Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 74

Liễu Phong Vũ nở nụ cười: “Hai người các cậu ấy à, thú vị muốn chết. Có điều dạo này tôi mới phát hiện Đường đại hiệp còn thú vị hơn cả hai cậu.”

Trong ba ngày ở Đường gia, mỗi ngày họ đều đi theo thanh niên Đường gia ra ngoài săn thú, ba bữa sáng trưa tối đều được ăn ngon, ai nấy cũng được chăm lo đến tinh thần sung mãn, ngay cả A Bố cũng mập lên trông thấy.

Trong mấy ngày nay Tùng Hạ không ngừng tu luyện, tích góp từng chút từng chút một năng lượng, hơn nữa lại hấp thu năng lượng, cuối cùng đã hoàn toàn chữa lành vết thương của Thành Thiên Bích. Nhóm của họ đã hồi phục trình độ chiến đấu đến một cấp độ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục cuộc hành trình.

Đường Nhạn Khâu cũng biết họ không thích hợp ở lâu, nhưng vẫn thấy hơi luyến tiếc rời khỏi đây.

Thật ra Đường môn hoàn toàn không cần hắn quan tâm, toàn bộ chi phí ăn mặc đều tự cấp tự túc, còn có thể nuôi sống toàn bộ hơn hai trăm gia đình trong thị trấn, nghiễm nhiên đã trở thành một tiểu vương quốc an toàn. Hơn một trăm miệng ăn của Đường môn, có tám dị nhân, là tỷ lệ biến dị tương đối cao. Cho dù không biến dị nhưng ở đây ai cũng có võ nghệ siêu quần, nhìn tình huống hiện tại thì hầu như không có gì có thể uy hiếp họ.

Đường Nhạn Khâu biết đây đã là lúc nên lên đường, hắn không muốn chờ những người khác phải giục nên hắn chủ động nói ra. Không ngờ lúc hắn đề xuất chuyện lên đường, Trang Nghiêu lại không hề vội vàng, nói ở lại thêm hai ngày nữa. Trang Nghiêu cảm thấy vô cùng hứng thú với các loại bí dược gia truyền của Đường môn, mấy ngày này vẫn quanh quẩn chỗ dược sư, bởi vì có Đường Nhạn Khâu trong nhóm nên những phương pháp phối thuốc không cần giữ bí mật thì đều nói cho họ. Họ cầm theo không ít thuốc bột xua đuổi động vật, nếu không phải bị một đàn động vật biến dị tập kích thì có những thứ thuốc này cộng với sức mạnh của họ thì gần như sẽ không gặp nguy hiểm gì trong rừng rậm.

Từ khi vết thương của Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu khỏi hẳn, Tùng Hạ tất nhiên không cần nóng lòng vội vã tu luyện nữa. Đối với cậu mà nói, thật ra chuyện tu luyện và nghiên cứu ngọc cổ đều là chuyện quan trọng tương đương nhau, chỉ có điều thời gian và sức lực thì hữu hạn. Trong khoảng thời gian này ngoại trừ việc mượn sức mạnh của ngọc cổ để tu luyện thì cậu chưa từng tiến vào trong hư không.

Cậu cũng từng để Thành Thiên Bích tay cầm ngọc cổ thử xem có thể nâng cao tốc độ hấp thu năng lượng trong lúc tu luyện giống cậu hay không, nhưng Thành Thiên Bích không cảm giác được bất kỳ chỗ nào khác thường, điều này khiến Tùng Hạ hết sức thất vọng. Xem ra, ngọc cổ thật sự chỉ hữu hiệu với một mình cậu.

Ngày hôm nay, cậu dự định tốn thời gian nghiên cứu về phương diện hấp thu năng lượng, xem có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện của mỗi người hay không.

