Có một ngày, họ có thể xây dựng lại quê hương, những ai yêu nhau có thể một lần nữa đoàn tụ, con trẻ có thể bình an khôn lớn, ai nấy cũng có cơm no bụng, có áo che thân, dù loài người có đánh mất nền văn minh mất mấy nghìn năm tạo dựng, nhưng chỉ cần họ có thể sống sót, tương lai sẽ có khả năng vô hạn.
Trang Nghiêu nắm lấy đuôi A Bố nhảy lên người nó: “Tùng Hạ, anh chữa chân cho A Bố đi, sau đó anh và Thành Thiên Bích ở lại trông xe, tôi và Đường Nhạn Khâu, Liễu Phong Vũ đuổi theo.”
Vết thương trên chân trước của A Bố không nặng, có điều nó là động vật bốn chân chạm đất, có một chút thương tích thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến bước chạy. Tùng Hạ dùng rất ít năng lượng đã có thể chữa khỏi cho A Bố.
Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ cũng nhảy lên người A Bố, dưới mệnh lệnh của Trang Nghiêu, A Bố lần theo vết máu chạy vào trong rừng rậm.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đứng trên nóc xe, sửa sang lại thực phẩm bị lũ khỉ bới tung lên, có vài túi thức ăn đóng gói chân không đã bị cào thủng túi, công năng giữ tươi lập tức mất đi, mấy thứ này phải ăn hết trong ngày hôm nay, nếu không sẽ lãng phí.
Tùng Hạ xếp lại thịt đông, chuyển hết những thứ không thể giữ lại được nữa xuống đất, định nấu chín ăn luôn. Cậu bất đắc dĩ nói: “Bầy khỉ này thật là quỷ quái, không tấn công con người mà chạy tới chỗ thực phẩm ngay, khiến người khác không thể đề phòng.”
Thành Thiên Bích nói: “Chúng không giống khỉ hoang, rất có kỷ luật, hành động hình như có kế hoạch, chúng nó vốn không đáng để đuổi theo, tôi nghĩ Trang Nghiêu có ý định khác.”
“Tôi cũng hiểu, tuy rằng khỉ vốn thông minh, nhưng khỉ rất dễ bị chọc giận, Đường Nhạn Khâu bắn nó một mũi tên, nó không chỉ không phản kích, còn tăng cường chạy trốn.”
Thành Thiên Bích suy tư: “Chẳng lẽ có người thuần dưỡng?”
“Chẳng lẽ lại như vậy? Vừa rồi có ít nhất bảy tám con khỉ, hơn nữa cơ bản đều biến dị, chỉ là trình độ biến dị khác nhau, những con khỉ này lợi hại hơn người nhiều. Khỉ không giống chó, không phải dễ dàng thuần hóa như vậy.”
“Chờ một chút xem sao, chờ họ trở về rồi sẽ biết.”
Thành Thiên Bích giúp Tùng Hạ nhóm lửa, bắt đầu nấu cơm. Họ đều không ăn bữa trưa, một vì tiết kiệm thời gian, hai là tiết kiệm lương thực, có điều, không ăn không có nghĩa là không đói, Tùng Hạ vừa nấu thịt vừa chảy nước miếng.
Thành Thiên Bích ngồi bên cạnh cậu, hỏi: “Anh có ý kiến gì đối với phương pháp tu luyện Trang Nghiêu đã nói?”
Tùng Hạ cười khổ: “Thành thật mà nói thì tôi không phản bác được những gì cậu ta nói, tính khả thi của phương pháp tu luyện này, thật ra tôi cũng chẳng biết nhiều hơn cậu ta, tin tức trong ngọc cổ quá thâm ảo quá to lớn, những thứ tôi biết bây giờ e rằng chỉ là một góc núi băng mà thôi. Dựa vào một góc ấy để phán đoán thì thật sự không dám chắc chắn. Từ khi Trang Nghiêu vẽ ra triển vọng tốt đẹp khi năng lượng được tăng cường, tôi vẫn tồn tại tâm lý may mắn, nghĩ chắc là nó an toàn, một khi xuất hiện tư tưởng ‘vào trước là chủ [83]’, nó sẽ ảnh hưởng đến sức phán đoán tổng thể của tôi.”
[83] Vào trước là chủ: Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới).
Thành Thiên Bích gật đầu: “Cho nên tôi có điều lo lắng, ngoại trừ phương pháp ‘đi đường tắt’ này luôn khiến tôi cảm thấy chưa ổn thỏa, còn có một nguyên nhân khiến tôi vô cùng lo lắng.”
“Nguyên nhân gì?”
“Từ khi Trang Nghiêu nhắc tới ý thức Cambri, có một khái niệm luôn tồn tại trong tâm trí của tôi, không thể xua đi được.”
“Khái niệm?”
Đôi mắt Thành Thiên Bích thâm sâu như biển, bên trong phảng phất như cất giấu tâm tư vô tận, hắn lạnh nhạt nói: “Cân bằng.”
