Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ chính là nhân vật khiến người ta thấy kinh diễm trong bức tranh ấy.
Cảm giác năng lượng tuần hoàn lưu động trong thân thể dựa vào ý chí của mình vô cùng kỳ quái. Trước khi cảm giác được hạt nhân năng lượng, sự dao động năng lượng trong cơ thể Tùng Hạ không có quy luật, chỉ là có thể dựa theo ý chí của cậu tùy ý điều động mà thôi. Bây giờ đã có hạt nhân năng lượng, hạt nhân năng lượng đã trở thành con đường mà tất cả năng lượng tuần hoàn phải đi qua. Cậu chậm rãi hấp thu năng lượng vô thuộc tính trong trời đất, giống như Thành Thiên Bích hấp thu năng lượng Mộc trong trời đất vậy, sự tiến bộ này rất chậm rãi, nhưng cái rãnh nhỏ giọt cũng thành biển, cậu phải kiên trì, nhất định có thể thấy được hiệu quả. Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đều là ví dụ rất tốt, hai người họ so với lúc họ mới gặp nhau đã trở nên mạnh mẽ hơn mấy lần rồi.
Căn cứ theo ngọc cổ, sau khi hấp thu đủ lượng năng lượng là có thể chứa đầy hạt nhân năng lượng lần thứ nhất, đến lúc đó, độ nguyên chất của hạt nhân năng lượng sẽ xảy ra thay đổi chất, biến thành cấp hai – hòa tan. Dung tích của hạt nhân năng lượng cấp hai có thể tích trữ lượng năng lượng gấp mấy chục lần cấp một. Phải mất ít nhất một đến hai năm mới chứa đầy được dung tích hạt nhân năng lượng cấp hai. Cậu không thể tưởng tượng ra được mức độ thu thập của hạt nhân năng lượng khi càng lên cao thì sẽ tốn mất bao nhiêu thời gian.
Tùng Hạ không rảnh để nghĩ đến những chuyện xa vời như vậy, chuyện duy nhất bây giờ cậu phải làm chính là hấp thu năng lượng và không ngừng hấp thu năng lượng để mau chóng chữa khỏi cho Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu.
Cậu cứ tu luyện chẳng biết mệt mỏi như vậy, khi cậu không ngừng hấp thu năng lượng vô thuộc tính, cậu đột nhiên cảm thấy có một chỗ trên thân thể hơi tỏa nhiệt, cậu tò mò sờ sờ, đó là nơi cậu để ngọc cổ. Để đề phòng việc mất ngọc cổ, cậu đặt nó trong một cái túi rồi dùng vải quấn quanh hông. Cậu cởi túi ra xem, đột nhiên phát hiện màu xanh thẫm của miếng ngọc phong cách cổ xưa kia đang hơi tỏa nhiệt, nhiệt độ tuy không cao, nhưng tuyệt đối không phải nhiệt độ thân thể của cậu, ngọc cổ thật sự có phản ứng!
Tùng Hạ nắm ngọc cổ trong lòng bàn tay, thử hấp thu năng lượng vô thuộc tính một lần nữa, ngạc nhiên phát hiện ra tốc độ tu luyện trở nên nhanh hơn rất nhiều, mặc dù vẫn chỉ là từng chút một, tốc độ kém khá xa so với khi trực tiếp hấp thu năng lượng của sinh vật tử vong, nhưng chí ít đã nhanh gấp ba bốn lần so với chuyện cậu chủ động tu luyện.
Hơn nữa, năng lượng vô thuộc tính cậu hấp thu được từ trên người sinh vật tử vong và năng lượng do chính cậu tu luyện, tuyệt đối khác nhau.
