Ngày hôm sau, Lôi lão phu nhân cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Sau khi dùng bữa sáng, liền đến Cảnh Dạ lâu. Nghe báo rằng Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên đang tản bộ ngoài hoa viên, biết được sau khi tản bộ họ sẽ đến thư phòng. Thế là người cho nha hoàn đi mời bọn họ trở về đại sảnh của Cảnh Dạ lâu.
Lúc trước nghe Vân Văn Sinh nói tản bộ nhiều có thể giúp việc sinh nở sau này dễ dàng hơn, sau mỗi bữa: sáng, trưa, tối hay bất cứ bữa ăn nhẹ nào, Lôi Hạo Nhiên nhất định phải cùng Lâm Tiểu Thiên tản bộ.
Bị ái nhân cẩn thận dìu đi, ái nhân đối với mình đầy tâm ý làm cho Lâm Tiểu Thiên không khỏi cảm động nhưng Lâm Tiểu Thiên vẫn cảm thấy Lôi Hạo Nhiên lo lắng thái quá, chỉ mới ba tháng thôi đã dìu như thế này, chờ sau này bụng to lên thì thế nào? Chẳng lẽ là bị ôm đi? Hơn nữa, lại ở trước nhiều người thật ngượng ngùng!
Lâm Tiểu Thiên sờ bụng, hai bé trai, vừa nghĩ tới trong bụng có hai bé trai, y không nhịn được mà cười “Hạo Nhiên, ngươi cảm thấy bọn nhỏ sẽ giống ai?” không đợi Lôi Hạo Nhiên trả lời, y liền nói “Ta hy vọng bọn nhỏ lớn lên sẽ giống ngươi, cao lớn và anh tuấn như ngươi” Nhìn vẻ tuấn mỹ của ái nhân, Lâm Tiểu Thiên vẫn cảm thấy ông trời quá bất công khi đối với Lôi Hạo Nhiên như vậy, đem mọi thứ tốt nhất đều cho hắn, nhưng ông trời đối với mình cũng rất tốt, đã cho mình gặp ái nhân hoàn mỹ.
“Ta hy vọng bọn nhỏ sẽ có được ánh mắt giống ngươi, mắt to đen bóng, ngập nước khi cười tựa như ánh trăng đang tỏa sáng, còn hy vọng bọn nhỏ có được lúm đồng tiền như ngươi, khi ngươi cười, lúm đồng tiền cứ như một thứ rượu làm cho ta mê người” Nói tới đây, cảnh tưởng như hiện ra trước mắt Lôi Hạo Nhiên.
Ngay khi Lâm Tiểu Thiên muốn nói điều gì đó, đột nhiên một nha hoàn tiến đến trước mặt hai người “Khởi bẩm bảo chủ và chủ tử (gần đây, Lôi Hạo Nhiên hạ lệnh cho tất cả trên dưới lâu lý phải xưng hô với Lâm Tiểu Thiên là chủ tử, hắn muốn công nhận thân phận người sẽ chung thân bầu bạn của hắn), lão phu nhân đến, người đang ở đại sảnh Cảnh Dạ lâu chờ ạ”
“Cái gì? Lão phu nhân tới đây?” Đang dìu Lâm Tiểu Thiên, Lôi Hạo Nhiên cảm thấy được cả người ái nhân chấn động, hắn biết ái nhân sợ đối mặt với mẫu thân, thế là nói “Tiểu Thiên, ngươi đừng đi gặp mẫu thân, ngươi về thư phòng chờ ta đi, để ta đi gặp là được rồi!”
“Hạo Nhiên, ta với ngươi đi gặp người” Sớm muộn gì cũng phải gặp, trốn tránh thì được gì đây? Huống chi trốn tránh không phải là việc làm của một nam tử hán.
“Vậy được rồi” Có mình ở bên cạnh y, mẫu thân chắc sẽ không có hành động gì quá đáng, hơn nữa hắn đoán rằng, mẫu thân có thể là tới giảng hòa.
Lâm Tiểu Thiên sợ đối mặt với Lôi lão phu nhân là có hai nguyên nhân, một là chuyện phạt hình lần trước, hai là y cảm thấy nguyên nhân mà Lôi Hạo Nhiên cùng người trở mặt là do y, y cảm thấy thẹn với người.
“Mẫu thân”
“Lão phu nhân” Đi vào đại sảnh Cảnh Dạ lâu, Lâm Tiểu Thiên cẩn thận chào Lôi lão phu nhân.
Nhìn bộ dáng cẩn thận của Lâm Tiểu Thiên, trong lòng lão phu nhân thật là có chút băn khoăn, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng làm sao, người lui lại bên nha hoàn, miễn cưỡng cười nói “Sao khách khí như vậy, Tiểu Thiên đang mang thai, mau tới đây ngồi” người chỉ vị trí kế bên.
Lôi Hạo Nhiên vàLâm Tiểu Thiên ngồi đối diện với Lôi lão phu nhân, Lôi Hạo Nhiên thẳng thắn hỏi “Mẫu thân đến tìm ta có chuyện gì sao?”
Nhìn ánh mắt đứa con trước mặt, những lời kiên quyết trong lòng đành nén lại, Lôi lão phu nhân dịu dàng nói “Kì thật… cũng không có chuyện gì …chỉ là hôm nay…hôm nay…đúng rồi, hôm nay vừa vặn ta đi ngang, ta muốn vào xem hai đứa thế nào”
Lão phu nhân không phải kịch liệt phản đối bọn họ sống cùng nhau sao? Sao hôm nay lại như vậy? Lời nói của Lôi lão phu nhân làm cho Lâm Tiểu Thiên không thể nào lí giải được. Y dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lôi Hạo Nhiên, hy vọng có thể biết được đáp án.
Lôi Hạo Nhiên nháy mắt ra hiệu cho y – an tâm một chút, ta đại khái biết được người tới đây với mục đích gì.
“Mẫu thân, theo ta thấy, người đến đây không chỉ vì chuyện này, hơn nữa, nếu muốn biết tình hình của ta và Lâm Tiểu Thiên, không phải chỉ cần hỏi hạ nhân là được sao. Sao lại cất công đến đây? Người có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng đi, đừng quanh co nữa”