Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 240

Thảng thốt, Tùng Hạ cảm thấy thế giới bên ngoài chỉ là một cơn ác mộng, cậu chỉ đến nhà bạn ăn một bữa cơm, không có gì thay đổi cả.

“Mục Phi!” Tùng Hạ cũng hưng phấn vẫy tay lại, đại bàng đen chở họ tiến sâu vào trong khu rừng.

Nửa người trên của Mục Phi liền với cành cây, từ xa bay tới phía họ, gương mặt tươi cười vui mừng chân thành.

“Mục Phi, ha ha, anh không thấy lạnh à, ngay cả quần áo cũng không mặc.”

Mục Phi cười nói: “Cậu đã thấy cái cây nào sợ lạnh chưa.”

Tùng Hạ ngẩn ra, lập tức cười: “Anh đã hoàn toàn coi mình là cây rồi.”

“Tôi nay đã là cây Thông, không coi cũng không được.” Mục Phi phất tay, một nhánh cây khác vươn tới, giăng theo một bộ quần áo màu trắng bằng vải lanh. Anh mặc quần áo, nói: “Có điều, quần áo thì vẫn phải mặc. Nào, mau đến xem nhà mới của chúng tôi.”

Mục Phi đưa họ xuống dưới, cơ thể khổng lồ của đại bàng đen vốn không thể lọt qua những mảng cành lá rậm rạp, nhưng có Mục Phi dẫn đường, các cành cây đều tự giác mở ra một lối xuống thông thoáng cho họ, cả khu rừng đều rộng mở vì họ.

Tùng Hạ thở dài: “Bản thể của hai người lại lớn thêm rồi.”

Nói đến đây, có vẻ Mục Phi cũng có chút buồn rầu: “Đúng vậy, chúng tôi không muốn lớn nữa. Tuy sau khi đưa ngọc Con Rối cho mọi người, tốc độ sinh trưởng của chúng tôi chậm đi rất nhiều nhưng vẫn đang chậm rãi lớn dần. Hơn nữa cậu cũng biết, bản thể cây Thông vốn không lớn tuổi, đúng vào thời điểm lớn nhanh. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức lựa chọn phát triển theo bề ngang, nếu cao quá thì bất lợi cho việc cắm rễ.”

Trong khi nói chuyện, họ đã đáp xuống đất.

Bản thể của Thông Ma vẫn khổng lồ đến kinh người, đứng trước thân cây, thứ lọt vào tầm mắt chỉ có vỏ cây màu nâu, trước sau đều không thấy giới hạn, ngẩng đầu lên thì càng chỉ thấy cây cối che trời.

Mục Phi chỉ lên bên trên, đầy hưng phấn giới thiệu cho họ: “Hai cậu xem, đó chính là biệt thự đã được cải tạo của chúng tôi, bên cạnh là phòng sách và phòng trà, bên kia là nhà kính trồng hoa, cái to đùng đằng sau ấy là ổ của Nê Nê.”

Hai người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy tại độ cao cách mặt đất sáu, bảy mươi mét, từ thân cây vươn ra mấy cành cây vô cùng thô chắc, có thể nhìn ra những cành cây đó có đường kính ít nhất hơn hai mươi mét. Các cành cây được phân bố đều đặn, quấn quanh thân cây một vòng, nâng giữ vững chắc bốn căn nhà gỗ lớn bên trên. Căn nhà lớn nhất chính là biệt thự ba tầng của Mục Phi mà họ đã vận chuyển tổng thể từ Vân Nam tới đây. Hồi mới chuyển đến, trông nó như sắp rụng rời, song nay toàn bộ căn biệt thự đã được gỗ Thông thượng hạng gia cố lại, thoạt nhìn không chỉ vững chắc mà còn rực rỡ hẳn lên. Căn nhà thứ hai là ổ của Nê Nê, xem ra họ làm cái ổ này dựa theo hình thể của A Bố. Phòng sách và nhà kính trồng hoa được bố trí hai bên biệt thự. Bốn căn nhà được nối liền với nhau bằng những cành thông ngạo nghễ dọc ngang, toàn bộ quần thể biệt thự trên cây cứ như nơi ở của yêu tinh trong phim vậy, vừa bí ẩn vừa cổ xưa, khiến người ta chỉ mới nhìn một chút thôi đã có xúc động muốn trèo lên, nghiên cứu cho trọn.

