trang trí đều rơi đổ khắp nơi, rách nát, hỏng hóc, trong nhà là một đống hỗn độn.

Mục Phi lại hưng phấn: “Tốt quá, chúng ta lại có việc để bận rộn rồi.”

Cây thông đi đến bên cạnh một chiếc bàn, nhặt từ dưới nền nhà lên một khung ảnh, đó là Mục Phi mỉm cười sáng lóa.

Mục Phi đến gần bên cạnh: “Đây là ảnh chụp hai, ba năm trước thì phải, lúc đó tóc tôi ngắn ghê nhỉ, bây giờ có cạo hết thì hai ngày sau là lại mọc dài.”

Cây thông nhìn quanh mỗi một góc trong căn nhà này, những hình ảnh này từng xuất hiện vô số lần trong trí nhớ của Mục Phi, là cuộc sống thuộc về Mục Phi mà nó chưa từng tham dự. Nó có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, đứng trong trí nhớ của Mục Phi, nó cảm thấy rất không chân thật.

Mục Phi kéo nó đi đến bên cửa sổ: “Cậu nhìn xích đu này xem, ngồi thoải mái lắm, bây giờ hơi bẩn một chút, ngày mai tôi lót cái đệm dày vào, đến lúc đó cho cậu thử xem.”

“Ừm.”

“Còn có cái này nữa, bộ kỷ trà này tôi bới được trong một tiệm đồ cổ ở Ý, đẹp lắm phải không?”

“Đẹp.”

“Cái này là…”

“Chậu hoa tự tay mẹ ngươi làm, hoa văn trên chậu do ngươi và ba ngươi vẽ.”

Mục Phi mỉm cười gật đầu: “Tôi quên mất, mấy chuyện này cậu biết hết, cảm giác có được ký ức của người khác có phải rất kỳ diệu phải không?”

Cây thông suy nghĩ rồi nói: “Ngươi không phải người khác, ngươi là ta.”

“Phải, tôi là cậu, cậu cũng là tôi.” Mục Phi ôm lấy nó: “Cám ơn cậu, có cậu thật tốt.”

Cây thông mỉm cười, nó cảm thấy có người sống chung quả thật không tệ.

Buổi tối, hai người họ ngủ trong lều dựng tạm. Cây thông vốn muốn về trên cây ngủ, nhưng cứ vài ngày, Mục Phi lại xin xỏ ngủ trên nệm của con người, nó cảm thấy còn không thoải mái bằng ngủ trên cây đâu.

Mục Phi vén tóc nó lên: “Hôm qua vừa cắt, hôm nay lại mọc dài như vậy, tóc dài thế này phiền lắm, không có cách gì để nó không mọc nữa à?”

“Không biết, sao ngươi lại lắm chuyện vậy.” Cây thông nằm sấp trên đệm, mái tóc dài rối xù, khép hờ mắt gật gù.

“Tùng Tùng, tôi tết tóc mới cho cậu nhé.”

“Ừm.”

Mục Phi gỡ bím tóc của nó ra, sau đó tết đuôi ngựa hai bên, dùng dây buộc đầu. Buộc xong, anh nhìn gương mặt giống mình như đúc và hai bím tóc đuôi ngựa thật dài trên đầu, hệt như đang soi gương, cười đến độ lăn lộn trên giường.

Cây thông soi gương, mặt sa sầm: “Đây là kiểu tóc con gái loài người mới buộc.”

“Không sao, ở trong rừng cũng chỉ có tôi ngắm, hơn nữa, cậu không có lòng xấu hổ của con người.” Mục Phi kéo kéo bím tóc của câu thông, tiếp tục cười ha ha.

Cây thông vén tóc anh lên: “Ta cũng buộc cho ngươi.”

“Hả? Tôi không cần…”

Cây thông dùng nét mặt (= =) hay thấy: “Không được, phải buộc.”


Mục Phi cười: “Khụ khụ khụ, cậu buộc… buộc kiểu gì?”

“Bím tóc, kiểu ngươi buộc cho ta.”

