Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Từ bên trong thân cây tiết ra một loại dịch như nhựa cây nhưng lại là màu hồng tỏa ra hương thơm nồng đậm. Ngửi thấy mùi này, bên tai hắn có không ít tiếng vo ve vù vù của cánh đập khiến hắn lập tức lui lại đằng sau. Hắn vô cùng ghét những thứ kiểu này.
Đứng từ xa hắn thấy đại quân côn trùng có cánh đông nghịt tụ tập lại và thi nhau xông tới cái lỗ trên thân cây do Phong Mục tạo ra. Quéc!! Thanh âm sắc bén đồng loạt vang lên khiến hắn nhìn lại thì phát hiện đàn Phì Tước lông vàng, lớn bằng bàn tay người trưởng thành bay tới.
Đàn Phì Tước này có đặc điểm khiến ai nấy cũng vô cùng ưa thích chính là khả năng sinh nở cùng cung cấp thực phẩm. Một lần đẻ của Phì Tước này ít cũng phải ba chục khỏa, nhiều phải tới bảy mươi. Trông bên ngoài thì nó chẳng khác nào quả bóng lông nhưng thực tế là lông chúng rất ngắn nhưng lại mọc dày đặc khiến người rất dễ lầm tưởng.
Kích cỡ bằng bàn tay người trưởng thành là thời điểm chúng có thể sinh nở cùng làm thịt. Tuy đẻ nhiều nhưng trứng của chúng lại không thể ăn vì khi trứng Phì Tước vừa ra đều đã thành con non, chỉ chờ khoảng một tuần sau là sẽ phá vỏ ra. Và chúng sẽ mất khoảng một tháng để trưởng thành rồi sẽ tiếp tục nhiệm vụ sinh nở của chúng.
Chính vì thế nên Phong gia nơi này nuôi rất nhiều Phì Tước cũng là để cung cấp thực phẩm cho mọi người trong doanh trại huấn luyện. Các bữa ăn hàng ngày của bọn họ cũng là như thế, nhất định phải có một phần thịt Phì Tước.
Thịt Phì Tước có khả năng cung cấp năng lượng rất nhiều cho những buổi tập luyện, chỉ với một con Phì Tước cũng đủ đem bụng hắn no tới ba ngày không cần ăn thêm với điều kiện hắn không có vận động nhiều.
Phì Tước đã trở thành một loại thực phẩm chủ yếu tạo thành lợi thế cho Phong gia. Nếu đặt chân vào chợ mà thấy Phì Tước được bày biện sẵn thì chính là của người Phong gia đem ra ngoài buôn bán.
Kỷ Linh đếm sơ qua cũng phải trên trăm con Phì Tước. Hắn đang suy nghĩ một điều rằng lúc bản thân hắn có được Nang giới hay chính là có được một cái tiểu thiên địa sẽ hay không nuôi nấng Phì Tước bồi dưỡng đại quân của hắn.
Loại lương thực này nếu đem nó tiến vào bên trong những cuộc hành quân hay chinh chiến lâu dài thì lợi thế khẳng định sẽ nghiêng về phía bọn hắn.
Hàng trăm con Phì Tước từ xa bay tới lập tức xà xuống đem đại quân côn trùng khoảng ngàn vạn một cánh đập tán loạn. Từng chiếc mỏ nhọn sắc bén mổ trúng thân con nào là con nấy thành thức ăn trong bụng Phì Tước.
Cứ với cái đà này thì chẳng mấy chốc nữa sẽ dẫn tới đại chiến lâu dài giữa Phì Tước cùng côn trùng bay.
Không để ý thêm về Tước Trùng đại chiến nữa, hắn bắt đầu quay sang nhìn Phong Mục vẫn còn ngơ ngác đắm chìm vào công dụng của cái ống tre này mà ánh mắt tràn đầy vui vẻ:
- Rất tốt! Ngươi cứ tiếp tục luyện tập với kiểu hình như vậy. Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ vượt qua Xạ Thần Lương Hoành Tiễn!
Nhắc tới Xạ Thần, Phong Mục lập tức tỉnh hồn lại nhìn hắn đầy cảm tạ mà chắp tay cúi đầu:
- Tạ đội trưởng ban tặng! Ta nhất định thể hiện năng lực bản thân tại vòng hai!
