Nhưng suýt nữa thì Tùng Hạ đã quên, những con người này mới là hy vọng thật sự của loài người, họ có thể tạo ra thế hệ mới, họ không phải chịu sự “nguyền rủa” của ý thức Cambri..
Giang Doanh ném họ vào một mật thất, còn bản thân thì bỏ đi, không biết đang bận làm gì.
Bốn người vừa ăn vừa thương lượng đối sách. Tùng Hạ nhìn bốn phía chung quanh: “Trong này không có máy nghe trộm chứ?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không có, tôi kiểm tra rồi, anh nghĩ cải tạo thiết bị trong tòa thành cổ ngàn năm này dễ như vậy chắc.”
Tùng Hạ sầu não: “Vậy chúng ta nói chuyện chút đi, làm sao để thoát ra bây giờ. Một dị nhân tiến hóa não bộ còn lợi hại hơn cả hai người, nhất con linh miêu đó, chúng ta không đánh lại được, đúng là khó khăn đủ điều, nếu Thiên Bích ở đây… haiz.”
Thiện Minh không phục: “Cho anh một khẩu Barrett, anh sẽ giết chết con mèo chết tiệt ấy.”
Tùng Hạ khuyên: “Thiện ca, anh nhất định không được làm liều, con linh miêu đó có tốc độ quá nhanh, hơn nữa hình như nó còn rất hận anh đã làm bị thương chân nó nữa.”
“Tốc độ có nhanh thế nào cũng không hơn được súng đạn.” Thiện Minh nhìn khẩu tiểu liên MP5 của mình, buồn bực nói: “Còn nửa băng đạn, bà nó chứ, cái thằng quái vật to đầu ấy khinh chúng ta thật, ngay cả súng cũng không tịch thu. Lấy hết súng ra cho anh xem nào.”
Thiện Minh tập trung vũ khí hai người mang theo, đánh giá một lượt sức chiến đấu hiện tại của họ. Trước kia Tùng Hạ căn bản không coi trọng công dụng của súng chủ yếu là vì cậu có kĩ thuật rất tệ, có cầm súng cũng không có tác dụng lớn, không ngờ số vũ khí này lại là thứ tốt nhất họ có thể dựa vào lúc này.
Trang Nghiêu và Tôn tiên sinh không tiếp chuyện họ, ngồi một bên to nhỏ gì đó.
“Cậu cũng nghĩ như vậy? Quả nhiên có thể lợi dụng điều này.”
Tùng Hạ xán đến: “Hai người đang nói gì đấy?”
“Chúng tôi đang thảo luận nhược điểm của Giang Doanh.”
Thiện Minh cười nhạo: “Nhược điểm của hắn? Đầu to quá không tiện hành động.”
“Đây là một, còn có một điều mà chính hắn cũng không muốn nói, nhưng tôi và Tôn tiên sinh đã đoán ra được.”
“Cái gì?”
“Hai anh có chú ý tới điều này không? Giang Doanh nói sinh vật dị chủng nhiều lần sẽ đánh mất ý thức bản thân, nhưng vì sao hắn lại không bị?”
Tùng Hạ nói: “Chắc là vì hắn là dị nhân tiến hóa não bộ? Dị nhân tiến hóa não bộ chắc hẳn có cách kiềm chế mình, không phải hắn nói mình đã chiến thắng trong cuộc chiến tranh đoạt ý thức bản thân ư.”
“Anh nghĩ một chút đi, người chiến thắng trong cuộc chiến tranh đoạt ý thức bản thân đều trông như thế nào? Ví dụ như Liễu Phong Vũ, ví dụ như Thông Ma? Họ không chỉ có thể tự do biến thành hình thái khác nhau, hơn nữa còn có thể hoàn toàn điều khiển bản thân ở bất cứ hình thái nào. Nếu thật sự Giang Doanh đã thắng trong cuộc chiến tranh đoạt ý thức thì sao lại biến thành cái dạng đó?”
Tùng Hạ sửng sốt: “Ý cậu là, hắn không thành công? Vậy hắn làm thế nào để giữ được ý thức?”
Tôn tiên sinh nói: “Chúng tôi nghi ngờ rằng từ đầu đến cuối, Giang Doanh đều không thật sự chiếm được cơ thể đấy, thậm chí sự dị chủng của họ còn không đủ thành công, có lẽ là vì họ là trường hợp dị chủng cùng giống loài cực kỳ hiếm có, hoặc có lẽ là vì họ là dị nhân tiến hóa não bộ… Tóm lại, Giang Doanh không thật sự chiến thắng, có thể hắn đã ép buộc ý thức của hai người kia vào trong bốn cánh tay.”
