Rất nhanh, Lôi Hạo Nhiên cõng Lâm Tiểu Thiên đến biệt uyển của sư đệ. Tại sao không về Phục Long Bảo? Do ba nguyên nhân: đầu tiên, Lôi Hạo Nhiên không muốn gặp mẫu thân ngay lúc này, hắn không muốn hận người. Thứ hai, đúng lúc Vân Văn Sinh đi hái thuốc, bình thường không đến mười tám ngày sẽ không về, muốn tìm cũng không biết ở đâu, bởi vì hắn đi khắp nơi hái thuốc, căn bản không biết hắn đi đến đâu trong ngọn núi sâu thẳm. Thứ ba, Lôi Hạo Nhiên biết mỗi lần sư đệ hắn du ngoạn, bên người sẽ luôn có một danh y theo cùng … quan trọng là, danh y đó y thuật cao minh.
Tất cả hạ nhân, thủ vệ của biệt uyển đều biết hắn là ai, cho nên khi hắn xông vào cũng không dám cản trở. Hắn cõng Lâm Tiểu Thiên đến trước mặt sư đệ của hắn nói “Dương Thần, nhanh, ngươi sắp xếp cho ta một chút, trên giường trải thêm mấy lớp nệm, Tiểu Thiên bị thương! Kêu Chu thái y đến xem thương thế cho Tiểu Thiên!”
Chưa từng thấy qua vẻ lạnh lùng của sư huynh, thật là trăm năm mới thấy một lần! Dương Thần nhìn vẻ lo lắng của Lôi Hạo Nhiên mà kinh ngạc.
Thì ra, sư đệ của Lôi Hạo Nhiên là đương kim Thánh thượng, Dương Thần phân phó hạ nhân làm xong mọi việc, nhìn Lôi Hạo Nhiên nửa câu cảm tạ cũng không nói, trực tiếp cõng người bước đi, hắn ngây người mà giương mắt nhìn dáng vẻ của hai người, rốt cuộc thì ai mới là chủ nhân đây chứ? Vì hắn là sư huynh, nếu như là người khác thì đã bị kéo ra ngoài, thiên hạ to lớn cũng chỉ có hắn mới dám đối với mình như thế!
Hắn từ nhỏ đã cùng Lôi Hạo Nhiên đi theo sư phụ Thiên Thánh lão nhân học võ, lúc ấy ở trên núi cũng chỉ có ba thầy trò. Sau đó hắn tranh giành ngôi hoàng đế, Lôi Hạo Nhiên đã dùng toàn bộ tài lực của Phục Long Bảo để trợ giúp hắn bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, tình cảm của họ so với huynh đệ ruột thịt còn tốt hơn.
Bởi vì thương tích của Lâm Tiểu Thiên quá nặng, cho nên Lôi Hạo Nhiên cố ý để y nằm sấp trên giường, Chu thái y sau khi bắt mạch, Lôi Hạo Nhiên liền vội vã hỏi han “Như thế nào? Chu thái y, tình hình của Tiểu Thiên thế nào?”
“Khởi bẩm Lôi bảo chủ, rất may người quất roi không vận dụng lực đạo, nên vị công tử này không bị nội thương, chỉ có ngoại thương, nhưng lưng của y có chút nghiêm trọng, để giúp y bôi thuốc cần cởi hết y phục, vì y phục dính lấy vết thương nên khi cởi sẽ rất đau, thế nên lúc đó Lôi bảo chủ cần giữ chặt y lại, đừng để y cử động, bằng không vết thương lại càng đau” Chu thái y cẩn thận nói.
Nghe Chu thái y nói, lòng của Lôi Hạo Nhiên như bị ái bóp chặt, xem ra lúc cởi y phục ái nhân sẽ phải chịu không ít đau đớn.
Lôi Hạo Nhiên từ từ cởi từng lớp y phục trên người Lâm Tiểu Thiên, kỳ thật việc này đáng lẽ Lôi Hạo Nhiên không cần phải làm, nhưng giờ phút này đây, người nằm trên giường không phải ai khác, chính là người mà Lôi Hạo Nhiên yêu thương nhất, luôn ở trong tim của hắn – Lâm Tiểu Thiên, so với hắn còn quan trọng hơn gấp trăm lần. Cho nên mọi thứ hắn muốn tự mình làm, không cần mượn tay người khác.
Y phục của Lâm Tiểu Thiên được Lôi Hạo Nhiên cùng Chu thái y cởi ra, càng cởi lại càng cảm thấy vô cùng thảm thương, vết roi lúc to lúc nhỏ còn có những vết máu, nửa người dưới hoàn toàn lành lặn, chỉ có nửa người trên đặc biệt nghiêm trọng. Lôi Hạo Nhiên hít vào một hơi thật sâu, mẫu thân lần này thật sự quá đáng, sai người dụng hình khiến Tiểu Thiên ra nông nỗi này!
Lần lượt cởi hết lớp này lại đến lớp khác, thương thế trên lưng là phần nghiêm trọng nhất, miệng vết thương cũng đã có phần khô lại. Những chỗ vết thương dính vào nhau, Lôi Hạo Nhiên cùng Chu thái y cẩn thận từng chút từng chút một mà cởi ra, trong lúc đang cởi vì quá đau mà Lâm Tiểu Thiên thức tỉnh, y giãy giụa thân thể, muốn tránh khỏi đau đớn này, ý thức mơ hồ nói “Hạo Nhiên, đau quá! Ta đau quá …cứu ta …” Lôi Hạo Nhiên ngưng lại, dùng hai tay giữa y lại, không ngừng ghé vào lỗ tai y nói những lời dỗ dành.
Vất vả hơn mấy canh giờ mới có thể giúp Lâm Tiểu Thiên rửa sạch vết thương và thay một bộ y phục khác. Giờ khắc này, gương mặt Lâm Tiểu Thiên có chút nhíu mày, thần sắc tái nhợt lại tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê. Lôi Hạo Nhiên nói gì cũng không đi, vẫn ngồi bên giường bảo vệ y, Dương Thần thân là sư đệ cũng có quan tâm nhưng không đến quấy rầy hắn, chỉ hạ lệnh cho hạ nhân đứng trước cửa để lập tức chuẩn bị những thứ mà Lôi Hạo Nhiên cần, tới cơm chiều cũng cho người lẳng lặng đem vào đặt trên bàn rồi trở ra.
Buổi tối, cả ngày mệt nhọc, Lôi Hạo Nhiên dựa vào cạnh giường mà ngủ, hắn không dám ngủ trên giường, vì sợ sẽ lại chạm đến vết thương trên người ái nhân, hắn cũng không chuyển sang phòng khác, hắn không muốn rời xa Lâm Tiểu Thiên, hơn nữa nếu như không có Lâm Tiểu Thiên bên cạnh, hắn cũng không thể ngủ được.