Khẩu khí hơi trêu chọc của Jacqueline khiến Myron không thể nhịn được, vỗ vỗ ngực mình: “Được, so thì so, mang hết rượu trong doanh trại ra đây!”
Ngày hôm sau, Tùng Hạ lại cùng đội ngũ lên núi. Hôm nay họ muốn đi tìm căn mật thất Giang Doanh cất chứa tư liệu. Trong đó nhất định tích lũy đa số thành quả nghiên cứu trong ba năm qua của hắn, cho dù không liên quan đến ngọc Con Rối hay đá ngũ sắc thì nghiên cứu của hắn về động vật biến dị và năng lượng Cambri nhất định cũng sẽ mang đến cho họ thu hoạch to lớn.
Mà công cuộc lấy đồ từ sâu trăm mét dưới lòng đất này chỉ có Lý Đạo Ái mới làm được.
Điều khiến Tùng Hạ bất ngờ là, họ dẫn cả Myron Babbott theo, tuy cậu không rõ nguyên nhân cho lắm, có điều Trang Nghiêu tự có dụng ý của nó, Tùng Hạ cũng không lên tiếng hỏi.
Mất nửa ngày, họ đi tới phía trên di tích hang động, nơi này đã bị Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi dùng dây đỏ hay gạch đá gì đó đánh dấu lại. Họ đứng trước một dấu hiệu rõ ràng nhất, Trang Nghiêu nói: “Trong phạm vi này chính là vị trí phía trên mật thất.”
Tùng Hạ nhìn trái ngó phải: “Phạm vi cũng không nhỏ.” Họ vẽ ra phạm vi to như sân bóng rổ.
“Chỉ có thể chính xác đến mức này thôi, có điều chỉ cần hôm nay tìm được vị trí chuẩn xác, công việc tiếp theo sẽ đơn giản hơn một chút.”
Lý Đạo Ái lắc đầu: “Lấy đồ dưới lòng đất so ra còn khó hơn tìm được vị trí chính xác. Dưới lòng đất, tôi có thể qua lại tự nhiên là vì tôi có thể hòa làm một thể với chất đất, cho dù đụng phải đá tảng thì cũng có thể đi đường vòng, nhưng những thứ nằm trong lòng đất, cho dù là một tờ giấy thì cũng không thuộc về cơ thể tôi, thứ càng nặng lại càng khó chuyển lên, cho nên mọi người phải chuẩn bị trước tâm lý này.”
Đường Đinh Chi nói: “Không thành vấn đề, anh cứ xuống tìm được vị trí chính xác đã.”
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, trong quá trình này anh phải không ngừng bổ sung năng lượng cho cảnh sát Lý, mấy ngày nay tốt hơn hết là anh đừng tiến vào đá ngũ sắc ở đây, ngộ nhỡ anh lại hôn mê, việc này lại phải ngưng lại.”
Tùng Hạ tuy nóng lòng muốn tiến vào cõi hư không tìm hiểu song rốt cuộc, cậu cũng phải lấy đại cục làm trọng, đành gật đầu.
Lý Đạo Ái nhanh chóng chìm xuống đất.
Myron giẫm qua giẫm lại trên mặt đất, lẩm bẩm: “Chỗ này khá mềm.”
Tùng Hạ không nhịn hỏi: “Trang Nghiêu, cậu dẫn anh ta đến làm gì?”
“Có ích.”
Myron nghe thấy tiếng, quay lại mỉm cười nhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ cũng gật đầu lại.
Myron đi tới, cười: “Tôi đang học tiếng Trung. Dị nhân tiến hóa não bộ nước tôi đã tiến hành cải tạo thần kinh ngôn ngữ của tôi, tôi học rất nhanh, cảm giác mình thông minh hơn trước kia.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Còn làm được vậy ư?”
