Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 208

Tiểu Ngũ đang ngủ ở một bên nay đã tỉnh dậy, nhìn thấy La Manh lập tức rít lên: “A, Mẫu Dạ Xoa đến rồi, đến rồi đến rồi.”

Dịch Đông nhìn họ không chút biểu cảm, ánh mắt không một gợn sóng, giống như căn bản không quen họ vậy.

Người đàn ông ngồi trên sô pha mở miệng, giọng nói xa xăm mang theo âm vang trầm, khiến người ta gai lạnh sống lưng: “Tôn tiên sinh, Tống Kỳ, đã lâu không gặp.”

Tống Kỳ tùy tiện chào hỏi: “Này, chúng ta vừa gặp nhau tháng trước đó.”

Tôn tiên sinh nói: “Huyền chủ, đã lâu không gặp.”

“Tôn tiên sinh là bề trên, khách khí với vãn bối như vậy làm gì, gọi tên tôi là được. Hay ông đã quên nơi này đã không thuộc về phía Đông nữa, có thể nhắc đến tên tôi, anh ta không nghe thấy đâu.” Nói xong, Huyền chủ còn cúi đầu cười hai tiếng, giọng nói ngập đầy trào phúng.

Tôn tiên sinh thở dài: “Tinh Châu.”

Sở Tinh Châu đứng lên, bước ra từ trong bóng tối.

Đây là một đàn ông trẻ tuổi anh tuấn phi thường, song khí chất lại thâm trầm nguy hiểm. Khóe môi hắn treo một nụ cười hờ hững tà khí, con ngươi đen bóng, giống như có thể cuốn người khác vào.

Tùng Hạ thấy hơi khó thở, cho dù Sở Tinh Châu đã kín đáo ẩn đi dao động năng lượng, song cậu vẫn cảm thấy áp lực mà người đàn ông này đem đến cho cậu.

Trọng lực… Hố đen… Sức mạnh bóng tối… Nghĩ đến khả năng của hắn, Tùng Hạ cảm thấy trong lòng khó chịu, trước mặt cường giả, cậu cảm thấy sự bé nhỏ của mình.

Ánh mắt Sở Tinh Châu lướt qua mọi người: “Mấy người chính là những người đến từ Bắc Kinh? Không ngờ có thể cướp được ngọc Con Rối từ miệng yêu quái Thanh Hải, lợi hại hơn tôi đã tưởng.” Hắn xoay người nhìn Dịch Đông, lại cười: “Đương nhiên, cũng có khả năng là mấy người rất giỏi chuyện cướp ngọc.”

Dịch Đông lạnh lùng nhìn họ, vẫn không có phản ứng gì.

Trang Nghiêu lơ đi châm chọc của Sở Tinh Châu, ánh mắt nó dừng lại trên người Dịch Đông: “Đã lâu không gặp, xem ra Trung Quốc nhỏ lắm, thật không ngờ còn có thể gặp lại, em trai anh vẫn khỏe chứ.”

Dịch Đông lạnh nhạt nói: “Khỏe.”

“Anh đến Thanh Hải từ lúc nào?”

“Nửa năm trước.”

“Nửa năm đã đột phá cấp ba, Thanh Hải quả nhiên là chỗ tốt.”

Dịch Đông hơi cau mày: “Đừng nói linh tinh với tôi, nói vào chuyện chính đi.”

Tôn tiên sinh hắng giọng: “Tinh Châu, tôi tin cháu rất rõ về mục đích chuyến đi này của chúng tôi.”

Sở Tinh Châu nói: “Đương nhiên, ông hy vọng tôi, Dung Lan và đám người ngoài này liên thủ với nhau, thu hồi hai miếng ngọc Con Rối của Golmud, loại trừ kết giới năng lượng Thanh Hải.”

“Đây là cơ hội ngàn năm có một, cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên như vậy liên thủ mà cũng thất bại thì quả thật cả đời này chúng ta không còn cơ hội rời khỏi đây.”

Sở Tinh Châu cười cười: “Tôn tiên sinh, tôi nói tôi muốn rời khỏi Thanh Hải lúc nào nhỉ.”

Sắc mặt Tôn tiên sinh khẽ biến, lập tức cười: “Dao động cảm xúc này của cháu nói cho tôi biết, cháu muốn rời khỏi Thanh Hải.”

Sở Tinh Châu chuyển thành nét mặt bất đắc dĩ: “Đúng là không chút thú vị, tôi lại quên mất, không nên nói dối với ông.”

