Chú ý: Đây là chương thứ 3 trong ngày, chương trước – Chương 259
Chương 260
giant squid ships vehicles 1280×854 wallpaperwww.wall321.com5
Tùng Chấn Trung vội đáp: “… Đây gần như là toàn bộ sức chiến đấu của chúng ta, nhất định phải tiêu diệt mực khổng lồ trong vòng ba tiếng này.”
Đối thủ của Thẩm Trường Trạch là một con cá kiếm có hàm trên dài hoẵng nhọn hoắt, chiều dài toàn thân của nó là hơn 100 mét, chỉ độc hàm trên vươn dài như thanh kiếm sắc nhọn kia đã dài chừng 70 mét rồi. Cá kiếm là một trong những loài bơi nhanh nhất trong đại dương, có thể nhảy lên cao cả trăm mét chỉ trong chớp mắt, cách thức tấn công của nó có lẽ chỉ có một, nhưng loại cá như vậy rất thích hợp để đánh lén, phải tiêu diệt lập tức.
Thẩm Trường Trạch bay trên mặt biển, không dám coi thường kẻ địch, nhưng để dụ dỗ cá kiếm lộ diện nên hắn không thể hoàn toàn nguyên tố hóa, chỉ có thể dùng cánh thăng bằng cơ thể.
Cơ thể trắng bạc của con cá kiếm khiến khi bơi lượn dưới nước, nó giống như một linh hồn bạc, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta không dám tin. Nó nhanh chóng lượn quanh Thẩm Trường Trạch vài vòng, nhảy lên khỏi mặt nước ở sau lưng hắn, chiếc cằm giống như thanh kiếm sắc nhọn đâm mạnh về phía ***g ngực hắn. Thẩm Trường Trạch không tránh cũng không chặn, cơ thể lập tức nguyên tố hóa, cằm kiếm đâm phập vào ngọn lửa 1.700 độ, trong chớp mắt đã bị đốt gãy.
Cá kiếm đau đớn chui tọt xuống biển, Thẩm Trường Trạch nhảy xuống, ngay trước khi nó sắp chui xuống nước, một tay bắt được cái cằm gãy của nó, tay kia đặt trên đầu cá, không chút nể nang phóng thích ngọn lửa cực nóng. Lửa dữ đốt cháy lớp da trên mặt, con cá kiếm giãy mạnh cơ thể, chui thẳng xuống biển. Ngọn lửa sau khi đưa vào trong nước vẫn không hề tắt, mặc cho cá kiếm bơi lượn thế nào, muốn hất người bên trên mình ra sao, Thẩm Trường Trạch vẫn bóp chặt cằm nó không chịu buông tay. Sau khi giãy tầm một phút đồng hồ, đầu cá bị bàn tay Thẩm Trường Trạch xuyên thủng, cơ thể khổng lồ dài hơn trăm mét cứ như vậy mất kiểm soát, chìm xuống đáy biển.
Tại một đầu khác, Chu Phụng Lam lựa chọn đối thủ rất giống với thuộc tính của hắn – cá chình điện. Con cá chình điện kia có bề ngoài rất giống rắn biển, cơ thể thuôn mảnh dài hơn 300 mét. Khi nó chuyển động trong nước, liếc mắt nhìn qua không thấy đầu đuôi khiến người ta không rét mà run. Nước biển xung quanh con cá chình điện này xèo xèo những tia điện màu xanh nhạt, không có bất cứ loài động vật nào dám tùy tiện tiếp cận nó cả.
Chu Phụng Lam bay vút trên mặt nước, chậm rãi điều động năng lượng trong cơ thể. Hắn biết lấy khả năng của mình đánh với con cá chình điện này cũng không có sách lược gì đáng nói, cơ bản chính là lấy cứng đối cứng xem ai mạnh hơn mà thôi. Hắn không hề do dự, năng lượng Kim khổng lồ bùng nổ trong cơ thể, hóa thành dòng điện cao thế 100.000 V bổ mạnh về phía con quái vật có bề ngoài khó có thể tin được trong nước. Cá chình điện cũng phóng điện vào cùng một thời gian, toàn bộ cơ thể nó lập tức bị bao trùm bởi màu xanh dòng điện, liếc mắt nhìn thoáng qua giống như mặt biển xuất hiện một “dải ngân hà” uốn lượn dài hơn 300 mét vậy. Các loại cá nhỏ xung quanh cá chình điện, tất cả đều ưỡn bụng nổi lên, chết đến sạch sành sanh.
