Khoảng chừng mười ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, là số ngày nghỉ của Lâm Tiểu Thiên, tạm biệt người nhà, một tay cầm tay nải, một tay ôm lấy Tiểu Hắc, hướng về Phục Long Bảo xuất phát.
Trên đường quay về Phục Long Bảo, y và Lôi Hạo Nhiên không nhìn thấy hai nhân ảnh một trắng một đen đã xuất hiện. Trong đó, hắc y nhân huých tay người bạn mình nói “Lão Bạch, ngươi xem con mèo kia”
“Mèo?” tầm mắt của bạch y nhân chuyển hướng nhìn sang “Chỉ là một con mèo trắng đen, có gì đẹp?”
“Không phải, ta gọi ngươi là để xem linh hồn của con mèo kia, linh hồn kia căn bản không phải là của một loài động vật” hắc y nhân nhịn không được nhìn hắn xem thường nói “Linh hồn của người kia là xanh biếc, còn của động vật là màu lam, mà linh hồn của con mèo kia có màu trắng xen lẫn ánh hào quang của màu vàng. Trước khi trở thành Câu Hồn sứ giả cũng đã học qua rồi, linh hồn mà màu trắng xen lẫn ánh hào quang của màu vàng chỉ có tiên nhân trên trời hạ phàm trải qua nhiều kiếp mới có thể có được linh hồn này”
“Đúng rồi” hắn nói rõ như thế, bạch y nhân mới nhớ ra “Tại sao một linh hồn như vậy lại xuất hiện trong thân thể của một con mèo?”
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắc y nhân nhìn như dùng sức, kỳ thật lực rất nhẹ gõ lên đầu bạch y nhân “Thật không biết ngươi ăn phải cái gì, có như thế mà cũng không biết. Cũng bởi vì không biết tại sao, cho nên chúng ta nhất định phải đi theo, để hiểu rõ sự tình”
Cứ như vậy, Lâm Tiểu Thiên ôm Lôi Hạo Nhiên đi, không phát hiện phía sau là lưỡng đạo nhân ảnh.
Ngay khi trời gần sáng, Lôi Hạo Nhiên đang ngủ trong lòng Lâm Tiểu Thiên đột nhiên nghe tiếng kêu, hắn chậm rãi mở to đôi mắt, thấy hai nhân ảnh, một trắng một đen đứng trước mặt mình “Các ngươi là ai?” Lời này vừa nói ra, Lôi Hạo Nhiên kinh sợ, vì mỗi lần mình nói chuyện đều phát ra tiếng ‘meo meo’, sao lại … Hắn vộ vàng cúi đầu nhìn thì thấy một đôi chân thon dài, mình không còn … trong bộ dáng của một con mèo nữa!
“Ta đã trở lại thành người!” hắn kinh hỉ nói “Ta thật sự đã trở lại thành người”
“Theo lý mà nói, ngươi bây giờ không phải là người, chỉ là một linh hồn mà thôi” bạch y nhân phá đi sự vui mừng của hắn.
“Cuối cùng là có chuyện gì” vui sướng bị phá tan, Lôi Hạo Nhiên khôi phục bản chất lạnh lùng của mình.
Hắc y nhân vẻ mặt thật có lỗi nói “Thật xin lỗi, Lôi bảo chủ, bởi vì sơ xuất của chúng ta, một chút không cẩn thận để linh hồn người chạy lệch thân thể, để người mấy tháng liên tục phải làm mèo. Chúng ta hôm nay bắt gặp liền đem mọi chuyện điều tra rõ ràng, cho nên chúng tôi tới đây giúp người trở về thân thể của mình.”
“Các ngươi làm sao bồi thường cho ta đây? Các ngươi có biết vì sơ xuất này, Phục Long Bảo sẽ có nhiều nội loạn? Ta mỗi ngày đều phải canh giờ để tính toán” Lôi Hạo Nhiên nói (Thủy: mọi người đừng trách Thủy viết như thế, dù sao Lôi đại bảo chủ là một thương nhân, đương nhiên lợi ích là trên hết)
“Lôi bảo chủ, người đừng nóng giận, dù sao sơ xuất lần này cũng giúp người tìm được nhân duyên kiếp này” hắc y nhân vừa nói vừa nhìn sang người đang ngủ – Lâm Tiểu Thiên.
Giờ khắc này Lôi Hạo Nhiên mới phát hiện mình đang đứng bên ngoài phòng của Lâm Tiểu Thiên.
“Việc bồi thường, chúng ta sau này nhất định sẽ làm, hiện tại chúng ta sẽ đem hồn của người về chỗ cũ” hắc y nhân nói.