Đối với việc nghiên cứu các thông tin được lưu giữ trong ngọc cổ, khó khăn nhất chính là lý giải một khối này. Bởi vì thông tin trong ngọc cổ vốn là ngôn ngữ Phạn văn, mặc dù ở trong đầu cậu đã được tự động dịch thành chữ Hán hiện đại, thế nhưng giống như kinh Phật chữ Phạn được phiên dịch thành chữ Hán hiện đại vậy, người đọc vẫn cứ ù ù cạc cạc, rất khó hiểu. Những thông tin chữ Phạn được phiên dịch trong ngọc cổ cũng khó hiểu giống như vậy. Tùng Hạ dựa vào những phân tích và giải thích rất khó hiểu này để lý giải từng chút một nội dung đồ sộ, bởi vậy công việc này vô cùng trắc trở, hơn nữa tiến triển cũng chậm.

Về phương diện hấp thu năng lượng, ngọc cổ nhắc có tới một vài phương pháp tu luyện, trong đó đơn giản nhất là cách mà họ hiện đang sử dụng, phối hợp với tần suất hô hấp để nhận biết năng lượng tuần hoàn trong thân thể, dẫn đường cho năng lượng hấp thu được tuần hoàn lớn trong thân thể, sau đó tuần hoàn nhỏ bên trong hạt nhân năng lượng, đạt được mục đích chiết xuất độ tinh khiết của hạt nhân năng lượng. Các loại phương pháp khác, thoạt nhìn phức tạp hơn một chút, nhất là đề cập đến rất nhiều chỗ cần phối hợp với kinh mạch, khí huyết. Trước đây Tùng Hạ có nghiên cứu qua trung y học, có chút nền tảng về lý luận trung y. Cậu vừa phân tích vừa lý giải, mất hai ngày hai đêm mới phiên dịch ra loại thứ hai – phương pháp tu luyện cho phép năng lượng đi qua con đường tuần hoàn kinh mạch khí huyết.

Sau khi dịch được những thứ này, cậu mệt đến nỗi gần như hôn mê, nằm nửa ngày trên giường rồi mới đứng dậy, tổng kết phương pháp viết vào giấy. Cậu định đưa cho Đường Nhạn Khâu xem trước, Đường Nhạn Khâu từ nhỏ đã tập võ, đối với phương diện tu luyện khí huyết tuyệt đối là người quen thuộc nhất rõ ràng nhất trong số họ. Cậu muốn cho Đường Nhạn Khâu xem những lý luận này có phù hợp với cơ năng thân thể con người và có chỗ nào tương phản không. Dù sao cậu cũng sợ có chỗ sai sót, sẽ hại mọi người. Hơn nữa, Đường Nhạn Khâu chỉ sợ cũng là người duy nhất có thể dựa theo lý luận này để tu luyện, có lẽ những người khác cũng không hiểu, bao gồm chính cậu. Mặc dù cái này do cậu viết ra nhưng nếu bảo cậu thực tiễn, cậu căn bản không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cho nên nếu Đường Nhạn Khâu có thể nắm giữ phương pháp này thì mới dạy lại cho họ được.

Tùng Hạ đến tìm Đường Nhạn Khâu, nói rõ ý đồ, cũng đưa vài tờ giấy kia cho hắn.

Đường Nhạn Khâu xem một chút, nét mặt không che giấu được sự kinh ngạc: “Nếu anh không nói cho tôi biết đây là phương pháp tu luyện năng lượng, trong mắt tôi, đây quả thật là bí tịch tu luyện nội công cao cấp.”

“Vậy ư, nó giống nội công lắm sao?”

“Không chỉ giống, nếu thay năng lượng trong lý luận này thành nội lực, cũng hoàn toàn có thể đi thông trên thân thể con người, thậm chí nó còn lợi hại hơn tâm pháp nội công của Đường môn, không biết là kỳ tài võ thuật thế nào thì mới biên soạn ra công pháp này.”

“Công pháp…” Tùng Hạ lẩm bẩm: “Cái này thật sự giống công pháp nội lực lắm à?”

