Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 220

Đường Nhạn Khâu bay trên không trung, liên tục rút ra ba mũi tên nổ, cài giữa ngón tay, không chút do dự, kéo cung bắn tên…

Đặng Tiêu nhìn cái nấm khổng lồ bên cạnh, do dự hỏi: “Các anh nói xem rốt cuộc thì cái nấm này có độc hay không?”

Liễu Phong Vũ nhướng mày: “Cậu cạp thử một miếng không phải biết à.”

Thành Thiên Bích nói: “Đừng sờ lung tung, cố tránh nó đi.”

Lúc này họ có ý định tiến vào trong rừng nấm, nhưng rừng nấm phân tán khá dày đặc, cho dù họ không chạm vào nó, nhưng cũng sẽ giẫm chân lên, may mà sau đó khi thấy một con đại bàng đen chạm vào nó mà không sao cả, họ mới yên tâm hơn.

Tiến vào rừng nấm được hơn ba mươi mét, họ nhìn thấy một căn nhà đất sập đổ, xem ra là nhà của dân thường.

Tùng Hạ nói: “Đây hình như là phong cách kiến trúc thời kì Đông Hán thì phải.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Đúng là thời kì Đông Hán, tòa thành ngầm này có ít nhất 1.800 đến hơn 2.000 năm lịch sử.”

“Chẳng lẽ 2.000 năm trước nó đã bị vùi dưới đáy núi tuyết?”

“Sử sách không ghi lại sự kiện kỳ lạ ấy, có điều khi đó vùng đất hoang vu này không vết chân người, cho dù quả thật có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng ai biết cả.”

Tùng Hạ tiếp tục thắc mắc: “Khi đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Vì sao dưới núi tuyết lại có một tòa thành cổ? Mấu chốt là, nó vào đây bằng cách nào, tòa thành này biết bay à? Ngọn núi này không có vết nứt khác chứ.”

Cho dù có bộ não thông minh nhất thế giới ở bên cũng không thể cho cậu đáp án.

Đường Nhạn Khâu nói: “Có cái gì đó ở phía sau cái nấm hướng bốn giờ, dài chừng 30 cm.”

Mọi người quay đầu nhìn lại, một cái nấm khổng lồ màu đỏ khá tròn ở hướng bốn giờ có biên độ lắc lư lớn hơn các cây nấm khác một chút, đằng sau nó nhất định đang có thứ gì đang núp.

Họ nhìn chằm chằm hồi lâu, một cái đầu nhọn nhọn chậm rãi thăm dò chui ra, lộ ra đôi mắt, nhìn hình dáng thì khá giống tê tê.

Con tê tê cứ yên lặng như vậy nhìn họ, họ cũng nhìn lại nó, mắt đưa mày lại cả buổi như vậy, đôi bên không ai động đậy. Cuối cùng, con tê tê rụt đầu về, cây nấm lớn rung lên bần bật, con tê tê thì nhảy đi.

Hoắc Bạch bực mình: “Nó có ý gì vậy, mẹ nó, tóm lại là có đánh hay không.” Dáng vẻ mài dao giết heo ấy không bằng cứ xông thẳng lên đập nhau có phải sướng hơn không, lo lắng và căng thẳng khi bị nhìn trộm khiến rất nhiều người bắt đầu cáu kỉnh.

Trang Nghiêu nói: “Bây giờ chung quanh chúng ta có rất nhiều thứ, nếu chúng không tấn công, trước mắt chúng ta cứ mặc kệ, có điều lúc nào cũng cảnh giác đề phòng bị đánh lén.”

Tùng Hạ khó hiểu: “Tóm lại là đang chờ gì…”

Đường Nhạn Khâu cảm thán: “Rốt cuộc thì khu rừng này lớn thế nào, căn bản không nhìn thấy đầu đuôi.”

Thành Thiên Bích: “Cũng có khả năng do ánh sáng quá mờ.”

Đường Đinh Chi đột nhiên nói: “Thiết bị có phản ứng!”

Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên, cỗ máy nhỏ để dò ngọc Con Rối đang nhấp nháy đèn đỏ, chuyện này chứng minh miếng ngọc nằm trong phạm vi 2 km, họ đã tìm đúng nơi.

Tùng Hạ cũng lên tinh thần, cố gắng cảm giác ngọc Con Rối, phạm vi dò ngọc của cậu không lớn như cỗ máy này, nhưng máy móc lại không chính xác như cậu, hai bên bù trừ cho nhau, trong hang động ngầm này, ngọc Con Rối hẳn là không thoát được. Tùng Hạ biết họ đã tiến vào thời khắc đếm ngược trước cuộc chiến, cậu không tin rằng chờ đến lúc họ ra tay lấy ngọc, đám quỷ quái ẩn núp ấy còn thờ ơ được. Căn cứ theo kinh nghiệm của cậu, dù là ở đâu, dù động vật có biết cách sử dụng thật sự của ngọc Con Rối hay không thì chúng vẫn sẽ cố gắng hết sức ngăn cho miếng ngọc rời khỏi lãnh địa của mình.

