Tùng Hạ mỉm cười hơi âu sầu: “Trước kia tôi sợ cậu chết, sau này tôi cho rằng, thật ra chuyện đó cũng không có gì đáng sợ.”
Hiện trường trầm mặc, đột nhiên, họ nghe thấy tiếng khóc của một người đàn ông.
Mọi người quay đầu nhìn lại, là dị chủng đại bàng đen, cấp dưới của Ngô Du. Ngô Du vẫn gọi gã là Đại Lâm, gã là lão đại đội chiến đấu trên không của hội Băng Sương. Lần này gã tổng cộng dẫn theo hai mươi hai con đại bàng đen, là sức chiến đấu trên không chủ yếu của cả đội, đồng thời cũng mang trọng trách chở người chở vật. Nhưng bây giờ chỉ còn lại mười ba con. Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi này không thể kiềm chế mà bật khóc, tiếng khóc khô nghẹn, thô khàn, khiến người ta nghe thấy mà xót lòng.
Trần thiếu đốt một điếu thuốc, ngón tay hơi run rẩy. Hắn nhét thuốc vào miệng rồi quay đầu sang một bên, thất thần nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Ngô Du ôm lấy bả vai Đại Lâm, vỗ mạnh vào lưng gã, sắc mặt hắn cũng cứng đờ, nhưng ánh mắt lại cương nghị.
Tôn tiên sinh thở dài: “Mọi người nghỉ ngơi hồi phục, kiểm kê lại đồ đạc một chút. Ai bị thương tùy theo mức độ nghiêm trọng mà đến chỗ Tiểu Tùng và Jacqueline chữa trị.”
…
Tùng Hạ và Jacqueline bắt đầu chữa trị cho người bị thương, do Jacqueline không thể chữa trị cho người có thuộc tính năng lượng tương khắc với nguyên tố Mộc nên đa số nhiệm vụ đều được giao cho Tùng Hạ. Trong mấy giờ đồng hồ này, năng lượng mà Tùng Hạ đã phóng thích có thể còn nhiều hơn cả mấy tháng cộng lại. Từ khi bắt đầu tiến vào Golmud, cậu không có nửa giây nhàn rỗi, nếu không bổ sung năng lượng cho mọi người thì là cứu người, cuối cùng còn chui vào vụng giun “du lịch” lòng đất một lượt. Đã kinh qua khoảnh khắc khủng bố nhất, gần kề cái chết nhất, lúc này cậu đã mỏi mệt đến sắp sụp đổ.
Thành Thiên Bích đi bên cạnh Tùng Hạ, thấy sắc mặt tái nhợt và bàn tay run rẩy của cậu, đau lòng vô cùng, nhưng hắn không thể ngăn cản. Khả năng của Tùng Hạ đã định trước là cậu phải trả giá và hy sinh nhiều hơn. Không chỉ Tùng Hạ, mỗi một người đạt được sức mạnh to lớn đều có nghĩa là phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn, nếu không thì sẽ không phải bốn người họ mạo hiểm chui vào lòng đất.
…
Chậm rãi, mọi người bắt đầu hoạt động trở lại, họ trầm mặc sửa sang lại đồ đạc quần áo, kiểm kê vũ khí, quan trọng nhất là kiểm tra xem rốt cuộc thì họ đã tổn thất bao nhiêu người và động vật.
Cuối cùng, họ tính ra một con số kinh hoàng. Họ tổng cộng đã tổn thất hai mươi sáu dị nhân và ba mươi bảy động vật biến dị, hơn một nửa công cụ phòng thủ bằng năng lượng đều đã hỏng, còn có rất nhiều vũ khí và vật tư bị bỏ lại trên chiến trường trong lúc hỗn loạn, họ thậm chí đã không còn đồ ăn cho ngày mai.
Kế hoạch vốn có của họ là sau khi rời khỏi thành phố thì lập tức xuất phát đến cấm khu, nhưng bắt đầu từ bây giờ thì căn bản đã không thể. Một cuộc chiến đã khiến họ tổn thất nặng nề, lấy trạng thái này mà đi cấm khu, quả thật là chịu chết.
