Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 253

Nếu đã xác định được vị trí của ngọc Con Rối, hơn nữa chắc chắn trong một khoảng thời gian ngắn, nó sẽ không di chuyển, như vậy chúng ta cũng không có lý do gì để tiếp tục chờ đợi nữa.

Sống một tháng trong căn cứ, trong khoảng thời gian này họ không ngừng chấp hành một vài nhiệm vụ lớn nhỏ, đa phần đều có liên quan đến thu gom tiêu bản động vật biển, đồng thời di dời lên đảo thêm nhiều vật dụng chiến đấu. Thời tiết trở lạnh nhanh hơn họ đã tưởng, vừa mới tháng mười mà nhiệt độ đã hạ đến âm 10 độ. Lấy nhiệt độ hiện tại để xem, họ cần thêm nhiều đồ chống lạnh hơn nữa.

Một đêm, Tùng Hạ đang ngủ, đột nhiên cảm thấy như thể có thứ gì đó nặng trình trịch ép xuống ngực khiến cậu không thể thở nổi. Một sự sợ hãi không thể hình dung tràn ngập cõi lòng, giống như có con quái vật lớn nào đó đang ở ngay bên cạnh, nhưng cậu lại không tài nào nhìn thấy được.

Tùng Hạ bừng tỉnh cơn mê, mở to mắt, phát hiện bản thân đẫm mồ hôi lạnh. Cậu ngồi dậy, sờ lòng bàn tay ướp nhẹp, hít sâu vài hơi, vẫn không thể bình tĩnh lại. Không phải vừa gặp ác mộng ư, vì sao… vì sao cảm giác khiến cậu hoảng hốt này vẫn chưa biến mất?

Thành Thiên Bích rất thính ngủ, lập tức tỉnh giấc. Hắn ôm chặt hông Tùng Hạ, khẽ hỏi: “Anh sao vậy? Gặp ác mộng à?”

“Ừm… Tôi cảm thấy có gì đó…” Tùng Hạ đột ngột mở trừng hai mắt: “Thiên Bích, tôi không thể xác định được đây có phải ảo giác của mình hay không, nhưng tôi cảm thấy giống như có một nguồn năng lượng rất mạnh đang tiến gần đến phía chúng ta, cảm giác này rất chân thật, nhưng chung quanh rõ ràng đều là năng lượng mà tôi quen thuộc.”

Thành Thiên Bích ngồi dậy, xoa mồ hôi trên trán cậu: “Có thể do gần đây anh tu luyện cực nhọc quá, anh nghỉ vài ngày đi.”

Tùng Hạ thở dài: “Chắc vậy, tôi…”

Giọng nói của Tùng Hạ bị tiếng còi báo động phòng không chói tai ngắt lời. Giữa đêm hôm tĩnh mịch, âm thanh the thé kia có vẻ chối tai và kích động lòng người.

Thành Thiên Bích lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng khoác thêm quần áo rồi xông ra ngoài.

Có chuyện xảy ra thật… Tiếng còi báo động này chỉ có thể vang lên khi bị tập kích hoặc có chuyện trọng đại.

Tùng Hạ cũng vội vàng mặc thêm quần áo, đuổi theo Thành Thiên Bích chạy ra ngoài.

Lúc này là bốn giờ rạng sáng, dựa vào ánh sáng hắt từ trên mây xuống, họ nhìn thấy rất nhiều người trong căn cứ đều chạy ra. Tùng Hạ cắm đầu chạy va vào lòng một người, cậu ngẩng đầu lên, là Diêu Tiềm Giang.

Diêu Tiềm Giang giữ vững cơ thể cậu lại, trầm giọng hỏi: “Tùng Hạ, có chuyện gì vậy?”

Tùng Hạ nói: “Tôi cũng không biết, nhưng tiếng báo động này, nhất định là chuyện lớn.”

Mọi người nhìn ra chung quanh, nhưng vẫn chỉ thấy mê man.

