Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 243

“… Sau khi đột phá cấp ba, thay đổi không chỉ là nguyên tố hóa hoàn toàn mà còn là khả năng phức tạp hơn.”

Bởi vì Bắc Kinh còn cần nhóm Trang Nghiêu đọc ký ức của Tôn tiên sinh nên các dị nhân tiến hóa não bộ tạm thời không đi theo.

Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi không đột phá cấp ba tại Thanh Hải, từ khi về Bắc Kinh đến nay đều đã rất gần tới cấp ba. Hai người dự định sau khi đạt đến điểm giới hạn cấp ba thì lại đến Thanh Hải tìm Tùng Hạ, dựa theo tốc độ tu luyện tại Bắc Kinh thì chính là chuyện trong vòng một tháng nữa.

Mọi người mất hai ngày chuẩn bị hành lý, trang bị nhẹ nhàng rồi xuất phát.

Trực thăng vận tải sau khi đưa năm người và A Bố tới Tây Ninh thì quay lại. Bởi vì tất cả dị nhân đều ở trong thành Quang Minh nên viện khoa học phái hai phi cơ trực thăng trường kỳ đóng giữ ở Tây Ninh để tiện cho việc đưa họ qua lại giữa Golmud và Tây Ninh.

Khi họ đến Golmud, nhóm Diêu Tiềm Giang đã bố trí xong xuôi dưới sự trợ giúp của người dân thành Quang Minh. Có hơn mười người phục vụ cho họ, đều do đích thân Dung Lan ủy nhiệm, phụ trách các mảng ăn, mặc, ở, đi lại cho những người đến tu luyện từ Bắc Kinh. Sau khi họ tới, quả nhiên có chuyên gia tiếp đãi, mất nửa ngày đã sắp xếp đâu vào đó.

Biết họ đã đến, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du tới cửa thăm họ.

Tùng Hạ cười: “Quận vương, hội trưởng Ngô, tôi nghĩ chắc hẳn hai vị đã đến Golmud rồi cơ.”

Diêu Tiềm Giang cười nhạt: “Không phải đang đợi mọi người hay sao.”

Tùng Hạ biết anh chỉ nói vậy mà thôi: “Vậy chúng ta cùng nhau xuất phát đi, chúng tôi không có hành lý gì, ngày mai có thể đi luôn.”

Diêu Tiềm Giang nói: “Trước khi đi, tôi muốn trò chuyện mấy câu với vị này.” Anh nhìn Thành Thiên Bích, hất hất chiếc cằm với đường cong duyên dáng.

Thành Thiên Bích nhìn anh: “Nói chuyện gì.”

“Lý Đạo Ái, Chu Phụng Lam và gã người Mĩ kia đã tiến vào Golmud, ba người họ có tiến độ khá chậm, nóng vội hơn chúng ta. Tuy Golmud lớn thật, nhưng chỉ có thị trấn mới có người ở, những chỗ khác hoặc giá lạnh rét mướt, hoặc cát vàng trải dài, cho nên nếu chúng ta đi Golmud, sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải họ.”

Thành Thiên Bích hơi nhíu mi: “Anh muốn nói gì.”

Diêu Tiềm Giang ngạo mạn nói: “Trước khi đi, giáo sư Tùng và đại tá Đường cố ý hẹn gặp tôi và Lý Đạo Ái, dặn hai người chúng tôi phụ trách xử lý mâu thuẫn giữa cậu và Chu Phụng Lam, nói trắng ra là ngăn cản đôi bên đánh nhau. Quan hệ của Lý Đạo Ái và Chu Phụng Lam còn tạm chấp nhận, họ cùng nhau hành động, chúng ta cùng nhau hành động, cơ hội đôi bên gặp nhau không nhiều. Cho dù gặp được thì cậu cứ xem như không phát hiện đi. Mọi người đều chẳng còn bé nhỏ gì nữa, cậu đừng rước thêm phiền toái cho tôi.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không cần anh nhắc.”

Diêu Tiềm Giang hừ lạnh một tiếng: “Cậu tự lo lấy thân cho tốt, nếu làm tôi và Lý Đạo Ái khó xử, không ai khách khí với cậu đâu.”

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn hắn, không phản ứng lại.