Tùng Hạ thật lòng khen: “Đẹp quá, hai người tốn bao nhiêu thời gian tạo ra nó vậy?”

“Cải tạo biệt thự mất hơn một tháng, ba căn còn lại thiết kế trong bốn tháng, Tam Nhi với dân địa phương cũng giúp chúng tôi được không ít việc.”

“Ơ, Tùng Thụ tiên sinh và Nê Nê đâu?”

“Nê Nê bây giờ càng ngày càng bẽn lẽn, không thích ra ngoài. Tùng Thụ tiên sinh thì…” Mục Phi mím môi cười: “Hình như cậu ấy cũng càng ngày càng bẽn lẽn nốt.” Nói xong, anh hét lớn lên bên trên: “Nê Nê, Tùng Tùng, bạn đến rồi này, mau xuống đây đi!”

Một lát sau, một con mèo khổng lồ màu đen nhảy ra từ trong nhà cây, vọt xuống từ thân cây cao ngất, nhìn động tác của nó, chạy vuông góc trên thân cây quả thực giống như như giẫm trên đất bằng vậy.

Thành Thiên Bích nhìn Nê Nê: “Đúng là báo đen.”

Mục Phi cười ha ha: “Đúng vậy, nó lớn rồi chúng tôi mới phát hiện, còn là Tam Nhi phát hiện đầu tiên. Trước kia nuôi nó như nuôi mèo, chúng tôi vẫn cảm thấy nó hơi hoang dã một chút, không ngờ căn bản không phải là mèo.”

Sau khi đáp đất, Nê Nê liếm liếm chân, sau đó dùng đầu dụi dụi vào Mục Phi rồi ngồi xuống đất. Giờ nó đã cao hai mét, tuy so với các động vật biến dị khác thì cũng không tính là to, có điều so với mọi người ở đây thì đã lớn hơn rồi.

Mục Phi ngồi trên người Nê Nê, thở dài: “Tôi vẫn thích cảm giác có thể ôm nó vào lòng hơn.”

Tùng Hạ cười: “Đúng đó, tôi cũng muốn thử cảm giác ôm A Bố vào lòng.”

“Kìa?” Mục Phi quay đầu lại: “Tùng Tùng? Cậu vẫn chưa ra à?”

Phía sau thân cây lao xao một tiếng, từ giữa thân cây chậm rãi chui ra một chàng trai nhợt nhạt tóc dài chấm đất, người đó có ngoại hình giống Mục Phi như đúc, có điều nét mặt vĩnh viễn (- -) kia vẫn rất dễ phân biệt.

Tùng Hạ cười chào hỏi: “Xin chào, Tùng Thụ tiên sinh.”

Sau khi đáp đất, Thông Ma gọi một nhánh cây đưa quần áo đến cho mình, không chút khách khí: “Sao mấy người lại đến nữa.”

Tùng Hạ đã sớm quen, tuyệt không để ý: “Chúng tôi đến thăm hai người mà, còn mang theo nhiều thứ tốt lắm đó.” Cậu vỗ vỗ cái bao lớn.

Mục Phi nhảy dựng lên, ánh mắt tỏa sáng: “Tùng Hạ, cậu mang cho tôi cái gì vậy.”

Tùng Hạ hưng phấn mở bao ra, lấy quà ra như hiến vật quý: “Này là tơ lụa, tôi còn mang đến rất nhiều hạt giống hoa. Anh xem, anh sờ thử đi, mềm mại lắm.”

“A, tơ lụa!” Mục Phi nhào vào trong bao lớn, cầm lấy một mảnh vải đưa lên mặt cọ cọ, nét mặt tỏ vẻ say mê: “Mềm quá, thoải mái quá.”