“Đi hướng này đi.”

Họ cẩn thận băng qua những bụi nấm, đi sâu vào trong rừng. Dọc theo đường đi, họ nhìn thấy rất nhiều kiến trúc thời kì Đông Hán, có lẽ vì quanh năm không thấy mặt trời nên có vài miếng ngói còn giữ được màu sắc nhạt nhòa, nhưng điều kì lạ là làm trung tâm của tâm động đất, sự sụp đổ của số kiến trúc này hoàn toàn không giống như bị hủy hoại do động đất mà giống bị hủy hoại do ẩm ướt và thời gian hơn. Có điều, động đất lớn thế còn không làm sụp hang động rỗng này thì tòa thành cổ không bị hủy hoại cũng không có gì kì lạ. Trong một ngày này họ đã trải qua quá nhiều ly kỳ, nay gần như đều đã chết lặng.

Họ cứ như vậy đi cả buổi, đèn báo của máy dò luôn nhấp nháy, song Tùng Hạ lại mãi mà không cảm ứng thấy miếng ngọc đâu. Theo lý thuyết, họ đã đi không chỉ 2 km.

“Sao lại thế, vì sao mãi mà không dò được?” Trang Nghiêu nhíu mày: “Tùng Hạ, phạm vi kiểm tra bây giờ của anh là bao xa?”

Tùng Hạ cũng rất không hiểu: “Tầm 1 km, chúng ta sắp đi nửa tiếng, nếu ngọc Con Rối thật sự nằm trong phạm vi 2 km, kiểu gì thì tôi cũng phải cảm giác được.”

Liễu Phong Vũ nói: “Có phải khả năng cảm giác của cậu bị ảnh hưởng gì từ nơi này không?”

“Không thể, miếng ngọc trên người Thiên Bích em vẫn có thể cảm thấy.”

Tôn tiên sinh nói: “Dừng lại, tất cả đừng cử động…”

Mọi người ngừng lại, nhìn quanh bốn phía.

Đường Đinh Chi nheo mắt lại: “Chỗ này, hình như hơi quen quen.”

Tôn tiên sinh thở dài: “Không phải vấn đề của Tiểu Tùng mà là nửa tiếng vừa rồi chúng ta vẫn đi lòng vòng tại chỗ.”

Mọi người kinh hãi. Do khắp nơi đều là nấm cao thấp khác nhau và ánh sáng rất mờ nên tầm nhìn của những người thị lực không tiến hóa đặc biệt ước chừng chỉ có 50 mét. Khu rừng này nhìn qunh khắp nơi đều là cảnh sắc không khác nhau cho lắm, nên mới gây ra chuyện họ đi mãi mà không phát hiện ra gì kì lạ. Nghe Tôn tiên sinh nhắc nhở, họ mới cảm thấy sự khác thường.

Trang Nghiêu chỉ hướng phía sau: “Căn nhà bên kia là cái chúng ta nhìn thấy lúc vừa đến à?” Bằng thị lực của nó miễn cưỡng có thể nhìn thấy một căn nhà đổ nát trong bóng đêm xanh mờ.

Đường Nhạn Khâu nói: “Để tôi qua đó xem.”

Sau một lúc lâu, Đường Nhạn Khâu trở lại, sắc mặt rất tệ: “Chính là căn nhà kiến trúc Đông Hán mà mọi người đã thảo luận.”

Trang Nghiêu nói: “Xem ra không phải do khu rừng này quá lớn mà là chúng ta đi tới đi lui vẫn lòng vòng trong một khu vực, nhưng rõ ràng chúng ta vừa đi đường thẳng.”

“Kim chỉ nam cũng có vấn đề.” Đường Đinh Chi lấy kim chỉ nam ra, mọi người cúi đầu xem, kim đồng hồ xoay tròn điên loạn, xem ra từ trường ở đây có vấn đề nghiêm trọng.

“Chúng ta đánh dấu trên nấm rồi đi lại thử xem.”



Mọi người vừa đi vừa dùng dao khắc số trên nấm, sau khi đi một tiếng, họ thất vọng phát hiện mình đã quay về cây nấm đánh dấu đầu tiên.

Họ không cam lòng, lại đổi hướng khác đi lại lần hai, thậm chí chia thành ba nhóm, đi cách nhau 100 mét, nhưng kết quả vẫn như nhau, họ vẫn đang đi lòng vòng tại chỗ.