Đột nhiên, giọng nói của Tùng Chấn Trung vang lên từ máy phát thanh trong căn cứ: “Thưa mọi người, năm phút đồng hồ trước, một đàn quái vật biển số lượng lớn đã bắt đầu đổ bộ một cách có tổ chức tại huyện Lăng Thủy [277], tấn công hệ thống thông tin của chúng ta. Nơi đó có một doanh trại của chúng ta đang đóng giữ, nhưng không giữ được bao lâu. Máy bay chiến đấu đã xuất phát, máy bay vận tải hai phút sau vào chỗ, tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến từ Bắc Kinh chuẩn bị lên phi cơ.”

[277] Lăng Thủy:

Mọi người sửng sốt vài giây, lập tức phản ứng lại, người lấy vũ khí thì lấy vũ khí, kẻ mặc quần áo thì mặc quần áo, đồng loạt không chút do dự bước lên máy bay vận tải. Máy bay chở họ bay đến đường biển phía Nam đảo Hải Nam.

Trên phi cơ, Đường Đinh Chi dùng loa phát thanh nói: “Động vật biển ở eo biển Quỳnh Châu cũng xôn xao hẳn lên, máy bay không thể bay thấp, cũng không thể hạ cánh, đến lúc đó mở cửa, mọi người nhảy thẳng xuống đi.”

Đặng Tiêu ngáp một cái: “Má ơi, em còn đang ngủ mà… Con quái nào mà không có mắt, đi đánh nhau giờ này không biết.”

Trang Nghiêu nói: “Chọn thời điểm con người có ý thức yếu nhất, ít đề phòng nhất trong ngày, tấn công căn cứ thông tin quan trọng nhưng binh lực khá mỏng của chúng ta. Sinh vật có trí tuệ núp dưới biển sâu thật là có sách lược.”

“Này, sinh vật có trí tuệ đó không phải đã dị chủng với con người chứ?”

“Khó nói, nếu muốn thì số liệu này cũng không khó thu thập. Hơn nữa, cho dù thật sự dị chủng thì ý thức con người cũng không thể thắng được quái vật lớn như vậy, nó không liên quan gì đến con người cả.”

“Rốt cuộc là thứ gì chứ?”

Giọng nói của Đường Đinh Chi vang lên trong loa: “Tin tức vừa mới nhận được, thiết bị giám sát mới nhất cho thấy ngọc Con Rối xuất hiện tại vùng biển chừng 1.200 hải lý phía Đông Nam huyện Lăng Thủy, ngay tại phía Đông bãi cạn Scarborough [278], tới gần Philippines. Đây là lần ngọc Con Rối ở gần chúng ta nhất.”

[278] Bãi cạn Scarborough: Một đảo san hô vòng gồm nhiều đá ngầm và đá nổi, nằm giữa bãi Macclesfield và đảo Luzon của Philippines ở biển Đông, được đặt tên theo tên một thương thuyền buôn trà bị đắm ở đây năm 1784.

manila

Tất cả mọi người bắt đầu tưởng tượng sinh vật biển mang theo ngọc Con Rối rốt cuộc là con gì, lớn thế nào, trình độ trí lực thế nào, đó nhất định là sinh vật siêu cấp khiến người ta khiếp sợ như Thông Ma. Không! Chỉ e còn đáng sợ hơn Thông Ma nhiều.

Không đến nửa tiếng, họ đã bay trên bầu trời Lăng Thủy. Họ mở cửa buồng máy bay, không chút do dự nhảy xuống. Các dị nhân bay được một người mang theo hai đến ba người, vững vàng nhảy ra khỏi máy bay.

Lúc này trời còn tờ mờ sáng, nhìn xuống bên dưới, mặt biển xanh thẫm như thể hòa làm một thể với đất liền. Thỉnh thoảng nghe tiếng ánh lửa súng đạn nổ vang cho họ trong khoảnh khắc ánh sáng chớp lóe, nhìn thấy sinh vật biển chi chít trên bờ biển, ồ ạt ập lên mặt đất như những con sóng màu đen.

