Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 332

Trong giây phút đó, Dung Lan cảm thấy mình đã quay về bốn năm trước…

Sở Tinh Châu vội vã muốn bắt cóc Dung Lan đi, không thì trên địa bàn của Dung Lan, làm gì cũng bất tiện vướng chân vướng tay. Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, hắn kêu quản gia chuẩn bị tốt hành lý rồi giục Dung Lan xuất phát luôn.

Nếu dùng hết tốc độ thì hơn mười phút là Dung Lan có thể trở về Thượng Hải, thế nhưng tốc độ cực nhanh này trừ hắn ra không ai có thể chịu được, hai người cũng không vội vàng gì nên ngồi đại bàng lên đường.

Sở Tinh Châu nửa ngồi nửa nằm tựa vào lưng chim, nhìn Dung Lan lẳng lặng ngồi ở một chỗ nơi tay hắn có thể chạm tới, trong lòng vui vẻ, không nhịn được hát khẽ.

Dung Lan đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được giai điệu kia, mở mắt: “Nghe quen tai quá.”

Sở Tinh Châu cười: “Là bài hát của một nữ ca sĩ nhạc đồng quê người Anh trước kia anh thích đó, anh quên rồi sao?”

Dung Lan thở dài: “Quên rồi.”

“Không sao, em nhớ giúp anh.”

Dung Lan chớp mắt, trong lòng trượt qua một luồng ấm áp.

Sở Tinh Châu nhìn bầu trời quang đãng, mỉm cười: “Chúng ta cũng coi như khổ tận cam lai, sau này chắc hẳn có thể sống những ngày bình an yên lành. Chúng ta phải tìm được chuyện gì đó để làm mới không thấy nhàm chán.”

“Cậu muốn làm gì?”

Sở Tinh Châu thoáng có chút hưng phấn: “Anh, anh còn nhớ giấc mộng trước kia của em không.”

Dung Lan lạnh nhạt: “Cậu muốn làm nhà leo núi thám hiểm.”

“Phải, sau đó anh nói em rất không thực tế, không nghĩ cho cha mẹ nên em từ bỏ nó. Thật ra lúc ấy em đã liên lạc với một tạp chí địa lý, họ đồng ý cho em đi theo làm trợ lý…” Sở Tinh Châu cười cười: “Nhưng em không đi, không phải vì cảm thấy nó viển vông mà là em biết anh sẽ không đi cùng em, em không muốn rời xa anh quá lâu, chỉ muốn có thể thấy anh bất cứ lúc nào.”

Dung Lan nói: “Tôi không cảm thấy mình nói sai, ba mẹ cậu cũng sẽ cực lực phản đối.”

“Em biết, lúc ấy anh là vì tốt cho em. Có điều bây giờ chúng ta có rất nhiều thời gian, còn có khả năng trèo lên bất cứ một ngọn núi cao nào. Anh, đi khắp nơi với em đi, tinh cầu này có nhiều thắng cảnh đẹp như vậy, em chỉ muốn ngắm nhìn chúng với anh.”


Trong lòng Dung Lan hơi rung động, nhưng cũng có chút do dự: “Để tôi nghĩ một chút.”

“Anh muốn nghĩ bao lâu cũng được, em sẽ mãi chờ anh, nếu anh không muốn đi đâu thì em sẽ đứng một chỗ với anh.”

Dung Lan thấy hơi khó lòng chống lại sự nặng tình chân thành của Sở Tinh Châu. Hắn có thể trừng mắt lạnh lùng đối xử với một Sở Tinh Châu cuồng vọng tự phụ, cường thủ hào đoạt, nhưng Sở Tinh Châu thường xuyên yếu thế làm nũng, đau lòng vì một câu nói của hắn này hoàn toàn chính là em trai trong trí nhớ của hắn, khiến Dung Lan càng ngày càng không thể cứ mãi lạnh lùng đáp trả. Hắn cứ cảm thấy Sở Tinh Châu cúi đầu như vậy đều là giả vờ, nhưng dù là giả vờ thì cũng không hề có sơ hở. Có khi thậm chí hắn còn nghi ngờ không biết những hồi ức nghĩ lại mà kinh sợ ấy có phải là sự thật hay không.

Buổi chiều, hai người về tới nhà cũ của họ. Nơi từng là đô thị quốc tế nay yên tĩnh hoang vu. Sau khi triển khai kế hoạch tái kiến thiết xã hội loài người, viện khoa học đã bỏ lại những thành phố gần biển và cách xa trung tâm, những người còn sống kẻ bỏ đi, kẻ chạy trốn, thành phố đã không còn bao nhiêu người nữa.

Sau khi đáp đất, hai người chậm rãi bước đi trên đường phố cỏ dại thành bụi, trong lòng là vô hạn phiền muộn.

Dung Lan nhặt lên một tờ rơi dưới mặt đất, đó là thông báo tìm người trước đó thành Quang Minh đã phát ra, người được tìm kiếm là ba mẹ người nhà của Dung Lan và Sở Tinh Châu. Lúc ấy hắn phái một đội quân bay trên trời rải tờ rơi tìm người nhưng đến nay vẫn không thu được kết quả gì, dẫu trong lòng đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn vô cùng đau khổ.