“Còn có một chút vải bông thượng hạng, hai người có thể dùng chúng để may quần áo.”

Mục Phi cười nói với Thông Ma: “Tùng Tùng, cậu nhất định phải thử cảm nhận quần áo tơ lụa, nhiều vải thế này còn đủ cho chúng ta làm bộ chăn ga gối đệm nữa.”

Thông Ma đứng yên không nhúc nhích, vươn tay ra, ngón tay trắng mảnh biến thành cành thông, từ xa vươn tới.

Mục Phi đập cái bộp vào cành cây: “Dùng da người để cảm nhận.”

Thông Ma có chút buồn bực rụt tay về, đi tới, Mục Phi dí tơ lụa vào mặt nó cọ cọ, hưng phấn: “Thế nào? Thoải mái chứ? Thoải mái nhất không phải mặc trên người mà là may chúng thành chăn đệm, ngủ nude bên trong, quả thật là hưởng thụ không gì sánh kịp.”

“Nude.” Thông Ma lẩm bẩm lập lại một tiếng, sau đó sắc mặt hơi đổi, ánh mắt sáng lên vài phần.

Mục Phi nhăn mi: “Cậu đang nghĩ gì thế, không phải như cậu nghĩ đâu.”

Thông Ma không rõ cho lắm: “Thì là như nào?”

Mục Phi cọ tơ lụa vào mặt nó: “Dù sao thì không phải như cậu nghĩ, đừng lục lọi ký ức của tôi nữa, mau mang mấy thứ này đến thư phòng đi.”

Tùng Hạ lại ôm ra một bao nhỏ: “Mục Phi, bên trong đều là hạt giống, bao lớn kia là cây giống, còn nữa, bao đóng kín là đồ uống trà và đồ làm bếp, tôi thấy chúng đều rất đẹp, không biết có phù hợp với thẩm mỹ của anh không.”


Mục Phi cuống quýt mở bao ra, nhìn bộ đồ trà bằng gốm tinh xảo, ôm rồi không muốn buông tay, liên tục cám ơn Tùng Hạ.

Tùng Hạ cười nhăn, trong lòng cũng rất vui mừng.

Mục Phi gọi một con bồ câu lớn đến, sai: “Gọi Tam Nhi đến đây.” Con bồ câu kia rung rung cánh rồi bay đi, Mục Phi cười: “Mấy hôm trước Tam Nhi còn nhắc đến mọi người hoài đấy.”

“Chúng tôi cũng đã lâu rồi không gặp cậu ấy.”

“Cậu ta lớn rồi, còn có bạn gái nữa.”

Nê Nê chạy lên chạy xuống cùng một đống cành cây, chuyển những gì Tùng Hạ mang đến lên trên nhà.

Mục Phi nói: “Chúng ta cũng lên thôi, trong nhà ấm lắm.”

Nói xong, rễ cây vươn ra từ mặt đất quấn lấy hông của Thành Thiên Bích và Tùng Hạ, trực tiếp chuyển họ vào trong biệt thự.

Thiết kế bên trong biệt thự không thay đổi lắm nhưng có thêm rất nhiều đồ mới. Mục Phi không hổ là nhà thiết kế nội thất, cho dù trong điều kiện vật liệu khan hiếm như vậy mà anh vẫn có thể tô điểm căn nhà của mình đến độ độc đáo hết sức, mỗi một bố cục lớn hay tiểu tiết nào đó đều bộc lộ lối suy nghĩ tinh tế và đặc biệt. Phải nói rằng, cũng chỉ có Mục Phi với điều kiện an nhàn thoải mái, không lo ăn uống, không sợ nguy hiểm tính mạng thì mới có thể tốn thời gian và tinh lực vào những chuyện tốt đẹp thế này.

Mục Phi đi đến cửa sổ, chỉ vào khung một căn nhà gỗ bị biệt thự che khuất: “Đó là phòng làm việc chúng tôi đang xây dựng, tôi và Tùng Tùng có rất nhiều ý tưởng muốn khai triển trong khu rừng này, ví dụ như gia tăng sản lượng cây nông nghiệp, chế tạo một vài đồ dùng hữu dụng, có thể giúp dân làng quanh vùng cải thiện cuộc sống, cũng đúng lúc hai cậu mang đến hạt giống biến dị có thể giúp chúng tôi rất nhiều.”