Ba dị nhân tiến hóa não bộ thương lượng rồi quyết định mọi người sẽ về nơi cách nơi này khá gần là thành Huyền Minh để tĩnh dưỡng, bổ sung vật tư, sau đó mới tiến hành dự tính tiếp theo.
Vừa nghe nói đến chuyện sẽ về thành Huyền Minh, Dung Lan và người của thành Quang Minh lập tức phản đối mãnh liệt. Dung Lan không nói một lời, có điều sắc mặt rất tệ, người của thành Quang Minh đã thay Minh chủ của họ mà nói hết mọi lời kháng nghị.
Sở Tinh Châu ở một bên trầm mặc không lên tiếng, chỉ dùng nụ cười có phần giễu cợt nhìn mọi người, ánh mắt thường quan sát nét mặt Dung Lan.
Tôn tiên sinh nhấn mạnh: “Bây giờ về Tây Ninh phải mất hơn 800 km, bằng tình trạng thiếu lương thực thiếu nước uống, ai cũng bị thương của chúng ta, đi nửa tháng mới về được đến nơi. Nhưng thành Huyền Minh chỉ cách nơi này hơn 300 km đường thẳng, là nơi tập trung con người gần đây nhất. Muốn bổ sung đồ đạc và nghỉ ngơi hồi phục, đó là lựa chọn tốt nhất, vào thời điểm này thì không thể hành động theo cảm tính.” Lời này tuy ông nói với người của thành Quang Minh, nhưng rõ ràng là đang nói cho Dung Lan nghe.
Bình thường Tôn tiên sinh rất ôn hòa điềm đạm, rất ít khi nghiêm túc như vậy. Âm lượng của người thành Quang Minh lập tức giảm xuống, tất cả đều nhìn về phía Dung Lan.
Dung Lan lạnh nhạt: “Cứ theo lời Tôn tiên sinh mà làm.”
…
Đoàn người nghỉ ngơi mấy tiếng, bắt đầu lui về phía thành Huyền Minh. Thành Huyền Minh đóng quân ở nơi vốn là thủ phủ của châu Ngọc Thụ [242] – huyện Ngọc Thụ, thị trấn Kết Cổ. Để tiết kiệm thời gian nên họ không đi theo đường quốc lộ mà quyết định đi xuyên qua núi. Chuyện này đối với một chiếc xe gắn máy mà nói thì là con đường không thể thông suốt, song đối với các tọa kỵ và chim chóc to con của họ mà nói thì như giẫm trên đất bằng.
[242] Châu Ngọc Thụ: Tên đầy đủ là Châu tự trị dân tộc Tạng Ngọc Thụ tại tỉnh Thanh Hải, TQ. Tháng 4 năm 2010, tại đây đã xảy ra trận động đất với tâm chấn ở Kết Cổ.
Dọc theo đường đi, họ cũng không bất ngờ khi gặp vài toán động vật biến dị, nhưng càng cách xa Golmud thì trình độ tiến hóa và tập tính tấn công của đám động vật này lại càng thấp, không cấu thành uy hiếp gì với họ, lại cung cấp cho họ thức ăn trên đường.
Bốn ngày sau, họ đi tới thành Huyền Minh.
Căn cứ theo những gì Tống Kỳ nói thì Thanh Hải to như vậy song hình như chỉ có hai huyện Tây Ninh và Ngọc Thụ là tập trung được hơn vạn người. Do Thanh Hải hoang vắng nên đa số địa khu đã bị sa mạc bao trùm, nhân khẩu vốn cũng phân bố rất rải rác, sau khi gặp họa động đất lại chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất nên rất nhiều địa khu xa xôi đã sớm mai danh ẩn tích bóng người, cũng chỉ có những địa khu mà số lượng nhân khẩu còn khá nhiều mới có thể gắng gượng kéo dài hơi tàn, mà Tây Ninh và Ngọc Thụ do có Dung Lan và Sở Tinh Châu nên mới có thể hình thành nơi chốn có quy mô, quan trọng nhất là tương đối an toàn.