Tôn tiên sinh nói: “Tinh Châu, đây là đại sự liên quan đến ích lợi của mọi người, ngay cả Dung Lan cũng đã nhượng bộ, tôi hy vọng không cần hao phí nhiều tinh lực để thuyết phục cháu, cháu sẽ đồng ý phải không?”

Sở Tinh Châu lắc đầu, khẽ cười: “Tôn tiên sinh, ông có nghĩ tới chuyện chúng tôi sẽ hợp tác như thế nào không? Ông làm thế nào để sóng vai với một người thủy hỏa bất dung với mình trên chiến trường? Golmud là nơi muôn trùng nguy hiểm, tôi không thể giao phó tính mạng của mình và cấp dưới cho một người mang lòng thù địch với mình được.”

“Dung Lan không phải người không biết nặng nhẹ, cháu cũng không phải, tôi tin trên chiến trường, đối mặt với kẻ địch chung, hai người tự nhiên sẽ đồng lòng. Tôi đã nói, đây là cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội cuối cùng nếu cháu không muốn bị nhốt cả đời ở chốn hoang vu nguy hiểm này. Thật ra cháu và Dung Lan đều không có lựa chọn.”

Sở Tinh Châu cười nhạt một tiếng: “Nghe có vẻ đúng là có chuyện như vậy, quả là đáng cười, anh ta ghét tôi như vậy, song vận mệnh lại gắn liền với tôi.”

Đường Đinh Chi nói: “Đâu chỉ là hai người, tất cả những người sống trong cảnh nội Thanh Hải đều có vận mệnh tương liên, kế hoạch của chúng tôi là tập hợp tất cả dị nhân đẳng cấp cao, phát động một cuộc tổng tấn công vào trung tâm Golmud. Trong chuyện này, không ai là không liên quan.”

Sở Tinh Châu liếc mắt nhìn Đường Đinh Chi: “Ồ, dị nhân tiến hóa não bộ.” Ánh mắt hắn dời từ người Đường Đinh Chi, đảo qua một lượt: “Ồ, lại là một dị nhân tiến hóa não bộ, còn là một đứa trẻ, thú vị thật, những người còn lại thì sao? Mấy người là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên phải không?” Hắn nhìn Thành Thiên Bích và Diêu Tiềm Giang.

Diêu Tiềm Giang chỉ vào Thành Thiên Bích: “Gió.” đoạn lại chỉ vào mình: “Nước.”

“Nghe nói mấy người còn có Băng và Lửa cùng thuộc tính với Dung Lan…” Sở Tinh Châu híp mắt nhìn Tùng Hạ: “Không phải là người này chứ, có vẻ yếu quá.”

Tùng Hạ hơi ấm ức: “Không phải.”

“Vậy anh chính là người đặc biệt có khả năng chữa trị?”

Tùng Hạ gật đầu: “Là tôi.”

“Đáng tiếc, mấy người không dẫn theo dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thổ đến, người đó đang ở Bắc Kinh?”

Trang Nghiêu nói: “Nếu muốn gặp, nghĩ cách thoát khỏi đây trước đã.”

Sở Tinh Châu nheo mắt lại: “Trẻ con thông minh quá có hơi đáng ghét.”

Tôn tiên sinh nói: “Tinh Châu, nói vậy là cháu đồng ý rồi.”

“Tôi có thể giúp mọi người đi lấy ngọc Con Rối, nhưng có hai điều tôi muốn nói rõ trước. Thứ nhất, nếu Dung Lan có bất cứ hành động gây rối nào, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ phản kích. Thứ hai, nếu sau khi tập hợp đủ năm miếng ngọc Con Rối mà vẫn không thể loại trừ kết giới, tôi sẽ giận.” Sự lạnh lẽo trong mắt Sở Tinh Châu tỏa ra bốn phía: “Khi giận, tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì, hy vọng mấy người chuẩn bị sẵn điều này.”

Thành Thiên Bích nói: “Sau khi loại trừ kết giới Thanh Hải, ngọc Con Rối của anh không còn thuộc về anh nữa, nó sẽ thuộc về chính phủ Trung Quốc. Khi cần thiết, anh nhất định phải giao nó ra, chuyện này không có bất cứ ai là ngoại lệ. Nếu anh không đồng ý thì sẽ bị tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đuổi giết, hy vọng anh cũng có chuẩn bị này.”

Sở Tinh Châu lạnh lùng nhìn Thành Thiên Bích: “Tác dụng?”