“Cái gì?” Tùng Hạ ghê sợ: “Ý chú là, các cánh tay chính là ý thức của hai dị nhân tiến hóa não bộ còn lại?”
Trang Nghiêu nói: “Chỉ khi nghĩ như vậy thì mới có thể giải thích rõ được, không có chuyện ông ta tự muốn biến thành cái dạng như thế đâu. Tôi nghĩ rằng, khi ông ta vừa mới bắt đầu dị chủng, ý thức vốn có của hai dị nhân tiến hóa não bộ còn lại quá mạnh, ba người tranh đoạt rất lâu trong một cơ thể nhưng đều không có kết quả, sau này Giang Doanh chiếm thế thượng phong hơn đã di chuyển cánh tay họ tới thân thể này, sau đó dùng cách nào đó dẫn ý thức của họ vào trong cánh tay, tạo cho họ những biểu hiện giả thuộc sở hữu của mình, đổi lấy sự hòa bình tạm thời. Nếu nhìn kỹ, anh sẽ phát hiện bốn cánh tay ấy thật ra không thể sử dụng, cũng không bị ông ta điều khiển, có lẽ chính ông ta cũng không muốn dùng do rất có khả năng nếu dùng chúng sẽ làm thức tỉnh ý thức của hai người còn lại. Các anh đã hiểu chưa, đây có thể là cửa đột phá duy nhất của chúng ta.”
Tùng Hạ vui vẻ: “Chỉ cần khiến ý thức của hai người kia thức tỉnh là Giang Doanh nhất định không thể đối phó với chúng ta được nữa, chẳng phải chúng ta có thể chạy rồi hay sao.”
Trang Nghiêu nói: “Nếu thuận lợi thì vậy. Nếu thất bại, ông ta sẽ kêu linh miêu cắn chết ba người chúng tôi, sau đó để lại anh làm người phiên dịch đá ngũ sắc.”
Tùng Hạ thốt lên: “Không đâu, nếu linh miêu cắn chết mọi người, tôi thà chết cũng không chịu.”
“Đồ ngốc, tôi nói bừa thế thôi, đại tá Đường cũng không vô dụng, nhất định anh ta cũng đang nghĩ cách cứu chúng ta, nhưng đầu tiên chúng ta phải nghĩ cách phá hỏng hệ thống cơ quan ở đây, báo cho anh ta biết vị trí của mình đã.”
“Bây giờ chúng ta làm sao hành động được?”
“Thì tôi và Tôn tiên sinh đang nghĩ đây, nói chuyện khác trước đi.” Trang Nghiêu nói: “Lúc anh lấy được ngọc cổ, nó đã trông như thế ư?”
“Phải, hoàn toàn không giống đá ngũ sắc, cho nên thật ta đến giờ tôi vẫn có chút nghi ngờ…”
“Không có gì phải nghi ngờ hết, nếu đá ngũ sắc thật sự tồn tại thì chắc chắn chính là miếng ngọc này, chỉ là còn có một điều rất đáng nghi mà tôi nghĩ không thông.” Trang Nghiêu nói: “Anh từng nói với tôi, văn tự bên trong là chữ Phạn, và cả chiếc hộp chúng ta phát hiện được trong địa cung ở tháp Đại Nhạn nữa, nếu quả thật nó có quan hệ gì với ngọc cổ, lại cũng được phát hiện từ trong ngọn tháp của nhà Phật thì nghĩa là thế nào [259]?”
[259] Giải thích: Chữ Phạn là ngôn ngữ được ra đời, sử dụng cũng như gắn bó mật thiết với Phật giáo, tháp Đại Nhạn nơi tìm ra chiếc hộp nghi là vật chứa ngọc cổ cũng là ngọn tháp thờ kinh Phật. Thế nhưng theo suy đoán của họ, nguồn gốc ngọc cổ lại do Trương Đạo Lăng tạo ra, Trương Đạo Lăng là ông tổ của Đạo giáo. Nói chung đây là mâu thuẫn cũng là nghi vấn được đề cập đến ở phần này.
Tùng Hạ nói: “Tôi cũng rất không hiểu chuyện này, có điều bề ngoài của ngọc cổ cũng đã thay đổi rất lớn, hay là trong vòng hai ngàn năm qua đã xảy ra chuyện gì đó?”