Ngọc Thụ là huyện tự trị của dân tộc Tạng, trong thành Huyền Minh chiếm đa số là người Tạng. Họ bước vào thành phố, nhìn thấy rất người Tạng dẫn theo những con Ngao Tạng vô cùng cao lớn đang đi tuần phố. Khi cư dân thành Huyền Minh nhìn thấy họ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng phát hiện ra Sở Tinh Châu, tất cả đều tỏ vẻ kính sợ, khom người hành lễ, nhường ra cho họ một con đường. Ngay cả Ngao Tạng uy phong lẫm liệt cũng tự động nằm rạp xuống đất.
…
Vào thành không được bao lâu, một thanh niên người Tạng cưỡi một con linh dương Tây Tạng [243] cao sáu mét chạy từ trong thành ra, vừa thấy họ đã kích động gọi: “Huyền chủ đại nhân!”
[243] Linh dương Tây Tạng: Một loài linh dương cỡ vừa bản địa cao nguyên Tây Tạng.
Sở Tinh Châu gật đầu với gã.
“Huyền chủ đại nhân, ngài về rồi ư…” Thanh niên rất kích động, bắt đầu đưa ánh nhìn tìm tòi vào hàng ngũ và trên trời. Sau một hồi lâu, gã nhíu mày, dè dặt hỏi: “Huyền chủ đại nhân, Tác Lãng đâu?”
Sở Tinh Châu trầm giọng nói: “Chết rồi.”
Thanh niên không dám tin, mắt mở trừng trừng, lập tức đôi mắt đỏ hoe, nặng nề cúi đầu.
Tùng Hạ vẫn nhớ, Tác Lãng hình như là một con kền kền do Sở Tinh Châu mang đến.
“Gia Thố, chuẩn bị phòng ở và thức ăn cho khách khứa, tổng cộng hơn tám mươi người.”
Gia Thố suỵt mũi: “Huyền chủ đại nhân, Tác Lãng chết như thế nào, nó cường tráng thế mà…”
“Gia Thố.” Khẩu khí của Sở Tinh Châu nặng hơn.
Gia Thố gạt lệ: “Thì em đi đây. Huyền chủ đại nhân, ngài mau về thăm Đa Cát đi, chân nó bị thương còn chưa khỏi hẳn mà ngày nào cũng muốn chạy đi tìm ngài, nhà cửa sắp bị nó phá hết rồi.”
Dịch Đông hỏi: “Gia Thố, Dịch Nam đã về chưa?”
“Về rồi anh.”
Dịch Đông lại nói với Sở Tinh Châu: “Huyền chủ, tôi về trước.”
Sở Tinh Châu gật đầu.
Dịch Đông hóa thành dơi, bay vào trong thành.
Gia Thố cũng vừa suỵt mũi, vừa quay đầu chạy vào trong thành.
Tôn tiên sinh hỏi: “Đa Cát là…?”
Sở Tinh Châu nói: “Chó của tôi.”
Đoàn người trùng điệp đi vào khu trung tâm, thị trấn nhỏ này tuy cũng nhận phải ảnh hưởng của động đất, nhà cửa nửa còn nửa không, nhưng rõ ràng có dấu vết đã được con người sửa chữa, đường xá cũng tương đối sạch sẽ, thỉnh thoảng có người đi lại trên đường, còn có Ngao Tạng tuần tra khiến người ta cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Sở Tinh Châu dẫn mọi người đến trước một dãy nhà nhỏ được giữ gìn rất nguyên vẹn. Khu nhà này vừa nhìn đã thấy khá mới, tầng trệt thấp, khả năng chống rung chấn rất tốt, cơ bản vẫn duy trì nguyên trạng. Hắn nói: “Mấy người ở đây, đợi quét dọn nhà cửa xong xuôi, mấy người có thể vào đó nghỉ ngơi, bây giờ vào đại sảnh đợi một lát đi.”