Kỷ Linh sau khi đưa ống tre viễn công cho Phong Mục. Hắn lập tức gọi thứ này là Thượng Ban tiêu. Ý ở đây chính là cấp trên ban thưởng. Kỷ Linh cũng không có khó chịu vì cái này cho lắm nên cũng không có để ý nhiều, chỉ bảo hắn tùy ý rồi dặn dò vài câu liền rời đi.
Sau khi rời đi, hắn gặp những người trong đội gần vị trí Phong Mục nhất nói bọn họ tập trung tại gốc cây Phong Mục thường hay tại đó liền tới chỗ song Hoàng.
Dị giới nơi này vốn cũng không có thiếu cung tiễn nhưng vì để nâng cao kinh nghiệm chế tác cùng trí tuệ sáng tạo của hắn nên hắn mới lựa chọn tự chế tác. Đồng thời cũng là do luật của vòng hai đã có thay đổi sau khi giám quan là Phong Lăng nhìn thấy côn nhị khúc trên tay hắn.
Chính là tận khả năng đem năng lực của bọn họ phát huy tới cực hạn. Toàn bộ đều sẽ là vũ khí gỗ nhưng để bọn hắn có thể hoàn thành được cũng cần thời gian không ít. Chính vì thế nên sẽ có người tới trợ giúp bọn họ một chút.
Kỷ Linh tới bên ngoài nơi quen thuộc không có tên mà hắn thường lui tới đã phát hiện ra thanh âm bên trong không còn náo nhiệt như thường ngày. Dụng cụ cùng nguyên liệu bên ngoài cũng đã giảm bớt không ít.
Hắn dự tính làm cho Phong Mã một đôi giày mà hắn từng vô cùng thích thú thời trẻ thấy trên phim ảnh. Chính là đôi giày có tích hợp dao hoặc là đồ vật gì đó sắc bén một chút.
Đồng thời hắn cũng phải lấy nhiều gỗ một chút còn chế tạo thành bộ giáp cho bốn lực lượng chủ chốt quyết định thắng bại, hắn thì vẫn tận dụng bộ giáp cũ từ vòng một.
Về phần Phong Hiên thì hắn vẫn chưa nghĩ ra nên làm cho hắn dụng cụ như thế nào vì hắn vốn chỉ thích đọc sách, những việc vào tay hắn cũng được xử lý vô cùng tốt. Nghe nói cũng sắp hoàn thành thu thập thông tin tất cả các đội.
- Phong Hiên có lẽ cho loại sớm thôi! Dù sao cũng không cần hắn ra trận.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định cho hắn bị loại sớm để tránh mất mạng, dù sao cũng là quan văn với trí tuệ hiếm có tại dị giới nên hắn khó mà có thể vứt đi như cỏ rác.
Hắn chỉ biết trong đội có một tên chuyên cước pháp, một tên viễn công, một quan văn, hai mãnh tướng, một tên tốc độ nhanh cẩn trọng nhưng hắn lại chưa nghĩ ra vũ khí thích hợp cho hắn.
Những thành viên khác trong đội cũng không có gì nổi trội cho lắm. Có lẽ thiên thời cùng địa lợi này không có thích hợp với bọn hắn, ba người đó có lẽ phải đợi một lúc nào đó mới có thể phát huy ra khả năng của bản thân.
Tên tốc độ nhanh nhẹn đó chắc chỉ có thể để sau này thu thêm một vài người nữa có tính cách đồng dạng tạo thành một đội chuyên ám sát dò la.
- Ba người kia vẫn là xếp tại phía sau. Có lẽ cho vào chỉ giống như một hạt muối bỏ biển. Đem vào cho đủ quân số tham gia vòng hai.
Lắc đầu thở dài vì ba người này một hơi, hắn thực sự đau đầu khi nghĩ tới những thứ liên quan tới bọn họ.
- Ân!
Nghĩ tới ám sát, hắn lập tức nghĩ tới những thứ mà các sát thủ trong phim hành động thường sử dụng vũ khí chính là một đôi dao găm. Hắn lập tức hớn hở vui sướng khi bất ngờ nhớ lại điều này.
Chọn lấy từng loại gỗ tốt nhất còn sót lại tại đây, hắn nhanh chóng bảo hai người Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng vác đi.