Đường Đinh Chi nói: “Được, chỉ là tăng cường trí nhớ và khả năng thấu hiểu khi học tập mà thôi. Giống như cậu cũng có thể lập tức cường hóa cơ bắp đầu óc của mình, dị nhân tiến hóa não bộ cũng có thể lập tức khiến cậu trở nên thông minh hơn hoặc ngu dốt hơn trăm lần.” Đường Đinh Chi hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Vế sau đơn giản hơn.”
Tùng Hạ gật đầu, không khỏi liếc nhìn A Bố.
Trang Nghiêu nói: “A Bố không được, về mặt sinh lý học, hệ thống ngôn ngữ của nó không giống con người.”
Myron xoa xoa lông ở bụng A Bố, không khỏi tiếc nuối kể: “Nhà tôi cũng từng có một con Ragdoll, đáng tiếc nó đã chết ngay lúc tận thế xảy đến.”
Đặng Tiêu nói: “Tiếc quá, không thì nó có thể làm bạn với A Bố rồi, nói không chừng còn có thể cùng A Bố sinh ra một đàn mèo con.” Nói tới đây, đột nhiên hai mắt Đặng Tiêu tỏa sáng, bỗng chốc ôm chặt một chân A Bố, mơ mộng: “Sinh ra một đàn tiểu A Bố có thể ôm vào lòng, cất trong túi…”
Liễu Phong Vũ gõ xuống đầu cậu: “Chú mày bạn gái còn không có, còn lo cho A Bố nữa.”
Đặng Tiêu hứ một tiếng: “Em là một người đàn ông vai gánh trọng trách, đâu có thời gian nói chuyện yêu đương.”
A Bố nhẹ nhàng đặt chân còn lại lên lưng Đặng Tiêu vỗ vỗ, như thể đang an ủi cậu ta vậy.
Myron thở dài: “Thật khiến người ta hâm mộ.”
Mọi người trò chuyện một lát. Nửa tiếng sau, Lý Đạo Ái chui ra khỏi từ mặt đất, nói: “Tìm được căn mật thất đó rồi, quả nhiên đã bị đè sập hoàn toàn, muốn lấy hết đồ đạc trong đó ra không có khả năng cho lắm, mọi người vẫn nên cho tôi trình tự trước sau, mỗi lần mang đi không thể nặng quá 2 kg.”
Trang Nghiêu nói: “Ưu tiên nhất là những thứ như USB, ổ cứng, sau đó anh thấy cái gì khá đặc biệt, ví dụ như vừa nhìn đã biết có lịch sử lâu đời, hoặc là thứ anh xem nhưng không biết nó là cái gì… Những thứ đó có thể mang lên được thì cứ mang lên, cuối cùng là sách vở.”
Lý Đạo Ái gật đầu: “Được.”
Đường Đinh Chi nói: “Cảnh sát Lý, anh lên trước đi, để Myron giúp đỡ làm xốp nền đất, như vậy anh có thể tiết kiệm một chút sức lực.”
Lý Đạo Ái cau mày: “Hả?” Hắn hoàn toàn chui ra khỏi lòng đất, nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng nguyên tố hóa.
Myron cởi áo khoác và giày, lắc lắc cánh tay, cười nhăn: “Tôi chưa làm chuyện này bao giờ, chắc hẳn rất thú vị.”
Tất cả mọi người lui về phía sau, hiển nhiên Myron sắp làm hành động lớn gì đó, họ đều tò mò ngắm nhìn.
Đột nhiên, tay chân Myron xảy ra biến hóa, hai chân hắn đột ngột biến thành kim loại màu đồng, hơn nữa kéo dài lên trên khiến chiều cao của hắn lên đến năm, sáu mét. Sau đó, đôi chân kim loại dài ngoẵng kia bắt đầu xoắn vào với nhau từng vòng một. Chỉ trong chớp mắt, đôi chân kim loại thẳng tắp đã biến thành hai cái lò xo. Chưa hết, hai cánh tay hắn cũng bắt đầu dài ra, trở nên thô hơn, ước chừng lúc duỗi thân sẽ dài hơn hai mươi mét. Sau đó hắn khép hai cánh tay lại với nhau, cánh tay cũng bắt đầu vặn xoắn. Cuối cùng, đôi tay kim loại của Myron biến thành một mũi khoan khổng lồ. Hắn quay đầu nhìn mọi người hãy còn kinh ngạc, cười nói: “Mọi người tản ra còn chưa đủ xa.”