Trang Nghiêu nói: “Phong ấn tất cả ngọc Con Rối là biện pháp duy nhất chấm dứt đại nạn này, nếu không phối hợp, anh không chỉ trở thành kẻ địch với chính phủ Trung Quốc, còn là kẻ địch của toàn bộ nhân loại.”

Sở Tinh Châu cười lạnh một tiếng: “Vừa khéo, tôi rất thích thế giới này, làm sao bây giờ nhỉ.”

Tôn tiên sinh trầm giọng nói: “Tinh Châu, chuyện này lúc trước tôi đã giải thích qua trong thư, nếu cháu đồng ý gặp…”

Sở Tinh Châu xua tay ngăn ông lại: “Tôn tiên sinh, ông cứ yên tâm. Nếu thật sự có thể phá vỡ kết giới Thanh Hải, ngọc Con Rối coi như quà tặng cho mấy người họ là được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Dung Lan cũng phải giao ra.”

Tôn tiên sinh cười khổ một tiếng: “Cậu ấy cũng nói hệt như vậy, hai người các cháu đúng là… Haiz…”

Khóe miệng Sở Tinh Châu cong nụ cười giễu cợt, ánh mắt chợt lóe một sự chán nản.

Tôn tiên sinh nói: “Tôi dự định triệu tập dị nhân đẳng cấp cao trong cảnh nội Thanh Hải, càng nhanh càng tốt, cháu có thể liên hệ mấy người?”

Sở Tinh Châu nói: “Trước mắt có ba dị nhân cấp ba đang ở phía Tây, còn lại có thể đang trong thành phố Golmud.”

“Gọi đến cả đi, có thể triệu tập được càng nhiều người càng tốt, đây khẳng định là một cuộc ác chiến.”

Sở Tinh Châu gật đầu, nhìn về phía Tống Kỳ: “Đúng rồi, Ớt Nhỏ nghe nói cậu đến, đang chạy đến đây.”

Tống Kỳ biến sắc, la toáng lên: “Đại ca, sao anh không nói sớm một chút!” Nét mặt gã đầy hoảng sợ: “Tôi tôi tôi tôi đi đây, mọi người cứ trò chuyện, đừng lo cho tôi, tôi về Tây Ninh trước.”

Diêu Tiềm Giang tóm lấy áo gã: “Không được, cậu đi rồi chúng tôi về Tây Ninh thế nào, Tiểu Chu chở sáu người rất mệt.”

Tống Kỳ nét mặt thảm thiết, tim đập thình thịch, nhìn bốn phía chung quanh, như thể sẽ có con quái vật nào đó đột nhiên nhảy ập ra vậy.

Thành Thiên Bích nói: “Có một người phụ nữ Nga, nghe nói cũng ở phía Tây.”

Sở Tinh Châu nói: “Jacqueline? Ha ha, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc, cùng thuộc tính với cậu, muốn gặp cô ta?”

“Đương nhiên.”

“Cô ta đã vào Golmud rồi, không biết lúc nào mới ra.”

Thành Thiên Bích không khỏi có chút thất vọng, có điều nếu Jacqueline ở Thanh Hải, sớm muộn gì họ cũng sẽ chạm mặt.

Tôn tiên sinh nói: “Tinh Châu, lần tập trung này tổ chức dưới danh nghĩa của tôi, tiến hành ngay tại đây, phương diện vật tư cháu chuẩn bị đi, người ở phía Tây cũng tùy cháu thông báo, ngày giờ tạm chọn là 15 tháng sau, được chứ?”

Sở Tinh Châu gật đầu: “Được.” Hắn thoáng dừng lại: “Anh ta có đến không?”


Tôn tiên sinh do dự một chút, còn chưa mở miệng, Sở Tinh Châu đã nói tiếp: “Có tôi ở đây, chắc là không đến đâu.”

“Chưa chắc, sớm muộn gì hai người cũng phải gặp nhau.”

Sở Tinh Châu quay mặt qua chỗ khác: “Nếu không còn chuyện gì nữa, 15 tháng sau gặp nhau đi.” Nói xong định đi.

“Tinh Châu, đợi đã.”

Sở Tinh Châu nhìn ông.

“Cậu từng giao thủ với ‘Địa Long’ cấm khu, gần đây có tin của chúng không?”

“Không, lúc đó cũng chỉ nhìn thấy một góc núi bằng mà thôi, tôi nghĩ rằng toàn bộ nền đất Golmud đều bị chúng đào rỗng cả rồi.”