Hai người lúc này ngồi xếp bằng đối diện với nhau, Mục Phi đặt cằm lên vai nó, khẽ cười: “Nào thì buộc.”

Cây thông vén tóc anh lên, tết lại dựa theo hình dáng trong trí nhớ, động tác có hơi vụng về, nhưng thật sự nghiêm túc.

Mục Phi ôm lấy hông nó, cười đùa: “Tùng Tùng này, may mà có cậu, tôi sống với cậu thoải mái như tôi sống một mình vậy, nhưng không cô đơn như khi sống một mình.”

Cây thông cọ cọ vào má anh: “Ừm, chúng ta vốn là một thể.”

“Kỳ diệu quá…” Ánh mắt Mục Phi tràn ngập ý cười, với anh mà nói, cây thông chính là một mình khác, cho dù họ có tính cách khác biệt, nhưng không cần ngôn ngữ cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì, cảm giác này chính là… Một người bạn tâm hồn, một tâm hồn có thể biết mình, hiểu mình, còn có thể làm bạn với mình. Hơn nữa, do anh và cây thông vĩnh viễn không thể tách rời, nếu sống thì cùng sống, phải chết thì cùng chết, cho nên họ không cần lo sẽ mất nhau. Kết hợp với cây thông khiến anh cảm thấy trên thế giới này, mình vĩnh viễn không cô độc nữa, cảm giác thỏa mãn và an toàn này bất cứ thứ gì cũng không thể sánh bằng.



Tết tóc xong, cây thông thả tóc đến trước ngực Mục Phi, chờ một lời khen: “Xem đi, thế nào?”

Mục Phi cười: “Đẹp lắm, tay nghề không tồi.”

Cây thông “hứ” một tiếng: “Ta có ngốc đâu.”

Mục Phi nhào vào lòng nó: “Ngủ đi.”

Cây thông ôm lấy anh, tự nhiên giống như ôm lấy mình vậy: “Có phải trên trời càng ngày càng lạnh hay không?”

“Ừm, nghe Tam Nhi nói phía Bắc Kinh truyền tin đến nói mùa đông năm nay sẽ rất lạnh, hôm nay tuyết rơi rất lớn, may mà chúng ta không sợ lạnh.”

Mục Phi tựa vào lòng nó, nghịch vành tai của nó: “Ồ? Tai tôi trông có phúc ghê ta.”

Cây thông cúi đầu nhìn anh, vừa lúc thấy đôi môi đỏ thắm của Mục Phi.

Mục Phi sửng sốt, ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt nó: “Tùng Tùng, cậu muốn hôn à? Con người dùng nụ hôn để biểu hiện tình cảm.”

“Tình cảm gì?”

“Yêu thích.”

“Vì sao chúng ta không hôn?”

Mục Phi nhất thời nghẹn lời: “Chúng ta không phải…” Anh cười xì một tiếng: “Cậu thấy ai tự hôn mình chưa.”

“Thế nếu ta thích mình thì sao?”

Mục Phi ngẩn ra: “Mình không thể hôn mình.”

“Nhưng vì sao ta có thể hôn ngươi?”

Mục Phi thật sự không trả lời được.

Cây thông tò mò xán tới, chạm vào môi Mục Phi, sau đó cau mày: “Ngươi đang nghĩ đến cảnh chúng ta hôn nhau? Hình như không phải như thế thì phải.”

Mục Phi có chút xấu hổ: “Thế là thế nào.”

“Thế này này.” Cây thông lại hôn Mục Phi một cái: “Cảm giác hôn… cũng được, môi ngươi rất mềm.”

“Môi tôi không phải môi cậu à.” Mục Phi nhìn nó: “Mềm thật à? Tôi thử xem.” Anh níu gáy cây thông, hôn lên môi nó mạnh hơn, đồng thời dùng sức mút vào.

Cây thông sờ sờ môi mình: “Hơi kỳ kỳ.”