Tùng Hạ thì thào lặp lại hai chữ này: “Cân bằng…”
“Không sai, cân bằng. Tôi luôn nghĩ rằng, nếu ý thức Cambri thật sự tồn tại, rốt cuộc địa cầu muốn đạt đến sự cân bằng thế nào? Tiêu diệt sạch con người chính là cân bằng ư? Nếu như vậy, vì sao con người cũng tiến hóa? Nếu con người không tiến hóa, sớm muộn gì cũng sẽ bị sinh vật lớn mạnh khác đào thải. Nhưng con người cũng tiến hóa, hơn nữa nhìn bây giờ mà nói, tuy số lượng tiến hóa của loài người kém xa động thực vật, nhưng con người tiến hóa lại mạnh hơn rất nhiều động thực vật tiến hóa, giống như Trùng Khánh, giống như Đường gia, mặc dù điều kiện sinh hoạt giảm xuống, nhưng địa vị thống trị của con người vẫn không thay đổi. Như vậy rốt cuộc thì ‘cân bằng’ muốn đạt được mục đích gì? Thậm chí bây giờ còn có ngọc Con Rối gia tăng tốc độ tiến hóa cho động thực vật tới gần nó, có ngọc cổ trợ giúp chúng ta tiến hóa nhanh hơn những người khác. Trên ý nghĩa nào đó, có phải chuyện này cũng coi như mất cân bằng hay không? Như vậy có hợp lý không?”
Tùng Hạ trầm trọng nói: “Cậu nói đúng, đặt giả thiết ngọc Con Rối là một vật phụ thuộc vào ý thức Cambri, như vậy vì sao ngọc Con Rối lại muốn tạo ra tốc độ tiến hóa bất bình đẳng giữa các sinh vật cơ chứ? Ý nghĩa tồn tại của ý thức Cambri không phải là ngăn cản chuyện này hay sao? Nhưng nó lại tự tay tạo ra sự mất cân bằng. Sự tồn tại của ngọc cổ cũng giống vậy, nó tạo ra sự mất cân bằng giữa người sở hữu nó và những người khác. Nếu ngọc cổ và ý thức Cambri đều là sức mạnh duy trì sự cân bằng, như vậy sự tồn tại của ngọc cổ hoàn toàn có thể lý giải. Thế nhưng ngọc Con Rối thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi. Nếu ý thức Cambri thật sự tồn tại, đây quả thật giống như một âm mưu to lớn, nhưng chúng ta lại không nhìn ra được sự bí ẩn trong đó.”
Thành Thiên Bích nhìn về phía khu rừng thần bí, như có điều suy nghĩ.
Tùng Hạ trở mình bới đống lửa, suy nghĩ một chút, lại nói: “Cậu nói xem, ý thức Cambri có thể suy nghĩ không? Nó có thể suy nghĩ giống như con người không?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Xem ra bây giờ chắc là không thể, nếu chuyện gì ý thức Cambri cũng có thể làm, lại còn biết suy nghĩ, như vậy nếu nó muốn tận diệt nhân loại thì hoàn cảnh nhất định sẽ ác liệt hơn bây giờ gấp nhiều lần.”
“Chưa chắc, lý luận mà Trang Nghiêu nói đến chỉ nghiên cứu ra được rằng ý thức Cambri là một ý thức cân bằng, thế nhưng không ai biết rốt cuộc thì địa cầu muốn sự cân bằng như thế nào, có lẽ những gì ý thức Cambri đang làm chính là đang thực hiện sự cân bằng mà nó cho là đúng.”
Tùng Hạ nói: “Như vậy, số mệnh của loài người có lẽ không phải tận diệt, mà là suy yếu?”
Thành Thiên Bích trầm mặc một hồi mới nói: “Cho dù hiện tại con người bị suy yếu, nhưng chỉ cần vẫn còn trí tuệ, hàng chục hàng trăm năm sau sẽ quật khởi lần nữa. Nếu trên địa cầu không có sinh vật nào có trí tuệ có thể chống lại được con người thì không ngăn cản được sự phục hưng của loài người.”
Tùng Hạ hơi run tay: “Ý của cậu là, có lẽ ý thức Cambri sẽ sáng tạo ra sinh vật có trí tuệ ngăn cản được con người?”
Thành Thiên Bích lắc đầu lần thứ hai: “Nếu muốn cân bằng một sức mạnh không cân bằng, hoặc là tiêu diệt sức mạnh này, hoặc là sáng tạo ra sức mạnh khác có thể chống lại sức mạnh cũ. Trừ hai cách này ra thì không có cách nào khác, đây chỉ là suy đoán trên lý thuyết, xem ra bây giờ, ý thức Cambri tiến hành đồng bộ cả hai cách, vừa làm suy yếu con người, vừa tạo ra sinh vật lớn mạnh hơn con người.”
