Kỳ Dao Lục

Chương 29


Tại một vách đá trên Thanh Vân sơn, cỏ xanh bát ngát, tiếng chim hót và côn trùng kêu vang, sự sống mơn mởn, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, giống như trong mộng vậy.

Trên vách núi, hai bóng người đứng đối diện nhau, bạch y nữ tử đang cười vô cùng điên loạn, hành động trái ngược hoàn toàn với khí chất của nàng, còn lục y nữ tử phía trước nàng thì nét mặt lạnh tanh.

Tâm trạng tâm ma lúc này hết sức phấn khích, thấy Bích Dao vẫn có vẻ chưa tin, liền nói: "Xem ra mày vẫn chưa tin, vậy ta sẽ cho mày thấy cái gì là thế giới do ta chi phối."
Dứt lời, Tâm ma cúi đầu, rút thanh chủy thủ cắm trên bụng ra, rồi đưa tay vuốt nhẹ miệng vết thương, tay vừa đưa về, vết thương đã biến mất không dấu tích, ngay cả vết máu trên bạch y cũng không thấy đâu nữa.

"Đây, chính là sức mạnh chi phối nội tâm, mà ta chính là chúa tể." Tâm ma ngạo mạn.

Bích Dao lừ mắt nhìn Tâm ma dùng thân xác Lục Tuyết Kỳ dương dương tự đắc, nàng phẫn nộ, "Trả tiểu Kỳ lại cho ta!" Đoạn dồn linh lực đánh thẳng vào Tâm ma, không ngờ Lục Tuyết Kỳ chỉ đứng yên bất động, Bích Dao vội nghiến răng thu hồi pháp lực, kết quả linh lực phản phệ, tự đả thương chính mình.

Tâm ma thấy thế, đắc ý cười to: "Ha ha ha, mày vốn không dám hạ thủ, đây chính là thân thể của Lục Tuyết Kỳ, mày bỏ được sao? Ha ha ha..."
Khóe miệng Bích Dao rỉ máu, nàng không cam tâm, không thể để cho Tâm ma lộng hành được.

Tâm ma thấy Bích Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, bèn khẽ lắc người, chớp mắt đã đứng trước mặt Bích Dao, sau đó nhắc tay, bóp chặt lấy cổ Bích Dao.

Bích Dao kêu lên một tiếng, nắm chặt cánh tay đang siết lấy cổ mình, có điều ánh mắt nhìn người trước mặt lại rất dịu dàng, "Tiểu Kỳ..."
Cử động của Lục Tuyết Kỳ thoáng khựng lại, rõ ràng là đang cố gắng kháng cự lại, Tâm ma tự nhủ không ổn, vội thả tay, tránh xa khỏi Bích Dao.

Nhưng bóng trắng trong đầu càng lúc càng trở nên rõ ràng, sắp chiếm lấy vị trí của nó, Tâm ma vội dồn hết tâm trí, cố gắng khống chế cơ thể mà nó rất vất vả mới lấy được.

Bích Dao ôm cổ ho khan liên tục, mắt thấy Lục Tuyết Kỳ như đang đấu tranh với Tâm ma, nàng liền phi thân tới truyền linh lực của mình vào trong người Lục Tuyết Kỳ.

Cơ thể Lục Tuyết Kỳ có thêm sức mạnh đối kháng với Tâm ma, nó ngửa đầu thét to một tiếng, dùng toàn bộ nội lực đánh văng cả Bích Dao và linh lực của nàng ra xa, nhưng Tâm ma cũng vì thế mà tiêu hao hết linh lực, đã vô cùng suy yếu.

Đúng lúc đó khóe miệng Lục Tuyết Kỳ hơi nhích lên, nàng vừa vung tay lên, Thiên Gia kiếm tức khắc bay tới, Lục Tuyết Kỳ đảo tay, đâm thẳng lưỡi kiếm vào bụng mình.