Diêu Tiềm Giang và Thành Thiên Bích cũng nhìn nhau đã thấy ghét, tuy vẫn chưa đến mức động thủ nhưng chưa từng có được nửa câu hay ho với nhau. Diêu Tiềm Giang ngắm trúng Tùng Hạ đã lâu nhưng vẫn không có bất cứ cơ hội nào để xuống tay, anh tâm cao khí ngạo, đối với Thành Thiên Bích luôn mang theo vài phần địch ý. Mà Thành Thiên Bích lại vì thái độ mờ ám bất minh của Diêu Tiềm Giang đối với Tùng Hạ mà cũng không nhìn anh được hoà nhã. Dưới quan hệ như vậy, giáo sư Tùng lại khiến Diêu Tiềm Giang “trông chừng” Thành Thiên Bích, hắn tự nhiên thấy trong lòng không được thoải mái.

Tùng Hạ nghĩ đến trận chiến giữa Thành Thiên Bích và Chu Phụng Lam, trong lòng cũng hơi có chút lo lắng. Có điều Thành Thiên Bích không phải người chủ động gây chuyện, mà Lý Đạo Ái làm việc luôn rất ổn thỏa, chắc hẳn có thể trông chừng Chu Phụng Lam. Đương nhiên, thật ra họ có thể không gặp nhau mới là tốt nhất.

Thẩm Trường Trạch nói: “Nhóm Lý Đạo Ái hiện đang ở trong nội thành Golmud hay ở gần cấm khu?”

Ngô Du nói: “Chắc là trong nội thành, chỗ cấm khu hầu như không có nơi ăn chốn ở.”

Tùng Hạ nói: “Nhưng chúng tôi còn muốn đi cấm khu lần nữa, tôi có vài chuyện cần nghiệm chứng.”

Thiện Minh nói: “Tính đi lúc nào? Tôi cũng đi với, chắc có thể giúp được một chút.”

Tùng Hạ nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Cậu nói xem?”

Thành Thiên Bích nói: “Vào nội thành trước, tìm một chỗ dàn xếp, tháng sau khi thời tiết ấm áp sẽ đi, đến lúc đó tuyết cũng đã tan kha khá, chắc hẳn có thể khai quật được trong phạm vi nhỏ.”

“Muốn đào thật à, phải dựa vào cảnh sát Lý, chỉ sợ có chút khó khăn.”

“Bây giờ muốn tổ chức một đội khai quật cũng không có khả năng cho lắm, đến lúc đó thử xem sao, nếu không được thì lại nghĩ cách khác.”

Tùng Hạ gật đầu: “Được, vậy chờ tuyết tan rồi đi.”

Diêu Tiềm Giang nói: “Hôm nay mọi người nghỉ ngơi một đêm đi, đến Golmud thì không có vụ này nữa.”

Liễu Phong Vũ thở dài: “Tôi thật mong mình có tốc độ của Dung Lan, chạy mấy bước là đến nơi, ban ngày đi Golmud tu luyện, tối đến còn có thể quay về tắm rửa ngủ nghỉ.”

Tùng Hạ cười nói: “Anh nghĩ tốt đẹp quá, chịu khó chút đi.”

Mọi người đều biết, sau đó họ sẽ phải sống cuộc sống màn trời chiếu đất ít nhất nửa tháng, bởi vậy vô cùng quý trọng đêm cuối này, sau khi ăn một bữa no đủ thì đi nghỉ sớm.

Sáng sớm hôm sau, phi cơ đưa họ đến một nơi cách trung tâm Golmud 10 km, họ xuống khỏi phi cơ rồi thay bằng tọa kỵ của mình, tiến vào thị trấn.

Lần này tộc Long Huyết có ba người đi, bởi vì sức chiến đấu chủ yếu của tộc Long Huyết là Long Huyết nhân và lính đánh thuê chứ không phải dị nhân nên ngoại trừ bốn thành viên nòng cốt thì cũng không có nhiều dị nhân, hơn nữa phần lớn đều có trình độ biến dị không cao, đi Golmud quá nguy hiểm. Thật ra không chỉ có họ mà những tổ chức dị nhân lớn có hàng trăm hàng ngàn thành viên như quận Cửu Giang, Lục Đạo Hoàng Tuyền, hội Phụng Lam, số người dẫn đến cũng không vượt quá 10 người, hầu hết tất cả đều là các dị nhân đẳng cấp cao có cấp bậc đội trưởng trong các tổ chức vì những người này có giá trị để huấn luyện hơn. Hơn nữa, lấy những điều họ đã mắt thấy tai nghe ở nội thành Golmud, các dị nhân sức chiến đấu thấp nếu đi thì chỉ chịu chết.