“Rất kỳ mới đúng.” Mục Phi chớp mắt, xấu hổ: “Như thể mình đang hôn mình vậy, không phải, vốn là mình hôn mình mà, nhìn mặt cậu thật là kỳ quái… đúng là rất mềm.”

Cây thông nằm sấp trên người Mục Phi, dùng ngón tay chầm chậm chạm vào môi anh.

Mục Phi nhìn gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này, trong lòng cảm thấy rất kỳ diệu, rõ ràng là diện mạo giống mình như đúc, nhưng lại rất dễ phân biệt hai người.

Cây thông táy máy một lát, lại hiếu kỳ cúi đầu, hôn vào môi anh, thậm chí thử thăm dò đưa lưỡi vào.

Mục Phi mắt mở trừng trừng, vội đẩy nó ra: “Cậu… Ai dạy cậu?”

Cây thông nhìn anh, chẳng hiểu gì sất: “Trừ ngươi ra thì còn có ai?”

“Ai kêu cậu hôn tôi?”

“Nơi này trừ ngươi ra thì còn có ai?”

Mục Phi nhất thời nghẹn lời.

Cây thông nói: “Ngươi luôn khiến ta thể nghiệm cảm nhận của con người, đây chính là cảm nhận của con người phải không.”

“Con người có rất nhiều cảm nhận, cái này thì… đừng học.”

“Nhưng nó rất thoải mái.”

Mục Phi đẩy nó ra, xấu hổ không muốn nói nữa.

Cây thông kỳ quái nhìn anh: “Vì sao ngươi lại thấy ngượng.”

Mục Phi vỗ vỗ đầu nó: “Đúng là không biết nói thế nào với cậu, sau này đừng vậy nữa, kỳ lắm, ngủ đi.”

Cây thông không vui: “Tâm trạng bây giờ của ngươi khiến ta rất khó chịu.”

“Tâm trạng gì?”

“Không biết hình dung thế nào, chỉ thấy khó chịu.” Cây thông kéo rớt dây buộc tóc, xoay lưng nằm xuống.

Mục Phi nhìn dáng vẻ hờn dỗi của nó, thầm nói trong lòng: “Sao lại giận vậy.”

Cây thông không để ý đến anh.

Mục Phi từ sau lưng ôm lấy hông nó: “Đừng giận, ngày mai cậu muốn ăn gì?”

“Tùy ngươi.”

“Quay lại đây nào.”

“Không quay.”

Mục Phi níu vài cái mà không được, dứt khoát bò sang bên kia, nhéo nhéo khuôn mặt cây thông: “Cậu nhìn cậu xem, mặt không thôi đã xị lắm rồi.”

Cây thông trầm mặt nói: “Ngươi nói hôn là biểu đạt sự yêu thích, ta hôn ngươi ngươi không bằng lòng, ngươi không thích ta?”

Mục Phi dở khóc dở cười: “Tôi có thích cậu không cậu không cảm giác được à?”

Cây thông hạ tầm mắt: “Cảm giác được.”

“Cậu chính là tôi, sao tôi lại không thích cậu chứ.” Mục Phi ôm lấy nó: “Chúng ta sẽ sống với nhau cả đời mà.”

Lúc này sắc mặt cây thông mới tốt lên, ôm lại lấy anh: “Vậy ngươi hôn ta đi.”

Mục Phi bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhẹ nhàng xoa cằm nó, dịu dàng hôn lên, mút mát.

Hôn xong, Mục Phi cười: “Thoải mái không?”

Cây thông nở nụ cười nhè nhẹ: “Cũng được.”

Mục Phi xoa xoa tóc nó: “Ngày mai chúng ta khởi công đi, bắt đầu tạo nên căn nhà của mình.”

“Ừm, về thiết kế thư phòng, ta lại có một ý tưởng, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Để tôi xem nào…”

Hai người nằm trên cái giường ấm áp, nói về suy nghĩ của họ với căn nhà mới, cứ thế cứ thế, một đêm yên tĩnh trôi qua, họ nhất định sẽ luôn bên nhau, vượt qua rất nhiều ngày đêm không còn cô đơn.

Bình Luận (0)
Comment