Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 234

Thành Thiên Bích thoắt cái đã tránh được, nơi hắn vừa đứng như được đốt pháo, nổ bùm bùm một trận, hàng ngàn đóa hoa điện nhỏ bung ra giữa trời đêm, tựa như một khoảng trời sắc màu neon…

Sau khi tư lệnh Tào đọc xong diễn văn, Tùng Chấn Trung đại diện cho viện khoa học lên đài diễn thuyết, lần lượt trình bày cho quan khách và giới truyền thông về kế hoạch ba năm tới của viện khoa học một cách rõ ràng rành mạch. Tương lai tái kiến thiết được anh diễn tả vô cùng tươi đẹp, ngay cả Tùng Hạ lắng nghe cũng thấy lòng dạ nhộn nhạo, chắc chắn dân thường không biết nội tình sẽ càng say sưa mê mẩn chờ mong tương lai ấy. Song tương lai ấy cũng không phải nằm ngoài tầm với, chỉ cần họ có thể giải quyết mối họa Hoa Nam, tập trung đầy đủ ngọc Con Rối, khiến ý thức Cambri ngủ say… Vỏn vẹn mấy câu nói nhưng muốn hoàn thành lại khó như lên trời. Cái bánh lớn mà viện khoa học vẽ ra phải dựa vào mồ hôi xương máu của bộ đội và dị nhân để nấu thành.

Bữa tiệc dần dần phát triển thành đại hội tổng kết công tác hàng năm. Ngoại trừ quân đội và viện khoa học, sau đó cục phục hồi và phát triển nguồn năng lượng, cục tiền tệ, cục hậu cần cũng lần lượt phái đại diện lên phát biểu, bắt đầu sôi nổi tổng kết mọi cống hiến của từng ngành trong gần ba năm qua.

Mọi người phát biểu chừng hơn một tiếng, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu, ai ăn thì ăn, ai uống thì uống, không ít người đã bắt đầu đi lại trong hội trường, người to gan còn chạy thẳng đến bàn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên kính rượu.

Kiều San vô cùng thành thạo chạy đến bên cạnh Liễu Phong Vũ. Cô nàng đã nắm được quy luật nhóm Thành Thiên Bích, muốn tìm hiểu tình hình thì nói chuyện với Liễu Phong Vũ là hiệu quả nhất.

Liễu Phong Vũ cười: “Kiều tiểu thư gần đây có khỏe không, em rất hợp với tóc ngắn đấy.”

Từ sự kiện lần trước, Kiều San thoát khỏi thân phận tình nhân của Từ Hàng, rốt cuộc có thể tìm về cái tôi mà cô vẫn muốn. Cô cắt đi mái tóc dài, trông vừa xinh đẹp vừa lão luyện. Kiều San cười: “Em cũng thích thế, dễ xử lý. Đại minh tinh à, lần này đi Thanh Hải nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị phải không, có thể tiết lộ xíu xiu cho em biết không.”

Liễu Phong Vũ lại cười: “Em muốn biết gì? Chi bằng chúng ta ra ngoài nói đi.”

Đường Nhạn Khâu ho nhẹ một tiếng: “Về sớm một chút, đồ ăn nguội thì không ngon.”

Liễu Phong Vũ cười: “Biết rồi. Kiều tiểu thư, mời qua bên này.” Tay hắn tự nhiên vòng qua eo Kiều San, đi ra ngoài giống như đôi bên vô cùng thân thiết vậy.

Sau khi hai người rời khỏi đây, Tùng Hạ nói: “Quả nhiên Từ Hàng nhìn theo họ.”

Đường Đinh Chi nói: “Từ Hàng không phải loại người rộng lượng, nhìn tình nhân trước kia của mình đi lại quá thân mật với người đàn ông khác, nhất là tại chỗ công khai, hắn nhất định cảm thấy mất thể diện.”