Tôn tiên sinh lẩm bẩm: “Chúng khiến tôi lo lắng…”

Tùng Hạ hỏi: “‘Địa Long’ là gì?”

Sở Tinh Châu nói: “Giun đất lớn như tàu hỏa.”

Sắc mặt Tùng Hạ tái nhợt, thấy hơi buồn nôn.

Sở Tinh Châu có nét mặt châm chọc: “Tôi đây là mạo hiểm tính mạng đồng ý theo mấy người đến cấm khu, nếu lấy được ngọc Con Rối rồi mà không thể giải trừ kết giới, không chỉ có tôi, tất cả đều sẽ nổi giận. Đương nhiên, chưa chắc mấy người đã có thể sống tới lúc đó.”

Dịch Đông vẫn trầm mặc đứng một bên chậm rãi mở miệng: “Mấy người đúng là cố chấp với ngọc Con Rối.”

Trang Nghiêu nói: “Hồi ở Lạc Dương, chúng tôi cướp ngọc là ham muốn cá nhân, nhưng bây giờ không phải, ít nhất không chỉ cho riêng bản thân.”

Dịch Đông hừ lạnh: “Liên quan gì tới tôi.”

Trang Nghiêu cũng lạnh nhạt nói: “Anh đừng quấy rối là được.”

Dịch Đông không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn họ.

Sở Tinh Châu nói: “Đi thôi. Tôn tiên sinh, gặp lại sau.”

Tôn tiên sinh gật đầu: “Tinh Châu, cám ơn cháu, hẹn gặp lại.”

Thân thể Sở Tinh Châu đột nhiên lập lòe, giây tiếp theo, cơ thể hắn vỡ thành vô số những hạt màu đen. Cùng lúc đó, cơ thể Dịch Đông cũng hóa thành vô số dơi hút máu, đàn dơi màu đen và những hạt đen trộn vào nhau hình thành một luồng gió xoáy, cuốn ra ngoài cửa, trong nháy mắt đã hóa thành một đám mây đen phía chân trời rồi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Mọi người trầm mặc hồi lâu, Tôn tiên sinh mới thở dài: “Chuyện đồng ý nằm trong dự tính, nhưng hợp tác rồi, 96% sẽ xảy ra chuyện, phải cố gắng hết sức tránh để cậu ta xuất hiện cùng lúc với Dung Lan ở trên chiến trường.”

Trang Nghiêu nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, Golmud có hai miếng ngọc, có lẽ họ có thể phân công hợp tác, tình huống cụ thể vẫn phải chờ đến lúc đến Golmud, xác định vị trí ngọc Con Rối và tình hình phân bố của đám quái vật kia rồi mới có thể quyết định.”

Thành Thiên Bích nói: “Tống Kỳ, anh đã thấy Địa Long đó chưa?”

Tống Kỳ gật đầu: “Ai đi Golmud cũng đều từng thấy nó, bá đạo đừng hỏi, gặp gì ăn nấy, chém thành trăm đoạn vẫn sống như thường. Chúng tôi gặp nó thì đều trốn, hình như chỉ có Sở Tinh Châu từng động thủ với chúng, thật ra đám đó ngu lắm, nhưng da thô máu dày, khó giết.”

Tôn tiên sinh nói: “Đợi đến khi tập trung vào 15 tháng sau, tôi sẽ yêu cầu những người từng đi Golmud nêu lên hiểu biết về tất cả động thực vật lợi hại ở nơi đó mà họ từng gặp, giúp chúng ta đặt ra kế hoạch phòng ngự một chút, lần hành động này là được ăn cả ngã về không, chúng ta nhất định phải thành công.”

Đường Đinh Chi nói: “Vậy bây giờ chúng ta về thôi.”

“Ở lại thêm một lát đi, để Tiểu Chu và Tiểu Ngũ nghỉ ngơi.” Tôn tiên sinh ngồi trên sô pha, như có chút đăm chiêu, cúi đầu suy nghĩ gì đó, hiển nhiên đã bước vào thế giới của mình.

Tống Kỳ rõ ràng có chút sốt ruột: “Con két quèn kia thể lực tốt lắm, không cần nghỉ ngơi, chúng ta mau đi đi.”

Tùng Hạ cười: “Tống ca, anh sao thế, không phải sợ Ớt Nhỏ đó chứ.”

Tống Kỳ khẽ nói: “Đừng nói bừa.”

Thành Thiên Bích thấy chưa định đi vội liền ngồi xuống đất, tất cả mọi người cũng ngồi xuống với hắn.