Một chiếc máy bay chiến đấu bay qua bầu trời trên bờ biển, thả xuống mấy quả pháo, ánh lửa khi pháo nổ trong một vài giây chiếu rọi toàn bộ vùng biển sáng như ban ngày.

Khói bốc ngùn ngụt, máy bay vừa vặn chui vào sương khói. Đúng lúc này, từ dưới lòng biển đột nhiên chui ra một cái bóng rất lớn. Cái bóng kia vừa mới trồi lên khỏi mặt nước đã rút ra cái gì đó như cái roi khổng lồ, quất vào chiếc máy bay vừa mới bay ra khỏi vùng sương mù dày đặc.

Trong khoảnh khắc đó, mọi người đồng loạt hoảng hồn hô lớn.

Chiếc “roi” dài chừng hơn ba trăm mét, linh hoạt quất trong không trung, thậm chí sau lần đầu khi máy bay né tránh thành công, nó lại đổi hướng đi trên không trung, đuổi theo máy bay.


Cơ thể Dung Lan chợt lóe, phóng đến cây “roi” kia. Giây tiếp theo, ánh kim lóe lên ngời sáng, chiếc “roi” đường kính hơn mười mét bị chặt đứt lìa từ phần giữa thân.

Cuối cùng, mọi người đáp xuống căn cứ trên mặt đất. Nơi này còn cách bờ biển hơn ba trăm mét, nhưng sinh vật biển đổ bộ đã xông lên đến chỗ cách lô cốt phòng ngự không đến 50 mét. Giá bắn trong lô cốt phòng ngự đặt hàng chục khẩu súng máy đang điên cuồng bắn phá. Hàng đàn sinh vật biển hình thù quái dị rơi vào làn đạn của súng máy, nhưng chúng da dày thịt béo, không bắn trúng điểm yếu sẽ không chết, hơn nữa cho dù đợt trước ngã xuống thì còn có hằng hà đợt sau ồ ạt ập lên.

“Đại tá Đường!” Một người đàn ông chạy tới, bắt lấy cánh tay Đường Đinh Chi: “Cuối cùng mọi người cũng đến rồi, tại tháp truyền tin chỉ còn đại đội đóng quân, những đội khác tôi đều đã điều lên tiền tuyến, nhưng súng đạn sắp hết mất rồi.”

Đường Đinh Chi nói: “Lô cốt phòng thủ này không giữ được nữa, giao lại nơi này cho không quân đi, những người khác lui về tháp truyền tin, cần phải bảo vệ nơi đó.”

“Rõ!” Người nọ chào kiểu nhà binh, lập tức lui xuống sắp xếp nhân lực rút lui.

Thành Thiên Bích nói: “Máy bay có thể sẽ gây ngộ thương chúng ta, chúng ta không thể ở đây, dị nhân bay được bay lên bầu trời yểm trợ máy bay chiến đấu, dị nhân không bay được…”

Đường Đinh Chi nói: “Dị nhân không bay được thì đi bảo vệ tháp truyền tin và nhà kho!”

Mọi người bắt đầu phân công hành động, nhóm Thành Thiên Bích bay lên trời cao, cái “roi” vừa rồi nhất định không chết đơn giản như vậy. Mặt biển không thiếu những cái bóng màu đen đều có thể tích vô cùng khổng lồ, giống như ma quỷ trong màn đêm, vung lắc xúc tu dài ngoằng và cái đuôi lớn, đang như hổ rình mồi chằm chằm quan sát máy bay chiến đấu.

Số còn lại chia làm hai đội, Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu mỗi người dẫn đầu một đội. Đường Đinh Chi đi bảo vệ tháp truyền tin nhóm Trang Nghiêu và Tùng Hạ thì đi đến nhà kho, nơi để hàng hóa dự trữ.

Nhà kho ở đằng sau căn cứ, cách tháp truyền tin hơn ba trăm mét, nằm trong một địa khu khá hoang vắng, nhưng dù sao cũng giáp với đường bờ biển, rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu tấn công.