Vì có hai người nên lúc xuống phi cơ đổi tọa kỵ, Thiện Minh đương nhiên tạm thời đảm đương “tọa kỵ” của Thẩm Trường Trạch và Al.

Khi con linh miêu khổng lồ màu vàng kim cao năm mét, oai phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt Tùng Hạ, cậu không khỏi có chút kích động. Cậu đã tận mắt chứng kiến Thiện Minh bị con linh miêu này cắn nát động mạch chủ, hàm răng sắc bén, vuốt chân khổng lồ, máu tươi ồ ạt phun ra và đôi mắt dần dần hiện lên tử khí của Thiện Minh đến nay vẫn như mồn một trước mắt. Mà sự dị chủng giống như kỳ tích kia càng mang đến cho Tùng Hạ rung động thật lớn. Xưa nay, cậu chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh chấn động lòng người như vậy. Đương nhiên, cậu rất biết chuyện mà không đề cập tới phản ứng ngay lúc đó của Thẩm Trường Trạch, dù sao cảnh đó thật sự rất tổn hại đến hình tượng lạnh lùng cứng rắn trước sau như một của hắn.

Tùng Hạ ghé vào người A Bố, hưng phấn thốt lên: “Thiện ca, anh oai quá.”

Linh miêu lớn ngẩng đầu, đôi mắt màu vàng chợt lóe vẻ đắc ý: “Đương nhiên, tôi rất thích tạo hình này.”

Thẩm Trường Trạch sờ sờ nhúm lông nhọn nhọn mọc dài ở tai [265] linh miêu, cười nhạt: “Con cũng rất thích.”

[265] Minh họa:

682522f0gw1et2p98eh5qj20dw0afmxkĐôi tai lớn rung mạnh một cái, Thiện Minh quẫy đầu: “Đừng có sờ.”

Al cưỡi trên cổ hắn, cũng lấy tay đi nghịch nhúm lông tai: “Sờ thì làm sao, nhúm lông này nghịch thích ghê.”


Thiện Minh cả giận: “Al, anh muốn chết có phải không.”

Al cười to: “Chú tới xơi anh coi.”

Thiện Minh quẫy đầu thật mạnh: “Anh mà còn sờ nữa ông đây sẽ hất xuống đất đấy, tự đi mà bay.”

Al cười phá lên: “Được rồi được rồi, đi thôi.”

Thẩm Trường Trạch kéo Al ra đằng sau, bản thân ôm cổ Thiện Minh, vuốt ve lớp lông mềm trên cổ linh miêu.

Thiện Minh duỗi người một cái, chạy tới thành phố phía xa.

A Bố vậy mà cũng học dáng vẻ Thiện Minh khom người duỗi thân, sau đó mới xòe móng bắt đầu chạy.

Khoảng cách 10 km chớp mắt đã đến nơi, giống như lần trước khi họ tới đây, đầu tiên họ cũng được nhận màn “tiếp đãi” từ đàn bò Tây Tạng.

Lần này vì có ít người, hoạt động gọn gàng, mấu chốt nhất là họ không phải đến để đánh nhau nên họ đã tránh đàn bò, đi vào thành phố từ một nơi khá hoang vu. Họ tính ở lại biệt thự trước kia Jacqueline đã cư trú tại Golmud, nơi đó đã được cô dùng thực vật bao trùm, năng lượng từ thực vật có thể ẩn đi ít nhiều năng lượng của họ, hơn nữa có thể có tác dụng phòng vệ rất tốt. Sống trong đó có thể ngăn cách sự quấy rầy từ đa số động vật biến dị, để họ an tâm tu luyện.

Dọc theo đường đi, họ gặp hai cuộc tấn công, có điều không đụng phải đám giun đất khổng lồ khiến người ta đau đầu như trước, hai đám đều bị họ đánh đến bỏ chạy. Nửa tiếng sau, họ đã thuận lợi đi đến biệt thự.

Tùng Hạ kinh ngạc nhìn… cái thứ trước mắt: “Đây… là chỗ này ư?”