Hắn dẫn mọi người vào, đã có cấp dưới của Sở Tinh Châu ra nghênh đón.
Họ nhìn thấy mái tóc bạc trắng của Dung Lan thì đều sửng sốt, bắt đầu khe khẽ bàn tán. Họ chưa từng gặp thành chủ thành Quang Minh, nhưng cũng từng nghe nói bề ngoài của Minh chủ, lúc này nhìn thấy Dung Lan, không khỏi tâm sinh hoài nghi.
Một cấp dưới của Dung Lan không nhịn được, chỉ vào họ mà quát: “Mấy người thì thụt cái gì đấy! Minh chủ đại nhân là khách của mấy người, người của thành Huyền Minh đều vô lễ như vậy à!”
Một thiếu niên hừ lạnh: “Đây là địa bàn thành Huyền Minh, chúng tôi nói chuyện trong nhà mình anh cũng quản chắc? Người của thành Quang Minh thật ngang ngược.”
“Muốn đánh nhau à!”
Sở Tinh Châu quát: “Đủ rồi, không ai được nói thêm gì nữa. Gia Thố, kêu người mau chóng chuẩn bị thức ăn nước uống, mang thêm vài cái lò sưởi đến đây.”
“Vâng, Huyền chủ đại nhân.”
Lúc này, ngoài cửa nhà đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ, nghe từ xa như tiếng dã thú, nhưng cẩn thận lắng nghe thì như tiếng chó sủa, động tĩnh của tiếng động này thật là dọa người.
Sở Tinh Châu đi ra ngoài cửa, mọi người cũng hiếu kỳ nhìn ra ngoài từ cửa sổ.
Từ cánh cổng lớn ở giữa khu nhà đột ngột có một bóng đen khổng lồ nhảy vào, nhào vào người Sở Tinh Châu vừa đi ra ngoài.
Sở Tinh Châu không chút hoảng hốt, nâng tay lên làm thế dừng lại, con quái vật lớn kia liền khẩn cấp phanh lại tại một chỗ cách Sở Tinh Châu không đến ba mét, sừng sững đứng trước mặt hắn.
Mọi người nhìn vào, đúng là một con Ngao Tạng màu đỏ cao chừng tám, chín mét. Con Ngao Tạng này lớn hơn hẳn con chó Ngao to nhất mà họ từng gặp ở Golmud. Cho dù chiều cao ngang nhau, song hình thể lại cường tráng hơn nhiều, bộ lông màu đỏ như ánh lửa bập bùng, cái đầu còn to hơn một chiếc xe hơi, có vẻ vô cùng hung ác, khiến đám động vật biến dị đang nghỉ ngơi trong sân đều kinh hãi xù hết lông lên.
Con Ngao màu đỏ kia lại nhẫn nhịn đứng trước người Sở Tinh Châu, chóp mũi nhẹ nhàng cạ vào bàn tay hắn. Sở Tinh Châu ở ngay bên mép, nó chỉ cần há miệng là có thể nuốt trọn hắn vào bụng.
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, nghĩ rằng mẹ nó cái đồ chơi này thật là đáng sợ mà.
Nhưng con chó sau khi đứng yên hai giây, đột nhiên dùng mũi dúi dúi vào tay Sở Tinh Châu, sau đó vẫy đuôi thật mạnh.
Sở Tinh Châu vỗ vỗ mũi nó: “Chân mày khỏi chưa, tao bảo mày đừng ra ngoài rồi mà.”
Ngao Tạng giơ chân phải khổng lồ cho Sở Tinh Châu xem, trên đó vẫn còn vết thương cắn xé dữ tợn, còn chưa hoàn toàn khép miệng, hơi chảy mủ.
Sở Tinh Châu quay đầu nói với Tùng Hạ: “Tùng Hạ, giúp tôi một chút, Đa Cát lần trước cận chiến với một con báo tuyết [244] bị thương vẫn chưa khỏi hẳn.”