Vẻ mặt Đường Nhạn Khâu có chút nghiêm túc: “Không sai. Thật ra phương pháp thứ nhất các anh dạy tôi chính là điều tiết tần suất hô hấp, tôi đã cảm thấy nó vô cùng tương tự tu luyện nội lực rồi, chỉ có điều, nếu dùng phương pháp ấy để tu luyện nội lực, mất vài thập niên cũng khó thành công, nhưng nếu tu luyện để hấp thu năng lượng tự do trong trời đất thì cách tu luyện ấy có thành quả vô cùng rõ rệt. Bộ công pháp này cũng giống vậy, nếu dùng để tu luyện nội lực thì là trời cho, nếu gặp người may mắn, muốn có chút thành tựu cũng phải mất mười năm. Cho nên các cao thủ cổ đại phần lớn là người lớn tuổi, công phu không phải chuyện một sớm một chiều, mà phải kiên trì bền bỉ trong vài thập niên. Thế nhưng, thứ phối hợp với công pháp này chính là năng lượng chứ không phải nội lực, hiệu quả tu luyện sẽ tăng nhanh gấp trăm lần ngàn lần. Tôi không biết từ đâu mà anh có những thứ này, thế nhưng người đã biên soạn ra những thứ này tuyệt đối là một nhân vật thần kì.”

Tùng Hạ gật đầu: “Ông ta nhất định chính là một nhân vật thần kì.”

Có thể đoán trước ý thức Cambri sẽ đến, đã niêm phong rất nhiều thông tin hữu dụng như vậy vào trong ngọc cổ từ hàng trăm hàng nghìn năm trước, lập tức xuất thế ngay khi kỷ Cambri thứ hai bùng nổ, một loạt hành vi thần kì này đâu phải chuyện con người có thể tưởng tượng nổi.

Đường Nhạn Khâu sắc mặt nghiêm túc nhìn tờ giấy mỏng tang này: “Lý luận này, để tôi nghiên cứu vài ngày, chờ tôi nghiên cứu thấu đáo, sẽ dạy cho mọi người.”

“A…” Tùng Hạ có chút do dự.

Đường Nhạn Khâu nói: “Có chuyện gì vậy? Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không tiết lộ cho bất kì người nào.”

“Không, tôi không phải có ý đó. Nói thật, đoạn nội dung này do tôi dịch ra, tôi sợ có chỗ sai sót.”

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xem xét cẩn thận, nếu có chỗ nào trái ngược rõ ràng, tôi có thể nhìn ra.”


Tùng Hạ gật đầu: “Nếu phát hiện có chỗ nào không đúng thì lập tức nói cho tôi biết.”

“Được.”

Tùng Hạ lại dặn dò vài câu, Đường Nhạn Khâu dẫn cậu ra khỏi cửa.

Cậu vừa đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy Thành Thiên Bích đứng dưới tàng cây cách đó không xa, còn đang nhìn cậu.

Tùng Hạ ngẩn người.

Hai người mấy ngày nay một câu cũng không nói, cậu không khỏi có chút xấu hổ, cậu miễn cưỡng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Thiên Bích, có chuyện gì vậy? Cậu đang đợi tôi à.”

Thành Thiên Bích đúng là đang đợi cậu, bắt đầu từ lúc Tùng Hạ bước vào phòng Đường Nhạn Khâu.

Tùng Hạ đi tới: “Có phải đến giờ ăn cơm rồi không? Chúng ta đi ăn cơm đi.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Anh đến tìm hắn làm gì?”

“A, là chuyện tu luyện, hai ngày này tôi đang nghiên cứu ngọc cổ, lại xếp ra được một phương thức tu luyện.”

Thành Thiên Bích nhăn mi lại: “Vậy sao anh không tìm tôi?”

Tùng Hạ vội giải thích: “Lý luận kia rất giống tâm pháp tu luyện nội công, đề cập đến kinh mạch khí huyết gì đó, rất phức tạp, tôi nghĩ Tiểu Đường tập võ từ nhỏ, nên tương đối hiểu chúng, cho nên tôi để cậu ấy xem trước, không có ý gì khác.” Cậu lo Thành Thiên Bích sẽ hiểu lầm mình vì chuyện ngày mà cố cố ý lảng tránh hắn.