Nhìn từ bên ngoài, nơi đó căn bản không phải biệt thự mà như tòa thành bị bụi gai che phủ trong truyện cổ tích. Toàn bộ căn biệt thự đều đã bị vô số loài thực vật không biết tên bao trùm đan xen rối rắm. Những thảm thực vật hoặc thô chắc hoặc mảnh mai bện thành một cái ***g lớn, họ chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng kiến trúc của con người bên trong qua những khe hở. Nơi này đừng nói là động vật biến dị, dù có người đi qua cũng không thể tưởng tượng được bên trong lại có người ở, lại càng không có nàng công chúa nào cần hoàng tử đạp bằng chông gai đến cứu hết.

Jacqueline nói: “Là chỗ này, trước kia tôi đoán rằng sẽ có ngày quay về nên đã giữ gìn nó.”

Ngô Du nói: “Chúng ta vào trong thế nào.”

Jacqueline kỳ quái nhìn hắn một cái: “Đương nhiên là vào từ cửa rồi.”

Lúc cô nói, Maksim biến thân thành gấu trắng khổng lồ cõng cô vào trong biệt thự. Theo mỗi bước đi của cô, thực vật dưới đất như thể bị thứ gì đó điều khiển, nhường ra một con đường sạch sẽ. Khi cô đứng trước cái ***g khổng lồ màu xanh đó, thảm thực vật bọc kín biệt thự rụt về bốn phía như thủy triều, chỉ mất vài giây, cửa biệt thự đã lộ ra. Jacqueline nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi người Maksim, vọt đến một cước đá văng cửa ra, đi vào. Động tác thô lỗ như thế mà đặt trên người cô vẫn hết sức mê người.

Khả năng này của Jacqueline khiến rất nhiều người ở đây đều khá hâm mộ.

Liễu Phong Vũ khẽ nói: “Đúng là cô gái tốt, vừa xinh đẹp vừa lợi hại, có điều ngực hơi nhỏ một chút.”

Đặng Tiêu nói còn khẽ hơn nữa: “Thật ra ngực nhỏ một chút cũng không sao, mấu chốt là cô ấy rất cao, chẳng kém em là mấy, em thích mẫu nhỏ nhỏ xinh xinh hơn.”

Tùng Hạ bất đắc dĩ: “Này, hai người mà bị cái anh gấu cường tráng nghe thấy thì ăn đòn đấy.”

Đặng Tiêu cười nhăn nhở.

Động vật biến dị cỡ lớn đều ở lại trong sân, mọi người đi vào trong biệt thự.

Mấy tháng qua, biệt thự luôn bị thực vật bao trùm, không có gió không có nắng, chất lượng không khí bên trong không cần nghĩ cũng biết, không ít người vừa vào đã ho khan, mùi mốc nồng nặc thật khiến người ta thấy hơi buồn nôn.

Jacqueline điều khiển thực vật mở cửa sổ cho thoáng, cô nói: “Hôm nay mọi người tự dọn phòng mình một chút. Ở đây không có máy sưởi, không có nước nóng, để đề phòng quái vật bên ngoài phát hiện nên bình thường không mở cửa sổ, có thể đốt nến lấy ánh sáng nhưng không được nhóm lửa nấu cơm, đây chỉ là một nơi mọi người có thể đắp chăn đi ngủ chứ ăn uống gì đó đều giải quyết ở ngoài đi.”

Nhìn hoàn cảnh này, ngay cả Diêu Tiềm Giang luôn chú trọng hưởng thụ cũng chịu thua, đành tự an ủi bản thân: “Vẫn tốt hơn ngủ ở một nơi có thể sụp đổ bất cứ lúc nào một chút.”

Những người khác thì không kén chọn, nhất là nhóm người Thành Thiên Bích, hoàn cảnh khắc nghiệt hơn thế này họ đều đã lĩnh giáo trong một năm đi đến Bắc Kinh rồi.

Thành Thiên Bích nói: “Thực vật ngoài cửa chỉ cô mới mở được, bình thường chúng tôi ra ngoài tìm thức ăn thế nào?”

Jacqueline nói: “Cậu có sáng kiến nào không?”

Thành Thiên Bích nói: “Tôi đề nghị luân phiên đi săn thú. Cô không cần ra ngoài, phụ trách ở lại biệt thự điều khiển thực vật. Bốn tổ chức còn lại luân phiên nhau mỗi ngày ra ngoài tìm thức ăn nước uống, săn thú, nướng xong thì mang về.”

Mọi người không có dị nghị.

Trước khi trời tối, họ đã quét dọn qua phòng mình được một lượt, thay chăn đệm mới do mọi người mang đến, ngoại trừ hơi lạnh thì cũng có thể ở lại.