[244] Báo tuyết: Một loài báo đuôi dài, lông màu xanh nhạt pha xám tro, toàn thân có vằn đen, sống ở những vùng núi cao giá lạnh.
Tùng Hạ gật đầu, nhưng cậu không dám qua đó, đứng cách vài mét đưa năng lượng vào cơ thể Đa Cát, chữa thương cho nó. Vết thương của Đa Cát thật ra cũng không nặng, nhưng điều kiện chữa trị ở đây quá kém, nếu không phải nhiệt độ thấp ức chế vi khuẩn sinh sản thì cho dù là sinh vật cường tráng như vậy vẫn có thể chết từ lâu do nhiễm trùng.
…
Sau khi khỏi hẳn, Đa Cát mừng rỡ nhảy bật lên, rung động khiến xung quanh cũng phải rung lên.
Nét mặt Sở Tinh Châu cũng dịu đi một chút, xoa xoa Đa Cát: “Sang một bên chờ tao.”
Đa Cát vậy mà ngồi xổm sang một bên thật, chẳng qua cách nhóm A Bố, Tiểu Ngũ, Bạch Linh rất xa. Có vẻ như nó biết mình không được hoan nghênh nên không tiếp cận đám động vật biến dị khác.
…
Nửa tiếng sau, Gia Thố dẫn theo một nhóm thanh niên người Tạng trở lại, ai cũng dắt theo một con bò hoặc linh dương dùng để vận chuyển thức ăn và rượu, không chỉ cho người mà còn cho cả đám động vật nữa.
Mọi người đã vài ngày chưa được ăn cái gì tử tế, bây giờ chỉ cần là thức ăn nấu chín, với họ mà nói thì đều là thứ cầu còn không được.
Ngoại trừ người của thành Quang Minh thì người của thành Huyền Minh đối xử với ai cũng vô cùng nhiệt tình, chuẩn bị cho họ các món đặc sản Tây Tạng như thịt dê thịt bò, bơ, bánh lúa mì Thanh Khoa [245]. Họ ngồi trong căn nhà ấm áp, hưởng thụ đồ ăn thức uống ngon lành nóng hổi, thậm chí còn có các cô gái người Tạng giản dị xinh đẹp ca hát gõ trống. Rốt cuộc đến lúc này mọi người mới cảm giác mình sống như một con người. Đám mây đen sợ hãi vẫn chèn ép lòng họ kể từ khi rời khỏi Golmud, rốt cuộc cũng hơi tiêu tan đi một chút.
[245] Bánh lúa mì Thanh Khoa: Một loại bánh được làm từ lúa mì Thanh Khoa, giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, TQ.
Sau khi ăn uống no đủ, mọi người lần lượt vào các phòng đã được Gia Thố dẫn người quét dọn.
Phòng ốc đơn sơ, nhưng chỉ cần có lò sưởi thì đã tốt hơn bên ngoài một vạn lần rồi.
Vừa vào phòng, Tùng Hạ đã nhào lên giường, chăn đệm có mùi khó ngửi, cũng không biết bên trong có bao nhiêu vi khuẩn với ký sinh trùng đang ngủ đông, nhưng cậu coi như không. Hơn hai năm trước, cậu là người yêu sạch sẽ đến độ cứ đến cuối tuần đều phải dọn dẹp giường chiếu một lần, thái dương vừa ló đã lấy chăn ra phơi, quần áo mỗi ngày thay một bộ, mùa hè mỗi ngày tắm hai lần. Bây giờ cho dù bên cạnh có là hố phân, nếu cậu mệt nhọc thì vẫn có thể ngủ được như thường, nếu cậu đói bụng thì vẫn có thể ăn uống như thường. Đã trải qua quá nhiều cảnh tượng khủng bố ghê tởm người thường không thể tưởng tượng, cậu cũng đã chết lặng.
Thành Thiên Bích lại càng không chút kiêng dè những chuyện đó, cũng nằm xuống giường với cậu, hơi thở nhè nhẹ.
