Ky Luyến Vân Tiêu

Chương 37

Lúc Thích Thiếu Thương về đến nhà thì đã khuya, anh mệt mỏi mở đèn, lại thấy Cố Tích Triều đang ngủ say trên ghế sa-lông, đồng phục còn chưa thay ra.

Haizzz, lớn rồi mà vẫn không biết tự chăm sóc chính mình, nếu để cảm lạnh sẽ không tốt.

Anh quỳ xuống, vỗ vỗ mặt Cố Tích Triều: “Tích Triều, ngồi dậy, lên giường ngủ đi.”

Cố Tích Triều làu bàu một chút, không thèm để ý tới anh, tiếp tục ngủ.

Thích Thiếu Thương hết cách, đành phải vòng tay qua người ôm cậu ngồi dậy. Ai ngờ vừa mới nâng cậu lên một chút lại té xuống. Thích Thiếu Thương kinh ngạc, nhéo nhéo hai má Cố Tích Triều: “Không phải thật chứ, tiểu tử này bây giờ nặng như vậy à?”

Haizzz, ngẫm lại cũng phải, lúc cậu dưỡng bệnh, suốt ngày chỉ có ăn thôi, không mập mới là lạ.

Thật vất vả mới bế cậu lên giường, Cố Tích Triều cũng đã tỉnh, cậu gối đầu lên tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương cũng cười, xoay người nằm xuống: “Sao vậy? Muốn anh? Hử?”

Cố Tích Triều không đáp, chỉ hôn anh. Thích Thiếu Thương hôn trả, lại có cảm giác người kia đang bắt đầu trở nên “xấu xa”.

Một hồi lâu sau, hai người thở hồng hộc. Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Tiểu tử, em muốn làm không?”

Cố Tích Triều nhếch miệng cười gian tà: “Tiểu tử, anh nghĩ anh vĩnh viễn có đặc quyền ở trên hả?”

Thích Thiếu Thương trợn hai mắt: “Em muốn chết hả?”

Cố Tích Triều cũng không chịu yếu thế: “Thử xem?”

Mới đầu là muốn kéo dài giây phút ân ái, sau trở thành một trận đánh nhau.

Thích Thiếu Thương khỏe như trâu như hổ, cuối cùng cũng nắm được hai tay Cố Tích Triều đè xuống. Anh vừa há to mồm thở dốc vừa nói: “Anh đang cười đắc ý ~ Anh đang cười đắc ý ~”

Cố Tích Triều giận dữ, giơ chân đá đầu gối anh: “Ai cho anh cười!”

===========================

Ban đêm, Thích Thiếu Thương nằm ở trên giường, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được: “Tiểu tử này bây giờ khỏe hơn nhiều, thể trọng cũng không nhẹ, đè lên người mình mệt quá. Không được, không được để cậu ấy béo thêm nữa, phải nghĩ cách thôi. Nếu mỗi đêm đều “đánh”, vậy cũng không được. Ngộ nhỡ đánh không lại, vậy thì…” Thích Thiếu Thương lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.

Sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Thích Thiếu Thương dự định sẽ lôi Cố Tích Triều đang mơ mơ màng màng xuống giường chạy bộ. Ai ngờ Cố Tích Triều mắt vẫn nhắm, tay ra sức kéo, thiếu chút nữa kéo luôn Thích Thiếu Thương ngã xuống giường. Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Thích Thiếu Thương thất bại thảm hại.

Lúc ăn cơm trưa, Thích Thiếu Thương vội đi nấu nướng, kết quả Cố Tích Triều nhìn lên bàn ăn thấy toàn rau xanh đậu hũ, lập tức đứng dậy gọi pizza.

Thích Thiếu Thương nhìn cái pizza đầy dầu mỡ béo ngậy, trong lòng thở dài.

===========================

Kỳ thực làm phi công rất vất vả, Thích Thiếu Thương đương nhiên hiểu được. Làm cho Cố Tích Triều ngủ không ngon hoặc ăn không ngon, anh dĩ nhiên không đành lòng. Cho nên, anh cũng thông suốt rồi, cái gì tới ắt sẽ tới.

Một lần bay trở về, từ xa xa Cố Tích Triều đã thấy Thích Thiếu Thương bị một đám tiếp viên hàng không vây quanh, đang nói cái gì náo nhiệt lắm. Cố Tích Triều chẳng nói chẳng rằng, lén lút đi tới.

“Cái này có hiệu quả không? Liệu có tác dụng phụ không?”

“Lần trước em có nói phương pháp ăn rau thịt gì đó, có thể nói cụ thể hơn không?”

“A, a, biết rồi, biết rồi, tụi em rất ít khi ăn mì hay phở, chỉ ăn mấy thứ không có nhiều tinh bột.”

“Vậy hả? Ờ, khó trách, được, anh biết rồi.”

Thích Thiếu Thương có vẻ rất hứng thú, không ngừng ghi ghi chép chép trên giấy. Cố Tích Triều đứng bên cạnh bọn họ cũng không ai phát hiện.

“A, được, anh biết rồi. Được, cứ như vậy trước đã, sau này mong các em chỉ bảo nhiều hơn, cám ơn!” Thích Thiếu Thương cẩn thận gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi áo.

“Ai, Cố cơ trưởng.” Một tiếp viên hàng không nhìn thấy Cố Tích Triều.

Thích Thiếu Thương biến sắc.

Những người nãy giờ không thấy Cố Tích Triều, lập tức vây quanh cậu, ríu rít: “Cố cơ trưởng, hôm nay Tiểu Mai được thăng chức, chúng ta đi ăn mừng một chút đi!”

“Đúng đó, hôm nay mới bay xong, đi thư giãn, thư giãn thôi!”

