Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 57

Cái ao này đối với A Bố mà nói thì quá nhỏ, A Bố ngọ ngoạy nửa ngày vẫn không leo ra nổi, hình như nó đã bị mắc kẹt, cuống đến độ không ngừng kêu meo meo meo meo

Ông Trương quả nhiên cho họ một cái nồi to, thậm chí còn xử lý tốt con chó săn kia.

Con chó kia cao hơn ba mét, A Bố cũng không ăn hết, cậu chỉ lấy nửa con, số còn lại đều đưa cho ông Trương tích thêm lương thực.

Tùng Hạ nấu một bát canh thịt cho A Bố, cho thêm một chút muối. Thật ra A Bố rất thích ăn thức ăn của con người, nhất là thêm chút mùi vị nào đó, không thích ăn sống cho lắm, chỉ là bình thường nó ra ngoài đi săn, không có điều kiện nấu chín, Trang Nghiêu thì ngay cả con mồi của nó cũng không nâng lên được, nói gì đến nấu.

Tùng Hạ hầm canh thịt, Thành Thiên Bích ở bên cạnh hỗ trợ cậu thêm củi, A Bố thì ngồi cách họ không xa, giương mắt trông đợi.

Tùng Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh Thành Thiên Bích, cười nói: “Thiên Bích, cậu nghĩ Tiểu Đường thế nào? Tôi cảm giác cậu ấy rất đáng tin.”

“Ừm, tin được.”

“Tôi thấy cậu ta rất giống đại hiệp cổ đại. Trang Nghiêu nói gia tộc họ Đường rất thần bí, người thừa kế thế gia võ thuật hơn ba mươi đời, nghe thôi đã biết cực kỳ lợi hại.”

Thành Thiên Bích nhẹ nhàng phất tay, ánh lửa đột nhiên bùng lên, hắn thấp giọng nói: “Cuối cùng cũng có một người bình thường.”

Tùng Hạ cười ha ha: “Cậu đừng nói như vậy, thật ra Liễu ca và Trang Nghiêu đều rất tốt, Liễu ca tuy nhìn thì cà lơ phất phơ, nhưng lúc chiến đấu cũng chưa từng lùi bước, Trang Nghiêu ấy à, dù hơi thiếu đạo đức, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, tốt nhất là chúng ta có thể thay đổi cậu ta.”

Thành Thiên Bích nói: “Đừng nghĩ đến chuyện thay đổi nó, phải đề phòng, tôi vẫn nghĩ rằng nó không thể tin được.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi hiểu, ngay từ đầu phương thức của cậu ta quả thật khiến không ai chấp nhận nổi, nhưng bây giờ chúng ta có mục đích giống nhau, tôi tin chí ít trước khi đến Bắc Kinh, Trang Nghiêu sẽ không có tâm tư khác. Hơn nữa, bây giờ cậu và Liễu ca càng ngày càng lợi hại, ngày ngày tiến bộ, phạm vi khống chế sức gió bây giờ của cậu đã gần sáu mươi mét. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thiên Bích, cậu thật sự có khả năng tạo ra một cơn lốc phải không?”

Trong con ngươi màu đen sâu thẳm của Thành Thiên Bích nhảy lên một ánh lửa sáng ngời, hình như bất kỳ người đàn ông nào đối với khát vọng sức mạnh, càng đốt càng vượng, hắn nói: “Nhất định có thể.”

“Khoảng cách để hạt nhân năng lượng của cậu được chứa đầy lần đầu tiên là còn bao xa?”

“Bây giờ tôi đã đầy một phần ba, hơn nữa theo sự thành thạo của tôi đối với phương pháp tu luyện, có thể tốc độ tích trữ cũng đang gia tăng, dựa theo tiến độ bây giờ, tối đa không vượt quá ba tháng, tôi có thể chứa đầy hạt nhân, đạt lên cấp hai – Hòa tan. Có điều, với tôi mà nói thì tốc độ này còn quá chậm, nếu chúng ta thật sự chiếm được ngọc Con Rối, trước khi đến Lạc Dương, tôi sẽ đạt đến cấp hai.”

“Ngọc cổ có nói, mỗi lần đột phá một giai đoạn, năng lượng sẽ đồng thời vượt bậc về cả chất và lượng, nếu quả thật có thể đạt đến cấp hai trước khi đến Lạc Dương, tôi nghĩ tất cả kế hoạch của chúng ta đều có thể thực hiện được.”