Thành Thiên Bích nhấc Tùng Hạ dậy, đưa cậu nhảy lên lưng A Bố, Đường Nhạn Khâu nhấc Liễu Phong Vũ, Đặng Tiêu nhấc Trang Nghiêu, lần lượt nhảy lên người A Bố. Những người khác cũng đều nhảy lên người động vật biến dị, chạy xa tỏa ra bốn phía.
Rời khỏi đó được hơn một trăm mét, họ quay đầu nhìn lại, Myron đã gồng sức ghì mình xuống. Đôi chân lò xo sau khi nhận lực thì bị bật ngược lại rất mạnh, hất hắn lên cao hơn hai trăm mét. Myron biến đổi cơ thể trên không trung, cánh tay kim loại hóa thành mũi khoan chĩa xuống đất, khoan mạnh vào lòng đất nơi Lý Đạo Ái vừa xuất hiện.
Khoảnh khắc mũi khoan kim loại khổng lồ tiếp xúc với mặt đất, nền đất dưới chân mọi người run rẩy mãnh liệt. Sau đó, bùn đất dính vào mũi khoan bị hất tung tán loạn, họ cảm thấy mặt đất như thể đang bị lăng trì bởi những mũi khoan khổng lồ, không ngừng run rẩy.
Ước chừng qua nửa phút, sự chấn động này mới ngừng lại được.
Bùn đất chậm rãi rơi lại xuống đất, rốt cuộc họ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nơi đó, Myron một thân mặt xám mày tro ngồi bệt dưới đất, không ngừng ho hắng, nôn khan, cũng đang ra sức hất bùn đất trên tóc mình xuống.
Lý Đạo Ái đứng cách đó không xa thì sờ sờ cằm: “Hừm, quả là bớt được việc hơn.”
Tùng Hạ vội vàng lấy từ trong cái bao nhỏ treo trên người A Bố ra một chai nước đưa cho Myron: “Anh không sao chứ?”
“Phi phi phi, miệng toàn đất là đất.” Trên gương mặt khôi ngô góc cạnh rõ ràng và mái tóc Myron dính đầy bùn đất, quần áo lại càng căn bản không thể nhìn nữa. Hắn nhận lấy chai nước, súc miệng òng ọc.
Lý Đạo Ái bước đến bên cạnh, đặt tay lên đầu hắn. Đất cát dính trên tóc Myron bị Lý Đạo Ái hút đi bằng sạch.
Myron vui vẻ: “Mau, còn có quần áo…”
“Đất cát nặng một chút thì còn được chứ tro bụi khó hút, tốt nhất là cậu về nhà tắm rửa đi.”
Myron chán nản nhìn mình.
Mọi người lục tục đi tới, Trang Nghiêu nhìn cái hố to dưới đất và đất cát tơi xốp chung quanh, gật đầu: “Không tệ.”
Đặng Tiêu nói: “Nếu khoan xuống vậy tiếp, biết đâu có thể trực tiếp chui vào mật thất ấy chứ.”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Đó là chuyện không có khả năng, chỉ có thể làm xốp nền đất phía ngoài thôi, muốn vào sâu trong nữa thì phải bố trí rất nhiều nguyên lý khai quật, có nói cậu cũng không hiểu.”
Đặng Tiêu bĩu môi.
Lý Đạo Ái nói với Myron: “Cám ơn, như vậy tôi sẽ bớt sức hơn.”
Myron cười: “Không khách khí, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước đây, tôi muốn đi tắm ngay lập tức.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Vất vả rồi, đi đi.”
Myron ngồi trên người một con sói xám, xuống núi không thể vội hơn được nữa.