Trang Nghiêu hỏi: “Dạo này anh cảm thấy thế nào? Tốc độ tu luyện của tôi thật là nhanh đến khó tin, không hổ là Thanh Hải.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy không đến hai tháng, tôi có thể đột phá cấp ba, sớm hơn chừng tám, chín tháng so với thời gian tôi dự đoán lúc đầu ở Bắc Kinh.”

Mọi người cũng lần lượt gật đầu đồng ý. Tu luyện ở Thanh Hải có hiệu suất cao khiến mọi người mừng rỡ, khó trách dị nhân ở đây mạo hiểm cũng muốn chạy đến Golmud.

Thành Thiên Bích nói: “Tôi định đến Golmud thử xem.”

Tùng Hạ sửng sốt: “Thiên Bích?”

“Có thể khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn một ít.”

“Cậu muốn đột phá cấp ba trước khi chính thức tiến công Golmud?”

“Phải.”

Tùng Hạ cau mày: “Có nguy hiểm không?”

Tống Kỳ tùy tiện nói: “Không sao đâu, ngay cả tôi cũng sống mà thoát được mà, cậu còn là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, không chết được, đi đi.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Tôi đồng ý, muốn đi thì bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng đi, nhân tiện còn có thể tra xét tình hình Golmud một chút. Tống Kỳ, anh làm người dẫn đường, dẫn họ vào đó.”

Tống Kỳ ngáp một cái: “Vì sao, tôi vừa mới về, muốn nghỉ ngơi vài ngày.”

Trang Nghiêu dứt khoát nói: “Vậy anh đừng ăn cơm của chúng tôi.”

Tống Kỳ lập tức xiêu lòng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Thật ra Tùng Hạ cũng rất muốn đi thử, có điều cậu biết mình đi là gánh nặng nên không mở miệng.

“Quận vương, ngài có dẫn em đi cùng không?” Tiểu Chu chớp đôi mắt chim lớn như nắm đấm, tha thiết nhìn Diêu Tiềm Giang.

Diêu Tiềm Giang xoa xoa đầu cậu: “Được rồi.”

Tống Kỳ nói: “Này, an toàn của con chim này tôi không đảm bảo đâu đó, Tiểu Ngũ là đã theo tôi ra ra vào vào bao lần, rất có kinh nghiệm, đến lúc đó phải khôn một chút, bị xơi là tôi kệ đó.”

Tiểu Chu không phục: “Tôi đâu lại kém một con Bát ca [234].”

[234] Bát ca: Sáo mỏ ngà, một loài chim giống vẹt, có thể bắt chước tiếng người với nhiều âm điệu và nói rất nhiều, tham khảo: https://youtu.be/8yH16qy6Ys

Tiểu Ngũ rít lên chạy tới, cái mỏ khổng lồ cứng rắn mổ vào người Tiểu Chu: “Mày mới là Bát ca, cả nhà mày đều là Bát ca.”

Tiểu Chu vỗ cánh vả nó một cái, hai con chim lao vào quần nhau, lông vũ rực rỡ rụng ra khắp nhà.

Diêu Tiềm Giang thở dài: “Tiểu Chu, cậu là người, đừng chấp nhặt với một con chim…”

Hai con chim ngó lơ, bay ra ngoài nhà, đánh lên tới trời.

Tùng Hạ ngồi xổm xuống đất nhặt lông vũ hai đứa đánh rơi, lông vũ kia chiếc nào cũng dài bằng cánh tay bé, tươi tắn sặc sỡ, cậu vừa nhặt vừa khen: “Chà chà, đẹp quá, đúng là đẹp mắt.”

Tống Kỳ hỏi: “Nhặt làm gì thế?”

Tùng Hạ cười: “Nhàn rỗi không có việc gì, tết vòng cổ cho A Bố.”

Trang Nghiêu trợn: “Anh thực sự có lúc nhàn rỗi không có việc gì? Trong tay tôi có cả tá việc đang chờ anh đấy.”

Tùng Hạ xin tha: “Tôi thuận miệng nói thôi, cậu trăm ngàn lần đừng ghi nhớ, tôi ngứa tay được chưa tiểu tổ tông.”

Diêu Tiềm Giang đứng dậy đi qua, cười tao nhã: “Tôi giúp cậu nhé.”

“Không làm phiền Quận vương…”

“Khách khí làm gì.” Diêu Tiềm Giang cầm lấy một sợi lông vũ, nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt Tùng Hạ, híp mắt nhìn cậu.


Tùng Hạ có chút xấu hổ, âm thầm dịch sang một bên.