Tùng Hạ cười: “Cuộc sống của hai người thật là phong phú.”

“Chúng tôi có nhiều thời gian lắm, nhất định phải tìm chút chuyện để làm.” Mục Phi hai mắt tỏa sáng: “Đúng rồi, hai cậu đã bay một ngày, đi tắm rửa một lát đi, chúng tôi vừa xây một phòng tắm chia ngăn, có cả phòng xông hơi chuyển từ biên giới Tuy Hóa đến đó, thư giãn lắm.”

Tùng Hạ cười: “Được, Thiên Bích, hôm nay chúng ta tận tình hưởng thụ đi.”

Mục Phi chuẩn bị cho họ quần áo rộng rãi, sau đó tự mình dẫn họ đến phòng tắm, hớn hở tự hào giải thích cho họ nguyên lý cấp nước sưởi ấm trong phòng. Không thể không thừa nhận, luận về hưởng thụ, chỉ e Diêu Tiềm Giang, Chu Phụng Lam so ra đều kém Mục Phi cả.

Hai người thoải mái tắm nước nóng, khi Tùng Hạ quấn khăn tắm bước vào phòng xông hơi, Thành Thiên Bích đã ngồi khoanh chân bên trong.

Tùng Hạ phịch một tiếng ngồi xuống tấm chiếu Tatami đang tỏa nhiệt, thoải mái đến độ muốn lăn lộn trên đất. Sau khi rửa trôi một thân mệt nhọc, còn có thể nằm thẳng cẳng giãn cơ tại một nơi ấm áp giữa mùa đông thế này khiến cậu có cảm giác mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều đang giãn ra, mồ hôi thoát ra từ lỗ chân lông mang theo mọi mệt mỏi và khốn đốn khỏi cơ thể cậu. Tùng Hạ nghĩ rằng, lúc về nhất định phải khoe khoang với Liễu ca một phen, nhất định Liễu ca sẽ hâm mộ muốn chết.

Thành Thiên Bích không nhịn được cười: “Đừng nằm lâu quá, dưới đất nóng lắm.”

Tùng Hạ lật người lại, biếng nhác: “Thoải mái dữ, Mục Phi thật biết hưởng thụ.”

“Nếu anh thích thì ở lại đây thêm một thời gian, chúng ta cũng không vội về.”

Tùng Hạ cười ngây ngất: “Được, được.” Cậu vật dậy khỏi chiếu Tatami, bò đến chỗ Thành Thiên Bích, sau đó đè Thành Thiên Bích xuống đất.

Thành Thiên Bích vỗ vỗ tấm lưng hơi nóng của cậu, ánh mắt dịu dàng: “Sao anh cứ như say rượu thế.”

“Vậy à? Có lẽ do hơi thiếu ôxy một tí, thôi xong, chỗ này thoải mái quá.” Tùng Hạ đặt sức nặng toàn thân lên người Thành Thiên Bích, tìm kiếm bờ môi hắn, cũng êm dịu hôn xuống.

Thành Thiên Bích ôm hông cậu, chuyển mình đặt cậu xuống dưới, đôi môi nóng như lửa mãnh liệt mút mát trên môi cậu, tận tình thưởng thức hương vị dịu dàng khoan khoái ấy.

Tùng Hạ ôm lấy cổ hắn, gáy dường như không chạm đất, nhiệt tình đáp lại nụ hôn triền miên ngọt ngào.

Có điều không hôn được bao lâu, Tùng Hạ đã thấy đầu óc thiếu ôxy, bắt đầu thấy hoa cả mắt.

Thành Thiên Bích buông cậu ra, ánh mắt mỉm cười: “Choáng rồi à? Đã nói không được xông lâu mà.”