Hai luồng điện một vàng lóa một xanh nhạt giao nhao trong không trung, lập tức bộc phát ra dòng điện áp cường độ cao. Hai luồng điện chậm rãi hòa vào nhau, một quả cầu điện từ rung động xèo xèo sinh ra tại nơi trung tâm dòng điện. Thể tích quả cầu không lớn nhưng hoa văn tia điện hội tụ bên trong lại càng ngày càng dày đặc hai luồng điện một vàng một xanh xuyên qua quả cầu điện từ, trông hết sức đẹp đẽ lóa mắt. Trên mặt biển tối đen trôi lơ lửng quả cầu điện từ giống như tia chớp hình cầu khiến khung cảnh tràn ngập sắc thái khoa học viễn tưởng.
Sau tận hai phút đồng hồ, màu sắc vàng và xanh của hai luồng điện được phân bố đồng đều trong quả cầu điện từ, nhưng dần dần, dòng điện màu vàng kim bắt đầu xâm chiếm dòng điện màu xanh nhạt, dòng diện màu xanh đấu tranh mãnh liệt nhưng cũng nhanh chóng phải giương cờ chịu thua, bị dòng điện màu vàng vùng lên bao trùm. Toàn bộ quả cầu biến thành màu vàng kim. Sau đó, dòng điện màu vàng theo sự liên kết giữa cá chình điện nối liền quả cầu, trong nháy mắt đã đánh trúng cơ thể con cá chình điện kia.
Cơ thể uốn cong mang theo dòng điện xanh nhạt của cá chình điện – “dải ngân hà” duyên dáng ấy giống như bị ai đó kéo thẳng đứng ra vậy. Khoảnh khắc bị dòng điện màu vàng xâm nhập, cơ thể con cá dài hơn 300 mét bị banh thẳng tắp, dòng điện màu vàng lấy khí thế nuốt chửng núi sông như tằm ăn rỗi nuốt sạch cơ thể con cá chình điện. Dòng điện xanh nhạt bị dòng điện vàng kim làm cho phải liên tục rút lui, cuối cùng, cơ thể con cá chình điện hoàn toàn bị bao trùm trong sấm sét của Chu Phụng Lam. Nó run rẩy giãy dụa, nhưng sau khi hứng trọn dòng điện cao thế, bỏ mạng cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chu Phụng Lam thu thế điện về, nhìn con cá chình điện bị đốt thành tro bụi, nở nụ cười đắc ý.
Sau khi tìm đến chỗ Thành Thiên Bích, Tùng Hạ nói yêu cầu của Tùng Chấn Trung cho hắn biết.
Thấy rất nhiều động vật biển khổng lồ trên mặt biển đều đã bị họ thanh lí, lúc này chính là thời cơ tốt để thử mực khổng lồ, vì thế Thành Thiên Bích quyết định đi cùng Dung Lan xem sao.
Hai người nhanh chóng bay về phía mực khổng lồ phương xa, mà càng ngày cũng càng có nhiều dị nhân lại gần chỗ Tùng Hạ, họ đã tiêu hao không ít năng lượng trong trận chiến của mình, cần bổ sung năng lượng lập tức, chỉ có Đường Nhạn Khâu là vẫn khá thoải mái bay trên trời, bắn tên giết chết động vật biển. Thị lực cực tốt và khả năng rađa sinh học mạnh khiến hắn có thể nhắm bắn chính xác vào con mồi trên mặt biển tối đen, đa số động vật biển không thể làm gì hắn trên trời cao trăm mét cả.
Thành Thiên Bích và Dung Lan nhanh chóng bay đến đằng sau mực khổng lồ. Mực khổng lồ không có mắt đằng sau, kích thước lại lớn, gần như không nhìn thấy họ. Nhưng hiển nhiên nó cũng cảm nhận được năng lượng hai người, hai chiếc xúc tu vươn tới phía vị trí của họ. Phản ứng tuy coi như mau lẹ nhưng tốc độ không nhanh hơn lúc nó tập kích máy bay chiến đấu.
Thành Thiên Bích và Dung Lan không chỉ có tốc độ nhanh mà còn có thể hóa thành nguyên tố 100%, tấn công như vậy họ có thể thoải mái né tránh. Hai người to gan đi xuyên qua sự tấn công của xúc tu, trực tiếp bay lên đỉnh đầu mực khổng lồ.
Mực khổng lồ cảm giác thấy vị trí của họ, mấy chiếc xúc tu lặng lẽ trồi lên mặt biển, cho dù không nhìn thấy nhưng đầu nhọn của xúc tu lại nhắm chính xác được vào họ.