“Hẳn là như vậy…” Trang Nghiêu nhìn như có chút đau đầu, nó xoa xoa lỗ tai: “Quả nhiên biết càng nhiều, không biết cũng càng nhiều. Bây giờ tôi lại sinh ra rất nhiều vấn đề đáng ngờ đối với sự tồn tại của miếng ngọc Con Rối kia.”
Tùng Hạ cau mày: “Tôi cũng vậy, tôi càng ngày càng không thể hiểu nổi sự tồn tại của ngọc Con Rối. Nếu nó là công cụ của ý thức Cambri thì vì sao lại thúc đẩy chúng ta tiến hóa, để chúng ta mạnh lên, chống lại ý thức Cambri cơ chứ?”
“Muốn hiểu rõ vấn đề này, trước hết chúng ta phải hiểu năng lượng Cambri là cái gì đã. Căn cứ theo nghiên cứu của chúng ta, năng lượng Cambri là một loại năng lượng có thể tác dụng đến tế bào, thúc đẩy tiến hóa, dị hoá, chữa trị sinh vật. Loại năng lượng này đồng thời tương tác với năng lượng Ngũ Hành, có thể thao túng tự nhiên, thậm chí còn giống như rất nhiều năng lượng khác, có thể chuyển hoán thành điện năng, nhiệt năng phục vụ công tác công nghiệp. Có thể nói đây là một loại năng lượng toàn năng, chắc hẳn nó là năng lượng ngọn nguồn của hành tinh này. Nếu không có nó sẽ không có địa cầu như ngày nay, cho nên năng lượng Cambri không gì không làm được, có thể tùy ý thay đổi sinh vật, cỏ cây, núi sông của hành tinh. Loại năng lượng này hiển nhiên không phải do bất cứ ai tạo ra, cho nên năng lượng Cambri nhất định là công cụ của ý thức Cambri, lợi dụng ý thức Cambri phát động thiên tai, dị hoá vi khuẩn, phát động ôn dịch, khiến tế bào của động thực vật tiến hóa. Có thể nói ý thức Cambri dù không biết rõ cách thức đối phó với loài người, nhưng chỉ cần nó nắm giữ năng lượng Cambri thì không gì không làm được. Nhưng hôm nay, sau khi biết nhiều bí mật như vậy, tôi mới nhận ra có thể chúng ta lại đã bước vào lập luận sai lầm ‘vào trước là chủ’.”
Thiện Minh nhướng mày: “Sai ở đâu?”
Tôn tiên sinh nói: “Chuyện năng lượng Cambri thuộc về ý thức Cambri là không sai, nhưng ngọc Con Rối thì chưa chắc đã do ý thức Cambri tạo ra.”
Tùng Hạ sửng sốt: “Nhưng ngọc Con Rối dùng để chứa đựng năng lượng Cambri.”
Trang Nghiêu nói: “Không sai, chính vì chuyện này nên chúng ta cứ mãi cho rằng ngọc Con Rối là vật dẫn trời sinh của năng lượng Cambri, là công cụ của ý thức Cambri, nhưng nếu không phải thì sao? Năng lượng Cambri hiển nhiên có thể được con người lợi dụng, chúng ta đã dùng năng lượng Cambri làm nhiên liệu cho vũ khí, để sưởi ấm vào mùa đông… đây đều là các cách lợi dụng năng lượng Cambri sơ cấp nhất, mà cách cao cấp hơn thì từ hai ngàn năm trước Trương thiên sư đã làm được. Ngọc cổ dạy anh rất nhiều cách hay để lợi dụng năng lượng Cambri, điều này chứng minh rằng vào thời điểm đó, hiểu biết của Trương thiên sư về năng lượng Cambri đã cao sâu vượt xa chúng ta đến bao nhiêu lần. Thậm chí về việc lợi dụng năng lượng Cambri, bây giờ anh mới chỉ học được chút sơ qua. Dưới bối cảnh khoa học kỹ thuật hiện tại lui về mấy trăm năm, chúng ta vẫn đã học xong cách sử dụng và tích giữ năng lượng Cambri, ngay cả anh cũng tạo ra được ngọc phù tích lũy năng lượng để cất giữ năng lượng Cambri. Vậy còn Trương thiên sư – người đã lợi dụng năng lượng Cambri đạt tới trình độ quỷ thần khó lường ấy – vì sao lại không thể tạo ra một ngọc phù có dung lượng khổng lồ để tích trữ năng lượng Cambri cơ chứ.”
