Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 230

Trần thiếu mỉa mai: “Bảo mày đi chết mày cũng đồng ý?”

Trần thiếu chậm rãi tỉnh dậy từ giấc ngủ say, hắn mở mí mắt sưng vù, cảm giác vành mắt khô ráo, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ cũng hơi chói mắt. Hắn hơi động đậy, chỉ cảm thấy hông đau chân đau, cơ thịt từ sau lưng nối xuống đến đùi giống như bị máy móc nghiền qua vậy.

“Dậy rồi à.” Bên tai truyền đến giọng nam trung trầm thấp gợi cảm, hơi khàn khàn, lướt qua màng nhĩ khiến người nghe thấy da đầu râm ran. Sau đó, một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt hông Trần thiếu, đôi môi mềm mại hôn lên tấm lưng nóng hổi của hắn.

Trần thiếu đẩy người phía sau ra rồi ngồi dậy, trần truồng bước xuống giường, hai chân thấy hơi mất sức, nhưng hắn cố nén không muốn bộc lộ ra bất cứ sự khó chịu nào. Hắn đi đến bàn trà, rót một cốc nước, dòng nước mát lạnh chảy qua cuống họng như bùng cháy làm hắn thấy hơi đau một chút. Nghĩ đến những chuyện này đều là di chứng từ một đêm điên cuồng tối qua, Trần thiếu ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn người kia.

Ngô Du dùng tay chống đầu, híp mắt quan sát hắn, từ gót chân thanh thoát, cẳng chân thon dài đến hai đủi rắn chắc khỏe mạnh, lại nhìn lên trên chính là bờ mông căng chặt tròn trịa, giữa bắp đùi như thể vẫn còn dính chút chất lỏng đóng cặn đáng ngờ. Trên cơ thể thuôn mảnh xinh đẹp ấy tràn ngập hương vị ***.

Trần thiếu uống nước xong, thản nhiên định mặc quần áo.

“Lại đây.” Ngô Du vươn tay.

Trần thiếu nhìn hắn: “Còn muốn làm gì.”

“Sáng sớm thế này thì làm được gì, ngủ thêm một lát.”

“Không ngủ được.”

“Thế thì nằm với tôi, nào lại đây.” Ngô Du vẫy vẫy tay, cứ như đang gọi thú cưng của mình.

Trần thiếu trong lòng nổi giận: “Thích nằm thì tự đi mà nằm.”

Ngô Du nói đều đều: “Anh tự mình lại đây, hay là tôi ‘mời’ anh lại đây?” Hắn nhẹ nhàng lấy ngón tay chạm vào chăn, vốn là ngón tay con người mảnh khảnh, trong nháy mắt đã biến thành đá lạnh trong suốt, còn tỏa ra hơi sương lờ mờ.

Bàn tay cầm quần của Trần thiếu khựng lại, ném phắt cái quần xuống đất, bước lại về giường, vật giữa hai chân theo động tác của hắn mà lúc lên lúc xuống, làm ánh mắt ngắm nghía của Ngô Du tối đi vài phần. Trần thiếu đứng trước giường, tức giận nói: “Biến vào bên trong.”

Ngô Du nhìn hắn, cười ha ha, đột nhiên giơ tay chạm lấy thứ bên dưới: “Trưng ra trước mắt tôi thế này, anh cố tình đấy à?”

Trần thiếu đập vào tay hắn.

Ngô Du lui vào trong một chút, thuận thế đưa tay kéo Trần thiếu lên giường, ôm ấp xà nẹo: “Vất vả lắm mới sống mà thoát được khỏi Thanh Hải, tôi sắp mệt chết rồi, anh không muốn nghỉ ngơi sao? Vội vã dậy thế làm gì.”

Trần thiếu cười lạnh: “Mày mệt?” Trần thiếu chửi ầm lên trong lòng, mệt cái con mẹ nó chứ mày còn lăn qua lăn lại ông đây cả đêm, sao không mệt đến liệt dương luôn đi.

“Đương nhiên là mệt, lúc tôi thoát khỏi sơn động, năng lượng cạn kiệt, cả người không thể nhúc nhích.” Ngô Du dùng miệng cọ vào chóp mũi, cánh môi Trần thiếu, dịu dàng: “Lần sau mấy nơi nguy hiểm đó, tôi không dắt anh theo nữa, anh mà bị thương tôi sẽ đau lòng lắm.”

“Thôi buồn nôn đi.” Trần thiếu định quay lưng lại, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng mỗi sáng sớm lạnh lẽo muốn chết này, hắn cũng giống người thường, chỉ muốn ủ chăn ngủ thêm một lúc.


Ngô Du vòng tay qua hông hắn: “Không được quay đi.”

“Không phải mày bảo muốn ngủ thêm à, mày có tính cho người ta ngủ không.”

Ngô Du cười nhẹ: “Chưa nói không để anh ngủ, chỉ là không được đưa lưng về phía tôi.”

Trần thiếu dứt khoát nhắm hai mắt lại, tính nhắm mắt làm ngơ.