Đường Đinh Chi nói xong không được bao lâu, Từ Hàng đã ném khăn ăn, đứng dậy đi ra ngoài hội trường, hai vệ sĩ đứng bên hắn cũng đi theo phía sau. Hai dị nhân đó do hội Phụng Lam đặc biệt phái tới bảo vệ người nhà họ Từ, đều là nhân vật không thể coi thường.

Qua tầm mười phút, bên ngoài khách sạn truyền đến vài tiếng xô xát, từ cửa hội trường đột nhiên lan vào những tiếng lao xao. Mọi người vểnh tai, nghe khách khứa tới gần cửa lớn hưng phấn nói: “Hình như cậu Từ đánh nhau với đại minh tinh họ Liễu đó.”

“Hả? Vì sao lại thế?”

“Vì phụ nữ, tranh giành tình nhân đó.”

Lời đồn này nhanh chóng lan ra khắp hội trường. Chỉ chốc lát sau, rất nhiều khách khứa đều biết bên ngoài đang diễn ra một cuộc đấu đá, kẻ thích góp vui đều nối đuôi nhau ra ngoài hội trường.

Thành Thiên Bích đứng lên, cố ý lớn tiếng: “Sao lại thế này?” Nói xong liền muốn ra xem.

Đường Nhạn Khâu cũng đứng lên, ấn vai hắn lại: “Cậu đi không hợp, để tôi đi xem.” Nói xong lững thững bước ra ngoài.

Từ Ưng và Trang Du đều nhìn sang bàn họ, Tùng Hạ và Đặng Tiêu cũng không chịu yếu thế trừng lại.

Được một lát đã thấy một người mặc áo lính chạy tới, thì thầm vài câu bên tai Từ Ưng. Nét mặt Từ Ưng lập tức hiện vẻ tức giận, đứng phắt dậy, vệ sĩ của ông cũng đi cùng ra ngoài.

Chu Phụng Lam đứng lên, đang do dự có đi hay không thì Trang Du kéo hắn lại, ý bảo hắn ngồi xuống, bản thân cũng không nhúc nhích, híp mắt nhìn khách khứa xôn xao.

Hội trường lập tức thiếu đi một nửa số người, tất cả đều bị hấp dẫn bởi chuyện xảy ra bên ngoài.

Jacqueline nhếch môi cười: “Rượu ngon thế nay mà không ai uống sao.” Nói xong vươn bàn tay trắng muốt muốn lấy chai rượu.

Maksim bắt lấy cổ tay cô, dùng tiếng Nga nói nhanh câu gì đó.

Jacqueline thu tay lại, ánh mắt lóe vẻ không vui.

Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều không có hành động gì, tuy không phải là họ không có hứng thú, có điều đi góp vui với khách khứa hiển nhiên không thích hợp.

Lúc này, Đặng Tiêu đứng phắt dậy: “Nhất định tên khốn Từ Hàng kia tìm Liễu ca gây chuyện rồi, chúng ta ra ngoài đập hắn đi!”

Chu Phụng Lam đập bàn đứng lên: “Oắt con, mẹ nó mày nói nhăng nói cuội cái gì đấy.”

Đặng Tiêu giơ ngón giữa chỉ vào hắn: “Liễu ca của bọn này đẹp trai như thế, được phụ nữ hoan nghênh thì sao, xem mấy người tị nạnh đỏ cả mắt kìa.”

Chu Phụng Lam cả giận: “Thằng dặt dẹo đó t*ng trùng thượng não thì có, Kiều tiểu thư là của Từ lão đệ bọn tao mà nó cũng dám chạm vào.”

“Tôi nhổ vào, Kiều tiểu thư chia tay với Từ Hàng từ khuya rồi, người ta yêu đương với ai qua lại với ai mấy người còn dám quản, không biết xấu hổ.” Đặng Tiêu nhấc chai rượu lên, từ xa ném vào Chu Phụng Lam.

Chu Phụng Lam vung tay, một tia sét đánh nát chai rượu, mùi thơm của rượu tỏa ra khắp không khí.

Jacqueline nhắm nghiền hai mắt, than: “Phí của.”