Củi lửa lại yếu đi, Thành Thiên Bích hai mắt lấp lánh, đống củi đột nhiên bùng gió, thế lửa nhất thời hung mãnh, sắp bén cả vào người họ, Thành Thiên Bích nắm chặt nắm đấm: “Nhất định… có thể thực hiện.”

Đã lâu rồi khu công nghiệp này không náo nhiệt như vậy, ông Trương tiếp đãi mọi người, lấy ra thức ăn tốt nhất, làm một bữa cơm, không chỉ có việc mỗi người đều có thể ăn thêm vài miếng thịt, thậm chí còn chia một chút rau dưa quý giá.

A Bố canh giữ nồi thịt, ở một bên ăn rất vui vẻ, bốn người ngồi quanh bàn, ăn ngấu ăn nghiến, Đường Nhạn Khâu bị rất nhiều người vây vào giữa, hắn nghiễm nhiên là anh hùng ở khu công nghiệp, cũng là đối tượng ái mộ của tất cả thiếu nữ.



Đang ăn uống, ông Trương bê một cái đĩa dưa chuột xanh biếc đi đến, vô cùng cẩn thận đặt lên bàn: “Bốn vị, các vị nếm thử dưa chuột này xem, hôm nay nó vừa kết quả, tổng cộng có ba quả này.”

Liễu Phong Vũ nói: “Thôi, nếu chúng tôi ăn, Đường đại hiệp sẽ mặt nhăn mày nhó mất.”

Ông Trương liên tục xua tay: “Không không, đây là tâm ý của chúng tôi, các vị sẽ dẫn chúng tôi đến Trùng Khánh, chúng tôi vô cùng cảm kích, không biết báo đáp thế nào. Chỗ chúng tôi chẳng có gì, chỉ có chút rau dưa hoa quả này coi như có chỗ hơn người, xin các vị vui lòng nhận cho.”

Liễu Phong Vũ liếm môi một cái, đột nhiên quay đầu lại: “Này, Đường đại hiệp.”

Đường Nhạn Khâu nhíu mày một cái, nghiêng đầu qua chỗ khác: “Anh gọi tôi à?”

Liễu Phong Vũ cầm lấy một trái dưa chuột nhỏ: “Ông Trương thịnh tình khoản đãi chúng tôi, cậu nói xem tôi có nên ăn không nhỉ? Ăn rồi cậu có thấy đau lòng không?”

Đường Nhạn Khâu đi tới, cầm lấy quả dưa trong tay Liễu Phong Vũ, bê cả đĩa lên: “Có, cho nên mấy người chớ ăn, nơi này có mấy đứa bé bị thiếu vi-ta-min nghiêm trọng, mấy người sống rất vui vẻ, không thiếu những thứ này.” Nói xong thì bê đi.

“Ôi, Tiểu Đường…” Ông Trương lúng túng không thôi.

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Người này thật là muốn bị đánh, tôi bảo này nhóc, nhóc tuyển hắn vào đội làm gì? Để tôi thấy ngột ngạt hở?”

Trang Nghiêu cười ha ha nói: “Phải, cho anh thấy ngột ngạt.”

Liễu Phong Vũ giơ ngón giữa vào nó: “Nhìn cái tính tình quái gở này của hắn, tôi thấy người buồn bực không phải chỉ mình tôi.”

Tùng Hạ khuyên nhủ: “Liễu ca, tôi cảm thấy cậu ấy rất tốt, vừa lợi hại vừa trượng nghĩa, chẳng qua nói mà không suy nghĩ thôi, anh đừng so đo với cậu ấy.”

Liễu Phong Vũ vuốt vuốt tóc, hừ lạnh: “Ai so đo với hắn ta chứ, hắn ta nhất định là đố kị anh đẹp trai hơn hắn.”

Tùng Hạ liên tục gật đầu: “Phải rồi, Liễu ca là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, ai mà không đố kị cơ chứ.”

Liễu Phong Vũ móc ra một cái gương, soi vài cái, khẽ thở dài: “Gần đây bôn ba, đúng là làm tàn phai nhan sắc.”

“Nghe nói ở đây tắm được đấy.”