Tùng Hạ khẽ nói: “Tôi mệt quá.”
“Tôi biết.”
“Cậu biết không, lúc ở dưới lòng đất, trước khi cậu tìm thấy, tôi nghĩ rằng mình sẽ chết, cậu có biết tôi nghĩ gì không?”
“Anh nghĩ gì?”
Tùng Hạ cười: “Tôi nghĩ cậu có tự tử vì tình hay không.”
“Anh thấy tôi có không?” Thành Thiên Bích lật người lại, ôm lấy cậu.
“Chắc là có ha? Nếu cậu chết, tôi nhất định sẽ đi cùng cậu, đây không phải là tự sát, phải gọi là chọn đầu thai lại, hy vọng kiếp sau có thể không gặp phải tận thế. Lúc ấy tôi nghĩ cho dù cậu có chết thì cũng đừng chết ở đây, mang xác tôi ra ngoài đã, tìm một nơi non xanh nước biếc rồi chôn xuống, sau đó chọn cách nào giữ thể diện một chút đi cùng tôi. Cả hai cùng chết trong bụng giun thì đáng sợ lắm.” Nói xong, Tùng Hạ còn nở nụ cười.
Thành Thiên Bích xoa xoa gò má ấm áp của cậu: “Lúc ấy tôi cũng nghĩ như vậy.”
Tùng Hạ mỉm cười hơi âu sầu: “Trước kia tôi sợ cậu chết, sau này tôi cho rằng, thật ra chuyện đó cũng không có gì đáng sợ, dù sao thì tôi cũng không thể sống một mình, cậu đi đâu, tôi sẽ đi theo cậu.”
Thành Thiên Bích ôm chặt cậu: “Không có gì đáng sợ.”
Tùng Hạ kề sát vào Thành Thiên Bích, hai người gần đến độ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Cậu đột nhiên nhớ tới chuyện Trang Nghiêu từng nói với mình rằng Thành Thiên Bích có điều giấu diếm về chuyện ngọc Con Rối, song cậu vẫn tin tưởng Thành Thiên Bích, ít nhất người này sẽ không hại cậu, chắc hẳn căn cứ vào suy xét thiện ý nào đó nên hắn mới không nói thật, mà cậu thì sớm muộn gì cũng sẽ biết. Hy vọng tác dụng của ngọc Con Rối tồn tại sâu trong tiềm thức của mỗi một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không phải chuyện cậu không thể chấp nhận.
…
Hai người ôm nhau nằm trên giường, tuy đều rất mệt mỏi, nhưng lại phát hiện đối phương không ngủ được.
Tùng Hạ hỏi: “Cậu sao vậy? Cũng không ngủ được? Đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ đến cấm khu.”
“Tôi cũng đang nghĩ rốt cuộc thì trong đó có gì. Những người từng đi qua nơi gần cấm khu chỉ nói hàm lượng oxy tự do ở gần cấm khu tương đối cao, như vậy người vào đó nhất định thấy hơi khó thở, ở lâu dài còn dễ nguy hiểm tính mạng, những chuyện khác thì không biết gì hết.”
“Trong cấm khu chẳng lẽ chỉ có động vật lớn hơn cường tráng hơn nội thành Golmud thôi ư? Chỉ e không đơn giản như vậy.”
Tùng Hạ gật đầu: “Tôi cũng hiểu chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chính vì không biết nên không ai dám vào. Thật ra, nói không chừng bên trong lại chẳng có gì đấy, nói không chừng do động đất và mật độ năng lượng Cambri đậm đặc nên tất cả mọi thứ bên trong đều chết sạch hết rồi. Ít nhất tôi cảm thấy bằng thực lực của Dung Lan và Sở Tinh Châu, chỉ đi vào nhìn một cái cũng không có gì là không được. Nhất là Dung Lan, tốc độ của anh ta nhanh như vậy, kiểu gì cũng chạy được nhỉ.”
