Sau khi trải qua một cuộc sống ngọt ngào, Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm dần dần đi lên quỹ đạo sống chung, việc kết hôn cũng đang được chuẩn bị, chẳng qua đương sự căn bản không quá để ý. Trọng điểm là Tề Lẫm, giờ anh thích làm ở Tề thị hơn, dù sao với chức vị chưa từng tiếp xúc khó tránh anh cẩn thận từng ly từng tý, nếu không về sau bị người kéo xuống lại không biết chết thế nào. Việc cấp bách bây giờ là phải bồi dưỡng ra một nhóm người thuộc về anh, người mà anh có thể tin tưởng để làm việc. Được anh thuyết phục cật lực, Tề Cẩn quyết định ở lại công ty thêm nửa năm, giúp Tề Lẫm bồi dưỡng người mới, suýt nữa khiến bác cả tức giận gần chết.
Chuyện công việc tiến triển thuận lợi, kết hôn cũng được chuẩn bị, ngay cả ông ngoại đã sớm nhàn rỗi cũng tham gia vì hôn sự của Tề Lẫm, làm anh nở mũi cực kỳ. Đương nhiên anh cũng có mục đích khác, trọng điểm chính là Trần Khoát. Ông ngoại đã nói, dù là nam hay là nữ thì sang năm anh ta đều phải dắt một người về, có thế nào anh ta cũng được ông nuôi lớn.
Mỗi lần ông ngoại đề cập tới chuyện kết hôn, Trần Khoát đành phải sờ mũi, cũng ở phương diện này Tề Lẫm mới có dịp ngẩng đầu ưỡn ngực, cười haha,
anh trai à, anh cũng có ngày hôm nay à nha. Tuy nhiên lúc này Trần Khoát không sờ mũi mà trực tiếp gật đầu, nói cuối năm sẽ dẫn người về gặp ông ngoại. Ông ngoại cảm thấy mỹ mãn làm xong chuyện của Tề Lẫm thì phái người bắt tay chuẩn bị công việc kết hôn cho Trần Khoát.
Quá trình kết hôn của Tề Lẫm và Âu Dương Khiêm Vũ cực kỳ thuận lợi, tuy trung gian có vài đoạn nhạc đệm nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới hôn lễ long trọng của họ. Vốn có rất nhiều người biết rằng tổng giám đốc mới của tập đoàn Cường Thịnh thích đàn ông, không ngờ lại chính là thái tử gia mới nhậm chức của Tề gia. Tốt quá rồi, dù là người kinh doanh nào cũng đều muốn tới hội trường hôn lễ của cả hai.
Nể mặt Tề Cẩn, Tề Lẫm không mời vị bác cả ác độc nhà mình, nhưng anh không mời không có nghĩa họ không có ý. Vì thế trong ngày kết hôn, bác cả Tề gia phái người gây rối ở hiện trường, may mà Tề Lẫm sớm có chuẩn bị, người Trần Khoát dẫn tới trực tiếp đã đánh đám người đó ở ngoài cửa lớn, còn đề cập tới kẻ chủ mưu chính là con riêng của bác cả Tề gia. Tề Cẩn không tin rằng cha mình không làm chủ, dựa vào tính cách của Tề Thước thì sao có thể dám đến gây chuyện ở hôn lễ Tề Lẫm cơ chứ?
Tề Lẫm phái người đưa Tề Thước bị đánh tới mức gần như tàn phế đến trước mặt bác cả, cũng sai người cảnh cáo về sau bác cả đi đường phải cẩn thận. Ừm, thật ra Tề Lẫm căn bản chưa từng nói những lời đó, anh chỉ nói rằng đối phương đừng quá kiêu ngạo, nhưng người Trần Khoát rất mạnh mẽ, làm bác cả sợ tới mức gần chết, đến mức tăng huyết áp phải vào nhập viện.
Thuận lợi đưa bác cả vào bệnh viện, Tề Lẫm và Âu Dương Khiêm Vũ cũng tiến hành hoàn tất hôn lễ, hai vị chú rể khôi ngô tuấn tú đã ngồi máy bay riêng đi tới địa điểm trăng mật ngay trong ngày, khiến mọi người đều hâm mộ.
Thế giới hai người không bị làm phiền thật sự quá đẹp đẽ.
Mệt cả một ngày, Tề Lẫm nghiêng đầu qua vai Âu Dương Khiêm Vũ rồi ngủ mất, y vừa xem tạp chí vừa đỡ vai Tề Lẫm. Một lúc lâu sau, Âu Dương Khiêm Vũ khép tạp chí lại, y chợt nhớ tới bộ phim Tề Lẫm từng kể với y, trong đầu hiện lên từng hình ảnh, nhưng chúng rất xa lạ, y chưa từng tiếp xúc, thật kỳ lạ. Tuy nhiên những hình ảnh đó không ảnh hưởng tới Âu Dương Khiêm Vũ, y có được Tề Lẫm đã rất thoả mãn, y rất thích hưởng thụ thời gian yên lặng này.