Lý Đạo Ái nói: “Tôi xuống đây”, đoạn quay sang gật đầu với Tùng Hạ: “Làm phiền cậu rồi.”
Tùng Hạ vội đáp: “Cảnh sát Lý mới là người vất vả nhất.”
Lý Đạo Ái lại chui xuống lòng đất, năng lượng của Tùng Hạ đuổi theo đưa vào trong cơ thể hắn. Nơi này xuống thẳng đến mật thất cũng không đến trăm mét, Tùng Hạ có thể bổ sung năng lượng cho Lý Đạo Ái bất cứ lúc nào.
Trước khi trời tối, bằng sự phối hợp của Lý Đạo Ái và Tùng Hạ, họ tổng cộng lấy được từ dưới đất ra một cái USB và hai cái laptop. Chuyến này đi đã không tệ rồi.
Lúc quay về doanh trại, Lý Đạo Ái ngồi trước đống lửa ăn tối, Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi thì cầm hai cái laptop kia, hận không thể chui vào trong nó.
Cơm nước xong xuôi, Lý Đạo Ái nói: “Ngày mai xuất phát sớm một chút đi.”
Đường Đinh Chi nói: “Được, bây giờ trời tối nhanh quá.”
Hoắc Bạch nhíu mày: “Ngày mai vẫn đi? Thủ lĩnh, làm chuyện này rất chậm trễ việc tu luyện phải không ạ.”
Lý Đạo Ái nhìn gã một cái: “A Bạch…”
Hoắc Bạch bất mãn: “Em có nói sai chỗ nào chứ, tất cả mọi người đều đang tu luyện, kêu thủ lĩnh đi làm chuyện tốn công tốn sức này, chưa chi đã trễ nải nửa ngày tu luyện.”
Lý Đạo Ái quát: “A Bạch, không được nói nữa.”
Hoắc Bạch ném một que củi vào lửa, cáu kỉnh bước vào trong trại.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, tất cả mọi người không ai lên tiếng.
Lý Đạo Ái nói: “Dưới lòng đất không có nhiều thứ có thể mang ra, nhiều nhất mười ngày có thể lấy xong.”
Trang Nghiêu nói: “Chắc hẳn cảnh sát Lý cũng biết, sau khi trận chiến Hoa Nam kết thúc, các tổ chức dị nhân ở Bắc Kinh sẽ được phân chia đóng quân ở ngoại thành. Đến lúc đó, Lục Đạo Hoàng Tuyền sẽ được ưu tiên lựa chọn đầu tiên.”
Nghe vậy, Diêu Tiềm Giang và Chu Phụng Lam đều ngẩng đầu lên, dường như họ có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến những gì Lý Đạo Ái đã hy sinh lúc này, lại không tìm được lý do phản bác, cuối cùng đành phải ngầm đồng ý.
Lý Đạo Ái cười: “Vậy tôi không khách khí nữa.”
Đường Đinh Chi nhìn Trang Nghiêu: “Tự cậu quyết định?”
Trang Nghiêu nói: “Tự tôi quyết định.”
Đặng Tiêu nhéo nhéo mặt nó: “Nhóc ranh, tỏ vẻ ta đây ngầu đấy hở.”
Tùng Hạ đẩy đẩy Thành Thiên Bích: “Này, cậu có nghĩ tới chuyện chúng ta đi đâu đóng quân không?”
Thành Thiên Bích nói: “Tôi biết anh muốn đi Đông Bắc, có điều có thể giáo sư Tùng và tư lệnh Tào sẽ giữ chúng ta lại chỗ nào gần hơn.”
Tâm tư Tùng Hạ bị vạch trần, thấy hơi ngường ngượng: “Thật ra ở đâu cũng được, dù sao sau này bay tới bay lui cũng rất tiện.”
Trang Nghiêu nói: “Ngoại trừ Đông Bắc, các anh còn có sự lựa chọn nào khác sao?”