Khách khứa ở đây đều im lặng nhìn họ, không dám thở mạnh tiếng nào, những người đứng ở cửa lại càng khó xử, những người đứng ngoài cửa thì đều phấn khích, không biết nên ủng hộ bên nào.

Đặng Tiêu lập tức xông ra, lớp da thô ráp màu xanh thẫm trên mặt như ẩn như hiện, cánh tay thuôn mảnh chậm rãi biến thành móng vuốt khổng lồ.


Chu Phụng Lam hừ lạnh: “Cái loại như mày cũng xứng động thủ với tao?”

Lúc này, tư lệnh Tào đứng dậy, trầm giọng nói: “Hai cậu bình tĩnh một chút, xem xét tình hình hôm nay.”

Đặng Tiêu hét to một tiếng, cơ thể trong nháy mắt cao hơn ba mét, tây trang rách toạc trước cơ bắp trương phình, một con quái vật thằn lằn xuất hiện trước mắt mọi người, vừa nhìn đã biết dũng mãnh thiện chiến. Cậu ném số vải rách rưới trên người mình sang một bên, nhún chân một cái bắn ra, lao về phía Chu Phụng Lam như một mũi tên.

Chu Phụng Lam vươn mình nhảy qua bàn, sấm sét mọc lên như nấm, đuổi đánh Đặng Tiêu, còn Đặng Tiêu thì né tránh bằng việc di chuyển tốc độ cao. Sau khi đột phá cấp ba, tốc độ và sức mạnh của cậu ta vượt trội lên hẳn, vài bước đã lủi đến trước mặt Chu Phụng Lam. Đám đàn em đứng sau Chu Phụng Lam căn bản không theo kịp tốc độ của Đặng Tiêu, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách của hai người càng ngày càng gần. Điện từ trường bao quanh cơ thể Chu Phụng Lam lập tức bộc phát, khăn trải bàn hay thảm ở gần hắn đều bị đốt thành tro trong nháy mắt, thủy tinh và gốm sứ trên bàn cũng phát nổ loảng choảng.

Vậy mà Đặng Tiêu không hề tránh né, thét lớn một tiếng, kiên quyết lao vào Chu Phụng Lam mà đánh.

Tùng Hạ quát to một tiếng: “Tiểu Đặng, đừng!” Họ cũng không bảo Đặng Tiêu đánh thật với Chu Phụng Lam, chỉ kêu cậu ta chọc giận hắn cho Thành Thiên Bích có lý do ra tay mà thôi, sao thằng bé này lại tự tiện nổi điên chứ!

Lúc Tùng Hạ lên tiếng thì đã muộn, Đặng Tiêu đã đấm một phát vào bả vai Chu Phụng Lam. Chu Phụng Lam còn chưa hoàn toàn nguyên tố hóa, luận tốc độ tự nhiên không phải đối thủ của Đặng Tiêu, vì vậy chỉ biết đứng yên tại chỗ, không thể né tránh. Ngay khi cú đấm này có thể lập tức đánh nát bả vai Chu Phụng Lam, vai hắn đột nhiên dịch chuyển. Ngay sau đó, hơn phân nửa cơ thể hắn từ hình thái con người biến thành trạng thái điện từ, dao động lách tách, lóe ra ánh kim. Đặng Tiêu muốn thu lại nắm đấm đã không kịp nữa, chỉ có thể gồng mình vặn hông, ép buộc cơ thể chuyển hướng ngay giữa không trung, ngả về phía sau, đồng thời mượn lực đủ để va chạm vào nửa cơ thể còn lại không được nguyên tố hóa của Chu Phụng Lam. Nửa người kia tuy không nguyên tố hóa nhưng vẫn bọc đầy sấm sét, Đặng Tiêu chỉ cảm thấy cơ thể tê rần, dòng điện mãnh liệt chạy qua người, hất bay toàn bộ cơ thể cậu ra đằng sau.

Chu Phụng Lam phất tay ra, thêm một tia sét dữ dội đuổi đánh Đặng Tiêu. Bỗng một ngọn gió lớn thổi qua, cơ thể khổng lồ của Đặng Tiêu lập tức được cuốn ra khỏi đó hơn mười mét. Tia sét truy đuổi hồi nãy đánh nát một cái bàn.