Hai người không dám coi thường, đứng trên đầu mực khổng lồ, họ lại một lần nữa cảm nhận chân thực được sự nhỏ bé của mình.
Dung Lan nhìn làn da đỏ sậm dưới chân, bàn tay tập trung một chùm laser, như thể còn đang do dự.
Thành Thiên Bích nhìn hắn một cái: “Thử đi.”
Dung Lan đâm mạnh chùm laser vào da mực khổng lồ.
Khoảnh khắc làn da bị đâm rách, bốn chiếc xúc tu của mực khổng lồ đồng loạt xông lên, hung mãnh đánh về phía họ, tất cả răng cưa quanh giác hút của xúc tu đều đột nhiên thò dài ra, giác hút cũng mở “miệng”, như thể đang tham lam chờ đợi hút sạch máu thịt họ vậy.
Hai người nhanh chóng bay sang một bên, mà làn da vừa mới bị Dung Lan đâm thủng đang dùng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được khép miệng vết thương. Với vết thương sâu chừng này, đối với mực khổng lồ mà nói thì có thể chỉ là chút xây xát mà thôi.
Hiển nhiên mực khổng lồ khá phẫn nộ với hành vi đánh lén của hai con người trên đầu mình, xúc tu điên cuồng vung vẩy trong không trung, đuổi theo không tha Thành Thiên Bích và Dung Lan. Họ vẫn không thể xác định rốt cuộc thì xúc tu của mực khổng lồ dài thế nào vì cho dù họ đã bay đi rất xa nhưng những chiếc xúc tu vẫn đang đuổi theo. Có điều lấy hình thể của mực khổng lồ phán đoán, chiều dài xúc tu sẽ không ngắn hơn 800 mét.
Họ nhanh như cắt bay tán loạn xung quanh mực khổng lồ. Hiển nhiên tốc độ còn nhanh hơn máy bay chiến đấu rất nhiều của họ khiến con mực không thể đuổi theo, nhưng ngược lại, họ cũng rất khó lại gần mực khổng lồ dưới sự tấn công của những chiếc xúc tu linh hoạt ấy, huống chi nó còn có sáu chiếc xúc tu mà họ chưa từng được thấy.
Trong lúc đọ sức với mực khổng lồ, đồng thời họ cũng chú ý tới đám động vật biển cỡ lớn bị nó khống chế. Đám động vật biển đó đều không trồi lên khỏi mặt nước nữa, nhưng cũng chưa bỏ đi, cứ luẩn quẩn xung quanh con mực, còn động vật biển cỡ nhỏ và vừa trong số đó vẫn tiếp tục tiến công như không biết mệt mỏi.
Xem ra Tùng Chấn Trung phân tích không sai, càng là khống chế động vật biển to lớn, mực khổng lồ càng tiêu hao nhiều năng lượng, sức chiến đấu bản thân cũng sẽ hạ thấp tương ứng mà một khi nó toàn lực chiến đấu, sự thao túng động vật biển khổng lồ sẽ bị giảm sút. Có điều động vật biển cỡ nhỏ và vừa có vẻ khá dễ thao túng, vẫn làm hết phận sự bảo vệ mực khổng lồ.
Sau khi chứng thực được điều này, hai người không câu giờ với mực khổng lồ nữa mà toàn lực chạy hẳn ra ngoài một km, xúc tu của mực khổng lồ rốt cuộc cũng không đuổi theo họ nữa.
Họ quay trở về bên người Tùng Hạ, đa phần mọi người đều tập trung ở đây. Qua một trận chiến, tất cả đều có chút mỏi mệt, sau khi tiêu diệt những động vật biển khổng lồ khó đối phó mà mực khổng lồ triệu hồi ra, họ chuẩn bị thương lượng hành động tiếp theo.
Thành Thiên Bích nói ra kết quả thí nghiệm của hắn và Dung Lan.
Tại đầu kia máy liên lạc, Tùng Chấn Trung trầm ngâm hồi lâu: “Rất tốt, ít nhất có thể đảm bảo khi mọi người đoạt lại ngọc Con Rối, không có quá nhiều động vật biển khổng lồ quấy rối, về phần những con cỡ nhỏ và vừa thì giao cho máy bay chiến đấu xử lí. Không đến bốn tiếng nữa là trời sẽ sáng, đến lúc đó đa số động vật biển sẽ không thể chiến đấu, mực khổng lồ cũng vậy, rất có khả năng nó sẽ bỏ chạy, cho nên mọi người nhất định phải hành động ngay bây giờ.”