Cuối cùng, họ quyết định đi về lối vào xem có thể phát hiện ra gì hay không. Vì thế đường xa vòng lại, họ quay về từ đầm lầy có đầy cá nheo kia, lúc này lại hết sức thuận lợi. Họ đi tới ngoài bìa rừng nấm, nhìn khu rừng từ bên ngoài, vẫn mênh mông vô bờ, không có bất cứ biến hóa nào, điều này khiến họ cảm thấy càng thêm nản lòng.

Thiện Minh bực bội: “Mẹ kiếp… cái chỗ quỷ này.”

Tiếng mắng chửi vang lên liên tiếp. Không thoát khỏi mê cung nấm khổng lồ, vô số sinh vật biến dị núp trong bóng tối đang chầu chực, còn có miếng ngọc giống như gần ngay trước mắt song lại không thể tìm thấy khiến cảm xúc của mọi người hết sức áp lực.

Tôn tiên sinh nói: “Không đi nữa, nghỉ lại tại chỗ.”

Mọi người chọn một chỗ khá khô mát ngồi xuống, ai ăn thì ăn, ai uống thì uống.

“Chúng ta phân tích tình hình một chút.” Trang Nghiêu hắng giọng: “Thứ nhất, chúng ta chưa hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài, máy móc còn có thể tra ra ngọc Con Rối, chúng ta còn có thể cảm giác thấy động vật biến dị chung quanh, thậm chí chúng ta còn có thể quay lại đường cũ… mê cung này rất khác thường mê cung bình thường không chỉ khiến người ta lạc hướng bên trong, hơn nữa nhất định không cho ai đường lui, nhưng chúng ta lại trở ra dễ dàng như thế. Thứ hai, đại khái chúng ta vừa đi lòng vòng trong phạm vi đường kính 2 – 3 km, ngọc Con Rối cách chúng ta rất gần, nhưng nó ở ngoài mê cung, cách chúng ta hơn 1 km, Tùng Hạ không cảm giác thấy. Thứ ba, hình như động vật biến dị không chịu ảnh hưởng của mê cung, chúng luôn duy trì một khoảng cách an toàn với chúng ta. Ánh sáng tối thế này, khả năng đo đạc khoảng cách chuẩn xác như vậy thì nhất định phải rất quen thuộc với khu rừng.”

Thành Thiên Bích nói: “Nói cách khác, mê cung này đang ngăn cản chúng ta tiến vào trong cánh rừng kia, không để chúng ta tiếp cận ngọc Con Rối?”

“Rất có thể. Mục đích chuyến này của chúng ta chính là ngọc Con Rối, cho nên dù có thể lui về theo lối cũ, chúng ta cũng không thể tay trắng ra về được. Để lại đường lui cho chúng ta không có mấy ý nghĩa, chúng ta vẫn phải tiến vào, hơn nữa nhất định phải phá được mê cung này.”

Tùng Hạ cau mày: “Nguyên nhân hình thành mê cung này là gì?”

“Chắc hẳn là ảo giác.” Tôn tiên sinh nói: “Tôi quan sát khu rừng này thấy nó không có điều kiện sắp đặt cơ quan, cho dù có cơ quan thì cũng không tránh được khỏi mắt tôi. Trước kia tôi cũng từng cân nhắc đến trận pháp, nhưng từ lúc chúng ta có thể tự do ra vào đã có thể loại trừ khả năng này rồi. Như vậy khả năng đáng tin còn lại cuối cùng chính là ảo giác. Bản thân khu rừng không có vấn đề, là do trí óc của chúng ta có vấn đề, thần kinh cảm giác phương hướng của con người một khi bị phá, cậu cho rằng mình đi đường thẳng, thật ra chưa chắc đã vậy.”

“Chúng ta sinh ra ảo giác tập thể?” Đặng Tiêu lắc đầu: “Cháu không hề cảm thấy á.”

“Nếu có thể cảm thấy thì trí óc của chúng ta đã sớm phản ứng lại.” Tôn tiên sinh cau mày: “Không ngờ trí óc của tôi cũng bị ảo giác mê hoặc mà mất khả năng phán đoán phương hướng, thế này mới bất thường.”

Đường Đinh Chi gật đầu: “Chính là do không thể tin được nên tôi mới lần lữa không thể đưa ra nhận định này. Nếu có bất cứ thứ gây ảo giác nào xâm nhập vào trí óc, chúng ta sẽ lập tức cảm thấy, trừ phi sức mạnh ấy quá mạnh, có thể dễ dàng mê hoặc chúng ta.”