Mọi việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, Bích Dao bị hất văng đi đang cố gắng đứng vững, vừa ngẩng lên thì đập vào mắt là cảnh tượng ấy, "Không! Tiểu Kỳ!" Nàng vội chạy tới, chỉ sợ mình chậm một bước, sợ lại mất đi cơ hội được ở bên Lục Tuyết Kỳ.

Tâm ma trợn tròn mắt nhìn bụng mình, máu trào ra từ khóe miệng, đồng thời tuôn ra xối xả từ vết thương trên bụng, "Không thể nào, mày làm như vậy thì mày cũng sẽ chết."

"Chỉ có cách này mới có thể tận diệt được ngươi, trong thế giới nội tâm không giết được ngươi, nhưng sau khi ngươi có được cơ thể thì sao, ngươi sẽ không còn là vô hình vô ảnh nữa." Lục Tuyết Kỳ siết chặt cán kiếm đâm vào sâu hơn.

"Mày..." Tâm ma kinh hãi kêu lên, "Mày cố ý, cố ý để ta đoạt lấy thân xác?" Nét mặt kiên định của Lục Tuyết Kỳ càng khiến Tâm ma hoảng loạn, "Mày không sợ ta thật sự sẽ thay thế mày sao, ngộ nhỡ mày không tỉnh lại thì sao?"
"Ta không sợ," Lục Tuyết Kỳ tự tin nói, nàng đưa mắt về phía Bích Dao đang cuống quít chạy tới, "Bởi vì Dao Dao đang ở bên cạnh ta, ta sẽ không để cho ngươi đả thương muội ấy."
"Ha ha ha..." Tâm ma không cam tâm mà cười phá lên, nói, "Ta sinh ra là nhờ ràng buộc giữa chúng mày, mà bại cũng vì nó, ha ha ha, đúng là nực cười, quá nực cười!"
Từ người Lục Tuyết Kỳ một làn khí đen từ từ tỏa ra, nhưng Tâm ma vẫn ngoan cố không dịu thua, nó phẫn hận nói: "Hừ! Dù ta có chết, ta cũng sẽ kéo mày theo chôn cùng."
"Vậy thì để xem ai có thể chịu đựng được lâu hơn." Lục Tuyết Kỳ tự nhủ, sau đó rút kiếm ra khiên vết thương càng trở nên trầm trọng, máu tuôn ra như suối, Lục Tuyết Kỳ khuỵu xuống, tay trái cầm kiếm chống xuống đất, tay phải ôm miệng vết thương, ánh mắt dần trở nên mờ đi.

"Tiểu Kỳ!" Bích Dao chực khóc, "Sao tỷ lại ngốc như vậy, sao lại ngốc như vậy chứ." Thấy máu Lục Tuyết Kỳ không ngừng trào ra từ miệng vết thương, Bích Dao nửa muốn chạm vào nhưng nửa lại sợ khiến nàng đau nên không dám làm gì, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ nói, "Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ?"
Lục Tuyết Kỳ nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tâm trí tức thì trở nên tỉnh táo, nàng nhìn Bích Dao đang khóc rất thương tâm, không biết an ủi thế nào, tay phải lại dính đầy máu tươi, nàng không muốn làm bẩn tay Bích Dao nên đành nghiêng người, khẽ cọ trán mình vào trán Bích Dao, "Dao Dao, ta không sao, hãy tin ta, chỉ cần có muội ở đây, ta sẽ không sao đâu."
Bích Dao thôi không khóc nữa, hai mắt nhòe lệ ngước lên nhìn nàng, thấy Lục Tuyết Kỳ sắc mặt tái nhợt, vẫn không khỏi lo lắng nói: "Tỷ nói thật chứ? Nhưng tiểu Kỳ đã mất nhiều máu thế này rồi."
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, Bích Dao nhìn ánh mắt kiên định của nàng, bèn khẽ gật đầu, Lục Tuyết Kỳ thấy vậy liền mỉm cười, làm Bích Dao đang ở cạnh mắt hơi sáng lên, buột miệng khen, "Tiểu Kỳ, lúc tỷ cười thật sự rất xinh."
Lục Tuyết Kỳ nghe thấy trong lòng thầm thấy thích thú, hoàn toàn quên mất nàng đang đối đầu với Tâm ma, bây giờ nàng chỉ muốn nhìn Bích Dao không dời.