Thành Thiên Bích trừng mắt nhìn Diêu Tiềm Giang, nhưng ngại chỗ đông người, không tiện nổi giận. Diêu Tiềm Giang vờ như không thấy, tủm tỉm cười cười ngồi xổm xuống nhặt lông vũ, nếu bị người ở Bắc Kinh biết Quận vương Diêu đứng trên vạn người lại đi nhặt mấy thứ vô dụng này, có lẽ sẽ rớt cả mắt xuống.

Thành Thiên Bích hơi dỗi, nổi lên một trận gió ở trong nhà, thổi cho tất cả lông vũ bay lên, đồng thời còn có bụi bặm bay lên theo làm mọi người không mở được mắt.

Tống Kỳ vừa ho khan vừa oán giận: “Đậu má, tiểu ca, cậu có đạo đức hay không đấy.”

Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng, không hề có dáng vẻ hối lỗi, ngồi sang một bên tu luyện.

Họ nghỉ ngơi hai tiếng, trời hoàn toàn tối đen, bốn phía tĩnh lặng như đã chết, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một giọng nữ trong veo: “Tống Kỳ, đồ khốn nhà anh lăn ra đây cho tôi!”

Tống Kỳ sợ tới mức run lên một cái, lúng ta lúng túng đứng bật dậy khỏi đất, xoay người liền chạy tới bên cửa sổ.

Một bóng dáng nhỏ lao xẹt vào nhà, xông tới chỗ Tống Kỳ: “Anh dám chạy!”

Tống Kỳ thấy chạy trốn là vô vọng, đành phải lui về, nhức đầu nhìn người tới.

Tôn tiên sinh không bất ngờ khi thấy người đến: “La Manh?”

Mọi người nhìn theo hướng người tới, đó là một cô gái trẻ tuổi, mày rậm mắt to, dáng vẻ rất đáng yêu, tuy vóc người hơi nhỏ, nhưng khí thế không yếu. Cô liếc nhìn Tôn tiên sinh: “Tôn tiên sinh, chào ông”, sau đó túm áo Tống Kỳ kéo gã về: “Nói, sao lại quăng tôi rồi chuồn hả!”

Tống Kỳ dè dặt đáp: “Anh có chạy đâu, là… là Tôn tiên sinh có chuyện tìm anh, anh mới đến thành Quang Minh, phải không Tôn tiên sinh?”

Tôn tiên sinh cười ha ha nhìn họ, miễn bình luận.

Tiểu Ngũ đang ngủ ở một bên nay đã tỉnh dậy, nhìn thấy La Manh lập tức rít lên: “A, Mẫu Dạ Xoa đến rồi, đến rồi đến rồi.”

Tống Kỳ suýt thì bị dọa ngất xỉu.

La Manh giận đến độ đỉnh đầu bốc khói, đạp mạnh Tống Kỳ một cái: “Đồ khốn, tôi cho anh cay chết luôn!”

“Đừng đừng đừng, con két đó miệng tiện, đâu phải tại anh.”

“Tôn tiên sinh bảo rồi, Tiểu Ngũ nó học của anh cả.” La Manh xòe tay, lòng bàn tay đỏ rực như lửa, cô đưa tay vồ vào Tống Kỳ.

Những người đứng chung quanh Tống Kỳ lập tức cảm thấy mùi vị không tầm thường trong không khí, họ bịt miệng mũi, nhưng vẫn hít vào một chút, thoáng cái cay đến độ nước mắt cũng sắp rớt xuống.

Tùng Hạ nghĩ rằng, đây chính là cô gái Ớt mà Tôn tiên sinh nhắc đến? Tính tình này thật hợp với khả năng.

Tôn tiên sinh vội nói: “Ôi, được rồi được rồi, La Manh, đúng là chú gọi Tống Kỳ về hỗ trợ, cháu không nghe đến chuyện mọi người đi hồ Thanh Hải sao?”

Tống Kỳ xin tha: “Phải phải phải, đại mỹ nữ đệ nhất vũ trụ ơi, xin em mau thu hồi thần thông đi.”

Lúc này La Manh mới buông tay xuống, trừng mắt căm giận nhìn Tống Kỳ, như thể đến lúc này mới chú ý đến những người khác, ngượng ngùng chà chà tay: “Xin lỗi các vị, chuyện là… em tên Triệu La Manh, mọi người là ai thế?”