Sau khi Đặng Tiêu bị đặt sang một bên, từ ngọn gió lớn hiện ra gương mặt lạnh lùng của Thành Thiên Bích.

Trang Du hạ giọng nói: “Phụng Lam, được rồi.”

Chu Phụng Lam làm lơ. Hắn đã bị chọc tức. Sau khi nguyên tố hóa, quần áo của hắn bị hủy hơn nửa, lại không thể hoàn toàn nguyên tố hóa như Thành Thiên Bích, bởi vậy nhìn có vẻ rất nhếch nhác.

Tùng Hạ nhanh chóng chạy đến chỗ Đặng Tiêu. Tuy bị trúng dòng điện mạnh nhưng Đặng Tiêu da dày thịt béo, không bị làm sao cả, còn vật vã muốn đứng lên. Tùng Hạ đè vai cậu ta lại, hạ giọng: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Lần sau còn tự tiện thì không dẫn cậu đi chơi nữa.”

Chu Phụng Lam và người của hội Phụng Lam quây kín Thành Thiên Bích, Tùng Hạ và Đặng Tiêu. Chu Phụng Lam cả giận: “Nếu ông đây sớm giáo huấn mày một chút thì đến lượt mày ngạo mạn như hôm nay ư!”

“Ê ê, cả một bang lớn như thế đi bắt nạt ba người có vẻ không đúng thì phải.” Thiện Minh miệng ngậm thuốc chân bước tới, Thẩm Trường Trạch đi sát theo sau.

Myron Babbott cũng đứng lên, nhìn họ với ánh mắt hơi ngỡ ngàng, buông tay nói: “Chu, có chuyện gì vậy? Tiếng Trung của tôi không tốt, ai tới giải thích chuyện gì xảy ra cho tôi với?” Một dị nhân tiến hóa não bộ đằng sau ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, ý bảo hắn ngồi xuống trước đã.

Myron Babbott gãi đầu, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác thì coi vở kịch này với ánh mắt đầy hứng thú, khách khứa trong hội trường cũng ai nấy tự chọn một khoảng cách an toàn, chú ý tình thế phát triển.

Tư lệnh Tào quát: “Đúng là làm loạn, bữa tiệc kết thúc, mọi người giải tán thôi.”

Từ cửa lớn hội trường đột nhiên xộc vào hơn hai mươi lính tráng, đuổi hết tất cả khách khứa và phóng viên còn nán lại trong hội trường ra ngoài.

Đường Đinh Chi nhìn về phía các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác: “Chi bằng các vị cũng về nghỉ ngơi trước?”

“Không.” Ngô Du cười khẽ: “Chúng tôi xem náo nhiệt một lát, không phải vui lắm sao.”

Họ từng trải qua vô số cuộc chiến, song chưa từng được chứng kiến hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên quyết đấu bao giờ. Đây chính là cơ hội hiếm có khó gặp, không ai muốn bỏ lỡ nó cả.

Tùng Chấn Trung đi về phía tư lệnh Tào: “Tư lệnh Tào, chỗ này giao cho chúng tôi xử lý, ngài hãy tránh trước đi.”

Tư lệnh Tào lạnh lùng nhìn những người ở đây, gật đầu.

Đường Đinh Chi và Tùng Chấn Trung hộ tống tư lệnh Tào ra ngoài, thuận tiện đưa theo vài dị nhân tiến hóa não bộ rời khỏi hội trường, những người ở lại cuối cùng cơ bản đều là dị nhân không sợ tác động từ trận đấu.

Bên ngoài, tiếng đánh nhau càng ngày càng nghiêm trọng, Thành Thiên Bích đưa mắt ra hiệu cho Đặng Tiêu, Đặng Tiêu nhảy lên tại chỗ, chạy ra ngoài hội trường trợ giúp Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ, vài người của hội Phụng Lam cũng đuổi theo.