Tùng Chấn Trung vừa nói xong thì trên bầu trời đêm phương xa lập tức thấp thoáng hàng chục tia sáng le lói và âm thanh của máy bay chiến đấu đang bay tới phía họ. Tất cả đều biết, đó là máy bay chiến đấu tiếp viện F-22 từ Mĩ và Sukhoi Su-35 [296] từ Nga.
[296] Sukhoi Su-35: Một loại máy bay tiêm kích hạng nặng, tầm xa, đa năng, chiếm ưu thế trên không thế hệ 4++ hiện đại của Nga, có thể thực hiện những động tác kỹ thuật siêu đẳng mà không một loại máy bay nào trên thế giới hiện nay có thể làm được.
1024px-RussianAirForceSukhoiSu-35Belyakov
Thẩm Trường Trạch nói: “Đến thời điểm chín muồi, chúng ta sẽ đi tìm ngọc Con Rối.”
Thành Thiên Bích nói: “Dung Lan đưa Tùng Hạ đi xác định vị trí của ngọc Con Rối, những người khác yểm trợ cho họ.”
Mọi người đã được bổ sung đầy đủ năng lượng, không chút do dự bay về phía mực khổng lồ.
Mực khổng lồ cũng nhận ra quân địch có tiếp viện, động vật biển dưới đáy biển lại sôi trào hừng hực, lần lượt nhảy lên khỏi mặt nước, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm máy bay chiến đấu trên trời.
Có thêm tiếp viện từ Mỹ và Nga, tổng cộng có hơn 40 chiếc máy bay chiến đấu tiên tiến nhất thế giới tập trung trên bầu trời vùng biển này, mãnh liệt xả đạn vào động vật biển phía dưới.
Mực khổng lồ nhận thấy hơn mười nguồn năng lượng đánh tới phía mình. Lúc này, mười chiếc xúc tu của nó tất cả đều trồi lên khỏi mặt nước, hung hãn vung quật trong không trung. Những chiếc xúc tu thô dài, giác hút dữ tợn, hàng răng cưa sắc bén chuyển động linh hoạt như loài ma quỷ khát máu đang chờ đợi những người này chui đầu vào lưới.
Khi Tùng Hạ được Dung Lan cõng bay nhanh về phía mực khổng lồ, nhìn thấy mực khổng lồ đang càng ngày càng gần, cơ thể và đôi mắt có vẻ càng ngày càng vĩ đại của nó làm một sự sợ hãi mãnh liệt lan tràn toàn thân cậu, khiến cậu dâng lên xúc động muốn bỏ chạy. Nhất là khi mực khổng lồ chuyển động con mắt, giống như nó đang nhìn họ vậy.
Khi những chiếc xúc tu của mực khổng lồ điên cuồng vung quật đánh tới phía họ, Tùng Hạ chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt. Dung Lan dẫn cậu bay xuyên qua những chiếc xúc tu kia, lần nào cậu cũng cảm giác mình sắp bị hàng răng cưa sắc bén nọ xé thành từng mảnh, giây tiếp theo lại phát hiện da thịt vẫn ngoan ngoãn ở yên trên người mình. Hoặc là khi cậu cảm thấy mình sẽ bị giác hút chi chít ăn tươi nuốt sống, Dung Lan sẽ đưa cậu chuyển hướng ngay vào thời khắc mấu chốt, tránh né một cách gay cấn.
Tùng Hạ chỉ cảm thấy hoa cả mắt, dưới sự di chuyển tốc độ cao người thường không thể chịu được, cậu đã gần như choáng váng, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là: To quá… Sợ quá… Thật đáng cmn sợ!
Cậu dứt khoát chấp nhận số phận, nhắm tịt hai mắt lại.
Khi Tùng Hạ cảm thấy di chuyển tốc độ cao đã dừng lại, còn mình bị ném xuống một nơi bằng phẳng, cậu mới mở to mắt, nhìn lớp da màu đỏ dưới thân… Cậu vội bò dậy, lắc lắc đầu, nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc đã tin bây giờ mình đang đứng trên đầu mực khổng lồ, mà xúc tu của nó giờ đang không rảnh để lo đến họ, nó còn đang chiến đấu với những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác.
Dung Lan nhìn cậu: “Không bị choáng chứ.”
“Không sao…” Tùng Hạ hít một hơi thật sâu: “Ngọc Con Rối… ở dưới chân chúng ta.”