Tùng Hạ trầm giọng: “Ý cậu là… có thể ngọc Con Rối cũng do Trương thiên sư tạo ra?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Tôi không thể xác định. Ngọc Con Rối cất giữ một lượng năng lượng Cambri quá khổng lồ, quả thật không giống thứ con người có thể tạo ra, cho dù không phải Trương thiên sư làm thì cũng có khả năng do thần nhân viễn cổ làm ra. Tóm lại, tôi càng ngày càng nghi rằng, ngọc Con Rối không phải do ý thức Cambri tạo ra mà nó xuất thân từ bàn tay con người.”
“Vì sao con người lại tạo ra nó?” Tùng Hạ không thể chấp nhận ý tưởng này. Cho tới nay, họ vẫn coi ngọc Con Rối như “kẻ thù” của con người, cho dù nó có rất nhiều công dụng, nhưng vẫn là hung thủ lớn nhất tạo ra tận thế. Họ ôm quyết tâm phong ấn nó cho đến bây giờ, lại không ngờ cuộc nói chuyện hôm nay với Giang Doanh đã đảo điên phán đoán trước nay của họ. Bây giờ có rất nhiều chuyện mà họ cần phải cân nhắc lại, thậm chí phải liên tục phủ định sai lầm của mình. Quá trình này thật là có chút đau đớn và tức giận.
Tôn tiên sinh cười khổ: “Suy nghĩ của thần nhân viễn cổ thật quá khó nắm bắt. Nếu tiếp tục suy nghĩ dựa theo ý tưởng này, rất nhiều vấn đề có thể thông suốt. Đương nhiên, có lẽ suy đoán bây giờ của chúng ta đã sai, chúng ta lạc lối trong sai lầm và sửa sữa sai lầm. Chứng minh một chuyện luôn là như vậy, hãy kiên nhẫn một chút đi hỡi những chàng trai đến cuối cùng, chân tướng nhất định sẽ lộ ra trước mắt chúng ta.”
Thiện Minh lắc lắc đầu: “Loại chuyện hao tốn trí óc này để cho mấy người nghĩ đi, nghe mấy người lòng vòng, lỗ tai tôi cũng mọc kén rồi đây này. Giờ thì thương lượng chuyện gì thực tế chút được không, đối phó tên quái vật to đầu và con linh miêu kia như thế nào.”
Tôn tiên sinh cười: “Cậu có đề nghị hay ho nào chăng?”
Thiện Minh rút điếu thuốc, dùng quần áo bẩn thỉu chà lau nòng súng: “Tôi chỉ có hai khẩu súng, một cây đao với một cái mạng, nếu mấy người có thể đối phó với quái vật to đầu, tôi cam đoan quây được con linh miêu kia, đến lúc đó mấy người chỉ cần chạy là được, tôi sống được thì sống, có chết cũng chẳng liên quan gì đến mấy người.”
“Thiện ca, mọi người đang nghĩ cách, không để anh đi chịu chết đâu.”
Thiện Minh nhếch miệng cười: “Thằng nhóc đó thì không nghĩ như vậy đâu.”
Trang Nghiêu nói: “Nếu hy sinh mình anh có thể để ba người chúng tôi chạy thoát thì đúng là hời, dù sao thì so với chúng tôi, anh là người không có giá trị tồn tại nhất.”
Tùng Hạ quát: “Trang Nghiêu, cậu không được nói như vậy!”
Thiện Minh không giận, chỉ cười nhếch môi: “Nó nói cũng không sai, nếu không cược một phen, cả bốn người chúng ta đều chết. Ba người là nhân vật trung tâm trong nhóm, còn tôi chỉ là một người thường, bất luận là từ tình cảm hay từ góc độ lợi ích, người đầu tiên mấy người bỏ lại nhất định là tôi, cả con quái vật to đầu kia nữa, nếu muốn giết, nhất định hắn cũng giết kẻ không có giá trị lợi dụng nhất này trước. Cho nên, tôi cần mấy người đối phó với hắn, còn mấy người cần tôi đối phó với con linh miêu trong lúc đối phó với hắn. Vậy thì hợp tác, mấy người nên cảm thấy may mắn rằng đây là thời đại tận thế, không thì mấy người chưa chắc đã trả nổi tiền thuê cho tôi.”