Chút khí đen cuối cùng cũng rời khỏi người Lục Tuyết Kỳ tan vào trong gió, Tâm ma trước khi chết vẫn không cam tâm gầm lên, "Ta không cam lòng, không cam lòng!"
Cuối cùng Tâm ma cũng hoàn toàn tiêu tán.

Bích Dao ôm lấy Lục Tuyết Kỳ đang quỳ trên đất, "Tiểu Kỳ, Tâm ma đã chết rồi, mau để muội chữa thương cho tỷ."
Lục Tuyết Kỳ cản tay Bích Dao lại, "Dao Dao, muội quên rồi sao, đây là thế giới nội tâm." Thấy Bích Dao vẻ như chưa hiểu, Lục Tuyết Kỳ bèn nhắm mắt hít sâu một hơi, tay phải lướt qua miệng vết thương, tay nàng đi qua đến đâu, vết thương lành lại đến đó, giống hệt như Tâm ma ban nãy.

Bích Dao kinh hỉ nói: "Tiểu Kỳ, tỷ học được chiêu thức của Tâm ma rồi?"
"Đây cũng là thế giới nội tâm của ta, Tâm ma không còn tồn tại, thì sẽ do ta làm chủ." Lục Tuyết Kỳ nhớ tới lời Tâm ma nói mới dám làm thử, sau đó nàng đưa tay lên xóa đi các vết thương trên người Bích Dao.

Bích Dao cảm thấy các vết thương còn đau nữa, ngược lại rất thoải mái, cả nội thương lẫn ngoại thương của nàng đều đã lành hết! Bích Dao chợt hiểu ra, "Thì ra là vậy, tỷ đúng là làm ta sợ thót tim." Bích Dao định đỡ Lục Tuyết Kỳ dậy, nhưng Lục Tuyết Kỳ vừa đứng dậy chân bỗng khuỵu xuống, Bích Dao vội ngồi xụp xuống ôm lấy nàng, "Tiểu Kỳ?"
"Ta không sao, chỉ là linh lực cạn kiệt thôi." Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ tuy trắng bệch nhưng ánh mắt lại sáng rực, "Dao Dao..."
"Ừ."
"Dao Dao."
"Ừ!" Bích Dao gật mạnh đầu, "Muội ở đây."
"Đây không phải là mơ đấy chứ? Nếu lúc tỉnh lại không nhìn thấy muội, thì ta phải làm sao đây?" Lục Tuyết Kỳ mặc dù đã rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng nàng không muốn nhắm mắt lại, nàng sợ Dao Dao mà nàng đợi chờ suốt bấy lâu sẽ theo đó mà tan biến.

Bích Dao hiểu được lo lắng trong lòng Lục Tuyết Kỳ, bèn cúi người hôn nhẹ lên khóe mắt Lục Tuyết Kỳ, "Tỷ yên tâm, đây không phải là mơ, muội đảm bảo, sau khi tỷ tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy chính là muội."

"Ừ." Có được lời hứa của Bích Dao, còn có nụ hôn của Bích Dao làm nàng nhớ lại hồi trước Dao Dao cũng đã từng làm như vậy, Lục Tuyết Kỳ bấy giờ mới an tâm nhắm hai mắt lại, mê man bất tỉnh.

Bích Dao ôm chặt Lục Tuyết Kỳ trong tay, cằm tựa lên trán nàng, một giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, rơi lên hàng mi của Lục Tuyết Kỳ, lông mi Lục Tuyết Kỳ khẽ run, giọt lệ chảy vào trong mắt phải nàng, sau đó từ từ lăn xuống, tuy tan biến vào mặt đất, nhưng đã khắc sâu trong tim Lục Tuyết Kỳ.

Trong thế giới nội tâm có hai bóng người, một xanh một trắng đang ôm chặt lấy nhau, dường như khắp thế gian chỉ tồn tại hai người họ, không còn một ai khác.

