Kỷ Linh Thần Quân

Chương 128

Thanh niên này biết chắc bản thân mình không cách nào so bì được với Kỷ Linh nên đành bỏ cuộc. Kỷ Linh leo một mạch lên độ cao chín mươi mét vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại.

Kỷ Linh bị sát vực bao chùm, y nhìn thẳng trước mặt là mấy con mồi đây. Toàn bộ lực lượng của y như được đề cao gấp ba bốn lần, một lần quét thương cũng phải chết hơn chục tên.

Quét thương của y còn phát ra khí lãng, chết thêm phải chục tên nữa mới chịu dừng. Kỷ Linh dùng thương đập xuống, khí kình lại càng mạnh, trực tiếp tiêu diệt toàn đội.

Đợt thứ chín mươi bảy xuất hiện, Kỷ Linh vẫn còn duy trì được trạng thái sát vực.

Trong một đại điện u tối, xung quanh lập lòe ánh lửa đỏ, một chiếc ghế điêu khắc hình rồng đỏ như lửa ngồi yên tĩnh tại đó. Xung quanh Long ỷ có tám căn cột đá điêu khắc hình rồng, bố trí xung quanh như thành một đại trận.

- Ngươi… lại đi vào vết xe đổ sao? – Long ỷ nói vang cả đại điện, sau đó im lặng chẳng nói gì nữa.

Ầm! Ầm!

Bỗng đại điện này rung liên hồi, đất đá trên trần nhà rơi xuống. Sau đó lại lặng yên.

- Chọn lựa hắn… là đúng… hay sai…? – Long ỷ này lại mở miệng nghi vấn một câu xong cũng im lặng.

Kỷ Linh nhìn quét đến tầng thứ một trăm, chỉ còn lại khoảng ba mươi kẻ địch thì lại hết trạng thái sát vực. Kỷ Linh cũng không có sợ hãi, y quay thương rồi lao đến, đầu thương bén nhọn đâm xuyên qua thân thể chúng làm chúng tử vong.

Đâm thương, phi thương, đánh quyền, đá cước, quét thương tung hoành ngang dọc đã hạ gục toàn bộ kẻ địch.

Chiến khí đỏ xuất hiện đủ một trăm sợi rồi dung nhập vào bên trong cơ thể Kỷ Linh. Còn đặc biệt có một sợi chiến khí kim sắc xuất hiện rồi lập tức đánh vào bên trong cơ thể hắn.

- Ô ô! Hắn lên đỉnh rồi!

- Hắn lên đỉnh rồi!

- Hắn lên thật rồi!!

Mọi người dưới quảng trường đồng loạt hò hét, bọn họ không thể ngờ được Kỷ Linh lại có thể leo lên đến đỉnh mà chưa ai có thể leo tới. Tốc độ vượt ải càng nhanh thì đồng nghĩa với việc lên trên tầng thứ một trăm càng dễ dàng.

Nhưng đối với Kỷ Linh có thể leo lên tầng cao nhất đều nhờ có được Sát Vực, sát vực này không hề có mối liên hệ nào với chiến khí, có thể sử dụng mà không cần chiến khí trong cơ thể.

- Đúng là người được chọn. – Hổ tọa cùng tất cả người khác đều cảm thán.

- Khò…khò…

Đương nhiên là trừ Viên tọa ra.

Kỷ Linh tiêu diệt xong, căn cơ đã thành lập xong, Kỷ Linh cảm thấy cơ thể mình đang biến hóa. Mà Kỷ Linh hoàn toàn có thể xây dựng nó theo ý mình mong muốn.

Kỷ Linh tạo ra biển, sóng gió vô tận không ngừng, Kỷ Linh xây dựng đất, độ lớn của nó ít nhất cũng phải gấp mười Đại Hán. Sông núi cùng hồ thì Kỷ Linh để hoàn toàn ngẫu nhiên. Sau đó thì có mười cây cột tương ứng với mười sợi chiến khí kim sắc nằm ở các khu vực.

Mà chúng đều nằm trong lòng chảo bao quanh bởi núi. Phần âm được bao quanh bởi nước và có một hòn đảo cùng cây cột kim sắc ở trên. Phần dương là đồng bằng với một cái hồ nước, cây cột kim sắc nằm dưới đáy.

Tám cây cột kim sắc nằm tại tám phương vị trên vòng núi, Đông, Tây, Nam, Bắc,… hay chính là Càn – Thiên, Đoài – Trạch, Ly – Hỏa, Chấn – Lôi, Tốn – Phong, Khảm – Thủy, Cấn – Sơn, Khôn – Địa.

- Thông báo, túc chủ nhận được hai vạn tám ngàn chiến công. – Hệ thống thông báo, Kỷ Linh cũng không đoái hoài tới.