Hình như quanh đây có thứ gì đó phát hiện ra họ, Jacqueline đóng tất cả cửa sổ và cửa ra vào, toàn bộ biệt thự đột ngột chìm trong bóng tối, họ chỉ có thể đốt nến, trầm mặc ăn lương khô mang theo bên người. Số lương thực này chỉ đủ cho họ ăn hai ngày, tiếp theo cần nhờ họ ra ngoài đi săn.

Cơm nước xong xuôi, mọi người lần lượt về phòng mình. Thành Thiên Bích và Tùng Hạ ngồi trên giường, nhắm mắt ngưng thần tu luyện. Lúc đầu Tùng Hạ còn hơi khó tập trung, so với hoàn cảnh bây giờ, cậu thành thật nhớ đến một tháng sống chỗ Mục Phi như nơi thiên đường. Có điều, cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, chuyên tâm tu luyện.

Ngày thứ ba sau khi quay lại Golmud, Thẩm Trường Trạch, Thiện Minh, Al và Maksim ra ngoài săn thú.

Ba ngày qua họ chỉ được hô hấp không khí thông thoáng khi ra ngoài vào đêm khuya, các thời gian khác hầu hết đều nghẹn trong biệt thự tu luyện. Nơi này không có chuyện gì khác để làm, tất cả đều một lòng một dạ dùng thời gian để cường hóa bản thân, dù sao thì họ đều gánh vác trọng trách trong trận chiến Hoa Nam, không ai dám lơi lỏng. Chỉ là sống vài ngày trong một cái ***g đen sì thật sự khó chịu. Nhóm đầu tiên ra ngoài săn thú quả thật là chuyện tốt như được thông khí, lúc tranh nhau ra ngoài thiếu chút nữa là họ còn đánh nhau, cuối cùng quyết định dựa vào rút thăm.

Đến tối, nhóm ra ngoài săn thú đã quay về, không ngoài dự kiến, ai cũng nhếch nhác thảm hại. Lông của Thiện Minh dính không ít máu me thịt nát, bộ lông trắng muốt của Maksim gần như lăn thành màu xám, trông lại càng bẩn thỉu.

Đặng Tiêu cười to: “Không phải mấy anh bị Ngao Tạng rượt hay bị giun đất hất lên trời đó chứ?”

Thiện Minh bực bội: “Đừng nói nữa, gặp phải một đàn chuột chết đói, đuổi theo bọn này không tha, tuy tốc độ không nhanh nhưng bám sát sàn sạt. Để cắt đuôi chúng mà bọn này chạy hết cả vòng lớn, sau đó thịt chưa kịp nướng chín, mấy người chấp nhận ăn đi.”

Diêu Tiềm Giang cau mày nhìn thịt còn đỏ máu: “Anh kêu chúng tôi ăn cái này?”

Thiện Minh trở về hình người, hoàn toàn không thèm để ý đến sự trần truồng của mình, vừa mặc quần áo vừa thoáng nhướn mi nhìn Diêu Tiềm Giang: “Đừng ăn nữa?”

Jacqueline cũng không có bất cứ phản ứng nào phụ nữ nên có với sự trần truồng của Thiện Minh, bình tĩnh nhìn họ: “Rất bình thường, động vật ở Golmud cạnh tranh rất khốc liệt, phát hiện con mồi sẽ cắn chết không buông, mọi người có thể cắt đuôi chúng mà không rước về biệt thự đã là không tệ rồi, ăn đi.”

Thành Thiên Bích không nói một lời rút dao găm ra, cắt xuống một miếng thịt chuột lớn. Con chuột này khá mập, một cái đùi đủ cho năm người họ ăn, phần còn lại ném cho A Bố.

Da đùi đã bị nướng cháy khét, hiển nhiên do nướng quá vội, bên trong thì chưa chín tới. Họ vốn quen ăn kiểu này, nhưng sống qua mấy ngày tốt đẹp, nay đột nhiên lại phải ăn những miếng thịt nửa sống nửa chín như thế, đột nhiên hơi khó mở miệng.


Liễu Phong Vũ nhìn nhìn hồi lâu, nói: “Thôi, tôi cũng không đói như vậy, không ăn đâu.”

Đường Nhạn Khâu cũng nói: “Ngày mai tôi ăn sau vậy.”

Đặng Tiêu miễn cưỡng cắn một miếng, mặt nhăn hết vào.