Sắc mặt Thành Thiên Bích hơi dịu lại một chút: “Nếu có việc gì thì không được giấu tôi.”

“Không có, sao tôi lại giấu cậu cơ chứ, người tôi tin nhất chính là cậu mà.”

Không khí lạnh lùng cứng rắn trên người Thành Thiên Bích rốt cuộc biến mất, hắn nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Đi ăn cơm thôi, sắc mặt anh khó coi quá.”

Tùng Hạ cười cười: “Hơi thiếu ngủ đó mà, không sao đâu.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái thật sâu, nụ cười hơi mệt mỏi khắc lại rõ ràng vào trong tâm trí của hắn.

Bọn họ ở lại Đường gia một tuần, rốt cuộc quyết định lên đường.

Buổi tối trước ngày biết họ phải đi, người khóc lóc dữ nhất là em gái Đường Nhạn Khâu, mà chủ yếu là vì Liễu Phong Vũ. Đường Nhạn Khâu tức giận đến nỗi ánh mắt nhìn Liễu Phong Vũ không hòa nhã chút nào.

Đêm trước khi đi, Đường gia thiết yến lần thứ hai, lại lấy một vò rượu ngon.

Có người rót rượu cho họ, khi rót đến chén Tùng Hạ, Thành Thiên Bích giơ tay chặn lại, mặt không chút thay đổi nói: “Anh ta không uống rượu.”

Tùng Hạ lúng túng không thôi, chỉ dám nhìn trộm Thành Thiên Bích.

Liễu Phong Vũ đến đây thì hứng thú: “Nè, hôm đó Tiểu Hạ uống nhiều, có phải say rượu rồi gây chuyện gì hay không?”

Tùng Hạ nháy mắt ra hiệu cho hắn, đúng là “cho người khác uống nước lạnh [80]”.

[80] Cho người khác uống nước lạnh: Nguyên văn “Na hồ bất khai đề na hồ” (Ấm nào không sôi thì nhấc ấm đó) là một câu thành ngữ. Ý chỉ: Nếu một ấm nước không sôi, không tạo ra bất kì âm thanh nào thì đó là cái ấm bị hỏng. Nếu một người cố tình chọn cái ấm này, tức là người đó cố tình nói đến những chuyện không nên nói, đề cập đến nhược điểm hay bí mật của người khác, tạo ra khó khăn.

Liễu Phong Vũ như thể không phát hiện ra chuyện đó, tiếp tục trêu chọc họ: “Tiểu Hạ đã làm gì thế? Hôm đó cậu đưa Tiểu Hạ về phòng phải không? Tiểu Hạ nôn vào người cậu à, hay nói mê thế, chẳng lẽ mượn rượu chiếm tiện nghi của cậu?”


Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn hắn một cái, bưng chén rượu lên uống ực một hớp.

Tùng Hạ nhìn hắn chằm chằm, ra sức nháy mắt cho hắn biết.

Liễu Phong Vũ nở nụ cười: “Hai người các cậu ấy à, thú vị muốn chết. Có điều dạo này tôi mới phát hiện Đường đại hiệp còn thú vị hơn cả hai cậu.” Gần đây Liễu Phong Vũ rất thích trêu chọc Đường Nhạn Khâu, nhờ vào ưu thế của mình mà nghe được từ chỗ Đường Nhạn Cẩn và nữ quyến khác không ít chuyện hồi bé của Đường Nhạn Khâu, thường lấy nó để trêu chọc hắn, bình thường khiến hắn tức giận đến mặt đỏ phừng phừng.

Tùng Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cần họ không đánh nhau, cậu đã cảm thấy đỡ lo hơn nhiều rồi.

Trong bữa tiệc, ba mẹ Đường Nhạn Khâu đã dặn dò họ rất nhiều, nhìn vẻ mặt vô cùng không nỡ của Đường phu nhân, Tùng Hạ có chút áy náy đối với chuyện họ đã kéo theo Đường Nhạn Khâu lên đường, có điều Trang Nghiêu hiển nhiên không cho là như vậy, lại còn nhân cơ hội lấy được không ít thứ tốt của Đường gia.

