Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 53


Chiếc phi thuyền rách nát, màu chói mắt đã được tàu chỉ huy của quân Viễn Chinh thành công "vớt bắt".

Nghe thấy tiếng thân phi thuyền đã được cố định, Lục Phong Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, tách chân ra, sắc mặt có chút phức tạp.

Vận khí anh không tồi, khi ra khỏi lỗ sâu được Phá Quân nhắc nhở là lỗ sâu loại nhỏ này không có vấn đề gì, điểm đến đúng thật là đại khu Nam Thập Tự.

Khi vừa đăng nhập vào mạng, anh liền gửi tin nhắn cho Kỳ Ngôn.

Mỗi vài chữ mà nhắn xong lại xóa, xóa xong lại gõ vào, cứ như bị nhốt nửa năm thì khả năng ngôn ngữ của anh đã bị thoái hóa.

Viết đi viết lại, cuối cùng chỉ được một câu đơn giản: "Tôi đã trở về."
Sau khi gửi đi cảm thấy còn rất nhiều lời để nói nhưng một chữ cũng không nhắn được.

Lục Phong Hàn nghĩ tham, nếu lỗ sâu này liên thông đến Tinh vân Lagoon, hoặc là ngay trước mặt Kỳ Ngôn thì thật tốt biết bao.

Cảm giác bị đè ép khi chuyển tiếp chưa ổn thì anh nhận thấy vận khí của mình dù không kém nhưng cũng chả khá mấy, vừa ra đã đụng phải việc hai quân đối đầu.

Một bên là Erich đang mang đội làm nhiệm vụ, bên còn lại là ông bạn cũ không biết giao thủ đã bao lần – Downer.

Tuy không đoán được nhưng anh không chút do dự điều khiển chiếc phi thuyền nhỏ này lao thẳng vào trước trận.

Hiện giờ xem ra hiệu quả không tồi.

Mở cửa tàu ra, Lục Phong Hàn không biết lần thứ mấy hỏi Phá Quân: "Có hồi đáp chưa?"
Phá Quân: "Không có."
Dừng ngón tay trên bàn điều khiển một chút, Lục Phong Hàn đứng dậy ra ngoài, dặn dò: "Có hồi đáp phải báo cho ta, lập tức."
Cửa tàu bị phun sơn sặc sỡ mở ra hai bên, khiến người ta cảm giác nếu dùng lực mạnh chút thì có khi cánh cửa này rơi ra luôn.

Lục Phong Hàn bước lên cầu thang, đám người đang chờ bên ngoài dường như đồng thời cả gót chân đều chạm vào nhau, phát ra tiếng "bang" thật lớn.

Cuối cùng hướng về anh mà làm quân lễ Liên Minh.
Erich đứng ở đầu hàng, nhìn chăm chú vào người đang đi xuống cầu thang, hai gò má căng chặt mới có thể ổn định cảm xúc, mắt anh đỏ hoe, giọng khàn khàn, mỗi một chữ đều lưu loát: "Phó tổng chỉ huy quân Viễn Chinh – Erich Planck, hướng ngài phục mệnh!"
Anh ta hít sâu một hơi, đôi mắt màu xám như dâng lên máu và lửa: "Đến tận một giây trước đây, trên dưới quân Viễn Chinh, chưa bao giờ buông vũ khí, tùy thời đợi lệnh!"
Lục Phong Hàn nhìn đám người quen thuộc trước mặt chăm chú, cổ họng anh hơi nghẹn lại.

Chỉ mới một năm không gặp, đã hai lần sống chết.

Anh thường không biểu lộ cảm xúc bản thân, giơ tay đáp lại bằng quân lễ, lại dùng giọng điệu thản nhiên: "Chư vị, đã lâu."
Lục Phong Hàn, không, phải nói là toàn bộ quân Viễn Chinh không giỏi nói chuyện quá khứ.

Anh chỉ nói một câu rồi đuổi người, lệnh ai về vị trí nấy, Erich và Vincent tự giác đi theo.

Vincent đã đổi lại quân phục quân Viễn Chinh, khí chất trên người không giống kiểu lêu lỏng như ở Leto, nhưng giọng điệu vẫn như cũ, đợi quanh người không có ai khác thì há mồm: "Chỉ huy, không nghĩ đến ngài đã chết mà còn có thể sống lại, chết lần thứ hai cũng sống lại được luôn!"
Lục Phong Hàn lạnh lạnh liếc cậu ta: "Như thế nào, thất vọng?"

"Làm sao mà vậy được?" Vincent tỏ ra khiếp sợ, lại nói: "Chỉ huy, may là ngài xuất hiện kịp thời, trấn được cái tên Downer, khiến hắn ta nhanh nhẹn giao người.

Chứ nếu mà đánh thật chỉ vì cái tên Wise, đạn pháo cũng là tiền mà, cần kiệm mới tốt chứ! Downer cũng thật là, nhiều năm vậy rồi ăn thiệt không biết bao lần mà vẫn không bỏ được cái tính đa nghi, hay não bổ."
Lười nghe Vincent vô nghĩa, Lục Phong Hàn nói: "Erich, cậu nói đi."
Làn da của anh ta có đặc điểm của quân vũ trụ: trắng, anh ta đi sau lưng, bên phải Lục Phong Hàn, sau khi nhận mệnh lệnh liền kể từ đầu.

"Tháng 7 năm trước, đội ngài dẫn gặp mai phục, Wise được mấy phe phái đẩy lên vị trí quyền tổng chỉ huy.

Tôi cảm thấy tình huống dị thường liền chọn tạm thời ngủ đông, nghe mệnh lệnh từ bỏ tiền tuyến, lui về hành tinh Turin." Giọng anh ta nhạt nhẽo: "3/10 năm trước, quân Phản Loạn đánh vào trạm vào nửa đêm, Wise giả bộ đánh 2 trận thì bỏ thủ Turin, lùi về hành tinh York."
Tuy Lục Phong Hàn đã từng ở phòng thiết bị ISOC làm trận giả, biết là tên Wise tặng đầu người nhưng ánh mắt sắc bén không ngăn được.

Erich cũng cảm thấy trận thua này rất tức: "Ban đêm cùng ngày, hệ thống phòng ngự được sửa chữa, khi địch tập kích lại không có báo động, lúc đội tuần tra đổi gác cũng không thấy quân Phản Loạn đến gần."
Lục Phong Hàn: "Mấy lời đánh rắm này thì không cần nói."
Erich gật đầu, cảm thấy mấy chuyện mà Wise làm so với lời đánh rắm không sai.

Anh ta nói tiếp: "Các loại động tác nhỏ của Wise đều bị ngăn lại, tôi từ Vincent biết được là ngài không có chết."
Vincent lập tức kêu oan: "Không phải em nói! Thật không phải em! Là tên Erich này có mũi chó, phát hiện tâm tình em tốt nên không có việc gì thì tìm em, trăm bí mật luôn có sơ hở, em không cẩn thận mới lộ được không tới nửa câu nữa! Ai biết cái tên này chỉ dựa vào nửa câu này mà kết luận ra là chỉ huy ngài chưa chết?"
Lục Phong Hàn không đào sâu: "Nói việc Ngày thành lập đi."
"Chả có gì đáng kể.

Wise lộ ra dấu vết thông đồng với địch nên tôi hạ lệnh bắt giữ, hắn ta đã sớm nghĩ cách chạy nên trốn rất kín kẽ.

Trước đó, tương quân Nhiếp Hoài Đình từng hạ lệnh vô luận thế nào quân Viễn Chinh cũng phải là tuyến phòng thủ Liên Minh, không được manh động.

Lại do cách Leto quá xa mà không rõ tình huống, cũng không phân biệt được mệnh lệnh truyền đến nên dứt khoác cắt liên lạc với Leto luôn."
Erich nói lời chuẩn xác: "Ngày đã dạy, tướng xa không cần nghe quân lệnh."
Lục Phong Hàn không cảm thấy vấn đề gì, hỏi tiếp: "Leto sao rồi?"
"Hiện tại Leto đã trở thành địa bàn quân Phản Loạn.

Bọn nó vẫn theo đuổi thần, dùng sự kiện đại hủy diệt khoa học kĩ thuật làm chỗ đứng, tập trung tẩy não dân chúng Leto, còn tập hợp một đống kẻ hát rong "truyền giáo" khắp nơi trong Liên Minh.

Thủ đoạn của chúng không cứng rắn nhưng khống chế rất mạnh dư luận, nghiêm cấm ra vào, sinh mạng dân Leto không có nguy hiểm nhưng không biết sẽ có bao người bị lừa dối mà gục ngã.

Tướng quân Nhiếp Hoài Đình hiện đang ở Odin thuộc đại khu Kepler, vết thương đã khỏi hẳn, 19 ngày trước từng liên lạc."
Erich lại nhắc: "Sau khi quân Phản Loạn và hải tặc vũ trụ hạ được Leto, vì chia chắc không đều mà xé rách mặt nhau, khó xác nhận là xé thật hay chỉ là xé cho chúng ta xem."
Lục Phong Hàn nhận ra đúng là chả có gì tốt để kể.

Nếu mà để anh nói anh cũng chẳng nói được vài câu.

Ở tiền tuyến đã lâu, anh đã quen với việc vứt bỏ những thứ vụn vặt đó và chỉ nhìn vào kết quả.
Vì đối với tương lại, quá khứ không cách nào sửa đổi, hướng về phía trước mới là chính xác.

Hỏi đến đây, anh không hỏi nữa, cũng không kể chuyện mình ở hành tinh Thần Hi nửa năm rất khốn đốn, chỉ nói: "Phá Quân, ra gặp người."
Vincent và Erich đang thắc mắc là Lục Phong Hàn đang gọi ai, liền nghe một giọng nam phát ra tự bộ đàm trong khoang tàu, giọng nói dễ nghe, nói chuyện chậm rãi, rất trầm ổn: "Chào mọi người, tôi là Phá Quân, dựa theo cách tính của loài người thì năm nay tôi nửa tuổi."

Vincent chỉ vị trí giọng nói phát ra: "Mi là..

trí tuệ nhân tạo?"
Phá Quân rất lễ phép: "Tôi là trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất Liên Minh hiện nay, sau này mong được giúp đỡ."
Lục Phong Hàn gật đầu, không giải thích nhiều: "Ừ, về sau nó luôn ở trên phi thuyền.

Nếu Phá Quân có đột ngột nói gì thì cũng đừng giật mình."
Vincent lên án: "Về sau đều ở trên phi thuyền? Nó mới nửa tuổi à, chỉ huy ngài thuê lao động trẻ em."
Lục Phong Hàn: "Phắn."
Chờ đội tàu đến trạm dừng, Lục Phong Hàn quay lại tàu chỉ huy, phòng cũ của anh vẫn còn nguyên như cũ, cả cái máy đọc sách đặt nghiêng trên bàn cũng không thay đổi vị trí.

Cởi bỏ bộ quần áo đã được giặt trắng bệch nửa năm qua, Lục Phong Hàn tắm rửa, thay quân phục quân Viễn Chinh, chuẩn bị tâm lí mới hỏi: "Có hồi đáp chưa?"
Phá Quân: "Chưa thu được bất kì hồi âm nào."
Lục Phong Hàn cảm thấy ngộp, một tay cởi nút áo trên cổ.

Nếu bé yếu ớt không thèm để ý nữa, anh phải dỗ sao giờ?
Lục Phong Hàn lại hỏi: "Tỷ lệ hệ thống của mi trục trặc là bao nhiêu?"
Phá Quân: "Thấp hơn 0,1%.

Ngài yên tâm, tôi có thể tự chữa hệ thống của mình."
Xem ra cái cớ "Phá Quân xảy ra chút vấn đề" này không dùng được.

Lục Phong Hàn rất thất vọng.

Ngay khi anh muốn nhắn thêm một tin nữa cho Kỳ Ngôn thì nhận được hồi âm.

"Thật vui khi biết anh không bị gì."
Lục Phong Hàn lật cái tin hồi âm này xem qua xem lại vài lần.

Có chỗ nào đó sai sai.

Không, phải là....!rất kì lạ.

"Phá Quân, người thiết kế của mi có làm ra một thứ giống mi nữa không? Có phải là trí tuệ nhân tạo của em ấy đáp?"
Phá Quân đáp: "Không có, dựa theo cách nói của con người thì tôi là con trai một."
"Xác định đây là hồi âm của Kỳ Ngôn?"
"Đúng vậy, tin nhắn này đúng là đến từ thiết bị đầu cuối cá nhân của ngài ấy."
Sau khi Kỳ Ngôn đáp lại xong, lại không xem thiết bị đầu cuối nữa.

Cậu mở mạng nội bộ của Tháp Trắng, cập nhận tiến độ của hạng mục là: "Hoàn thành".

Thức liên tục ba ngày ba đêm, cơ thể rất mệt mỏi, nhưng không buồn ngủ mấy, chỉ là lúc đứng dậy hơi lảo đảo, sau vài giây mới đứng vững.


Tiếng bước chân từ xa vội vàng đến gần, Kỳ Ngôn quay dầu, đối diện với đôi mắt của Elisa, bà đang ngừng ở trước cửa, biểu tình như khóc lại như cười: "Lục Phong Hàn đã trở lại! Tiền tuyến truyền đến tin tức, Lục Phong Hàn còn sống, nó đã quay lại!"
Kỳ Ngôn đứng dưới ánh mặt trời mùa hạ, cổ tay áo nằm trên khuỷu tay, làn da trắng như đồ sứ lạnh băng, cậu gật đầu, giọng đều đều: "Con biết rồi, con nhận được tin nhắn của anh ấy."
Cậu hơi nghi hoặc hỏi Elisa: "Con đã hồi âm, con cảm thấy mình dùng từ không có vấn đề gì.

Nhưng mà, giọng nói của con nên...!vui một chút không?"
Nhất thời, Elisa không biết phải trả lời ra sao.

Không chờ đáp án của bà, Kỳ Ngôn xé một ống dinh dưỡng, ăn hai lần thì xong, bước ra ngoài: "Việc nâng cấp radar quét không gian đã xong, con dùng một tên trong dánh sách gọi là "Bộ Phong".

Nhưng mà hệ thống dò này cần phối hợp với hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền, nên con cần phải đi đến tiền tuyến để xem hiệu quả."
Elisa đi theo phía sau cậu: "Con nếu muốn đi một chuyến, giờ cần xin quyền sử dụng phi thuyền, rất nhanh có thể xuất phát."
Kỳ Ngôn đột ngột dừng lại.
Sau khi cẩn thận nhớ lại, câu hỏi Elisa: "Trức kia, con rất yêu anh ấy đúng không?"
Elisa khẳng định: "Đúng vậy."
"Thì ra là thế." Kỳ Ngôn cụp hàng mi đơn bạc, lẩm bẩm: "Tuy rằng khi con nhớ lại ký ức trước đây đều cảm thấy như có sương mù, nhưng khi nhận được tin nhắn của anh ấy, nơi này..." cậu đặt tay lên vị trí trái tim, ánh mắt mê mang: "Nơi này có chút đau."
Một giờ sau, phi thuyền ngừng ở ngoài Tinh cảng.

Auguste và Elisa cùng nhau đến tiễn Kỳ Ngôn.

Trước khi bước lên phi thuyền, Kỳ Ngôn đứng trước mặt hai người: "Hai người không cần tự trách hay áy náy.

Nếu không uống thuốc đó thì hiện tại con có lẽ đã chết.

Khi chấp nhận mất đi các cảm xúc tiêu cực như bi thương, tuyệt vọng, thì cũng phải từ bỏ vui vẻ, kích động – đó là trao đổi đồng giá."
Cậu thử nói chậm lại, an ủi: "Hơn nữa, Elisa đã nói về sau con sẽ tốt lên, cảm xúc bị tróc đi đều sẽ quay trở lại."
Kỳ Ngôn không rõ vì sao Elisa lại khóc, cậu không biết phải nói gì nên đành im lặng, gật đầu nhìn Auguste, xoay người bước lên phi thuyền.

Thật ra cậu cũng không hiểu vì sao Auguste và Elisa vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Cậu cảm thấy bản thân như bây giờ cùng trước kia không có gì khác biệt.

Điều tương đối rõ duy nhất là cậu càng thêm lí trí.

Tuy vẫn bị hỗn loạn ký ức nhưng thường cậu sẽ xem chuyện này là hỗn loạn trình tự, đối với cái này cậu không mấy cảm giác.

Không, phải nói là cậu thiếu hụt "cảm giác".

Thí nghiệm bị lỗi liên tục cậu cũng không cảm thấy thất bại; ăn uống khi đói khát cũng không làm cậu thấy thỏa mãn; khi hệ thống dò thăng cấp thành công cậu cũng không cảm thấy sung sướng; thậm chí ban đêm giông tố, cậu nhớ lại lúc Lâm Trĩ chết cũng không có bất kì cảm giác bi thương gì.

Cậu giống như máy móc, bị tháo rời chức năng gì đó, chỉ là đến nay cậu cũng không cảm thấy có ảnh hưởng nào.

Trên tàu chỉ huy quân Viễn Chinh.

Lục Phong Hàn đã sắp xếp những việc lớn và nhỏ xảy ra trong quân Viễn Chinh trong năm nay, đồng thời tổ chức ba cuộc họp để xem xét các loại tin tức, báo cáo về các vấn đề hiện tại của Liên Minh trong sáu tháng qua.

Còn nhận mấy cái thông tin thăm hỏi chuyện anh còn sống hay đã chết.

Chờ giải quyết xong thì cũng đã qua một ngày.

Chân Lục Phong Hàn được bọc trong chiếc quần dài của quân đội, nhéo nhéo mi tâm, đôi mắt hơi khô.


Anh lại nhìn tin nhắn của Kỳ Ngôn một lần.

Anh chưa từng sợ quân Viễn Chinh cảnh còn người mất, cũng chưa sợ việc không thắng được quân Phản Loạn.

Dù nửa năm, một năm hay mười năm mới có thể trở về, anh cũng không sợ.

Tuy nhiên, Kỳ Ngôn thì khác.

Kỳ Ngôn là người mà anh dù có bị nhốt trăm năm, trước khi chết anh cũng muốn liếc nhìn một cái.

Đó là ngọn lửa rừng vô tận trong trái tim anh.

Lúc này, Phá Quân lên tiếng: "Vincent đang ở trên cầu phi thuyền, hỏi ngày có rảnh không, có chuyện quan trọng cần ngài qua đó."
Lục Phong Hàn cầm lên áo khoác quân phục, ngôi sao bạc hơi lóe: "Để bọn họ chờ."
Chờ anh đi đến cầu, thì thấy có cả Erich, anh dùng mắt dò hỏi Vincent.

Vincent cố áp chế nhưng vẫn không giấu được kích động: "Ngươi bên Tháp Trắng bí mật đến, nói là cung cấp cho chúng ta một trang bị mới rất lợi hại! Trên lí thuyết, là có thể phát hiện năng lượng trong con đường chuyển tiếp, nói cách khác, nếu lần sau trước khi quân Phản Loạn rời khỏi điểm chuyển tiếp, mình có thể rải bom dài 100 mét, coi như trải thảm đỏ mừng khách đến!"
Tháp Trắng
Hiện tại Kỳ Ngôn đang ở Tháp Trắng.

Hai chữ này quay cuồng trong lòng Lục Phong Hàn, hiếm khi được trải nghiệm cảm giác lo được lo mất.

Bên tai truyền đến thông báo "Liên kết thành công với tàu chỉ huy", Vincent và Erich xoay người, nhìn đầu bên kia của chiếc cầu nối với cổng phi thuyền.

Người của Tháp Trắng trước giờ luôn thần bí, ít khi lộ diện với bên ngoài, thường chỉ thấy tên chứ chẳng thấy người, có khi cả tên cũng là tên giả.

Vincent và Erich liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương có sự tò mò, lại sửa sang cổ áo mình, tránh quân dung không chỉnh, làm mất mặt quân Viễn Chinh.

Lục Phong Hàn miễn cưỡng đè xuống cảm xúc chống đối trong ngực, cũng nhìn về phía bên kia của cầu tàu.

2 phút sau, cửa kim loại màu bạc của cầu tàu trượt sang hai bên, đoàn người đi đến.

Người đứng ở giữa, mặc sơ mi lụa, thoạt nhìn mảnh khảnh, biểu tình lãnh đạm, mặt mày lại vô cùng xinh đẹp.

Mắt Vincent trợn to, khiếp sợ nhìn người đến, môi giật giật, nghĩ muốn nói tên đối phương lại không dám tin tưởng.

Sau mấy phen giãy dụa, như nhớ đến điều gì mà chạy về phía Lục Phong Hàn.

Lại thấy môi anh mím chặt, chuyên chú nhìn người đang đến gần kia, một chút cũng không dời.

Biểu tình khó đoán.

Lúc này, ngoài cửa sở mạn tàu, là vũ trụ vô ngần và hành tinh xa xôi lộng lẫy.

Kỳ Ngôn cách một bước dừng lại, lễ phép đưa tay về phía Lục Phong Hàn.

Vì cậu không thuộc về quân Viễn Chinh nên không thích hợp gọi "chỉ huy", đành dùng quân hàm và chức vụ để xưng hô.

"Xin chào tướng quân, tôi là người đứng dầu ThápTrắng, Y.".

Bình Luận (0)
Comment