Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Phong Hiên là người thông minh và là người dễ thu nhất mà hắn tìm được, tự nhiên hiểu rõ ý của hắn là muốn đem mọi người đoàn kết lại với nhau để tiến vào vòng hai, lập lên tình đoàn kết đã vô cùng khó huống chi thời gian nghỉ ngơi giữa hai vòng đầu chỉ có ba ngày.
Cách nhanh nhất để cả đám tin tưởng nhau chính là đem toàn đội từ bên trong từng trận chiến trải qua hiểm cảnh cùng những người khác.
Lực lượng Kỷ Linh càng không cần nói, chỉ một người chấp song Hoàng, một trong số bọn hắn ra đánh cũng đủ chấp hai người trong đội khác và đương nhiên hai người đó cũng là mạnh nhất trong đội đã đủ chứng minh thực lực bản thân Kỷ Linh.
Vả lại hắn chỉ ra tay lúc cần thiết, nếu không hắn chỉ quan chiến chỉ điểm mọi người, nâng cao năng lực thực chiến cùng kinh nghiệm chiến đấu dù hắn cũng chẳng có tý kinh nghiệm nào.
Qua một nén nhang, Phong Hiên cùng những người khác đã đánh bại kẻ địch mời không tới của Kỷ Linh đều quay trở lại trận hình.
Kỷ Linh thấy qua trận đánh đầu tiên này, bọn họ mơ hồ bắt đầu hình thành sợi xích liên kết lại với nhau nên cũng không có lề mề, nhanh chóng cấp cho bọn hắn vài lời khích lệ, cổ vũ tinh thần:
- Rất tốt, trận đầu của mọi người đánh rất hay, ta rất thích. Sau này cố gắng rèn luyện thêm, nâng cao bản thân, không thể bị người như Đại Hoàng và Nhị Hoàng bỏ xa. Hai ngươi cũng phải nhớ kỹ, tuyệt không khinh địch, sau này cũng chưa biết có bao người tới nên cũng phải cố gắng thêm làm gương cho họ và vượt qua ta.
Nhắc tới ý vượt qua hắn, trong cơ thể bọn họ dâng lên chiến ý thấy rõ.
- Không ổn! Bọn họ muốn tụ tập lại với nhau. Mau chuẩn bị chiến đấu.
Trong nháy mắt, Kỷ Linh phát hiện ra đám thiếu niên dự thi tiến lại gần đội hắn như đạt thành sự ăn ý nào đó, ý đồ muốn loại hắn trước. Trong tâm bọn hắn hẳn là hàng chục con chuột cũng vờn chết con mèo.
Chiến ý lại được khơi dậy, cả đội như lang như hổ, khí thế áp bức cực mạnh khiến đám người đang tiến tới hơi chùn bước.
Nhưng lập tức có người phía sau đẩy lên bỗng tạo thành thế cưỡng ép lao tới. Có người dẫn đầu, người khác lập tức lấn tới ý đồ đem bọn hắn đẩy làm bia đỡ đạn.
Kỷ Linh không để ý nhiều, tay cầm côn nhị khúc huy vũ múa may vài cái liền quất ra. Một tên xấu số gần đó bị đánh trúng hàm dưới, mặt nghiêng ra trái bên kéo thân thể bay sang hướng đó rơi khỏi đài, khuôn mặt người đó biến dạng một hồi, từ trong miệng hắn phun ra ngụm máu tươi kèm vài chiếc răng.
Người trong đội đều nhập chiến, hắn cũng không có rảnh rỗi. Mắt đảo qua một vòng, hắn thấy có không ít người đang tiến tới nơi này.
Miệng treo nụ cười tà dị như khinh miệt, trong đầu Kỷ Linh cũng nghĩ muốn thử xem sức của hắn khi đối đầu với nhiều người như vậy sẽ trụ được bao lâu.
Kỷ Linh liên tục huy vũ côn nhị khúc đánh văng người, tên trúng tay, người trúng chân, kẻ lật hàm. Liên tục đánh bay khoảng ba mươi người, số lượng thiếu niên tới quần công hắn đã ít đi rất nhiều, có vẻ như bọn hắn đang sợ hãi khúc côn trên tay hắn.
Thậm chí ngay cả lớp giáp gỗ hắn tự chế ra cũng chưa xuất hiện một vết xước nào. Cảm thấy hơi thất vọng về đám thiếu niên này, Kỷ Linh cũng chỉ biết bất đắc dĩ nhún vai lắc đầu.