Bản thân cậu vốn không có một chút năng lượng vô thuộc tính nào, hơn nữa năng lượng có được do tu luyện là năng lượng thực tế được nâng cao trong quá trình tích trữ trong cơ thể cậu, giống như sức mạnh. Cậu không ngừng tu luyện, giống như đang không ngừng tăng sức mạnh, dù cậu dùng sức quá độ, mất hết sức lực, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi là có thể chậm rãi khôi phục. Nhưng năng lượng có được từ hấp thu sinh vật tử vong thì khác, giống như cậu uống thuốc kích thích, đột nhiên biến thành đại lực sĩ, trong một khoảng thời gian sẽ có sức mạnh rất lớn, nhưng sức mạnh này mất là mất sạch, sẽ không chủ động khôi phục nữa, trừ phi lại uống thêm thuốc kích thích. Cho nên, năng lượng tu luyện mà có được mới thật sự là thứ của mình, mà năng lượng có được do hấp thu luôn không phải kế lâu dài.
Có thể tăng dung tích tích trữ năng lượng của bản thân, hơn nữa còn nhanh chóng tăng trưởng, sao cậu không hưng phấn được cơ chứ.
Chờ Thiên Bích khỏe lên, nhất định phải để hắn thử xem, không chừng có thể nâng cao tốc độ tu luyện của tất cả mọi người ấy chứ!
Vừa nghĩ tới Thành Thiên Bích, Tùng Hạ bắt đầu hơi mất tập trung, cậu ngơ ngác nhìn vách tường, trước nay cậu chưa bao giờ muốn gặp một người mãnh liệt như thế này, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã không tĩnh tâm được.
Rõ ràng chỉ cách một tấm ván cửa, nhưng lại không nhìn thấy đối phương, loại cảm giác này thật sự khiến người ta chán nản.
Tùng Hạ thở dài, quyết định đứng dậy hoạt động một chút, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cậu đã tu luyện bốn tiếng, quả thật hơi mệt mỏi, cậu định ăn chút gì đó, sau đó dùng năng lượng vừa hấp thu được chữa bệnh cho Tiểu Đường. Tiểu Đường bị thương ở chân, không tiện hành động, nhất định rất nhàm chán.
Khi cậu xuống lầu lúc, thấy người của khu công nghiệp đang nấu cơm tập thể, vừa nhìn thấy cậu bước xuống, họ vội vã dẫn cậu tới chỗ ngồi.
Tùng Hạ nói: “Liễu ca đâu?”
“Không biết, cả chiều không thấy người đâu.”
Chẳng lẽ vẫn còn ở trong phòng Tiểu Đường?
Tùng Hạ suy nghĩ một chút, quyết định bưng cơm lên cho họ, cậu bưng một cái khay, trên có ba bát mì, bước lên lầu.
Có thể là Đường Nhạn Khâu thấy mùi thuốc đông y khó ngửi nên mở cửa sổ thông khí, Tùng Hạ vừa đi vào liền thấy Đường Nhạn Khâu an tĩnh ngồi trên giường, đang đọc quyển tạp chí cũ nát kia, Liễu Phong Vũ nằm trên chiếc ghế sa lon bên cạnh, ngủ gà ngủ gật.
Làn gió nhẹ nhàng thổi bay rèm cửa sổ, ánh tà dương rơi xuống lác đác trên người hai người, ánh sáng nhẹ nhàng dịu dàng ấy là hơi nắng ấm ngày thu hiếm có, nó mạ lên khách sạn đơn sơ này một tầng ánh kim ấm áp, khiến khung cảnh này thoạt nhìn thì giống như một bức tranh, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ chính là nhân vật khiến người ta thấy kinh diễm trong bức tranh ấy.
Nghe thấy động tĩnh, Đường Nhạn Khâu ngẩng đầu lên, nhìn Tùng Hạ mà cười: “Đến giờ ăn cơm rồi sao?”
Tùng Hạ cũng cười nói: “Đúng vậy, hôm nay ăn mì, mỗi người chúng ta có hai miếng thịt và một chút trứng gà.”
Liễu Phong Vũ cũng tỉnh lại, dụi đôi mắt nhập nhèm nhìn Tùng Hạ: “Ơ? Sao anh lại ngủ nhỉ.” Hắn nhìn Đường Nhạn Khâu: “Đều tại ở với người này chán quá.”