Tùng Hạ cắt một miếng thịt xuống, nhớ tới chân gà Mục Phi nướng đến khô vàng, không khỏi bi thương trào ra, quả nhiên từ khổ đến sướng thì dễ, từ sướng về khổ thì khó.

Thành Thiên Bích nhìn miếng thịt hồi lâu, quay đầu nói nhóm Thẩm Trường Trạch: “Mấy người nướng nó thế nào?”

Al nói: “Đương nhiên Thẩm Trường Trạch lấy lửa nướng.”

Thành Thiên Bích nhìn Thẩm Trường Trạch: “Giờ thử đi, nhiệt độ lửa của anh, mấy chục giây là chín rồi.”

Jacqueline nói: “Không được, có khói sẽ bị phát hiện.”

Thành Thiên Bích nói: “Thử lửa không khói đi, hẳn anh có thể làm được.”

Thẩm Trường Trạch ngẩn ra, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Mọi người cũng nhìn về phía hắn, trong mắt đều tràn đầy chờ mong.

Thẩm Trường Trạch cầm thịt chuột, trầm mặc nhìn ngắm hồi lâu, lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa màu vàng trắng, ngọn lửa kia bao trùm lấy thịt chuột, miếng thịt phát ra tiếng nướng xèo xèo, mùi thịt tỏa ra trong không khí, đi cùng với nó còn có khói bốc ra.

Jacqueline đứng lên: “Không được, mau dập lửa.”

Thẩm Trường Trạch giơ tay kia lên, ý bảo cô đừng nói. Hắn nhìn chằm chằm ngọn lửa và khói tỏa ra, dưới ánh sáng mờ nhạt, làn khói ấy đặc biệt dễ khiến người khác chú ý, bốc ra từ ngọn lửa như có thực thể, càng bay càng cao, hình thành một cột khói. Cột khói kia mắt thấy sẽ tỏa ra bốn phía, thoát ra ngoài từ kẽ hở trong biệt thự. Song vào khoảnh khắc tỏa ra, cột khói đó giống như bị thứ gì đó lập tức siết chặt, lại thu về, dừng khuếch tán.

Mọi người mắt mở trừng trừng, mơ hồ đã nhận ra điều gì.

Tùng Hạ kinh ngạc: “Cậu có thể điều khiển khói?”

Thẩm Trường Trạch có vẻ cũng rất bất ngờ, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu: “Miễn cưỡng có thể ngăn cản chúng khuếch tán.” Hắn tắt lửa, chỉ mất mấy chục giây ngắn ngủi, một miếng thịt chuột đã chín ra lò. Hắn đặt nó vào đĩa Thiện Minh: “Ba, ba thử xem có ăn được không.”

Thiện Minh cầm lấy hộp muối, rắc rắc lên trên, không cần biết còn nóng hay không đã cắn mạnh một miếng: “Ừhm, ngon ra phết, chín đó.”

Ánh mắt Thẩm Trường Trạch hơi tỏa sáng, hắn nhìn tay mình, như thể cũng vô cùng mừng rỡ trước khả năng bất ngờ này. Hắn lại bắt chước như thế, nướng chín toàn bộ bốn con chuột bự mà họ mang về, khói đặc đều bị hắn thu lại trong một phạm vi nhất định, không khuếch tán ra ngoài. Tuy hắn cũng chỉ có thể làm như vậy nhưng đã thành công ngăn cản khói lửa làm bại lộ hành tung của họ, cuối cùng đám khói chậm rãi tự tan.

Diêu Tiềm Giang cau mày: “Thành Thiên Bích, sao cậu biết cậu ta có thể điều khiển khói? Đừng nói cho tôi là do cậu đoán đấy.”

Thành Thiên Bích nói: “Tôi đoán.”

Diêu Tiềm Giang nheo mắt lại, thật muốn tát hắn hai cái.

Thẩm Trường Trạch cũng nghiêm nghị nói: “Đây rốt cuộc là sao? Không phải trùng hợp chứ.”

“Đương nhiên không phải.” Sau khi nuốt một miếng thịt, Thành Thiên Bích ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người trong nhà đều đang nhìn mình, bình tĩnh nói: “Đây là chuyện gần đây tôi phát hiện ra, sau khi đột phá cấp ba, thay đổi không chỉ là nguyên tố hóa hoàn toàn mà còn là khả năng phức tạp hơn.”