Cái này cũng không thể trách bọn họ a… Chính là do hắn quá mạnh, lại còn nỗ lực gấp mười lần người khác.
Có người bên trong đã nhận thấy tốc độ múa côn của hắn đã chậm lại không ít liền hô lớn:
- Tốc độ của hắn chậm lại rồi! Mọi người mau lên đánh hạ hắn… Phụt!!!
Người này vừa mới nói xong, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay ra khỏi đài. Cước Thần, Phong Mã ra tay… không đúng! Là ra chân!
Nhãn giới của Kỷ Linh vô cùng tốt, trong hai tháng liên tục quan sát nhân tài liền lựa chọn tên này làm cước thần. Nếu như người nào không để ý kỹ nhất định sẽ không phát hiện ra, dưới lớp quần của hắn luôn đeo hai đôi thiết hoàn nặng năm mươi cân mỗi bên lúc luyện tập.
Tốc độ của hắn cũng không tệ, là một trong những người lần đầu tới đã hoàn thành bài tập đầu tiên, tuy nhiên lúc đó hắn cũng giống Kỷ Linh, phải có túi nước kề bên.
Hắn cũng vô cùng kiêu ngạo với cước pháp của bản thân nên khi Kỷ Linh tới cũng phải thi thố ba vòng với hắn.
Vòng đầu, tốc độ, lúc đó hắn đã tháo ra nhưng Kỷ Linh đeo còn nhiều hơn hắn một vòng là mỗi bên bảy mươi lăm cân, cuối cùng hắn chạy không lại phải nhận thua.
Vòng hai, tốc độ xuất cước, đương nhiên vẫn là Kỷ Linh thắng, hắn đeo nhiều hơn Phong Mã hai mươi lăm cân nên tự nhiên tốc độ xuất cước vô cùng nhanh. Chưa kể tới lúc luyện tập khả năng quan sát hắn còn cố ý nhiều thêm một cây nến và chỉ dùng chân.
Vòng cuối là lực chân, một cước của Phong Mã có thể đạp toái tảng đá nặng hai trăm cân dưới tình huống không đeo thiết hoàn. Còn Kỷ Linh thì cố ý chọn tảng trăm bảy lăm cân đạp để giữ lại thể diện cho Phong Mã này, vậy mà tiểu tử này không chịu phục, bắt hắn xuất toàn lực.
Cuối cùng hắn cũng chấp thuận chọn tảng ba trăm cân đạp toái. Tất cả điều này đều nằm trong sự tính toán của hắn.
Điều làm hắn không ngờ tới là khi triệt để đánh nát lòng kiêu ngạo về cước pháp của hắn, tâm trạng tên này không những không suy sụp mà còn càng thêm nỗ lực. Luyện tập cước pháp càng thêm cố gắng, thậm chí là cả thân thể vì được hắn chỉ điểm.
Một cước đạp này của Phong Mã đã rút lực đi rất nhiều, chỉ liếc mắt một cái hắn liền nhận ra trên chân tên này vẫn còn đeo hai cái thiết hoàn nên hoàn toàn không đạp chết được tên kia. Nhưng đá trọng thương hẳn là không khó, không nằm trên giường vài tháng là điều chắc chắn.
Qua một nén nhang liên tục chiến đấu, toàn bộ lôi đài đã trở nên thoáng đãng hơn trước, trên sàn đã có không ít bãi máu khô đen xì nếu dùng tay không cạo ra cũng không có mất bao nhiêu công sức.
Bây giờ lôi đài cũng chỉ còn lại khoảng ba nhóm người chủ đạo chính là Kỷ Linh, Phong Hùng cùng Phong Khởi.
Những thiếu niên kia cũng không phải người ngốc, một đám liền đem vận mệnh bản thân đặt lên trên tay ba người này. Nhưng Kỷ Linh vẫn như cũ, một mực duy trì đội hình mười người, ba người khác từng ở bên trong đội cũng vô cùng tiếc nuối khi đánh đấm còn chưa thỏa mãn mà đã bị loại. Trong tâm bọn họ luôn tự trách bản thân không đủ mạnh mẽ, sâu trong đôi mắt đấy dấy lên sự quyết tâm.
Kỷ Linh đứng trên đó tính toán một hồi liền thấy chỉ còn lại đúng một trăm lẻ một người, thực vi diệu. Hắn tính để một người trong đội của hắn xuống đài kết thúc cuộc chiến này nhưng nghĩ lại thì chắc hẳn ai cũng không phục.