“Có vẻ như nó không cho con người đường sống, nhưng lại cho một phần nhỏ con người tiến hóa…” Tùng Hạ thở dài: “Thật là không nghĩ ra được rốt cuộc thì ý thức Cambri muốn cái gì.” Cậu rắc chút hạt tiêu và vụn ớt lên vài miếng bánh màn thầu đã được nướng vàng giòn, đưa cho Thành Thiên Bích: “Này, Thiên Bích, ăn đi, đừng nghĩ nữa, người tiến hóa não bộ còn nghĩ không hiểu, chúng ta suy nghĩ cũng chẳng được gì.”
Thành Thiên Bích nhận lấy chiếc màn thầu, ăn kèm với nồi thịt.
Tùng Hạ cắn một cái bánh màn thầu, tâm trạng lập tức khá hơn một chút.
Nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, món ngon trong miệng quan trọng hơn. Cho dù trong hoàn cảnh gian khổ, dưới điều kiện nguyên liệu nấu ăn và gia vị thưa thớt, Tùng Hạ cũng thay đổi biện pháp làm ra các món ăn ngon. Bởi vì cậu biết, có một miếng ăn thì quý trọng một miếng, không ai biết mình còn có miếng sau hay không.
Tùng Hạ vừa ăn vừa tiếp tục nướng bánh cho ba người kia.
Qua hơn nửa tiếng, A Bố chạy ra từ trong rừng rậm.
Tùng Hạ kêu lên: “Mau đến ăn.”
Mấy người tuột xuống từ trên người A Bố, Trang Nghiêu cười hừ một tiếng: “Bầy khỉ quả nhiên có chủ, chúng tôi phát hiện ra một khu du lịch ở Lạc Sơn [84], chỗ đó vốn có khỉ biểu diễn. Lần này thu hoạch không nhỏ, rốt cuộc chúng ta đã tìm được người rồi, cũng có thể xác định vị trí của mình.”
[84] Lạc Sơn: Một địa cấp thị nằm ở nam trung bộ thuộc tỉnh Tứ Xuyên, có nhiều khu du lịch, thắng cảnh nổi tiếng nhất là núi Nga Mi và tượng Phật khổng lồ tạc bằng đá lớn nhất trên thế giới. (Nhóm Tùng Hạ đang bị lạc trong rừng ở Tứ Xuyên sau khi xuất phát từ núi Nga Mi nhà Đường Nhạn Khâu)
“Tốt quá, ở đấy có nhiều người không?”
“Không biết, chúng tôi chưa vào, nhưng đã nhớ đường.” Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi và hồi phục một chút, chúng ta đến khu du lịch kia, nếu họ có thể cung cấp tin tức hữu dụng, mấy thứ kia sẽ đưa cho họ.”
…
Mọi người ngồi xuống ăn ngấu nghiến, chậm rãi nhét một nồi thịt vào trong bụng.
Sau khi ăn xong, họ lái xe đến khu du lịch.
Sau khi đi được chừng hai, ba km, cây cối xung quanh rõ ràng thưa thớt hơn, phía xa có một góc kiến trúc như ẩn như hiện, ven đường có các biển báo đường sắt bị vứt bỏ, chỉ thị phía trước là khu du lịch nào đó.
Thành Thiên Bích đột nhiên nói: “Chờ một chút, dừng xe.”
Liễu Phong Vũ dừng xe lại.
Thành Thiên Bích nhảy xuống xe, lần mò cái gì đó ở một chỗ cách xe năm sáu mét, quan sát hướng đi của thực vật xung quanh và những nơi khác thường.
Hắn cắm thanh mã tấu xuống mặt đất, sau đó lui về trên xe, nói: “Lui xe.”
Liễu Phong Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn lui xe về sau, A Bố cũng lui theo.
Thành Thiên Bích nói: “Tiểu Đường, anh bắn vào cán thanh mã tấu.”
“Được.” Đường Nhạn Khâu không hỏi nguyên nhân, giương cung là bắn.
Trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng nứt ra, như là là cái gì đó bị kéo căng đột ngột nổ tung trong nháy mắt, mấy cái cây xung quanh rung động kịch liệt, một hàng trúc được vót nhọn dựng lên, lao ập đến chỗ mà họ vừa đỗ xe.
Trang Nghiêu nháy mắt một cái: “May mà vừa rồi không đi về phía trước.”
Thành Thiên Bích nói: “Ở đây có không ít bẫy, tôi đi phía trước dò đường, mấy người đi theo sau.”
Thành Thiên Bích có kinh nghiệm tác chiến trong rừng rậm phong phú, lại còn thường xuyên tự tay bố trí đề xuất các kiểu bẫy, tuy bố trí không khó, nhưng những chiếc bẫy này chỉ cần phát động thì kẻ địch căn bản không tránh khỏi, cho nên đối với cạm bẫy trong rừng rậm, sự cảnh giác của hắn vô cùng cao, một khi phát hiện cây cối có hướng đi khác thường, trong không có mùi vị đặc biệt của rễ cây bị đứt, là hắn có thể mẫn cảm bắt được thông tin cảnh giác.
Tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, Liễu Phong Vũ còn ngồi trên nóc xe, một khi thật sự dính phải bẫy, năng lực của hắn có thể đỡ được một chút, chí ít có thể tránh tấn công làm thương tổn đến chiếc xe và con mèo.