Dung Lan cau mày: “Vô nghĩa, dưới chân chúng ta chính là cơ thể nó, đương nhiên miếng ngọc ở dưới chân chúng ta rồi.”
“Cách chúng ta chừng 700 mét… Tính như vậy, rất có khả năng ngọc Con Rối nằm trong não mực khổng lồ [297].”
[297] Mực nói chung và mực khổng lồ nói riêng đều có bộ não rất nhỏ so với cơ thể nhưng lại rất phát triển trong số động vật không có xương sống. Theo nghiên cứu, một con mực ống khổng lồ đực có trọng lượng 150kg, chiều dài 10m, phân thân dài 1,5m nhưng chỉ có một bộ não nhỏ 15g. Khi ăn, chúng phải nghiền thức ăn thành từng miếng tương đối nhỏ bởi lúc nuốt, thức ăn phải đi qua bộ não hình chiếc bánh rán trước khi đi xuống thực quản, nếu thức ăn không được nghiền nhỏ, não có thể bị hủy hoại khi chúng khi đi qua. (Điều này cũng giải thích cho việc nghiền nát phi công 283 ở các chương trước, vừa để thị uy và cũng là tập tính ăn uống của mực).
1000x1000px-LL-68653899bodyquid
Dung Lan nhìn cái đầu nhọn hình mỏ meo họ đang đứng trên: “Đây không phải não mực sao?”
“Không, não mực ở gần mắt. Chẳng trách nó có thể trở nên thông minh, hơn nữa có đủ khả năng điều khiển sinh vật của dị nhân tiến hóa não bộ như vậy, té ra do miếng ngọc ở ngay gần não nó.”
“Phải làm thế nào chúng ta mới lấy được ngọc Con Rối? Dưới mắt nó nối liền xúc tu, khả năng phòng ngự tốt hơn bất cứ chỗ nào.”
Tùng Hạ nhíu chặt đôi mày: “Cách ăn của mực rất đặc biệt, thức ăn đều phải đi qua bộ não hình vành khuyên mới xuống thực quản được.”
“Ý anh là, muốn lấy ngọc Con Rối thì phải bị nó ăn?”
Tùng Hạ lắc đầu: “Tôi không biết cách này có dùng được không, có vài vấn đề cần giải quyết. Thứ nhất, con mực khổng lồ này lớn như vậy, bộ não của nó nhất định cũng lớn đến kinh người, sao có thể bảo đảm thức ăn chui vào cơ thể nó nhất định sẽ đi qua nơi có ngọc Con Rối trong người nó chắc hẳn đều là xác thịt rắn chắc, không thể tùy tiện đi lại được. Thứ hai, nếu bộ não của nó nối liền với thực quản, ngộ nhỡ miếng ngọc có thể đi sâu trong não nó thì sao. Nó thông minh như vậy, không thể không biết nhược điểm của mình được, một khi chúng ta chui vào thực quản bị nó phát hiện, nó nhất định sẽ nghĩ cách xử lý. Thứ ba…” Tùng Hạ thở dài: “Cho dù các chướng ngại vật đều không tồn tại thì sau khi lấy được miếng ngọc, tôi biết chui ra thế nào?”
Máy liên lạc píp píp vang lên, Tùng Hạ vội nghe điện, Tùng Chấn Trung đã thấy họ trèo lên người mực khổng lồ từ camera, nôn nóng hỏi tình hình của cậu. Tùng Hạ nhanh chóng thuật lại những gì phát hiện được.
Tùng Chấn Trung quyết đoán: “Không được, con đường để mực khổng lồ ăn không thể thực hiện. Không phải vì cháu là cháu của chú nên chú mới nói vậy, đắn đo như lời cháu nói, điều nào cũng thật sự tồn tại, cho dù cháu lấy được ngọc Con Rối thì cũng không thể rời khỏi cơ thể nó. Hơn nữa, ngộ nhỡ nó nhận ra bản thân hay miếng ngọc của mình trong tình trạng nguy hiểm, trốn xuống biển sâu, chúng ta sẽ hoàn toàn bó tay chịu trói, cho nên chúng ta vẫn phải hoàn toàn đánh bại nó mới được.”
Tùng Hạ âm thầm thở phào. Thật ra, nếu bộ chỉ huy yêu cầu cậu để mực khổng lồ nuốt chửng, cậu cũng không thể phản đối. Cho dù sợ hãi nhưng cậu chưa hề nghĩ tới chuyện rút lui dù chỉ nửa bước tại thời điểm này. Vì miếng ngọc cuối cùng này, tất cả đều đang liều mạng, trừ phi họ chết, không thì tuyệt đối không thể buông tay.
