Liễu Phong Vũ vuốt cằm, híp mắt nhìn cậu: “Đúng, cẩn thận nghĩ lại mà xem, nghĩ thêm lần nữa, nghĩ lại từng chuyện từng chuyện giữa cậu và Binh ca nhà cậu, cậucó thấy tim đập rộn lên không, có thấy nóng ruột nóng gan không. Cậu thích hắn ta đấy, ngay cả thằng nhóc con kia cũng đã nhìn ra.”
Tùng Hạ lau mồ hôi trên trán, nhìn làn da mới mọc ra bằng phẳng như mới trên chân A Bố, thở dài một hơi.
“A Bố!” Trang Nghiêu hưng phấn gọi to một tiếng, thoáng cái đã nhào lên trên người A Bố. A Bố đưa đuôi đến trước mặt nó, nó thuần thục ôm lấy cái đuôi to. A Bố thoáng cái đã đưa nó lên lưng.
Trang Nghiêu thỏa sức lăn lộn trên người A Bố, vừa cười vừa reo lên: “A Bố, A Bố, rốt cuộc mày đã khỏe lại rồi, rốt cuộc mày đã khỏe hẳn rồi.” Trang Nghiêu tuột xuống từ lưng A Bố, sau đó lại nắm lấy lông nó leo lên, có vẻ vô cùng vui vẻ.
A Bố vẫn ngoan ngoãn nhìn nó, luôn lè lưỡi liếm liếm lớp da hơi ngứa trên đùi.
“A Bố, mau đứng lên chạy một chuyến, mau!” A Bố nghe lời đứng lên, nhảy lên một cái, nhảy vọt qua bờ tường xây cao của biệt thự, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng reo hưng phấn của Trang Nghiêu. Lúc này, nó đúng là giống một đứa bé.
Tùng Hạ cười cười: “Cuối cùng cũng chữa khỏi rồi, cũng không biết thằng bé này có thực hiện lời hứa hay không nữa.”
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Nếu nó dám nói xạo, chúng ta quét sạch sào huyệt của nó đi, chỉ bằng một con mèo, không làm gì được chúng ta.”
Thành Thiên Bích nhìn kỹ sắc mặt Tùng Hạ: “Anh không sao chứ?”
Tùng Hạ lắc lắc cánh tay: “Không sao, tôi thật sự đã hấp thu rất nhiều năng lượng, bây giờ chỉ cảm thấy hơi mệt thôi, những thứ khác tất cả đều bình thường, đám thằn lằn này thật là đã giúp chúng ta một cái ân lớn.”
“Vậy bây giờ anh cảm giác xem còn dư lại bao nhiêu năng lượng?”
“Chí ít… còn ba bốn phần.”
Thành Thiên Bích lúc này mới yên tâm: “Chúng ta vào nhà thôi, bận rộn cả ngày, chưa ăn cái gì hết.”
Liễu Phong Vũ cũng nói: “Đúng, chúng ta ăn sạch mọi thứ của nó đê, sau đó mang được gì thì vác hết lên xe, không sợ nó quỵt nợ.”
Tùng Hạ cười cười: “Tôi nghĩ Trang Nghiêu sẽ không quỵt đâu, cậu ta sẽ đi theo chúng ta thôi.”
“Ái chà, Tiểu Hạ, vì sao cậu lại khẳng định như vậy, trong miệng thằng nhóc kia chẳng có câu nào là thật hết.”
“Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như, sự sinh sản quá độ của đám thằn lằn kia, sớm muộn gì thành phố này sẽ không còn không gian cho con người, lại ví dụ như, đối với ‘Ý thức Cambri’ hay ‘ngọc Con Rối’ gì đó, cậu ta cảm thấy vô cùng hứng thú. Mà đáp án của những thứ này, sợ rằng chỉ khi đến Bắc Kinh, tiếp xúc với người tiến hóa não bộ hội tụ từ khắp nơi trên toàn quốc thì mới có thể giải đáp được. Những thứ hai người kia nói hôm nay chứng minh chỗ tránh nạn cuối cùng là Hải Nam và Đài Loan đã bị động vật biển khổng lồ ngăn cản mà không thể đi đến, như vậy Bắc Kinh chính là lựa chọn cuối cùng của mọi người. Tất cả những bộ não ưu tú nhất, những dị nhân lợi hại nhất, những thông tin mới nhất đều sinh ra từ Bắc Kinh, nhất định cậu ta sẽ đi theo chúng ta.”