Trên lôi đài, Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm vẫn giữ thế giằng co, những đệ tử xung quanh ai nấy nín thở, hồi hộp theo dõi hai người phía trên, còn Chưởng môn và thủ tọa các mạch ngồi trước đại điện cũng ngạc nhiên nhìn bên dưới, Thủy Nguyệt và Điền Bất Dịch căng thẳng ra mặt, cả hai đều lo lắng cho đệ tử của mình.

Đột nhiên, bịch một tiếng, một luồng linh lực bắn ra từ hai đối thủ, Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm đều bị luồng năng lượng cực đại này đánh ngã, cả hai rơi xuống võ đài, hôn mê bất tỉnh.

Tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc, vội vàng chạy lên xem xét thương thế hai địch thủ, trong lúc mọi người còn đang luống cuống, một tia lục quang rất nhỏ bay ra từ người Lục Tuyết Kỳ.

Ánh mắt Thủy Nguyệt chợt đanh lại, ngay lúc Lục Tuyết Kỳ bị hất văng ra, bà đã lập tức phi thân xuống, cuống lên lo cho thương thế của nàng, chắc chắn sẽ không rời mắt khỏi nàng một khắc, hiển nhiên tia lục quang kia đã không thể thoát khỏi thần nhãn của bà, Thủy Nguyệt nhìn về hướng tia lục quang bay tới, nét mặt lộ vẻ trầm tư.

Bích Dao ngồi đằng xa thu hồi pháp lực, đóa hoa đang bao quanh thân nàng cũng từ từ biến mất, nàng thở sâu một hơi, tim mới thật sự ổn định trở lại.

Nhớ đến tình huống nguy hiểm vừa rồi, khóe miệng không khỏi nhích lên, rốt cuộc đã nói ra với tiểu Kỳ rồi, Tâm ma cũng được giải quyết, hiện giờ nàng có thể không cần giả vờ để ở bên tiểu Kỳ nữa.

Bích Dao đứng dậy, phủi bụi đất trên người xuống, nhìn lại đạo bào Thanh Vân đang mặc trên người, mới thầm than thở, "Ôi chao, nhưng mà trước mặt người khác vẫn phải cải trang làm Thu Tư, may vẫn còn một viên dịch dung châu lấy của Thanh Long ca ca, bằng không đúng là không thể lẻn vào được."
Bích Dao mừng thầm, sau đó cầm dịch dung châu lướt qua mặt một cái, tức thì biến thành Thu Tư, nàng vui vẻ chạy về phía Tiểu Trúc phong, trong lòng không thôi nhớ tới tiểu Kỳ.

Nàng không nhận ra sau lưng có bóng người bước ra từ sau gốc cây cách chỗ nàng không xa, Tiêu Dật Tài nhìn theo bóng nàng, mắt lộ vẻ hoang mang, "Thương Tâm hoa? Đó không phải là pháp bảo của con gái Quỷ Vương hay sao?"
Lúc hắn còn làm nội ứng trong Luyện Huyết đường, may mắn được Quỷ vương nhìn trúng, từng gọi hắn tới Hồ Kỳ sơn, khi hắn rời khỏi nơi đó, đã nhìn thấy một thanh y nữ tử giao thủ với Thanh Long hộ pháp, hắn không khỏi đứng lại quan sát.

Một đệ tử đã quá quen với cảnh này thấy thế bèn giải thích, "Kia là con gái Quỷ Vương đang tỷ thí võ nghệ với Thanh Long hộ pháp, tốt nhất đừng quấy rầy họ, bằng không cả ta và ngươi đều không gánh nổi đâu."
Tiêu Dật Tài gật đầu, liền đi theo đệ tử Quỷ Vương tông rời đi, khi hắn liếc lại lần cuối thì thấy thanh y nữ tử vừa phóng ra pháp lực, một đóa hoa trong suốt bất ngờ hiện ra, mùi hương nức mũi, khiến hắn dù chỉ liếc mắt thấy nhưng cũng khó lòng quên được.