Rất nhiều năm sau, Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm có được đứa con trai kháu khỉnh thông qua kỹ thuật gene tiên tiến. Thằng bé thích nhất là nhảy lên nhảy xuống người bác Trần Khoát của nó, sau đó đi theo bác chơi đùa.
Rồi Trần Khoát, không ngờ cũng ôm được người đẹp, à, không phải, là trai đẹp mang về. Quả nhiên có em rồi có anh…
Trần Khoát đặc biệt đã sớm có người, mà người kia lại chính là người rất quen thuộc – Giản Hành. Tình cảm của họ được giấu diếm quá sâu, khi biết được tin, Tề Lẫm giật mình nhảy dựng lên khỏi giường, khi đó cũng chỉ mới nửa năm sau khi họ kết hôn, Tề Lẫm nghĩ mãi cũng không rõ tại sao hai người đó lại đến được với nhau.
Tề Lẫm hỏi Âu Dương Khiêm Vũ nghĩ sao, y cười cười nói: “Không phải nghĩ, dù nghĩ cũng không ra.”
Nghe y nói vậy, Tề Lẫm như hiểu được gì đó, Giản Hành cũng là một người khó hiểu, Trần Khoát cũng vậy, có lẽ chỉ có họ mới có thể hiểu đối phương, biết đối phương nghĩ gì nên giờ họ không cần biết quá nhiều. Tóm lại họ kết hôn đều được mọi người chúc mừng, quan trọng nhất là ông ngoại cực kỳ thích Giản Hành, suýt nữa trao đồ gia truyền cho anh, nhưng bị Giản Hành ngăn lại.
Năm thứ ba Trần Tĩnh Mỹ qua đời, ông ngoại cũng đi. Ông nói ông nhớ con gái, ở bên kia con gái ông sẽ rất cô đơn, ông muốn đi qua đó ở cạnh. Trước ngày đi, ông rất hạnh phúc, và cũng ra đi thanh thản. Tuy không được nhìn mặt cháu mình, nhưng ông cũng không còn gì tiếc nuối, các cháu đều trưởng thành, chúng biết nên làm gì, ông cũng không lo lắng mà yên tâm rời đi.
Nhà Âu Dương lại không có thị phi nhiều như nhà Tề Lẫm, đôi song sinh cũng bắt đầu gánh trách nhiệm, gia nhập xã hội bắt đầu chia sẻ áp lực với gia đình. Lúc làm việc thì cực kỳ cố gắng, người anh như Âu Dương Khiêm Vũ cũng vui mừng thay.
Tuy nhiên Tề Lẫm đã làm bạn với đôi song sinh nhiều năm lại không quá coi trọng suy nghĩ của Âu Dương Khiêm Vũ. Chúng nói chúng mong con của anh và anh Tề Lẫm ra đời, sau khi nó ra đời thì họ sẽ giao hết những gì học được cho nó.
Tề Lẫm yên lặng bi ai thay cho đứa bé vẫn còn đang được nuôi dưỡng ở bệnh viện, vì sao con của anh lại đáng thương như vậy chứ? Sau đó anh phát hiện không thể để mưu kế của đôi song sinh thành công được, nên mặc thằng bé dính bác cả nó, dù sao còn có Giản Hành, không sao cả.
Chuyện tương lai thế nào thì Tề Lẫm cũng đoán trước được phần nào.
Thẩm Tiểu Viên cưới một cô gái đáng yêu cũng tròn tròn giống cậu, hai người đúng là trời sinh một đôi.
Lý Tân Hi thì rất lăng nhăng, vẫn còn độc thân.
Lữ Duy Kim định cư bên nước ngoài, rất ít khi về nước, nhưng mỗi lần trở về thì đều ở lại nhà của Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm. Đứa bé nhà Tề Lẫm lại còn nhận anh ta làm cha nuôi, hàng năm tiền lỳ xì rất nhiều, cùng vô số các đồ chơi đủ loại, Tề Lẫm càng ngày càng khinh bỉ thằng con nhà mình.
Một ngày nào đó, thằng bé phát hiện chơi một mình rất cô đơn, nên hỏi hai người cha rằng có muốn sinh thêm một người em trai nữa không?
Hai người cha: “…”
Con trai à, không phải muốn em trai là có nha.Chưa tới hai năm, thằng bé thật sự có em trai, bác cả nó nói em trai là một món đồ chơi rất thú vị, nó chắc chắn sẽ chơi thật vui, mà cũng sẽ cực kỳ quý trọng!