Tùng Hạ lắc đầu, Thành Thiên Bích nói: “Tôi không quan trọng, mọi người tự quyết đi.”
Trang Nghiêu nói: “Muốn hưởng thụ tài nguyên tốt nhất, đương nhiên phải sống cách Bắc Kinh càng gần càng tốt. Bằng anh, chúng ta nhất định có thể chọn được một vị trí đẹp.” Nó chỉ vào Tùng Hạ.
“Tôi?”
Trang Nghiêu nhún vai: “Anh, phần thưởng cho đóng góp đặc biệt.”
Tùng Hạ cười nhăn nhở, trong lòng âm thầm ngẫm nghĩ vẫn nên sống gần Mục Phi một chút là tốt nhất.
Vài ngày sau đó, ngày nào họ cũng chạy lên núi. Để tiết kiệm thời gian nên họ bắt đầu dùng chim chóc biến dị đưa đón. Do thời tiết rét lạnh nên càng xuống sâu đất càng đông lạnh càng cứng rắn nên cứ vài ngày, Myron sẽ lại đi giúp Lý Đạo Ái “khoan xốp đất”. Dưới sự phối hợp thay phiên nhau của họ, tám ngày sau, Lý Đạo Ái đã mang tất cả những thứ hắn có thể mang đi ra ngoài.
Họ quay về doanh trại kiểm kê những gì thu hoạch được trong khoảng thời gian này, phát hiện được không ít điều mới. Tuy mỗi ngày chỉ có thể lấy ra ba bốn thứ, nhưng qua tám ngày, họ đã thu được tổng cộng hai cái USB, một cái ổ cứng, vài cái laptop cùng một tệp giấy nháp. Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi đặc biệt dựng lên một cái trại để làm nơi làm việc, chui vào trong đó, ngoại trừ đi WC thì không hề ra ngoài.
Là công thần lớn nhất trong việc này, sau khi quay về doanh trại, Lý Đạo Ái mệt đến độ ngủ trọn một ngày. Những người khác cũng chuẩn bị xong rồi nghỉ ngơi một lát.
Tối hôm sau, một chiếc trực thăng bay đến từ Bắc Kinh, một vị thượng úy vừa xuống phi cơ đã trực tiếp đi tìm Đường Đinh Chi, nói bên phía viện khoa học đang cần người khẩn cấp, cần lập tức đón Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi về Bắc Kinh.
Đường Đinh Chi nói: “Giáo sư Tùng nói tình huống cụ thể thế nào?”
Thượng úy lắc đầu: “Giáo sư chỉ bảo hai vị lập tức trở về.”
Hai người liếc nhau, Đường Đinh Chi nói: “Al, giúp em dọn đồ, nhân tiện sẽ mang mấy thứ này về Bắc Kinh.”
Họ vội vàng đóng gói những thứ lấy ra từ mật thất mấy hôm nay rồi chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Trang Nghiêu nói với Tùng Hạ: “Tôi sẽ tranh thủ mau chóng quay lại, trước khi tôi có tin gì, anh tuyệt đối không được tự tiện hành động. Lúc thăng cấp và lúc anh tiến vào ngọc Con Rối tại nơi khai quật ra nó, anh đều mê man mấy ngày. Đây không phải chuyện đùa, lần nào chúng tôi cũng gặp phải phiền toái khi anh hôn mê dài ngày, cho nên, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Tùng Hạ gật đầu: “Biết rồi, tôi chờ cậu về, nhớ mang về cho tôi bảng đối chiếu Hán Triện – Giản thể.”
Trực thăng đáp xuống không đến nửa tiếng, Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu đã lập tức bị đưa đi.
Không có Đường Đinh Chi bố trí, nhiệm vụ duy trì sự hài hòa của doanh trại giao cho hai người Lý Đạo Ái và Diêu Tiềm Giang, không khí nơi này lập tức trở nên căng thẳng, nhất là giữa Thành Thiên Bích và Chu Phụng Lam, Thiện Minh và Williams House. Họ đều cố gắng tránh mặt đối phương hết sức có thể, không thì khó lòng đảm bảo không đánh nhau ở đây.