Đường Nhạn Khâu bất đắc dĩ nói: “Tôi không ép anh ở lại.”
“Không phải Tiểu Hạ để tôi ở lại với cậu chắc.” Liễu Phong Vũ nhận lấy bát mì, oán trách nhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ nói: “Chân Tiểu Đường bị thương, có người ở bên cũng tốt, nếu không đi vệ sinh sẽ không tiện. Xem ra hai người sống chung cũng rất hòa thuận mà.”
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng, bưng bát mì lên ăn.
Tùng Hạ đưa bát kia cho Đường Nhạn Khâu: “Nào, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Liễu Phong Vũ vừa ăn vừa nói: “Cậu nói cho Thành Thiên Bích chưa?”
“Chưa, sau đó em ngẫm lại tốt nhất không nên quấy rầy sự nghỉ ngơi của cậu ấy nên em về phòng tu luyện.”
Liễu Phong Vũ hứng thú: “Cảm giác thế nào?”
Tùng Hạ vui vẻ nói: “Cảm giác rất tốt.” Cậu chợt nhớ tới cái gì, đặt bát xuống, truyền một chút năng lượng vừa tu luyện được vào cả trong người Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu có cảm giác vết thương hơi ngưa ngứa, đau đớn cũng ít đi một chút.
Tùng Hạ cười nói: “Không được bao nhiêu, được chút nào hay chút ấy.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Cám ơn anh.”
Tùng Hạ nói với Liễu Phong Vũ: “Ngày mai nếu Trang Nghiêu vẫn chưa về, hai chúng ta ra ngoài săn thú nhé. Em nghe nói ở đây có rất nhiều người dựa vào săn thú mà sống, bình thường đều họp thành một nhóm ra ngoài săn thú, phân công rõ ràng, có người tìm con mồi, có người tấn công, có người vận chuyển, mỗi ngày đều có rất nhiều người trong trung tâm thành phố chờ tập trung thành nhóm. Ngày mai chúng ta đi theo họ, hấp thụ nhiều năng lượng một chút, Thiên Bích và Tiểu Đường cũng có thể nhanh khỏe một chút.”
Liễu Phong Vũ gật đầu: “Được.”
Đường Nhạn Khâu có chút ngượng ngùng: “Tùng Hạ, cám ơn anh.”
“Đừng khách khí, chuyện nên làm mà.”
“Không…” Đường Nhạn Khâu than nhẹ một tiếng: “Tất cả mọi chuyện, từ toàn bộ khu công nghiệp đến cá nhân tôi, đều phải cảm ơn sâu sắc mọi người. Thật ra ngay từ đầu, đối với yêu cầu của các anh muốn tôi cùng đến Bắc Kinh, tôi có chút mâu thuẫn, bởi vì tôi rời nhà đã nửa năm, thế giới biến hóa nhiều như vậy, tôi rất muốn về nhà, ở bên cạnh gia đình, chỉ là không thể bỏ lại khu công nghiệp được, họ đã từng cứu tôi một mạng. Thế nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi, để thực hiện lời hứa với tôi, các anh không ngại cực khổ, đã nỗ lực nhiều như vậy, hi sinh nhiều như vậy, tôi cũng nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình, cố gắng hết sức hộ tống các anh đến Bắc Kinh. Nửa năm trước tôi đã rời nhà, vốn định đi khắp nơi vừa du lịch vừa tu luyện, bây giờ với tôi mà nói đúng là càng thêm gian khổ, nhưng tu luyện cũng càng có hiệu quả.”
Tùng Hạ cười: “Tiểu Đường, chúng tôi hiểu tính cách của cậu. Hơn nữa, cho dù không phải vì cậu, chúng tôi và khu công nghiệp cũng coi như có duyên, còn cần xăng của họ nữa. Đảm bảo sự bình an của họ là chuyện mà chúng tôi phải làm, cậu nghìn vạn lần đừng giữ gánh nặng trong lòng.”