Dung Lan nhìn tình hình chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng phía dưới, thật sự không thể thoải mái đứng yên ở đây: “Đi thôi, tôi đưa anh về lại chỗ người Anh kia.”
Tùng Hạ nhìn theo ánh mắt Dung Lan, không khỏi cảm thấy nghẹt thở.
Mặt biển tan hoang khắp nơi, quả thật giống như chiến trường trong Star Wars vậy mặt biển màu xanh mực tàu là trời sao bí ẩn, hàng chục chiếc máy bay chiến đấu là phi thuyền, vô số sinh vật biển nổi trên mặt nước là các thiên thạch trôi nổi trong vũ trụ. Mà những chiếc xúc tu vung quật của mực khổng lồ, động vật biển lớn nhỏ không ngừng nhảy lên khỏi nước tấn công và những dị nhân bản lĩnh cao cường là nhân vật chính trong cuộc chiến này, họ cùng nhau tạo nên khung cảnh hoành tráng vĩ đại mang tính lịch sử trước mắt.
Không biết từ lúc nào, mực khổng lồ đã triệu hồi ra rất nhiều sứa phát nổ dùng để đối phó với máy bay chiến đấu. Đám sứa này không giống loại sứa họ đã bắt được ở gần biển, không chỉ ngoại hình khác biệt, hơn nữa khả năng ngắm bắn căn bản không thể so với loài sống gần biển được. Toàn thân chúng đều trong suốt, trên mặt biển tối đen chính là những linh hồn thoắt ẩn thoắt hiện, lại có số lượng kinh người, điên cuồng bắn từ lòng biển vọt lên trời cao. Nhìn bằng thị lực đã tiến hóa là có thể nhìn thấy trên mặt biển, đồng thời có hàng trăm con sứa lớn nhỏ nối đuôi nhau nhảy lên trời, đụng vào bất cứ thứ gì đều sẽ phát nổ. Số lượng dày đặc và cơ thể trong suốt khiến lực sát thương của chúng mạnh đến kinh người, mà bộ não đơn bào của chúng càng khiến mực khổng lồ không cần tốn nhiều sức đã có thể thao túng cả một đội quân sứa hàng ngàn hàng vạn con. Ngay trong lúc họ đang nói chuyện, đã có hai chiếc máy bay chiến đấu bị phá hủy bởi sự tấn công của sứa phát nổ.
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, có chút lo lắng không biết mình có thể bình an trở về chỗ Al hay không, có khi cậu lại chạm phải con sứa não tàn nào đó rồi nổ bùm một cái ấy chứ.
Dung Lan không cho cậu cơ hội do dự, tóm lấy cậu bay về phía Tây, một đường mạo hiểm kích thích khiến Tùng Hạ sợ tới mức thấy tim mình sắp không đập nổi nữa.
Dung Lan đưa cậu về chỗ Al. Lúc này Al đã hoàn toàn tiến hóa ngược thành một con cá bay trên trời.
Bởi vì lúc Al thăng cấp quá thuận lợi nên Tùng Hạ không hề bị nhóm Thẩm Trường Trạch kêu đến hỗ trợ, cho nên đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hình thái tiến hóa ngược cấp ba của Al. Lúc này, Al cao tới bốn mét, con ngươi đỏ như máu, ngoại trừ gương mặt thì toàn thân đều bao trùm lớp vảy cứng rắn màu tím. Vai, hông, chân đều phủ lớp vây hình cái quạt, trên đầu mọc đôi sừng rồng rất dài, lỗ tai đã hoàn toàn áp sát gắn liền vào gò má, đôi cánh sau lưng lớn hơn lúc thường hơn 40 centimet, bề ngoài trơn nhẵn và màu sắc tím đậm khiến đôi cánh thoạt nhìn giống như đôi cánh ác ma, đuôi cũng mọc dài ra thêm rất nhiều, oai phong vỗ vỗ đằng sau, hai tay biến thành đôi vuốt khủng bố, hai chân lại mọc ra màng chân lớn.
Al đang bắt được một con cá có hình thù kỳ dị lén nhảy lên khỏi nước, con cá kia dài ít nhất 80 mét, lại bị một vuốt của Al bóp rách cả họng.