Quả nhiên, ngay khi còn chưa chạy đến nhà kho, từ rất xa họ đã nhìn thấy một con vật giống như tôm hùm đã mọc ra hai chân đứng thẳng và đôi càng khổng lồ đang phá cửa sắt nhà kho, còn có mấy con khác không thể nói rõ là sinh vật gì cũng đang va mình vào cổng lớn. Có một con cá nhìn như rất to béo nhưng thực tế có thể tự thụt xương mình vào thành rất nhỏ, đã chui vào bên trong từ phần song sắt cửa bị tôm hùm kẹp đứt.

Thiện Minh móc súng bắn vào tôm hùm khổng lồ. Viên đạn bắn trúng lớp vỏ cứng màu xanh lá cây, đồng loạt bị văng ra, tôm hùm chạy tới phía họ.

Đặng Tiêu cũng chạy tới phía tôm hùm khổng lồ, trên đường chạy cậu tranh thủ biến thân.

Tôm hùm kẹp đôi càng lớn đến, Đặng Tiêu khựng chân một cái, nhảy lên cao sáu, bảy mét, sau đó nhảy lên lưng tôm hùm, đấm vào đôi mắt lồi ra của nó.

Bị đánh trúng mắt, con tôm có vẻ rất đau, nó ra sức lắc đầu, đôi càng lớn giơ về phía Đặng Tiêu.

Đặng Tiêu dùng đuôi cuốn lấy càng tôm, chặt một đao tay thật mạnh xuống đốt khớp xương yếu ớt của con tôm. Khớp xương lập tức bị biến dạng một cách kỳ dị, Đặng Tiêu móc súng ra, xả mấy viên đạn vào mắt nó.

Tôm hùm bị bắn nổ não, nghiêng ngả rồi đổ xuống đất.

Trang Nghiêu nói: “Chúng đang xông vào trong, đừng để chúng phá hoại đồ đạc, nhất là vũ khí!”

Mọi người chui vào nhà kho từ chỗ hổng. Liễu Phong Vũ sờ thấy công tắc, vừa bật đèn lên thì thấy một cái miệng chen đầy răng nanh xuất hiện trước mặt mình, ngay giây tiếp theo có thể táp hết đầu hắn vào trong.

Liễu Phong Vũ tỏ vẻ kinh tởm, vung nhẹ tay lên, bàn tay biến thành một bông hoa rất dày, đúng lúc nhét vào cái miệng kia. Con cá ngoạm lấy tay hắn, đầy một miệng dịch tiêu hóa. Dịch tiêu hóa đậm đặc từ khoang miệng chảy vào bụng cá, cổ họng và cơ thể nó nhanh chóng bị đốt thủng.

Thiện Minh nói: “Mọi người chia làm ba đội kiểm tra các dãy hàng, trẻ con đi với tôi.” Hắn xách khẩu tiểu liên lên, đi đến nơi chứa hàng gần nhất.

Tùng Hạ, Trang Nghiêu và Liễu Phong Vũ đều đi theo Thiện Minh, những người khác thì đi về hướng ngược lại.

Không đi bao xa, một con quái ngư có cái miệng sắc nhọn lại nhảy ra. Lần này, Thiện Minh không cho nó cơ hội lao đến mà đã nã mấy phát súng vào miệng nó trước, đánh cho quái vật vật vã trên đất.

Quái vật chạy vào nhà kho không nhiều, họ nhanh chóng dọn xong một lượt, sau đó chia ra bốn đội bảo vệ bốn cửa vào. Nghe bên ngoài đạn pháo nổ vang, họ biết hôm nay đã định là một đêm không ngủ.

Sau khi hừng đông, tiếng lửa đạn nghe thấy nhỏ dần, Tùng Hạ và Đặng Tiêu ra khỏi nhà kho, định đi đến phía tháp truyền tin xem tình hình ra sao.

Đường Đinh Chi đang trò chuyện với Tùng Chấn Trung tại căn cứ Trạm Giang, báo cáo tình hình bên này.