Đường Đinh Chi vừa nói thế, sau lưng mọi người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nếu ngay cả trí óc của dị nhân tiến hóa não bộ đã đột phá cấp ba cũng có thể mê hoặc, vậy thứ đã khống chế họ không phải chuyện đơn giản nữa, chuyện này cũng đáng sợ quá đi.

“Còn có khả năng nào khác không? Chẳng lẽ Thanh Hải còn có dị nhân tiến hóa não bộ lợi hại hơn cả Tôn tiên sinh?”

“Vì sao lại không có.” Tôn tiên sinh nói: “Đây là cấm khu, nói không chừng có dị nhân tiến hóa não bộ tiến hóa mạnh hơn tôi. Có điều, chuyện này không phải do dị nhân tiến hóa não bộ làm ra vì nếu muốn đồng thời tạo ra ảo giác tới một trăm con người, hơn nữa ảo giác còn thật đến độ cảnh tượng mỗi người nhìn thấy đều phải hợp lý, năng lượng sẽ hao tổn vô cùng dữ dội. Cho dù là mười người như tôi cũng không giữ được hai tiếng, cho nên tôi nghiêng về suy đoán… số nấm này.”

Nấm? Mọi người nhìn về phía rừng nấm lớn nhỏ đáng yêu xinh xắn, nghe xong suy đoán Tôn tiên sinh, lại nhìn ánh sáng màu xanh lam chúng tỏa ra, nhìn kiểu gì cũng giống ma trơi, u ám đáng sợ, ngay cả dáng vẻ nhẹ nhàng đong đưa kia cũng như đang gọi hồn vậy.

Trang Nghiêu nói: “Rất nhiều loài nấm bản thân đã có tác dụng gây ảo giác, chẳng qua phải ăn chúng mới có thể sinh ra hiệu quả, đám nấm này đã tiến hóa biến thái như thế, có tiến hóa ra khả năng gây ảo giác tập thể cũng không kỳ quái. Khu rừng này lớn như vậy, có thể có hàng trăm ngàn cây nấm, nếu tất cả đều có khả năng này, như vậy muốn mê hoặc chúng ta cũng không khó.”

Tùng Hạ cắn răng: “Nếu nghĩ vậy thì có thể giải thích thông suốt rồi. Số nấm này chính là vệ sĩ của ngọc Con Rối, ngăn cản chúng ta tới gần miếng ngọc, mà sinh vật biến dị nhiều lần sống ở đây rất có khả năng đã sớm biết trò này của đám nấm, chúng đang chờ chúng ta đi lạc đến sức cùng lực kiệt, tâm thần kích động rồi mới khởi xướng tấn công?”

Đặng Tiêu cả giận: “Đậu má, bây giờ đến nấm cũng thành tinh.”

Tùng Hạ hừ một tiếng: “Đám nấm này coi thường chúng ta quá thì phải, tưởng thế là đã nhốt được chúng ta rồi?”

Liễu Phong Vũ nói: “Không sai, đốt sạch chúng đi.”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Không được, hàm lượng ôxy ở đây vốn không đủ, nếu đốt chúng, chúng ta sẽ khó thở.”

Jacqueline: “Để tôi thử xem có điều khiển được chúng không.”

Tôn tiên sinh nói: “Vậy thử xem, có điều hy vọng không lớn, tính quần thể của số nấm này rất mạnh, mọi người xem, bất luận lớn hay nhỏ, phương hướng và tần suất đong đưa của chúng đều nhất trí, hơn nữa có thể tạo ảo giác với cả dị nhân tiến hóa não bộ, điều này chứng minh năng lượng của chúng rất lớn. Jacqueline có lẽ có thể khống chế vài cái nấm, nhưng chỉ e không thể ảnh hưởng tới khả năng tạo ảo giác này.”

Song Jacqueline vẫn thử. Sau một hồi lâu, cô buông tay, Tôn tiên sinh nói không sai chút nào.

Tiểu Chu nói: “Thế thì chặt đi.”

Tôn tiên sinh gật đầu: “Chặt đi, cố gắng đừng hủy hoại kiến trúc cổ.”

Thành Thiên Bích, Dung Lan và Ngô Du phi thân lên, tiến vào trong rừng nấm. Ngay lập tức, vài cái bóng lóe lên vun vút bên trong cánh rừng xanh lam, những cây nấm khổng lồ hết cây này đến cây khác lần lượt nghiêng đổ. Có điều cây nấm bị chặt đổ tuy nửa trên chết đi, nhưng phần rễ vẫn tỏa ra ánh xanh như cũ.

Trang Nghiêu nói: “Số nấm đó không chết, xem ra nhất định phải nhổ cả rễ lên mới được.”

Jacqueline nói với Lý Đạo Ái: “Để chúng tôi làm.”