Tôn tiên sinh giới thiệu tất cả mọi người một lượt, sau đó nói: “Chắc hẳn mọi người cũng đoán được, cô gái này chính là dị chủng Ớt tôi từng nhắc đến, là một trong hai cô gái duy nhất trong số các dị nhân đã đột phá cấp ba ở Thanh Hải.”

“Người còn lại chẳng lẽ là Jacqueline?”

Tôn tiên sinh lắc đầu: “Không, Jacqueline đến Thanh Hải không được bao lâu, vẫn chưa lợi hại như vậy.”

Triệu La Manh liếc liếc: “Jacqueline? Mỹ nữ Nga kia hả, em gặp cô ấy ở Golmud rồi đấy.”

“Ồ, cô ấy ở đâu trong Golmud?”

“Mấy hôm trước ở khu trung tâm Golmud, cô ấy tìm được nhà cửa ở đâu đó, chuyên môn nghiên cứu thực vật, hình như sống ở Golmud được một thời gian rồi.”

Tống Kỳ ngạc nhiên: “Sống trong nhà trong trung tâm? Không bị tấn công à?”

“Em cũng thấy kỳ, cô ấy có vẻ sống tốt lắm.”

Trang Nghiêu nói: “Jacqueline là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc, có thể điều khiển thảo mộc, có lẽ cô ta cũng có thể khiến thảo mộc ngụy trang cho mình, bình yên vô sự cũng không kỳ quái.”

Triệu La Manh “ồ” một tiếng: “Cô ấy trông thì rất đẹp, nhưng tính tình thì… hừm, người nước ngoài em chẳng hiểu, dù sao cũng rất thú vị, đặc biệt có thể uống rượu.”

Có thể uống rượu? Tùng Hạ cảm thấy chuyện đó và hình tượng cao thượng tôn quý của “nữ thần” trên ảnh chụp không giống nhau cho lắm.

Triệu La Manh hào sảng vỗ ngực: “Đúng rồi, mọi người thích gọi em là La Manh cũng được, Ớt Nhỏ cũng được.” Cô chỉ vào Tống Kỳ: “Tên ngốc này là bạn trai em, nếu các anh thấy anh ta xum xoe cô nào khác, nhất định phải nói cho em biết.”

Tống Kỳ đứng một bên như quả cà héo quắt.

Tôn tiên sinh cười: “Cháu đến thật đúng lúc, về Tây Ninh với mọi người đi, tháng sau có buổi tập trung quan trọng, cháu cũng tham gia nhé.”

La Manh tò mò hỏi: “Buổi tập trung gì ạ?”

“Chúng ta nói trên đường…”

Mọi người khởi hành quay về Tây Ninh.

Sau khi về tới thành Quang Minh, Tôn tiên sinh còn chưa kịp nghỉ chân đã đến Minh phủ thuật lại tình hình cho Dung Lan biết trước, những người khác thì cũng quay về nơi trú ngụ, thuật lại sự tình cho người ở lại.

Từ đây đến ngày 15 tháng sau còn hơn nửa tháng, hẹn thời gian dài như vậy là vì đảm bảo đôi bên có thể cố gắng thông báo cho nhiều dị nhân đẳng cấp cao đến vô ảnh đi vô tung hơn, nhất là những người đã đột phá cấp ba và rất quen thuộc địa khu Golmud.

Khi Thẩm Trường Trạch và Ngô Du nghe nói họ muốn đi Golmud tu luyện thì đều tỏ vẻ đồng ý, thật ra họ đã sớm có quyết định này, nhưng tổng cộng họ có hơn bốn mươi người, không thể tự mình hành động. Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu an bài như vậy không còn gì tốt hơn.

Trang Nghiêu nói: “Ngày kia các anh đi Golmud với Tống Kỳ, nhớ kỹ, lấy tu luyện và khảo sát tình hình là việc chính, cố gắng hết sức đừng phát sinh xung đột với bất cứ động thực vật biến dị nào. Tống Kỳ khá quen thuộc với chỗ đó, vào đó rồi các anh nghe lời anh ta.”

Bốn người gật đầu.

Đường Đinh Chi nói: “Trước khi chúng ta chính thức tiến công vào Golmud, chí ít phải khiến Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch đột phá cấp ba.”

Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi cũng đi, thời gian của tôi và Thiên Bích cũng không khác nhau là mấy.”

Liễu Phong Vũ nói: “Vậy tôi cũng…”

“Anh không được.”

Thành Thiên Bích, Đường Nhạn Khâu và Trang Nghiêu trăm miệng một lời.

Liễu Phong Vũ trừng mắt: “Có ý gì thế.”