“Trước kia họ chưa từng vào trong, đa phần là vì không cần phải mạo hiểm. Ở Golmud, tốc độ tiến hóa cũng đã rất nhanh, đến cấm khu cũng không gấp mấy lần được, nhưng mức độ nguy hiểm lại gia tăng rất nhiều. Có điều, nếu là tôi, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, tôi cũng sẽ đi xem, cho nên họ nói chưa từng đến cấm khu làm tôi thấy hơi hoài nghi.”
Tùng Hạ cau mày suy nghĩ: “Cậu nói vậy đúng là rất đáng để hoài nghi, tốc độ của Dung Lan nhanh đến thế, cho dù từ đây chạy qua chạy lại Tây Ninh thì cùng lắm cũng chỉ cần trong vòng một tiếng. Anh ta là ánh sáng, nếu muốn chạy trốn thì dù là ở đâu thì có ai ngăn cản được? Anh ta và Sở Tinh Châu cũng không giống hạng nhát gan.”
Thành Thiên Bích trầm ngâm: “Mấu chốt là nếu chúng ta có thể nghĩ được chuyện này thì nhóm Tôn tiên sinh và Trang Nghiêu nhất định đã nghĩ ra từ rất sớm, nhưng vì sao họ không vạch trần? Hoặc là, chẳng lẽ họ luôn giấu chúng ta?”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Ý cậu là, có khả năng Tôn tiên sinh và Trang Nghiêu, Đường Đinh Chi, Dung Lan, Sở Tinh Châu đang cùng nhau che giấu chúng ta. Họ biết tình hình khi tiến vào cấm khu, hoặc là biết một chút, nhưng không nói cho chúng ta biết?”
“Đây là một khả năng, còn có một khả năng là Dung Lan và Sở Tinh Châu biết tình hình ở cấm khu nhưng không chịu nói. Đương nhiên cũng có khả năng là họ thật sự chưa từng vào đó.”
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu: “Thật khiến người ta khó chịu, nếu họ thật sự biết mà không nói… thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Vờ như không biết?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Đi tìm Trang Nghiêu nói chuyện.”
“Được.” Tùng Hạ nghĩ tới chuyện gì đó, xoa xoa đầu Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, không tìm được đồng đội của cậu, thật là đáng tiếc.”
Lúc ấy tổ đặc chiến số 9 dừng chân ở Golmud, sau đó lập tức mất liên lạc, nếu họ còn sống, chắc hẳn cũng đang ở Golmud. Song lần này đi Golmud, họ không tìm thấy dù chỉ một người. Có lẽ đồng đội của Thành Thiên Bích đã không còn ở đây nữa.
Thành Thiên Bích lắc đầu, ánh mắt khó nén sự mất mát: “Không sao, tôi đã chuẩn bị tốt chuyện này.”
Tùng Hạ vỗ vỗ vai hắn, âm thầm an ủi.
Mọi người tĩnh dưỡng ở thành Huyền Minh vài ngày, chậm rãi khôi phục thể lực và tinh thần.
Hôm nay, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ kêu Trang Nghiêu và người khác đến đây, chỉ có sáu người họ, mở một cuộc họp nhỏ. Đã rất lâu rồi họ không hành động sáu người, sở dĩ làm vậy là vì nói cho Trang Nghiêu biết, bây giờ đều là người mình, nó nhất định phải nói thật trước mặt người mình.
Khi Tùng Hạ hỏi nghi vấn, Trang Nghiêu nở nụ cười: “IQ của mấy anh tăng lên rồi đấy, có điều vẫn chậm hơn tôi nghĩ mấy ngày mới phản ứng được.”
Tùng Hạ buồn bực: “Đó là vì thời gian lúc trước căn bản không có lòng dạ nào mà suy nghĩ tìm tòi.” Tuy biết IQ của mình kém xa Trang Nghiêu, xong thỉnh thoảng trước gương mặt non nớt lại thiếu đập này của nó, cậu vẫn thanh minh vài câu cho mình.