May mà dọc theo con đường, bốn năm cái bẫy được bố trí đều bị Thành Thiên Bích phát hiện ra, dựa vào năng lực tấn công tầm xa của Đường Nhạn Khâu, lập tức bị loại bỏ, an toàn tiến vào khu du lịch.
…
Khi tới gần cánh cổng cũ nát của khu du lịch, họ thấy mấy người cầm vũ khí chạy tới, còn dẫn theo vài con khỉ, do một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp cầm đầu, nhưng thần sắc cô ta rất hung dữ, cô ta giơ súng chỉ vào Thành Thiên Bích, quát: “Mấy người là ai! Ai cho mấy người đến đây! Cút nhanh lên, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí.”
Đường Nhạn Khâu cũng kéo cung ra, nhằm vào bọn họ.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Đàn khỉ của mấy người cướp thức ăn của chúng tôi.”
Người phụ nữ kia hừ một tiếng: “Không trông cho kĩ, bị cướp là đáng đời, tôi thấy mấy người cũng không thiếu ăn, ở đây chúng tôi có nhiều người như vậy, cho chúng tôi hai bọc thì sao, qua đường còn phải để lại tiền mãi lộ nữa chứ.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Chúng ta muốn lấy lại đồ của chúng tôi.”
Người phụ nữ kia cắn môi một cái, có chút do dự.
Người này không chỉ mang theo một con mèo lớn như vậy, còn dễ dàng phá hủy cạm bẫy mà họ đã khổ cực bố trí, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc vào, nếu thật sự đánh nhau, họ nhất định không được lợi, thế nhưng thức ăn tới tay rồi còn bảo họ trả lại, thật sự không cam lòng.
Ngay khi hai phe đang không ngừng giằng co, Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi đi ngang qua đây, bị lạc đường, nếu mấy người có thể cung cấp một vài sự trợ giúp hữu dụng, mấy thứ kia coi như thù lao trả cho mấy người, chúng tôi không truy cứu nữa.”
Người phụ nữ không quá tin tưởng, nòng súng trong tay vẫn không buông, hỏi: “Mấy người muốn biết cái gì? Từ sau khi động đất, chúng tôi chưa bao giờ rời khỏi đây, không biết gì hết.”
“Mấy người quen thuộc vùng này hơn chúng tôi mà, có bản đồ hay gì không?”
Người phụ nữ do dự một chút: “Có.”
“Chúng tôi muốn bản đồ xung quanh khu du lịch này, mấy người có cái gì có thể phân rõ phương hướng thì cho chúng tôi, chúng tôi muốn từ đây đi đến Tây An.”
Người phụ nữ vẫn đề phòng nhìn họ, cô ta quay lại nhìn đồng bọn của mình, dùng ánh mắt thương lượng với họ.
Tùng Hạ nói: “Tiểu thư, nếu chúng tôi muốn tấn công mấy người thì không nói nhảm nhiều như vậy đâu, chúng tôi thật sự muốn hợp tác.”
Sau khi nhỏ giọng thương lượng với người xung quanh nửa ngày, rốt cuộc người phụ nữ đã bỏ súng xuống, nói: “Tốt nhất là mấy người đừng có giở trò, người ở đây với bầy khỉ đều không dễ chọc vào đâu.”
Tùng Hạ nở nụ cười thân thiện: “Tiểu thư, cô yên tâm đi, chúng tôi nhất định tuân thủ lời hứa.”
Họ kéo cửa bán vé ra: “Vào đi.”
Người phụ nữ tự giới thiệu mình: “Tôi là Minh Lan, trước kia là hướng dẫn viên du lịch ở đây, anh ấy là chồng của tôi, vốn là huấn luyện viên dạy thú, những con khỉ kia đều nghe lời anh ấy.” Người phụ nữ chỉ vào một người đàn ông trầm mặc bên cạnh.
Tùng Hạ nói: “Những con khỉ đó quả thật đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa sau khi biến dị lại vẫn nghe lời như thế.”
Minh Lan nhìn những con khỉ kia rồi cười cười: “Chúng nó đều do chúng tôi nuôi lớn từ nhỏ, có vài con không được thuần hóa tốt, sau khi động đất lại chạy về núi, chỉ còn lại tám con này.”
Huấn luyện viên lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi.
Tùng Hạ bỗng nhớ tới chuyện Đường Nhạn Khâu bắn trúng mông của một con khỉ cái, có điều bầy khỉ này đã cướp đồ của họ trước, không thể trách họ phản kích.
Minh Lan nói: “Người ở đây phần lớn đều là nhân viên công tác ở khu du lịch, còn có một vài người là du khách hôm đó tới đây, tất cả đều bị nhốt lại ở đây. Phần lớn người trong chúng tôi đều là dân bản địa Lạc Sơn, nếu mấy người muốn đi Tây An, chúng tôi không giúp được mấy người, nhưng dẫn mấy người đi tìm được đường cao tốc Hán Trung thì không thành vấn đề.”