Vài tổ chức dị nhân luân phiên nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ lấy nước gác đêm của mình theo như Đường Đinh Chi đã quy định. Thời gian lẳng lặng trôi qua, doanh trại bình an vô sự.
Ngày thường, ngoại trừ tu luyện, mỗi ngày Tùng Hạ đều phải tốn một ít thời gian tiến vào hư không trong đá ngũ sắc. Ngoại trừ thay đổi hình dáng thì hình như nội dung trong đó không có gì thay đổi, chẳng qua phiên dịch chữ Triện hơi khó một chút mà thôi. Cậu chỉ có thể đợi Trang Nghiêu mang bảng đối chiếu về rồi cậu lại cẩn thận nghiên cứu. Có điều có rất nhiều hình vẽ Tùng Hạ vẫn xem hiểu, cậu cẩn thận nghiên cứu phương pháp chế tác ngọc phù tấn công và công cụ phòng thủ nhiều hơn nữa.
Bây giờ, Tùng Hạ vô cùng chờ mong Trang Nghiêu quay về, thứ nhất là chờ Trang Nghiêu có thể mang về một vài tin tốt, thứ hai là đợi Trang Nghiêu quay về, cậu có thể đi đến nơi đã khai quật ngọc Con Rối, tiến vào đá ngũ sắc xem một cái. Linh cảm cho cậu biết bên trong sẽ có vài thứ cậu cần.
Không ngờ Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi đi một chuyến, hai tháng sau vẫn chưa trở về.
Trong lúc đó, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du lần lượt khám phá ra khả năng phức tạp của mình.
Diêu Tiềm Giang là hơi nước, Ngô Du thì không ngoài dự đoán của mọi người, là khống chế nhiệt độ. Khả năng vốn có của hai người vốn là hỗ trợ lẫn nhau, có điều cùng một vật chất nhưng hình thái khác biệt mà thôi. Song khả năng phức tạp của họ lại là hai thái cực, nước phải đạt tới 100 độ mới có thể hóa khí, nói cách khác, khả năng phức tạp của Diêu Tiềm Giang có thể khiến nhiệt độ của nước tăng cao, mà khả năng phức tạp của Ngô Du lại là hạ nhiệt độ mà không cần đến chuyện tạo ra băng đá.
Diêu Tiềm Giang nhìn nước tỏa hơi nóng hầm hập trong tay mình, nhíu mày: “Loại khả năng này, đúng là nhất thời tôi không nghĩ ra hữu dụng chỗ nào, bỏng chết người à?”
Tùng Hạ cười: “Hơi nước có thể làm nhiều chuyện lắm, ví dụ như khiến đối phương ngạt thở, gây sương mù đậm đặc, tạo ra ảo ảnh, thậm chí có thể làm nguồn năng lượng. Mỗi một khả năng phức tạp nhất định đều có rất nhiều tác dụng, đợi đại tá Đường và Trang Nghiêu quay lại, ngài có thể hỏi họ xem, đảm bỏ họ có thể nói được rất nhiều khả năng có thể dùng cho chiến đấu.”
Diêu Tiềm Giang cười nhìn Tùng Hạ: “Không ngờ cậu lại an ủi tôi đấy.”
Tùng Hạ ngẩn người, lúng túng: “Không phải thế mà…”
Diêu Tiềm Giang nói: “Tôi nhớ vào lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu cũng từng an ủi tôi, đại khái là trông tôi lúc đó rất thảm phải không.”
Tùng Hạ đã nhớ không nổi hồi ấy hai người nói gì nữa, nhưng cậu nhớ rõ rành rành lúc đó Diêu Tiềm Giang bị thương, cái chân bị sâu ký sinh quả thật hết sức đáng sợ, cậu muốn quên cũng không quên nổi. Cậu thật sự không cho rằng lúc ấy mình từng “an ủi” Diêu Tiềm Giang, vì biểu hiện của anh hết sức bình tĩnh, cho cậu ấn tượng sâu sắc.