Đường Nhạn Khâu ngại nói, Thành Thiên Bích thì không khách khí: “Anh không thể tự bảo vệ mình, đi theo sẽ gây cản trở.”

Liễu Phong Vũ “hừ” một tiếng: “Cậu thấy tôi không thể tự bảo vệ mình chỗ nào hả, khả năng của tôi…”

Tống Kỳ cũng nói: “Khả năng của anh không tệ, nhưng anh không biết bay, Golmud hết sức nguy hiểm, quả thật không thích hợp với anh.”

Liễu Phong Vũ nhìn Triệu La Manh: “Cô ấy cũng không biết bay.”

Triệu La Manh chỉ vào Tống Kỳ: “Ảnh cõng em bay, đại minh tinh, em có 42 ký.”

Liễu Phong Vũ nhìn Đường Nhạn Khâu, lại cân nhắc cân nặng của mình, đành phải buông tay, hắn phất tay áo: “Không đi thì thôi.”

Đường Nhạn Khâu nói: “Chờ tôi mạnh hơn chút nữa, nhất định dẫn anh đi theo.”

Liễu Phong Vũ cười vỗ vỗ mặt hắn: “Ái chà, sao lại bắt đầu biết nói mấy câu dễ nghe rồi, có tiến bộ.”

Gương mặt Đường Nhạn Khâu hơi nóng lên, cũng không hiểu mình nói cái gì dễ nghe.

Trang Nghiêu nói: “Các anh chuẩn bị đi, mang nhiều thức ăn một chút, phải trở về muộn nhất là trước 13 tháng sau.”

“Được.”



Buổi tối khi nghỉ ngơi, Tùng Hạ ngồi xếp bằng trên giường tết vòng cổ, Thành Thiên Bích tắm rửa đi ra, ngồi dựa vào bên cạnh cậu: “Anh tết thật đấy à.”

Tùng Hạ cười: “Tìm mấy chuyện mình thích làm ấy mà.”

“Tôi đi rồi, anh ít đi ra ngoài hết sức có thể, nhất định đừng hành động một mình.”

“Yên tâm đi.” Tùng Hạ buông thứ trong tay, nhìn Thành Thiên Bích: “Tôi khá lo cho cậu, tôi ở trong thành Quang Minh, đây hẳn là nơi an toàn nhất khắp Thanh Hải này, chốn cậu đi lại là nơi nguy hiểm nhất Thanh Hải, hơn nữa tôi còn không đi cùng.”

“Không sao, những người đi cùng tôi đều rất mạnh, kiểu gì cũng không thể không thoát được.”

Tùng Hạ gật đầu: “Nói cũng phải, mọi người đi vào, có lẽ là bọn quái vật xui xẻo mới đúng.”

Thành Thiên Bích xoa xoa đầu cậu: “Cho nên anh đừng lo.”

Tùng Hạ ôm hông hắn, đè hắn xuống giường, khẽ nói: “Chờ cậu về, cho tôi nhìn thấy sức mạnh hoàn toàn nguyên tố hóa, Minh chủ Huyền chủ gì đó, ở trong mắt tôi, chỉ có cậu là người mạnh nhất.”

Thành Thiên Bích nhìn vào mắt cậu: “Tôi là người mạnh nhất, bởi vì tôi có anh.”

Tùng Hạ cười, cúi xuống hôn vào môi hắn.



Nhóm người Thành Thiên Bích lên đường cùng Tống Kỳ, họ không chỉ mang theo trọng trách đột phá cấp ba, còn mang theo một đống nghi vấn của Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu. Trong thời gian nửa tháng tiếp theo, họ sẽ trải qua một cuộc huấn luyện nghiêm khắc nhất trong lịch sử, nhưng trong mắt họ chỉ có chờ mong, không có sợ hãi.

Những người còn lại cũng tranh thủ tất cả thời gian để tu luyện, không ai muốn trở thành gánh nặng trên chiến trường, ai cũng muốn trở thành người sống mà rời khỏi Thanh Hải!

Giới thiệu nhân vật

SỞ TINH CHÂU

Giới tính: Nam | Tuổi: 25 tuổi.

Chiều cao: 188 cm | Cân nặng: 76 kg.

Nghề nghiệp: Không rõ.

Tính cách: Lạnh lùng hà khắc, sát phạt quyết đoán, tâm tư thâm trầm khiến người ta vĩnh viễn không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Thân phận: Không rõ.

Năng lực biến dị: Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Trọng lực.

Bình Luận (0)
Comment