“Anh biết rồi, lát nữa anh phải đi tắm rửa một cái mới được.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, mấy người hỏi ông Trương chỗ tắm, ông Trương đang bận việc, để Đường Nhạn Khâu dẫn họ đi.

Đường Nhạn Khâu dẫn họ đến bên một cái ao nhỏ, nói: “Tắm ở đây.”

Đường kính cái ao kia không quá sáu, bảy mét, chỉ là sau khi thái dương xuống núi, không nhìn rõ cái gì nữa, cũng không biết sâu cạn thế nào.

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đều không hẹn mà nhớ tới con cá da trơn họ gặp phải trong lúc tắm sông lần trước, Thành Thiên Bích nói: “Cái ao này có an toàn không?”

“An toàn, do chúng tôi tự đào, sâu một mét ba, không có cái gì ẩn náu trong này được.”

Liễu Phong Vũ đè đầu Trang Nghiêu xuống, giễu cợt: “Vậy cậu xuống trước đi.”

Trang Nghiêu tức giận gạt tay hắn ra: “Tôi đang tuổi lớn đấy.”

Đối với cái ao nước đen như mực không nhìn thấy đáy kia, Tùng Hạ vẫn không dám xuống dưới.

Tuy không nhìn thấy tận mắt con cá da trơn khổng lồ nhưng khi được nghe miêu tả về nó, Liễu Phong Vũ cũng thấy sợ hãi.

Đường Nhạn Khâu thấy họ không xuống, bắt đầu trút bỏ bộ giáp, cởi quần áo ra: “Tôi nói, nó an toàn.” Nói xong nhảy vào ao đầu tiên.

Liễu Phong Vũ sờ sờ cằm: “Vóc dáng không tệ lắm, cẩn thận xuống đấy lại mất tay mất chân a.”

Đường Nhạn Khâu không để ý tới hắn, thoải mái thở ra một hơi, nước ao mát lạnh giải thoát một ngày khô nóng và mệt mỏi.

Liễu Phong Vũ cũng trong lòng ngứa ngáy, thấy Đường Nhạn Khâu xuống dưới một hồi mà không có chuyện gì xảy ra, cũng bèn cởi luôn quần áo nhảy xuống. Lúc nhảy xuống, hắn cố ý nhảy gần chỗ Đường Nhạn Khâu, nước hắt lên mặt Đường Nhạn Khâu. Hắn đang định đắc ý thì chợt cảm thấy dưới chân đạp phải cái gì đó mịn mịn dinh dính, hắn kinh hãi, lập tức nhảy lên: “Fck! Cái gì thế! Dính thế!” Cảm xúc dinh dính thật sự rất ghê tởm, giống như dẫm vào bùn, nhưng lại dính hơn bùn rất nhiều, hình như nó sẽ hút lấy chân người ta. Trong thế giới kỳ quái này, sao có thể khiến hắn không lo sợ được cơ chứ. Hắn lại nhảy bật lên muốn trèo lên bờ, kết quả là càng nhảy càng đứng không vững, cuối cùng thì toàn thân bổ nhào vào người Đường Nhạn Khâu.

Đường Nhạn Khâu ôm lấy hông hắn, cố định thân thể hắn, cau mày nói: “Anh bình tĩnh một chút, chỉ là bùn thôi.”


Liễu Phong Vũ cả giận nói: “Sao bùn nhà cậu dính thế?”

“Là phế liệu công nghiệp ở đây, chúng tôi lót ở đáy ao để phòng ngừa sinh vật sinh sản ở đây, không ảnh hưởng nhiều đến con người cho lắm, có điều cảm giác không tốt mà thôi.”

Liễu Phong Vũ đè chống lên ***g ngực trần của Đường Nhạn Khâu, miễn cưỡng ổn định thân thể, lúc này hắn mới phát hiện hai người hầu như đang dán vào nhau, thậm chí hắn có thể cảm giác được ***g ngực Đường Nhạn Khâu đang phập phồng theo nhịp thở, từng chút từng chút một chạm vào da tay của hắn.

Đường Nhạn Khâu thả lỏng tay ra, nét mặt có chút xấu hổ.

Liễu Phong Vũ lui về phía sau hai bước, dùng vẻ mặt chán ghét nói: “Mệt mấy người nghĩ ra chuyện này quá.”

“Như vậy sẽ an toàn.”