“Khả năng phức tạp hơn!”

Mọi người cả kinh, tất cả đều nhìn chằm chằm Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nói: “Tôi chỉ mới phát hiện ra điều này trong vòng vài ngày gần đây. Các anh cũng chú ý tới, Sở Tinh Châu ngoại trừ có thể khống chế trọng lực thì còn có thể tạo ra hố đen hấp thu vạn vật, Dung Lan ngoại trừ có thể điều khiển ánh sáng thì còn có thể lợi dụng ánh sáng thay đổi màu tóc, thậm chí bóp méo ánh sáng để đạt được hiệu quả gây ảo giác, cũng có thể nói, hắn đang điều khiển sắc thái. Những khả năng đó, chúng ta đều cảm giác họ vốn có sẵn, cho đến mấy ngày hôm trước, tôi phát hiện ra một chuyện…” Hắn đột nhiên nâng tay lên, lòng bàn tay nhắm ngay Diêu Tiềm Giang.

Diêu Tiềm Giang nheo mắt lại, đột nhiên sửng sốt, sau đó nét mặt biến đổi, hung hăng trừng mắt nhìn Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nhanh chóng thu tay lại: “Cảm giác được không?”

Ngô Du hỏi Diêu Tiềm Giang: “Anh cảm giác thấy gì?”

Diêu Tiềm Giang không vui: “Không thở được.”

Nét mặt mọi người càng thêm kinh ngạc.

Thành Thiên Bích nói: “Gió không có thực thể, nó là một hiện thượng được tạo ra do không khí di chuyển nhanh, nói cách khác, bản thân gió thật ra chính là không khí. Mà gần đây tôi mới phát hiện ra, tôi bắt đầu có thể khống chế một chút không khí.”

“Khống chế không khí…” Nét mặt Tùng Hạ vì quá khiếp sợ nên đã có chút vặn vẹo: “Ý cậu là, sau khi đột phá cấp ba, không chỉ cơ thể có thể hoàn toàn nguyên tố hóa mà quan trọng hơn đột phá là bắt đầu có thể khống chế khả năng phức tạp hơn, ví dụ như cậu có thể khống chế không khí, Thẩm Trường Trạch có thể khống chế khói.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Lúc đầu tôi không thể xác định, trước khi đi có đến tìm Sở Tinh Châu hỏi qua, hắn tiến hóa quá nhanh ở Thanh Hải nên không để ý đến chuyện này, coi nó là chuyện đương nhiên. Có điều hắn nói, khi hắn ở cấp ba, loại khả năng này chỉ bộc lộ một chút manh mối, cho đến tận lúc hắn lên cấp bốn mới có thể thật sự sử dụng như sức chiến đấu. Nhưng bằng thực lực cấp bốn hiện giờ của hắn thì sử dụng khả năng phức tạp để tấn công vẫn tốn khá nhiều sức, rất tiêu hao năng lượng. Mọi người vẫn nhớ chứ, hồi ở Thanh Hải, hắn từng dùng hố đen hút con quái vật đã tấn công Tôn tiên sinh, sau khi dùng xong, hắn có vẻ hơi mệt mỏi?”

Tùng Hạ nói: “Tôi còn nhớ, khả năng hố đen ấy rất lợi hại nhưng tôi cũng chỉ thấy Sở Tinh Châu sử dụng một lần, xem ra quả thật đó là loại khả năng khá hao năng lượng, không thể sử dụng thường xuyên. Nhưng Dung Lan thì sao? Mái tóc của Dung Lan vẫn giữ màu đó thôi.”

“Tôi cũng đã hỏi, Sở Tinh Châu nói chuyện đó chỉ là thay đổi một chút khúc xạ ánh sáng, không phí sức. Khả năng phức tạp của Dung Lan quả thật là điều khiển sắc thái, hồi ở Thanh Hải, hắn không sử dụng khả năng đó là vì không có thời điểm thích hợp, cho nên chúng ta không nhìn được.”

“Nếu Dung Lan sử dụng thì sẽ trông như thế nào?”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Sở Tinh Châu không nói cho tôi biết.”