“Có thể tìm được đường cao tốc là đủ rồi, lộ tuyến được cài đặt sẵn của chúng tôi cũng sẽ đi qua Hán Trung.”
Đi vào khu du lịch, vài căn phòng làm việc cũ nát bên ngoài treo quần áo đang phơi nắng, xem ra đây chính là chỗ ở của bọn họ. Một số người hiếu kỳ sợ hãi nhìn A Bố và Lộ Bá, họ vừa đi đến gần thì những người đó đều lui về phía sau.
Thoạt nhìn thì cuộc sống của họ còn kém hơn người của khu công nghiệp, ai nấy xanh xao vàng vọt, nhân số cũng kém khu công nghiệp chí ít nửa phần.
Trang Nghiêu hỏi: “Ở đây có bao nhiêu người?”
“Bây giờ còn lại hơn sáu mươi người.” Minh Lan xoa xoa đầu một đứa bé, ánh mắt vô cùng đau thương: “Động đất xảy ra lúc đêm khuya, lúc ấy có hơn một trăm nhân viên đang công tác, trong khách sạn của khu du lịch cũng có sáu mươi bảy mươi du khách, ngày hôm sau giao thông đã tê liệt, tất cả mọi người đều bị nhốt ở đây, vài ngày sau bắt đầu có người muốn dựa vào sức mình rời khỏi đây, thế nhưng… Sau đó chúng tôi đều phát hiện ra xác của họ ở cách đây không xa. Bây giờ những người này còn có thể gắng gượng nuôi sống, nhưng nếu có nhiều người hơn thì thật sự sẽ thiếu ăn.”
“Ở đây tổng cộng có bao nhiêu dị nhân?” Tùng Hạ hỏi, cậu có thể cảm giác được năng lượng trên người Minh Lan, thế nhưng trong hơn mười người đi ra chặn họ lại, chỉ có hai dị nhân.
Minh Lan ngạc nhiên hỏi: “Dị nhân? Cậu đang nói đến những người đột nhiên có sức rất mạnh ư? Chỉ có tôi và một người lính đã giải ngũ thôi, nếu chúng tôi có nhiều người như vậy hơn, tỷ lệ săn thú thành công có thể cao hơn một chút.”
Khó trách tình trạng của họ lại kém như thế, tập thể hơn sáu mươi người lại chỉ có hai dị nhân, còn là dị nhân sức mạnh có năng lực biến dị được công nhận là bình thường nhất, số lượng cũng nhiều nhất. Nếu không có bầy khỉ giữ nhà, họ từ lâu đã bị những sinh vật biến dị bất ngờ tập kích ăn đến khớp xương cũng chẳng còn mất rồi.
Minh Lan cũng rất hiểu chuyện đấy: “Người ở đây còn có một phần cơm ăn cũng toàn dựa vào những con khỉ này. Được rồi, mấy người cần xăng ư?”
Ánh mắt Trang Nghiêu sáng ngời: “Cô có xăng?”
Minh Lan khôn khéo nhìn nó một cái, gật đầu: “Không phải mấy người có xe hay sao, nhất định là cần xăng phải không, chúng tôi có một chút, tuy không nhiều lắm, nhưng chúng tôi giữ lại cũng không dùng đến.”
“Chỗ cô có bao nhiêu xăng?”
“Nơi này có một vài chiếc xe đã bỏ hoang, lúc trước chúng tôi lấy để thắp sáng, gom góp lại xăng, bây giờ còn lại ba bốn mươi lít, nếu mấy người muốn thì lấy thức ăn ra đổi.”
Tùng Hạ nói: “Những thứ trên xe của chúng tôi vì để dự trữ nên đã được đóng gói tốt, không thể cho cô, nhưng chúng tôi có thể săn một ít động vật cỡ lớn.”
Minh Lan đảo tròn đôi mắt: “Được, một lít xăng đổi mười cân thịt.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Lấy nhiều như vậy mấy người cũng đâu có ăn hết.”
“Chúng tôi có một hầm lạnh dưới đất, là thiên nhiên tinh khiết, trước kia dùng để rượu, bây giờ muốn để ba bốn trăm cân thịt cũng không thành vấn đề, hơn nữa chúng tôi có thể ướp thịt thành thịt khô, như vậy có thể dự trữ, mấy người không cần lo đến chuyện chúng tôi sẽ cất giữ thế nào, nếu muốn xăng thì mang bốn trăm cân thịt đến đây.”
Săn vài con động vật cỡ lớn đối với họ mà nói cũng không phải chuyện gì khó khăn, có thể tìm thấy xăng ở dọc đường là chuyện vui mừng ngoài ý muốn, tuy rằng không có nhiều lắm nhưng với họ mà nói cũng đã cực kỳ quan trọng.
…
Minh Lan dẫn họ vào một làng du lịch: “Vừa rồi cậu nhìn thấy là người giữ cửa thay phiên nhau ở khu du lịch, những người khác đều sống trong khách sạn, những thứ quan trọng cũng đều đặt ở khách sạn, bây giờ tôi dẫn mấy người đi tìm bản đồ gì đó.”