“Thế này thì nước còn sạch không?”

“Loại bùn này chìm ở đáy nước, không ảnh hưởng.”

Liễu Phong Vũ gắng thích ứng với cảm giác mắc ói dưới lòng bàn chân, hắn ngửi ngửi mùi nước, quả thật không có mùi gì, lại còn rất sạch sẽ, lúc này mới yên lòng. Hắn định đi tới phía đối diện, cách xa Đường Nhạn Khâu một chút, nhưng thật sự không muốn chịu đựng sự ghê tởm trong lúc bước trên bùn, đành phải đứng cạnh Đường Nhạn Khâu.

Trang Nghiêu cắn răng, nói với Thành Thiên Bích: “Anh xuống trước đi.”

Thành Thiên Bích không chút do dự, cởi quần áo rồi nhảy vào ao, cảm xúc giẫm lên bùn quả thật rất ghê, nhưng hắn đã trải qua rất nhiều hoàn cảnh ác liệt hơn thế này rồi. Cảm giác giẫm lên bùn vẫn thoải mái hơn cảm giác giẫm lên người chết rất nhiều.

Tùng Hạ cười nói: “Cậu thấy thế nào?”

“Không sao hết, xuống đây đi.”

Trang Nghiêu cởi quần áo, do dự đứng ở mép ao.

Đường Nhạn Khâu nói: “Sau cây có ghế, chuẩn bị cho trẻ con.”

Tùng Hạ chạy tới lấy ghế, ném vào trong nước.

Thành Thiên Bích vươn tay với Trang Nghiêu: “Xuống đi.”

Trang Nghiêu ngần ngừ bò xuống từ bờ ao, Thành Thiên Bích ôm lấy cơ thể rất nhẹ của nó, đặt xuống ghế. Rốt cuộc Trang Nghiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nhướng mày với Liễu Phong Vũ: “Không giẫm vào bùn thật tốt.”

Tùng Hạ cũng cởi quần áo, làm đủ tâm lý chuẩn bị, nhảy xuống.

Khi chân cậu còn chưa tiếp xúc với đáy ao, Thành Thiên Bích đã ôm lấy cậu, Tùng Hạ lại càng hoảng sợ, trái tim đập lên rộn ràng.

Thành Thiên Bích thấp giọng nói: “Sẽ chạm xuống đáy, chậm một chút.”

Tùng Hạ ngây ngẩn gật đầu: “Được… để… để tôi.”

Thành Thiên Bích vẫn không buông tay, gần như đang nâng hông Tùng Hạ ở trong nước, để thân thể Tùng Hạ lơ lửng trong nước, hắn nói: “Anh thử xem.”

Tùng Hạ vươn chân, đụng tới lớp bùn, cảm giác quả nhiên vô cùng đáng sợ, giống như giẫm lên một đống chất lỏng dính dớp, khiến người ta không thể ngừng liên tưởng đến chuyện rốt cuộc thì bên trong có cái gì.

Thành Thiên Bích nhìn cậu: “Có được không?”

Tùng Hạ gật đầu, lúng túng nói: “Không sao, cậu thả tôi xuống đây đi.”

Thành Thiên Bích chậm rãi thả lỏng tay ra, Tùng Hạ chịu đựng sự ghê tởm để hai chân chìm vào trong đó, trong lòng vô cùng cảm kích Thành Thiên Bích. Nếu mình thật sự cứ giẫm bừa vào như thế, cho dù có chuẩn bị tâm lý, có lẽ phản ứng cũng chẳng khác Liễu Phong Vũ là bao.

Làn nước mát lạnh vô cùng thoải mái, rửa trôi cơ thể bẩn thỉu và vết mồ hôi, khiến ai nấy cũng vui vẻ thư giãn.

Liễu Phong Vũ giang hai tay, nằm ngửa bên bờ ao, nhẹ giọng hát một bài. Liễu Phong Vũ có một giọng nói rất hay, tiếng hát trong trẻo dịu dàng, đánh thẳng vào lòng người. Tùng Hạ nhớ mình từng thấy Liễu Phong Vũ trên TV. Khi hắn bắt đầu hát, đám con gái phía dưới không ngừng rơi lệ, vô cùng điên cuồng.