Sáng sớm hôm sau, họ chuẩn bị xuất phát. Bởi phụ trọng lại tăng lên nên trong xe chen chúc đến nỗi gần như không đủ chỗ cho người, ngoại trừ người lái xe thay phiên nhau, những người khác đều ngồi trên người A Bố.

Đường phu nhân cũng không phải người nhiều lời, nhìn con trai của mình, cho dù muôn vàn lần không muốn, cũng vẫn khích lệ hắn đi sớm về sớm.

Dưới ánh mắt đưa tiễn của mọi người, họ lên đường.

Mục đích kế tiếp là Tây An, lộ trình khoảng chừng hơn tám trăm km, lấy tốc độ của họ, đi nhanh cũng mất nửa tháng mới đến.

Tính ngày, từ khi xảy ra động đất đến giờ thì đã qua bảy tháng. Ngay ngày hôm sau động đất, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đã quyết định đến Bắc Kinh, nhưng không ai ngờ rằng đã qua hơn nửa năm, đường đến Bắc Kinh lại mới đi được phân nửa, trên đường đã gặp biết bao hiểm cảnh nhiều không đếm xuể, có thể sống được đã không dễ dàng, chuyện không dễ dàng nhất là họ chưa bao giờ từ bỏ mục tiêu ban đầu, đây thật sự là chuyện khiến lòng người hết sức xúc động.

Nga Mi núi non địa hình phức tạp, dù có kim chỉ nam và bản đồ hướng dẫn nhưng vì thảm thực vật sinh trưởng quá độ, địa hình địa mạo đã thay đổi rất nhiều, chỉ có bản đồ vệ tinh in ra từ lúc trước thì rất khó để họ xác định phương hướng. Họ cứ đi cứ đi, đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có, chỉ biết rằng phương hướng mình đang đi đại khái chính xác, nhưng mong muốn được quay lại đường cao tốc đã có chút xa không thể với.

Buổi tối lúc ăn uống nghỉ ngơi, Trang Nghiêu dùng đèn pin giơ qua giơ lại nghiên cứu địa đồ, thở dài: “Cứ theo đà này, chúng ta chưa chắc có thể đến được Tây An, bây giờ không biết bị lệch đến đâu rồi.”

Tùng Hạ biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nhưng vẫn an ủi: “Không sao, chỉ cần đi đúng hướng, chúng ta nhất định có thể đến được Bắc Kinh.”

Trang Nghiêu lại không có tâm trạng khích lệ mọi người, nó nói: “Sau khi đi chệch khỏi quỹ đạo đã định, tiêu hao nhiên liệu vượt quá dự tính của tôi, nếu không thể tìm tới một thành phố cỡ lớn để tiếp tế, rất có thể chúng ta sẽ phải bỏ xe lại, đến lúc đó sẽ trắng tay.”

Tâm trạng mọi người đều có chút suy sụp. Nếu lúc đó trực tiếp đi từ đường cao tốc Trùng Khánh, chí ít sẽ không lạc đường, bởi vì còn đến núi Nga Mi nên đã hoàn toàn làm rối loạn lộ tuyến đã định của họ, nhưng quay lại đường cũ thì quá lãng phí nhiên liệu, sau khi thảo luận tập thể, họ quyết định cứ từ đây đi thẳng đến Tây An, kết quả, bây giờ quả thật chẳng biết bị lạc đến đâu rồi.

Bọn họ đã dự trữ được nhiều thứ quý giá lấy từ Trùng Khánh và Đường gia như vậy, giờ bảo họ bỏ lại, đúng là quá khó khăn, thế nhưng nếu quả như không tìm được đường đến Tây An, Lộ Bá đi được nửa đường sẽ hết xăng, tại chốn hoang sơn dã lĩnh này, họ đúng là không còn cách nào khác.