“…”

Cố Tích Triều khéo léo từ chối, đuổi mấy người xinh đẹp phiền toái này đi, xoay đầu lại nhìn Thích Thiếu Thương, chỉ thấy anh đang lấy tay che trên trán, vờ nhìn ra chỗ cái máy bay đang sắp cất cánh: “Ai, mấy cái máy bay này mới mua có khác. Chậc chậc, không biết khi nào thì tới phiên chúng ta được lái ha. Tích Triều, em xem…”

Nói xong, Thích Thiếu Thương cũng chưa hết lo lắng: “Cái kia, Tích Triều, kỳ thực, anh…”

“Lấy ra.”

“Hả? Cái gì?”

“Trong túi áo anh. Lấy ra.”

Thích Thiếu Thương đành phải chậm rãi móc tờ giấy ra.

Cố Tích Triều mở ra xem, chỉ thấy toàn là các phương pháp giảm béo, cái gì phương pháp ăn rau thịt, cái gì đồ ăn ngâm trong nước cho bớt dầu rồi mới ăn. Cố Tích Triều không lên tiếng, sắc mặt càng lúc càng kém.

“Thích Thiếu Thương, anh chê em béo?!” Sau khi đọc hết tờ giấy, Cố Tích Triều rốt cuộc nổi điên.

“Không không không, anh không có, anh không có!”

“Vậy đây là cái gì?”

“Cái này, cái này, cái này là cho anh dùng! Là, là anh muốn giảm béo, anh giảm béo.”

“Thật hả?”

“Thật, anh sao có thể lừa em được!”

“Được, vậy lúc về nhà anh thử hết các phương pháp này, xem cái nào có hiệu quả!”

“Hả? Anh…”

“Không phải anh nói muốn giảm béo sao?”

“Ờ, đúng, đúng! Anh thử, anh thử!”

Buổi tối, bởi vì đồ ăn lạt lẽo khô queo, Thích Thiếu Thương chỉ lẳng lặng ăn bốn chén cơm.

Ngày mới vừa bay trở về là ngày hạnh phúc nhất. Ăn cơm chiều xong, Cố Tích Triều dựa vào ghế sa-lông vừa xem TV vừa ăn vặt, dưới ánh đèn nhu hoà, gương mặt cậu vừa dịu dàng vừa rực rỡ.

Thích Thiếu Thương ngồi bên cạnh cậu, nhìn đồ ăn vặt trong tay cậu, nuốt nước miếng đánh “ực”.

Nghĩ nghĩ một lát, anh vỗ vỗ đùi mình, nói với Cố Tích Triều: “Lại đây, nằm xem cho thoải mái.”

Cố Tích Triều nằm lên đùi anh.

Thích Thiếu Thương cúi xuống hôn cậu, một tay lén lút giấu bịch đồ ăn vặt ra phía sau.

Cố Tích Triều cắn môi anh một cái.

“Ai da!” Thích Thiếu Thương hết hồn, vội vàng đem bịch đồ ăn ném trở về, “Em tuổi con chó hả?! Hở chút là cắn, ui da, cắn đau ghê luôn đó!”

Cố Tích Triều xoay đầu nhìn anh: “Ai bảo anh lấy trộm đồ ăn của em?”

“Anh? Ai, có phúc cùng hưởng, chút xíu đồ ăn vặt cũng không chia sẻ nữa!” Thích Thiếu Thương mặt dày, cười cười.

“Ăn đồ ăn vặt? Anh không phải muốn giảm béo hả?”

“Anh…”

Cố Tích Triều khi dễ được Thích Thiếu Thương, trong lòng cũng bớt buồn bực. Nhìn bộ dạng thiểu não của Thích Thiếu Thương, suýt chút nữa cười bể bụng, lại vẫn không chịu buông tha cho anh: “Muốn giảm béo phải kiên trì nha, nếu không, sẽ càng béo nhanh hơn đó! Đến lúc đó, không có tiếp viên hàng không nào vây quanh anh nữa đâu!”

“Ai, không nên lớn như vậy rồi mà còn ghen tị nha!” Thích Thiếu Thương từ phía sau ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu chậm rãi cọ cọ, “Em đến bây giờ còn không tin anh? Đem dao tới đây, anh móc tim ra cho em xem.”

Cố Tích Triều xoay đầu lại nhìn anh: “Vậy anh nói thật đi, tờ giấy đó là có ý gì? Có phải anh chê em béo không?”

“Được, anh nói thật. Tờ giấy đó là cho em dùng, ai, nghe anh nói hết đã, anh không phải chê em béo. Đừng nói tới bây giờ em vẫn chưa béo, cho dù em có béo, anh cũng thích, mũm mĩm một chút ôm rất đã nha! Bất quá, em béo hơn lúc trước, cũng mạnh hơn nữa, một ngày nào đó, em đè được anh xuống, vậy rất nguy hiểm nha!”

“Vậy anh muốn thế nào?”

“Ây da, em có biết anh muốn nói gì không vậy? Vợ yêu à, tha cho anh lần này, được không? Hả?”

“Dựa vào cái gì? Trên mặt em có viết hai chữ ‘nghe lời’ không?”

“Khụ, không phải sao, thói quen lâu ngày thành tự nhiên thôi!”

“Vậy em cứ ở trên, lâu ngày cũng thành thói quen.”

“Nói càn!” Thích Thiếu Thương khoá tay Cố Tích Triều, hôn một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống Cố Tích Triều đang thở hổn hển, “Thế nào? Trở lại thói quen cũ đi.”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, Cố Tích Triều rốt cuộc bật cười, cầm lấy bịch đồ ăn vặt huơ huơ: “Đồ ngốc! Sợ đè em không nổi, anh cứ béo lên theo là được rồi!”
Bình Luận (0)
Comment