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Chu Phụng Lam, chúng ta ra ngoài giải quyết.”

Chu Phụng Lam thâm trầm nói: “Được, tao chờ ngày này lâu rồi.”

Trang Du khẽ thở dài, hắn biết đã không thể ngăn được nữa.

Một luồng gió tốc tới phá nát cửa sổ, Thành Thiên Bích bay vù ra ngoài, Chu Phụng Lam theo sát phía sau, nhảy ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ lớn sát đất trong hội trường bị hắn đánh sét phá nát vài cái.

Dị nhân đứng xem náo nhiệt lần lượt nhảy từ trên ban công xuống, chạy theo họ tới bãi cỏ đằng sau khách sạn.

Thành Thiên Bích muốn tốc chiến tốc thắng, không đợi Chu Phụng Lam đứng vững, hắn đã hóa gió lao vụt về phía trước, lưỡi đao gió vô sắc vô hình thổi tuyết đọng dưới chân bay lên tung tóe. Chu Phụng Lam bọc mình trong luồng điện cao thế khiến người ta gần như không tìm thấy nơi để xuống tay.

Giữa những luồng điện từ trường dày đặc, Thành Thiên Bích cũng không dám tùy tiện tiếp cận, từ xa hất ra vài lưỡi đao gió đâm tới Chu Phụng Lam. Tuy không nhìn thấy chúng nhưng điện từ trường của Chu Phụng Lam giống như rađa của hắn vậy, có thể cảm nhận mỗi một dao động xảy ra trong từ trường. Khoảnh khắc đao gió đâm tới, hắn lập tức nguyên tố hóa những bộ phận bị nhằm vào, đao gió đâm vào cơ thể hắn, trong khoảnh khắc bỗng hóa vô hình.

Chu Phụng Lam tập trung một khối điện từ xung động mạnh trong lòng bàn tay, ném mạnh về phía Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích thoắt cái đã tránh được, nơi hắn vừa đứng như được đốt pháo, nổ bùm bùm một trận, hàng ngàn đóa hoa điện nhỏ bung ra giữa trời đêm, tựa như một khoảng trời sắc màu neon, trông rất đẹp mắt. Có điều tất cả mọi người đều biết nếu bị thứ đó đánh trúng thì sẽ lập tức bị dòng điện đốt cháy thành than.


Thành Thiên Bích ẩn cơ thể vào trong không khí, nhất thời không thấy bóng dáng đâu nữa. Hắn phân tán cơ thể nhiều nhất có thể, năng lượng cũng phân bố ra bốn phía khiến người ta căn bản không thể nhận ra rốt cuộc hắn đang ở đâu… phải nói là hắn có mặt ở mọi nơi mới đúng. Gió bắc đầu xuân thổi qua mang theo chút hơi man mát lành lạnh, mỗi ngọn gió thổi đều có thể là lưỡi đao gió do Thành Thiên Bích cụ thể hóa thành. Nghĩ đến đây, mọi người có chút không rét mà run.

Chu Phụng Lam nhìn quanh bốn phía, tức giận đến dậm chân: “Thằng ranh, núp núp cái gì? Mau hiện ra quỳ xuống cho ông!”

Đột nhiên, mấy chục mũi đao gió đâm tới sau lưng Chu Phụng Lam, Chu Phụng Lam đã cảm nhận được ngay khi chúng tiến vào điện từ trường, nhưng lần này số lượng đao gió quá nhiều, tốc độ lại quá nhanh, phạm vi nguyên tố hóa của hắn căn bản không đủ để né tránh tất cả, chỉ có thể chọn những chỗ hiểm trên người để nguyên tố hóa, kết quả bả vai và đùi lập tức bị đâm trúng, máu tươi phun tóe ra.

Myron Babbott khó chịu hét lớn: “Này, làm vậy là không công bằng, mấy người tiến hóa cao hơn chúng tôi, chúng tôi còn chưa thể hoàn toàn nguyên tố hóa!”