Đường Nhạn Khâu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Nếu có thể tìm được chỗ nào tương tự như quần xã thì tốt, chí ít có thể có được chút tin tức.”

Mọi người nhìn khu rừng tối mịt, nghĩ rằng muốn tìm được một người cũng chẳng dễ hơn tìm được Tây An là bao.

Liễu Phong Vũ bọc áo khoác quanh người: “Buổi tối lạnh cmn quá đi.” Hắn rúc vào trong lòng A Bố, hận không thể dùng bộ lông của A Bố che khuất toàn bộ cơ thể.

Đường Nhạn Khâu nhìn bầu trời sao: “Không biết có bao nhiêu người không chịu nổi mùa đông này.”

Vào mùa hè, khi đột nhiên hạ nhiệt độ đã có từng nhóm từng nhóm người chết, nếu mùa đông hạ nhiệt độ, không biết nhiệt độ sẽ xuống thấp đến mức nào, một khi xuất hiện nhiệt độ dưới âm ba mươi độ, ngoại trừ A Bố, sợ rằng họ cũng sẽ đông chết.

Tùng Hạ múc một chén canh gà thêm gừng cho Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, anh uống chút canh nóng.”

Liễu Phong Vũ nhận lấy chén canh, uống một ngụm, thoải mái thở dài một cái.

Bọn họ mỗi người đều cầm một chén canh, trong khu rừng lạnh lẽo mùa đông, ngồi quanh đống lửa, dựa vào A Bố, uống một chén canh gà thơm nồng để sưởi ấm.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Đường Nhạn Khâu lấy tờ giấy Tùng Hạ đưa cho hắn ra, phân tích ý kiến của mình, nhất là trên phương pháp tu luyện, dùng ngôn ngữ dễ hiểu nhất có thể nói rõ.

Trang Nghiêu cầm lấy tờ giấy, nhìn chằm chằm bản đồ tuần hòa năng lượng sơ sài trên đó, như có điều suy nghĩ.

Đường Nhạn Khâu nói: “Bản đồ kinh mạch thân thể con người, tôi cầm theo một phần từ trong nhà, cái này khá dễ hiểu. Lộ tuyến và quy luật vận chuyển năng lượng của các huyệt vị quan trọng, mấy tờ giấy này cũng đã viết rõ ràng, thoạt nhìn thì rất giống hệ thống đường ống cấp nước, chỉ cần dựa theo bản đồ này để khống chế năng lượng lưu động là được, nhưng thật ra lại không đơn giản như vậy, nhất là muốn chắc chắn thành công thì nhất định phải đặc biệt cẩn thận. Hôm qua tôi đã thử mấy lần, tiến triển rất thong thả, nhưng tôi tin một khi nắm giữ trọn vẹn quy luật vận hành, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn phương pháp lúc trước rất nhiều.”

Liễu Phong Vũ nói: “Đêm nay chúng ta thử đi.”

Trang Nghiêu nói: “Không vội, để tôi nghiên cứu bản đồ này chút đã…”

Thành Thiên Bích nói: “Loại phương pháp này có vẻ hơi phức tạp, nếu không thể nắm chắc thành thạo thì phương pháp cũ chúng ta hiện đang sử dụng còn nhanh hơn.”

“Không sai, cho nên tôi muốn thử dùng phương pháp đơn giản hơn diễn đạt lại toàn bộ lý luận này, cho mấy anh nhanh chóng nắm giữ.” Trang Nghiêu không chớp mắt nhìn chằm chằm vài tờ giấy, hắn kéo tay áo Đường Nhạn Khâu: “Đêm nay anh đừng ngủ, cùng tôi nghiên cứu một chút, những người khác đi ngủ đi, ngày mai hai chúng tôi sẽ không lái xe.”

“Được.”

Hai người ngồi quanh đống lửa bắt đầu nghiên cứu, ba người kia tìm một chỗ phù hợp trên người A Bố, mặc cả quần áo mà ngủ.

Bình Luận (0)
Comment