Ánh mắt sâu thẳm của Ngô Du nhìn thẳng vào gương mặt khôi ngô tuấn tú của Trần thiếu, nghĩ rằng đôi mắt người này vĩnh viễn quật cường ngạo mạn như vậy, trong lòng không thể kiềm chế khát vọng muốn chà đạp người ta. Bàn tay Ngô Du mờ ám vuốt ve vòng hông Trần thiếu, thầm thì: “Bảo bối, hôm qua anh có thoải mái không? Anh kêu rên đến khàn cả giọng mà, nhưng tôi lại thích nghe anh rên như thế, rên rỉ đến độ tôi thấy ngứa ngáy xương cốt.”

Trần thiếu đột ngột mở mắt, phẫn nộ trừng hắn.

“Rõ ràng là anh rất thoải mái mà, không phải anh cũng bắn ư, vì sao lại không muốn thừa nhận chứ.” Ngô Du dịu dàng xoa bóp vòng hông đau nhức của Trần thiếu, bất luận biểu cảm hay động tác thì đều giống như một tình nhân hoàn mỹ, chỉ có trong mắt là lóe ra ánh sáng trêu chọc.

“Mẹ nó sáng sớm mày có để yên không?”

Ngô Du khẽ cười: “Trước kia tôi thật không nhận ra anh lại dễ xấu hổ như vậy.”

Trần thiếu hừ lạnh: “Trước kia tao cũng không nhận ra mày là loại đi cửa sau.”

Ngô Du cắn môi hắn: “Ai bảo cơ thể anh khiến người ta điên cuồng thế, nếu không có tôi giúp anh khai quật bản chất của mình, anh cũng không biết mình bị đàn ông đè cũng có khoái cảm phải không?.”

Trần thiếu tức giận đến muốn tát cho Ngô Du một cái. Sống chung với Ngô Du đã lâu, hắn cũng nhận ra bất kể có chuyện hay không, Ngô Du đều thích cố tình chọc giận hắn, giống như hết sức sung sướng nhìn hắn nổi khùng vậy, đúng là biến thái. Nhưng tội chỗ bản thân hắn từ nhỏ đến lớn đều không thể chịu nổi công kích, rõ ràng không muốn khiến Ngô Du thỏa mãn, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn bị Ngô Du chọc đến phát điên,

Ngô Du nhìn hắn trừng mắt nhìn mình, quả nhiên thấy hưng phấn, ngoài miệng lại nói: “Sao lại giận rồi, anh dễ giận quá.”

Trần thiếu hít sâu mấy hơi, cố nén lửa giận, lại nhắm hai mắt lại.

Ngô Du xán vào hôn mí mắt hắn, khiến nó ướt sũng.

Trần thiếu mở to mắt, nghiến răng: “Mày còn muốn làm gì?”

Ngô Du dịu dàng xoa sau lưng Trần thiếu: “Khi ở Thanh Hải, anh có sợ không?”

Trần thiếu trầm mặc: “Không sợ.”

Ngô Du lẳng lặng nhìn hắn: “Tôi thì rất sợ, cấm khu nguy hiểm hơn tôi đã tưởng, lúc ấy tôi rất sợ anh gặp chuyện không may, tôi sợ trong hỗn loạn, tôi không thể bảo vệ anh.”


Nét mặt Trần thiếu có chút mất tự nhiên: “Tao không cần mày bảo vệ.”

Ngô Du nửa đùa nửa thật: “Tôi là người đàn ông của anh, bảo vệ anh là trách nhiệm của tôi.”

Trần thiếu trừng mắt nhìn hắn: “Mày muốn ăn đập đấy à.”

Ngô Du cười: “Đúng là dễ xấu hổ, có điều anh cũng không có gì phải xấu hổ, thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, nếu anh lợi hại hơn tôi thì muốn giết muốn hiếp tùy anh, tôi cũng sẽ không một câu oán hận. Đáng tiếc, sự thật không như anh mong muốn, bây giờ anh là người của tôi, tôi đương nhiên phải bảo vệ anh.”

Trần thiếu nhướng mi: “Tao dù có lợi hại cũng không muốn đè đàn ông.”

“Tôi biết tôi biết.” Ngô Du yêu chiều xoa lỗ tai hắn, lời nói ra lại làm người ta muốn vả miệng: “Cơ thể quyến rũ như anh chỉ thích hợp để đàn ông đè, đáng tiếc những người khác đều không có cơ hội, chỉ có tôi mới có thể chạm vào anh.”

Trần thiếu vung nắm đấm muốn đấm vào mắt Ngô Du song bị hắn bắt được tay, hắn lật người đè lên trên Trần thiếu, mờ ám nói: “Lại giận nữa rồi, đáng yêu quá, vì sao sáng sớm mà anh cũng có vẻ ngon miệng như vậy? Nếu giận lại càng ngon miệng.” Nói xong còn phối hợp liếm liếm môi.

Trần thiếu bị hắn chọc giận đến ***g ngực lên xuống hồng hộc: “Mẹ nó mày có thấy buồn nôn không, chỉ có loại biến thái như mày mới thấy đàn ông tốt… dậy mau!” Hắn dùng sức đẩy Ngô Du ra nhưng không được, lại cảm giác có cái gì đó cứng rắn nóng hổi đang chọc vào đùi mình.