Đáng tiếc không ai phản ứng với những chỉ trích chính nghĩa của hắn, mọi người đều trông chờ Thành Thiên Bích chấm dứt trận chiến này.

Tùng Hạ tính tính thời gian, chắc hẳn Đường Đinh Chi đã ra tay rồi. Từ Ưng vốn có tiền sử bệnh xuất huyết não, chỉ cần một dị nhân tiến hóa não bộ hơi kích thích một chút là có thể gây nhồi máu não, hơn nữa không nhìn ra chút dấu vết nào. Chẳng qua chuyện này chỉ có thể do lính của Đường Đinh Chi ra tay, các dị nhân tiến hóa não bộ khác phần lớn đều là phần tử trí thức thuần túy, nếu để người như chú cậu đi giết người, căn bản Tùng Chấn Trung không thể xuống tay được.

Chu Phụng Lam tức giận đến độ điện từ trường quanh thân lại dày thêm một vòng lớn. Trong khoảnh khắc bị đâm trúng, hắn lập tức bắt được vị trí của Thành Thiên Bích, điện từ trường tóe mạnh ra hàng chục tia sét như pháo hoa đánh về phía hắn. Phạm vi tấn công của Chu Phụng Lam đã vượt quá hai trăm mét, cho dù tốc độ của Thành Thiên Bích có nhanh hơn nữa thì vẫn rất khó né tránh được hoàn toàn trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Chỉ thấy tại một chỗ giữa trời đêm, ánh điện chớp lòa, từ trong không khí truyền đến một tiếng kêu khẽ, lại có mấy chục tia sét điên cuồng truy đuổi âm thanh kia.

Bầu trời tối nghịt bị chiếu sáng như ban ngày, đường kính quả cầu điện từ trường của Chu Phụng Lam đã đạt tới hơn mười mét, vây lấy hắn ở trung tâm, giống như một cái ô khổng lồ. Vô số sấm sét nổ vang giữa không trung, cảnh tượng này thoạt nhìn giống như thần sấm đang nổi cơn thịnh nộ với trần gian vậy.

Cơ thể Chu Phụng Lam nhoáng lên một cái, trên ngực có thêm một vài vết thương, tuy đều tránh được chỗ hiểm nhưng hiển nhiên bị thương cũng không nhẹ.

Cấp dưới của hắn có ý đồ hỗ trợ, song căn bản không tìm thấy nơi ra tay. Đây là trận đấu của hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, dị nhân bình thường nếu xông vào chắc chỉ có thể làm vật hi sinh.

Thành Thiên Bích hóa thành một cơn lốc lớn, di chuyển tốc độ cao xung quanh Chu Phụng Lam, lưỡi đao gió không ngừng chui vào bên trong quả cầu từ trường. Có những mũi chưa chạm vào Chu Phụng Lam thì đã bị đánh tan, có những mũi bị Chu Phụng Lam lợi dụng nguyên tố hóa mà tránh thoát nhưng sau mỗi lần tấn công thì đều có một, hai mũi như vậy đâm trúng mục tiêu. Thương tích trên người Chu Phụng Lam càng ngày càng nhiều, máu tươi vấy đỏ tuyết trắng dưới chân, quả cầu từ trường thu vào một chút, hiển nhiên năng lượng của hắn cũng bắt đầu không đủ dùng.

Khi Thành Thiên Bích lại phát động tấn công, bốn phía xung quanh cơ thể Chu Phụng Lam đột ngột xuất hiện bốn bức tường kim loại, lưỡi đao gió ghim vào tường thì đồng loạt rơi vào khoảng không.

Myron hét lớn: “Tôi không rõ vì sao hai người quyết đấu, nhưng nên dừng tay đi thôi!”

Thẩm Trường Trạch tóm áo hắn, lạnh nhạt: “Đừng có xía vô đây.”

Myron cũng phát hỏa, đẩy mạnh hắn ra: “Rốt cuộc mấy người đang làm gì? Không phải chúng ta nên hợp tác với nhau sao?”