Lý Đạo Ái gật đầu, chỉ thấy đất đai trong khu rừng cách đó không xa bắt đầu sủi bọt, giống như bị đun sôi, sau đó, bùn đất không ngừng lăn lên trên, càng lăn càng nhiều, rễ của những cây nấm nhỏ bắt đầu lay động, Jacqueline nhổ rễ nấm lên từng cái một. Sau khi bị nhổ tận gốc, ánh sáng xanh lam quả nhiên dập tắt.

Đang lúc nhóm người đắc ý rằng phương pháp này công hiệu, đột nhiên từ bên trong khu rừng cuồng phong gào thét, nấm ở khu vực đó bị thổi như cây non trong gió, rung lên bần bật. Họ biết đó là lúc Thành Thiên Bích đang phát động tấn công!

Tùng Hạ hô: “Thiên Bích, có chuyện gì vậy!”

Thành Thiên Bích không đáp, thậm chí mọi người không nhìn thấy hắn đang ở đâu, chỉ có thể căn cứ theo hướng gió mà phán đoán vị trí đại khái của hắn. Đồng thời, một cái bóng đen phi qua cánh rừng với tốc độ cực nhanh, như thể nó đang đấu với Thành Thiên Bích vậy.

“Đi xem.” Tùng Hạ xoay người nhảy lên lưng A Bố, Đường Nhạn Khâu, Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu cũng nhảy lên theo. A Bố nhảy qua đầm lầy, tiến vào khu rừng.

Song vừa bước vào rừng, A Bố đột nhiên phát ra tiếng gầm gừ khàn đục, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, cơ thể cong về đằng sau, móng vuốt sắc bén lộ ra đủ mười, là tư thế tấn công tiêu chuẩn.

Tùng Hạ ngẩng đầu, chỉ thấy trong rừng có thêm rất nhiều đôi mắt, không sai, là đôi mắt.

Bởi vì nấm ở khu vực này đã bị họ quật cả rễ lên nên ánh sáng tối mờ vốn có thể cung cấp một chút ánh sáng nay không còn nữa, lúc này chung quanh đen ngòm, chỉ có từng đôi mắt nhỏ màu xanh lục có vẻ rất sáng.

Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, rút súng lục năng lượng của mình ra.

Đường Nhạn Khâu yên lặng kéo cung, che Tùng Hạ ở sau mình, cũng khẽ nói: “A Bố, lui về phía sau.”

A Bố nghe lời lui về phía sau.

A Bố vừa lui, những người trên bờ ở một đầu khác cũng biết có chuyện bất thường.

Đột nhiên, một luồng sáng trắng đánh thẳng lên trời, như tên lửa chiếu cho toàn bộ không gian sáng như ban ngày, sau đó, từ luồng sáng trắng truyền đến giọng nói bình tĩnh nhưng uy nghiêm của Dung Lan: “Chuẩn bị chiến đấu.”


Mọi người nhìn vào rừng nấm, hàng trăm con động vật biến dị ngoại hình quái dị đang bò trên những tán nấm lớn nhỏ, chằm chằm nhìn họ bằng tư thế săn mồi, trong mắt lóe ra ánh nhìn tham lam, giống như họ là rùa rơi hũ nút, chỉ có thể chờ chúng xâu xé.

Từ miệng của một con quái vật đột nhiên phun ra một đàn tò vò lớn bằng bàn tay, bay vút nhanh về phía nhóm Tùng Hạ.

Đường Nhạn Khâu bắn một mũi tên về phía con quái vật kia, nó gào khan một tiếng, bị bắn rơi xuống đất.

Đồng thời, Liễu Phong Vũ khẽ quát, tạo ra trước người A Bố một đóa hoa đỏ tươi khổng lồ có đường kính lên đến năm mét, một mùi hương khó có thể hình dung xộc tới, tò vò bay quá nhanh, không kịp dừng lại, lần lượt đâm vào đóa hoa, như chui vào than lửa, lập tức bị tiêu hóa sạch sẽ.

Đặng Tiêu khiêng súng máy có năng nguyên vô hạn nhảy lên một cây nấm khổng lồ, điên cuồng bắn phá đám động vật biến dị đang mai phục: “Chết hết đi cho tiểu gia đây mau.”

Đường đạn gào rít tạo thành một tấm màn che cho trận chiến, những người trên bờ lần lượt xông vào rừng nấm, nhìn khắp nơi là sinh vật biến dị nhiều lần muôn hình muôn vẻ đột ngột hiện hình, họ sợ hãi giờ khắc này, cũng chờ mong giờ khắc này.