Cách tháp truyền tin không xa chất đống xác quái vật, nước biển tanh mặn và máu loang hòa vào thành một con sông nhỏ, bốc ra mùi vị khiến mọi người cực kỳ khó chịu.

Đường Đinh Chi thấy họ đã đến, cúp máy.

“Đại tá, cuộc chiến kết thúc chưa?”

“Cơ bản đã kết thúc, từ lúc hừng đông, động vật biển bắt đầu lui quân, đa phần chúng đều đến từ đáy biển, đôi mắt không thích ứng được với ánh sáng mạnh.”

“Chúng ta có thiệt hại gì không?”

Đường Đinh Chi thở dài: “Sau khi lô cốt phòng thủ bị công phá, vì để bảo vệ tháp truyền tin mà chúng ta đã tổn thất năm người lính. May mà có nhóm Thành Thiên Bích yểm trợ cho máy bay chiến đấu, không thì một khi máy bay bị đánh hạ, động vật biển trên mặt đất đã sớm bao vây chúng ta.”

Đặng Tiêu nói: “Máy bay chiến đấu ngầu quá, sau này chỉ cần phối hợp như vậy là có thể đảm bảo máy bay sẽ an toàn phải không.”

Đường Đinh Chi lắc đầu: “Giống ngày trước khi chúng tôi để Dung Lan và Sở Tinh Châu thử tấn công, trận vừa nãy cùng lắm cũng chỉ là một cuộc thử tấn công của động vật biển. Nếu thật sự phát động chiến tranh thì chúng sẽ không chỉ đổ bộ tại một chỗ như vậy, có khả năng toàn bộ đường bờ biển quanh đảo Hải Nam đều sẽ bị động vật biển tập kích. Cho nên, chúng đã không dốc toàn lực, chúng ta cũng không, nếu đánh thật thì thứ chúng ta phải đối mặt sẽ không chỉ là những thứ này.”

“Ít nhất chúng đã tạm thời rút lui… Số lượng kinh người, ít nhất có hai, ba ngàn con phải không.” Cho dù Tùng Chấn Trung đã nhắc nhở từ lâu, trận chiến Hoa Nam khác với tất cả nhiệm vụ trước kia của họ, đây là một cuộc “chiến tranh” thật sự, nhưng chỉ khi thật sự đối diện với số lượng kẻ địch khổng lồ như sóng biển, Tùng Hạ mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là “chiến tranh”. Nhiều loại cá kỳ dị như vậy, nếu không có máy bay chiến đấu oanh tạc trên trời, chỉ bằng mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên này của họ, chỉ e dù có lợi hại hơn nữa, dù có ba đầu sáu tay cũng chưa chắc đã chống lại được.


Đường Đinh Chi nói: “Số lượng này chưa tính là gì, nếu chúng ta không ngăn cản mọi chuyện này, sẽ có ngày động vật biển lên bờ sẽ là hàng vạn, hàng triệu con.”

“Đúng rồi, không phải tra ra ngọc Con Rối chỉ cách chúng ta tám, chín trăm hải lý thôi sao?”

“Đã kêu Dung Lan đi rồi, hắn có tốc độ nhanh nhất, nếu cái kia trồi lên mặt biển thì nhất định có thể nhìn thấy. Có điều, rất có khả năng nó ở dưới biển sâu.” Đường Đinh Chi ra lệnh cho một đại úy hải quân: “Triệu tập mọi người về, thống kê thương vong và thiệt hại.”

“Rõ.”

Nửa tiếng sau, mọi người lục tục tập trung, Tùng Hạ lần lượt chữa trị cho người bị thương, Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu thì chỉ huy những người khác làm công tác hoàn thiện.

Mặt trời hoàn toàn lên cao, Dung Lan cũng quay lại từ trên biển.

Đường Đinh Chi vội vàng hỏi hắn tình hình truy đuổi dấu vết ngọc Con Rối.

Dung Lan lắc đầu: “Tôi đi theo vệ tinh định vị đến nơi đã được chỉ định, nhưng không thấy gì hết.”