Sau này hắn hỏi ra thì biết, vốn dĩ pháp bảo con gái Quỷ Vương sử dụng đúng tên gọi là Thương Tâm hoa, là do Quỷ Vương tạo riêng cho thê tử, về sau truyền cho con gái hắn.


Người kia là con gái Quỷ Vương? Tiêu Dật Tài kinh hãi, tại sao cô ta lại ở Thanh Vân? Tiêu Dật Tài không tài nào đoán nổi hành tung của Quỷ Vương tông, nhưng cũng không dám đánh rắn động cỏ, hắn hiện tại không có chút tin tức nào, nên không dám manh động.

Nửa tháng sau, Thu Tư chăm chú nhìn Lục Tuyết Kỳ nằm trên giường, ngay cả Văn Mẫn cũng không thể bảo nàng rời khỏi đây được, Văn Mẫn đành bất đắc dĩ nói, "Thu sư muội, sư muội chỉ cần tĩnh dưỡng thôi, muội ngồi trông bên cạnh cũng không thể làm gì hơn được đâu."
"Đúng thế, nhưng Lục sư tỷ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, ta không yên tâm." Thu Tư nhìn Lục Tuyết Kỳ không chớp mắt.

"Sư muội chỉ là tiêu hao linh lực quá độ, vài ngày nữa sẽ tỉnh." Văn Mẫn tiến lại kéo tay Thu Tư, "Muội ra ngoài sưởi nắng đi, muội đã chết dí trong này suốt nửa tháng nay rồi."
"Không được, Đại sư tỷ, ta muốn ở bên cạnh Lục sư tỷ." Thu Tư từ chối, vẫn không hề quay lại nhìn nàng, khiến Văn Mẫn thở dài thườn thượt, "Được rồi, thế thì ta mặc kệ muội, có sư muội tận tâm như muội ta cũng yên tâm, chờ sau khi sư muội tỉnh lại, ta sẽ kể hết cho muội ấy." Nói xong liền lắc đầu thở dài rời đi.

Thu Tư tự nhủ, "Ta thì hi vọng tỷ ấy có thể ngồi dậy nói chuyện với ta, chứ không phải ngủ mãi không tỉnh thế này, tiểu Kỳ, tỷ mau tỉnh dậy đi." Thu Tư nằm sấp trên giường, kéo chăn lên đắp cho Lục Tuyết Kỳ, mắt từ từ khép lại.

Bởi thế mà không nhìn thấy ngón tay Lục Tuyết Kỳ khẽ nhúc nhích.
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng rọi qua cửa sổ, chiếu lên thân người đang nằm sấp bên người, người nằm trên giường lông mi khẽ rung, sau đó hai mắt chầm chậm mở ra, trong ánh mắt còn có chút mơ màng, nàng vừa cử động tay, liền chạm phải một vật mềm mềm ấm áp, khi quay sang, nàng chợt nhận ra một bóng hình quen thuộc đang nằm gục ở ngay bên cạnh.

Lục Tuyết Kỳ mở to hai mắt, đưa tay cầm những sợi tóc nàng lõa xõa trên giường lên vuốt nhẹ.

Bích Dao trong mơ màng cảm thấy có người động vào tóc mình, bèn bất giác bất mãn cau mày, nhưng lại chợt nhận ra cái gì, nàng giật mình, vội ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt đối diện mang đầy ý cười, hai mắt không khỏi đỏ lên.

"Tiểu Kỳ, rốt cuộc tỷ cũng tỉnh lại rồi." Bích Dao ôm chặt lấy Lục Tuyết Kỳ không buông.