Kỷ Linh hoàn thành xong cũng để nó đó một đoạn thời gian, Kỷ Linh ra bên ngoài thì thấy được tất cả mọi người đều đang xây dựng lãnh địa trong đan điền của mình. Mọi người không nói lời nào, thanh âm công bố cũng không có phát ra bởi ai cũng biết Kỷ Linh chắc chắn thắng cuộc và chính là người được chọn.

- Hệ thống, nhiệm vụ xưng bá Tam quốc của ta hoàn thành kiểu gì khi mà chỉ có một người được chọn? – Kỷ Linh nhân cơ hội này hỏi hệ thống.

- Hệ thống đã chọn lựa số lượng người đủ với quần thần nổi dậy thời đó, túc chủ yên tâm mà bảo vệ lãnh thổ của mình cho tốt. Mỗi người bọn họ đều có ít nhất là trăm vạn chiến công khởi điểm. – Hệ thống lạnh lùng tát Kỷ Linh một cái.

- Trăm vạn chiến công khởi điểm? Ngươi đùa ta à hệ thống, chúng rõ ràng không có làm gì lại được nhiều như vậy. – Kỷ Linh bức xúc.

- Túc chủ nên nhớ, ngươi mới là người nắm giữ nhiều chức năng nhất. Bọn chúng chỉ có thể triệu hồi dân mà thôi. – Hệ thống đáp.

- Không được, như vậy là không hề thỏa mãn ta! - Kỷ Linh vẫn bực.

- Vậy được, hạn mức mỗi tháng, bọn hắn chỉ có thể triệu hoán hai ngàn dân, đặc biệt là phải có được một số nhiệm vụ thu thập vật liệu để có được những hạn mức nhận được trong phần triệu hoán là ba ngàn dân mỗi nhiệm vụ. - Hệ thống nói.

- Thế mới phải. - Kỷ Linh chính thức hài lòng.

Y cũng không có hỏi nữa, vì trước mắt hắn đã xuất hiện tám cái ghế điêu khắc tám loại thú như hổ, báo, hồ ly, sư, viên, hùng, ngạc ngư, mã và bằng.

- Các ngươi là ai? – Kỷ Linh nghi ngờ hỏi.

- Bọn ta là những người đứng đầu chiến tộc, cũng là chín người được vinh danh ở dưới quảng trường mà ngươi nhìn thấy. – Hổ tọa nói.

- Nhưng hiện tại chỉ có tám người các ngươi. – Kỷ Linh nói.

- Long có việc bận nên không thể đến. – Sư tọa nói.

- Khò…khò… - Viên tọa ngáy.

- Viên, ngươi thôi đi, có lãnh tụ ở đây mà còn dám tùy tiện như vậy? – Hùng tọa bực mình nói.

- Khò…khò… - Viên tọa không để tâm đến Hùng tọa, hắn vẫn tiếp tục ngủ.

- Kệ hắn đi. – Ly tọa là nữ nhân duy nhất nói.

- Các ngươi đem ta đến có chuyện gì. – Kỷ Linh bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn có rất nhiều chuyện phải làm, đặc biệt là phải chiếu cố Dương Lạc Kỳ. Kể cho nàng nghe những chuyện mà hắn đã từng trải qua.

- Vào chuyện chính, bọn ta gọi ngươi đến là ngoài việc trở thành lĩnh tụ của toàn chiến tộc, ngoài việc không được làm cạn kiệt ra thì bất cứ tài nguyên nào cũng được tùy ý sử dụng. Còn có một chuyện là tất cả những vực khác cũng đã đến. Cơ vực, một đám máy móc đần độn, Đấu vực, Võ vực, Thủ Vệ vực, Dị vực,… cùng nhau tranh đoạt Trung vực. – Báo tọa nói.

- Trung vực thì chúng ta không cách nào có thể vào được, chính vì vậy mà phải cử một vài người đến cùng nhau tranh đoạt nơi đó. Lợi thế của Chiến tộc ta là càng nhiều đất cho binh lính thì càng có lợi cho chiến tranh. Vì vậy… - Ngạc tọa đang định nói tiếp thì Kỷ Linh chen vào.

- Không cần, chỉ mình ta là đủ. Mấy tên ngốc đó vẫn là ở nhà chăm chỉ tu luyện, chờ ngày ta mở ra giới vực cho các ngươi đi. – Kỷ Linh kiêu ngạo lẫn tự tin nói.

- Kiêu ngạo không sợ, rất đúng với bản chất Cửu Tiêu Chiến tộc. – Viên tọa giờ mới tỉnh và nói được một câu.

- Sách! Ta muốn toàn bộ, mỗi loại một bản, trong vòng ba tiếng phải có. – Kỷ Linh ra lệnh.

Ngoại trừ Viên ra thì tất cả các ghế khác nhổm người nhìn nhau, lão đang cười cười, người này rất hợp ý lão. Lại còn rất giống với Long.