Đường Đinh Chi gật đầu: “Phía căn cứ Trạm Giang cũng từng tiến hành quan sát đo đạc, có lẽ nhìn từ vệ tinh có thể phát hiện được gì đó.”

Mọi người bận rộn đến hơn mười giờ, buổi sáng mệt nhọc này mới chấm dứt.

Họ ăn một bữa đơn giản tại căn cứ thông tin. Giữa trưa vừa qua, Tùng Chấn Trung dẫn người đến thị sát tình hình thiệt hại. Rất nhiều nhà khoa học và trợ lý bắt đầu ngồi xổm trên đất nhặt xương thịt bị đánh nát của động vật biển.

Tùng Chấn Trung vội đi vào bên trong, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Trang Nghiêu nói: “Giáo sư, ảnh chụp vệ tinh có chụp được gì hữu dụng hay không?”

Tùng Chấn Trung thở dài, cầm từ trong cặp tài liệu ra mấy tấm hình phóng to: “Mọi người tự xem đi.”

Trang Nghiêu cầm lấy ảnh, xem thật lâu, càng xem đôi mày lại càng nhíu chặt.

Tùng Hạ thử nhích qua xem. Ảnh chụp vệ tinh thật ra rất khó xem, người ngoài nghề hầu hết đều sẽ bị các điểm, đường, màu sắc và con số hiển thị trên hình ảnh dọa lui. Tùng Hạ cũng không thạo lắm, nhìn cả buổi cũng chẳng hiểu mấy: “Đây là chỗ nào? Đây là cái gì?”

Trang Nghiêu chỉ vào một cái bóng màu đen trên bản đồ vệ tinh: “Chỗ này gần rãnh Manila [279], phía Đông bãi cạn Scarborough, cách bãi cạn rất gần. Nơi sâu nhất tại rãnh Manila là 5.400 mét, là rãnh biển gần Trung Quốc có diện tích lớn nhất và cũng là sâu nhất.” Sau đó, ngón tay lại chuyển qua một hình vẽ màu vàng: “Đây, có thể chính là sinh vật biển mang theo ngọc Con Rối chúng ta muốn tìm.”

[279] Rãnh Manila: Rãnh Manila là một rãnh đại dương dài 350 km ở Thái Bình Dương, trải dài từ phía nam Đài Loan theo hướng nam đến bờ phía tây của đảo Luzon, Phillipines. Rãnh có độ sâu gấp gần 3,5 lần độ sâu trung bình của Biển Đông, được coi là hung thần trong lòng biển vì bất cứ thay đổi nào tại đây đều sẽ tạo ra thiên tai ảnh hưởng đến các nước xung quanh.

manila

Tùng Hạ tuy rằng nhất thời xem không hiểu bản đồ vệ tinh, nhưng ít ra tỉ lệ của bản đồ cậu vẫn biết, thứ chiếm một phần màu sắc lớn như vậy trên bản đồ vệ tinh, trong hiện thực sẽ lớn như thế nào.

Trang Nghiêu nhanh chóng tính ra: “Xem từ bản đồ này, đại khái chiều dài, hoặc là đường kính là 1.600 mét.”

Mọi người đều khiếp sợ đến nói không thành lời. Một sinh vật có chiều dài hoặc đường kính 1.600 mét, đây là khái niệm gì? Đây chính là sinh vật biển còn khổng lồ hơn Thông Ma, họ tưởng tượng đến hình tượng Thông Ma sừng sững chống trời Đông Bắc, lại cân nhắc đến quái vật khổng lồ mang theo ngọc Con Rối này, không khỏi sống lưng lạnh toát.

Tùng Chấn Trung nói: “Con vật này từ đầu đến cuối đều không hề trồi lên khỏi mặt biển, chỉ hoạt động một chút tại nơi gần mặt nước, cho nên ảnh chụp cũng không hoàn chỉnh, kích thước thực tế của nó có lẽ còn lớn hơn thế này.”

Đường Đinh Chi nói: “Trước mắt, nó đang ẩn thân ở rãnh Manila?”