Trăng treo ngọn cây, trời trong gió mát, bốn phía yên tĩnh an bình, nếu không phải đang tận thế, mọi chuyện đều rất tuyệt vời.

Ai nấy đều trầm tĩnh trong khoảng thời gian thoải mái hiếm có này, không ai nói gì.

Cho đến tận khi A Bố nhẹ nhàng kêu meo một tiếng.

Nó thoải mái mà lăn một cái trên cỏ, lật bụng, lắc lắc người, móng vuốt quơ trên không trung, không biết đang bắt cái gì.

Trang Nghiêu cười nói: “A Bố, mày cũng muốn tắm à?”

Tùng Hạ cười nói: “Mèo thì chắc là ghét tắm lắm ha.”

“A Bố không ghét, A Bố thích sạch sẽ.”

Liễu Phong Vũ nhẹ nhàng xoa xoa thân thể: “Chờ chúng ta tắm xong đã, nếu nó xuống sẽ chen chết tôi mất.”

Tùng Hạ duỗi tay ra một chút, nói với Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, tôi chà lưng cho cậu nhé.”

Liễu Phong Vũ ngoắc ngoắc ngón tay: “Tiểu Hạ, chà lưng cho anh trước đi.”

Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tùng Hạ.

Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, anh chờ một chút nhé, hay là để Tiểu Đường giúp anh vậy.” Vừa nói vừa cầm lấy khăn mặt, lau chùi tấm lưng rộng rãi rắn chắc của Thành Thiên Bích.

Liễu Phong Vũ chán ghét nhìn Đường Nhạn Khâu, quay đầu đi.

Đường Nhạn Khâu đối với sự khiêu khích nhiều lần của hắn, đều chẳng tỏ thái độ gì, cúi đầu cọ rửa thân thể mình.

Tùng Hạ vừa chà lưng vừa len lén sờ soạng vài chỗ của Thành Thiên Bích. Tấm lưng của Thành Thiên Bích quả thật vô cùng hoàn mỹ, xương bả vai nhô ra theo sự duỗi tay của hắn, như một dãy núi nhấp nhô, đẹp đẽ và tràn đầy sức mạnh. Xương cột sống chìm xuống, như một con rồng nằm phủ phục giữa cơ bắp rắn chắc, xuyên qua toàn bộ tấm lưng của hắn, đến khi đuôi rồng chìm khuất trong nước, khiến người ta mơ màng vô hạn.

Càng ngày Tùng Hạ càng không thể khống chế suy nghĩ biến thái của mình, từ sau khi nghe Liễu Phong Vũ nói bậy mấy câu, cậu ngay cả chuyện cùng nằm trên một giường với Thành Thiên Bích cũng thấy hồi hộp.

Cậu không biết mình có phải đồng tính luyến ái hay không, nhưng cậu không thể lảng tránh chuyện nhận ra cảm giác của mình có chỗ không đúng với Thành Thiên Bích.

Mặc dù cậu rất sùng bái Thành Thiên Bích, nhưng lấy tiêu chuẩn như cậu đi yêu thích một người đàn ông, có phải… thật sự không đúng lắm hay không?

Trang Nghiêu nghiêng cổ nhìn họ một hồi, nở một nụ cười khó hiểu, nó cười nói: “Tùng Hạ, anh cũng mau tới chà lưng cho tôi đi, tôi cũng muốn chà lưng.”

Liễu Phong Vũ cười thâm trầm hai tiếng, xoa tay: “Để anh chà lưng giúp nhóc.”

“Anh thì cách xa tôi một chút.” Trang Nghiêu lườm hắn một cái, đột nhiên có cảm giác cái gì đó không đúng: “Cái ghế này… hình như đang bị chìm xuống thì phải.”


Đường Nhạn Khâu nói: “Đúng vậy, sẽ bị chìm xuống một chút, đừng sợ, chúng tôi đều ở đây.”

Trang Nghiêu kêu lên: “Tôi muốn lên bờ!” Nói rồi víu lấy mép bờ muốn leo lên, không ngờ dùng sức quá mạnh, đạp hụt một cái, ngã vào trong ao.

Cả bốn người đều đưa tay đón nó, Thành Thiên Bích đứng cách nó gần nhất vừa tóm được cánh tay của nó, A Bố đột nhiên từ trên trời giáng xuống, một chân hướng về phía Trang Nghiêu, đồng thời nửa người cũng nhảy vào trong ao.