Lục Tuyết Kỳ vỗ nhè nhẹ lưng nàng, "Ừ, người đầu tiên ta nhìn thấy khi tỉnh lại quả nhiên là muội."
"Hì hì," Bích Dao cười ranh mãnh, "Chỉ có buổi tối muội mới có thể biến trở về hình dạng thật, ban ngày ở đây vẫn có người khác."
Lục Tuyết Kỳ thấy mắt Bích Dao thâm quầng, liền kéo nàng lại gần, còn mình thì dịch về đằng sau, rồi vỗ vỗ chỗ giường còn trống, "Muội lên đây nằm nghỉ đi."
Bích Dao cũng không nói gì nhiều, vừa cười vừa lăn lên giường, sau đó quay sang, vẻ mặt hớn hở nhìn Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ nhìn nàng cũng không khỏi mỉm cười, Bích Dao thấy vậy càng vui sướng, che miệng cười thầm, Lục Tuyết Kỳ lấy làm lạ, "Muội sao vậy, Dao Dao?"
Bích Dao trong lòng rất cao hứng, nàng nhích sát vào Lục Tuyết Kỳ, "Bởi vì chỉ có muội mới được nhìn thấy tiểu Kỳ cười, toàn bộ Thanh Vân ai cũng nghĩ tỷ là núi băng ngàn năm đấy."
"Vậy sao?" Lục Tuyết Kỳ bất giác đưa tay lên xoa mặt mình, "Thường ngày ta tạo cho người khác ấn tượng không tốt sao?"
Bích Dao vội vàng lắc đầu, "Không phải vậy, bọn họ chẳng qua cảm thấy cao quá không với tới mà thôi."
"Như vậy có phải là không tốt?" Lục Tuyết Kỳ nhớ lại hồi trước, tự nàng không hề thấy mình nghiêm nghị đến vậy."
"Không!" Bích Dao vội vàng phủ nhận, "Như thế này là được rồi, như vậy tiểu Kỳ chỉ thuộc về một mình muội thôi, còn đối với người khác, tỷ chỉ là sư tỷ hoặc sư muội."
"Được, tất cả đều theo ý muội." Lục Tuyết Kỳ đầy vẻ nuông chiều.

Bích Dao nghe xong, mặt ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên lí nhí, "Tiểu Kỳ, tỷ nói gì vậy chứ, sao muội nói cái gì tỷ cũng nghe theo được?"
Lục Tuyết Kỳ mỉm cười, "Ta nguyện ý nghe theo muội."
Bích Dao giấu mặt vào chăn cười khúc khích, cảm giác vô cùng mãn nguyện.


Lục Tuyết Kỳ sợ nàng bị ngộp thở, bèn kéo chắn ra, bỗng thấy hai gò má nàng đỏ bừng, khiến Lục Tuyết Kỳ ngây người, một cảm xúc khác thường xuất hiện trong lòng, làm nàng không hiểu vì sao.

"Tiểu Kỳ, tỷ đang nghĩ gì vậy?" Bích Dao nép sát vào Lục Tuyết Kỳ đến có thể cảm nhận được hơi thở phả ra từ nàng.

"Ta nghĩ đến muội." Lục Tuyết Kỳ buột miệng nói, càng khiến mặt Bích Dao đỏ lên, trong lòng càng cảm thấy hạnh phúc.

Nghĩ đến Bích Dao đã lâu chưa được nghỉ ngơi, Lục Tuyết Kỳ bèn kéo chăn phủ lên người Bích Dao, "Dao Dao, muội ngủ một chút đi."
"Muội còn rất nhiều chuyện muốn nói với tỷ." Bích Dao nắm chặt cái chăn, mắt vẫn mở to chưa chịu nhắm lại.

Lục Tuyết Kỳ bất đắc dĩ nói, "Thôi được, vậy muội muốn nói chuyện gì?"
"Ừm..." Bích Dao đắn đo hồi lâu, "Thế còn tiểu Kỳ muốn nghe chuyện gì?"
Lục Tuyết Kỳ nghĩ một lát rồi nói, "Vậy thì Thu Tư đã gặp chuyện gì?"
"Hì hì," Bích Dao gian xảo cười, "Là trùng hợp thôi, muội đang trên đường lên Thanh Vân sơn, tình cờ đụng phải nàng ta." Lục Tuyết Kỳ gật đầu, ra hiệu nàng nói tiếp, Bích Dao bèn hồi tưởng lại ngày hôm đó.