“Từ ngày hôm qua xuất hiện ở gần rãnh Manila thì không di chuyển nữa. Trước kia nó vẫn ở Nam Đại Dương, nó to như vậy, không thể tùy tiện di chuyển, chắc hẳn đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được một nơi thích hợp để cư trú ở gần biển Hoa Nam.”

Trang Nghiêu lẩm bẩm: “Đây sẽ là thứ gì…”

Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Trừ phi nó trồi lên mặt nước, bằng không bây giờ chúng ta không có cách nào để chứng thực.”

“Nó nhất định sẽ trồi lên.” Thành Thiên Bích nói: “Trước kia khi nó chưa đến rãnh Manila, động vật biển không điên cuồng đổ bộ như vậy, cũng không có số lượng khổng lồ như thế. Hiển nhiên cách nó càng xa thì lực khống chế càng yếu. Hôm nay nó phát động tấn công rõ ràng vì để hâm nóng cuộc chiến. Nếu muốn đánh nhau với chúng ta, nó nhất định phải cách chúng ta đủ gần để thao túng động vật biển.”

Đường Đinh Chi gật đầu: “Không sai, cuối cùng nó nhất định sẽ lại gần vùng biển giáp mặt với chúng ta, dẫn theo vô số sinh vật biển. Đây chính là cuộc chiến hoành tráng nhất trong lịch sử loài người.”

Tùng Chấn Trung nói: “Tôi đã báo cho những người còn đang ở lại Thanh Hải lập tức quay về Bắc Kinh, họ và tư lệnh Tào sẽ cùng nhau đến căn cứ Trạm Giang. Nếu đã xác định được vị trí của ngọc Con Rối, hơn nữa chắc chắn trong một khoảng thời gian ngắn, nó sẽ không di chuyển, như vậy chúng ta cũng không có lý do gì để tiếp tục chờ đợi nữa. Tư lệnh Tào sẽ đến đây tự mình chỉ huy cuộc chiến.”

Tùng Hạ không khỏi hơi cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, sợ hãi và hưng phấn đan xen khiến trái tim cậu đập lên thình thịch.

Buổi tối, họ và Tùng Chấn Trung quay trở về căn cứ Trạm Giang, không khí nơi đây càng thêm nặng nề, tất cả đều căng thẳng bận rộn.

Trong phòng họp, họ trao đổi kinh nghiệm và thông tin có được từ trận chiến lần này. Sau đó, Tùng Chấn Trung nêu chuyện phân chia khu vực phòng thủ đường bờ biển phía Nam.

Như họ ngày đó nghe được trong làng của người khổng lồ, Hoàng An dẫn theo một nhóm người khổng lồ trấn thủ cửa ải thị trấn Hoàng Lưu. Bắt đầu từ Đông Phương đến Tam Á, Lăng Thủy, Vạn Ninh và Quỳnh Hải [280] là năm căn cứ quan trọng thuộc đạo phòng tuyến thứ nhất của Hoa Nam. Trong năm căn cứ này có công trình thông tin quan trọng và dự trữ vũ khí đồ dùng. Đường bờ biển gần 400 km này là chiến tuyến tử thủ mà họ phải canh phòng nghiêm ngặt.

[280] Minh họa:

Untitled

Tùng Chấn Trung chia đường bờ biển dài 400 km này thành tám phần, mỗi khu vực cách nhau 50 km, phân công các lực lượng quân sự và tổ chức dị nhân phụ trách trông gác, tiêu diệt sinh vật biển đổ bộ vào vùng biển của mình. Động vật biển không thể kéo chiến tuyến ra quá dài, nếu trong vùng biển của mình không có động vật biển đổ bộ thì phải trợ giúp các khu vực xung quanh. Những việc này là trách nhiệm chung của quân đội, người khổng lồ và dị nhân đẳng cấp cao, mà mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì phụ trách nghênh chiến với sinh vật biển khổng lồ, cướp lại ngọc Con Rối.

Thành Thiên Bích nói: “Người của tôi phụ trách vùng biển nào?”