“Fc…” Liễu Phong Vũ vừa muốn chửi thì miệng đã đầy lông mèo, trong khi A Bố ôm Trang Nghiêu lên thì nửa người gần như nhét đầy cái ao. Bốn người đều bị đẩy đến bị ép vào mép ao, không thể nhúc nhích.

Liễu Phong Vũ phì ra lông trong miệng, mắng to: “Cái con mèo chết tiệt này mau cút ra ngoài!” Hắn bị chen lấn đến nỗi dính sát vào Đường Nhạn Khâu, nhiều lần hắn đều cảm thấy mình đã chạm phải cái gì đó mềm mềm không nên chạm. Trên thân một người đàn ông nói đến nói lui muốn tìm một chỗ thịt mềm như vậy, Liễu Phong Vũ dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đó là cái gì. Đường Nhạn Khâu lúng túng đỏ mặt, cố sức đẩy A Bố ra, nhưng căn bản không thể đẩy nổi.

Cái ao này đối với A Bố mà nói thì quá nhỏ, A Bố ngọ ngoạy nửa ngày vẫn không leo ra nổi, hình như nó đã bị mắc kẹt, cuống đến độ không ngừng kêu meo meo meo meo

Tùng Hạ bị lấp dưới bộ lông A Bố, gần như không thể thở được, đẩy kiểu gì cũng không ra.

Thành Thiên Bích cố sức lôi cậu ra từ đám lông, Tùng Hạ nửa người đè lên người Thành Thiên Bích, thở phì phò từng hơi, mặt cũng tái đi.

Thành Thiên Bích nắm lấy cằm cậu: “Anh thấy thế nào rồi?”

Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Tôi còn tưởng rằng… sẽ chết ngạt.”

Thành Thiên Bích ôm cậu thật chặt, vất vả di chuyển đến bên bờ, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ không bị lấp, hắn đẩy Tùng Hạ lên bờ. Tùng Hạ sau khi lên bờ cũng kéo Thành Thiên Bích lên, cậu hét lớn với Trang Nghiêu: “Mau bảo A Bố lên bờ đi!”

Trang Nghiêu vội la lên: “Tôi không muốn chắc, anh kéo được nó lên không!”

Hai người chạy đến một bên, gắng sức lôi Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu lên bờ. Bốn người vừa tắm sạch, nay lại lăn một thân bùn đất cỏ dại.

Đường Nhạn Khâu mặt đỏ như cà chua, vừa bò lên bờ đã nhanh chóng mặc quần áo.

A Bố thật vất vả vật lộn trèo ra được khỏi cái ao, đang không ngừng liếm bộ lông ướt nhẹp, thỉnh thoảng kêu ra tiếng coi bộ ấm ức lắm.

Liễu Phong Vũ tức giận đạp A Bố một cái, A Bố dừng lại một chút, mở đôi mắt tím to lớn nhìn hắn, hình như không biết nên làm gì bây giờ.

Trang Nghiêu cả giận: “Ai cho anh đạp mèo của tôi!”

“Nó suýt nữa thì đè chết bọn này đấy!”

“Anh đáng đời!”

Liễu Phong Vũ chỉ vào Trang Nghiêu ngồi trên người A Bố, giận dữ la lên: “Nhóc con, mi xuống đây!”

Trang Nghiêu hung hăng giơ ngón giữa với hắn.

Đường Nhạn Khâu vỗ vỗ cỏ dại trên tóc, ngắc ngứ nói: “Sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong cầm lên đồ đạc của mình đi.

Liễu Phong Vũ bụng đầy giận dữ, hắn không chịu nổi bùn đất trên người mình, lại nhảy xuống ao.



Sau khi mấy người tắm xong, đều về tới khu sinh hoạt chung. Ông Trương chuẩn bị cho họ một căn phòng, chăn đệm tuy rằng đã cũ, nhưng nhìn thì rất sạch sẽ, ngay cả Liễu Phong Vũ hay xoi mói cũng không nói thêm câu gì, nằm xuống là ngủ.

Sáng ngày hôm sau, mấy người vừa rửa mặt xong, ông Trương liền mang theo vài người mang điểm tâm đến cho họ, là canh thịt tối qua nấu với chút cỏ dại, nóng hầm hập, ngửi mùi cũng không tệ lắm.