Kỷ Linh sau đó mượn lệnh bài của Viên tọa rồi thuê Chiến thú đi dạo khắp nơi, quan sát xem toàn bộ nơi này có điểm gì đặc biệt. Kỷ Linh lao vào nhà kho, bên trong là một đống nguyên liệu, Kỷ Linh lựa chọn một chút để chế tạo thanh trường thương.

- Hệ thống, có cách nào thêm chức nghiệp khác vào thế giới hay không? – Kỷ Linh muốn tạo ra một loạt người luyện khí, luyện đan, trận phù. Nếu chỉ có chút này thì đơn điệu quá.

- Có thể. – Hệ thống đáp.

Kỷ Linh vui mừng, ít ra thì không thể dựa mãi vào hệ thống tạo đồ cho, người bên ngoài ít nhất cũng phải biết được đôi chút gì đó, rèn cho quân của hắn được binh khí, như thế mới tốt được.

Tỏa Liên Hồn pháp của hắn tương đương với thời đại ngự thú, chẳng qua là số lượng thú ít nhiều cũng không rõ nên chỉ có cái mã.

Sau đó thì Kỷ Linh lấy hết toàn bộ những gì mình cần ở bên trong và vẫn lưu lại rất nhiều thứ cho Chiến tộc này sử dụng. Kỷ Linh không tham lam đến mức mà ngay cả một chỗ dựa vững chắc và tuyệt vời này lại đuổi hắn ra ngoài.

Mặt trời vừa về chiều, toàn bộ sách đều đã đưa tới. Kỷ Linh đến gặp tám người, nhận lấy sách, cho toàn bộ vào bên trong không gian đan điền, ở bên trên phần dương của Bát Quái Trận.

Kỷ Linh nhanh chóng được mọi người mở ra cánh cổng giới vực rồi rời đi.

Ở những vực khác như cơ giới, ma pháp, thủ vệ hồn, võ hồn, đấu khí, dị năng đều đã chọn lựa xong và bắt đầu xây dựng cơ ngơi.

Về phần không gian thức hải của Kỷ Linh bỏ mốc meo khá lâu không động đến này. Kỷ Linh đã đến Vĩnh Hải đỉnh phong, đang chuẩn bị để xây dựng đất đai mà không cách nào xây nổi. Kỷ Linh cũng không rõ bản thân mình thiếu sót thứ gì nữa.

Chính vì thế nên Kỷ Linh đành bỏ qua, có cơ hội lại nói chuyện với mấy người ở bên Lôi Hoan tinh về vấn đề này sau.

Kỷ Linh trở về, mọi người làm việc tiến độ rất nhanh, rất nhiều gỗ được chặt đến, sắp xếp vô cùng ngăn nắp dưới sự chỉ đạo của Lạc Kỳ.

- Thế nào rồi? – Kỷ Linh xuất hiện bên cạnh Lạc Kỳ, nắm chặt tay nàng làm nàng giật mình.

- Em cũng hiểu được một chút rồi, nhưng mà cách xưng hô của người Việt này cũng thật phong phú. Nào là tôi, tớ, cậu, bạn, anh, em, cô, dì, chú, bác, cậu, mợ, ông, bà, cha, mẹ,… - Lạc Kỳ than vãn.

Kỷ Linh cũng không có cách nào cả, bởi xưng hô của người Việt đã là như thế, vô cùng đau đầu. Nhất là trong họ có người lớn tuổi phải gọi người nhỏ tuổi hơn là anh chỉ vì thế hệ trước đó.

- Yên tâm, sau này sẽ quen thôi. – Kỷ Linh chỉ có thể khích lệ nàng như thế.

- Mọi người làm việc đến đâu rồi? Ta đi săn trở về, có chút đồ cho mọi người đây. – Kỷ Linh nói với mọi người rồi lấy ra rất nhiều da thú. Nhà cửa tạm thời chưa nhiều nên chỉ có thể dùng tạm da thú làm lều rồi ngủ qua đêm.

Mấy nữ nhân ở nhà gom củi nổi lửa, bếp vẫn chưa có nên tối nay chỉ có quả dại cùng thịt nướng mà Kỷ Linh đem về.

Vì để tiết kiệm thời gian, đợt ăn chia làm hai. Một đợt là ưu tiên nữ nhân cùng lão làng, trẻ nhỏ ăn trước với hơn bốn trăm nam nhân và hai người Kỷ Linh. Một ngàn người còn lại thì đi dựng lều cho toàn bộ mọi người.

Số lượng nhân khẩu cũng được Lạc Kỳ chú ý đến, nàng thống kê vô cùng rõ ràng, hộ nào ra hộ đấy vô cùng cẩn thận. Diện tích nhà cửa cũng tương ứng với số lượng đó, thậm chí còn rất biết tiết kiệm đất đai vì Lạc Kỳ biết hiện tại không cần tốn quá nhiều vào nhà cửa.

Quan trọng hơn vẫn là canh tác lương thực.
Bình Luận (0)
Comment