Mọi người đi theo Minh Lan vào đại sảnh làng du lịch, trong đại sảnh còn mấy người đang ngồi, những chiếc sô pha bọc da vốn đắt đỏ nay đã phủ đầy rêu xanh, những trang thiết bị từng rất có phong cách, nay đã vô cùng rách nát.
Minh Lan giới thiệu họ một lượt, mấy đàn ông đã đi tới, một ông già nhỏ gầy nói: “Tôi ở đây đã hơn ba mươi năm, rất quen thuộc chỗ này, mấy người muốn đến đường cao tốc hả, không thành vấn đề, tôi có thể tìm được.”
“Đường cao tốc có cách nơi này xa lắm không? Ông có thể dẫn chúng tôi đi không?”
Ông già liên tục xua tay: “Không thể không thể, tôi không đi được, xa chừng hai mươi km, tôi vẽ lại lộ tuyến cho mấy người, không khó tìm lắm.”
Thành Thiên Bích gõ xuống bản đồ: “Nếu ông dẫn chúng tôi đi, chúng tôi có thể cho thêm hai khẩu súng và một ít đạn.”
Từ vẻ mặt của họ có thể thấy họ đều rất tâm động, nhưng không ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là ông già kia nói: “Không phải chúng tôi không muốn đi, nhưng cậu phải thông cảm, trong rừng rậm có gấu chó khổng lồ, lợn rừng khổng lồ, khỉ khổng lồ, cái gì cũng nguy hiểm.”
Minh Lan cắn răng: “Tôi dẫn mấy người đi.”
“Minh Lan! Anh không đồng ý!” Chồng cô lớn tiếng nói.
Minh Lan nói: “Vài khẩu súng săn của chúng ta sắp hết đạn rồi, dựa vào bẫy để đi săn, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã săn được một con, chẳng lẽ chúng ta phải chịu chết đói.”
“Không phải chúng ta còn có bầy khỉ hay sao, ít ra cũng có thể tìm được một ít thức ăn, dù thế nào, anh cũng không thể để một người phụ nữ đi mạo hiểm.”
“Em đưa cả bầy khỉ theo là được, chúng sẽ bảo vệ em, chỉ hơn hai mươi km thôi, em nhất định có thể quay về.”
Hai người bắt đầu tranh chấp, những người khác trong khu du lịch đều lắc đầu thở dài, không biết khuyên nhủ như thế nào.
Tùng Hạ vội hỏi: “Thôi để chúng tôi tự tìm vậy, lúc đi chúng tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô, nhưng lúc về thì chỉ có mình cô, ngẫm lại quả thật quá nguy hiểm, hay là thôi đi.”
Minh Lan kiên quyết: “Không được, tôi dẫn mấy người đi!”
Cuối cùng chồng cô tức giận đến mặc kệ, Minh Lan cúi đầu, thở dài nặng trịch.
Đường Nhạn Khâu nói: “Chúng tôi có một chút thuốc bột xua thú, lúc về, cô rắc lên người, động vật bình thường sẽ không dám tới gần, còn có những con khỉ khác bảo vệ cô, cũng không thành vấn đề.”
Trang Nghiêu vừa cúi đầu nghiên cứu bản đồ, vừa nói: “Dù gì thì cô cũng là dị nhân tiến hóa sức mạnh, tập trung sức mạnh đến chân, cô có thể chạy trốn rất nhanh.”
Minh Lan gật đầu: “Tôi tự có chừng mực, có điều, súng và đạn, mấy người phải cho nhiều một chút.”
Tùng Hạ thật sự không thể từ chối người phụ nữ vừa kiên cường vừa lương thiện này, dù sao thì họ cũng không thiếu vũ khí và đạn dược nên đồng ý.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, mọi người định ở lại đây nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, đồng thời đi săn một chút động vật cho họ để đổi lấy xăng.
Việc săn thú giao cho A Bố, Đường Nhạn Khâu và Tùng Hạ.
Để có thể kéo được động vật biến dị cỡ lớn về, người của khu du lịch đã tự chế ra chiếc xe kéo rất lớn, họ cũng đi theo vài người.
A Bố phụ trách tìm kiếm con mồi, Đường Nhạn Khâu phụ trách tấn công, Tùng Hạ thì hấp thu năng lượng, họ phân công hợp tác, phối hợp rất tốt, một buổi chiều đã săn được một con lợn rừng lớn hơn hai trăm cân và ba con gà rừng lớn, cộng lại đã sớm vượt qua bốn trăm cân.
…
Khi họ kéo những con mồi này trở về, mọi người sôi trào.
Hơn sáu mươi người trong khu du lịch tất cả đều làm việc, có người xẻ thịt, có người muối thịt, cũng có người ướp lạnh.
Minh Lan dẫn họ đến lấy xăng, khi đến ga-ra xem, bốn năm thùng plastic thì có ba thùng trống mất một nửa, nhìn kiểu gì cũng không đủ bốn mươi lít xăng.