Tùng Hạ mơ mơ màng màng: “Một chút…” Cậu xoa mặt Thành Thiên Bích, vui vẻ: “Muốn làm ở đây không?”

Thành Thiên Bích nhéo nhéo eo cậu: “Anh sẽ ngất xỉu.”

“Không tệ vậy chứ, thể năng bây giờ của tôi so với đa số người thường thì tốt hơn nhiều.”

Thành Thiên Bích nhấc cánh tay cậu lên nhìn nhìn: “Hừm, có cơ bắp thật này, tốt hơn trước một chút.”

“Đây là tôi cố ý luyện ra lúc tập bắn với Nhạn Khâu đấy, giờ tôi mà bắn mục tiêu cố định thì độ chính xác khá cao, mục tiêu di động thì hơi thiếu một chút nữa, luyện thêm mấy tháng là thành nghề rồi.”

Thành Thiên Bích dùng chóp mũi cao của mình cọ cọ vào gò má cậu: “Không tệ.”

Tùng Hạ nhìn sâu vào Thành Thiên Bích, trong mắt chớp động khát vọng thẳng thắn: “Cho nên, chúng ta…”

“Tùng Hạ.” Giọng nói hân hoan của Mục Phi vang lên ngoài phòng tắm.

Tùng Hạ đột ngột ngồi dậy: “Ơi.”

“Hai cậu tắm xong chưa? Tam Nhi đến rồi, còn mang theo thịt hươu tươi nữa.”

“Rồi, chúng tôi ra liền đây.” Tùng Hạ thấy tỉnh táo hơn nhiều, ngượng ngùng nhìn Thành Thiên Bích, muốn đứng lên.

Thành Thiên Bích duỗi tay ra, từ sau lưng ôm chặt hông cậu, ***g ngực rắn chắc kề vào tấm lưng có vẻ hơi thanh mảnh ấy, ghé vào tai cậu thầm thì: “Buổi tối.”

Tùng Hạ thấy vành tay ngưa ngứa, cảm giác hai má hơi nong nóng.

Thành Thiên Bích đứng dậy, cũng kéo Tùng Hạ lên, nhìn cậu một cái: “Đi thôi.” Trong ánh mắt sâu thẳm mang theo vài phần *** khiến Tùng Hạ nhũn cả chân.

Hai người thay áo dài bằng vải lanh mà Mục Phi chuẩn bị cho họ. Kiểu quần áo này tuy không có dáng nhưng mặc vào lại hết sức thoải mái, chẳng trách Mục Phi và Thông Ma khi biến thành người thì mặc loại áo này chạy khắp nơi, đặc biệt trong căn biệt thự ấm áp dễ chịu này thì càng không thể tiện hơn được nữa.

Hai người vừa đi ra khỏi phòng tắm thì đã thấy một chàng trai trẻ tuổi cao lớn đang đứng ngoài cửa, khoác một bộ áo lông cừu, vừa thấy họ, cả khuôn mặt đã sáng bừng lên: “Tùng ca, Thành ca!”


“Tam Nhi!” Tùng Hạ mừng rỡ kêu một tiếng, lần trước khi gặp Tam Nhi là trước lúc họ đi Thanh Hải. Từ lần đầu tiên quen cậu ta đến nay, đã hơn một năm qua đi, thằng bé cứng đầu cứng cổ năm nào nay đã trưởng thành, biến thành cậu thiếu niên choai choai, không ngờ còn cao hơn cả Tùng Hạ, vóc dáng cũng rất khỏe mạnh, hoàn toàn là dáng người lớn. Tùng Hạ không khỏi cảm thán, thằng bé lớn nhanh quá.

Tam Nhi cởi áo lông cừu, chạy tới, một phen bắt tay Tùng Hạ, cao giọng cười nói: “Tùng ca, các anh đã đến rồi, bọn em nhớ mọi người lắm.”

“Ha ha ha, Tam Nhi, em lớn nhanh quá, nghe Mục Phi nói em còn có bạn gái rồi.”