Trang Nghiêu lắc lắc đầu, đổi một biểu cảm hơi nghiêm túc môt chút: “Quả thật Dung Lan và Sở Tinh Châu đã đến cấm khu, tuy ở lại đó không lâu, nhưng cũng tính là đã vào, hơn nữa, họ cũng nói với chúng tôi, nhưng chúng tôi chọn cách im lặng do nói chuyện này ra không có bất cứ ý nghĩa nào, chỉ làm gia tăng sự sợ hãi của các anh.”
Tùng Hạ khó hiểu: “Vì sao? Vì trong đó có những thứ rất khủng bố? Cậu gọi cái này là lý do gì? Là vì mấy thứ trong đó rất khủng bố nên mới phải cho chúng tôi biết để chuẩn bị tâm lý chứ! Mọi người ở đây, tuy đều có máu có thịt biết đau biết sợ, nhưng cậu xem có ai trong họ định lùi bước hay không? Chúng ta đều đã đi đến tận đây, sẽ không có ai chùn chân, cho dù bên trong là đầu trâu mặt ngựa, chúng tôi cũng sẽ đi vào.”
Trang Nghiêu nói: “Anh đừng kích động, nếu chúng tôi thật sự có thể liệt kê quái vật bên trong ra một hai ba, chúng tôi nhất định sẽ nói cho anh. Sở dĩ nói rằng nói cho các anh không có ý nghĩa nào vì nó vô nghĩa thật, không ngại hỏi các anh, các anh cho rằng vì sao?”
Đặng Tiêu bất mãn: “Đừng có quanh co lòng vòng, nói thẳng đi.”
Đường Nhạn Khâu trầm ngâm một lát, nói: “Chẳng lẽ, họ không thấy gì hết?”
“Sắp đúng rồi.”
Thành Thiên Bích cau mày: “Bên trong không có gì hết?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Xâu chuỗi hai câu này lại cũng tạm ổn, có thể trong đó không có gì, mà quả thật là họ không thấy thứ gì.”
Tùng Hạ kinh ngạc mở lớn hai mắt: “Điều này sao có thể!”
“Sự thật chính là như thế, chuyện quan trọng như vậy, hai người họ không thể nói dối, hơn nữa chúng tôi hỏi riêng từng người, bằng quan hệ ác liệt giữa họ, căn bản không thể thông đồng lời khai cho nhau, cũng không cần phải làm vậy. Sự thật chính là họ tiến vào cấm khu vào những thời gian khác nhau, nơi đó tràn ngập năng lượng Cambri khiến người ta cảm thấy áp lực gấp bội, họ cảm thấy chung quanh đâu cũng có thể dồn người ta vào chỗ chết, nhưng họ không thấy bất cứ vật sống nào. Cho nên chúng tôi mới nói, nói nó ra cũng vô nghĩa do căn bản là đáp án này không thể cung cấp cho các anh bất cứ giá trị tham khảo nào, còn làm gia tăng sợ hãi.”
Tùng Hạ trầm mặc, suy tính của Trang Nghiêu đúng là có lý. Nếu Trang Nghiêu nói ngay từ đầu rằng trong cấm khu không có gì, Dung Lan và Sở Tinh Châu lướt một vòng trong đó lại không phát hiện thấy vật sống nào, chẳng những cậu sẽ không cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ngược lại sẽ sợ tới mức run rẩy. Trên thế giới này, điều khủng bố nhất vĩnh viễn là vô tri.
Thành Thiên Bích trầm giọng hỏi: “Trong cấm khu quả thật không có gì?”
Trang Nghiêu cười lạnh: “Anh thấy có thể không? Hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào cũng có sinh vật tồn tại, chỉ cần có vật sống thì nhất định sẽ biến dị, điều tôi lo lắng là sự tiến hóa của sinh vật trong cấm khu đã vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta. Các anh đã hiểu chưa, chúng có thể đã tiến hóa không nằm trong vòng ba hệ thống biến dị lớn là tiến hóa, dị chủng và tiến hóa ngược mà chúng ta biết.”
Mọi người sững sờ, hồi lâu nói không thành lời.