Thành Thiên Bích đứng ở một bên, ho nhẹ một tiếng, Diêu Tiềm Giang hơi nheo mắt lại nhìn Tùng Hạ, Tùng Hạ phục hồi tinh thần, cười ngượng quay đi.
Một bên, Ngô Du đang thí nghiệm khả năng phức tạp của mình. Lúc này, hắn chỉ có thể hạ nhiệt độ trong một phạm vi rất giới hạn, nhưng những người đứng bên cạnh hắn đã có thể cảm thấy một chút giá lạnh.
Jacqueline có chút hâm mộ: “Dựa theo trình tự thời gian, tiếp theo chắc là tôi phải không.”
Tùng Hạ nói: “Đúng vậy, sau đó là cảnh sát Lý, thật khiến người ta hiếu kỳ.”
Lý Đạo Ái siết chặt nắm đấm: “Đúng vậy, đại khái tôi còn cần hai tháng, tôi đoán khả năng phức tạp của mình có thể là các loại đá gì đó, dù sao thì bây giờ tôi cũng mới chỉ có thể khống chế thổ nhưỡng, lúc đào đất, chạm tới đá tảng còn phải đi đường vòng, tôi hy vọng có thể khống chế chúng.”
“Chuyện này rất có khả năng.”
Myron hưng phấn: “Tôi nữa? Tôi thì sao? Tôi sẽ là gì?”
Chu Phụng Lam phun ra khói thuốc: “Myron lão đệ, cứ đột phá cấp ba đã rồi nói sau.”
Myron ôm vai hắn cười ha ha: “Yên tâm, chúng ta sẽ đuổi kịp họ rất nhanh thôi.”
Jacqueline nói với Maksim: “Anh cảm giác khả năng phức tạp của tôi sẽ là gì?”
Maksim mặt không chút thay đổi, cúi đầu: “Bất cứ khả năng nào của ngài đều sẽ rất mạnh.”
Jacqueline cười cười: “Đến ngày đó, tôi muốn uống rượu chúc mừng, không cho anh cản.”
Maksim không nói gì, nét mặt lại thoáng có chút khó xử.
Jacqueline vỗ vỗ ***g ngực cường tráng của hắn: “Quyết định như vậy đi.”
Myron nịnh bợ: “Tiểu thư Jacqueline, cô muốn uống rượu, bất cứ lúc nào có thể đến trại của tôi, tôi đặc biệt vì cô mang theo hai chai rượu ngọt Icewine Canada [269] đấy.”
[269] Icewine Canada: Một loại rượu đắt tiền có vị ngọt lịm, làm từ những quả nho đã để chín mùi và đông đá ngoài trời với thời tiết thiên nhiên của mùa đông, sau đó ép lấy nước ngay trước khi tan. Chất rượu có màu vàng đặc trưng.
ice-winw-chai-1
Jacqueline cười, cong cong khóe mắt đẹp: “Cám ơn, nhưng tôi chỉ uống Vodka.”
Maksim lạnh lùng nhìn Myron: “Tiểu thư Jacqueline không quen uống thức uống yếu ớt của Mĩ.”
Myron nhướn mày kiếm: “Gấu, có ý gì đấy? Icewwine là rượu đặc biệt dành cho phụ nữ, muốn thông qua uống rượu thể hiện khí phách đàn ông, ngây thơ quá thì phải.” Hắn hai tay ôm ngực: “Hơn nữa, cho dù uống rượu, anh cũng đừng nghĩ có thể thắng tôi.”
Maksim tiến lên một bước, cơ thể lực lưỡng cao hai mét giống như một ngọn núi chắn trước mặt Myron: “Muốn thử không?”
Jacqueline kinh ngạc: “Mark.”