Đường Nhạn Khâu dùng sức gật đầu, ánh mắt kiên nghị, chính khí nghiêm nghị.
Tùng Hạ từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng, trong nhóm của họ rốt cuộc đã có người bình thường.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tùng Hạ định đi săn thú với Liễu Phong Vũ, không ngờ vừa ra đến cửa đã đụng phải Trần thiếu, còn có giáo sư Vương và hai mỹ nữ đã gặp hôm qua.
Tùng Hạ và Trần thiếu nhìn nhau, hai người cũng coi như bình tĩnh. Từ xã hội văn minh đến tận thế, Trần thiếu vẫn luôn là con ông cháu cha đã quen nhìn cảnh sóng to gió lớn, còn Tùng Hạ biết bây giờ mình không có nguy hiểm, thậm chí bang Thanh Nham còn định mượn sức của họ, cho nên cậu không sợ hãi.
Trần thiếu cười cười: “Lại gặp nhau rồi.”
Tùng Hạ châm chọc: “May là còn sống, nếu không tôi cũng không còn cơ hội gặp lại ngài.”
Trần thiếu cười: “Hai chúng ta nói chuyện không phải làm dáng, lại nói tiếp, ngoại trừ ông già tôi, cậu là người đầu tiên cưỡi trên người tôi đấy, cũng coi như có duyên với nhau. Cậu đã lợi dụng chúng tôi, tôi đáp lễ cậu một chút, cậu vui vẻ, tôi đã chết sáu người anh em, tính thế nào cũng là tôi thiệt, cậu nói có đúng hay không?”
Thảo luận xem ai được lợi ai chịu thiệt căn bản không có chút ý nghĩa gì hết, bang Thanh Nham chỉ tổn thất sáu người đã diệt trừ được đại họa trong đầu, nếu không có Thành Thiên Bích giết Triệu Tiến, hắn có thể nhẹ nhàng thu được bang Hồng Uy vào trong tay như vậy sao? Mọi người đều biết, Tùng Hạ cũng không muốn nói nhảm với hắn, trong lòng cậu nghĩ Trần thiếu nham hiểm lão luyện, mình sao nói thắng hắn được, chi bằng nói thật: “Chẳng biết Trần thiếu đến đây là có chuyện gì?”
Trần thiếu nói: “Đi cùng giáo sư Vương tới thăm cậu bạn kia của cậu một chút, miệng cậu ta đúng là kín kẽ, ngay cả tên cũng không chịu nói, hỏi được câu nào cũng bảo đến tìm cậu nói chuyện, cho nên tôi tới tìm cậu nói chuyện. Này, mấy người định đi đâu?”
Liễu Phong Vũ không nhịn được nói: “Săn thú.”
“Săn thú? Sao phải đi săn, mấy người vẫn thiếu ăn ư?”
Trong hai ngày này người của bang Thanh Nham đã tặng cho họ không ít đồ ăn, quả thật tạm thời họ ăn mặc không lo, có điều, những thứ kia đều là cho họ, người của khu công nghiệp chỉ thuận tiện ăn theo chút hào quang mà thôi.
Tùng Hạ nói: “Tôi đi săn thú cho những người khác.”
“Bọn họ ư, hơn một trăm nhân khẩu, tôi không quản được, hơn nữa, cậu cũng không có khả năng liên tục lo đến chuyện ăn uống của họ, hãy để họ tự làm việc, số người đi ra ngoài săn thú có rất nhiều người là người thường, không phải lo cho họ, không chết đói được đâu.”
Tùng Hạ lạnh nhạt nói: “Chuyện này cũng không cần Trần thiếu phí tâm, nếu ngài có việc thì chúng ta nói chuyện, nói xong chúng tôi sẽ đi.”
Trần thiếu lạnh lùng cười, dẫn người vào nhà.
Giáo sư Vương mang theo hai người phụ nữ kia tới xem bệnh cho Thành Thiên Bích, Tùng Hạ dẫn Trần thiếu vào một gian phòng khách.
Trần thiếu lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Các cậu kế tiếp có dự định gì không?”