Tùng Hạ nói: “Chỗ này của cô… tối đa cũng chỉ có hai mươi lít xăng thì phải.”
Minh Lan cười nói: “Tôi cũng quên mất rồi, đại khái có từng này, cho mấy người cả đấy.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, tập trung xăng vào hai thùng, sau đó xách ra ngoài đổ vào trong Lộ Bá.
Liễu Phong Vũ dựa vào trên xe, phàn nàn: “Người phụ nữ này đúng là vô cùng khôn khéo.”
Tùng Hạ cười nói: “Ở đây sống cũng không dễ mà anh.”
“Có điều, đêm nay được ngủ trong phòng đúng là không tồi.” Liễu Phong Vũ duỗi tay duỗi eo mệt mỏi.
Minh Lan đi tới gọi họ đi ăn cơm, nhiệt tình bưng lên một nồi thịt lớn cho họ, sau khi cơm nước xong xuôi lại còn chuẩn bị cho họ phòng ngủ sạch sẽ.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ tự nhiên ngủ chung một phòng.
Từ chuyện say rượu xấu hổ lần trước, hai người hầu như không thể ở riêng với nhau, lúc này nhìn chiếc giường lớn trong phòng khách sạn, Tùng Hạ thấy có chút xấu hổ.
Biểu hiện của Thành Thiên Bích vẫn như ngày thường, cởi quần áo là nằm xuống giường ngủ.
Tùng Hạ bên này sửa sang một chút, bên kia loay hoay một tẹo, loanh quanh bên giường hồi lâu, nhưng lại không dám nằm xuống giường.
Cuối cùng Thành Thiên Bích cũng thấy phiền, ra lệnh: “Lên giường ngủ đi.”
Tùng Hạ hì hục bò được lên giường, có chút né tránh nhìn Thành Thiên Bích: “Cậu vẫn chưa ngủ à.”
“Anh làm ồn thế tôi ngủ thế nào được.”
“Ồn, có tiếng ồn ư? Tôi đang thu dọn ít đồ.” Tùng Hạ nằm bên cạnh, đắp được chút góc chăn, vẫn duy trì một khoảng cách với Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích liếc mắt một cái thấy ngay cậu không được tự nhiên, nhấc chăn lên đắp lên người cậu: “Đi ngủ sớm một chút.”
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cảm giác bên người đều là hơi thở của Thành Thiên Bích. Có thể nằm chung một chăn, thật là quá tốt.
“Tùng Hạ.” Giọng nói khàn khàn của Thành Thiên Bích vang lên bên tai.
Tùng Hạ lại càng hoảng sợ, mở choàng mắt, quay đầu nhìn hắn: “Có chuyện gì vậy?”
“Sau khi đến Bắc Kinh… nếu chúng ta đều còn sống, sẽ làm như lời anh nói, tìm một chỗ săn thú.”
Ánh mắt Tùng Hạ đột nhiên sáng lên, dùng sức gật đầu: “Được, được.”
“Trước đó tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của tôi đã, sau đó chúng ta không cần chạy khắp nơi nữa, tự cấp tự túc, cũng đủ sống qua.”
Tùng Hạ kích động đến giọng nói có chút run rẩy: “Thiên Bích, tôi đã không còn ba mẹ, tôi… tôi và cậu đi đâu cũng được. À không phải, ý tôi là, sau này chúng ta phối hợp với nhau, cậu có thể săn thú, tôi làm thức ăn ngon cho cậu, cuộc sống như vậy chắc hẳn cũng rất vui vẻ.”
Thành Thiên Bích khẽ gật đầu một cái, ánh mắt như mặt nước trầm tĩnh nhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ cũng nhìn thẳng hắn, nở nụ cười nhẹ nhàng, mái tóc mềm mại rối tung trên khuôn mặt, đôi mắt sáng ngời dịu dàng, dưới ánh trăng nhạt nhòa trong bóng tối càng có vẻ xinh đẹp.
Thành Thiên Bích cảm thấy tim mình nhảy lên thình thịch, có một cảm xúc không thể ức chế dâng lên, rồi lại bị hắn áp chế.
Giờ phút này, tình cảm nội tâm của Tùng Hạ cũng đang cuộn trào mãnh liệt, nhưng đã có vết xe đổ, cậu thật sự không dám làm động tác vượt rào gì nữa, nhất là bây giờ cậu rất tỉnh táo, không có lá gan lớn như vậy.
Thành Thiên Bích nắm chặt nắm tay, giọng nói khàn khàn: “Ngủ đi.”
Tùng Hạ thử dịch sang bên cạnh hắn, nằm yên kề bên hắn, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Thành Thiên Bích nhìn đôi mắt đã nhắm chặt của cậu, ánh mắt tối dần đi.
Sáng sớm hôm sau, họ và Minh Lan xuất phát, chồng cô đưa bốn con khỉ cho cô, dặn cô nhất định phải đi sớm về sớm.