Mọi người vây xem hai người giằng co như xem kịch vui. Đây là lần đầu tiên mấy tháng qua kể từ khi quen dị nhân gấu trắng này, họ thấy hắn thể hiện cảm xúc “con người”. Phần lớn thời gian Maksim giống như một vệ sĩ robot, cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ nữ thần Nga này, nói chuyện làm việc không lẫn một chút tình cảm cá nhân nào.
Maksim lập tức cúi đầu: “Tôi xin lỗi, tiểu thư Jacqueline.”
Jacqueline cười: “Không, sao tôi lại ngăn anh cơ chứ. Thân là đàn ông, đâu thể từ chối lời tuyên chiến ấy?” Cô liếm liếm môi, cười nhìn Myron: “Babbott tiên sinh, cuộc sống ở đây vô vị như thế, thật cám ơn ngài gia tăng cho chúng ta một vài sự giải trí.”
Khẩu khí hơi trêu chọc của Jacqueline khiến Myron hơi khó nhịn được, vỗ vỗ ngực mình: “Được, so thì so, mang hết rượu trong doanh trại ra đây!”
Tùng Hạ lắc đầu thở dài: “Này rốt cuộc là ai ngây thơ không biết.”
Đặng Tiêu xoa tay: “Thế là có trò hay để xem rồi, em thấy Iron Man nhất định không phải đối thủ của gấu Nga đâu.”
“Vậy cũng chưa chắc, có vài người uống được lắm, nhưng mặt ngoài không thể hiện ra đâu.” Liễu Phong Vũ đắc ý thoáng nhướn mi: “Anh có thể uống đến lúc mấy đứa gục hết đó.”
Thiện Minh cười nói hét lớn: “Ai muốn cược nào!”
Mọi người chạy đến chỗ Thiện Minh như ong vỡ tổ, lần lượt cầm ra những món có giá để cược, số cược Maksim gấp ba Myron.
Người của thành Quang Minh mang ra tất cả rượu trong doanh trại, số rượu đó là để xua lạnh cho họ, số lượng không ít, cũng có rất nhiều loại khác nhau. Uống nhiều loại pha trộn như vậy thì dù có là thần tiên cũng phải say đến mức chẳng còn hình người.
Một cái bàn đặt giữa Myron và Maksim, trên bàn đặt hai chai Vodka.
Maksim tóm cái chai: “Cho anh biết thế nào là đàn ông uống được rượu.”
Myron hừ một tiếng, nói: “Cho anh biết thế nào là đàn ông lợi hại.”
Jacqueline làm trọng tài, đứng trước bàn, tự mình mở nắp chai, hít hà hương rượu bay ra từ bên trong, nét mặt có vài phần say mê, vỗ tay một cái thật mạnh: “Bắt đầu!”
Myron tóm chai, anh dũng dốc chai Vodka nồng độ cao đổ vào miệng.
Maksim cũng không cam yếu thế, cầm chai lên tu.
Mọi người đứng thành một vòng tròn cổ vũ cho người mình đã cược.
Jacqueline nói đúng, nửa tháng sống trong nội thành Golmud và hai tháng sống ở đây, mỗi ngày họ ngoại trừ tu luyện ra thì chỉ có tu luyện. Chung quanh là hoang mạc và núi tuyết trải dài, ngoại trừ mấy chục con người trong doanh trại ra thì không có gì nữa, cuộc sống thật là nhàm chán vô vị đến cực điểm, họ đều hận không thể lao vào đàn quái vật chém giết cho hả hê sung sướng. Cuộc vui nho nhỏ này cũng đủ khiến họ hưng phấn cả buổi.
Jacqueline có lẽ là hưng phấn quá đà, một chân giẫm trên bàn, tư thế hoàn toàn không thấy tao nhã ngày thường đâu nữa.
Tùng Hạ cẩn thận ngẫm lại, hình như vị nữ thần này thường có vài hành động vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhất là lúc dính đến rượu, như thể rất dễ không thể khống chế bản thân, có lẽ… người Nga ai cũng vậy thì phải.