Tùng Hạ nhíu nhíu mày, không trả lời ngay.
“Đừng nói cho tôi biết các cậu định an cư lạc nghiệp ở Trùng Khánh nhé. Thứ nhất, các cậu không có chung đường đi với những người ở khu công nghiệp, tôi tin mục tiêu của các cậu cũng không phải Trùng Khánh. Thứ hai, tôi cũng sẽ không cho các cậu ở Trùng Khánh.”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi không có dự định ở lại Trùng Khánh.”
“Vậy là được rồi, các cậu định đi đâu? Bắc Kinh phải không? Rất nhiều người đều định đến Bắc Kinh.”
Tùng Hạ gật đầu, cũng không giấu diếm.
Trần thiếu cười ha ha: “Quả nhiên đều chạy đến Bắc Kinh, tôi thấy rất khó hiểu, các cậu vừa tới Trùng Khánh đã gây ra những chuyện đao to búa lớn dứt khoát như thế, rốt cuộc là vì sao?”
“Lẽ nào Trần thiếu không đoán ra được?”
“Nhìn biểu hiện thì hình như vì khu công nghiệp, nhưng tôi thật sự rất khó tưởng tượng, bằng sức mạnh của các cậu, sao lại bị những người đó cản trở.”
“Chúng tôi chính xác là vì người của khu công nghiệp. Họ đã dùng xăng thuê chúng tôi, muốn chúng tôi đưa họ đến Trùng Khánh an toàn, không ngờ đến Trùng Khánh rồi mới phát hiện, gã đầu trọc là người của bang Hồng Uy, mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt, cho nên chúng tôi muốn nhổ cỏ nhổ tận rễ.”
Trần thiếu huýt sáo một tiếng: “Đúng là trượng nghĩa. Tôi thích người tốt, người tốt luôn khiến tôi nhớ tới thời đại thoải mái trước đây.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Chúng tôi không phải người tốt, cũng không phải kẻ xấu, chỉ là người thường muốn giãy dụa sống tiếp trong tận thế mà thôi.”
Trần thiếu nói: “Mục đích của mấy người, tôi có thể chấp nhận, người của bang Hồng Uy, kẻ chết kẻ bỏ chạy, bây giờ phần lớn khu ở Trùng Khánh đều thuộc phạm vi thế lực của tôi. Chỉ cần tôi không động đến người của khu công nghiệp, những người khác cũng sẽ không động vào. Đương nhiên, đối với họ, tôi không có chút hứng thú nào.”
Tùng Hạ nhìn hắn thật sâu: “Như vậy vô cùng cảm kích Trần thiếu.”
“Có điều, trước khi đi, các cậu còn phải làm chút chuyện cho tôi.”
Tùng Hạ kiên định nói: “Chúng tôi tuyệt đối không vì ngài mà khiêu chiến với hội Băng Sương, tuy chúng tôi có lời hứa với người của khu công nghiệp, nhưng mạng sống của chúng tôi vẫn quan trọng hơn.”
Trần thiếu cười ha ha: “Yên tâm, tôi biết các cậu không ngốc, sao tôi lại yêu cầu chuyện này cơ chứ. Hơn nữa, bằng sức của các cậu cũng chưa chắc giết được hắn, nếu hắn không chết, lại tới ám sát tôi, tôi cũng không chắc có sống được đến hôm sau hay không.”
“Vậy ngài muốn chúng tôi làm gì?”
“Lão đại hội Băng Sương cảm thấy rất hứng thú với người bạn đã giết Triệu Tiến của cậu, muốn gặp cậu ta một lần, tôi không muốn ngăn cản, bởi vì nếu hắn muốn gặp thì nhất định có cách để gặp, không bằng thoải mái gặp nhau. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ mong lúc mấy người gặp mặt, tiết lộ chuyện các cậu đứng về phía tôi là được.”
Tùng Hạ cười nhẹ nhàng: “Lẽ nào với thế lực Trần thiếu còn phải sợ lão đại hội Băng Sương?”