Ngay lập tức, cánh rừng không còn chút yên bình nào nữa. Tất cả bước vào cuộc chiến. Vừa nghĩ đến đám quỷ này vừa rồi núp sau rừng nấm nhìn họ đi lòng vòng tại chỗ, chờ dịp một lưới bắt hết, họ lại cảm giác sống lưng lạnh toát đồng thời, trong ngực cũng rực cháy hừng hực lửa giận. Đánh nhau sớm một khắc lại có lợi cho họ, ít nhất bây giờ họ đang tinh lực dư thừa, có thể đại chiến ba trăm hiệp với đám quỷ quái này.

Ngay sau đó, tiếng vũ khí, tiếng chém giết, tiếng gầm gừ… vang vọng toàn bộ hang động dưới lòng đất, hồi âm không dứt bên tai.

Thẩm Trường Trạch xách Trang Nghiêu lên người A Bố: “Tự bảo vệ dị nhân tiến hóa não bộ của mấy anh đi, Tôn tiên sinh nói nấm ở đây đang quấy nhiễu sóng điện não của họ.”

Tùng Hạ kinh ngạc: “Quấy nhiễu như thế nào?”

Trang Nghiêu nói: “Ngăn cản chúng tôi hình thành ‘trường năng lượng chán ghét’, tình hình bây giờ của chúng tôi rất nguy hiểm.”

Đặng Tiêu ôm nó lên, đặt lên lưng mình: “Cứ đi cùng anh.”

Một con báo màu vàng rực vọt ra từ sâu trong rừng, con báo kia hình thể không lớn, đại khái chỉ cao tới ngực A Bố, nhưng tốc độ nhanh đến biến thái, vài cái lên xuống, thậm chí mọi người chỉ có thể bắt được cái bóng của nó, nó đã lẻn đến trước mặt A Bố, há miệng táp vào cổ A Bố.

A Bố rụt lại tại chỗ, cái chân lớn vồ mạnh vào con báo, khiến con báo ăn cả một miệng lông. A Bố do da lông quá dầy, lại có công cụ phòng thủ bằng năng lượng ngăn đỡ nên không bị cắn vào điểm yếu, chỉ bị rách một miếng da nhỏ. Đồng thời, cú chụp chân của A Bố vỗ vào mặt báo, tát nó bay thẳng ra ngoài.

Con báo vừa rơi xuống đất đã lăn người bật dậy, giống như hoàn toàn không có việc gì mà lại lao tới phía A Bố. Lúc này, Đường Nhạn Khâu đang phong tỏa tấn công trên không nay không thể không bay xuống trợ giúp A Bố.

Đúng lúc này, một cái bóng màu lửa đỏ xông ra nhanh như điện xẹt, lập tức nhào vào con báo. Hai con mãnh thú vần vào nhau ngay tại chỗ, điên cuồng cắn xé, mọi người nhìn vào, con quái vật khổng lồ đang hung ác rít gào chính là Đa Cát.

Hình thể Đa Cát lớn hơn con báo kia ít nhất ba lần, cuộc chiến thoạt nhìn có vẻ không hề gay cấn lại trở nên không thể dự đoán ngay khi cơ thể con báo đâm ra đầy những gai nhọn giống như con nhím.

Đường Nhạn Khâu bắn một mũi tên vào con báo, đâm thủng vai nó, nhưng căn bản là nó không hề để ý, vẫn hung ác gầm rú Đa Cát.

Nhưng chẳng bao lâu, Đường Nhạn Khâu không thể giúp A Bố được nữa, càng ngày càng có nhiều tò vò khổng lồ bay đến, con tò vò vừa bị hắn bắn trúng lúc nãy đã biến mất trong bầy tò vò.

Liễu Phong Vũ không ngừng dùng đóa hoa khổng lồ ngăn cản sự tấn công của tò vò, A Bố cũng vung chân ra vồ, Tùng Hạ ném ra ngọc phù gây cháy, ngọc phù gây nổ và ngọc phù đóng băng hết miếng này đến miếng khác, miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình. Vì càng ngày càng có nhiều tò vò mà họ liên tiếp phải lui bước, những người khác ai cũng thân mình lo chưa xong. Ngoại trừ Đa Cát, tạm thời không có ai đến giúp họ.

Thiên Bích ở đâu!

Điều Tùng Hạ quan tâm nhất lúc này chính là vấn đề này. Không có kĩ năng đánh quần công hữu hiệu thì thật sự quá khó để đối phó với bầy tò vò thể tích nhỏ, số lượng nhiều, phương thức tấn công linh hoạt như vậy. Bây giờ họ thà đối mặt với một con giun đất khổng lồ còn hơn. Vào thời khắc mấu chốt này, Thành Thiên Bích lại chạy đi đâu rồi.

Liễu Phong Vũ là người đầu tiên không trụ nổi nữa, tò vò không ngừng tấn công công cụ phòng thủ bằng năng lượng khiến năng lượng của hắn tiêu hao cực nhanh. Hắn cao giọng tức giận hô: “Thành Thiên Bích, cậu chết ở chỗ nào rồi hả!”