Hai người gật đầu, nghĩ rằng phân tích này rất có lý.
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Mang theo thằng nhóc này, đường đi chắc chắn sẽ rất phiền toái.”
Tùng Hạ vỗ vỗ vai Liễu Phong Vũ, hơi lộ ra vẻ nghiêm túc: “Liễu ca, tôi biết anh không tin cậu nhóc, chúng ta cũng không thể tin một đứa trẻ miệng đầy lời nói dối, hơn nữa còn thông minh hơn ba người chúng ta cộng lại, nhưng Trang Nghiêu là dị nhân tiến hóa não bộ quý hiếm. Thật ra không cần hai người kia nói, chúng ta cũng có thể đoán được, con đường hơn hai ngàn km này có bao nhiêu nguy hiểm. Không có nó, bằng sức đấu đá lung tung của ba người chúng ta, đúng là lành ít dữ nhiều.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chúng ta nhất định sẽ bình an đến Bắc Kinh, hai người kia nói chúng ta có quá ít thông tin, họ phân tích như vậy, hoàn toàn cho rằng chúng ta có quá ít thông tin.”
Liễu Phong Vũ búng ngón tay một cái: “Không sai, chúng ta không chỉ có Thành Thiên Bích và anh đây, còn có người tiến hóa não bộ, còn có con mèo kia, còn có cậu nữa.” Liễu Phong Vũ nắm vai Tùng Hạ, cười đùa: “Vú em như cậu rất hữu dụng, sau này bị thương hay mất sức cũng sẽ không phải sợ nữa. Được rồi, vừa rồi nói muốn hôn cậu, bây giờ sẽ thưởng cho cậu, nụ hôn của anh hơi bị đáng tiền đấy.” Liễu Phong Vũ nói xong thì áp mặt tới.
Tùng Hạ cười ha ha, cũng không trốn.
Thành Thiên Bích đưa tay, trực tiếp tóm cổ Liễu Phong Vũ lại.
Ngón tay cái của hắn chặn động mạch chủ của Liễu Phong Vũ, bốn ngón tay còn lại đặt ở xương cổ, nếu Liễu Phong Vũ là người thường, hắn chỉ cần dùng sức, chí ít có thể làm đối phương bị liệt cả đời. Đương nhiên, Liễu Phong Vũ không phải người thường, chỉ là chiêu thức ấy vẫn tràn đầy uy hiếp như cũ.
Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn hắn: “Làm cái gì đấy?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Bây giờ thứ không đáng tiền nhất chính là tiền.”
“Ghen à? Hôn một cái thì có làm sao, tôi đang thưởng cho cậu ấy biết phát huy tác dụng.”
Thành Thiên Bích siết ngón tay.
Liễu Phong Vũ khiêu khích nhìn hắn, từ trong lỗ chân lông bắt đầu chảy ra dịch tiêu hóa.
Thành Thiên Bích cảm thấy da hơi nóng lên, nhanh chóng thu tay về.
Một câu “Ghen à?” của Liễu Phong Vũ khiến Tùng Hạ đỏ ửng cả mặt, cậu lúng túng giảng hòa: “Sao… sao lại thế này.”
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Anh muốn hôn cậu một cái, Binh ca nhà cậu ghen tị, không cho anh hôn, sau đó bóp cổ anh. Anh nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cậu còn không hiểu?”
Thành Thiên Bích lạnh lẽo trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi vào trong nhà.
Tùng Hạ vội la lên: “Liễu ca, anh nói linh tinh gì đấy.”
“Linh tinh là thế nào, không phải cậu nói được à, cậu ta bóp cổ tôi làm gì?” Liễu Phong Vũ chĩa ngón thối vào bóng lưng Thành Thiên Bích: “Đồ ngốc, đáng kiếp cả đời không lấy được vợ.”
Tùng Hạ có cảm giác mặt sắp bị thiêu cháy, cậu cũng muốn biết vừa rồi Thành Thiên Bích xảy ra chuyện gì, không phải hắn thật sự như vậy chứ…
Vậy thì hắn có ý gì?
Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Ôi chà, cậu xem mặt đỏ hết này, cho nên anh mới ghét nhất giao tiếp với trai tân, phiền muốn chết, rồi rồi rồi, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, Liễu ca truyền thụ mấy chiêu cho cậu. Không phải cậu thích Binh ca nhà cậu sao, không cần biết là dụ dỗ đàn ông hay đàn bà, cậu cứ hỏi anh là được rồi, Liễu ca của cậu đã duyệt qua vô số người đấy.”
Tùng Hạ sợ hãi nhảy lên, không nhịn được cất cao âm điệu: “Anh… anh nói bậy bạ gì đấy!”
Liễu Phong Vũ chớp chớp đôi mắt đào hoa phong tình: “Sao anh lại nói bậy bạ cơ chứ, không phải cậu thích hắn ta sao.”
“Sao tôi lại… sao tôi lại… tôi… tôi…” Tùng Hạ lắp bắp đến không thốt ra được, cậu quả thật không tin được Liễu Phong Vũ có thể nói ra những câu đáng sợ như thế.
Cậu và Thành Thiên Bích đều là đàn ông, tuy rằng từ bé đến lớn ngay cả ngón út con gái cậu vẫn chưa từng được chạm vào, nhưng không có nghĩa là cậu thích đàn ông.
Cậu… thích đàn ông ư?
Tùng Hạ bị chính nghi vấn của mình làm cho ngẩn người.
Liễu Phong Vũ vuốt cằm, híp mắt nhìn cậu: “Đúng, cẩn thận nghĩ lại mà xem, nghĩ thêm lần nữa, nghĩ lại từng chuyện từng chuyện giữa cậu và Binh ca nhà cậu, cậu có thấy tim đập rộn lên không, có thấy nóng ruột nóng gan không. Cậu thích hắn ta đấy, ngay cả thằng nhóc con kia cũng đã nhìn ra.” Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Trai tân thật phiền phức.”
Nhất thời, Tùng Hạ không tiếp thụ được thông tin này, toàn thân như muốn nổ tung. Lần đầu tiên cậu nổi giận với Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, anh đừng nói bậy! Chuyện này sao có thể, tôi không nói chuyện với anh nữa! Tôi đi làm cơm đây!” Tùng Hạ cũng xoay người đi vào nhà.
Liễu Phong Vũ huýt sáo một tiếng: “Nếu chú em nhớ thương nụ hôn phần thưởng của anh, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh tới tìm anh, kể cả nửa đêm, chú em không phải sở thích của anh đâu.”
Nhìn bóng lưng Tùng Hạ biến mất ở cánh cửa, Liễu Phong Vũ cười he he: “Tiêu khiển ấy à tiêu khiển, cuộc sống thiếu thú tiêu khiển.”
Lúc này, A Bố chở Trang Nghiêu quay về, con mèo khổng lồ vững vàng đáp xuống bên cạnh hắn, mặc dù không có âm thanh, nhưng mặt đất rung lên.
Trang Nghiêu hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”
Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn nó: “Phơi nắng.”
Trang Nghiêu bĩu môi: “Hôm nay A Bố khỏi rồi, tôi rất cao hứng, miễn cưỡng cho anh trèo lên chơi với nó một lúc.”
Liễu Phong Vũ cố sức ngước cổ lên, cũng không nhìn thấy Trang Nghiêu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói: “Thật à?”
“Vô nghĩa.”
Liễu Phong Vũ nói: “Trèo lên kiểu gì?”
“A Bố, cho anh ta leo lên.”
A Bố thò đuôi xuống.
Liễu Phong Vũ ôm lấy đuôi, chiếc đuôi vung lên, quăng hắn lên trên lưng.
“Wow!” Liễu Phong Vũ la to một tiếng, cảm giác thật là quá đã. Lưng A Bố vừa mềm vừa dày, bị ném lên tuyệt đối không đau, hơn nữa ở trên lưng nó, tầm nhìn vô cùng tốt, có một khí phách hào hùng như đang đứng trên núi cao.
Liễu Phong Vũ nắm lấy lông A Bố, hưng phấn kêu lên: “Chà chà, A Bố, nhảy lên nóc nhà đi!”
“Không được ra lệnh cho mèo của tôi!”
—Hết quyển 1—
Mới thấy tác giả bổ sung profile cho Trang Nghiêu và A Bố, tớ sẽ bổ sung vào bài[Bonus], và có thêm một bức tranh minh họa Binh ca xD.