Trần thiếu lắc đầu, ánh mắt thâm sâu khó dò: “Tôi không nhìn thấu gã Ngô Du đó, tuy hắn vẫn thể hiện không có hứng thú với bất kì chuyện gì, hơn nữa vô cùng biết điều, nhưng tôi vẫn lo lắng. Tôi đã gặp hắn một lần, trên người hắn, tôi ngửi được một mùi vị giống tôi.”
“Mùi vị đó như thế nào?”
“Dã tâm.” Ánh mắt Trần thiếu lạnh như băng: “Dã tâm của một người đàn ông. Tôi không dám xác định có phải do tôi nhìn lầm hay không, nhưng trực giác nói cho tôi biết, người đàn ông này không phải kẻ an cư một góc, vui vẻ hưởng thụ. Hay nên nói rằng, bất kỳ một người đàn ông mạnh mẽ nào cũng sẽ không muốn sống cuộc sống tầm thường. Nếu thật sự có người như vậy thì đó là thánh nhân. Còn phần lớn đều chỉ là người phàm. So với bang Hồng Uy, tôi lo lắng về hắn hơn, tôi vẫn luôn tìm người giám sát hắn, tôi nghĩ hắn cũng biết, cho nên hành sự vô cùng cẩn thận, thậm chí đôi khi tận mấy ngày cũng không bước chân ra khỏi nhà. Duy chỉ có lần này, đây là lần đầu tiên hắn có biểu hiện khác thường, có hành động hoàn toàn khác với ba tháng hắn đến Trùng Khánh này. Hắn cảm thấy hứng thú với một người lạ đã giết Triệu Tiến, không cần biết điều đó xuất phát từ mục đích gì, tôi đều phải nắm chắc chuyện này trong lòng bàn tay.”
Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Chuyện này tôi không làm chủ được, tôi phải thương lượng với bạn bè của tôi, sau đó sẽ trả lời ngài.”
Trần thiếu nói: “Tôi cũng không vội, dù sao thì cậu bạn kia còn vết thương chưa lành, ít nhất cũng phải dưỡng thương nửa tháng, tôi chờ câu trả lời thuyết phục của cậu. Có điều tôi nghĩ rằng, cậu sẽ đồng ý.”
Tùng Hạ trầm mặc.
Xem ra lúc này, họ chỉ có thể đồng ý. Đây dường như là một chuyện có chi phí rất thấp, nhưng có thể đảm bảo cho người của khu công nghiệp được sống bình an. Hơn nữa, họ cũng có thể an tâm ra đi, thế nhưng, ý nghĩa ẩn phía sau chuyện này, bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra được, có lẽ chỉ có Trang Nghiêu mới phân tích được sâu hơn, cho nên, cậu phải chờ Trang Nghiêu trở về.
Nghĩ đến Trang Nghiêu, Tùng Hạ lại thấy đau đầu. May là hôm qua khi cậu tỉnh thì Trang Nghiêu không có ở đó, bởi vì khi đó cậu đang nổi nóng. Nếu Trang Nghiêu ở đó, họ có thể sẽ có xích mích. Bây giờ cậu đã mất một ngày để tỉnh táo, cũng có thể bình tĩnh đối mặt với Trang Nghiêu, có lẽ Trang Nghiêu có suy nghĩ của mình, sẽ giải thích cho cậu biết. Mặc kệ thế nào, cậu vẫn muốn Trang Nghiêu có thể thật lòng coi họ là bạn, bởi vì họ cần Trang Nghiêu, rất cần.
Vừa vặn lúc này, mỹ nữ tóc dài đi xuống, dùng giọng nói dịu dàng nói với Tùng Hạ: “Hạ tiên sinh, trị liệu kháng khuẩn đã kết thúc, bây giờ người khác có thể vào thăm bạn của ngài.”
Tùng Hạ đột ngột bật dậy từ trên ghế, vội vàng không thể chờ đợi hơn nữa mà chạy lên lầu.
Thiên Bích…