Biết được câu này, Tề Lẫm cuối cùng lấy danh nghĩa cha mà dạy dỗ con trai một trận, em trai chỉ được trân trọng mà không được chơi đùa, thằng nhóc ngốc! Giây phút đó, Tề Lẫm hối hận muộn màng, sớm biết thế đã không cho con trai mình lêu lổng theo anh trai, thật sự là trên không ngoan dưới cũng phải hư…
Ở trong nhà, Âu Dương Khiêm Vũ nhận vai phản diện, đương nhiên Tề Lẫm sẽ phải đóng mặt đen. Mọi người nói đi, anh sao lại khổ vậy chứ? Rõ ràng anh muốn là một người cha hiền lành thân thiện mà?
Nghĩ lại lúc trước, anh cong thế nào vậy? Ôi trời, số khổ quá.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Tề Lẫm đột nhiên quên nói với Âu Dương Khiêm Vũ một bí mật, bí mật mà anh chỉ muốn đi cùng tới cầu Nại Hà. Chiều hôm đó, họ ngồi dưới cây bồ đào, uống rượu nho, nhìn thằng anh dẫn bọn em bơi trong bể bơi, bất giác thằng lớn đã phải học đại học rồi.
Tề Lẫm còn chưa bạc đầu, anh chợt nhớ tới kiếp trước, cười nói: “Âu Dương, đời này tôi còn một bí mật chưa nói cho anh biết.”
Họ mới hơn bốn mươi, còn trẻ và cường tráng, công phu trên giường của Âu Dương Khiêm Vũ vẫn mạnh mẽ, Tề Lẫm còn lĩnh hội sâu sắc. Nghe nói Tề Lẫm còn giấu bí mật, Âu Dương Khiêm Vũ sắp tới thời kỳ mãn kinh bật người không nể mặt: “Ừm, bí mật gì?”
Hơn mười hai mươi năm đắm chìm, Tề Lẫm đã là một người cha hiền lành, càng dịu dàng với người yêu, anh nói: “Bí mật kiếp trước, tôi còn nhớ rõ kiếp trước mình sinh hoạt thế nào, thế giới đó hoàn toàn khác ở đây. Kiếp trước tôi thích con gái, còn bị cô ta hãm hại một lần, chính là đội mũ xanh ấy. Sau đó tôi sinh bệnh nằm viện, đồng nghiệp mang dương mai tới thăm bệnh, tôi ăn vài quả đã bị nghẹn, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó, thật sự là bị nghẹn chết. Sau khi chết, tôi phải đi đầu thai, nhưng người ở cầu Nại Hà rất nhiều, Mạnh Bà nói bà chỉ cho mỗi người một bát canh, sau đó canh tôi bị đổ mất, nên cứ thế đi vào con đường luân hồi. Sau đó nữa tôi trở thành Tề Lẫm, tôi quen anh, quen anh tôi… Âu Dương, anh tin lời tôi chứ?”
Nghe Tề Lẫm kể lại, Âu Dương Khiêm Vũ nắm chặt đôi bàn tay Tề Lẫm, đặt lên môi khẽ hôn: “Vì sao lại không tin, tôi vẫn biết em không phải người bình thường, hoá ra em lại đặc biệt như vậy, nhớ rõ cả chuyện kiếp trước, đó cũng là một kết quả gặt hái được đấy.”
Tề Lẫm gật gật đầu, hai người say đắm nhìn nhau thật lâu.
Lúc này đứa lớn đang dẫn theo hai thằng em nghịch nước bên bể bơi bất đắc dĩ thở dài, đứa thứ hai le lưỡi về phía hai người cha: “Hai cha thật ghê tởm, suốt ngày chỉ biết yêu đương. Anh à, lúc nào em mới có thể yêu con trai ạ?”
Đứa lớn đang muốn phun trào: “…”
Em trai lớn à, em có cần cong triệt để vậy không?Vào lúc không biết nói gì, người bác trai họ thân thiết nhất mặc quần bơi nhảy xuống bể: “A, mấy đứa cháu đáng yêu của bác, lại đây chơi nào!”
Giản Hành theo phía sau, nhưng anh cũng không đổi quần bơi mà bay thẳng tới chỗ hai người đàn ông trung niên vẫn đang trong kỳ trăng mật kia, bưng dưa hấu trên tay: “Hai người làm gì vậy, mau tới đây bổ giúp hoa quả đi, hôm nay người hầu nghỉ làm hết rồi!”
Tề Lẫm và Âu Dương Khiêm Vũ cùng nhìn về phía họ.
Giản Hành chợt phát hiện họ có hơi giống nhau, chẳng lẽ đây là sự tương tự giữa chồng chồng trong truyền thuyết? Nhưng, chẳng sao cả.