Thành Thiên Bích giơ tay bổ một đường, bức tường kim loại bị chém làm đôi từ chính giữa. Chu Phụng Lam lại đánh ra mấy chục tia sét vào Thành Thiên Bích. Sau khi lộ ra vị trí, Thành Thiên chỉ có thể nhanh chóng né tránh, nhưng không bị đánh trúng.

“Myron!” Williams House muốn ngăn cản hắn, nhưng Myron đã tiến lên muốn cứu Chu Phụng Lam.

Thẩm Trường Trạch đánh một ngọn lửa ra chặn đường hắn: “Không được qua đó.”

Myron cả giận: “Đúng là làm loạn!” Hắn giang hai tay ra, cánh tay thon dài đột ngột trương phình lên gấp hơn mười lần, biến thành hai cánh tay sắt vàng óng, cánh tay thoạt nhìn đã biết vô cùng cứng rắn ấy hung dữ đánh mạnh vào Thẩm Trường Trạch.

Thẩm Trường Trạch lấy sức nhảy về phía sau, hơn mười ngọn lửa màu vàng trắng bay về phía Myron.

Myron nâng tay lên chắn, sau khi ngọn lửa đập vào cánh tay hắn thì bề mặt kim loại lập tức chảy ra một chút, nhưng Myron nhanh chóng khống chế và phục hồi nguyên trạng. Myron vung tay, từ cánh tay sắt bay ra hàng chục quả cầu kim loại đặc có thật, như súng đạn bắn về phía Thẩm Trường Trạch. Đồng thời, hắn lại chạy tới phía Chu Phụng Lam.

Thẩm Trường Trạch lập tức hoàn toàn nguyên tố hóa, cơ thể hóa thành một người lửa khổng lồ, cơ thể chợt lóe chắn trước người Myron, một bàn tay bắt được cánh tay hắn. Cánh tay Myron nhanh chóng chảy dần ra, Myron cả giận: “Khốn kiếp! Đau quá!” Hắn vung nắm đấm đánh vào bụng Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch thét lớn một tiếng, cố chấp hóa lỏng chặt đứt cánh tay kim loại của Myron.

Myron nhảy về phía sau, cánh tay kim loại tái sinh bằng tốc độ cực nhanh.

Đồng thời, Chu Phụng Lam cũng trúng vài đao, tuy vẫn chưa chạm đến chỗ hiểm nhưng mất máu đã khiến thể lực của hắn không chịu được nữa, quả cầu từ trường cũng nhanh chóng tiêu hao năng lượng, trông hắn có vẻ cũng sắp không chống giữ thêm được bao lâu.

Đột nhiên, một cấp dưới của Chu Phụng Lam chạy ra từ trong hội trường, hét lớn: “Lão đại, tư lệnh Từ có chuyện rồi!”

Chu Phụng Lam quay đầu lại, nạt lớn: “Có chuyện gì!”

“Tư lệnh phát bệnh rồi!”

Chu Phụng Lam quay đầu nhìn hội trường, lại nhìn Thành Thiên Bích, hiển nhiên đang do dự.

Một dị nhân tiến hóa não bộ người Mỹ đứng dậy, dùng tiếng Trung chính gốc nói: “Tôi hy vọng bốn vị có thể lập tức tỉnh táo lại. Ý nghĩa tồn tại của các vị không phải để đấu tranh lẫn nhau mà là vì tương lai chung của loài người, chiến đấu với những quái vật khác loài. Nếu hôm nay xuất hiện bất cứ kết quả nào không thể cứu vãn, mỗi người trong các vị đều phải chịu trách nhiệm, đây là chuyện các vị muốn thấy ư? Chu tiên sinh, xin ngài lập tức đến chỗ tư lệnh Từ, an nguy của ông ấy quan trọng hơn thắng thua của ngài phải không.”

Chu Phụng Lam nghiến răng, nhưng bản tính vốn có khiến hắn căn bản không chịu nhận thua.

Thành Thiên Bích lúc này lại hiện ra hình người, cho hắn một cái thang để leo xuống. Thẩm Trường Trạch và Myron cũng đều dừng tay.