Tùng Chấn Trung chỉ vào bản đồ: “Đầu mút của đường bờ biển phía Nam, cửa ải nguy hiểm nhất – Tam Á, chúng tôi gọi nó là vùng biển số 4, do người thuộc hai trung đoàn của tôi, các cậu, tộc Long Huyết và quận Cửu Giang canh gác. Đây là nơi quân chủ lực của động vật biển có khả năng đổ bộ nhất, cũng là nơi yếu nhất trong đạo phòng tuyến thứ nhất của chúng ta. Chúng sẽ không kéo dài chiến tuyến, nhất định sẽ chọn sử dụng một vài địa điểm quan trọng để đổ bộ. Cho nên sau khi xác định địa điểm đổ bộ của chúng thì người ở những vùng biển tạm thời an toàn sẽ phân tán binh lực trợ giúp mọi người. Nhưng trong một đến hai tiếng đầu tiên, mọi người nhất định phải tự mình chống chọi. Mặt khác, lực lượng không quân từ Mỹ và Nga đồng ý tham gia tác chiến cùng với vũ khí đã vào vị trí của mình. Chúng tôi sẽ giao lại vùng biển số 6 và 7 cho họ canh gác, để họ hợp tác với Babbott và Jacqueline.”

Trang Nghiêu nói: “Hai đội trưởng trung đoàn kia, lát nữa tôi muốn gặp họ.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp.”

Tùng Chấn Trung chỉ vào các con số đã được đánh dấu, lần lượt nói các vùng biển cần gác cho mọi người. Tại những địa điểm có khả năng quái vật đổ bộ nhất, bình thường sẽ chọn hai tổ chức dị nhân, nơi khá an toàn thì chỉ cần một, hoặc là chỉ do quân đội hoặc người khổng lồ canh gác. Ngoại trừ mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và các tổ chức đứng đầu tham gia vào cuộc chiến, phía Bắc Kinh sẽ còn đưa đến các dị nhân đẳng cấp cao thuộc những tổ chức dị nhân rải rác ở Bắc Kinh đến, họ cũng sẽ trở thành một nguồn sức mạnh đáng tin cậy.

Hiện giờ, Bắc Kinh điều binh khiển tướng, cục diện khá rộng lớn, tận dụng mọi tài nguyên chiến đấu có thể tận dụng, thành lập một chiến tuyến phòng thủ quả thật không thể công phá tại đường bờ biển phía Nam – một phòng tuyến tập hợp sức chiến đấu từ hai tập đoàn quân, các dị nhân đẳng cấp nhất từ trong và ngoài nước và cả lực lượng quân sự từ nước ngoài – khiến người ta rất khó tưởng tượng có sức mạnh nào có thể phá vỡ nó. Song dù có sức mạnh đánh đâu thắng đó, mọi người vẫn không dám ngông cuồng khinh địch. Những đốm lấm tấm màu vàng trên bản đồ vệ tinh để lại trong lòng họ dấu vết khủng bố không thể xóa nhòa. Sự khiếp sợ đối với sinh mệnh siêu cấp là thứ mà bất cứ sức mạnh nào cũng không thể xua tan.

Vài ngày sau, ba chiếc máy bay vận tải đáp xuống căn cứ Trạm Giang, Tào Tri Hiền dẫn theo Lý Đạo Ái, Chu Phụng Lam, Jacqueline, Myron Babbott và một vài dị nhân xuống khỏi máy bay, hùng hùng hổ hổ, hăng máu tràn trề.

Nửa đêm hôm đó, họ đã xác định hành động đầu tiên vào bốn ngày sau: Dùng máy bay chiến đấu mang theo ngư lôi, tập kích rãnh Manila.

Fi: Năm mới năm mới. XD cảm ơn lời chúc năm mới của mọi người, cơ mà suốt từ hôm 29 đến giờ mình mới thò mặt lên “khai blog” nên là… XD Chương này tính post từ thứ 2 cho đầu tuần sáng sủa mà mắt nhắm mắt mở thế nào nhầm sang thứ 3, nên là…:3

Bình Luận (0)
Comment