Giết con cá đó xong, Al bay lên từ trong nước, lắc lắc hai vuốt: “Hai người về rồi à.” Gương mặt anh tuấn trên cơ thể vừa giống rồng vừa giống cá bao trùm trong lớp vảy màu tím, trông kỳ lạ nguy hiểm không thể nói rõ thành lời.
Dung Lan ném Tùng Hạ cho Al: “Đợi lát nữa đưa anh ta đi bổ sung năng lượng.” Nói xong xoay người bay đi, tham gia vào cuộc chiến với mực khổng lồ.
Tùng Hạ nằm trên lưng Al, ngửi mùi vị không biết là mùi nước biển hay mùi máu loãng trên người hắn, hỏi: “Al này, anh bơi thế nào?”
“Rất nhanh.”
“Nghe nói Thẩm Trường Trạch cũng có thể thở dưới nước rất lâu, cậu ta cũng có thể biến thành hình dáng như anh sao?”
“Không, tuy cậu ta thuần huyết, nhưng không thể hoàn toàn biến thành Hải Long.”
“Anh… anh có thể?”
Al nói: “Có thể, tôi tiến hóa ngược lớp cá, có thể hoàn toàn biến thành cá, song vì trong cơ thể tôi chảy dòng máu Hải Long nên sau khi biến thành cá, trông tôi giống hệt Hải Long.”
“Cho nên đây vẫn chưa phải hình thái cuối cùng của anh?”
Al nở nụ cười, nhìn nước biển bắt đầu cuồn cuộn dưới chân và động vật biển chờ dịp đánh lén dưới biển, trong đôi mắt đỏ tươi lóe ra sự khát máu: “Chưa.”
Tùng Hạ nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt phương xa, nghiến răng: “Al, đưa tôi qua đó đi, tôi muốn sát cánh chiến đấu với họ.”
“Chỉ chờ mấy lời này của cậu thôi đấy, yên tâm, nhất định tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt.” Al vỗ đôi cánh khổng lồ, bay tới phía mực khổng lồ.
Càng tới gần mực khổng lồ, động vật biển lại càng đông đảo, tình hình chiến đấu cũng càng thêm thê thảm. Trên mặt biển phạm vi mấy kilomet nổi đầy xác động vật biển và xác máy bay chiến đấu, máu tanh và nước biển hòa làm một thể khiến người ta sinh ra ảo giác nước biển vốn có màu đỏ. Cá lớn và sứa phát nổ hết đợt này đến đợt khác tấn công máy bay chiến đấu trên trời, vô số cá nhỏ vụng trộm gặm nhấm thi thể cá lớn, khung cảnh tàn nhẫn như chốn địa ngục nhân gian.
Al cõng Tùng Hạ cẩn thận bay qua chiến trường hỗn loạn. Họ phải tránh né động vật biển thường há miệng nhảy lên khỏi mặt biển và sứa phát nổ chỉ biết điên cuồng nhảy lên trời mà không có bất cứ mục tiêu nào, thậm chí còn phải chú ý máy bay chiến đấu xẹt qua tầng trời thấp. Con đường ngắn chỉ mấy trăm mét mà đi lại vô cùng mạo hiểm.
Rất nhanh, Đường Nhạn Khâu phát hiện ra họ, bay qua hộ tống. Có sự yểm trợ của Đường Nhạn Khâu, họ thuận lợi đi vòng đến bên cạnh mực khổng lồ, tại đó, mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đang huyết chiến mười chiếc xúc tu của mực khổng lồ, mà Đường Nhạn Khâu cũng đã dùng hết một bao đựng tên.
Từ sau khi khai chiến đến giờ mới không đến 20 phút mà vùng biển xung quanh mực khổng lồ đã nhuốm máu từ lâu. Bản thể và xúc tu của mực khổng lồ đều có rất nhiều vết thương có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng ít ra nhìn từ góc độ của Tùng Hạ thì không có vết thương nào là trí mạng cả. Cơ thể dày dặn, xúc tu thô chắc và khả năng tái sinh đáng sợ khiến ở trước mặt nó, sức tấn công mạnh mẽ của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có vẻ hơi bất lực.