Tùng Hạ nghe mà trợn mắt há mồm. Xưa nay cậu vốn không tiếp xúc nhiều với Thiện Minh, ấn tượng lớn nhất của cậu về người này chính là hắn là cha nuôi của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Lửa – Thẩm Trường Trạch. Sở dĩ một người không biến dị như Thiện Minh có thể chiếm được địa vị rất cao trong thế giới đầy những dị nhân, nguyên nhân chủ yếu thật ra là do Thẩm Trường Trạch ngoan ngoãn phục tùng hắn. Tuy mọi người đều nói Thiện Minh có sức chiến đấu rất mạnh, Tùng Hạ cũng từng tận mắt chứng kiến vẻ hùng dũng ngoan cường và lực sát thương của người đàn ông này trên chiến trường, nhưng so với thực lực của Thẩm Trường Trạch thì chênh lệch quá lớn là do mọi người nể mặt Thẩm Trường Trạch nên mới coi trọng Thiện Minh. Cho đến tận chuyện ngoài ý muốn lần này mới khiến cậu bắt đầu thật sự nhìn nhận Thiện Minh. Trước tận thế, đây là một tay lính đánh thuê vang danh trên tầm quốc tế, một chiến sĩ sắt đá, lạnh lùng, có thể cười trên sự sống chết của mình, có thể không buồn quan tâm đến hoàn cảnh khắc nghiệt của mình, quả là một người đàn ông hết sức dũng mãnh.
Tùng Hạ nhìn Thiện Minh, nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn người không biến dị. Họ vốn đều là con người, song lại vì một đại họa mà lấy tiêu chuẩn biến dị hay không biến dị, chia ra cao thấp quý tiện. Người thường có số lượng lớn nhất trong tổng số nhân khẩu, sống ở tầng thấp nhất, có cuộc sống khốn khổ nhất, chẳng những không giúp ích gì được để ngăn cản đại họa này mà thậm chí còn làm vướng chân dị nhân. Nhưng suýt nữa thì Tùng Hạ đã quên, những con người này mới là hy vọng thật sự của loài người, họ có thể tạo ra thế hệ mới, họ không phải chịu sự “nguyền rủa” của ý thức Cambri. Nếu quả thật có ngày dị nhân tất phải chết để đổi lấy sự yên bình cho thế giới, như vậy những lớp người thường này mới là tương lai của loài người. Nay nhìn thấy một người thường song bất luận nội tâm hay cơ thể đều mạnh mẽ như Thiện Minh, trong lòng Tùng Hạ đột nhiên dâng tràn hy vọng đối với tương lai. Dù rằng cuối cùng, tất cả họ đều sẽ chết, công cuộc tái thiết quê hương đặt vào tay người thường thì cũng không có gì để phải lo lắng loài người vốn là giống loài ương ngạnh, không thể bị lật đổ bởi bất cứ khổ đau nào.
Thiện Minh cau mày nhìn Tùng Hạ: “Sao ánh mắt chú mày nhìn anh cứ rờn rợn vậy, đang nghĩ cái gì thế.”
Tùng Hạ xấu hổ quay mặt sang chỗ khác: “Không có gì, chỉ là em thấy Thiện ca anh đẹp trai lắm.”
“Vớ vẩn.”
“Nhưng chúng ta vẫn phải gắng mà thoát ra, chỉ cần cản được Giang Doanh, chắc hẳn hai người cũng có thể khống chế con linh miêu đó?” Tùng Hạ nhìn về phía Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu nói: “Sợ là đến lúc đó chúng ta không có sức đâu tách ra đối phó với linh miêu được. Hơn nữa, cho dù chúng tôi có thể đánh thức ý thức của hai người trong cơ thể Giang Doanh thì tình hình cũng chưa chắc sẽ phát triển theo hướng có lợi cho chúng ta chỉ có thể cược một phen, nếu thất bại thì hoàn toàn thất bại.”
“Đúng rồi, chúng ta có thể để Thiện ca thẳng tay giết Giang Doanh không?”
Thiện Minh và Trang Nghiêu đồng thời lắc đầu, Trang Nghiêu nói: “Nếu ngay cả súng Giang Doanh cũng không tịch thu thì chứng minh hắn căn bản không sợ súng, ít nhất với tôi mà nói, nếu có ai muốn tấn công mình, trước khi kẻ đó động thủ, tôi đã có thể cảm giác được thông qua nét mặt, động tác và sát khí. Sát khí là một loại bước sóng, nó thật sự tồn tại, cho nên Thiện Minh muốn nổ súng, căn bản không có cơ hội, anh ta sẽ bị hắn khống chế ngay lập tức.”