Những con khỉ kia và A Bố ghét nhau, khi A Bố nhìn thấy chúng sẽ hô hoán lên, bầy khỉ sẽ nhe răng nhếch miệng, hết cách, họ phải dùng Lộ Bá để tách A Bố và bầy khỉ ra, không gian ồn ào bây giờ mới yên tĩnh lại.
Minh Lan ngồi trên xe, chỉ vào bản đồ cho họ: “Sau khi tôi dẫn mấy người đến đường cao tốc Tứ Xuyên, mấy người đi theo đường cao tốc về phía Bắc hơn một trăm km, trong ngày hôm nay có thể đến Thành Đô.” Minh Lan thở dài: “Chúng tôi rất muốn đến Thành Đô, đáng tiếc không dám đi, đoạn đường này quá nguy hiểm, mong mấy người có thể bình an tới đó.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Không giống lộ tuyến chúng tôi đã định, có điều đến Thành Đô xem thử cũng tốt, có lẽ sẽ có thu hoạch.”
…
Con đường hơn hai mươi km, họ đi ba tiếng, cuối cùng đã tới cao tốc, tuy toàn bộ xa lộ đã bị rừng rậm bao trùm hoàn toàn, thế nhưng dưới chân vẫn giữ lại nền đường và đá vụn, vẫn có thể nhìn ra đây đã từng là một con đường, đây cũng là một căn cứ lớn mà trong thời đại hệ thống thông tin toàn bộ tê liệt này, họ phân rõ được phương hướng nhất.
Đường Nhạn Khâu lấy từ trong xe ra một bao thuốc bột, rắc lên người Minh Lan, mấy con khỉ kia và A Bố đều chán ghét lui về phía sau.
Minh Lan nhìn chằm chằm gói thuốc bột kia, trong mắt lộ ra khao khát.
Sau khi rắc xong, Đường Nhạn Khâu đưa nửa túi còn dư lại cho cô: “Cô cầm lấy đi, đến lúc nguy hiểm có thể có tác dụng.”
Minh Lan vội vàng nhận lấy, chân thành nói: “Cám ơn sự trợ giúp của các cậu, từ khi động đất đến nay, đã lâu như vậy rồi mà chúng tôi chưa từng gặp người ngoài, cũng không biết đã sang đến năm nào tháng nào, có thể gặp người tốt như mấy người thật là quá may mắn. Nếu… nếu mọi người có thể… đến Thành Đô…” Minh Lan móc ra một tờ giấy, nhét vào trong tay Đường Nhạn Khâu: “Đây là danh tính của sáu mươi bảy người chúng tôi, trên giấy có số chứng minh thư và địa chỉ gia đình, chúng tôi ai cũng có người thân ở Thành Đô, tên tuổi địa chỉ và phương thức liên lạc với họ cũng đã viết ở đây. Nếu mọi người có thể, xin hãy tìm người tới cứu chúng tôi, chúng tôi không muốn cả đời bị nhốt ở đây…” Nói xong lời cuối cùng, trong mắt người phụ nữ kiên cường dũng cảm này dâng đầy nước mắt.
Đường Nhạn Khâu có chút xúc động, nhận lấy tờ giấy: “Tôi đồng ý với cô, sau khi đến Thành Đô, tôi sẽ giao tờ giấy này cho chính phủ hoặc quân đội, tôi chỉ có thể giúp cô đến vậy, nhưng tôi nói được thì nhất định sẽ làm được.”
“Cảm ơn cậu.” Minh Lan lau lau nước mắt.
Cô mang theo bốn con khỉ, quay trở về.
Mãi cho đến khi bóng lưng của cô đi khuất, Tùng Hạ còn đang không ngừng quay đầu lại nhìn.
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Có chuyện gì vậy?”
Tùng Hạ thở dài: “Một đôi vợ chồng còn trẻ lại phải gồng gánh sáu mươi bảy miệng ăn, đúng là không dễ dàng.”
Trang Nghiêu mặt không thay đổi: “Người đáng thương nhiều lắm, trên đường đi anh vẫn chưa gặp đủ à.”
Tùng Hạ chán nản cúi đầu, trầm giọng nói: “Ý thức Cambri làm cho con người cũng tiến hóa, có phải chuyện này giải thích nó không muốn khiến loài người diệt vong hay không? Tôi mong có một ngày…” Có một ngày, họ có thể xây dựng lại quê hương, những ai yêu nhau có thể một lần nữa đoàn tụ, con trẻ có thể bình an khôn lớn, ai nấy cũng có cơm no bụng, có áo che thân, dù loài người có đánh mất nền văn minh mất mấy nghìn năm tạo dựng, nhưng chỉ cần họ có thể sống sót, tương lai sẽ có khả năng vô hạn.
Không ai lên tiếng, cũng không ai trả lời vấn đề của Tùng Hạ, giờ khắc này, tâm trạng của mọi người đều có chút nặng nề.
Bọn họ đạp những bước tiến vừa mệt mỏi vừa kiên định, tiến về cái đích tiếp theo.