Sở Tinh Châu nhẹ giọng nói: “Em đã phái người đi các thành phố xung quanh tìm kiếm, không thấy xác, có thể họ vẫn còn sống, ít nhất trong lòng em, họ chưa chết.”

Dung Lan gật đầu, nắm chặt tờ giấy kia, trong lòng yên lặng cầu nguyện sinh thời còn có thể gặp lại người thân một lần.

“Anh, anh còn nhớ đường về nhà thế nào không?”

Dung Lan nhìn quanh bốn phía, tìm được một cột mốc đường đã rỉ sắt loang lổ, kết hợp với một tòa nhà khá dễ khiến người khác chú ý, đoán ra đây là khu vực nào: “Đại khái cũng có ấn tượng. Đi về phía trước hai con phố là một cây cầu, qua cầu là gần đến nơi rồi, hai nhà chúng ta mua cùng một khu nhà ở bên bờ sông.”

Sở Tinh Châu cười: “Nôm na là vậy, chúng ta về xem sao.”

Hai người một lần nữa ngồi lên lưng đại bàng, bay ở tầng trời thấp. Trong lúc đi đụng phải không ít động vật biến dị trên trời dưới đất, nhưng chúng đều sợ hãi trước năng lượng mà họ phóng thích ra, căn bản không dám lại gần.

Đại bàng bay qua cầu, chở họ về phía khu dân cư bên bờ sông, dừng chân trước một biệt thự nhà vườn kiểu Tô Châu. Khu nhà vườn Giang Nam từng xinh đẹp tuyệt trần nay đã biến nơi này thành một cánh rừng nhỏ.

Hai người đi bộ vào trong, Dung Lan chỉ vào một căn biệt thự: “Đây là nhà chủ tịch chứng khoán XX, tôi còn nhớ lúc mới chuyển về đây, ông ấy còn tìm tôi mượn đồ đạc.”

“Phải, nhà này buôn bán, thiếu chút nữa chúng ta cũng từng hợp tác.”

“Đúng vậy, còn đây là…”


Hai người vừa đi vừa nhớ lại hàng xóm của họ, những sinh mệnh hoạt bát trước kia như thể đang ở ngay trước mắt, thế nhưng hôm nay phần lớn đều đã biến thành xương trắng ven đường.

Cuối cùng, hai người đi tới một chỗ sâu nhất trong khu dân cư, tìm được căn nhà trước kia của họ.

Khoảnh khắc nhìn thấy hai căn biệt thự liền kề, Dung Lan tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Hai căn nhà này khác với tất cả các căn xung quanh, trong sân không có cỏ dại um tùm, trên tường cũng không bị thực vật bao trùm, thậm chí ngay cả cửa sổ thủy tinh cũng hoàn hảo như mới. Nếu bỏ qua khung cảnh kỳ dị xung quanh, trông chúng sạch sẽ giống như vẫn có người sinh sống vậy. Dung Lan khó hiểu: “Chuyện này…”

Sở Tinh Châu nhếch môi cười: “Anh, vào trong xem sao.” Hắn kéo Dung Lan đi vào trong sân.

Trong sân có hai người làm vườn và vài người giúp việc đều đang mỉm cười nhìn họ: “Chào mừng về nhà, Huyền Chủ đại nhân, Minh Chủ đại nhân.”

Dung Lan kinh ngạc: “Là cậu sửa sang nơi này ư?”

Sở Tinh Châu chớp mắt: “Em đã cố hết sức phục hồi nơi này về như trước khi chúng ta đi, trong nhà đã hư hỏng khá nhiều, rất nhiều chỗ có thể không phục hồi về như trước được nữa. Thế nhưng ở đây có điện, có nước, có thức ăn, chỉ cần anh thích thì có thể ở lại đây, ở lại nhà mình.”

Dung Lan chỉ thấy hai mắt nóng lên, môi run nhè nhẹ. Hắn nhìn sân vườn được sửa chữa ngay ngắn chỉnh tề, mặt đất được quét dọn không còn một hạt cát, bản lề và cửa sổ đã được lau chùi sạch sẽ, trong lòng chua xót, gần như rơi lệ.

Dung Lan bước vào trong nhà. Thềm nhà, phòng khách, phòng bếp hệt như năm xưa, cũng có chút đồ đạc đã thay đổi. Nhưng như lời Sở Tinh Châu, hắn đã cố gắng hết sức phục hồi nguyên trạng nơi này. Trong giây phút đó, Dung Lan cảm thấy mình đã quay về bốn năm trước, giống như vô số những ngày bình thường khác, hắn bận rộn cả ngày về nhà, mẹ hắn mặc đồ ở nhà bước ra từ trong phòng, cười nói Tinh Châu đến ăn cơm đấy con. Cuộc sống yên bình ấy, hôm nay nhớ lại không ngờ hạnh phúc đến vậy, đáng tiếc cuối cùng thì họ cũng không trở về được nữa. Dung Lan đứng giữa phòng khách, nghĩ đến dáng vẻ hiền từ của cha mẹ, đau lòng đến độ gần như không thể thở được, ánh mắt dần dần mơ hồ.