Tam Nhi cười he he, đắc ý: “Chẳng mấy thì thành vợ em rồi ấy chứ. Anh xem này xem này, cô ấy là cô nương xinh đẹp nhất làng em đấy.” Tam Nhi lấy từ trong lòng ra một tấm ảnh, đưa cho Tùng Hạ xem.

Mục Phi cười: “Được rồi, gặp ai cũng muốn khoe, mau đi ướp thịt đi, tối nay chúng ta ăn lẩu.”

“Vâng!”

Mục Phi và Tam Nhi bận rộn dưới bếp, Thông Ma đứng ở cửa phòng bếp không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Mục Phi. Trừ phi Mục Phi gọi nó làm gì đó, không thì Thông Ma sẽ chẳng khác gì người máy.

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích khó được dịp nhàn hạ, không làm gì cả, an vị ngồi trên sô pha đọc tạp chí, sách báo ngày trước trên bàn trà có đặt điểm tâm tinh xảo và trà nóng. Thảng thốt, Tùng Hạ cảm thấy thế giới bên ngoài chỉ là một cơn ác mộng, cậu chỉ đến nhà bạn ăn một bữa cơm, không có gì thay đổi cả.

Chẳng bao lâu, từ trong phòng bếp tỏa ra hương thơm mê người, rốt cuộc Tùng Hạ không nhịn được mà chạy vào xem. Trên bàn cơm đã chuẩn bị tốt lò vi sóng, trong lò đặt một nồi nước lẩu màu đỏ đang tỏa nhiệt hun hút. Trên bàn đặt bảy tám cái đĩa, tất cả đều là đồ lẩu đã được rửa ráy sạch sẽ, sắp xếp ngay ngắn. Mọi đồ mặn trừ rau quả đều được Mục Phi chiên qua. Nước trái cây, gia vị, chén bát, thìa muỗng mọi thứ đều có đầy đủ, thậm chí ngay cả hộp giấy ăn cũng rất xinh xắn.

Ngay cả Thành Thiên Bích cũng không nhịn được cảm thán: “Kể cả trước tận thế, ăn cơm nhà cũng ít khi tỉ mẩn như vậy.”

Tùng Hạ khen: “Phải đó, so với Mục Phi, trước kia tôi sống tuềnh toàng quá.” Khi đó cậu còn thấy mình là một người đàn ông độc thân thích vệ sinh yêu sạch sẽ, biết nấu nướng biết dọn dẹp, sống khá khẩm hơn 99% đàn ông độc thân trên thế giới này nhiều xem ra 1% kia cũng chia thành ba bảy loại, Mục Phi nhất định là nhóm hưởng thụ cuộc sống nhất.

Cuối cùng, Mục Phi bưng ra một đĩa cá thái lát chiên tương, cười tủm tỉm: “Mau ngồi đi.”

Mọi người ngồi vây quanh bàn ăn, Tam Nhi đã mang tư thế như muốn rớt nước miếng xuống bàn, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm nồi nước dùng.

Trước khi ăn cơm, Mục Phi kéo tay Thông Ma, nhẹ giọng nói: “Tùng Tùng, trong vòng 24 giờ sau khi ăn xong đều phải duy trì hình người biết không? Không thì không tốt cho tiêu hóa.”

“Biết rồi.” Thông Ma hiển nhiên cũng thấy rất hứng thú với những món ăn này.

Mục Phi vỗ tay một cái: “Nào nào, ăn thôi.”

Tam Nhi không thể chờ thêm nữa mà trút bò thái lát vào nồi, những người khác cũng lia lịa bỏ thêm đồ vào. Chỉ chốc lát sau, nguyên liệu trong nồi đã chín, năm đôi đũa đồng loạt vung lên, ăn với khí thế ngút trời.

Vừa ăn lẩu cay vừa uống nước ép đóng đá chua ngọt ngon lành do Mục Phi làm, ai nấy cũng thấy tâm trạng tốt đến tột đỉnh. Trong tận thế còn được hưởng thụ như vậy có thể nào không khiến người ta thêm quý trọng mỗi phút mỗi giây lúc này chứ.