Chu Phụng Lam thu lại điện từ trường, hung ác trừng mắt nhìn Thành Thiên Bích rồi mới xoay người bỏ đi. Hắn mất máu quá độ, cơ thể hơi loạng choạng nhưng kiên quyết không cho bất cứ ai ra đỡ.

Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch mặc xong quần áo, mọi người cùng đi tới cửa khách sạn.

Đi ra ngoài cửa mới thấy toàn bộ khách sạn đã bị người của tư lệnh Tào bao vây, ai nấy cũng đã được vũ trang đầy đủ.

Cửa trước đã bị nhóm Liễu Phong Vũ phá lộn xộn cả lên từ vụ đánh nhau lúc nãy, lúc này bị quân đội dí súng ra ngăn, tất cả đều ngừng tay.

Từ Ưng nằm ngửa trên đất, Từ Hàng quỳ gối bên cạnh gào khóc không ngừng, Trang Du mặt không biểu cảm ngồi bên cạnh họ.

Chu Phụng Lam đi qua, vội la lên: “Tiến sĩ, tư lệnh sao rồi?”

Trang Du trầm giọng nói: “Tư lệnh đột nhiên nhồi máu não, không còn thở nữa.” Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn Đường Đinh Chi.

“Cái gì!” Chu Phụng Lam mắt mở trừng trừng: “Tư lệnh đã…”

Không biết lúc nào, tư lệnh Tào đã xuất hiện, cao giọng nói: “Lập tức đưa tư lệnh Từ về viện khoa học cứu chữa! Tất cả mọi người ở đây không được nhúc nhích, làm tư lệnh Từ giận đến phát bệnh, khốn kiếp mấy người đều có trách nhiệm, đưa toàn bộ về viện khoa học giam lại cho tôi!”

Trang Du lạnh nhạt nói: “Tư lệnh Tào, tư lệnh Từ không cần phải cứu nữa rồi.”

Tư lệnh Tào liếc nhìn Trang Du, bị ánh mắt dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện của hắn nhìn cho kinh hãi, tim đập thình thịch, trầm giọng nói: “Vậy cũng phải đưa về viện khoa học trước, chẳng lẽ để tư lệnh Từ nằm ở đây?”

Chu Phụng Lam nghiến răng: “Đưa về viện khoa học làm gì? Tư lệnh Từ qua đời, tất nhiên phải đưa về nhà!”

Tư lệnh Tào trừng lại: “Đang yên đang lành bữa tiệc lại biến thành một đống lộn xộn, còn làm tư lệnh Từ tức chết, đám thỏ ranh các cậu còn dám viện tình viện cớ? Đưa tất cả những người tham gia vào trận ẩu đả ở đây đi, ai dám phản kháng thì là chống lại quân khu!”

Tư lệnh Tào nói vậy khiến xung quanh lặng ngắt như tờ. Khả năng chiến đấu của mỗi một tổ chức dị nhân ở Bắc Kinh đều có thể ám sát tư lệnh Tào một trăm lần, cũng đủ phá hoại quân khu nát bét, nhưng xưa nay không có bất cứ tổ chức nào dám công khai chống lại quân đội. Cho dù thời đại thay đổi thế nào, phe nắm giữ quyền lực tuyệt đối vẫn là quân đội và viện khoa học chứ không phải dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có vũ lực nhưng không có của cải.

Tuy ngàn lần không muốn nhưng Chu Phụng Lam cũng nhìn rõ tình thế. Nếu hắn dám công khai chống lại tư lệnh Tào, đối thủ của hắn sẽ không chỉ riêng là Thành Thiên Bích mà còn Thẩm Trường Trạch, Diêu Tiềm Giang, Lý Đạo Ái… tất cả sẽ không bàng quan đứng nhìn. Huống chi bây giờ hắn còn đang bị thương, muốn chạy cũng không chạy được.

Trang Du đứng lên: “Nghe lời tư lệnh Tào, chúng ta về viện khoa học.”

Bình Luận (0)
Comment