Hắn bị ôm vào một ***g ngực rộng rãi ấm áp, bàn tay Sở Tinh Châu vuốt nhẹ lên tóc hắn, vỗ khẽ vào lưng, dịu dàng: “Anh, anh vẫn còn em mà, nhà cửa vẫn còn, chỉ cần có em, có anh là nó sẽ vẫn còn.”

Cơ thể Dung Lan run lên nhè nhẹ, hắn biết mình không nên để người ta an ủi giống như kẻ yếu, nhưng trong thời khắc này, hắn thật sự cần chạm vào nhiệt độ cơ thể sống, cảm nhận được hơi thở của một người sống, cho hắn biết mình không lẻ loi đơn côi. Huống chi vòng ôm này mạnh mẽ như thế, chạm vào ***g ngực này ấm áp như thế, cho hắn trấn an thật lớn.

Sở Tinh Châu dùng ngón tay gạt đi nước mắt tràn mi của Dung Lan, nhưng càng lau lại càng nhiều. Mũi hắn cũng hơi đỏ lên, than nhẹ một tiếng, không nhịn được hôn vào hạt lệ bên khóe mắt Dung Lan.

Dung Lan nhắm hai mắt lại, vô thức nắm chặt vạt áo của Sở Tinh Châu, trong lòng biết rõ đây là người thân cuối cùng của mình, hắn thật sự chỉ còn Sở Tinh Châu. Oán hận sâu tận đáy lòng của hắn với Sở Tinh Châu so ra kém xa tình cảm hai mươi mấy năm đối với người này. Khoảnh khắc liều chết cứu Sở Tinh Châu ở Hoa Nam, Dung Lan đã hiểu ra, vậy nên hắn thấy may mắn là Sở Tinh Châu còn sống. Nếu ngay cả Sở Tinh Châu cũng không còn, trời đất bao la, hắn sẽ thật sự lẻ loi một mình. Sự cô độc khôn cùng này có thể bóp chết toàn bộ hy vọng của một con người.

Sở Tinh Châu hôn từ khóe mắt xuống hai má Dung Lan, lại từ hai má chuyển qua chóp mũi, cuối cùng, áp lên đôi môi mềm mại ấy. Cơ thể Dung Lan run lên, muốn đẩy ra theo bản năng, nhưng Sở Tinh Châu sao có thể bỏ qua cơ hội này, cánh tay hắn giam cầm thắt lưng Dung Lan, mút mát đôi môi ấm áp một cách dịu dàng mà lại không cho từ chối, dùng toàn bộ thâm tình tinh tế nhấm nháp hương vị nhẹ nhàng khoan khoái nơi cánh môi kia.

Nụ hôn này gợi lên rất nhiều hồi ức của hai người. Trong hơn một tháng Dung Lan bị Sở Tinh Châu giam cầm, hai người gần như ngày đêm triền miên, bây giờ nhớ lại, bớt đi một phần khuất nhục xấu hổ, còn có một chút khoái cảm nhục dục trắng trợn mà Dung Lan không thể lảng tránh. Hắn cũng là đàn ông kiện toàn, nụ hôn hàm chứa thâm tình mà lại hết sức khiêu khích này khiến hắn không thể kiềm chế mà nhớ lại cơ thể này từng nếm vị kích thích thế nào. Dung Lan bỗng thấy da dẻ run rẩy, mặt cũng nóng theo.

Sở Tinh Châu càng hôn càng chuyên tâm, đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội chui vào miệng Dung Lan, lúc này Dung Lan như mới tỉnh giấc mộng, vội đẩy Sở Tinh Châu ra.

Sở Tinh Châu lảo đảo vài bước, đứng vững cơ thể, mỉm cười nhìn Dung Lan, trong mắt tràn ngập tình yêu không thể che giấu.

Dung Lan mặt đỏ như phát sốt, ánh mắt lảng tránh, thật sự không muốn đối mặt với ánh mắt ngập đầy tươi cười của Sở Tinh Châu, xoay người đi về phía phòng ngủ trước kia của mình.

“Anh nghỉ một lát đi, buổi tối em nấu món ngon cho anh.”

Dung Lan lên lầu, không quay đầu lại.

Sở Tinh Châu siết chặt nắm đấm, hưng phấn đến độ gầm nhẹ một tiếng. Thời gian ba năm không hề uổng phí. Trưởng thành trong nhung nhớ, áp lực và đau đớn cuối cùng cũng đã khiến hắn rũ bỏ sự mạnh mẽ cuồng vọng, có thể dùng cách thức chính xác tiến lại gần người mình yêu nhất. Lúc này, hắn sẽ nắm lấy nó thật chặt, không bao giờ buông ra nữa.

Bình Luận (0)
Comment