Họ cũng không khách khí, bê bát ăn.

Sau khi ăn xong, phát hiện ông Trương còn dùng nụ cười lấy lòng nhìn họ.

Tùng Hạ cười nói: “Ông Trương, ông có chuyện gì ư?”

Ông Trương vội vã đến bên cạnh Tùng Hạ. Tuy rằng mới tiếp xúc với mấy người này không được lâu, nhưng ông cũng đã thăm dò được vài chuyện, một là những người này nhất định có năng lực. Họ là dị nhân, nếu không có khả năng sẽ không nói bừa chuyện đưa họ đến Trùng Khánh. Chuyện thứ hai chính là người giữ lời nhất, cũng là người dễ nói chuyện nhất chính là cậu bạn nhỏ đẹp trai vừa điềm đạm vừa nhã nhặn này, những người khác đều rất kì quái.

Ông Trương cười nói: “Xe của các vị để ở trong rừng chúng tôi thấy rồi, các vị định lấy bao nhiêu xăng?”

“Chúng tôi không cần nhiều lắm, tối đa bảy tám chục lít.”

“A, vậy không nhiều, không nhiều.”

“Nếu tiện thì lập tức mang lên xe chúng tôi đi, sau đó chúng tôi nghiên cứu một chút xem đường này đi thế nào.”

Ông Trương chà chà tay, khó xử nói: “Cậu bạn nhỏ… tôi… tôi có một yêu cầu quá đáng.”

Tùng Hạ nói: “Ông nói đi.”

Ông Trương nói: “Nếu có thể, chúng tôi mong có thể mang xăng theo, như vậy khi đến được Trùng Khánh, có thể dùng xăng đổi vài thứ, nếu không cả trăm người, ăn mặc cũng là một vấn đề.”

Trang Nghiêu chống cằm cười cười: “Ông thật thông minh đấy nha.”

Hai ngày này đối xử với họ tốt như vậy, sáng sớm mang điểm tâm đến tận giường, bây giờ đưa ra yêu cầu này, khiến họ thật sự không thể nói lời từ chối.

Ông Trương hơi đỏ mặt: “Tôi cũng… tôi cũng không có cách nào khác. Nghe nói ở Trùng Khánh bên kia không cần biết là ai, có quá nhiều người, căn bản không quản được. Nhưng nếu có thể nhận được chút việc làm chính phủ cho, săn được vài thứ, là có thể đổi lấy lương thực, thuốc men. Tôi sợ đến đó rồi chúng tôi tạm thời chưa thích nghi được, nếu như chúng tôi có mang một chút xăng đi, ít nhất khi vừa đến nơi, có thể đổi lấy vài thứ. Nhiều người như vậy không đến nỗi chết đói.”

Tùng Hạ đương nhiên hiểu ông Trương đang nghĩ gì, nhưng họ cũng muốn lượng sức mà đi, cậu nói: “Mọi người còn bao nhiêu xăng?”

“Khoảng bảy mươi tấn [68], hai xe chở xăng là đủ.”

[68] 70 tấn = 70.000l.

Trang Nghiêu lắc đầu: “Không được, xe chở xăng của mấy người có đi đường núi được không?”

“Con đường bị tổ chức chặn lại kia là con đường mà trước đây mỗi tuần chúng tôi đều phải đi qua vài lần. Trước đây chúng tôi cũng thường xuyên phải đến Trùng Khánh vận chuyển vật liệu, mua đồ, con đường được sửa chữa cực kì tốt. Bây giờ tuy không được giữ gìn, nhưng tôi đoán cũng không bị hư hỏng bao nhiêu. Chúng tôi cũng chỉ là muốn thử xem, nếu thật sự không đi đường được, chúng tôi sẽ bỏ xe lại, nếu không thì cũng chẳng có ai dọn dẹp mang đi. Nhưng, vì số xăng này, chúng tôi đã giữ lâu như vậy, đã chết nhiều người như vậy, đều vì muốn nhờ vào đó để đem đi đổi, đây đều là những thứ cứu mạng, nếu cứ bỏ đi như vậy, chúng tôi tiếc lắm.”

Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Quả thật có chút đáng tiếc, có điều, chúng tôi đã đi qua không ít con đường vốn là đường cao tốc, nay xe cộ bình thường đã không thể đi qua từ lâu rồi, mặt đất không lồi thì lõm, tôi cho rằng xe xăng của mấy người trăm phần trăm là không đến được Trùng Khánh.”