“Tôi chỉ thấy anh tốt, thật đấy.” Ngô Du sờ từ đùi hắn lên trên, khi đến điểm cuối thì ngón tay thuận thế đưa vào nơi nào đó, nơi còn sót lại vết tích điên cuồng đêm qua.

“Mày…” Sắc mặt Trần thiếu lập tức ửng đỏ: “Cái đồ biến thái…”

Ngô Du khẽ cười: “Ngoại trừ biến thái, anh không có cách gọi khác nào cho tôi ư?” Hắn dùng đầu gối tách mở đôi chân thon dài, rướn người một cái đi vào cơ thể Trần thiếu: “Tốt xấu gì tham khảo chuyện tôi đang làm với anh, anh nên gọi tôi là ‘em yêu’ hoặc ‘ông xã’ gì đấy.”

“Đo bao giờ… Đồ khốn…” Trần thiếu muốn lui về phía sau song lại bị Ngô Du cố định lưng hông, thân thể nhanh chóng lay động kịch liệt theo động tác của Ngô Du.

Ngô Du cúi đầu, ra sức ngậm mút đôi môi Trần thiếu: “Anh đã quen rồi chứ? Bị biến thái đè cũng có khoái cảm, anh thật sự cho rằng mình bây giờ vẫn là mình trước kia? Đàn bà mảnh mai sao có thể thỏa mãn được anh, chỉ có tôi, bảo bối, chỉ có tôi mới có thể.”

Trần thiếu nghiến răng: “Luyên thuyên vừa thôi, cho tao thử với người khác xem, tao cũng sẽ… A!”

Ngô Du đẩy mạnh một cái, Trần thiếu bị đâm thét lớn một tiếng, cơ thể rung động kịch liệt.

Ngô Du nheo mắt lại, nở nụ cười khiến người ta khiếp sợ: “Anh muốn thử với ai? Hả? Nói đi, tôi lập tức giết nó. Lần sau anh còn nói mấy câu như vậy, tôi sẽ phạt anh đấy, anh sợ nhất gì nhỉ? Ồ? Anh sợ lạnh nhất phải không, anh ghét tôi chọc băng vào trong người anh phải không, lần sau còn nói gì làm tôi giận, tôi không thương tiếc anh nữa.”

Đôi mắt Trần thiếu chợt như co lại, nỗi khủng bố khi bị giày vò bởi đau đớn và khoái cảm lẫn lộn, suốt đời hắn không thể quên. Hắn xót xa nhận ra bản thân không có một chút sức lực nào để phản kháng gã ma quỷ khoác da người này.

Ngô Du nhéo nhéo mặt Trần thiếu: “Đừng sợ, tôi thích anh thế này, chỉ cần anh tốt với tôi một chút, chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý. Đạo lý đơn giản ấy, anh thông minh thế này sao lại không hiểu chứ.” Ánh mắt Ngô Du chợt thoáng một màu xám xịt rồi biến mất, nhanh đến độ Trần thiếu căn bản không kịp bắt giữ.

Trần thiếu mỉa mai: “Bảo mày đi chết mày cũng đồng ý?”

Ngô Du cười: “Nếu là vì anh…”

Trần thiếu hừ lạnh một tiếng, Ngô Du nói chuyện thật thật giả giả, vĩnh viễn không cho người khác nhận ra, cho nên từ trước tới nay, hắn không tin một câu nào cả.

Không cần nhiều lời thêm nữa, Ngô Du dựng hai chân Trần thiếu lên, tác động thật mạnh. Do mới ngủ dậy nên tinh lực của hắn vô cùng dồi dào, xâm phạm người đàn ông dễ dàng có thể khiến mình điên cuồng này như không biết mệt mỏi. Hắn thích làm tình, bởi vì trên giường Trần thiếu thần chí bất minh, bị dục vọng chi phối, hắn cảm giác mình có thể hoàn toàn khống chế Trần thiếu vào thời điểm này. Nếu là bình thường, dù hắn có trăm phần trăm có được người này cỡ nào thì hắn vẫn có cảm giác không chiếm được dù chỉ một phần.

Loại cảm giác này giống như có làm cũng gì cũng không vừa lòng, cho nên hắn chỉ có thể ra sức làm tình, lần lượt chiếm đoạt, lần lượt để lại vết tích của mình trên cơ thể người đàn ông trước mắt.

Hai người nhanh chóng chìm trong *** điên cuồng, những tiếng thở dốc nặng nhọc cố ý đè nén liên tiếp vang lên bên trong phòng ngủ, những vòng ôm siết thật chặt sinh ra nhiệt độ hoàn toàn xua tan cái lạnh đầu xuân.

—Hết quyển 6—

Thủy Thiên Thừa: Ngô Du có thể là biến thái vặn vẹo công nhất trong số công tôi từng viết →→ gần đây sở thích càng ngày càng kỳ quái, phải làm sao bây giờ

Bình Luận (0)
Comment