Tùng Hạ thở dài.
Tôn tiên sinh nói: “Tiểu Tùng, Giang Doanh giấu ngọc Con Rối ở đâu?”
“Treo trên cổ hắn.”
“Lát nữa nếu chúng tôi có thể khống chế hắn, Thiện Minh đi đối phó linh miêu, cháu đi cướp lại ngọc Con Rối.”
“Sau đó chúng ta làm thế nào để thoát ra ngoài?”
“Muốn chế tạo cơ quan trong tòa thành ngầm niên đại cổ xưa này đòi hỏi kỹ thuật có độ khó rất lớn, cho nên cơ quan nhất định không quá phức tạp. Vừa rồi tôi và Tôn tiên sinh đều trộm ngắm cần điều khiển cơ quan, chỉ cần cho chúng tôi thời gian vài phút, nhất định có thể mở được một lối thoát.”
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, nhét một miếng thịt chuột lớn không có vị muối vào miệng: “Được, liều mạng.”
Bốn người âm thầm chờ đợi trong mật thất, Thiện Minh vô tâm vô phế ngả đầu ngủ say, Tùng Hạ thì lợi dụng lúc này tu sửa công cụ phòng thủ bằng năng lượng của bốn người, đây là vật giữ mạng cuối cùng của họ.
Trang Nghiêu và Tôn tiên khẽ khàng trao đổi bằng một đống thuật ngữ khiến người nghe không hiểu gì cả, hiển nhiên là đang thảo luận làm thế nào để đánh thức hai ý thức còn lại trong cơ thể Giang Doanh. Dựa theo những gì họ nói, sau khi dị chủng, ý thức bản thân của sinh vật chưa bao giờ hoàn toàn biến mất, chỉ có điều nếu ý thức đó quá yếu thì sẽ bị áp chế vĩnh viễn, nhưng chỉ cần thông qua kích thích thôi miên sâu sắc nào đó là có thể tìm được, nếu khả năng khống chế não bộ đủ mạnh là có thể thức tỉnh được. So về cường độ sóng điện não, cộng cả Trang Nghiêu và Tôn tiên sinh vào chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Giang Doanh. Trình độ tiến hóa não bộ của Giang Doanh có thể đã ở trên đỉnh cấp bốn, thậm chí rất có khả năng đã đột phá cấp năm. Thôi miên cao cấp vốn là một loại khả năng dễ kiểm tra cường độ sóng điện não nhất, dưới tình huống bình thường, họ chỉ có thể bị Giang Doanh phản thôi miên, nhưng nhược điểm lớn nhất của Giang Doanh là ý thức của hai dị nhân tiến hóa não bộ bị hắn dị chủng căn bản không tồn tại nơi sâu nhất trong tiềm thức mà lại bị cưỡng ép di chuyển vào bốn cánh tay Trang Nghiêu đoán rằng Giang Doanh đã tạo ra “bộ não giả” nào đó vào bốn cánh tay, lừa gạt hai ý thức kia. Họ chỉ cần thức tỉnh hai ý thức ở cánh tay là đủ rồi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong mật thất nặng nề tăm tối này, không biết họ đã bị giam bao lâu. Đột nhiên, cửa mật thất chuyển động, họ lại một lần nữa nhìn thấy ánh đèn và phòng thí nghiệm.
Giang Doanh vẫn ngồi trên cái ghế lúc nãy, dùng dụng cụ kéo cái đầu cực lớn của mình: “Tôi đã cho mấy người nửa ngày suy nghĩ, thế nào? Nghĩ thông chưa?”
Tùng Hạ lấy ra ngọc cổ, hấp dẫn lực chú ý của hắn: “Chúng tôi muốn thảo luận chi tiết hợp tác cụ thể.”
“Được, nói đi.” Giang Doanh dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm ngọc cổ.
Thiện Minh liếc nhìn con linh miêu lớn đang gật gù cách đó không xa rồi quay đi luôn, không để lại dấu vết gì.
“Để bày tỏ thành ý, ông phải giao ngọc Con Rối cho chúng tôi.”
“Ngọc Con Rối? Mấy người muốn ngọc Con Rối không phải là vì muốn ngăn cản tận thế hay sao, hôm qua chúng ta nói về chuyện này lâu như vậy rồi mà mấy người vẫn chưa tỉnh ư, đại họa này không thể ngăn cản, đã vậy còn muốn nhiều ngọc Con Rối đến thế làm gì.”