Với lại hắn cùng đồng đội cũng là tinh anh trong tinh anh, không thể loại. Nếu loại thì hắn sẽ phải tìm một người khác thay thế và chưa chắc người đó đã bằng được một trong chín thiếu niên này.
Máu liều trong cơ thể nổi lên, hắn liền quyết tâm triệt hạ một người của địch nhân còn hơn phản bội thân tín.
- Tất cả chuẩn bị sẵn sàng! Nhớ lấy quân ta ít ỏi, lát nữa tận lực đánh một người của bọn họ ra khỏi đài là được.
Đại Hoàng, Nhị Hoàng hứng thú dâng trào, mắt tỏa ra sát khí nhàn nhạt, nhiệt huyết trong cơ thể bọn họ sôi ùng ục, lập tức muốn xung phong dẫn đầu diệt địch. Phong Hiên dường như cũng không có hứng thú cho lắm với chuyện này nhưng tình thế bắt buộc, hắn nhất định phải xông pha.
Nếu không sau này gặp tình thế nguy hiểm, hắn biết phải làm sao? Chẳng nhẽ lại ngồi trong góc ôm đầu chịu chết. Huống hồ người chỉ đạo đội là Kỷ Linh còn phải xông lên đầu tiên.
Tự dựng lên lòng tin củng cố bản thân, Phong Hiên cầm gậy gỗ, mắt chăm chăm nhìn về phía địch.
Kỷ Linh thấy khí thế mọi người tăng mạnh, từng bước trầm trọng tiến tới muốn áp bức khí thế quân tạp nham kia.
Quả nhiên hiệu nghiệm, đám tạp nham kia đã xuất hiện vài nét mặt hoảng sợ, thân thể không tự chủ lui lại nhưng lại bị người phía sau đẩy lên làm bia đỡ.
Bọn họ đánh đuổi không ít người chính là do chỉ đạo của Kỷ Linh, làm xong công tác phòng ngự lòng người và nói ra tín nhiệm của bản thân với bọn hắn. Bọn họ liền đem Kỷ Linh trở thành Quân Vương, đem hắn bảo hộ ở chính giữa. Nhưng lần này hắn lại ra trận đủ thấy trận này ác liệt.
Quân số cách biệt không phải một tấc hai đoạn mà là năm thước mười trượng. Nhưng về tinh thần thì lại chính là một trời một vực.
Khí thế chèn ép, Hùng, Khởi hai người tự nhiên biết thực lực Kỷ Linh mạnh mẽ, lấy sức một người đánh loại khoảng chục người là ít. Đồng thời cũng chính là người nổi bật trong đám thiếu niên với tinh thần kiên cường nghị lực.
Kỷ Linh đi đầu, người khác theo sau, tay hắn múa côn nhị khúc, tiếng gió rít tiến vào trong tai hai người Hùng, Khởi khiến sắc mặt bọn hắn trầm xuống. Những người khác nhìn thấy hắn như vậy cũng hoảng loạn, cả đám lui về sau sợ hãi nhưng liên tục bị người đằng sau đẩy lên.
Dần bị ép tới đường cùng, có người không chịu nổi gào thét lên:
- Các ngươi sợ cái gì? Bọn hắn chỉ có mười người mà đã sợ như vậy. Ta không tin mười con kiến có thể giết chết một con voi.
- Ngươi nói đúng! Ngươi dám lao lên trước, ta liền vái ngươi ba lạy.
Có người nói ắt có người đáp, một thanh âm bên trong không biết của ai phát ra khiến tên kia câm như hến không nói được gì, một cục tức ứ nghẹn trong cổ họng không cách nào phát tiết. Rõ ràng là hắn đang sợ hãi nhưng lại không muốn lao lên
Tên khơi mào quan sát hồi lâu thấy tên chọc tức hắn lập tức nói:
- Ngươi dám ra chiến với ta một trận?
- Ta mà phải sợ ngươi?
Nói xong, cả hai đứng ra đánh nhau. Ngươi đánh ta một cái, ta cắn ngươi một miếng, hoàn toàn chính là đánh liều mạng! Cuối cùng thiếu niên khiêu chiến kia là người chiến thắng, hắn đá tên kia một cước đem hắn rớt đài liền quay lại chỗ cũ.