Sau khi đem những loại gỗ này mang đi, lúc hắn tới gốc cây hẹn sẵn thì trời đã tối. Chính là gốc cây Phong Mục thường ở dưới đó, tên nó là Mê Trùng Thụ hoặc Thực Điểu Thụ.
Bảy người đang bên cạnh gốc cây đốt lửa đàm tiếu với nhau trông vô cùng hòa thuận. Có lẽ đều là người trong gia tộc nên hắn mới có cơ hội thu phục bọn họ.
Cũng nhờ đó và trận chiến vòng đầu tiên của hai ngày trước đã bồi dưỡng tình cảm giữa đám người với nhau vô cùng tốt.
- Phong Mục lại đây!
Phong Mục nghe thấy Kỷ Linh gọi tên mình thì cũng không có chậm trễ đứng dậy tiến tới bên cạnh hắn.
- Lấy Thượng Ban tiêu của ngươi ra đi. Còn những người khác nữa cũng tới nhìn một chút.
Những người khác cùng nhau mỉm cười tiến tới, trong lòng bọn họ tự nhiên đoán được phần nào lý do Kỷ Linh triệu tập bọn họ lại một chỗ như vậy cũng không chỉ đơn giản là trò chuyện đàm tiếu bồi dưỡng tình cảm.
- Đại Hoàng! Nhị Hoàng! Tới phát đồ cho bọn họ.
Kỷ Linh vừa nói xong, phía sau hắn có hai thân ảnh với thể trang giống nhau bước tới, trên thân mặc hộ giáp đơn giản không hoa văn hình thù lòe loẹt. Cách để phân biệt duy nhất là khôi giáp trên đầu Đại Hoàng có khắc một cái đầu hổ, Nhị Hoàng là đầu lang.
Phía sau hai người là một cái túi chất đống vũ khí cùng áo giáp.
Từng người tiến tới nhận lấy hộ giáp cùng vũ khí của bản thân. Chỉ có Phong Hiên vẫn đứng đó nhìn mọi người nhận đồ, Kỷ Linh cùng hắn cũng không có cảm thấy cái gì không thỏa đáng. Chỉ là do hắn không thích hợp làm mãnh tướng lao lên xung phong tuyến đầu.
Mỗi người bọn họ đều có một cái sở trường riêng mà lúc trưa hắn đi ngang qua đều hỏi thăm.
Ngoại trừ sáu người trong đội và hắn là bảy ra. Ba người còn lại là Phong Mãnh, bề ngoài nhìn thì có vẻ đứng đắn trưởng thành nhưng khi hắn bộc lộ bản chất ra thì đủ khiến người sợ hãi. Tên này ưa thích dùng tay không xé xác nên hắn làm cho Phong Mãnh bộ vuốt mà thời trẻ hắn thường hay làm bằng giấy.
Phong Mãnh này có thành tích rất tốt trong những buổi luyện quyền nên Kỷ Linh mới lựa chọn hắn.
Hai người còn lại cũng là một cặp sinh đôi. Thành tích cũng chỉ là tầm trung nhưng cực thích nghiên cứu độc vật. Một tên hạ độc và một tên giải độc, là Phong Tùy cùng Phong Di.
Trong lúc đi mời song Hoàng thì hắn bắt gặp hai người này nghịch độc vật. Tính tò mò nổi lên trong lòng hắn khiến hắn dừng lại quan sát hồi lâu thì thấy bọn hắn ép Phì Tước nuốt vào bụng độc vật đó, vật thí nghiệm đó liền tiêu.
Nhưng em trai của hắn lại làm vài động tác lên thân nó cùng nhét một thứ gì đó vào miệng liền khiến độc vật đó bị đào thải ra ngoài. Phì Tước sống lại liền hoảng sợ bay đi.
Phương thức thu phục bọn họ cũng không khó. Hắn chỉ cần giở kỹ năng Khẩu Thần mà hắn thường xuyên sử dụng trong những lần thương lượng tại Địa Cầu. Lời qua tiếng lại khoảng một tiếng liền đem hai người bọn họ tâm phục khẩu phục đả bại.
Những người khác không nói tới, chỉ có vũ khí của hai người Tùy Di được chế tác đặc biệt một chút. Hắn chế tác thành những quả cầu rỗng, bên trong ẩn chứa những độc hương chủ yếu là cản trở năng lực hành động, không gây chết người.