“Ít nhất chúng tôi cũng phải rời khỏi Thanh Hải, kết giới Thanh Hải cần dùng ngọc Con Rối để loại bỏ.”
“Kết giới Thanh Hải là một loại bước sóng do ngọc Con Rối sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt như mật độ năng lượng Cambri cực cao, sự tương tác bước sóng của năm miếng ngọc đã trùng hợp hợp thành một trường năng lượng khổng lồ. Loại trường năng lượng này có thể ảnh hưởng tới cảm giác và phán đoán về phương hướng của con người, chỉ cần dùng kim loại mềm tạm thời ẩn đi năng lượng của các miếng ngọc là được. Bây giờ mấy người đã có được bốn miếng ngọc Con Rối, thật ra kết giới Thanh Hải đã mất hiệu lực từ lâu rồi, không tin đợi khi ra ngoài, mấy người có thể đi tìm người thử xem.”
“Ông cố chấp với miếng ngọc đến thế ư?”
“Đây là thứ tốt, điện năng cung cấp dưới lòng đất chỗ tôi đều phải dựa vào ngọc Con Rối, mấy người nhất quyết muốn miếng ngọc này làm gì, chẳng lẽ vẫn chưa chết tâm?”
“Nếu chúng tôi nhất định muốn nó thì sao?” Tùng Hạ tiến lên một bước.
Giang Doanh nheo mắt lại: “Được, lấy gene viễn cổ của mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến trao đổi đi.”
“Chết đi!” Tùng Hạ hô to một tiếng, đồng thời vung lên ngọc cổ trong tay đập vào đầu Giang Doanh.
Từ trước khi Tùng Hạ ra tay, Giang Doanh đã nhìn ra ý đồ gây rối của cậu. Hắn cười lạnh, ngọc cổ còn chưa kịp giơ ra thì Tùng Hạ đã cảm thấy một cơn đau từ đầu lan đến toàn thân. Cơn đau này quả là giống như có cái gì đó đang xé toạc linh hồn, như thể ngay giây tiếp theo thôi đầu cậu sẽ nổ tung vậy. Cậu không thể kiềm chế mà ôm đầu kêu thảm. Tuy đây là khổ nhục kế do chính mình đề nghị, song Tùng Hạ không ngờ nó lại đau đớn đến vậy. Cậu thấy Thiện Minh bị tấn công không kêu một tiếng, còn tưởng mình có thể nhịn được, lại không ngờ đây là cơn đau tê dại nhất, cổ quái nhất trong mọi loại thương tích cậu từng gặp phải.
Đồng thời, Trang Nghiêu và Tôn tiên sinh đồng loạt phát động sóng điện não, tiến vào cơ thể Giang Doanh, mà Thiện Minh thì đã nhanh chóng giơ súng giật mạnh một đường đạn vào con linh miêu vừa mở to mắt.
Tình thế hoàn toàn mất kiểm soát.
Linh miêu tránh được, song đường đạn vẫn cứa đứt tai nó, giận dữ công tâm, cơ thể linh miêu hóa thành một cái bóng màu vàng kim, lao về phía Thiện Minh!
Trang Nghiêu và Tôn tiên sinh đầu đầy mồ hôi, căn bản không thể đấu lại Giang Doanh, Giang Doanh có vẻ cũng cũng không chịu nổi, nhưng vẫn rất kiên trì. Tùng Hạ đau đến lăn lộn trên đất, ngay khi cậu nghĩ rằng mình không đau chết cũng biến thành si đần thì miếng ngọc cổ rơi xuống đất đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt. Tiếp theo, ánh sáng ngời lên, như sóng xung kích ập vào Giang Doanh, nổ “bùm” một tiếng, hất bay Giang Doanh từ chỗ ngồi ra ngoài, khiến gã va mạnh vào tường!
Biến đổi lớn đột ngột xảy ra đã hoàn toàn xoay chuyển tình thế, Giang Doanh ngã xuống đất, đầu không ngừng đổ máu, thoạt nhìn có vẻ đã nửa tỉnh nửa mê, hồi lâu không dậy được, Trang Nghiêu và Tôn tiên sinh lấy được cơ hội, xâm nhập vào trí óc của Giang Doanh, theo hệ thần kinh của hắn đi tìm hai ý thức kia.