Trên đường Bích Dao chạy đến Thanh Vân thấy rất nhiều đệ tử Thanh Vân từ nơi khác quay về, nàng đang lo làm thế nào mới trà trộn được vào Thanh Vân, bỗng nhận thấy đằng trước có động tĩnh.

Bích Dao vội vàng trốn đi, đoạn nhìn thấy một đệ tử Thanh Vân dáng vẻ đường xa mệt nhọc bước tới, nàng ta một tay xách túi y phục, tay kia cầm kiếm, cước bộ vững vàng, thoạt nhìn là biết võ công không tồi.

Sau đó nàng bỗng dừng lại, nhìn về phía trước, xúc động nói: "Rốt cuộc ta cũng đã quay lại rồi đây, Thanh Vân!"
Bích Dao liền nảy ra ý tưởng, có lẽ có thể lợi dụng được cô nương này, nàng cố ý phát ra tiếng động khiến Thu Tư cảnh giác nhìn quanh, "Ai! Mau ra đây, dưới chân Thanh Vân môn này, giặc cướp phương nào dám tới càn quấy!"
"Ha ha..." Tiếng cười như chuông bạc từ trong rừng vọng ra, Bích Dao khinh thường hừ lạnh, "Thanh Vân thì sao, danh môn chính phái các ngươi chẳng qua chỉ là đám học trò vô sỉ của mấy lão già bảo thủ mà thôi."
"Ngươi!" Thu Tư vô cùng căm phẫn, lại có kẻ dám bôi nhọ Thanh Vân như thế, nàng rút kiếm ra, thề phải dạy cho kẻ này một bài học.

Bích Dao chính là muốn chọc giận nàng, sau đó dùng pháp lực Thương Tâm hoa để phân tán mê dược trong tay, Thu Tư vừa ngửi thấy mùi hương, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã ngã gục xuống đất.

Bích Dao bước lại gần ngồi xuống, nhìn nữ đệ tử mặt toát lên vẻ vẻ anh khí, không khỏi lắc đầu, "Đúng là đồ ngốc nghếch, mới có chút xíu mà đã nổi giận, chẳng lẽ đệ tử Thanh Vân tên nào cũng đần như vậy sao?" Nói đoạn, nàng lấy dịch dung châu ra, xoay một vòng trước mặt Thu Tư rồi thu lại, chỉ cần ghi nhớ mặt đối phương vào dịch dung châu, nàng có thể dễ dàng dịch dung thành người đó.

Sau đó nàng giấu Thu Tư vào một sơn động bí mật, bên ngoài đặt kết giới, dù sao người du luyện nhịn đói cũng không chết, rồi dùng dịch dung châu biến mình thành Thu Tư, cầm theo bọc đồ và tiên kiếm đang nằm trên mặt đất, đường đường chính chính bước qua cửa Thanh Vân.

Nghe đến đó, Lục Tuyết Kỳ liền lắc đầu bật cười, Bích Dao đắc ý nhướn mày, "Muội đã bảo mà, đệ tử Thanh Vân các tỷ đầu óc hình như cũng không được sáng suốt lắm thì phải?"
Lục Tuyết Kỳ biết nàng có hàm ý khác, chỉ giơ tay vuốt đi sợi tóc trên trán nàng, "Thôi được rồi, đến lúc đi ngủ rồi."
"Hì hì, nghe lời tỷ." Bích Dao đã nói nhiều như vậy, quả thật cũng đã thấm mệt, nàng kéo tay Lục Tuyết Kỳ, "Tiểu Kỳ, tỷ cũng ngủ đi."
"Ừ." Lục Tuyết Kỳ đã ngủ nhiều rồi nên không hề cảm thấy buồn ngủ, nàng chỉ muốn nhìn Bích Dao, nhìn nhịp thở nàng dần trở nên đều đều, đoạn hôn lên trán nàng, rồi nắm chặt bàn tay hai người đang đan vào nhau, hai mắt nhắm lại..

Bình Luận (0)
Comment