Cho dù Thành Thiên Bích có thể tạo ra một trận bão cấp mười thì sao hắn có thể lay chuyển cơ thể dài đến 1.600 mét của mực khổng lồ? Cho dù chùm laser của Dung Lan có thể dễ dàng cắt miếng sinh vật nhưng hắn lại không thể chém đứt xúc tu với đường kính hơn trăm mét của mực khổng lồ được. Ngọn lửa của Thẩm Trường Trạch đã hoàn toàn tiến hóa thành màu trắng xóa với nhiệt độ lên tới 1.700 độ, nhưng dù cho hắn thêm một tháng, chưa chắc hắn đã có thể thiêu cháy được con quái vật khổng lồ này. Cho dù Sở Tinh Châu có thể đè nặng áp lực ngàn tấn xuống vạn vật trên thế gian, song hắn lại chẳng đè nổi cơ thể vĩ đại của mực khổng lồ…
Họ rất mạnh, họ có sức tấn công trong thần thoại, song trước mặt con quái vật lớn này, họ quả thật cũng phải bó tay chịu trói. Năng lượng của họ điên cuồng tiêu hao, song thậm chí không thể tạo nổi một vết thương nặng cho mực khổng lồ, lại vì những chiếc xúc tu đáng sợ, động vật biển và sứa thường nhảy ra từ biển đánh lén mà đã bị thương trước.
Khi Tùng Hạ thấy rõ tình thế, lần đầu tiên cậu cảm thấy tuyệt vọng như thế.
Đây là sức chiến đấu mạnh nhất của loài người, tập hợp sức mạnh của mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, có thể dễ dàng hủy diệt thiên quân vạn mã. Song những dị nhân mạnh nhất sau khi tận thế giáng xuống này, gom lại cùng nhau, đều chẳng làm gì được một sinh vật biển.
Cho dù Tùng Hạ không nói một tiếng song dường như Đường Nhạn Khâu lại cảm giác được tâm tư của cậu, cắn răng nói: “Cơ thể mực khổng lồ có thể nhanh chóng tái sinh như cũ, năng lượng thì không, còn chúng tôi có anh bổ sung năng lượng, cuối cùng, chúng ta sẽ kéo dài thời gian đến lúc nó chết.”
Tùng Hạ tỉnh lại từ khoảnh khắc thất thần, lớn tiếng nói: “Phải, nhất định chúng ta có thể kéo dài thời gian đến lúc nó chết!” Mặt biển có sẵn nhiều thi thể như vậy, cậu còn mang theo một đống ngọc phù tích trữ năng lượng, cậu có thể không ngừng bổ sung năng lượng cho mọi người, cậu không tin năng lượng của mực khổng lồ lại vô hạn. Tùng Hạ bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng từ động vật biển tử vong, đồng thời đưa vào cơ thể các dị nhân. Mọi người cảm thấy năng lượng đang được bổ sung, lập tức phấn chấn tinh thần, lại lên ý chí chiến đấu sục sôi, liều chết đánh nhau với mực khổng lồ.
Lúc này, chân trời bỗng xuất hiện một loạt ánh sáng le lói, Tùng Hạ mừng rỡ: “Máy bay chiến đấu, căn cứ lại cử tiếp viện đến!” Cậu vội bật máy liên lạc, kích động: “Chú, tiếp viện căn cứ phái đến!”
Tùng Chấn Trung vội đáp: “Phải, cách lúc mặt trời mọc còn ba tiếng nữa, bộ chỉ huy đã điều động 90% phi công tiêu chuẩn của căn cứ. Đây gần như là toàn bộ sức chiến đấu của chúng ta, nhất định phải tiêu diệt mực khổng lồ trong vòng ba tiếng này.”
Tùng Hạ kiên quyết: “Nhất định!”
Khi ánh sáng từ hơn sáu mươi chiếc máy bay chiến đấu chiếu sáng toàn bộ khu vực, tất cả mọi người đều cảm thấy một sự kích động.
Loạt máy bay lúc trước đã bị động vật biển và sứa xử lý gần một nửa, số máy bay tiếp viện này chính là thứ họ cần nhất lúc này, không thì sự đánh lén của động vật biển và sứa phát nổ gây cho dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thương tổn quá lớn.
Đúng lúc này, Tùng Hạ nghe thấy tiếng Thành Thiên Bích: “Không tốt, nó muốn chạy!”
Tùng Hạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cơ thể vĩ đại của mực khổng lồ đang chìm xuống, hiển nhiên là muốn trốn xuống biển sâu. Tùng Hạ thấy đầu mình ù lên một tiếng, hai mắt hơi choáng váng. Cậu chỉ biết, nếu để mực khổng lồ chạy như vậy, cuộc chiến anh dũng cả đêm của họ và mọi cố gắng hy sinh đều sẽ uổng phí. Không đến mấy ngày, mực khổng lồ có thể dẫn theo cơ thể tràn đầy năng lượng không chút tổn thương và hằng hà sa số động vật biển lại bao vây họ.