Tùng Hạ giãy dụa bò dậy khỏi đất, nhặt ngọc cổ chạy tới phía Giang Doanh, một tay nắm ngọc cổ trên cổ mình, một tay lấy ra một miếng ngọc phù đóng băng, ném xuống người Giang Doanh, cũng đạp hắn vài cái thật mạnh.
Giang Doanh căn bản không thể đứng dậy được, cũng không nhàn rỗi đi lo chuyện Tùng Hạ, hắn còn đang ra sức chống lại sự xâm nhập của Trang Nghiêu và Tôn tiên sinh. Hắn biết trong cuộc chiến này, một khi hắn thua thì là thua sạch.
“A—” Sau lưng họ đột nhiên vang đến một tiếng kêu trầm.
Tùng Hạ nhìn lại, cậu thấy da đầu mình run lên, Thiện Minh đã bị linh miêu đè xuống đất. Con linh miêu khổng lồ đang cắn vai hắn, ra sức giằng xé. Do tác dụng của công cụ phòng thủ bằng năng lượng nên lúc đầu hắn còn có thể tạm chịu đựng, song Tùng Hạ còn chưa chạy đến gần Thiện Minh được thì con linh miêu đã dùng răng xé vỡ xương vai Thiện Minh, cánh tay thuôn dài của hắn cứ như vậy bị xé toạc khỏi cơ thể. Đồng thời, tay kia của Thiện Minh còn đang nắm chặt dao găm, đâm phập vào mặt linh miêu. Một đao! Lại thêm một đao! Máu tươi phun ra tung toé, thậm chí Tùng Hạ không thể phân rõ rốt cuộc là máu của ai!
Tùng Hạ lấy hết hai miếng ngọc phù gây cháy và một miếng ngọc phù gây nổ trong người mình ném cả vào phía đó, song sợ làm ngộ thương Thiện Minh, cậu chỉ có thể ném vào người linh miêu, thế nhưng linh miêu có hình thể khổng lồ, thậm chí còn không thèm để ý đến những vết thương ấy, tiếp tục hung ác cắn cổ Thiện Minh.
Thiện Minh nâng lên bàn tay còn lại chặn lấy cổ mình, cơn đau khiến hắn gầm lên điên cuồng. Hắn dùng chân liều mạng đạp vào bụng linh miêu, chỗ đó bị Tùng Hạ dùng ngọc phù gây cháy đốt thành một cái lỗ, máu me lòng dạ chảy ra từng đống.
Tùng Hạ nước mắt tuôn rơi, cậu đã quen nhìn cảnh thê thảm, nay bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động đến tột đỉnh. Cậu run rẩy nhặt lên một khẩu súng từ góc nào đó, lại phát hiện trong súng căn bản không có đạn. Cậu điên cuồng đưa năng lượng vào cơ thể Thiện Minh, nhưng tốc độ chữa trị của cậu căn bản không bằng tốc độ tấn công của linh miêu.
Lúc này, giọng nói của Tôn tiên sinh truyền đến từ phía sau lưng: “Tiểu Tùng, đưa Trang Nghiêu chạy đi! Mau!”
Tùng Hạ không lau nước mắt, quay đầu nhìn lại, Trang Nghiêu đã ngất xỉu, máu tươi trào ra nhiễm đỏ vạt áo.
Tôn tiên sinh quát: “Đầu óc nó bị tổn thương nghiêm trọng, mau đưa nó ra ngoài, tôi đánh cắp ký ức Giang Doanh, mở đường ra, cậu mau dẫn Trang Nghiêu đi!”
“Vậy chú, còn mọi người!”
“Thiện Minh không chịu được nữa, tôi ở lại chặn Giang Doanh, đi mau!” Tôn tiên sinh vừa hộc máu, vừa chạy đến bục điều khiển, điên cuồng kéo cần gạt.
Tùng Hạ lảo đảo ôm lấy cơ thể gầy gầy của Trang Nghiêu, quay đầu nhìn về phía Thiện Minh. Cổ Thiện Minh đã bị linh miêu cắn trúng, từ động mạch chủ, ồ ạt máu chảy ra ngoài, máu tươi đỏ sẫm phun ra đầy đất. Hắn không thể nói được nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt bảo Tùng Hạ chạy mau, đôi mắt ngời sáng đang dần dần mất đi thần sắc.
Tùng Hạ nước mắt dâng trào, hét lớn một tiếng, chạy ra khỏi cửa đá đã mở.