“Tôi nghĩ tôi biết.” Jacqueline nói: “Hồi ở Thanh Hải tôi có nghe nói đến chuyện Sở Tinh Châu và Dung Lan từng đánh nhau, Dung Lan hóa ra hàng trăm phân thân để chống lại khả năng hố đen của Sở Tinh Châu. Tôi nghĩ đó cũng là một loại điều khiển sắc thái.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Chắc vậy. Tóm lại, sau khi biết những chuyện ấy, mấy ngày nay tôi đều liên tục nghiệm chứng, cho tới hôm nay mới có một chút thành quả chính là có thể khiến đối phương nghẹt thở trong đại khái hai, ba giây nhưng phạm vi rất nhỏ, thời gian có hiệu lực rất ngắn, căn bản không thể dùng để tấn công. Như Sở Tinh Châu đã nói, chỉ khi đột phá cấp bốn thì mới có thể thật sự chuyển hóa khả năng phức tạp thành sức chiến đấu.”

Ngô Du có chút hưng phấn: “Cho nên, sau khi đột phá cấp bốn, cậu có thể khống chế không khí, Thẩm Trường Trạch có thể khống chế khói, tôi thì sao? Diêu Tiềm Giang thì sao? Jacqueline thì sao?”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Đến lúc đó mấy người tự cảm nhận đi, tôi không rõ lắm.”

Jacqueline nhìn tay mình: “Bây giờ chúng tôi vẫn chưa có bất cứ cảm giác gì là do trình độ tiến hóa chưa đủ ư.”

Ngô Du nói: “Chắc vậy, Thành Thiên Bích tiến hóa sớm hơn chúng ta ít nhất hai tháng, chúng ta cũng phải mất ít nhất hai tháng nữa mới có thể thăm dò khả năng phức tạp của mình.”

Tùng Hạ nói: “Quận vương và tiểu thư Jacqueline thì tôi không rõ lắm, có điều nếu là hội trưởng Ngô thì tôi đoán có thể là nhiệt độ.”

“Nhiệt độ?” Ngô Du ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng có thể, bây giờ tôi chỉ có thể thông qua băng đá cụ thể hóa ra làm giảm nhiệt độ, không thể trực tiếp tạo thành ảnh hưởng với nó, đây thực sự có khả năng sẽ là khả năng phức tạp của tôi.”

Tùng Hạ cười: “Chuyện này thật là rất khiến người ta hưng phấn, nếu mọi người có thể đột phá cấp bốn trước cuộc chiến Hoa Nam, sức chiến đấu không chỉ tăng lên mà đến lúc đó, động vật biển Hoa Nam cũng không đáng sợ như trước nữa.”

Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm: “Cho tôi thời gian nửa năm, tôi chắc hẳn có thể đột phá cấp bốn.”

Liễu Phong Vũ nói: “Chỉ e nửa năm không đủ, Sở Tinh Châu và Dung Lan cũng mất đến ba năm đó.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Họ không tu luyện không ngủ không nghỉ, nhưng tôi có thể chỉ ngủ bốn tiếng mỗi ngày.”

Thẩm Trường Trạch nói: “Tôi đồng ý, tốc độ của họ nhanh hơn chúng ta chỉ vì họ ở Thanh Hải. Phương thức tiến hóa của họ cùng lắm cũng chỉ là ở gần Golmud một chút, trên bản chất mà nói thì vẫn là bị động tiến hóa, còn chúng ta có thể thông qua tu luyện, chủ động tiến hóa. Dưới cùng một môi trường, tốc độ của chúng ta chắc hẳn sẽ nhanh hơn họ. Chúng ta vào đây là vì tiến hóa, chẳng sợ mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, tôi cũng muốn trước khi khai chiến Hoa Nam, đột phá cấp bốn.”

Diêu Tiềm Giang hừ một tiếng: “Đừng tưởng chỉ có hai cậu mới có quyết tâm ấy.”

Ngô Du cười nhạt: “Không có thực lực cấp bốn, đi cũng là chịu chết, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác.”

Jacqueline cũng nói: “Mọi người nói không sai, từ hôm nay trở đi, cắt bớt mọi thời gian không cần thiết, dùng để tiến hóa.”

Tất cả mọi người đều đến đây vì tiến hóa, mà dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tiến hóa có khả năng đạt được khả năng siêu cấp giống như một phần thưởng mở đường, cũng cho những người khác sự cổ vũ rất lớn. Ai cũng bắt đầu chờ mong, khi mình tiến hóa đến đẳng cấp càng cao thì có thể đạt được “phần thưởng” thế nào.

Giờ khắc này, sự tích cực của mọi người lên cao chưa từng có.

Bình Luận (0)
Comment