Không bao lâu, một cơn gió lốc cuốn về, tò vò đầy trời bị cuốn vào trong lốc xoáy, cơ thể yếu ớt bị xé rách thành mảnh nhỏ trong lốc xoáy tốc độ cao.

Thành Thiên Bích đỡ được Tùng Hạ, trầm giọng nói: “Anh không sao chứ?”

Tùng Hạ mệt đến chân run lên: “Cậu đi đâu đấy?”

Thành Thiên Bích cắn răng, không đáp.

Tùng Hạ nhìn hắn một cái, lúc này mới phát hiện Thành Thiên Bích hai mắt đỏ bừng, sắc mặt khá bất thường.

“Thiên Bích? Cậu sao vậy?”

“Lát nữa hẵng nói.”

Sở Tinh Châu xông đến, bay lên lưng Đa Cát, áp lực nặng nề lập tức khiến bước chạy của con báo chậm lại, nó cảm thấy trên người có ngàn cân đè xuống, nội tạng sắp bị đè vỡ đến nơi.

Đa Cát xông lên, hung dữ nhào vào cắn, rốt cuộc cắn đứt được cổ nó.



Lúc này Tùng Hạ mới nhẹ nhõm chữa trị cho người bị thương, may mà đều là vết thương nhẹ, nhưng họ cũng rảnh rỗi không đến nửa phút, một cái bóng đen lao ra từ trong rừng, cơ thể cực kỳ khổng lồ, bước chạy của nó làm mặt đất chấn động kịch liệt.

Mọi người quan sát, nếu không đoán sai thì đây chắc hẳn là con tê tê trốn sau thân nấm mà họ vừa nhìn thấy, có điều thứ này chỉ còn cái đầu còn mang chút đặc điểm của tê tê, còn cơ thể gần như không khác gì khủng long ba sừng [251], không chỉ có hình thể vừa lớn vừa chắc nịch mà lớp mai trên người còn bóng màu đen, có vẻ còn cứng hơn thép, cái đuôi khổng lồ đảo qua, những thân nấm khổng lồ với đường kính sáu, bảy mét bị quét đi như bóng bowling, vừa nhìn đã biết là loài vật hung ác sức chiến đấu mạnh.

[251] Khủng long ba sừng: Còn gọi là Triceratops, một chi khủng long ăn cỏ thuộc họ Ceratopsidae, sống vào hậu kỷ Phấn Trắng ở Bắc Mỹ ngày nay.

Đường Nhạn Khâu rút ra một mũi tên nhỏ nhẹ, bắn thẳng vào mắt nó. Con tê tê quay đầu, mũi tên bắn vào mặt nó, phát ra tiếng tinh giòn vang rồi rơi thẳng xuống đất.

Mọi người mắt trợn tròn.

Sở Tinh Châu cười ha ha: “Mấy người đối phó nó đi.” Nói xong cưỡi Đa Cát lao đến một chiến trường khác.

Thành Thiên Bích nói: “Để tôi đối phó nó, mọi người tiến vào trong đi.”

“Không.” Đường Nhạn Khâu lại rút ra một mũi tên gây nổ, lạnh nhạt nói: “Để tôi, cậu hộ tống Tùng Hạ đi tìm ngọc Con Rối.”

Thành Thiên Bích không chút do dự: “Chúng ta đi!”



Mọi người không dám lãng phí thời gian, phóng vào trong rừng, cách đó không xa là vô số bóng đen chuyển động, chúng đang liên tiếp lao đến chỗ họ. Muốn xuyên qua mấy thứ này mà đến được trước mặt ngọc Con Rối, không biết họ sẽ phải trả cái giá thế nào.

Đường Nhạn Khâu siết chặt mũi tên, nhìn tê tê lao tới phía mình, lại nhắm bắn ngay chính mắt nó.

Con tê tê ỷ vào một lớp mai cứng mà không chút sợ hãi, cơ thể khổng lồ đứng thẳng lên, móng vuốt sắc bén vươn ra vồ mạnh vào cánh tay Đường Nhạn Khâu.

Đường Nhạn Khâu giang cánh, nhanh chóng tránh né, nhưng hắn không thể bay quá cao, ánh sáng ở đây rất mờ, hắn phải ở lại trong phạm vi thị lực có thể nhìn được, muốn thế nhất định phải xuất hiện trong phạm vi công kích của tê tê.

Tê tê vồ hụt một lần, không chịu từ bỏ, cơ thể còn chưa chạm đất thì một chân khác đã vỗ tới, Đường Nhạn Khâu giẫm lên chân nó, vươn mình bật lên, xông từ cánh tay thô ngắn lên đến tận mặt tê tê.