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ấy cúi đầu thật mạnh, trầm mặc không nói, thoạt nhìn thật sự đáng thương.

Trang Nghiêu nói: “Như vậy đi, ở đây tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Một trăm hai mươi sáu người.”

“Người lớn có bao nhiêu?”

“Ít trẻ con. Người lớn phải có hơn chín mươi.”

“Không có gì có thể chứa đựng thích hợp cho việc di chuyển xăng ư?”

Ông Trương vỗ đùi, vui vẻ nói: “Có, có, có thùng nạp vật liệu công nghiệp, một thùng hai mươi kg.”

Trang Nghiêu tính toán một chút: “Chúng tôi đưa hai chiếc xe xăng này đi cùng, mấy người mang theo thùng rỗng, nếu xe xăng không đi được, sẽ phải trút xăng vào thùng. Có điều, một khi như vậy, mấy người khẳng định không thể mang theo một xe xăng.”

Ông Trương gật đầu nặng trịch: “Tôi hiểu, mang được bao nhiêu thì mang, những thứ này đều do mọi người quên mình đổi lấy, tôi sẽ bảo họ chuẩn bị thùng.”

Sau khi ông Trương đi rồi, Tùng Hạ thở dài: “Nơi này cách Trùng Khánh còn hơn bảy mươi km, vác nặng hai mươi kg, người thường đâu chịu được.”

Trang Nghiêu nói: “Không chịu nổi cũng phải chịu, cùng lắm thì đi chậm một chút, không có xăng, khi đến Trùng Khánh họ sống còn khổ hơn.”

Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Có thể làm những phương tiện giản dị, ở đây nhiều cây như vậy, hơn nữa trên công trường muốn tìm công cụ gì cũng có, làm xe kéo hay cái gì đó, không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng có thể tiết kiệm được rất nhiều thể lực.”

Trang Nghiêu vỗ vỗ đầu cậu: “Anh hơi thông minh rồi đấy.”

Tùng Hạ nhảy xuống giường: “Tôi phải đi nói với ông Trương.”



Toàn bộ người trong khu công nghiệp đều đang bận rộn, đóng gói, rửa thùng, chặt cây. Để tăng phụ trọng cho Lộ Bá, bọn họ treo phần lớn hành lý lên người A Bố để có thể đặt thêm được mấy thùng xăng lên Lộ Bá.

Tùng Hạ, Liễu Phong Vũ cùng người trong khu công nghiệp bắt đầu làm xe kéo, ở đây vốn có ba đội thi công đang đóng quân, thứ không thiếu nhất chính là kiến trúc và thiết bị lắp đặt. Họ chặt gỗ đóng đinh thành từng tấm, sử dụng bánh xe do công nhân mài ra, làm thành những chiếc xe kéo thô sơ, dùng những sợi thừng rắn chắc để kéo, một chiếc xe kéo kéo được hai thùng xăng, nhưng nếu là người thường thì không kéo nổi một thùng, ai trai tráng khỏe mạnh thì kiên trì khiêng một thùng.

Trang Nghiêu, Thành Thiên Bích, Đường Nhạn Khâu và ông Trương cùng nhau nghiên cứu bản đồ địa hình. Rất nhiều người đã từng làm việc ở đây đều rõ rành rành đường đến Trùng Khánh như lòng bàn tay. Ông Trương chính là một trong số đó, ông còn khăng khăng con đường này dù có thay đổi thế nào, ông chắc chắn sẽ không lạc đường.

Căn cứ theo tin tức mà ông Trương và Đường Nhạn Khâu cung cấp, Trang Nghiêu xác định vị trí cơ bản của tổ chức kia, đối với địa hình xung quanh, dáng núi, hoàn cảnh… đều biết rất nhiều.

Trang Nghiêu đặt ra lộ tuyến cặn kẽ, cũng xác định bốn giờ sáng hừng đông ngày hôm sau sẽ xuất phát.

Đây là hình bạn nhỏ Trang Nghiêu do Thiền Dã vẽ.:3 Mình ưng hình này quá đi, như Trang Nghiêu trong tưởng tượng của mình luôn.

Bình Luận (0)
Comment