Mục Phi và Tam Nhi tò mò hỏi những chuyện mắt thấy tai nghe của họ ở Thanh Hải, Tùng Hạ chỉ chọn phần thú vị để kể, tránh đi rất nhiều hồi ức đau khổ, khiến họ lắng nghe mà sửng sốt.

Tam Nhi cảm thán: “Có đôi khi em muốn đi Bắc Kinh xem lắm. Hồi trước em đặc biệt muốn đến thủ đô trải đời, nhưng do nhà nghèo, hy vọng duy nhất của em là thi đậu đại học Bắc Kinh. Giờ thì đừng nói là em, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không được mấy người có thực lực đi ra bên ngoài.”

Tùng Hạ cười: “Nếu cậu muốn đến Bắc Kinh, anh có thể dẫn cậu đi, lúc về thì lại đưa cậu về.”

Tam Nhi kinh ngạc: “Thật ạ?”

“Có gì khó chứ, con đại bàng đen bọn anh mang đến bình thường có thể chở bốn đến năm người.”

Tam Nhi hưng phấn xoa xoa tay: “Em… em muốn đi, em còn muốn dẫn vợ em đi nữa.”

Mục Phi cười: “Đừng làm phiền Tùng Hạ, chờ lúc cậu và Tiểu Mẫn kết hôn, anh sẽ đưa hai người đến Bắc Kinh chơi, đến lúc đó kêu Tùng ca của cậu tiếp đãi là được.”

Tùng Hạ cười: “Không thành vấn đề.”

Tam Nhi mừng rỡ liên tục nói cám ơn.

Mục Phi nhìn nụ cười trên mặt Tam Nhi, nét mặt đột nhiên có chút buồn bã, nở nụ cười hơi cô quạnh: “Tôi cũng muốn đi xem.”

Tùng Hạ vừa định nói “Anh cũng đến đi”, đột nhiên nhớ tới chuyện Mục Phi căn bản không thể rời khỏi khu rừng này, không khí bàn ăn nhất thời có đôi chút ngượng ngùng.

Thông Ma nói: “Nếu ngươi muốn đi Bắc Kinh, ta chuyển bộ rễ qua đó là được.”

Mục Phi hoảng sợ: “Tôi không muốn đi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”

Thông Ma nhăn mi: “Rõ ràng ngươi muốn đi.”

Tùng Hạ toát mồ hôi lạnh, nếu Thông Ma thật sự muốn chuyển bộ rễ đến Bắc Kinh thì chỉ cần khiến bốn phía bộ rễ của mình tập trung sinh trưởng về một hướng là được. Dựa theo đánh giá sẵn có của Trang Nghiêu, nhiều nhất một năm là nó có thể dài đến Bắc Kinh. Nhưng chuyện này đối với dị nhân Bắc Kinh thì thật là một sự uy hiếp quá lớn, không phải tất cả đều hiểu Thông Ma như họ, ngay cả viện khoa học cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ. Hơn nữa, Thông Ma trải dài bộ rễ, cách bản thể quá xa, năng lượng sẽ rất yếu, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả việc tự vệ cũng là một vấn đề. Mục Phi sẽ không cho nó làm vậy.

Mục Phi xoa xoa tóc nó: “Làm vậy phiền lắm, cậu cũng biết mà. Tôi vừa rồi chỉ thuận miệng nói thôi, cậu cảm giác được mà, bây giờ tôi đã rất hài lòng rồi.”

Thông Ma dõi theo ánh mắt của anh hồi lâu mới gật đầu.

Mục Phi gắp một miếng thịt đưa tới miệng Thông Ma, dịu dàng: “A, há miệng.”

Thông Ma ngoan ngoãn há miệng, nuốt vào miếng thịt kia.

Tam Nhi cười hì hì: “Hai người nhìn bề ngoài thì giống song sinh, ở chung thì như mẹ con vậy.”

Mục Phi vờ giận: “Đừng có nói lung tung, Tùng Tùng mới tám tuổi, vẫn là bạn nhỏ, đương nhiên tôi phải chăm sóc cậu ấy.” Nói xong lại cười một tiếng: “Nói thế nào cũng phải là ba con chứ.”