Tê tê nhìn thấu ý đồ của hắn, cái đầu hình nón vung ra bộ hàm rất dài nện đến. Đường Nhạn Khâu phi thân bật lên, nhảy lên đầu nó, giương cung liền bắn. Tê tê đột nhiên cắm đầu húc xuống đất, khiến Đường Nhạn Khâu không thể không nhảy lên, song tê tê không phải muốn đâm đầu xuống đất thật, cơ thể nó cuộn tròn trong nháy mắt, kiên cố vô địch giống như một quả trứng bằng sắt, căn bản không có chỗ nào có thể xuống tay. Đồng thời, quả trứng sắt ấy đang điên cuồng lăn đến hòng đè bẹp Đường Nhạn Khâu.

Đường Nhạn Khâu bay lên chỗ cao, vốn tưởng có thể thoải mái tránh thoát sự tấn công ấy, không ngờ khi con tê tê lăn đến trước mặt, thân thể đột nhiên giãn ra, cái đuôi khổng lồ quất vào Đường Nhạn Khâu bằng tốc độ cực nhanh.

Đường Nhạn Khâu gần như không kịp né tránh, hắn lấy tốc độ nhanh nhất bình sinh bay sang một bên, nhưng vẫn bị đuôi quét vào cánh, đau nhức ập tới, hắn bị hất bay đi như một con diều. Sau khi va vào một cây nấm khổng lồ, hắn dừng lại được, cố nén nỗi đau lục phủ ngũ tạng lệch vị trí, lại giang cánh bay về phía tê tê. Lúc này con tê tê đang xoay người, cái bụng mềm nhất hướng về phía trước, chính là cơ hội tấn công tốt nhất. Đường Nhạn Khâu bay trên không trung, liên tục rút ra ba mũi tên nổ, cài giữa ngón tay, không chút do dự, kéo cung bắn tên, ba mũi tên đồng thời bắn vào bụng nó.

Tên gây nổ đâm phập vào trong bụng tê tê, vào khoảnh khắc bắn trúng, mũi tên như hoa sen nở rộ, vừa mở rộng vết thương vừa gia tăng lượng máu chảy.

Con tê tê gào thét bật lên, Đường Nhạn Khâu không cho nó cơ hội giải lao, ngay khi nó nhảy lên, lại thêm ba mũi tên nổ cắm phập vào cơ thể nó.

Tê tê cơ thể thấp bé, sau khi nhảy lên được, cho dù đã dùng lớp mai rất dày bảo vệ bụng, song việc đó lại khiến sáu mũi tên lộ ra bên ngoài cắm vào bụng mình sâu hơn. Nó bị chọc giận, điên cuồng lao tới chỗ Đường Nhạn Khâu.

Đường Nhạn Khâu lúc này đã tính sẵn trong lòng, lại nhảy lên đầu tê tê, định chọc mù mắt nó.

Tê tê không dám dùng lại chiêu vừa rồi, chỉ nhắm tịt mắt lại, hai cái chân khổng lồ vồ lên đầu mình. Đường Nhạn Khâu thấy nó nhắm chặt mắt, dứt khoát rút ra mã tấu từ trong giày, cắm vào khe hở mí mắt nó. Lưỡi dao đâm mạnh vào mắt tê tê, sau đó, hắn không kịp thu hồi mã tấu, nhanh chóng nhảy lên, móng vuốt tê tê cứa xẹt qua giày hắn.

Con tê tê đau đớn kêu rên trên đất, Đường Nhạn Khâu không có thời gian để lãng phí, dứt khoát chọc mù một mắt khác của nó, sau đó nắm cung bay vào sâu trong rừng.

Hắn không chần chừ bao lâu liền đuổi theo nhóm Thành Thiên Bích. Trên thực tế căn bản là họ vẫn chưa chạy được bao xa do vẫn bị quái vật bám chân. Từ xa, hắn nghe thấy Thành Thiên Bích quát một tiếng mang theo cảm xúc cực kỳ phức tạp mà hắn chưa từng nghe thấy bao giờ: “Đội trưởng—”

Fi: Tháng vừa rồi mình bận túi bụi, đến độ trước khi làm được chương này còn phải ngồi lau bàn phím với dọn dẹp bàn máy tính vì cả tháng không dùng bụi đóng dày cui luôn. TT Trước đó mấy hôm ngồi accept mail mà thiệt muốn liệt chuột, nhiều bạn chắc đợi lâu sốt ruột mà gửi đến tận 7, 8 lần, không biết mình đây cả tháng không onl mở mail lên thấy 4 – 5 trăm mail chờ accept nó “phê” cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment