Làm theo kế hoạch của mình một cách có trình tự, Tề Lẫm không phải ngại ai cả, vốn bác cả đã đắc tội anh trước rồi. Hồi tưởng cẩn thận thì có thể nhận ra rằng con trai ruột của ông, cũng chính là đứa con riêng Tề Thước đã bắt cóc Tề Lẫm chắc chắn là có gợi ý từ ông ta, nhưng ông ta chỉ không ngờ Tề Cẩn lại lén ra tay, mà còn mang Tề Lẫm về nhà.
Sau đó Tề Lẫm mới phát hiện, thật ra Tề Cẩn muốn cứu anh, dẫn anh về nhà cũng chỉ để bảo vệ anh, dù sao chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất. Vì tránh tiếp xúc với quá khứ sâu sắc của nguyên chủ và anh ta, Tề Lẫm cũng không chứng thực, nhưng hành vi của anh đã nói rõ ràng với Tề Cẩn rằng anh đang cảm ơn anh ta.
Dùng Tề Cẩn để đè nén bác cả đương nhiên không hẳn là một cách không hay, khi Tề Lẫm đẩy Tề Cẩn lên đầu sóng ngọn gió thì bác cả cũng không dám phản bác, vì hiện tại người có quyền phát ngôn ở Tề thị không phải ông ta, cũng không phải con trai ông ta mà chính là Tề Lẫm đột nhiên sống lại còn có hậu thuẫn lớn mạnh sau lưng. Tạm thời bác cả không biết nên làm chuyện gì tiếp theo, đành phải thu lại móng vuốt của mình, nằm chờ đợi thời cơ.
Tề Lẫm dứt khoát làm việc, hiện giờ Tề thị gặp phải một nguy cơ rất lớn, rất nhiều người cũng không coi trọng vị lãnh đạo trẻ tuổi này, càng nhiều công nhân lão luyện đệ đơn xin từ chức. Chắc có một phần bị người nào đó dụ dỗ, có vài người thấy cổ phiếu công ty ngày một rớt giá, chủ động từ chức, có một số nhân cơ hội ép Tề Lẫm tăng lương, không tăng lương thì đi, Tề thị sẽ phải đóng cửa.
Nhưng Tề Lẫm sợ ư? Tuy anh nhìn có vẻ trẻ thật, nhưng dù gì tâm lý anh đã được ba lăm tuổi, đúng là thời điểm dám nghĩ dám làm. Các ông từ chức tập thể, vậy tốt quá, anh đang muốn có một làn gió mới, đang không có lý do gì thì không ngờ vào lúc anh buồn ngủ đã có người đưa cho anh cái gối. Tề thị giờ không có tiền? Chẳng sao cả, anh có thể tìm Tín Thái hợp tác, có thể tìm Cường Thịnh đầu tư, với anh thì tiền không là vấn đề.
Tề Lẫm ngồi trong văn phòng tổng giám đốc Tề thị mỉm cười nhìn hai nguyên lão đối diện đang cãi nhau có nên giữ những công nhân có kinh nghiệm từ chức tập thể đó lại không, thật sự ông nói có lý mà bà nói cũng có lý.
Nguyên lão A: “Không có họ thì Tề thị chúng ta không khác nào không có cây trụ, chúng ta làm việc kiểu gì!”
Nguyên lão B: “Chẳng lẽ không thể điều động nhân sự khác lên sao? Chúng ta có thể tới chỗ khác tìm người, chắc chắn có thể tìm được những người có kinh nghiệm hơn nữa.”
Nguyên lão A cười nhạo: “Vậy ông tìm đi, ông giỏi thì tìm đi.”
Nguyên lão B tức nổ đom đóm, trực tiếp hỏi Tề Lẫm: “Tổng giám đốc Tề, sự kiện những công nhân lão làng muốn từ chức tập thể đó, anh cảm thấy thế nào?”
Tề Lẫm đang nghe rất hăng say vẫn mỉm cười, hoàn toàn không để ý, anh chuyển bút qua tay kia rồi kẹp vào giữa tài liệu, dừng lại và nói: “Nếu muốn đi thì cứ để họ đi, Tề thị không giữ ai cả, không một ai.”
Vài cổ đông hoảng hốt, những người bên Tề Lẫm thì nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến gì đó lại thoáng ảm đạm, công nhân cũ đi rồi thì khởi công thế nào đây?
Có người thật sự hỏi, Tề Lẫm cười: “Tôi còn không lo các ông lo cái gì.” Có lẽ những người đó sống quá tự tại, không dạy dỗ một chút sao có thể biết làm việc. Nghĩ tới lúc anh vừa tốt nghiệp, tìm việc làm khắp chốn, trắc trở muôn nơi, giờ cũng muốn họ phải trắc trở, anh bổ sung: “Tề thị cũng không phải viện dưỡng lão, hy vọng mọi người có thể hiểu được điều này, chỉ lấy tiền lương mà không làm việc thì tôi sẽ đuổi ra. Mặt khác, bên giám đốc nhân sự, sắp xếp đưa cho tôi danh sách toàn bộ nhân viên trong công ty, mỗi một ban một phòng, mỗi chức vị, mỗi công nhân phải ghi rõ chức trách của mình, luôn luôn phải nhớ tới làm việc hay trách nhiệm của mình. Trước kia cha tôi là một nhà từ thiện mềm lòng, có lẽ tôi cũng thế, nhưng trước khi trở thành nhà từ thiện tôi cũng phải nhắc nhở mọi người, tôi còn chưa tu luyện tới trình độ đó. Sau cuộc họp ngày hôm nay, người muốn đi thì cứ phê chuẩn, muốn ở lại thì giữ. Nếu không có chuyện gì khác thì tan họp!”
Hai chữ “tan họp” được nói ra rất khí phách, Tề Lẫm ném tài liệu rồi đứng lên, nhấc chân ra ngoài, theo sát anh là trợ lý được theo từ bên Tín Thái, đám người bên trong nhìn nhau. Sau đó người thứ ba đi ra, là Tề Cẩn.
Mọi người nhìn nhìn, giờ phải làm sao? Là theo chủ mới hay theo người khác đi từ chức, có phải Tề thị thật sự sắp đóng cửa?
Rất nhanh, những lời Tề Lẫm nói trong cuộc họp được lan truyền, rất nhiều người không biết lựa chọn ra sao. Một số người đột nhiên tỉnh táo lại, lựa chọn ở lại, một số người tức tới mức tới phòng nhân sự làm thủ tục từ chức.
Tề thị vốn lặng lẽ nhiều năm, được Tề Lẫm tiếp nhận thì không còn âm thầm nữa, trong thời gian gần đây bản tin kinh tế đều đề cập tới vị thái tử gia Tề thị mới nhậm chức đã làm những gì, còn không ít chuyên gia kinh tế học phân tích hành động của Tề Lẫm, có người còn đoán trong năm nay Tề thị chắc chắn sẽ tuyên bố phá sản, một số người đứng trung lập, đánh giá đúng trọng tâm.
Lúc sau, Tề Cẩn đi vào văn phòng Tề Lẫm: “Tề Lẫm, em chắc chắn làm vậy?”
Tề Lẫm ngẩng mặt nhìn, trong mắt chỉ là sự bình tĩnh: “Tôi đã nói rất rõ. Sau này anh cũng tham dự đi, tôi chỉ muốn nhìn thấy một đáp án hài lòng. Thật ra những công nhân cũ rời đi rồi sẽ phải trở về, đứng đầu giới ngọc thạch vẫn là Tề thị, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”
Không biết ai đã cho Tề Lẫm tự tin như vậy, Tề Cẩn cũng không nói gì, đột nhiên anh ta lại tin vào Tề Lẫm. Năm đó Tề Lẫm cũng đã từng nói với anh ta như vậy, cậu ấy sẽ còn trở về, chỉ tiếc khi trở về cậu ấy không còn nhớ mình nữa…
Dù Tề Cẩn nghĩ thế nào, Tề Lẫm cũng không quan tâm, anh biết Tề Cẩn luôn làm việc giúp bác cả nhưng không phải là những chuyện xấu, tính cách anh ta cũng không tệ, chỉ cảm thấy đáng tiếc.
Tề Cẩn giờ vẫn muốn làm việc của mình, nhưng vài ngày sau Tề Cẩn nói với Tề Lẫm: “Chờ Tề thị qua được sóng gió lần này, anh không muốn làm tiếp vị trí này nữa.”
Tề Lẫm khoanh tay hỏi: “Vậy anh muốn làm gì?”
Tề Cẩn thở dài: “Có lẽ em không biết, ước mơ của anh là một thợ điêu khắc tự do.”
Tề Lẫm đáp: “Anh sẽ thành công, về sau tôi sẽ tìm CEO chuyên nghiệp quản lý công ty.”
Tề Cẩn: “Anh muốn hỏi một chút, vì sao em lại chọn anh đảm đương vị trí quan trọng như vậy?”
Tề Lẫm hỏi lại: “Vì sao ư? Chắc nhìn anh thuận mắt.” Anh sẽ không thực sự nói rằng anh muốn lợi dụng anh ta, dù sao anh ta là người yêu của nguyên chủ, không thể quá thiếu đạo đức.
Sóng gió Tề thị dần bình ổn, những công nhân cũ ỷ vào kinh nghiệm mà rời đi, khiến một đám nhân viên mới có nhiệt tình có sáng tạo, Tề thị được đón một làn gió mới, toàn bộ Tề thị rực rỡ, không có sự trầm lặng trong quá khứ, mà sôi nổi đi về phía trước.
Âu Dương Khiêm Vũ lặng lẽ báo với cha mẹ ở ngoại quốc rằng mình đã có người yêu, khi nghe thấy con trai nhà mình muốn kết hôn với một người đàn ông, hai ông bà hoảng sợ, rồi bắt đầu thu thập tư liệu. Sau đó Âu Dương Khiêm Vũ để Giản Hành chọn ưu điểm của Tề Lẫm, sắp xếp một tập file khoảng 2G gửi cho cha mẹ.
Đọc xong tài liệu đó, cha mẹ Âu Dương nhanh chóng chạy về nước, đồng thời dẫn đôi song sinh đã trưởng thành về nhà. Đôi song sinh vừa nghe người anh thích là thầy Tề thì trên máy bay nói đỡ Tề Lẫm không ít lời hay.
Giờ phút này Tề Lẫm đang bề bộn cục diện rối như tơ vò ở Tề gia, nào biết được sau đó phải gặp phụ huynh chứ.
Vất vả lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi, Tề Lẫm bị cục diện nhà họ Tề rèn luyện gần nửa năm đã gầy mất hai cân thịt, Âu Dương Khiêm Vũ mỗi tuần phải tìm cách dẫn anh đi ăn mới bổ sung lại một chút. Lúc này giữa hai người đã có sự mập mờ, những người bạn xung quanh càng coi họ là một cặp. Tề Lẫm không còn phản pháo, anh giờ nào có sức để cãi lại, không bằng đi ngủ còn hơn.
Hai người ăn xong một bữa tối ngọt ngào, Âu Dương Khiêm Vũ đột nhiên ôm lấy Tề Lẫm trong xe, hỏi thầm bên tai: “Cuối tuần phải đi tới bữa tiệc sinh nhật tôi.”
Mệt không muốn động đậy, Tề Lẫm miễn cưỡng tựa vào ghế: “Tôi biết rồi, anh ôm thế này không ổn lắm, đang trước mặt mọi người đấy.”
Biết anh mệt, Âu Dương Khiêm Vũ buông tha, thật sự rất ngạc nhiên vì Tề Lẫm đột nhiên muốn kéo một công ty chết trở lại đường ray, càng cảm thấy Tề Lẫm vô cùng xứng đôi với mình, họ là một đôi trời sinh. Y càng không thể nào phản bội tình yêu sâu nặng của Tề Lẫm với mình, cũng không biết y nhìn ở đâu ra được tình yêu sâu nặng của Tề Lẫm nữa.
Một bữa cơm ăn mất hai tiếng, Tề Lẫm mệt muốn chết, ngủ luôn trên xe, Âu Dương Khiêm Vũ cũng không đưa anh về nhà họ Trần mà về khu nhà Tề Lẫm thuê, đến đó mới gọi anh dậy. Âu Dương Khiêm Vũ đáng thương nói trời quá khuya, về nhà quá xa, có thể ở lại tá túc một đêm không. Đầu óc nóng lên, Tề Lẫm gật đầu đồng ý, khi thấy Âu Dương Khiêm Vũ ậm ừ hát mời anh tắm cùng mới phát hiện mình dẫn sói vào nhà. Trời ơi! Âu Dương Khiêm Vũ đã cho anh uống xuân dược gì, thế nào lại mời anh ta vào nhà, điều này không hợp lý…
Vì thế có lần đầu tiên ắt có lần thứ hai, ban đầu là ngủ phòng riêng, sau đó ngủ chung một giường, thế mà cúc hoa Tề Lẫm vẫn được bảo vệ!
Lãnh địa cá nhân và lãnh địa trái tim của mình vì sao đột nhiên lại có một người, Tề Lẫm không thể nào hiểu nổi, tại sao anh lại đi tới con đường gay không lối thoát, đều là lỗi của Âu Dương Khiêm Vũ,
nam chính một bộ phim thần tượng như anh sao lại gay hả!Cứ thế con đường gay một đi không trở lại…
Mỗi buổi sáng đều có thể nhận một nụ hôn hình như cũng không tệ. Nhưng dường như anh không nghe thấy Âu Dương Khiêm Vũ tỏ tình với anh, đang lúc Âu Dương Khiêm Vũ chuẩn bị bữa sáng, Tề Lẫm đột nhiên nói: “Âu Dương Khiêm Vũ, anh định khi nào tỏ tình với tôi hả?”
Âu Dương Khiêm Vũ nhếch môi cười, cầm bánh mì đi lên: “Tề Lẫm, chúng ta kết hôn đi!”
Nói tỏ tình mà, không phải cầu hôn!