Tam Nhi cười phá lên, Tùng Hạ cũng vui vẻ theo, ngay cả nét mặt Thành Thiên Bích trông cũng rất mềm mỏng.

Ăn đến miếng cuối, mấy người đã no đến độ sắp không đi nổi nữa thì mới chịu dừng lại dù chưa đã nghiền lắm.

Mục Phi cười: “Hai cậu ở lại thêm vài ngày, tôi còn có rất nhiều món muốn đãi hai cậu đấy, ngày mai ăn món Quảng Đông hay ăn cơm Tây.”

Tùng Hạ nghe mà nước miếng cũng ứa ra, Tam Nhi lại càng mặt dày yêu cầu mỗi ngày đến ăn chực.

Mấy người đi lại trong nhà cho tiêu cơm, Mục Phi cười hỏi: “Có muốn ngắm sao không, tôi dẫn mọi người lên ngọn Thông thấp nhất.”

Tam Nhi kêu lên: “Tùng ca, Thành ca, các anh nhất định phải đi ngắm thử, mặc dù hơi lạnh một chút nhưng phong cảnh đẹp lắm, mau đi mau đi.”

Tùng Hạ cũng thấy có hứng: “Được.”

Hai người phủ thêm áo khoác dày, ra khỏi nhà gỗ, ba nhánh cây vươn tới cuốn lấy họ đưa lên trên. Mục Phi và Thông Ma thì bay vút lên không, trong đêm đen không thấy rõ cành cây, hai người một thân tóc dài áo trắng, di chuyển giữa bóng cây như những hồn ma, song lại có một mỹ cảm kỳ lạ.

Họ càng lên cao càng lạnh, nhưng bầu không khí cũng càng ngày càng mát rượi. Hít sâu một hơi, cảm giác luồng khí đi từ mũi vào đến phổi thông thoáng hẳn ra, khắp thân thể đều trở nên thoải mái.

Họ nhanh chóng lên đến ngọn cây, nhánh cây ném họ xuống một tán cây rậm rạp rồi lập tức biến mất. Tùng Hạ đứng lên, bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động đến nghẹt thở.

Lúc này, họ đang đứng trên tán cây trên ngọn Thông cao hơn một ngàn mét, dưới chân là một biển cây cối mênh mông vô bờ, dường như mây trắng đang vờn bên tay, vầng trăng trên cao vừa lớn vừa tròn, như thể cách họ rất gần, gần đến độ chỉ cần bay lên là có thể chạm vào. Điều làm mọi người rung động nhất là bầu trời đầy sao kia, trên nền trời xanh mực điểm xuyết vô số những vì sao, có ngôi sao tỏa sáng đến loá mắt, có ngôi sao lại dịu dàng mờ ảo, song không ngôi sao nào lại không tỏa ra ánh sáng vàng kim. Toàn bộ trời sao như một bức tranh vẽ dải ngân hà tráng lệ được phô bày bằng sạch trước mắt họ. Bầu trời đêm thế này khiến người ta suốt đời khó quên.

Mục Phi ngẩng đầu nhìn lên trời cao: “Mọi người quên rồi à, hôm nay là rằm đấy, đúng là ngày tốt.”

Tất cả nằm trên tán cây, thứ lọt trong tầm mắt toàn là sao sáng đầy trời, giống như thế giới này ngoại trừ chúng ra thì không còn cái gì khác vậy.

“Đẹp quá.” Tùng Hạ ca ngợi từ tận đáy lòng.

Mục Phi khẽ nói: “Hành tinh này xinh đẹp đến vậy, đáng tiếc bây giờ nó đã bắt đầu không chào đón con người nữa.”

Tùng Hạ nhắm nghiền hai mắt, trong lòng dâng lên cảm giác đáng chát.

Trái Đất mỹ lệ nhường này, họ muốn sống mãi nơi đây, đời đời kiếp kiếp.

Bình Luận (0)
Comment